Đội mũ lưỡi trai đen, đeo kính râm che gần hết gương mặt, Mộ Huyền Noãn mặc áo phông trắng đơn giản, quần short ngắn và giày thể thao năng động. Tóc được cột cao gọn gàng. Trông cô chẳng khác gì một du khách vô danh, lẫn vào giữa hàng nghìn người xa lạ đang nghỉ mát bên hồ.
Mộ Huyền Noãn mua một chiếc máy ảnh kỹ thuật số khi cô đi ngang qua cửa tiệm nhỏ gần bến tàu hồ Nhật Nguyệt. Không phải vì đam mê nhiếp ảnh, mà chỉ để chiều theo một cơn hứng khởi nhất thời.
Cô thử vài góc chụp, bắt lấy những đường cong của mặt nước, những đỉnh núi xa mờ nhòe trong làn sương sớm, vài chiếc thuyền lững thững trôi xa bờ, một chú chó đang ngủ dưới gốc cây ven lối đi. Nhưng khi cáp treo đưa cô lên cao, tầm mắt mở rộng như trượt qua một bức tranh sơn thủy, Mộ Huyền Noãn chậm rãi nhấc ngón tay, ấn vào nút xóa.
Mộ Huyền Noãn nhận ra, cô không muốn lưu giữ một cái đẹp chỉ để có, không muốn sự trưng bày, càng không cần một thứ gì đó đáng nhớ nếu nó không khiến cô rung động thực sự. Bản thân việc chụp ảnh là một hành động mang tính kiểm soát, đóng khung cảnh vật, lưu giữ theo ý mình. Và khi góc nhìn thay đổi, những bức ảnh vừa chụp liền trở nên nhỏ bé, chật hẹp.
Do đó, cô chọn xóa đi.
Vì muốn ngắm bình minh sáng sớm, nên khi Mộ Huyền Noãn xuất phát, xung quanh vẫn còn phủ một màn sương trắng mờ như sữa. Không khí trong vắt, lạnh nhẹ nơi đầu mũi, mang theo mùi đất ẩm, cây cỏ và hơi nước từ mặt hồ chưa kịp tan.
Mộ Huyền Noãn rút từ túi áo khoác ra một tờ giấy gấp làm tư, dùng bút đánh dấu tích vào dòng chữ nhỏ ngay dưới mục kế hoạch “Sáng sớm – đón bình minh tại bến thuyền chính.”
Tờ kế hoạch này vốn được cô in ra từ một bài viết chia sẻ trên Weibo, một dạng hướng dẫn du lịch mà hàng ngàn người từng lưu lại. Thế nhưng giờ đây, từng dấu tích bằng mực xanh trên đó lại như bản đồ riêng của cô.
Đã khá lâu rồi Mộ Huyền Noãn mới cảm thấy thư thả như vậy. Không còn những hộp thư dồn dập, các cuộc gọi vào lúc nửa đêm hay những cái tên trong bản báo cáo tài chính. Chỉ còn lại những mục đánh dấu nhỏ bé, nhưng mang đến một cảm giác thành tựu kì lạ.
Địa điểm cuối cùng của chuyến đi là Chùa Huyền Quang, một ngôi chùa ẩn mình giữa lưng chừng núi, lối vào quanh co giữa hàng cây bách cổ. Khi Mộ Huyền Noãn đến nơi, mặt trời đã lên khỏi đỉnh đồi, những dải nắng sớm vẫn chưa kịp hong khô lớp rêu phủ mờ trên bậc đá. Không khí vắng lặng đến mức tiếng giày chạm mặt đá cũng trở nên rõ ràng.
Mộ Huyền Noãn dừng lại dưới một gốc cây cổ thụ, tay nhẹ nhàng kéo điện thoại từ túi áo khoác, lướt qua vài tin nhắn chưa đọc. Khi ngón tay cô vừa chạm vào màn hình, chuẩn bị mở Mail, thì bỗng có một lực nhẹ kéo rìa áo khoác cô xuống.
Một bé gái chừng tám, chín tuổi không biết từ đâu xuất hiện, như thể vừa tách mình ra khỏi cái bóng của một gốc cây lớn bên lối đi. Lưng cô bé hơi cong, da ngăm ngăm vì nắng, tóc buộc hai bên hơi lệch nhau, tay ôm một giỏ mây nhỏ xíu, bên trong xếp gọn gàng vài xâu bùa thêu chỉ đỏ, chuỗi vòng tay gỗ, cùng một xấp thiệp cầu an in hoa văn nhạt màu. Bàn tay nhỏ của cô bé giữ lấy áo Mộ Huyền Noãn, tay còn lại nâng mấy xâu bùa làm thủ công lên ngang ngực. Khuôn mặt cô bé đỏ ửng vì nắng, chiếc mũ len cũ kỹ phủ trên đầu làm gương mặt thêm phần ẩn khuất..
Giọng nói trong veo của cô bé vang lên.
“Tỷ tỷ xinh đẹp mua bùa cầu an đi ạ.”
Mộ Huyền Noãn dừng lại, ánh mắt lướt qua những món đồ nhỏ xinh, xếp nghiêng lệch trong giỏ. Cô không nói gì ngay, chỉ khẽ chạm ngón tay vào một miếng bùa thêu chỉ đỏ hơi lệch nét, còn dính một sợi chỉ thừa nơi mép vải.
Cô bé đứng chỉ cao tới đầu gối Mộ Huyền Noãn, ánh mắt nhìn lên đầy tò mò. Mộ Huyền Noãn mỉm cười, cảm nhận sự khác biệt về chiều cao rõ rệt liền cúi người xuống để đối diện với cô bé.
“Tiểu cô nương, giá của những món này là bao nhiêu vậy?”
“Bốn mươi tệ một cái. Mua hai cái thì… bảy mươi.” Bé gái ánh mắt sáng rực, trả lời rõ ràng.
Mộ Huyền Noãn làm bộ suy nghĩ một chút, tay cầm lấy một miếng bùa, nhẹ nhàng đặt xuống. Giọng cô kéo dài, tỏ vẻ không mấy hài lòng.
“Đắt quá… Bùa nhỏ như này, hai mươi tệ là hợp lý.”
Ngay lập tức, bé gái lắc đầu, tóc hai bên vung vẩy theo động tác, giọng nói quả quyết như một tiểu thương thực thụ.
“Không bớt đâu. Cái này là bùa thêu tay, chỉ đỏ may mắn lắm. Chị keo kiệt quá đi.”
Mộ Huyền Noãn suýt bật cười, không ngờ lại bị cô bé chê một cách thú vị như vậy. Thấy cách thương lượng bình thường không hiệu quả, cô quyết định chuyển sang một chiêu thức có tính sát thương cao.
Mộ Huyền Noãn tháo kính râm, hai tay khoanh lại, cố ý để ánh nắng xiên nhẹ hắt lên khuôn mặt, làm nổi bật làn da trắng cùng đôi mắt cong cong ý cười.
“Vậy…” Mộ Huyền Noãn nghiêng nhẹ đầu, môi khẽ cong lên. Nụ cười của cô không chỉ là sự quyến rũ, mà còn chứa đựng sự nhẹ nhàng khiến lòng người rung động. “Tiểu cô nương không thể bớt cho tỷ tỷ một chút xíu sao?”
Tiểu yêu tinh bị hồ ly tinh trêu chọc đến mức ngượng ngùng, tròn mắt nhìn cô, đôi má rám nắng ửng đỏ như thể bị đốt cháy trên ngọn lửa nhỏ, càng nhìn càng khiến người khác thấy đáng yêu.
“Thế nếu tỷ tỷ thật sự thấy đẹp… thì mua ba cái đi, em sẽ tính tám mươi!”
Dù mặt đã đỏ lựng đến mang tai, cô bé vẫn không quên giữ giá theo cách rất riêng của mình. Nói xong, liền líu ríu cúi đầu, loay hoay lật giỏ mây bằng những ngón tay vụng về. Rồi không đợi Mộ Huyền Noãn phản ứng, đã vội vàng nhét gọn ba miếng bùa vào lòng bàn tay Mộ Huyền Noãn như đóng nắp một vụ giao dịch không thể hoàn lại.
Mộ Huyền Noãn cúi đầu nhìn những miếng bùa trong tay, rồi ngẩng lên, chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn kia đỏ bừng, đôi mắt ngập ngừng liếc nhìn rồi lại tránh đi.
Mộ Huyền Noãn không nhịn được, bật cười nhẹ một tiếng.
Tiếng cười vừa vang lên, đôi gò má phúng phính của cô bé càng trở nên đỏ hồng.
Trẻ con không giỏi che giấu cảm xúc. Nhìn cô bé xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, Mộ Huyền Noãn khẽ nén lại tiếng cười, tay nhẹ nhàng rút điện thoại, đưa về phía mã QR lệch trên vạt áo khoác của cô bé.
Thanh toán xong, Mộ Huyền Noãn không vội cất điện thoại đi, mà nhẹ nhàng nghiêng tay để màn hình hiện rõ con số vừa chuyển.
Cô bé liếc nhìn một chút, rồi hốt hoảng kêu lên bất ngờ như bị kim châm.
“Ơ?! Tỷ tỷ ấn dư một con số rồi! Tám mươi tệ nhưng tỷ chuyển tám trăm tệ kìa!”
Mộ Huyền Noãn nhướn mày, làm bộ kinh ngạc, “Thật sao?” Cô quan sát dáng vẻ nhỏ nhắn đang loay hoay trong giỏ, vẻ mặt lúng túng khi phát hiện không đủ tiền thối. Rồi, không để cô bé có cơ hội phản ứng, cô thì thầm vào tai cô bé, chia sẻ một bí mật, “Vậy thì… coi như phần dư là quà của chị, được không?”
Cô bé ngẩng đầu nhìn Mộ Huyền Noãn, đôi mắt ngập ngừng nhưng vẫn giữ vững lập trường. Như đang bảo vệ nguyên tắc sống đầu đời của mình, cô bé lắc đầu nói.
“Không được! Bán hàng là phải đúng giá!”
Mộ Huyền Noãn nhìn cô bé với ánh mắt vừa ngạc nhiên, vừa thú vị. Cô im lặng một thoáng, rồi khẽ cười, ánh mắt như lơ đãng rơi xuống mấy tấm bùa trong tay. Cảm giác như mình đang mặc cả với một tiểu thương phiên bản nhí, mà còn là kiểu có khí tiết.
“Nếu thế em có món đồ nào đặc biệt không?”
Câu hỏi thoát ra nhẹ như gió thoảng, tưởng là đùa, nhưng chính là một chiếc cầu thang cô cố tình thả xuống với một giao dịch mới, để không ai phải mắc nợ ai.
“Em có đấy! Một số món rất tâm linh, như bùa trừ tà, làm từ gỗ cây linh sam, được khắc các ký tự cổ xưa, có thể xua đuổi tà khí. Bùa sức khỏe thì được thêu từ vải đỏ, chứa tinh chất thảo dược có tác dụng giữ cơ thể khỏe mạnh, ngăn ngừa bệnh tật. Còn bùa cầu tài lộc, được làm từ những viên đá quý, có thể giúp gia tăng vận may trong công việc và tài chính. Có cả bùa bảo vệ nữa! Được làm từ dây thừng cổ xưa, thêu theo một mẫu đặc biệt, giúp bảo vệ bạn khỏi những điều xui xẻo và mang lại cảm giác an toàn. À, có chuỗi tay gỗ quý nữa, giúp người đeo cảm thấy yên tâm, không lo âu…”
Cô bé tự tin trả lời, đôi mắt sáng lên đầy hứng khởi như thể đang khoe khoang về một kho báu chỉ mình biết.
Mộ Huyền Noãn nhìn vào những món đồ trong tay cô bé, một kho báu tinh xảo mà cô bé tự hào mang theo. Trong khoảnh khắc đó, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô, làm cô nảy ra một câu hỏi.
“Em có bùa tình duyên không?”
Câu hỏi của Mộ Huyền Noãn khiến cô bé bất ngờ, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển dần sang nghi ngờ.
“Tỷ tỷ mà cũng phải dùng tới bùa yêu á? Vậy mấy người xấu phải làm sao?”
Đôi mắt tròn xoe của cô bé liếc Mộ Huyền Noãn từ trên xuống dưới, gương mặt đầy hoài nghi, như thể không tài nào tin nổi người xinh đẹp như vậy lại cần đến bùa cầu duyên. Nhưng sau một hồi cân nhắc, cô bé vẫn cẩn thận tháo chiếc túi nhỏ phía sau lưng, từ trong ngăn lót rút ra một hộp gỗ sẫm màu.
“Cái này không phải để bán đâu, là bà em làm riêng đấy. Chỉ có đúng duy nhất một cái thôi á.”
Cô bé mở nắp hộp, bên trong là một tấm bùa màu xanh lam, viền thêu ánh chỉ bạc, những đường kim mũi chỉ tinh xảo đến mức không giống một món hàng bình thường. Nó mang theo hơi thở của một thứ được giữ gìn rất lâu, như có cả mùi nắng phơi vải và thời gian cũ kỹ.
“Bà nói cái này có niệm phúc, giữ thì tốt cho mình, mà tặng thì phải thật lòng.”
Cô bé tiếp lời, rồi bắt chước hành động bà từng làm khi trao bùa cho mình, bất ngờ kiễng chân lên, đặt một nụ hôn chớp nhoáng lên má Mộ Huyền Noãn.
Mộ Huyền Noãn khựng lại, nét ngạc nhiên thoáng qua trong ánh mắt. Không phải vì cô khó chịu. Mà bởi vì trong suốt ngần ấy năm, chưa từng có ai đối xử với cô bằng một cử chỉ đơn thuần đến thế.
Còn đứa trẻ ấy, ngay khi đôi môi vừa chạm má Mộ Huyền Noãn, hai má lập tức đỏ bừng, đến cả vành tai cũng không giấu nổi sắc hồng ửng lên như chớm nắng đầu xuân. Không nói thêm lời nào, cô bé lập cập đeo túi lên lưng, chân guốc lạch cạch trên nền gạch cũ, xoay người chạy đi thật nhanh.
Từ phía xa, giọng nói trong veo như chuông gió bỗng vang lại, ngân lên giữa không gian đông đúc, trong trẻo đến mức khiến người ta không nỡ lãng quên.
“Em niệm phúc cho chị rồi đó! Chị nhớ giữ kỹ nha!”
Thật lòng mà nói…
Thứ xa xỉ nhất mà ai đó từng trao cho Mộ Huyền Noãn lại đến từ một đứa trẻ, với đôi tai đỏ bừng vì bối rối và một nụ hôn ngượng nghịu đặt vội trên má.
—–
Tối hôm đó, trời trở lạnh bất ngờ. Sương đọng lấm tấm trên lớp kính trong veo, phản chiếu những đốm đèn vàng ven hồ như chuỗi hạt đang rơi nghiêng.
Trong căn phòng ấm áp, một chiếc khăn tắm trắng còn thấm ẩm vắt gọn gàng trên ghế bành, vạt áo choàng buông hờ như vừa rời khỏi đôi tay bận bịu.
Mộ Huyền Noãn vừa tắm xong, tóc còn vương hơi ẩm, rủ nhẹ qua vai áo choàng lụa màu ngà. Cô bước chân trần trên sàn gạch mát lạnh, để lại từng dấu nước nhỏ mờ nhòe.
Trong thế giới của Mộ Huyền Noãn, công việc vẫn len lỏi mà không cần gõ cửa.
7 giờ tối.
Một lời nhắc họp nội bộ từ Hoắc Ngôn hiện lên trên màn hình điện thoại đặt bên đế sạc. Cùng lúc đó, một cuộc gọi nhắc nhở từ thư ký vang lên.
Vẫn đúng giờ, như một cái đồng hồ Thuỵ Sĩ được lên dây cẩn thận.
Mộ Huyền Noãn một tay kéo nhẹ sợi dây thắt lưng, tay còn lại vén tóc ra sau tai. Không một biểu cảm thừa, cũng chẳng có động tác vội vàng, cô khẽ nâng tay, chỉnh lại viền cổ áo choàng lụa đang buông lơi, hững hờ để lộ làn da vẫn còn phơn phớt đỏ vì hơi nước nóng.
Một thoáng sau, cô vươn người, đầu ngón tay chạm nhẹ vào biểu tượng cuộc họp đang sáng lên trên màn hình laptop.
Chưa đầy vài giây sau, hình ảnh họp trực tuyến hiện lên.
Đầu bên kia là ba cổ đông lớn của Hoắc Ngôn cùng một trợ lý pháp lý từ phòng tư vấn độc lập. Giao diện chia ô, ánh sáng phòng họp nơi họ ngồi đổ bóng mờ nhạt, gương mặt ai nấy đều chuyên chú. Giọng nói vang đều, ngắn gọn, xoay quanh các điều chỉnh mới trong kế hoạch tái cấu trúc vốn lưu động
Mộ Huyền Noãn gõ vài dòng ghi chú lên phần mềm theo dõi tài chính nội bộ. Sắc mặt bình thản, tư thế thẳng lưng, giọng nói vang lên không chút dao động, dẫn dắt nội dung như thể đã định sẵn từ trước từng bước
“Thứ nhất, cắt giảm tạm thời hai mươi phần trăm chi phí hoạt động cho các hạng mục không thuộc tuyến sinh lợi trực tiếp. Thứ hai, tạm ngưng tất cả khoản giải ngân dự phòng, trừ các liên kết có tính ràng buộc chiến lược. Tôi đã gửi bản phân tích. Trang mười một, mục D – nếu cần thêm dữ liệu, có thể phản hồi trong tối nay. Sau thời điểm đó, xem như đồng thuận mặc định.”
Phía đầu dây bên kia, không gian rơi vào mấy giây im lặng. Một trong ba cổ đông, ông Tôn, người nắm hơn bảy phần trăm cổ phần hơi nhíu mày, giọng trầm thấp nhưng không giấu vẻ phản đối
“Cắt đến mức đó, e rằng các phòng ban phụ trợ sẽ phản ứng. Chưa kể …”
“Cắt để giữ sống.” Mộ Huyền Noãn ngắt lời, “Nếu muốn duy trì vòng quay vốn trong quý này, thì động thái đầu tiên là loại bỏ phần tiêu hao.” Cô dừng một nhịp, đủ để từng người cảm nhận rõ ràng khoảng trống lạnh lẽo trong giọng nói. “Từ ngày mai, tất cả đơn xin gia hạn chi tiêu gửi thẳng đến tôi. Hoắc Ngôn không cần thỏa hiệp với sự trì trệ.”
Mộ Huyền Noãn lật nhanh tài liệu, cảm nhận rõ ràng ai đang lặng im vì bất đồng chưa dám nói ra. Nhưng điều đó chẳng quan trọng. Trong cuộc họp này, cô không cần đồng thuận, chỉ cần sự tuân thủ.
Cuộc họp kết thúc đúng hai mươi phút.
Một cú nhấn chuột khép lại buổi trao đổi. Không ai nán lại, không có thêm câu xã giao nào được thốt ra.
Màn hình lập tức trở về giao diện chính, nền xám tĩnh lặng của bảng dashboard lại hiện lên như thể chưa từng có bất kỳ cuộc tranh luận. Căn phòng lặng đi như vừa bị hút sạch âm thanh. Chỉ còn tiếng máy điều hòa và ánh đèn phản chiếu lên bề mặt kim loại lạnh.
Mộ Huyền Noãn ngả lưng ra sau, ánh mắt vô thức dừng lại nơi chiếc hộp gỗ nhỏ nằm cạnh tập hồ sơ. Cô đưa tay, mở nắp hộp. Bên trong là tấm bùa màu xanh lam, viền thêu ánh chỉ bạc. Ngón tay cô chạm nhẹ lên mặt vải, vuốt một đường chậm rãi như đang lắng nghe hơi thở của thời gian, thứ còn lưu lại giữa từng mũi kim tỉ mỉ.
Hình ảnh cô bé với đôi mắt tròn xoe, giọng nói líu lo như tiếng ve non, bàn tay nhỏ xíu ôm lấy chiếc hộp rồi nâng lên bằng tất cả sự nghiêm túc khi trao đi một vật quý giá bất giác hiện lên trong trí nhớ Mộ Huyền Noãn.
Một nét mềm mại lặng lẽ thoáng qua trong ánh nhìn vốn luôn điềm tĩnh.
Mộ Huyền Noãn định khi kết thúc chuyến đi này, sẽ mang tấm bùa ấy về Bắc Kinh, treo lên chiếc Lamborghini của mình. Nghĩ đến đó, cô khép nắp hộp lại, tựa như khâu lại một đường tơ trong cảm xúc, lưu giữ vào ngăn riêng trong tâm trí.
Sau đó cô mở WeChat, lướt qua những bài đăng mới theo thẻ du lịch một mình.
Trang chủ hiện lên hàng loạt bài đăng mới, có một vài chia sẻ trải nghiệm du lịch một mình dọc bờ biển Hoa Liên, có ảnh chụp bầu trời xanh đến kỳ lạ, một cốc cà phê đặt trên mui xe, và bóng dáng một người trong gương chiếu hậu. Ít chữ, ít mô tả, chỉ toàn ánh nắng và gió, nhưng lại khiến người xem có cảm giác như vừa chạm vào một khoảng yên bình.
Phía trên màn hình là bài đăng giới thiệu một khách sạn boutique nép mình sát bờ biển, mái ngói đỏ nhạt, mặt tiền phủ kín dây leo, chỉ có vài phòng đơn nhìn ra biển. Không ồn ào, không quảng bá phô trương. Những bức ảnh đi kèm đơn giản đến mức không cần chỉnh sửa
Mộ Huyền Noãn đặt lịch ba đêm. Không yêu cầu thêm bất kỳ dịch vụ nào.
Màn hình lập tức chuyển sang giao diện thanh toán, nền trắng tĩnh lặng. Mã xác nhận hiện lên cùng lúc với ánh nhìn của cô chùng xuống.
Ba đêm ấy không dài, nhưng đủ để Mộ Huyền Noãn gom lại một nhịp thở yên bình trước khi trở về Bắc Kinh.
Đúng lúc ấy, một tiếng “ting” khẽ vang lên từ góc dưới màn hình.
Biểu tượng quen thuộc của hệ thống nội bộ nháy sáng một lần. Là thư từ Dị Tịch.
Chủ đề hiện lên ngắn gọn, đúng khuôn mẫu. [Gửi Mộ tổng] Bản ghi hình cuộc họp sáng nay.
Mộ Huyền Noãn liếc qua tiêu đề, tay vẫn chưa chạm vào. Nhưng khi nhìn đồng hồ, nhận ra thời gian hãy còn sớm, cô hơi nghiêng đầu, mở Mail. Dù không có ý định theo dõi nghiêm túc, nhưng sự nhiệt tình đều đặn từ Dị Tịch khiến cô không tiện phớt lờ.
Video mở ra trong một cửa sổ nhỏ. Giao diện quen thuộc, góc quay từ phía cuối phòng họp, ghi lại toàn cảnh bàn họp dài cùng những giọng nói đan xen. Mộ Huyền Noãn để video chạy, không đeo tai nghe, cũng chẳng tăng âm lượng, chỉ như bật lên để tạo chút chuyển động cho căn phòng tĩnh lặng. Cô thong thả đứng dậy, bước đến tủ nhỏ gần cửa sổ, rót một ly nước mát.
Âm thanh từ video hòa vào tiếng nước chảy, dần trở nên mờ nhạt, như hòa vào không gian vắng lặng của căn phòng. Phía sau lưng, màn hình vẫn sáng. Những giọng nói của các nam nhân viên lần lượt cất lên, xen lẫn nhau, nhắc lại những đề mục quen thuộc của các cuộc họp thường lệ.
Mộ Huyền Noãn không để tâm. Đối với cô, những âm thanh đó chẳng khác gì tiếng radio mở nhỏ, đủ để lấp đầy khoảng trống, nhưng hoàn toàn nằm ngoài vùng chú ý.
Rồi, một giọng nữ bất ngờ vang lên, không cao, không thấp, nhưng có nhịp điều tiết rất riêng. Câu nói ngắn, không mang nhiều cảm xúc, nhưng từng từ đều mang theo lực trọng vừa đủ.
Mộ Huyền Noãn không để tâm. Ít nhất là trong khoảnh khắc đầu tiên.
Nhưng rồi, giữa lúc tiếng nước vẫn đang róc rách chảy vào ly, cô hơi khựng tay lại.
Không rõ là vì ngữ điệu, hay vì khoảng ngắt mỏng như sợi chỉ giữa từng ý tứ, nhưng chất giọng ấy không tan vào nền âm như những tiếng nói khác. Nó va nhẹ vào không khí, len qua khoảng trống, rồi chạm vào tai Mộ Huyền Noãn, chạm đúng tầng sâu nhất trong nhận thức, nơi từng thớ ký ức đã ngủ quên từ lâu vẫn lặng lẽ chờ một tín hiệu quen thuộc.
Cô quay đầu. Ánh mắt dừng trên màn hình.
Góc máy đã chuyển. Người vừa lên tiếng đang ngồi ở cuối bàn họp, phần lớn gương mặt vẫn bị bóng đèn phía sau làm tối. Nhưng đúng lúc ấy, như để trả lời cho một câu hỏi chưa kịp hình thành, người đó nghiêng đầu về phía máy quay.
Chỉ một động tác xoay mặt. Đủ để khuôn mặt ấy hiện rõ lên nền ánh sáng mờ.
Không cần ai giới thiệu, Mộ Huyền Noãn liền nhận ra đối phương ngay lập tức.
Thời gian như bị bóp nghẹt trong một khoảng khắc ngắn ngủi. Mọi thanh âm xung quanh mờ dần, chỉ còn lại khuôn mặt kia, xa lạ vì đã quá lâu, nhưng cũng quen thuộc đến mức không thể lẫn đi đâu được
Nhịp tim Mộ Huyền Noãn bất giác đập lệch một nhịp.
Cô đặt ly nước xuống, đi chậm về phía bàn, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình như thể đang cố xác nhận điều gì đó tưởng chừng như không thể. Ngón tay chạm vào bàn rê chuột, đưa con trỏ chuột tới biểu tượng danh sách người tham gia.
Một cái tên hiện rõ trên góc bảng danh sách.
Triệu Bách Nhã – Đại diện phòng Chiến lược khu vực. Bổ nhiệm tạm quyền vị trí Giám đốc Kế hoạch – Đầu tư.
Một dòng mô tả ngắn, vài chữ chức danh, được gắn chú thích đầy đủ và rành mạch như mọi Mail hành chính khác. Nhưng với Mộ Huyền Noãn, nó như một nhát dao bén lặng lẽ, rạch toạc mảnh vải ký ức vốn đã được gấp gọn trong ngăn sâu nhất của tâm trí.
Nhưng, cô không chìm đắm trong đó quá lâu.
Mộ Huyền Noãn lập tức đóng cửa sổ ghi hình. Không do dự.
Chiếc laptop được gập lại, động tác dứt khoát và gọn gàng. Mộ Huyền Noãn đặt nó sang một bên, cô đứng dậy, bước nhanh tới tủ hành lý.
Vali được kéo ra khỏi góc tường, nắp mở bật lên. Từng món đồ được xếp lại, không có vẻ vội vàng nhưng rõ ràng là không hề có ý định nấn ná. Trên bàn, chiếc hộp gỗ nhỏ vẫn nằm yên lặng như từ đầu, không hề xê dịch.
Mộ Huyền Noãn liếc nhìn nó một thoáng khi kéo khoá vali.
Cô không tin vào mấy thứ duy tâm, lại càng chẳng có thời gian nghĩ đến chuyện nhân duyên. Nhưng đúng là đôi khi, sự trùng hợp lại hiệu nghiệm đến mức khó giải thích.
Cô cầm chiếc hộp lên, bàn tay siết chặt, rồi cẩn thận nhét vào túi xách bên người.
Sau đó, cô lấy điện thoại, gọi cho thư ký riêng.
“Chuyển cuộc họp tuần sau qua trực tuyến.” Giọng cô không lẫn chút do dự, “Còn nữa. Những gì tôi đã chỉ đạo phòng Tài chính trước đó… Huỷ bỏ hết đi.”
Nội dung về việc cắt giảm tạm thời hai mươi phần trăm chi phí hoạt động cho các hạng mục không thuộc tuyến sinh lợi trực tiếp. Tạm ngưng toàn bộ khoản giải ngân dự phòng, trừ những liên kết có tính ràng buộc chiến lược.
Toàn bộ đều bị thu hồi.
Một khoảng ngừng ngắn lướt qua không gian yên tĩnh. Rồi Mộ Huyền Noãn lên tiếng lần nữa, giọng trầm hẳn xuống.
“Thông báo lại cho các cổ đông và giám đốc việc tôi sẽ ở lại Lâm Thị một thời gian dài. Và tôi cần thêm ngân sách.” Giọng Mộ Huyền Noãn lạnh và chắc như thép, cụ thể việc thư ký cần làm, “Hãy chuyển phần vốn dự phòng sang Lâm thị. Đưa nó vào danh sách ưu tiên giải ngân. Ngay lập tức.”
Ở đầu dây bên kia, người trợ lý im lặng vài giây. Rồi khẽ “Vâng” một tiếng. Không dám hỏi lý do.
Vì khi Mộ Huyền Noãn đã ra quyết định, thì ngay cả gió cũng phải đổi chiều.