CHƯƠNG 7
“Cô trở về rồi hả?”
“Anlima!” – Đang lúc cô còn đang suy nghĩ không biết có nên vứt sợi dây đi hay không thì Anlima đã về. Nàng đẩy cửa đi vào, trên tay còn mang theo khay đựng thức ăn, nói: “Lúc ăn tối không thấy cô, quả nhiên là cô đã về thẳng phòng.”
Sau khi Anlima đóng cửa lại, đặt cái khay lên bàn, tuy chỉ là một chén súp đặc và hai miếng bánh mì nhưng thoạt nhìn lại ngon vô cùng. Piranda biết tin mình lỡ bữa tối liền cảm thấy xấu hổ, chỉ mong lần vô tình lầm lỡ này của mình không gây ấn tượng xấu với mọi người. Chợt Anlima mở miệng tán thưởng: “Tòa thánh không giống với chúng ta, ở chỗ của chúng ta thì tư tế và thánh kị sĩ sẽ tách ăn riêng, ngược lại ở đây là tự lấy cơm sau đó tự chọn chỗ. Nếu chúng ta cũng được như vậy thì tốt rồi, sẽ có thể cùng dùng cơm với giáo viên mỗi ngày, tiện thể còn có thể hỏi cô ấy một chút chuyện về thần thuật.”
Không, không tốt chút nào, Piranda thầm nghĩ. Nếu làm như vậy, đừng nghĩ rằng chỉ có mỗi tư tế, ngay cả thánh kỵ sĩ cũng sẽ mò lại gần rồi chen chung vào một chỗ. Anlima lại là người dễ mềm lòng, nếu có ai đó khóc lóc, kể lể với nàng ấy vì không có chỗ ngồi thì chắc chắn nàng sẽ nhường luôn chỗ của mình cho đối phương. Sau đó mọi người đều biết có cách giữ chỗ như vậy sẽ liền bắt đầu bắt chước theo…
Thật là một thảm họa, chắc là sẽ có thể ảnh hưởng lớn đến giờ ăn? Theo cô thấy, sử dụng phương pháp phân giai cấp hiện tại để có được một chỗ ngồi đẹp quả thực rất tốt, những người theo đuổi Anlima cũng sẽ không gây nên rắc rối.
“Cô muốn ăn sao? Bởi vì không biết do cô quá mệt mỏi nên về phòng trước để nghỉ ngơi hay là đã ăn cơm ở bên ngoài rồi mới về. Nên tôi mới hỏi họ liệu có thể mang một phần cơm về không thì họ liền hỗ trợ chuẩn bị ngay lập tức.” Anlima cười tươi nói. Piranda càng tin tưởng vào đối phương có thể hoàn thành tốt buổi thí luyện, nhóm tư tế ở Tòa thánh biết nàng chắc đều đã chuẩn bị sẵn sàng đón người mới gia nhập nhỉ?
Từ việc Anlima có thể mang đồ ăn về có thể phỏng đoán ngay – chuyện này cũng không thể trách cô nghĩ nhiều được. Nếu sau này Anlima lựa chọn đến Tòa thánh tu hành, nói không chừng có thể trở thành học trò của Đại tư tế, có thể có đầy đủ điều kiện tốt để phát triển.
Vậy cô thì sao?
Piranda cảm thấy hơi tủi thân, thiếu chút nữa là muốn đi ra ngoài hỏi xem sân huấn luyện của Thánh điện ở nơi nào, cảm thấy chính mình bởi vì không đủ cố gắng mới trì trệ, mãi không tiến bộ được. Ngay sau đó, gương mặt cô bị véo một cái rất mạnh, khi Piranda cảm nhận được thần thuật thì đầu cô đã xuất hiện rất nhiều dấu chấm hỏi: “Tôi không mệt.”
“Ồ, tôi cứ nghĩ…” Nghĩ rằng Piranda đã chạy đến nơi nào đó luyện tập quá sức làm cơ thể bị rối loạn. Anlima vội thu hồi thần thuật rồi cầm bát súp đặc đặt nó vào tay cô: “Cô uống thử xem… Đây là?”
“Vòng tay.” – Piranda ngượng ngùng nói: “Bởi vì cô nói muốn có tóc nhưng tôi sợ dễ rơi ra trong quá trình thí luyện nên mới tìm mua mấy sợi dây thừng bông ở chợ tết cùng với tóc, lúc tết xong mới nghĩ vậy có hơi quá… quá…”
“Vậy nên, cái này là để đưa cho tôi?” Anlima mở to mắt khi nghe được: “Cô, cô thật lợi hại! Đó có phải là lý do tại sao cô không đến ăn tối không? À, hãy ăn trước đã, tôi có thể… tôi có thể xem chiếc vòng tay không?”
“Đương nhiên, cái này là của cô mà.” Piranda thở phào nhẹ nhõm, miễn là Anlima không cảm thấy cô có ý gì quá là tốt rồi. Cô cúi đầu húp một ngụm canh rồi đặt xuống bàn, sau đó lấy một miếng bánh mì xé ra để nhúng vào. Cô lén nhìn Anlima, đối phương đã đeo vòng vào, giơ tay lên rồi hạ tay xuống nhìn chiếc vòng cười ngây ngô, Piranda còn nghĩ mình bị hoa mắt khi thấy có rất nhiều bông hoa đang nở rộ bên cạnh Anlima.
“Cảm ơn cô! Tôi rất thích!” Nụ cười của nàng chân thành như có được bảo vật gì ghê gớm lắm, Piranda cũng bị nụ cười tươi rói của nàng làm ảnh hưởng mà cũng cười theo, Anlima nói tiếp: “Tôi cũng muốn đáp lễ lại bằng một món quà, cô có nguyện ý chờ vài ngày không? Bởi vì phải tham gia thí luyện, tạm thời không có cách nào chuẩn bị kịp.”
“Không vội, không cần quà đáp lễ cũng không sao.”
“Không đời nào! Cô phải ngoan ngoãn chờ tôi!”
“Được thôi.” – Piranda cười, cô nếu muốn chạy cũng không có nơi nào để đi.
Một bát súp nóng, hai mẩu bánh mì, một ngọn đèn dầu đã tắt và một chiếc giường cứng ngắc.
Căn phòng im ắng, Piranda trở mình trên giường và rồi nhìn Anlima trên chiếc giường đơn còn lại… Đây là lần đầu tiên cô có người khác ngủ cùng, cảm thấy ấm áp đến không ngờ. Piranda nhắm mắt lại, kéo chăn, vô tình bỏ lỡ khoảnh khắc Anlima cẩn thận mở mắt ra, chăm chú nhìn người con gái trước mặt rồi nở một nụ cười nhạt.
Thoáng thì trời đã sáng… Thật ra đây cũng là thời điểm thức dậy thường lệ của cô, Piranda nhìn Anlima còn có chút hoảng sợ, cô nhớ tới cảnh hai người ở cùng một phòng, vừa xuống giường liền đánh thức đối phương. Khoảng thời gian này đối với Anlima vẫn còn hơi miễn cưỡng nhưng nàng vẫn leo xuống giường, dùng giọng nói mềm như bông để cảm ơn cô. Piranda nghiêm túc tự hỏi, xem có nên để Anlima ngủ thêm một chút hay không vì giọng nàng nghe có vẻ yếu ớt, khiến cô không khỏi có chút lo lắng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Piranda đưa Anlima đến Thần điện. Mặc dù còn sớm nhưng rất nhiều người tham gia đã thức dậy, thậm chí có một số tư tế hình như căng thẳng đến mức không ngủ được đã ở lại đó đợi cả đêm. Khi Anlima xuất hiện, tất cả đều chào đón một cách nồng nhiệt, mặc dù đến từ các Thần điện khác nhau nhưng cứ như họ đã biết nhau từ lâu, ngay lập tức trò chuyện mà không hề có chút cảm giác giả tạo nào… Piranda cảm thán trong lòng rằng đây là nhóm tư tế được đề cử cho vị trí Tư tế ánh sáng.
Cô không ở lại quá lâu, dù sao thì cô cũng không phải là thánh kị sĩ đi cùng các tư tế tham gia thí luyện, Piranda chỉ hy vọng rằng người bảo vệ Anlima sẽ đủ cẩn thận để bảo vệ nàng. Rời khỏi Thần điện với tâm tình không mấy vui sướng, bây giờ bên ngoài vẫn còn khá vắng vẻ nên cô quyết định tự đi tham quan một vòng trước. Nếu có gặp người thì sẽ hỏi sân huấn luyện của Thánh điện ở đâu, có được sử dụng hay không? Mặc dù có thể bị gây khó dễ.
Nhưng hiện tại cô lại muốn tham quan Tòa thánh hơn, hôm qua đông người nên có nhiều chỗ không thể nhìn kỹ, bây giờ lại vắng đến nỗi cả tư tế tập sự cũng chưa dậy quét dọn. Piranda đi ra ngoài, thông qua hành lang dài ngửi thấy mùi hương nến thoang thoảng trong không khí, phát hiện ra phía trước có người ở đó.
Người đó nghiêm trang quỳ trên mặt đất, cầu nguyện với thần linh.
Vào khoảng thời gian này không có nhiều người lắm nên khi người kia nghe thấy tiếng bước chân thì lời cầu nguyện cũng bị cắt ngang, người kia cũng vì thế mà quay đầu lại.
Khi nhìn thấy gương mặt đó, Piranda khó kiềm được kích động, dù đã trôi qua nhiều năm nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cô vẫn có thể nhận ra người trước mắt là ai. Cô thực hiện lễ chào của thánh kị sĩ, quỳ một gối xuống đất.
“Sandalphin đại nhân.”
Năm ấy người ấy tới chơi, thuận lợi giúp nàng trở thành ứng cử viên thánh kị sĩ của thánh quân thập tự. Piranda đột nhiên nghẹn ngào, cố kìm tiếng khóc suýt chút nữa bật ra, chủ động giới thiệu chính mình: “Không biết đại nhân có nhớ hay không, ở Thánh điện năm xưa, có một đứa trẻ tên là Piranda?”