Chương 17
Khi Piranda thức dậy thì thấy không quen lắm. Một là cô không thể động đậy, hai là giường nhỏ quá, ba là chẳng biết từ bao giờ Anlima đã ôm lấy eo mình. Vì không muốn đánh thức nàng, Piranda quyết định… ngủ tiếp!
Đây là một lựa chọn thật xa xỉ.
Mặc dù lờ mờ ngủ được chút thì Anlima đã vội lay cô dậy. Piranda dụi đôi mắt nhập nhèm thì nghe nàng la lên, đành nói: “Em đừng lo, vì ngài Aphra đã mời vài người tình nguyện đến hỗ trợ chạy vặt nên giờ tôi không cần dậy sớm như thế nữa, không trễ đâu.”
Mặc dù những người tình nguyện này chỉ là lao động trẻ em muốn kiếm tiền. Piranda không xác định Anlima có tán thành việc này hay không nên quyết định tạm thời nói dối một chút. Dù sao Aphra làm như vậy cũng là vì muốn giúp cô giảm bớt những công việc không cần thiết. Từ khi cảm nhận được sự tự do thì rất không muốn quay lại tình cảnh như quá khứ nữa.
“Thế thì tốt rồi, em còn lo mình sẽ khiến chị bị trách cứ…” Anlima thở phào, hiển nhiên là không nghĩ nhiều, lại nhanh chóng nằm xuống… Ôm lấy eo nàng, Piranda đoán rằng đối phương có thói quen ôm gì đó để ngủ. Ngắm Anlima cựa quậy trong lòng mình, cô cảm thấy rất ấm áp.
Họ lại tiếp tục ngủ, đến tận khi tiếng gõ cửa vang lên… Piranda choàng tỉnh, nhảy dựng lên vì tiếng gọi của Sandalphin, nghe thấy đối phương muốn cô nhanh chân rời giường để học thứ tối hôm qua nói thì hưng phấn không thôi. Anlima sờ cái trán bị cụng, thấy Piranda vui thế thì nàng cũng không giận nổi, thế là leo xuống giường đón ngày mới.
Cứ như đang trải qua cuộc sống trong quá khứ, mặc dù Thần điện và Thánh điện cũng có nhiều chuyện thú vị khác nhau.
Anlima bị các chị em tư tế vây quanh hỏi về cuộc sống ở tòa thánh Vatican, rồi bị họ ép nghe than thở Aphra nghiêm khắc đến độ nào. Các tư tế quên không chú ý âm lượng, ngay cả khi người trong cuộc đến bên cạnh nghe cũng không để ý. Piranda thì cứ cảm nhận được ánh mắt nhìn mình. Dù sao cô cũng đang được đích thân Thánh thập tự quân dạy dỗ, các thánh kị sĩ cực kỳ ghen ghét lại vừa hâm mộ, không ai dám mặt dày đụng đến.
Chẳng mấy chốc, ngày hôm ấy đã trôi qua, buổi huấn luyện với Sandalphin đã kết thúc. Piranda đang nghỉ ngơi thì thấy Anlima chạy đến Thánh điện. Nàng vẫn nở nụ cười xán lạn, vui vẻ tựa cạnh cô, thậm chí còn choàng lấy cánh tay. Piranda hơi xẩu hổ, mặc dù đã lấy khăn lau qua, nhưng trên người vẫn còn mùi mồ hôi.
“Thế nào?” Nhưng Anlima lại không quan tâm, còn hỏi lại như thế. Piranda ngẫm nghĩ rồi ngượng ngùng nói: “Tôi vừa mới nghỉ thôi, trên người còn nhơ nhuốc, dựa gần thế này không ổn lắm.”
“À, em khiến chị khó chịu à?” Anlima nghe thế thì buông ra, ngồi sang bên cạnh, chỉ cách một chút. Piranda muốn nói không, nhưng lại không mong Anlima dính sát quá với mình trong tình huống này, lại hại hương thơm trên người nàng bị ảnh hưởng…
“Cảm ơn.” Nghĩ xong, cô nói. Anlima lắc đầu, cười dịu dàng: “Không sao đâu.”
“Piranda à, em… em…”
“Sao?”
Thấy nàng có vẻ ậm ừ không biết nên nói gì, Piranda chợt nghĩ đến: “Em phải trở về tòa thánh Vatican sao?”
“Ừm.” Anlima cười khổ gật đầu: “Đã chắc chắn chị không sao thì em phải về thôi. Ngài Sandalphin rất tốt, còn cố ý ở lại thêm một chút mới về. Sau này… có lẽ trong vòng năm năm em không thể về nữa, thậm chí cả thịnh điển cũng không. Thánh thượng nói năm nay ông ấy sẽ long trọng tuyên bố em là người thừa kế trong buổi thịnh điển, nên năm nay chắc chắn sẽ rất bận. Không chỉ phải quen mặt với các Thánh tư tế đức cao vọng trọng mà cũng phải có ít quan hệ với Vương thất quý tộc nữa, hoặc xã giao với các thương nhận, làm những chuyện mà tòa thánh Vatican cần… Em phải để mọi người nhớ mặt mình, phải không ngừng đi khắp nơi để lộ mặt công khai…”
“Có vẻ vất vả lắm.”
“Ừm, nghe thôi mà chính em cũng thấy mệt.” Anlima hếch mặt lên, nhưng lại cười: “Nhưng mà em sẽ cố gắng vượt qua, cũng sẽ đợi chị ở tòa thánh Vatican. Đến lúc đó xin chị đừng quên em đấy!”
“Không đâu.” Piranda nhìn chăm chú vào sợi dây bện trên tay nàng, cảm giác màu đã hơi bạc, nhưng ánh sáng lại càng thuần hơi. Cô vươn ngón tay ra chạm khẽ, chúc phúc thêm vào đó. Anlima cũng muốn làm vậy nhưng lại phát hiện hai cổ tay Piranda đều trống.
“Ơ? Cái dây của em..”
“Tôi định khi nào ra ngoài mới đeo.” Piranda ngượng ngùng sờ cổ tay mình: “Vì huấn luyện phải cử động nhiều, sợ sẽ vô tình làm đứt, đến lúc đó chắc tôi sẽ đau lòng lắm.”
“Thì ra là thế, vậy khi ra ngoài chị phải đeo đấy!”
“Ừm, tôi sẽ đeo mà.”
Piranda thấy Anlima bất an, thế nên dù nàng có hỏi bao nhiêu lần thì cô vẫn kiên nhẫn đáp lại nàng… Thế giới này đã chẳng còn ai lo cho an nguy của cô như thế nữa. Cô cảm nhận được niềm vui, cảm nhận được sự ấm áp, như khoảng cách giữa người với người đã rút ngắn hơn một chút.
Mặc dù những điều này chỉ là giả tưởng.
Piranda biết khi Anlima đi thì tất cả sẽ trở lại như cũ.
Vì lần này không còn là khuya nữa, nên Piranda ăn bữa tối cùng Anlima xong lại tự mình tiễn nàng và Sandalphin đi. Ngựa cứ đi được năm bước, Anlima lại quay đầu, Piranda sẽ lại vẫy tay. Cứ không ngừng lặp lại động tác này, đến tận khi bóng dáng hai người họ bị màn đêm nuốt trọn không còn thấy đâu nữa, Piranda mới quyết định quay đầu, lại chợt thấy Aphra đang nhìn nên giật mình.
“Thật sự không biết nên nói cô ngoan cố hay nó ngoan cố nữa.”
Aphra nói câu không rõ ý khiến Piranda cực kỳ khó hiểu.
Về đến phòng, trông thấy chăn bông gọn gàng hiếm có. Chắc chắn là Anlima xếp, vì cô thức dậy thường không có thói quen xếp chăn. Piranda định đến tối mới đi tắm. Cô mở hộp lấy bút lông chim ra, véo vào tay một cái, luồng gió mà Anlima để lại như ôm trọn lấy bàn tay, ngón tay cô lại tự động được chỉnh tư thế cầm bút, từng nét chữ trên giấy như vẽ.
Lần này không còn xiêu vẹo nữa, kiểu chữ đẹp và chỉnh tề hiếm thấy, tiếc là Anlima lại không được tận mắt trông thấy.
“Năm năm ư.” Cô làu bàu. Lần gặp Anlima sau phải đợi năm năm… đến lúc đó nàng có còn nhớ mình không nhỉ? Phải thừa nhận là năm năm rất dài, cho dù không quên thì sự nhiệt tình như bây giờ có được tiếp nối không thì không chắc.
Nếu như chỉ gửi thư… Lòng Piranda dần nổi lên nỗi bất an. Rõ ràng là chuyện có thể xảy ra trong tương lai, nhưng cô lại bắt đầu cảm giác xa lạ.