Phòng họp tầng 26 của Lâm Thị tĩnh lặng đến lạ thường, như một lớp vỏ bọc cách âm với thế giới ngoài kia. Ánh sáng sớm len qua rèm mỏng, chậm rãi lướt trên mặt bàn đá cẩm thạch, phác lại những cái nghiêng đầu và chuyển động khẽ khàng của những người đang ngồi.
Năm cổ đông cấp cao không ai mở lời trước. Mỗi người đều giữ cho mình một vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt thì không giấu được sự dò xét. Tất cả đều dồn về phía người phụ nữ đối diện, người vừa đẩy một tập tài liệu đầu tư trượt nhẹ về phía họ.
Mộ Huyền Noãn dựa vào lưng ghế, ngón tay thon gõ nhịp lên mặt bàn. Trong giọng nói không khẩn trương, không mang sắc thái thương thuyết, chỉ đơn thuần đưa ra một điều kiện hợp lý.
“Tôi không cần một suất trong ban điều hành. Nhưng phần vốn mới này phải được xử lý như một khoản tăng cường chiến lược, ưu tiên giải ngân cho hạng mục số ba. Đồng thời, tôi muốn giám sát tiến độ và toàn bộ nguồn phân bổ liên quan.”
Ông Trình, một cổ đông kỳ cựu, khẽ đẩy gọng kính. Ánh mắt lướt qua mép tập tài liệu rồi dừng lại trên gương mặt Mộ Huyền Noãn, giọng nói cẩn trọng nhưng không giấu được sự nghi ngại.
“Hoắc tổng, nếu chỉ nhằm giám sát dòng tiền, chúng tôi hoàn toàn có thể cung cấp báo cáo định kỳ, thậm chí mở quyền truy cập theo thời gian thực. Việc đề xuất chức danh Giám đốc Chiến lược kiêm giám sát trực tiếp, e là can thiệp quá sâu vào vận hành nội bộ.”
Mộ Huyền Noãn hơi nghiêng đầu, ánh mắt cô hướng về phía ông Trình, bình thản nhưng không kém phần sắc lạnh.
“Báo cáo định kỳ hay truy cập thời gian thực, suy cho cùng cũng chỉ là kết quả được gửi đến sau khi mọi chuyện đã xong.” Cô dừng lại một nhịp, chất giọng không đổi, nhưng mỗi chữ đều được buông ra một cách rõ ràng, “Điều tôi cần không phải là nhìn vào hậu quả, mà là quyền chủ động điều chỉnh trước khi mọi thứ trượt khỏi quỹ đạo.”
Không khí trong phòng họp đột ngột trở nên dày đặc. Những ánh mắt từ các cổ đông dần chuyển hướng, trong đáy mắt bắt đầu lộ ra sự cảnh giác, thậm chí dè chừng. Nhưng Lâm Đình Hạo, chủ tịch Lâm Thị vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ sự nghi ngờ.
Đình Hạo chậm rãi cất tiếng, giọng điệu đều đặn nhưng ẩn sau là lớp sóng ngầm của sự dò xét.
“Với khoản đầu tư quy mô vậy, Hoắc Tổng có thể yêu cầu quyền lực cao hơn, hoặc vị trí điều hành trực tiếp. Vậy tại sao Hoắc Tổng lại chọn cách đứng bên lề lãnh đạo chính thức? Điều này có vẻ không tương xứng với tầm vóc của khoản đầu tư mà cô đang đưa vào.”
Mộ Huyền Noãn không hề bối rối trước nghi vấn của Đình Hạo. Ánh mắt cô lặng như mặt hồ, giọng nói vang lên, lạnh và sắc như tiếng kim loại gõ xuống mặt bàn.
“Nghe nói bộ phận Kế hoạch – Đầu tư của Lâm Thị vừa trải qua một đợt tái cấu trúc khá triệt để. Một số vị trí thay đổi, vài người rời đi, vài người khác tạm lùi xuống. Những điều chỉnh này… e rằng bắt nguồn từ các sai sót cũ.” Cô chậm rãi nhấn giọng, “Lâm Tổng, ông hiểu rõ tôi đang nhắc đến điều gì, đúng không?”
Ánh nhìn cô lướt thẳng về phía Đình Hạo, lần này sâu và sắc hơn hẳn. “Tôi không đến đây để xin một vị trí, mà là để nhận lấy trách nhiệm tương ứng với rủi ro đầu tư cá nhân.”
Sự tĩnh lặng bao trùm cả căn phòng. Không ai lên tiếng, chỉ có những ánh mắt trao đổi, rồi đồng loạt dừng lại ở Đình Hạo, chờ đợi một tín hiệu, hoặc một quyết định từ ông.
Đình Hạo vẫn giữ lưng thẳng, dáng vẻ điềm tĩnh như mọi khi. Ánh mắt ông dừng lại nơi Mộ Huyền Noãn, sắc lạnh, nhưng không mang ý đối đầu. Sau một nhịp thở chậm, ông cất giọng.
“Tôi hiểu ý Hoắc Tổng. Dẫu vậy, Lâm Thị là một hệ thống lớn, mọi điều chỉnh đều cần sự đồng thuận và tôn trọng cấu trúc hiện tại. Tôi đề xuất thế này. Chúng ta sẽ thiết lập một tổ hợp giám sát độc lập cho dự án này, trực tiếp báo cáo cho cô và ban chủ tịch. Ngoài ra, tôi đồng ý tổ chức một buổi ra mắt chính thức vào tuần tới, với sự tham gia của ban điều hành và các đối tác chiến lược. Khi đó, vị trí và quyền hạn cụ thể của cô sẽ được công bố rõ ràng.”
Mộ Huyền Noãn không vội phản hồi, chỉ khẽ nghiêng đầu như đang lắng nghe, nhưng thực chất là đang cân đo từng phản ứng phía đối diện.
“Vậy tôi sẽ chờ bản đề xuất cụ thể trước ngày họp.”
Cô đứng dậy, không nói gì thêm. Sự im lặng ấy không phải vì thiếu điều để nói, mà bởi mọi thứ đã diễn ra đúng như dự tính.
Cánh cửa phòng họp bật mở. Ánh sáng bên ngoài ùa vào, cắt đôi lớp không khí đặc quánh còn đọng lại.
Mộ Huyền Noãn bước ra, sải chân không vội, từng nhịp trầm ổn như thể từ đầu đến cuối, toàn bộ cuộc họp chỉ là một phân đoạn nằm trong kịch bản mà cô đã viết sẵn.
Dị Tịch đứng chờ phía trước, tay vẫn cầm tài liệu, ánh mắt hơi ngẩng lên khi Mộ Huyền Noãn tiến lại gần.
“Đi thôi.” Mộ Huyền Noãn nói, giọng bình thản, rồi tiếp tục tiến về phía thang máy chuyên dụng.
Hai người bước vào thang máy. Cánh cửa khép lại, không gian trở nên tĩnh mịch, như một rào cản chia cắt giữa hai thế giới. Ánh đèn hắt lên lớp kính kim loại lạnh buốt, chỉ còn lại âm thanh mượt mà của ngón tay Mộ Huyền Noãn lướt trên màn hình điện thoại.
“Tuần tới sẽ có một cuộc họp ra mắt chính thức với ban điều hành. Tôi sẽ đảm nhiệm vị trí Giám đốc chiến lược. Cô hãy chuẩn bị mọi thứ.” Giọng Mộ Huyền Noãn không vội vã, từng nhịp đều đều như đã được lên kịch bản. “Ngoài ra, chuyển văn phòng của tôi xuống tầng mười bảy, cạnh phòng Kế hoạch – Đầu tư.”
Dị Tịch gật đầu. Không cần thêm lời giải thích, cô đã hiểu rõ phải làm gì.
“Tôi sẽ sắp xếp ngay.”
Thang máy dừng lại. Một tiếng ting vang khẽ. Mộ Huyền Noãn thoáng nghiêng đầu, ánh mắt quét qua Dị Tịch.
“Tạm thời trở thành thư ký riêng của tôi.” Giọng Mộ Huyền Noãn không lớn, nhưng từng chữ đều mang trọng lượng. Một nhịp lặng trôi qua, rồi cô khẽ cong môi, thêm vào một phần ý vị mơ hồ, “Cô Hy… chắc sẽ có chút thiệt thòi.”
Nhưng không ngạc nhiên, cũng chẳng khó chịu. Dị Tịch lặng lẽ tiếp nhận sự thay đổi ấy như một điều hiển nhiên, và cô nhận thức được môi trường bản thân đang bước vào dưới quyền của ai.
Dị Tịch nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt dừng lại thoáng một nhịp trước nụ cười của Mộ Huyền Noãn. Không có câu hỏi nào được thốt ra, chỉ là một cái hít nhẹ để giữ lại hơi thở. Cô lên tiếng, giọng điềm tĩnh, không tâng bốc cũng chẳng né tránh.
“Hoắc Tổng đã trao cho tôi cơ hội. Tôi sẽ không lãng phí nó. “
Một nét cười thoáng qua khóe môi Mộ Huyền Noãn, ánh mắt cô nhìn Dị Tịch không giấu được sự tán thưởng kín đáo. Nhưng trái với kỳ vọng của Dị Tịch, hay bất kỳ ai trong Lâm Thị về một Hoắc Tổng với tham vọng công danh và kế hoạch mở rộng ảnh hưởng, Mộ Huyền Noãn lại không hề vội vã lật ngửa toan tính.
Chức danh Giám đốc chiến lược nghe như dành cho dự án, nhưng thực chất chỉ là công cụ để cô vượt lên một người.
Việc chuyển văn phòng xuống tầng mười bảy, sát cạnh phòng Kế hoạch – Đầu tư, cũng không phải để phối hợp nội bộ, mà chỉ để mỗi ngày đều có thể gặp đối phương.
Tất cả đều được bọc trong vỏ bọc hợp lý, cái mà người khác nhìn vào, sẽ chẳng ai mảy may nghi ngờ.
Mộ Huyền Noãn trong lòng vui vẻ. Trang hiển thị tệp thông tin cá nhân của Gia Mẫn, trợ lý trực tiếp của Giám đốc Kế hoạch – Đầu tư vừa được cô đóng lại, điện thoại gọn gàng trượt vào túi áo khoác.
———-
Hai ngày sau, vào giờ nghỉ trưa tại căn tin tầng sáu của Lâm Thị.
Không gian náo nhiệt bởi dòng người túa ra từ thang máy và hành lang. Nhân viên chen nhau xếp hàng, tiếng dao muỗng, tiếng gọi món xen lẫn mùi đồ ăn nóng hổi, tạo nên bầu không khí đặc trưng chốn công sở.
Dù là gương mặt quen thuộc trong các cuộc họp chiến lược, Mộ Huyền Noãn lại hiếm khi xuất hiện công khai. Cô chỉ tham gia các buổi họp kín hoặc gặp gỡ một số nhân vật chủ chốt. Đối với phần lớn nhân viên, cô như một cái bóng mơ hồ, luôn hiện diện nhưng không bao giờ thật rõ ràng.
Vì vậy, những ai lần đầu thấy cô cũng chỉ nghĩ rằng đó là một nữ nhân viên mới, trẻ trung, xinh đẹp, và nổi bật với mái tóc tím khói. Không ai ngờ cô chính là Hoắc Tổng, cổ đông chiến lược nắm quyền lực lớn nhất bên phía đối tác, cũng là người giữ vai trò giám sát một trong những dự án trọng điểm nhất tại Lâm Thị.
Đúng giờ như mọi khi, một dáng người nhỏ nhắn xuất hiện bên quầy tráng miệng.
Gia Mẫn búi tóc cao gọn gàng, đeo kính tròn, gương mặt sáng sủa lướt nhanh qua các khay bánh ngọt với ánh mắt đầy mong đợi. Cô kiễng chân nhìn vào tủ kính, hai tay chống lên mặt bàn lạnh, gần như có thể ngửi thấy mùi kem sữa quen thuộc.
Hôm nay là thứ Tư, ngày hiếm hoi pudding xoài xuất hiện, món tráng miệng ngọt dịu mát lạnh, phủ lớp kem mềm mịn tan nơi đầu lưỡi.
Thông thường, cô luôn đặt trước. Chưa từng có lần nào để lỡ.
Nhưng hôm nay thì khác.
“Cô ơi! Nhưng hôm qua con còn đặt được mà? Nay con cũng tới sớm hơn mọi hôm luôn đó!”
Giọng Gia Mẫn bật ra đầy tiếc nuối, không giận dữ, chỉ ngỡ ngàng như thể vừa đánh rơi một niềm vui nhỏ giữa ngày. Vài người đứng gần ngoái lại nhìn. Cô cắn nhẹ môi, cúi xuống, hỏi lại lần nữa như chưa tin vào sự thật.
“Thật sự không còn cái nào sao cô?”
Cô nhân viên căn tin ái ngại, lúng túng giải thích.
“Xin lỗi em nha, bên phòng nhân sự gọi điện đặt trước. Nghe nói có đoàn khách nội bộ ghé ngang… họ lấy toàn bộ rồi.”
“Ugh… tiếc thật đấy!” Gia Mẫn phụng phịu, nhưng không hờn dỗi. Cô chỉ gật đầu, rồi lặng lẽ quay đi, tay cầm khay cơm đơn giản, bước thẳng tới chỗ ngồi quen thuộc cô luôn chọn mỗi trưa.
Là người sống tiết kiệm, Gia Mẫn luôn chọn ăn trưa ở căn tin để tiết kiệm chi phí sinh hoạt. Món pudding xoài ấy là thứ xa xỉ hiếm hoi cô tự thưởng cho mình sau buổi sáng bận rộn với đống số liệu.
Mộ Huyền Noãn vẫn lặng lẽ ngồi ở một chiếc bàn gần quầy tráng miệng, tay cầm ly cà phê, nhấp từng ngụm nhỏ một cách ung dung. Cô khẽ nghiêng đầu quan sát, ánh mắt chạm vào biểu cảm thất vọng thoáng qua trên gương mặt Gia Mẫn, cùng chiếc khay cơm đơn điệu không một món tráng miệng. Khóe môi cô cong lên rất khẽ, không rõ nụ cười ấy có mục đích hay chỉ đơn giản là sự hài lòng.
Một lúc sau, cô đặt ly cà phê xuống và đứng dậy.
Tiếng giày gót thấp chạm nhẹ vào nền gạch, như lông vũ, gần như không để lại dấu vết. Trong tay cô, một hộp pudding xoài nằm gọn gàng, chiếc muỗng nhỏ đặt lệch về một bên. Mộ Huyền Noãn bước đi chậm rãi, từng bước như hòa vào không gian ồn ào mà chẳng ai để ý.
Gia Mẫn đang cúi đầu ăn, hoàn toàn không nhận ra. Chỉ khi chiếc pudding được nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt, cô mới ngẩng lên, sửng sốt.
Một cô gái xinh đẹp mặc sơ mi trắng, nét mặt thản nhiên đứng trước mặt Gia Mẫn. Đôi mắt ánh lên vẻ tĩnh lặng sâu thẳm, trên môi là một nét cong nhàn nhạt tựa nụ cười.
“Em còn muốn món này chứ?”
Chiếc sơ mi trắng tinh giản ôm lấy vóc dáng cao gầy, tóc cô buộc thấp gọn gàng phía sau gáy. Không cần đến lớp trang điểm kỹ lưỡng, sự chỉnh tề và điềm đạm toát ra từ dáng đứng và ánh nhìn đã khiến cô nổi bật giữa đám đông một cách tự nhiên.
“Ơ, thật ạ? Nhưng mà…” Gia Mẫn lắp bắp, nửa mừng nửa ngỡ ngàng. Cô còn chưa kịp định thần xem người đối diện là ai, thì người kia đã nhẹ nhàng cất tiếng lần nữa.
“Không sao, tôi cũng không ăn món này.”
Gia Mẫn tròn mắt nhìn hộp pudding trên bàn, rồi lại ngẩng lên, ánh mắt chớp chớp như để xác minh điều mình nghe thấy.
“Thế… Em nhận thật đó nha?” Cô hỏi nhỏ, giọng mang theo vẻ dò hỏi lẫn bối rối.
“Ừ.”
Không đắn đo thêm, Gia Mẫn đã nhanh chóng đón lấy hộp pudding như thể đang cầm cả một ngày may mắn trong tay. Cô cười tít mắt, miệng không ngừng cảm ơn, rồi chỉ vào ghế chỗ trước mặt.
“Chị ngồi ăn với em luôn nha!”
“Được.”
Mộ Huyền Noãn gật đầu, không khách sáo. Cô kéo ghế, ngồi xuống đối diện, động tác tự nhiên, ung dung.
Sự điềm tĩnh của cô không tạo khoảng cách, ngược lại khiến Gia Mẫn có cảm giác dễ gần một cách khó hiểu. Gia Mẫn nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên đầy tò mò, lấy hết can đảm bắt chuyện.
“Em tên Gia Mẫn, bên phòng Kế hoạch – Đầu tư. Còn chị?”
“Tôi là Huyền Noãn.” Mộ Huyền Noãn vẫn giữ giọng điềm đạm, rồi vừa vặn nói tiếp, “Tạm thời vẫn là khách. Sang tuần sau tôi mới chính thức nhận việc ở Lâm Thị.”
Gia Mẫn chớp mắt, “Vậy hôm nay chị tới…”
“Tham quan trước một chút.” Mộ Huyền Noãn cười nhẹ, giọng nhẹ nhàng, “Lúc đầu cũng có người hẹn, nhưng họ bận họp gấp, nên tôi tự đi vòng vòng. Sáng sớm ghé căn tin, chắc lúc ấy chưa đông lắm, nên vô tình lấy được một phần pudding.”
Nghe Mộ Huyền Noãn nói, ánh mắt Gia Mẫn sáng lên.
“Hèn gì! May thật nha. Ban nãy em nghe cô căn tin nói pudding hôm nay để dành cho đoàn khách nội bộ. Không khéo chị là người duy nhất lọt lưới lấy được một phần á!”
“Vậy chắc nhờ may mắn khi đi lạc rồi.” Lời Mộ Huyền Noãn nửa đùa nửa thật.
Dưới nụ cười của Mộ Huyền Noãn, Gia Mẫn cũng dần thả lỏng hơn, rồi như bị kéo theo nhịp điệu thư thái ấy, cô nghiêng đầu, chia sẻ một cách tự nhiên.
“Đúng là Lâm Thị rộng thật. Em làm ở đây gần một năm rồi mà có hôm vẫn đi nhầm thang máy. Thậm chí còn phải mất thêm một vòng để tìm đúng tầng. Nhiều lúc, đi trong hành lang mà cảm giác như lạc vào mê cung ấy, chẳng biết đâu là lối ra nữa.”
Cô ngập ngừng một thoáng, như vừa nghĩ ra điều gì đó, rồi chần chừ ngỏ lời.
“Hay là… nếu chị không ngại, giờ nghỉ trưa em dẫn chị đi tham quan một vòng nhé? Không nhiều đâu, chủ yếu là mấy khu dễ lạc, với lại cũng gần khu em làm.”
Mộ Huyền Noãn nghiêng đầu nhìn cô một chút, đôi mắt cong cong như đang cân nhắc, rồi khẽ gật.
“Vậy thì cho tôi xin số em trước đã.”
Gia Mẫn suýt vỗ tay cái đét, vội móc điện thoại ra, động tác nhanh như sợ Mộ Huyền Noãn đổi ý.
“Dạ được! Đợi em chút, để em lưu số chị luôn!”
Vừa gặp được mỹ nữ, lại vừa có cơ hội kết thân. Gia Mẫn vui như bắt được vàng. Vẻ mặt sáng rực rỡ như người vừa trúng thưởng, tay lướt điện thoại cực kỳ nhanh, còn không quên kiểm tra lại tên và số một cách cẩn thận.
Còn Mộ Huyền Noãn thì chỉ khẽ nghiêng đầu cười, thần thái dịu dàng, lịch thiệp, khiến người đối diện dễ sinh cảm mến. Nhưng bên trong nụ cười đó là một tầng suy tính lặng lẽ khi mọi thứ đều nằm trong quỹ đạo cô vẽ sẵn.
Trong khi đó, một cuộc họp nội bộ vừa mới bắt đầu.
Đèn trần sáng dịu, tài liệu trình bày chuẩn bị kỹ lưỡng. Nhưng ở giữa bàn, không hề báo trước là 118 hũ pudding được sắp xếp như tài sản cổ phần cần phân phối. Bên cạnh là mảnh giấy ghi chú với nét chữ sắc sảo, mềm mại.
Gửi Lâm Tổng và các cổ đông Lâm Thị món tráng miệng nhẹ nhàng. – Thân ái, Hoắc Tổng.
Lâm Đình Hạo ngồi đầu bàn, nét mặt nghiêm nghị, nhìn dãy pudding trải dài, xếp ngay ngắn thành tám khay lớn, đặt trên mặt bàn vốn chỉ dùng để ký kết hợp đồng nghìn tỷ. Ông im lặng, không nói một lời.
Kể từ lúc Mộ Huyền Noãn tới Lâm Thị, Đình Hạo đã đưa ra chỉ thị. Bất kể cô cần gì, dù chỉ là một món ăn cũng được hệ thống xử lý như một chỉ thị cấp chiến lược. Thậm chí người bên Tài vụ còn lập nhóm riêng để xử lý những yêu cầu của cô.
Mọi người trong phòng họp đưa mắt nhìn nhau. Không ai dám là người đầu tiên động vào khay pudding, ngoại trừ một Phó Tổng.
Ông ta nhanh tay lấy một hộp, khéo léo mở nắp, rồi tranh thủ chụp ảnh đăng ngay lên nhóm nội bộ của công ty, đính kèm dòng caption.
“Chiến lược tăng trưởng đường huyết bắt đầu từ đây.”
Bức ảnh đã tạo ra một hiệu ứng lan tỏa không thể ngờ.
Phòng họp vẫn im lặng thêm một nhịp. Rồi tiếng cười bật ra. Không ai nhịn được nữa.
———
Tại văn phòng Kế hoạch – Đầu tư.
Triệu Bách Nhã đang rà soát bảng đối chiếu ngân sách giữa các đơn vị thì màn hình bỗng sáng lên thông báo từ nhóm nội bộ công ty.
Là hình ảnh Phó Tổng Thẩm, người xưa nay luôn nghiêm túc như bước ra từ giáo trình quản trị, lại đang cười nghiêng ngả bên một hộp pudding.
Ngay bên dưới là dòng tin nhắn vừa được gửi từ Đình Hạo.
“Mỗi đơn vị cử người lên tầng 26 nhận, chia cho nhân viên. Ai ăn ngọt thì lấy nhiều một chút.”
Triệu Bách Nhã liếc qua bức ảnh, rồi đưa mắt xuống dòng tin nhắn. Cô vốn không thích đồ ngọt, lại càng không hứng thú với truyền thông gắn kết tập thể của Lâm Thị. Chỉ một cái rê chuột, đã lặng lẽ chuyển tiếp tin nhắn của Đình Hạo cho Phó phòng.
Tiếng gõ cửa vang lên nhè nhẹ, Gia Mẫn bước vào, trên tay là một tập tài liệu đã kẹp chỉnh tề. Cô đặt chúng lên bàn Triệu Bách Nhã, giọng nói nhỏ nhưng rõ ràng.
“Báo cáo ngân sách quý trước của đơn vị liên kết, kèm danh sách điều chỉnh quý này. Em đã làm nổi bật các mục trùng lặp và khoản chi bị chồng.” Gia Mẫn vừa nói vừa dõi theo ánh mắt Bách Nhã lật giở từng trang, rồi tiếp lời, “À, bên phòng Chiến lược của Lâm Thị vừa có thông báo sẽ chuyển xuống tầng này trong tuần tới. Em đã cập nhật sơ đồ phân khu và đánh dấu sẵn tuyến luân chuyển tài liệu nội bộ để tiện phối hợp.”
Từng điểm Gia Mẫn trình bày đều ngắn gọn, đúng trọng tâm, mang tính ứng dụng tức thời. Không một lời thừa, cũng chẳng thiếu chi tiết nào quan trọng.
Triệu Bách Nhã lật sang trang cuối, ánh mắt dừng lại một nhịp. Tuy cô không lên tiếng, nhưng biểu cảm đã đủ thay một lời xác nhận rằng không có gì cần chỉnh sửa.
Gia Mẫn đã quen với kiểu im lặng này. Cô hỏi tiếp.
“Tuần sau sẽ có cuộc họp ra mắt Hoắc Tổng, chị cần em chuẩn bị gì không ạ?”
Triệu Bách Nhã không ngẩng đầu, chỉ đáp gọn.
“Gửi tôi thông tin cuộc họp.”
Gia Mẫn gật đầu. “Vâng ạ.”
Triệu Bách Nhã lại tiếp tục công việc, ánh mắt trở về màn hình, ngón tay lướt nhẹ trên touchpad. Gia Mẫn đứng yên một nhịp, như để chắc rằng không còn điều gì cần bổ sung, cô mới nhẹ nhàng thu dọn tài liệu, khẽ cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng.
Vừa rẽ qua hành lang, Gia Mẫn mở điện thoại. Trên màn hình là một tin nhắn cảm ơn từ Mộ Huyền Noãn. Tin nhắn không dài, chỉ vài dòng.
“Hôm nay cảm ơn em. Nếu có dịp, mong được em giúp đỡ lần nữa.”
Gia Mẫn mỉm cười, ngón tay gõ nhẹ trên màn hình, gửi một dòng hồi âm.
“Lần sau nếu chị lại đi lạc nữa, nhớ gọi em nha~ Em có thể hướng dẫn bằng cả bản đồ lẫn… pudding!”
Tin nhắn được gửi đi. Gia Mẫn đút điện thoại vào túi, bước chân thoăn thoắt về phía phòng hành chính, vẻ hào hứng lan nhẹ trong từng cử động.
Còn tại phòng làm việc tạm thời, Mộ Huyền Noãn vẫn ngồi dựa vào mép bàn. Ánh sáng cuối chiều hắt nghiêng qua khung cửa sổ, in một vệt vàng mỏng lên gò má và sống mũi thẳng như vẽ.
Đôi chân cô bắt chéo hờ hững, nhưng ánh mắt không hề lơi lỏng. Trên tay là tập hồ sơ với viền bìa giấy hơi bạc màu, dấu vết của một thứ từng được cầm lên nhiều lần, bởi một người không dễ buông bỏ.
Mộ Huyền Noãn lật qua trang cuối cùng, ánh mắt dừng lại vài giây trên cột tổng kết, cô đọc không chỉ bằng mắt mà bằng trực giác của người quen phân tích từng chi tiết nhỏ nhất.
Tài liệu sạch sẽ, không lỗi, thậm chí những lời nhận xét cũng gọn gàng như chính phong cách của người được ghi chép trong đó. Nhưng điều giữ ánh nhìn cô lâu hơn là mục liên lạc.
Màn hình điện thoại sáng lên bên cạnh, hiện dòng tin nhắn từ Gia Mẫn. Ngón tay Mộ Huyền Noãn gõ nhẹ vào cạnh máy, đánh thức một suy nghĩ vừa nhen nhóm.
“Sớm thôi…” Khóe môi cô hơi cong, “Tôi sẽ còn nhờ em nhiều việc lắm.”