CHƯƠNG 4
“Piranda.”
”An… lima?” – Cô vô cùng kinh ngạc, đến mức dừng cả công việc mà mình đang làm lại, suy nghĩ không biết liệu có nên khiếp sợ khi nghe thấy có người gọi tên mình hay không? Vẫn là Anlima xuất hiện ở đây, sau đó cô lấy lại bình tĩnh mà tiếp tục chà lưng ngựa. Anlima mỉm cười, không bận tâm tới đám thánh kỵ sĩ xung quanh đang nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên mà tiếp tục tiến tới Piranda nói chuyện: ”Mười lăm ngày đầu sau tuần nghỉ lễ, cô đều rảnh rỗi chứ?”
”Trừ những việc này ra… chắc cũng rảnh.” Piranda nói xong chỉ muốn lắc đầu. Chắc chắn là cô rảnh rồi vì không thuộc tiểu đội nào nên ngày thường ngoại trừ mấy việc như quét tước dọn dẹp, chăm sóc cho ngựa, bảo dưỡng vũ khí ra thì cô làm gì còn việc khác mà làm đây?
”Vậy, vậy, cô có muốn làm nhiệm vụ với tôi không?” Anlima nghe thấy vậy thì hai mắt sáng rực lên còn Piranda hơi ngây người. Thánh kỵ sĩ ở bên cạnh cô nghe thế thì vô cùng chấn động, anh ta chủ động chêm vào: “Anlima, em cần chị em bạn dì sát cánh à? Nếu có mong muốn ấy thì tôi có thể đi hỏi chị Triump. Mặc dù Piranda cũng được coi là một thành viên… nhưng thiếu kinh nghiệm, sẽ không giúp được gì khi đi thực chiến đâu!”
”Xin anh cứ yên tâm, Anlima có chị Piranda đi cùng là đủ rồi. Chị Triumph chắc còn bận chuyện quan trọng hơn, với cả Anlima chỉ là đi đưa thư giúp thầy thôi ạ.” Cô nói xong liền nhìn sang Piranda, không hề mang vẻ giả tạo nào mà ngược lại rất chân thành nói: ”Cô có muốn đi cùng tôi không?”
”Tôi… đồng ý.”
Piranda không thể nào từ chối được, ánh mắt đó của Anlima khi nhìn cô quả thật rất ấm áp, còn mang theo vẻ khẩn cầu da diết. Hồi trước chỉ khi nào đi nhờ người khác giúp ”việc vặt” thì cô mới có ánh mắt đó. Đây là lần đầu tiên cô nhận được sự tín nhiệm của người khác khi làm nhiệm vụ chính thức.
”Tốt quá rồi, vậy lát nữa gặp lại nhé! Giờ tôi phải đi tìm thầy thông báo sau đó sẽ thảo luận kỹ hơn về nhiệm vụ lần tới với cô.”
”Ừm.”
Nhìn đối phương rời đi, Piranda liền cảm thấy có chút không thoải mái mà nhìn xung quanh. Mặc dù hầu như mỗi ngày đều ở cùng đối phương hơn mười phút, đối xử với nhau cũng đã trở nên rất thoải mái … nhưng đó là khi không có người ngoài. Lúc này đây bị các thánh kỵ sĩ khác vây quanh làm cô có chút bất an. Anlima là người nổi tiếng trong Thánh điện và Thần điện, trên đất nước này ai mà không biết tên cô ấy. Hơn nữa còn mấy tháng nữa mới kết thúc buổi lễ trọng đại mà Anlima đã từ tư tế cấp hai được thăng cấp thành tư tế cấp bốn. Còn cô vẫn chỉ là chân thánh kỵ sĩ dự bị vậy mà lại được nhận lời mời cùng tham gia nhiệm vụ với tư tế cấp bốn, thật là kỳ lạ.
Rốt cuộc là ai bảo vệ ai đây? Piranda có hơi lo sợ nhưng cô biết mình nên tin tưởng vào Anlima. Bên Thần điện cũng sẽ không có ai rảnh mà đi trêu đùa một thánh kỵ sĩ dự bị như cô, có lẽ… dù gì người vợ đầu của thánh kỵ sĩ Rand cũng là… Những chuyện này cứ quẩn quanh trong đầu cô, Piranda cảm giác cái dằm trên lưng cứ đang không ngừng mà to ra, trở nên cực kỳ sắc nhọn và gần như khiến cô không thể thở nổi.
”Xin lỗi, tôi tự thấy năng lực của mình không đủ, sẽ không thể giúp gì được cho cô.”
Buổi chiều khi vừa nhìn thấy Anlima, Piranda đã ngay lập tức mở miệng nói lời xin lỗi. Đối phương sau khi nghe xong thì sững sờ giây lát rồi cười khổ: ”Quả nhiên là cô không tin vào chính mình, cứ việc thả lỏng và nghe tôi nói rõ đã, được không?”
”Ừm.”
Piranda miễn cưỡng trả lời, cẩn thận nhìn xung quanh… nơi này thật hẻo lánh. Lúc này, những thánh kỵ sĩ khác vẫn còn đang tập luyện, còn những người dự bị khác chắc cũng sẽ không chạy tới nơi hẻo lánh như này. Cô cố gắng để đầu óc mình thư giãn, nhìn vào hai mắt của Anlima.
”Tôi thật sự, thật sự rất muốn đi cùng cô.” – Anlima chậm rãi mở miệng, ngại ngùng đưa tay lên xoa má nói: ”Dù gì cũng chỉ có cô mới không để ý đến nhất cử nhất động của tôi , xem liệu chúng có phù hợp với lễ tiết hay không thôi. Nếu đổi lại là người khác hay chị Triumph, bọn họ sẽ đều kỳ vọng được trông thấy một Anlima xứng với cái danh “tư tế cấp bốn”, chứ không phải dáng vẻ mà một ”cô gái” nên có. Tôi sợ mình sẽ sơ ý thất thố khiến họ thất vọng nhưng chỉ cần ở trước mặt Piranda, tôi hoàn toàn không phải cố tỏ ra là gì cả… chỉ có cô mới khiến tôi thoải mái hoàn thành nhiệm vụ lần này mà thôi, thật đó.”
Piranda nghe xong thì mắt có hơi mở to ra. Thật sự cô không hiểu lắm, cái mà Anlima nói là ”thất thố” có nghĩa là gì?
Là cùng nhau ngồi trên bãi cỏ? Hay là cởi giày, ngâm chân vào bồn nước lành lạnh? Hay là việc chưa cầu nguyện mà đã ăn mất tiêu cái bánh bao rồi? Trong đầu cô hiện lên rất nhiều nghi vấn, mãi đến khi Anlima nắm lấy tay cô, Piranda mới hồi tỉnh lại. Vô thức mà nắm tay lại giống hệt như hồi trước, lúc Anlima dùng thần thuật chữa trị cho cô vậy.
Piranda lập tức hiểu ra, cô vốn dĩ không cần phải quan tâm đến ánh mắt của người khác. Bởi ngay cả bản thân cô thực sự cũng phải rời khỏi Thánh điện vào một lúc nào đấy, cởi bỏ gông xiềng cho cơ thể mình. Những người ở nơi khác cũng đâu có nhận ra cô, lúc giới thiệu bản thân chẳng phải cô chỉ cần lược bớt chữ ”P” là được rồi hay sao? Hay là đổi hẳn một cái tên khác cho mình cũng được, làm gì có ai thật sự đi điều tra tên tuổi của một kỵ sĩ dự bị chứ!
Có lẽ chính vì như vậy mà Anlima tìm đến cô, hơn nữa lại còn tỏ ra cương quyết đến như vậy… lại nói là vì ở cùng mình sẽ không phải giả tạo.
Anlima quả là một cô gái dịu dàng, ấm áp hiếm thấy.
”Cảm ơn…” – Piranda siết chặt tay Anlima: ”Là do tôi nghĩ nhiều rồi.”
”Không sao, cảm ơn cô đã luôn bao dung, chịu đựng cái tính tùy hứng buông thả của tôi.” Anlima cười, lại lần nữa khiến trái tim Piranda như tan chảy. Trong mắt tất cả mọi người, ai cũng nghĩ cô là một người vô dụng bỏ đi vậy mà Anlima lại có một năng lượng thần kỳ khiến cô cảm thấy ấm áp như ánh mặt trời. Cô cảm thấy những điều tủi nhục mà mình phải chịu đựng trước đây cũng đều nhẹ nhàng tan biến hết rồi.
Chẳng trách sao Anlima mới có tí tuổi đã có thể trở thành tư tế cấp bốn.
”Vậy thì giờ chúng ta bàn một chút về lộ trình đi!” Anlima cười: ”Đương nhiên là trong vòng một ngày sẽ nói không thể hết được, cho nên cứ chia sang mấy ngày liền. Nếu Piranda không chê phiền thì mấy ngày tới, ngày nào tôi cũng đến tìm cô nha?”
”Có gì mà không được?”
Anlima ân cần như vậy, cho dù đổi thành cô đến Thần điện thì Piranda cũng sẽ không từ chối. Dù cho có thể sẽ tình cờ gặp phải người vợ đầu của cha cô khi đến đó… Cô nuốt nước bọt, đã bao lâu rồi cô chưa từng bảo như vậy với chính mình, cô không phải cha cô, tại sao phải cảm thấy mình mắc nợ người khác, tại sao lại sợ hãi người khác khinh khi mình chứ?
“Hehe.”
Piranda xấu hổ nhìn Anlima, vốn tưởng rằng mình đang lộ ra vẻ mặt quái dị nào đó gây cười nhưng gò má của đối phương lại hơi ửng hồng, cô ấy cười rạng rỡ nói: “Quả nhiên dáng vẻ lúc Piranda tràn đầy tự tin vào bản thân chính là dáng vẻ đẹp nhất!”