Gia Mẫn đẩy cửa căn hộ, hơi thở xẹp xuống theo cánh cửa khép lại phía sau, mang theo bụi bặm và áp lực của cả một ngày dài. Cô lùi một bước, tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, nhắm mắt trong vài giây để nạp pin tạm thời cho một cơ thể đã cạn năng lượng.
Căn nhà vẫn yên ắng như thường, chỉ có ánh đèn vàng dịu từ bếp hắt ra một góc nhỏ, vẽ nên những vệt sáng mềm mại, nhẹ nhàng chiếu vào không gian tĩnh mịch. Chưa kịp cởi giày, một thân hình màu cam đã vọt ra từ phía sofa, chân chạy loạn xạ trên sàn như xe trượt mini, tạo nên những tiếng lạch cạch quen thuộc, rồi quấn chặt lấy chân cô, dụi đầu liên tục.
“Quán Quán!” Gia Mẫn khẽ reo lên, cúi xuống ôm lấy chú mèo đang quấn lấy chân mình. Cô vùi mặt vào lớp lông mềm, mỉm cười trước tiếng gừ gừ khe khẽ, thì thầm, “Chỉ có mày là thương tao thôi.”
Quán Quán chẳng hiểu gì cả. Nó chỉ phát ra một tiếng kêu nhỏ, đuôi ngắn ve vẩy, rồi cọ cái đầu mềm mại vào cằm cô để tìm kiếm sự chú ý.
Gia Mẫn đặt Quán Quán xuống sofa, đôi giày vẫn còn nguyên trên chân, cánh tay quấn lấy Quán Quán như ôm một chiếc gối có nhịp tim. Cô không dựa vào thành ghế, chỉ để cơ thể trôi theo sự mềm mại của đệm, nhưng vẫn không tìm thấy chút nhẹ nhõm nào.
Mỗi cái rên rỉ trong cơ thể, mỗi cuộc trò chuyện chưa dứt, mỗi điều chưa nói ra cứ quấn lấy tâm trí Gia Mẫn, khiến mỏi mệt càng ăn sâu vào từng khớp xương.
Giữa đống lộn xộn ấy, một ý nghĩ chợt nổi lên rõ rệt hơn cả.
Do dự rất lâu, một tiếng thở dài rất khẽ trượt khỏi môi Gia Mẫn. Cô đưa tay vào túi xách, lôi chiếc điện thoại ra, ngón tay lướt qua màn hình, tìm đến đoạn tin nhắn với cái tên mà cô cần liên lạc nhất, cũng là cái tên khiến cô chùn bước nhất.
Muốn nhắn một câu gì đó. Muốn hỏi mọi chuyện hôm nay. Nhưng ngón tay vẫn không thể gõ xuống. Mọi câu chữ dường như bị chặn lại, mãi không thể thoát ra.
Ngay lúc đó, điện thoại bất chợt rung lên. Trên màn hình, tên Siêu Cấp Tiên Nữ ✨ hiện ra, kèm theo một dòng tin ngắn ngủi.
Gia Mẫn giật mình, siết chặt Quán Quán trong tay.
Quán Quán ngẩng đầu, kêu “meo” một tiếng khó chịu, nhưng Gia Mẫn hoàn toàn không để ý.
Toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn về dòng chữ sáng lấp lóa trên màn hình.
“Trước đó tôi đã nói sẽ giới thiệu người mình thích cho em, đúng không?”
Gia Mẫn ngẩn người, cơ mặt cứng đờ.
Cô nhớ quả thật đã từng có một tin nhắn như vậy… nhưng… câu này thì sao chứ? Nó đâu phải câu trả lời cho những khúc mắc trong lòng cô.
Điện thoại lại rung lên.
“Hôm nay em đã gặp rồi.”
Trong đầu Gia Mẫn lập tức lóe lên hình ảnh Lâm Kiến Vũ.
Nhưng… không. Có gì đó rất sai.
Sự im lặng kéo dài như một khoảng chân không, nuốt chửng mọi suy nghĩ của cô. Gia Mẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, cổ họng khô khốc. Một nỗi bất an âm ỉ trào lên, chầm chậm thít lấy lồng ngực.
Cô vẫn chưa kịp nhắn lại dòng nào, trong khi tin nhắn của Mộ Huyền Noãn vẫn lần lượt gửi tới.
Mỗi dòng chữ như một mũi kim nhỏ, nhấn sâu vào nỗi sợ đang lặng lẽ lan rộng.
“Tôi thật lòng muốn theo đuổi cô ấy.”
Cụm từ cô ấy như một viên đá rơi tõm xuống mặt hồ đang yên, khiến Gia Mẫn trợn mắt nhìn lại màn hình.
Trong đầu, gương mặt trầm tĩnh cùng ánh mắt lạnh lùng như núi tuyết của Triệu Bách Nhã hiện lên rõ rệt.
Từng ngón tay Gia Mẫn lạnh buốt như đá. Một cơn ớn lạnh lan từ lòng bàn chân dọc lên sống lưng.
Không rõ là do hơi lạnh từ điều hòa, hay do mối đe dọa vô hình đang từ từ rút cạn hơi ấm. Trong vô thức, cô siết chặt Quán Quán.
Con mèo cam béo ụ khịt khịt khó chịu, giãy giụa mấy cái rồi bất mãn há miệng cắn một phát vào mu bàn tay Gia Mẫn.
Cơn đau nhói bất ngờ kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.
Gia Mẫn giật mình buông tay, khẽ rên lên.
“Quán Quán… Mày cũng hết thương tao rồi. Tao sắp chết mà mày còn cắn…”
Quán Quán chẳng buồn để tâm. Cái đuôi mập mạp vẫn nguầy nguậy, biểu tình rõ ràng. Nó quay đít lại như ra tuyên bố dứt khoát, rồi ung dung bước tới bên chiếc bát thức ăn trống trơn.
Một chân đẩy nhẹ cái bát, móng vuốt cào cào lên mặt gốm, phát ra những tiếng “kịch kịch” nhỏ xíu.
Như thể đang nói, “Cô chết thì chết. Còn tôi thì sắp chết đói đây này.”
Không ai thương cô hết. Ngay cả con mèo này, cũng chỉ quan tâm đến cái bụng của nó.
Gia Mẫn bẹp dí trên sofa, ôm gối lăn qua lăn lại như một cái bánh rán, rên rỉ.
“Không được… Không thể nào… Không phải vậy chứ?! Kiểu này thì mai nghỉ việc luôn cho rồi…”
Điện thoại lại rung lên.
Gia Mẫn giật thót, chộp vội lấy, lòng bàn tay lạnh ngắt.
May thay, chỉ là một thông báo quảng cáo vô hại.
Cứ như vậy, cô trằn trọc đến khuya. Những dòng tin nhắn đêm qua, đặc biệt là câu cuối cùng của Mộ Huyền Noãn cứ hiện lên trong đầu như một vòng lặp không dứt. Đến khi thiếp đi được một chút, chuông báo thức đã réo vang, kéo cô bật dậy khỏi giấc ngủ ngắn ngủi.
Gia Mẫn mở mắt ra, toàn thân rã rời.
Mí mắt nặng trĩu, thái dương như có ai gõ trống, quầng thâm dưới mắt thẫm lại, mái tóc bù xù như tổ quạ.
Nhìn cô không khác gì một thây ma vừa lết từ cõi chết trở về.
Mang theo thân thể kiệt quệ ấy, Gia Mẫn lê bước ra khỏi nhà, hòa vào dòng người buổi sáng.
Chuyến xe buýt quen thuộc hôm nay bỗng dài lê thê, mỗi khúc cua gấp cũng chẳng đủ kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ rối bời.
Đến công ty, Gia Mẫn vội rẽ về phòng làm việc. Cô hy vọng đống tài liệu chất như núi có thể nhấn chìm cô tạm thời, che khuất cơn bất an đang cuộn trào trong lòng. Nhưng trốn tránh, lúc này, là một thứ xa xỉ.
Công việc của một trợ lý, chung quy vẫn phải báo cáo, cập nhật tiến độ, từng bước không thể thiếu. Điều đó đồng nghĩa là sớm hay muộn, Gia Mẫn cũng sẽ phải đối mặt với Triệu Bách Nhã.
Giữ chặt tập hồ sơ, Gia Mẫn hít sâu, gõ khẽ cửa rồi bước vào.
Trước mắt cô, Triệu Bách Nhã đã ngồi sẵn sau bàn làm việc.
Tách cà phê còn bốc khói, văn kiện đủ màu xếp ngay ngắn bên cạnh. Mọi thứ đều quen thuộc, chỉ có nhịp tim của Gia Mẫn là đập lệch đi một nhịp.
Bàn tay ôm tập tài liệu khẽ run, mép giấy suýt nữa trượt khỏi tay.
Gia Mẫn cúi thấp đầu, luống cuống ổn định lại tư thế, tim như muốn bật khỏi lồng ngực. Cô dè dặt bước tới, nhẹ nhàng đặt tập tài liệu lên bàn, cố hết sức để không phát ra chút tiếng động nào.
“Chị Triệu, em…”
Cô lấy hết can đảm, giọng thỏ thẻ, định trình bày lịch trình và báo cáo tiến độ như thường lệ.
Ngay khoảnh khắc đó, Triệu Bách Nhã ngẩng đầu.
Ánh mắt cô khẽ lướt qua Gia Mẫn, nhanh đến mức tưởng như vô tình, nhưng đủ khiến Gia Mẫn đứng sững.
“Tay em đang run.”
Một câu nói nhẹ hẫng, nhưng vạch trần toàn bộ sự hoảng loạn mà Gia Mẫn đang tuyệt vọng che giấu.
Gia Mẫn cúi gằm mặt, hai tay siết chặt vào nhau, toàn thân đông cứng
Triệu Bách Nhã dời mắt, thản nhiên lật tài liệu trước mặt, đầu ngón tay nhè nhẹ lướt qua mép giấy.
“Hôm nay không cần báo cáo.”
Cô tiếp tục lật thêm vài trang, rồi tách một bìa hồ sơ ra, giọng điệu lạnh nhạt vang lên
“Thay vào đó, chuyển cái này cho Mộ Tổng.”
Gia Mẫn vội đón lấy, lòng bàn tay lạnh toát, lí nhí đáp.
“Dạ…vâng”
Chưa kịp hỏi thêm gì, Triệu Bách Nhã đã hạ tầm mắt xuống, tiếp tục đọc tài liệu, hoàn toàn cắt đứt mọi tín hiệu giao tiếp.
Phòng làm việc của Mộ Tổng nằm ở tầng 17, ngay trong khu vực của bộ phận Kế hoạch. Nhờ vậy, việc qua lại giữa các phòng trở nên vô cùng thuận tiện, không cần đi thang máy, cũng chẳng phải vòng vèo qua nhiều tầng. Chỉ cần đi bộ qua hành lang dài với dãy cửa kính trong suốt là đã đến nơi.
Đứng trước cửa phòng, Gia Mẫn chỉnh lại cổ áo, kéo nhẹ tay áo cho thẳng, rồi nghiêng đầu liếc nhìn tấm bảng tên đen bóng gắn trên cánh cửa.
Mộ Tổng – Tổng Giám đốc Chiến lược.
Cô hít sâu một hơi. Tay vừa nâng lên thì lại chần chừ buông xuống. Nâng lên lần nữa, lại run bần bật.
“Chỉ đưa hồ sơ thôi. Đưa xong là đi. Không cần nói gì hết.”
Gia Mẫn tự thôi miên bản thân. Cuối cùng, trong một nhịp can đảm ngắn ngủi, cô đưa tay gõ cửa.
Cốc, cốc, cốc.
Ba nhịp gõ khẽ. Chưa kịp đợi lâu, một giọng nữ quen thuộc đã vang lên từ bên trong.
“Vào đi.”
Mộ Huyền Noãn ngồi trên chiếc ghế da bóng, tay trái lướt nhẹ cây bút bạc giữa ngón tay. Nghe tiếng động, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về phía Gia Mẫn với vẻ tinh tế vừa đủ. Cánh môi khẽ cong, nở một nụ cười.
“Sáng sớm đã bị ai bắt nạt rồi à? Nhìn em kìa, như gà con mới rời tổ vậy. “
Giọng Mộ Huyền Noãn pha chút đùa cợt đầy thiện ý, nhưng đối diện với phong thái điềm tĩnh, thần thái không thể nhầm lẫn và bảng tên Mộ Tổng đặt trang trọng trên bàn, sự dè chừng trong lòng Gia Mẫn như lớp bụi mịn, càng cố phủi, càng dính chặt.
Gia Mẫn không dám để bản thân trượt dài theo những cảm xúc quen thuộc từng có với người phụ nữ này. Cô vội cúi người, đưa bìa tài liệu bằng cả hai tay, giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Mộ Tổng, đây là tài liệu của Giám đốc Triệu…”
Nhưng Mộ Huyền Noãn không nhận ngay. Cô khẽ nghiêng đầu, tay chỉ về chiếc sofa nhỏ gần đó. Động tác tao nhã, nhưng ẩn sau đó là sự dẫn dắt khéo léo, khiến người ta khó lòng từ chối.
“Trước mắt, em cứ ngồi xuống đi.”
Giọng Mộ Huyền Noãn không cao không thấp, nhịp điệu mềm mại như thể sợi chỉ tơ đang nhẹ nhàng buộc lấy người đối diện..
Gia Mẫn thoáng do dự, liếc nhìn chiếc ghế, rồi rụt rè bước tới, gượng gạo ngồi xuống.
Mộ Huyền Noãn cũng rời khỏi bàn làm việc. Cô khẽ lướt qua, mỗi bước chân đều mang một vẻ thanh nhã cố hữu, cho đến khi dừng lại trước chiếc tủ gỗ thấp cạnh sofa. Cô khẽ cúi người, mở cánh tủ bằng một động tác vừa khoan thai vừa tỉ mỉ.
Bên trong là những hộp bánh nhỏ và những chai nước uống mát lạnh được xếp gọn gàng. Mộ Huyền Noãn từ giữa những món đồ ấy, cẩn thận lấy ra một hộp bánh ngọt và một chai sữa dừa.
Không vội vã, cô quay lại, đặt hộp bánh lên bàn trà trước mặt Gia Mẫn. Sau đó, cầm chai sữa dừa lên, đưa về phía đối phương, ánh mắt vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa.
“Ăn chút đồ ngọt sẽ khiến tâm trạng dễ chịu hơn.”
Từng động tác đều tự nhiên, thuần thục đến mức chẳng để lại chút gượng gạo hay khách sáo, như thể sự dịu dàng ấy đã trở thành một thói quen. Một Mộ Huyền Noãn như vậy, toát ra thứ sức hút khó cưỡng, khiến người ta chỉ muốn ngoan ngoãn đón nhận, chẳng nỡ khước từ.
Gia Mẫn lí nhí cảm ơn, bàn tay siết chặt lấy vỏ chai lạnh buốt, chẳng biết nên uống ngay hay nên chờ tín hiệu. Không phải vì sợ, mà bởi khí chất của Mộ Huyền Noãn khiến người ta tự khắc sinh lòng kính trọng, xen lẫn dè dặt.
Mộ Huyền Noãn ngồi đối diện Gia Mẫn, khuỷu tay tựa lên bàn trà, ngón tay thon dài chống nhẹ cằm, ánh mắt lặng lẽ quan sát từng biểu cảm nhỏ nơi đối phương. Trong đáy mắt thấp thoáng chút hứng thú, không giấu được vẻ trêu đùa.
“Đừng căng thẳng như thế. Chị không ăn thịt em đâu.”
Cô khẽ đổi tư thế, người nghiêng về trước, cầm tập tài liệu trên bàn lên xem qua, giọng hỏi vẫn đều đều như thể đang trò chuyện về điều gì vô cùng bình thường.
“Làm việc ở phòng Kế hoạch thế nào? Không ai bắt nạt em chứ?”
Gia Mẫn vội lắc đầu nguầy nguậy.
“Dạ… không ạ. Mọi người đều rất tốt…”
Ánh mắt Gia Mẫn hơi cụp xuống. Dù đã cố giữ bình tĩnh, nhưng từ đầu ngón tay đến đường nét cử chỉ đều lộ ra một sự căng thẳng khó che giấu.
Mộ Huyền Noãn cũng không vội thúc ép. Cô mỉm cười, giọng nói chậm rãi, mang theo một thứ kiên nhẫn điềm đạm mà áp lực lại ngấm ngầm như sương phủ.
“Sao hôm qua, em không trả lời tin nhắn của chị.”
Gia Mẫn cứng người, vội cúi đầu giả vờ bận rộn mở hộp bánh. Cô bẻ một góc nhỏ, nhấm nháp qua loa, vừa để lảng tránh ánh mắt đối diện, vừa mong xua đi áp lực đang len lén siết chặt.
Mộ Huyền Noãn không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng thu ánh nhìn về, cúi đầu tiếp tục lật giở tập tài liệu.
Căn phòng rơi vào một khoảng yên lặng, chỉ còn tiếng lật giấy khe khẽ vang lên, mềm như tiếng thở.
Đúng lúc ấy, một tiếng “ting” bất ngờ vang lên.
Gia Mẫn giật mình, theo phản xạ ngẩng đầu.
Ánh nhìn thong dong của Mộ Huyền Noãn lập tức chạm vào cô, không nhanh không chậm, như đã chờ sẵn từ lâu.
Gia Mẫn càng thêm chột dạ, vội cúi đầu, ngập ngừng mở điện thoại, định tắt chuông báo để tránh làm phiền.
Màn hình vừa sáng lên, dòng thông báo đập ngay vào mắt. Tin nhắn mới, từ cái tên quá đỗi quen thuộc.
Siêu Cấp Tiên Nữ ✨
“Tiểu Mẫn, chị buồn đấy.”
Gia Mẫn khựng tay. Trong lòng dâng lên một cơn hoang mang, từ lúc nào Mộ Huyền Noãn đã gửi tin nhắn?
Một thoáng ngẩng đầu, Gia Mẫn bắt gặp nụ cười mờ ảo như khói sương của Mộ Huyền Noãn.
Hai má cô nóng bừng. Vội gõ vào khung chat.
Tiểu Mẫn đang nhập….
Nhưng gõ rồi lại xóa. Còn chưa kịp nghĩ xong câu trả lời, tin nhắn thứ hai đã hiện lên.
Siêu Cấp Tiên Nữ ✨
“Chỉ có em mới giúp chị được thôi.”
Tiểu Mẫn đang nhập….
Rồi lại…
Siêu Cấp Tiên Nữ ✨ lại nhắn.
“Không được từ chối đâu. Nếu không, chị sẽ giận đấy.”
Mộ Huyền Noãn cầm điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình với vẻ nhàn nhã. Khóe môi khẽ nhếch, như đang thưởng thức trò chơi nhỏ do chính mình đạo diễn.
Không thúc ép, không hối thúc, chỉ lặng lẽ chờ Gia Mẫn tự mềm lòng.
Gia Mẫn siết chặt điện thoại, lòng rối như tơ vò.
Miếng bánh trong miệng không cách nào nuốt nổi, vị ngọt cũng hóa nghẹn.
Cuối cùng Gia Mẫn bặm môi, mếu máo như sắp khóc.
“Vâng… Em đầu hàng rồi… Chị đừng gửi thêm nữa… Tim em yếu lắm…”
Mộ Huyền Noãn bật cười rất khẽ.
Cô gập tập tài liệu lại, nhẹ nhàng đẩy về phía Gia Mẫn rồi đứng dậy.
Gót giày chạm nền không vang tiếng động, chỉ còn áp lực vô hình dâng lên từng đợt, như nước triều lặng lẽ không thể ngăn.
Mộ Huyền Noãn bước đến bên cạnh Gia Mẫn, một tay chống nhẹ lên thành sofa, nửa dựa, nửa cúi người xuống, ánh mắt phủ lấy Gia Mẫn.
“Càng chống, càng mệt. Không nghe lời chị, tim em sẽ còn yếu hơn đấy.”
Nụ cười trên môi cô mang theo ẩn ý lửng lơ, như có như không, nhẹ đến mức chẳng biết là thật hay chỉ là ảo ảnh.
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên.
Thư ký bước vào, tay cầm bảng phân công công việc.
Như mây che qua mặt trời, nét ấm áp trên mặt Mộ Huyền Noãn biến mất không dấu vết.
Ánh mắt lạnh lại, thần sắc đổi khác, trầm ổn, uy nghiêm đến mức khiến thư ký vô thức rụt người, không dám thở mạnh. Cô quay người đón lấy tập tài liệu, giọng nói trở nên dứt khoát, sắc gọn như dao cắt.
Cảm giác như được ân xá, Gia Mẫn len lén bật dậy, động tác rón rén chẳng khác gì gián điệp đang đào thoát khỏi khu vực nguy hiểm.
Nhưng khi cô vừa xoay người rời đi, phía sau lưng vang lên một giọng nói dịu đi rõ rệt, mềm đến mức thư ký đang cúi đầu cũng phải bất giác ngẩng lên.
“Chút nữa, gặp em ở căn tin.” Mộ Huyền Noãn quay đầu lại, ánh mắt không còn nghiêm nghị, mỉm cười nói, “Nhớ trả lời tin nhắn nhé, Tiểu Mẫn.”
Cứ thế, hai tuần đã trôi qua kể từ buổi sáng đầy sóng gió tại phòng làm việc của Mộ Tổng. Bề ngoài, nhịp sống ở Lâm Thị lập tức trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vẫn là những ánh đèn bật từ tờ mờ sáng, những tiếng điện thoại reo không ngớt, những chồng tài liệu cao ngất. Nhân viên vẫn hối hả lao đi như con thoi. Người người bước nhanh, nói ít, và nếu có ngoái đầu lại, cũng chỉ là để trao nhau một ánh mắt lịch sự.
Tuy nhiên, trong cái bình lặng ấy lại ẩn chứa những bất thường tinh tế. Bất chấp lịch trình được cho là kín mít và núi công việc chồng chất, Mộ Tổng vẫn thỉnh thoảng xuất hiện tại phòng Kế hoạch, chỉ để xem qua vài con số trong báo cáo dự án. Đó là một việc nhỏ đến mức vốn dĩ cấp trưởng nhóm hay quản lý phòng là đủ xử lý. Nhưng lạ thay, mỗi lần như thế, người cô đích thân tìm đến để lấy số liệu luôn là Gia Mẫn.
Bề ngoài, Gia Mẫn vẫn giữ nguyên nếp sống cũ, cố gắng duy trì sự chuyên nghiệp không tì vết. Lịch họp, báo cáo, hồ sơ, cô đều gửi trình đúng hạn. Mọi bản ghi nhớ đều ngăn nắp, chữ ký giám đốc luôn kèm ghi chú gọn gàng. Nhưng vẻ hoàn hảo ấy chỉ là tấm màn che giấu sự căng thẳng âm ỉ bên trong, trỗi dậy mỗi khi điện thoại trong túi rung lên, và được phản chiếu rõ nhất trong ánh mắt cô, khi vô thức né tránh Mộ Tổng.
Bởi lẽ, chỉ cần một ánh mắt chạm nhau hay vài lời trao đổi ngắn ngủi vô thưởng vô phạt, cũng đủ để Gia Mẫn cảm thấy một sợi dây vô hình đang siết chặt quanh mình, gieo rắc nỗi bất an khó tả. Cô càng lùi bước, sợi dây ấy lại càng khéo léo cuốn lại, thu hẹp khoảng cách một cách đầy chủ ý.
Mỗi lần gặp Mộ Tổng, Gia Mẫn luôn có cảm giác như đang bước lên sân khấu, nơi mọi ánh nhìn từ khắp nơi đều đổ dồn vào. Khi quay trở về bàn làm việc, những tiếng xì xào lại nổi lên, kéo theo những câu hỏi nửa đùa nửa dò xét kiểu “Dạo này em thân với Mộ Tổng lắm ha?”, mang theo cả sự tò mò, nghi ngại, và xen lẫn chút ghen tỵ.
Cứ thế, từng chút một, một bức tường vô hình dần dựng lên giữa cô và vài đồng nghiệp. Đó là bức tường được xây từ những ánh mắt soi mói, từ nỗi lo sợ bị liên lụy khi cô được cấp trên để mắt, và từ cả bản năng bài xích đơn giản đối với bất kỳ xáo trộn nào trong một mặt hồ vốn phẳng lặng.
Gia Mẫn không buồn thanh minh cho bức tường ấy. Cô cũng không còn đủ sức bận tâm đến nó. Điều duy nhất còn lại là một sự mệt mỏi âm ỉ, như thể mỗi ngày trôi qua, cô đang phải giữ thăng bằng trên một sợi dây mỏng manh, căng ngang qua vực sâu của sự cô lập, giữa vô vàn ánh nhìn dò xét từ quá nhiều người xung quanh, và sự im lặng khó hiểu của một người duy nhất, Triệu Bách Nhã.
——-
Không gian trong phòng làm việc của Triệu Bách Nhã tĩnh lặng đến lạ. Ánh nắng chiều xiên qua lớp kính phản quang, vẽ trên nền đá granite những vệt dài màu hổ phách rực rỡ. Luồng khí lạnh từ điều hòa vận hành êm ru, gần như không hiện diện. Căn phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng tự nhiên và tiếng nhấp chuột đều đặn, như nhịp đập của một nhịp sống đã được hiệu chỉnh hoàn hảo.
Triệu Bách Nhã ngồi sau chiếc bàn đen bóng. Ly cà phê bên tay trái đã nguội từ lâu, nhưng vẫn chưa bị dọn đi. Cô hoàn toàn đắm chìm trong một bản báo cáo được mã hóa, gửi đến qua kênh riêng. Trên màn hình, những dòng ký tự Cyrillic* lặng lẽ chạy qua ô cửa sổ ẩn phía dưới giao diện chính thống. Ánh mắt điềm nhiên nhưng sắc bén của cô lướt qua từng con số, như thể đã thuộc lòng, nhưng vẫn không bỏ sót dù là một chi tiết nhỏ nhất.
(Ký tự Cyrillic: Hệ thống chữ viết dùng làm bảng chữ cái cho tiếng Nga và nhiều ngôn ngữ khác ở Đông Âu.)
Bất chợt, chiếc điện thoại đặt chế độ im lặng khẽ sáng lên một nhịp.
Triệu Bách Nhã áp điện thoại vào tai, giọng nói điềm tĩnh, mang theo uy áp ngầm quen thuộc.
“Nói đi.”
Đầu dây bên kia, giọng nói của James vang lên, mang theo sự cung kính.
“Tiểu thư. Cô đã ở Đài Loan gần một tháng, phía trong bắt đầu thấy… không yên tâm.”
Triệu Bách Nhã khẽ tựa lưng vào ghế, không trả lời ngay. Bên ngoài cửa kính, mặt trời đã nghiêng dần về phía tây, nhuộm lớp phản quang thành một dải đỏ hư máu loãng.
Cô đáp lại bằng một câu hỏi, giọng bình thản.
“Không phải bên cạnh tôi, luôn có người của ông sao?”
Đầu dây bên kia lặng đi một nhịp, chỉ còn lại tiếng thở ra thật khẽ, như một sự thừa nhận. Nhưng im lặng chưa kéo dài được bao lâu, James lại lên tiếng, lần này mang theo chút chần chừ.
“Rum đã về rồi. Hắn sẽ có mặt ở Đài Bắc vào ngày mai. Tôi đã phân phó để hắn ở bên cạnh cô, hỗ trợ cô mọi mặt.”
Một tiếng “click” nhẹ vang lên khi Bách Nhã đóng cửa sổ báo cáo. Trên màn hình chỉ còn nền desktop trống trải.
“Tôi đã có trợ lý rồi.”
Giọng cô không cao, cũng chẳng cần nhấn nhá. Nhưng từng chữ rơi xuống, khiến đầu dây bên kia rơi vào vài giây im lặng đầy áp lực.
James hiểu ý, tự biết không nên nhấn thêm.
“Vâng, tôi hiểu rồi.” James ngừng lại một chút, chần chừ nói, “Nhưng dẫu vậy, Rum vẫn sẽ đến Đài Bắc. Tôi sẽ sắp xếp cho hắn một vị trí khác.”
Triệu Bách Nhã đặt tay lên mặt bàn đen bóng, chậm rãi đứng dậy, sải bước đến gần khung kính sát trần. Ánh sáng chiều hắt ngược, biến mặt kính thành tấm màn màu hổ phách, nuốt chửng một phần bóng dáng cô trong bộ vest sẫm màu.
Cô biết James sẽ không lùi hẳn. Với ông, sự hiện diện của Rum không phải một đề nghị, mà là một lớp bảo hiểm bắt buộc. Và không có lý do gì phải nán lại chủ đề đã rõ.
Triệu Bách Nhã nhìn vào phản chiếu của chính mình trên mặt kính. Giọng cô vang lên, gọn ghẽ, kết thúc vấn đề này.
“Tôi không ngăn ông sắp xếp. Miễn đừng đi quá giới hạn.”
Một nhịp tĩnh lặng phủ xuống sau câu nói, đủ để James nhận ra đó không chỉ là giới hạn, mà còn là lời nhắc nhở.
Ngay sau đó, cô quay đi, ánh mắt rời khỏi lớp kính phản chiếu, trở lại với phòng làm việc trước mặt như thể đang lật sang một chương mục khác.
“Gửi tôi thông tin liên lạc của giáo sư Hướng. Người chịu trách nhiệm giám hộ tôi khi ở Bắc Kinh.”
James nghe đến cái tên đó thì hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giữ thái độ cung kính, không hỏi quá sâu, chỉ nhận lệnh.
“Vâng. Tôi sẽ gửi chúng ngay cho cô.” Ông đáp không chút chậm trễ hay thắc mắc, rồi ngừng lại một chút, giọng mang tính xác nhận, “Cô còn gì cần căn dặn không?”
Một thoáng biểu cảm lướt qua trên gương mặt Triệu Bách Nhã, khó lòng phân định đó là nét giễu cợt thầm kín, hay đơn giản là sự nhận ra một điều thừa thãi hiển nhiên.
“Ông hẳn đã có bản ghi âm cuộc thoại tối đó. Đủ để không cần tôi nhắc lại.”
Mỗi chữ đều đúng trọng tâm. James hiểu chính xác ý cô.
Từ ngày đầu tiên đặt chân đến Đài Loan, Triệu Bách Nhã đã ở trong một sự sắp đặt cẩn trọng. Người tài xế luôn giữ phép tắc, nhân viên khách sạn ở tầng VIP, phụ trách kỹ thuật tòa nhà… mỗi người đều được đặt vào vị trí để để mắt tới cô. Họ không can thiệp, không để lộ dấu vết. Nhưng mọi nhất cử nhất động của cô đều được thu thập, rồi chuyển về cho James.
Triệu Bách Nhã quay lại bàn, bỏ lại cuộc nói chuyện sau lưng tạm thời. Cô cầm lấy ly cà phê đã nguội, mang nó đến bồn rửa, không chút do dự trút cạn. Âm thanh chất lỏng rơi xuống vang lên cùng với lời cuối cùng.
“Biết quá nhiều, sẽ không tốt cho ông đâu.”
Như dòng cà phê nguội vừa bị đổ đi, Triệu Bách Nhã kết thúc cuộc gọi, mang điện thoại rời khỏi tai.
Đúng lúc ấy, một tiếng gõ cửa vang lên, nhẹ nhưng dứt khoát, phá tan sự tĩnh lặng trong căn phòng. Không cần cô lên tiếng, cửa tự động mở ra, Lâm Kiến Vũ bước vào.