Chương 14
Sau khi Anlima đi, Piranda ngoan ngoãn nghe lời nàng, không còn ôm đủ thứ chuyện nữa, cũng ngủ nhiều hơn hai tiếng mới rời giường, tinh thần sảng khoái hơn nhiều. Sau đó, những thánh kị sĩ khác bắt đầu có ý kiến.
Vì thường thì các việc vặt đều do Piranda xử lý nên khi cô giảm bớt lượng công việc thì phần lớn thánh kị sĩ rất tức giận. Dù cho Piranda cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn kiên quyết rằng đó không phải là trách nhiệm của cô.
Những người vốn đối xử lệch lạc với cô vì “thái độ” này mà ầm ĩ lên. Đám đội trưởng thấy chuyện này cứ thế này sẽ không kết thúc được nên gọi Piranda vào quảng trường hỏi chức trách của cô. Piranda ăn nói vụng về nên không biết phải phản bác ra sao, bị người ta nói đến phát bực nhưng lại không biết phải biểu đạt thế nào, miệng mấp máy nhưng không nói được nửa chữ, lòng cảm thấy vừa đau đớn vừa tuyệt vọng. Cô biết sẽ chẳng ai giúp mình.
Piranda biết rõ tên mình là một cái tội, nhưng dẫu sao cô cũng không phải thánh kị sĩ Rand đã phạm sai lầm kia.
“Thì ra các thánh kị sĩ ở Thánh điện đều là thiếu gia à? Những thánh kị sĩ ở các phân điện khác đều tự mình lo liệu mọi chuyện, mà ở đây lại thành trách nhiệm của một người ư?”
Một câu nói bỗng khiến tất cả đều sững ra. Chẳng biết Aphra đến Thánh điện lúc nào. Các thánh kị sĩ tức khắc á khẩu không trả lời được, hoặc nói đúng hơn là không dám mạnh miệng. Aphra có địa vị cực cao ở Thần điện, mà nói trắng ra là… bà ấy có thể gây ảnh hưởng đến lương của mọi người, mà khi đã nói trừ là sẽ không nương tay.
“Nếu các thánh kị sĩ có nhiều việc không xử lý được như vậy thì để ta mời người đến giúp, công của họ trừ vào lương của các ngươi.” Aphra nói rồi đi về phía Piranda, chợt đưa một lá thư: “Anlima viết cho cô.”
“À vâng, cảm ơn ngài đã đích thân đưa đến.” Piranda đón bằng hai tay, cố nén trái tim đang hưng phấn. Rõ ràng Anlima không ở bên nhưng lại lần nữa giúp mình thoát khỏi hiểm cảnh. Aphra “ừ” một tiếng bằng hơi mũi rồi cầm thư gửi riêng cho mình bỏ đi.
Đến tận khi bóng dáng Aphra hoàn toàn biến mất, các thánh kị sĩ mới dám gào lên rồi giải tán tiếp tục tập luyện. Piranda sợ tập luyện sẽ làm lạc mất thư nên về phòng cất trước. Khi cô trở lại sân tập cũng chẳng còn thánh kị sĩ nào nhắc lại chuyện vừa rồi, nhưng cô cũng bị đối xử như một người tàng hình, cơ mà dẫu sao thì như thế cũng chẳng đau chẳng ngứa gì.
Piranda hoàn thành công việc của mình, đến tối về phòng lại vừa đọc thư vừa tra từ điển, phải bội phục rằng sức hút của Anlima là không thể ngăn cản. Nàng đã có bạn mới ở tòa thánh Vatican, người ở bên đó cũng sống hòa hợp. Nhờ có Đại tư tế dạy dỗ mà thần thuật của nàng cũng bỗng chốc tăng mạnh… Nói tóm lại, Anlima thích ứng khá tốt, Piranda cũng yên tâm.
Hôm sau thật sự có hai cậu bé đến Thánh điện bảo rằng Aphra mời mình đến giúp làm việc vặt.
Những đứa trẻ ấy dường như được lựa chọn đặc biệt, đều sinh ra từ những gia đình không có tín ngưỡng lắm ở trấn trên, chỉ đến giúp vì lương mà thôi, vốn không tin thần linh gì. Piranda thở phào, vì tín ngưỡng không nhiều nên chữ “Pi”, cùng lắm chỉ thấy tên cô hơi nam tính một chút thôi, sau đó sẽ là đủ loại “mười vạn câu hỏi vì sao?”.
Piranda cảm thấy mình càng bị hỏi lại càng mơ hồ, thậm chí thắc mắc tại sao mình chưa từng nghĩ đến những điều ấy?
Ví dụ như, nếu cuộc sống có vấn đề vì tên thì sao cô không thay tên đổi họ rồi đến đất nước khác sinh sống? Hoặc đi đến nơi có tín ngưỡng khác chẳng hạn? Ở đó sẽ không ai quan tâm chữ “Pi” có ý nghĩa gì. Mà nghe nói nữ giới mà rời khỏi đây sẽ khó sống thật sao? Có phải là lời đồn giả để dọa người khác không? Hoặc là… chuyện này từng thật sự xảy ra nhưng không hoàn toàn chính xác, biết đâu có người đi rồi lại có cuộc sống tốt đẹp, chỉ là họ thay tên đổi họ nên không ai biết thôi.
Piranda chợt cảm thấy mình ngốc quá. Nếu không nhờ những đứa trẻ kia không biết gì cũng chạy đến chỗ cô hỏi, hỏi xong lại từ một suy ra ba khiến cô phải luôn suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì Piranda cũng không phát hiện ra rằng mình cố chấp đến vậy.
Vì môi trường sinh ra và lớn lên nói cô là người như thế, nên ý thức của cô như thể có một bức tường trong suốt khiến cô không muốn vượt ra khỏi. Đến tận khi những đứa trẻ này giải thích từng lời một, câu nào cũng như đang đập bức tường ấy ra, Piranda mới nhận ra rằng thật ra mình không cần phải để ý đến thế.
Cô bắt đầu nghĩ đến việc rời khỏi Thánh điện, không về nữa có khi mình vẫn có thể sống sót.
Nhưng mà… nhớ đến khuôn mặt tươi cười của Anlima, Piranda biết nàng còn đang ở tòa thánh Vatican đợi mình. Mặc dù bây giờ cô mới hiểu được cái lẽ này, nhưng cô cũng lẳng lặng dập tắt suy nghĩ ấy, chỉ một mực đi thẳng đến mục tiêu ban đầu.
Không thể giải thích vì sao. Rõ ràng con đường này vô cùng gian nan, nhưng vì không muốn để Anlima phải cô đơn quá lâu nên Piranda vẫn quyết định đuổi theo.
Tháng nào Anlima cũng gửi một bức thư. Piranda có nhiều thời gian hơn nên bắt đầu muốn tập một ngón nghề khác ngoài kiếm, thế là chọn học chữ. Mặc dù quản lý của thư viện dành cho tư tế không quá thích thánh kị sĩ đến, nhưng cô chỉ cần mặt dày mày dạn thì vẫn có thể mượn vài cuốn sách về phòng vừa đọc vừa ngẫm, thỉnh thoảng còn ngủ quên luôn khi đang đọc sách… Tám tháng trôi qua, cô đã ghép được những từ thường dùng mà không cần dùng đến từ điểm, chỉ nhìn thôi cũng đọc ra được, chỉ có những từ không thường dùng lắm mới phải lật từ điển ra tra.
Nhưng Piranda cũng không vội mừng. Thư viện ở Thần điện dù có nhiều sách nhưng đa số là liên quan đến kinh thánh hoặc những câu chuyện liên quan, gần như nội dung đều không khác nhau lắm. Piranda sám hối với thần linh rằng mình không thích đọc sách, cô quyết định đổi thành tập viết chứ… Nhìn chữ viết ngay ngắn của Anlima trên từ điển, cô cầm nhành cây mảnh, xem cát như giấy mà viết. Trừ tên mình ra thì viết gì cũng xiêu vẹo, còn bị Aphra đi ngang nhìn thấy nữa.
Piranda cũng hoài nghi có phải bà thường hay đi con đường này không?
“Đang tập viết chữ à?” Aphra hỏi. Piranda xấu hổ gật đầu. Chỉ thấy tư tế lớn tuổi ngửa đầu như trầm tư, mười giây sau mời nhìn lại: “Cô nên hồi âm cho con bé đi, nó chắc chắn sẽ vui lắm, đợi lát nữa ta mang đồ đến cho cô.”
“Hồi âm ạ?”
Cuối cùng, Piranda nhận được một hũ mực mới nguyên, một cây bút lông chim, một chồng giấy viết thư, cả con dấu và sáp nữa. Mọi thứ được chuẩn bị cực kỳ đầu đủ, thậm chí trước khi rời đi Aphra còn nói thêm một câu “Trước trưa mai hãy đưa thư đến cho ta”, sau đó đóng cửa lại… Piranda có cảm giác nguy hiểm đến tính mạng. Cô lật bức thư Anlima gửi ra để tham khảo lời chào mở đầu và lời kính thư, cố gắng nghĩ nội dung rồi bắt đầu viết trên giấy da dê… Cô rất hài lòng với chữ của mình, mặc dù trông quá là kém cỏi so với chữ của Anlima.
Một tháng trôi qua, Piranda nhận được hồi âm.
Anlima có vẻ rất vui, chẳng những khen chữ cô rất đẹp mà còn vẽ rất nhiều trái tim.
Piranda như nhận được sự cổ vũ, cô quyết định tiếp tục rèn chữ.
Cô xác định rằng lần sau khi gặp Anlima, cô không chỉ phải trở thành thánh kị sĩ chính thức mà còn phải là một thánh kị sĩ viết chữ thật đẹp nữa.