- Hoa Trên Mây
- Nhất Vạn Người Độc Duy Chân Ái
- Chương 22 - Bước vào để gạt người khác ra
Cánh cửa mở ra và cứ thế để hờ sau lưng Kiến Vũ, không có tiếng động khép lại. Như thể hắn không buồn quan tâm ai sẽ bước vào sau, hoặc đơn giản, không coi nơi này là cần giữ gìn lễ nghi. Không một lời giới thiệu hay chào hỏi, hắn tiến thẳng tới bàn làm việc. Tập hồ sơ bị đặt xuống với một lực đủ mạnh để tạo ra âm thanh, không phải ném văng, nhưng cũng không phải đặt nhẹ nhàng.
Kiến Vũ không di chuyển ngay. Hắn đứng đó, ánh mắt sắc lạnh găm thẳng vào Triệu Bách Nhã. Giọng hắn vang lên, ngắn gọn, lạnh tanh.
“Phương án bán phòng quý tới, cô ký lại rồi?”
Triệu Bách Nhã không bận tâm đến tập hồ sơ đang nằm trơ trọi trên bàn. Cô chỉ chậm rãi nâng mắt nhìn hắn. Ánh nhìn ấy vẫn điềm tĩnh đến lạ, không phải thờ ơ, mà là một sự lạnh nhạt hoàn toàn làm người ta không đoán được suy nghĩ.
Kiến Vũ không giấu sự bực dọc, giọng hắn như cọ qua mảnh băng vụn.
“Bên tôi đã chốt kế hoạch triển khai từ đầu quý. Giá bán, thị trường mục tiêu, cả khung ưu đãi đều đã được phê duyệt thử nghiệm.” Hắn ghì ngón tay lên bìa hồ sơ, áp đặt sức nặng lên từng câu chữ. “Cô đến sau, một chữ ký của cô khiến cả đội phải quay lại từ đầu?”
Rồi hắn nhếch môi, nửa cười nửa châm biếm. “Cô có thể không phải lo nghĩ về doanh số. Nhưng tôi thì không có cái đặc quyền ấy.”
Triệu Bách Nhã hoàn toàn không bận tâm đến tập hồ sơ đang nằm trơ trọi trên bàn. Cô rời khỏi vị trí ban đầu, bước đến bồn pha cà phê phía sau, từng động tác chậm rãi và thong thả, rót nước từ bình lọc, biến sự hiện diện đầy thách thức của Lâm Kiến Vũ thành thứ yếu, thành một tạp âm vô nghĩa.
Trong khi nước vẫn đang chảy, giọng cô vang lên.
“Báo cáo quý vừa rồi cho thấy tỷ lệ lấp đầy phân khúc hạng sang chỉ đạt 42%, và khách lưu trú trung bình rút ngắn thời gian nghỉ còn chưa đến ba ngày. Nếu anh có thể bán ra mười phòng theo đúng mô hình cũ trong vòng một tuần, tôi sẽ cân nhắc duy trì.”
Tập hồ sơ trên bàn giờ đây càng trở nên vô nghĩa hơn bao giờ hết. Triệu Bách Nhã quay lại, mang theo ly nước, ánh mắt phẳng lặng đối diện với vẻ mặt thoáng cứng lại vì bất ngờ và bực bội của Kiến Vũ. Rồi, giọng cô tiếp tục, không cao, nhưng từng từ đều nhấn mạnh. Mọi nhân nhượng ngôn từ đều bị tước bỏ.
Lâm Kiến Vũ siết nhẹ hàm, không nói gì ngay. Nhưng vẻ mặt hắn tối lại, không khó để nhận ra sự kiềm chế đang mài mòn dần kiên nhẫn.
“Cô có thể biện minh bằng số liệu,” Hắn rít khẽ. “Nhưng tôi cũng có con số của mình. Không phải tất cả khách hàng đều muốn mấy phương án thiết kế lại trải nghiệm cao siêu. Có người chỉ cần đặt được phòng, có bữa sáng tử tế, thế thôi. Cô nhắm tới ai? Dân bản địa hay dân mạng ảo?”
Triệu Bách Nhã đặt ly nước xuống bàn, chậm rãi ngồi lại ghế.
“Khách hàng ở phân khúc hạng sang, họ tìm kiếm giá trị vượt trội, trải nghiệm độc đáo, thứ mà mô hình cũ của anh không cung cấp. Đó không phải là cao siêu, đó là yêu cầu của thị trường hiện tại. Và về việc nhắm tới ai. Chúng ta nhắm tới những người sẵn sàng trả tiền cho giá trị đó. Bất kể họ là dân bản địa, dân mạng ảo, hay đến từ đâu. Nhiệm vụ của tôi là đảm bảo Lâm Thị không bị tụt hậu bởi những tư duy cũ kỹ. Mô hình của anh, nó không phù hợp với tương lai.”
Một giây tĩnh lặng lướt qua giữa hai người.
Rồi cô rút ra một tập tài liệu mỏng, đẩy về phía hắn.
“Đây là phân tích hành vi khách lưu trú ba tháng gần nhất, tách theo phân khúc giá. Có ghi rõ tỉ lệ chuyển đổi từ chương trình loyalty* và phản hồi sau nghỉ. Xem xong rồi nói tiếp.”
(Chương trình loyalty: Thường được gọi là chương trình khách hàng thân thiết hoặc chương trình tích điểm/tích lũy.)
Ánh chiều tà đổ xiên qua cửa sổ, vẽ lên nền đá granite những vệt sáng vàng tĩnh mịch. Bề ngoài, căn phòng yên ắng đến lạ. Nhưng bên trong không khí, áp lực vô hình đang dần đặc quánh lại.
Lâm Kiến Vũ không động đến tập tài liệu. Hắn ngước mắt nhìn Triệu Bách Nhã, ánh nhìn đanh lại như thể cuối cùng cũng không cần che giấu nữa.
“Chuyện hôm đó trên xe, tôi không hề quên.” Giọng hắn thấp, lạnh và có phần cáu gắt bị ghìm nén. “Cô nợ tôi một lần chen chân không cần thiết. Lần này, khi cần nhường đường, cô sẽ thấy tôi không có nghĩa vụ đó.”
Câu nói rơi xuống giữa căn phòng không còn là lời công kích bọc trong công việc, mà là lưỡi dao xé toạc tấm màn cuối cùng. Không cần giải thích thêm, cả hai đều hiểu, cái cớ về số liệu hay khách sạn Lâm Đài đã tan biến. Thứ ở lại, trần trụi và sắc lẹm, chính là chuyện hôm đó với Mộ Huyền Noãn.
Triệu Bách Nhã vẫn giữ ánh mắt nhìn hắn, khẽ ngả người ra sau ghế. Giọng cô nhẹ bẫng, như đang nhận xét một điều hiển nhiên đến mức nhàm chán.
“Thật đáng tiếc.” Cô đáp nhẹ, chỉ thẳng vào vấn đề. “Vì rõ ràng, anh vẫn chưa phân biệt được đâu là chuyện công, đâu là chuyện anh tưởng mình xứng đáng có.”
Lâm Kiến Vũ siết nhẹ tay, những đốt ngón tay nổi rõ dưới làn da trắng bệch vì tức giận. Hắn đứng thẳng, vai hơi nhô về trước, như thể chỉ cần một cú huých nhẹ là sẵn sàng lao vào cuộc chiến không cần lý trí.
Một tiếng cười ngắn, nửa mũi, nửa họng.
“Cô nói chuyện đúng là giỏi,” Hắn nhếch môi, giọng khô khốc, “Giỏi đến mức khiến ai đó nghe xong là quay đầu ngay lập tức.”
Lời lẽ hắn như một mảnh sành sắc, ngụ ý chẳng cần che đậy.
Triệu Bách Nhã không thay đổi sắc mặt. Cô vẫn ngồi thẳng, ánh mắt tĩnh như mặt hồ, nhưng sâu thẳm và lạnh lẽo.
“Giám đốc Lâm,” Cô nói, giọng lạnh và rắn như khối băng cổ, “Trong quy trình làm việc, mọi đề xuất triển khai đều phải phục vụ cho tầm nhìn chiến lược chung của Lâm Thị. Nếu phòng Kinh doanh không thể tiếp thu và điều chỉnh để đi cùng tầm nhìn đó, tôi sẽ tìm người khác có thể.”
Từng câu từng chữ như một cú gõ lên trán, rõ ràng và không khoan nhượng. Như một lời tống tiễn lịch sự nhưng đủ sức khiến người ta nghẹn họng.
Lâm Kiến Vũ đứng sững. Mặt hắn thoáng biến sắc, gân cổ nổi lên, giận dữ và không cam tâm. Trong khoảnh khắc đó, hắn như một cỗ máy bị ép quay ngược chiều, rục rịch chực vỡ.
Khi căng thẳng giữa hai người dâng đến điểm cuối, một chuyển động nhỏ diễn ra nơi ngưỡng cửa.
Mộ Huyền Noãn đứng đó, không rõ đã có mặt từ bao giờ. Cô đưa tay, khẽ gõ lên cánh cửa vẫn đang để hờ, âm thanh rất nhẹ, nhưng đủ để cắt ngang bầu không khí trong phòng.
“Cửa không khép,” Cô cất giọng, nhàn nhạt, “Nhưng tôi không chắc liệu mình có nên bước vào hay không. Không làm phiền cuộc thảo luận của hai người chứ?”
Sau lưng Mộ Huyền Noãn, Gia Mẫn xuất hiện với bộ dạng hoàn toàn trái ngược, đôi mắt đảo nhanh giữa ba người, tay vẫn ôm chặt xấp tài liệu, lưng hơi khom, như thể vẫn chưa kịp chuẩn bị cho việc trở thành nhân chứng cho cuộc giằng co đang chực bùng phát, chỉ muốn tính đường rút lui. Nhưng người đằng trước Gia Mẫn, Mộ Huyền Noãn thì không hề nao núng, ánh mắt cô nhìn thẳng vào Kiến Vũ, rồi lướt qua Triệu Bách Nhã, như thể đã nắm rõ những gì vừa diễn ra, chỉ đang chờ đúng lúc để bước vào.
Không khí trong phòng bỗng chốc căng thêm một nấc khi Mộ Huyền Noãn chủ động bước vào, không cần chờ ai lên tiếng.
Tiếng giày cao gót nhấn nhá trên mặt sàn. Mộ Huyền Noãn dừng lại trước mép bàn, ánh mắt lướt qua những tập tài liệu còn chưa kịp xếp gọn. Ngón tay cô lật một góc văn kiện, rồi đặt lại đúng chỗ. Cử chỉ chậm rãi ấy, kỳ lạ thay, lại khiến sự áp lực trong không khí dịu đi đôi chút.
“Báo cáo phương án bán phòng mà Giám đốc Lâm đề cập, tôi đã xem qua.” Một thoáng dừng, rồi cô mỉm cười, nhìn thẳng vào Kiến Vũ, “Tôi nghĩ, nếu anh có đủ lý lẽ, chúng ta vẫn còn cơ hội để nói chuyện lại. Ở một nơi khác.”
Lời nói của Mộ Huyền Noãn, đặc biệt là vế cuối, treo lơ lửng trong không khí căng như dây đàn. Lâm Kiến Vũ, vẫn đang cứng người vì lời tống tiễn của Triệu Bách Nhã, khẽ chớp mắt. Vẻ mặt bực bội và không cam tâm vẫn còn đó, nhưng giờ đây pha lẫn sự tính toán. Cơn rục rịch chực vỡ trong hắn dường như tạm dừng lại, chuyển thành một sự căng thẳng khác, một sự chú ý hoàn toàn dồn về phía người vừa xuất hiện.
Triệu Bách Nhã vẫn ngồi yên trên ghế, ánh mắt phẳng lặng quan sát Mộ Huyền Noãn, không bỏ sót một chi tiết nào trong biểu cảm và lời nói của đối phương. Một tia không rõ ý lướt qua đáy mắt sâu thẳm của cô, rồi biến mất nhanh chóng, trả lại vẻ điềm nhiên. Cô không nói gì, chờ xem Kiến Vũ sẽ phản ứng thế nào với lời đề nghị này.
Lâm Kiến Vũ không đáp lời ngay. Hắn hít vào một hơi thật sâu, dường như đang dùng nỗ lực để lấy lại sự bình tĩnh và sắp xếp lại suy nghĩ. Ánh mắt hắn dao động giữa Mộ Huyền Noãn và tập hồ sơ trên bàn, như cân nhắc giữa hai con đường. Cuối cùng, không còn là sự đối đầu thẳng thừng như khi nãy, mà là một sự do dự được ngụy trang bằng vẻ bình thản. Hắn nhìn cô, rồi khẽ gật đầu, như thể đồng ý lùi lại nửa bước.
“Vậy thì tôi chờ. Hy vọng chúng ta có thể nói chuyện như những người hiểu việc.”
Rồi, không nhìn sang Triệu Bách Nhã thêm lần nào nữa, hắn cầm lại tập hồ sơ trên bàn, động tác gọn nhưng không vội. Chỉ có ngón tay siết hơi chặt quanh bìa tài liệu, là dấu hiệu duy nhất cho thấy cơn giận vẫn chưa tan hẳn.
Lúc hắn lướt ngang qua Mộ Huyền Noãn, ánh mắt họ chạm nhau trong thoáng ngắn. Không ai nói gì, nhưng trong cái nhìn ấy có một điều gì đó chưa dứt, như một giao kèo im lặng mà cả hai đều tạm thời chấp nhận.
Cánh cửa mở ra rồi khép lại sau lưng Kiến Vũ. Không có tiếng đóng mạnh. Chỉ là tiếng lạch cạch nhỏ, đủ để báo hiệu một khoảng lặng mới sắp bắt đầu.
Gia Mẫn phía sau Mộ Huyền Noãn, vẫn ôm chặt xấp tài liệu như phao cứu sinh, đôi mắt mở to, dõi theo mọi chuyển động và lời nói, rõ ràng là sốc và không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Bây giờ ở trong phòng có ba người, mình là người thứ ba, có hơi thừa thãi, nên cô nhanh chóng lật quân bài tẩy, cười ngờ nghệch nói.
“Dạ… em mang bản tổng hợp phản hồi khách hàng theo phân đoạn quý chị đã dặn sáng nay. Cũng… cũng có thêm phần Cross-check với đội CRM* của Mộ Tổng nữa.”
(CRM– Customer Relationship Management: Bộ phận quản lý quan hệ khách hàng, chuyên theo dõi dữ liệu và hành vi người dùng)
Giọng cô lí nhí, nhưng đủ nghe, rồi nhanh chóng cúi đầu đặt tập tài liệu xuống bàn, động tác nhẹ như sợ làm xáo động mặt hồ đang căng bề mặt. Xong xuôi, cô liếc nhìn hai người phụ nữ trước mặt, mỗi người một vẻ và hiểu ra mình không có đất diễn ở đây.
“Vậy… em ra ngoài chuẩn bị nốt bản chi tiết nhé,” Gia Mẫn lùi một bước, nụ cười giữ nguyên như vết dán cố định. “Có gì cần cứ gọi em vào sau ạ.”
Không đợi ai phản hồi, Gia Mẫn lập tức quay lưng, chuồn khỏi căn phòng với tốc độ đáng nể. Cánh cửa khép lại sau lưng cô, lần này hoàn toàn im lặng, như thể có một lớp đệm vô hình đã được đặt sẵn để cô rút lui trong danh dự.
Sau khi cửa đóng lại, căn phòng chìm vào một khoảng lặng ngắn. Hai người phụ nữ đối diện nhau, ánh mắt của Mộ Huyền Noãn không rời Triệu Bách Nhã, mỗi động tác, mỗi biểu cảm đều ẩn chứa một sự quan sát sâu sắc. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Triệu Bách Nhã, cong môi nở một nụ cười.
“Tuần sau tôi sẽ đi thị trường cho dự án Dulan.” Mộ Huyền Noãn mở lời, giọng không nhanh không chậm, đều đặn nhưng có chủ đích. “Sẽ có buổi làm việc với ekip truyền thông và diễn viên đại diện, tập trung bàn phương án quảng bá.” Cô nghiêng đầu nhẹ, ánh mắt hướng thẳng về phía Triệu Bách Nhã. “Tôi muốn Giám đốc Triệu đi cùng.”
Triệu Bách Nhã vẫn ngồi thẳng lưng, dáng vẻ điềm tĩnh như thường. Trong đáy mắt thoáng vụt qua một tia lạnh, nhưng rất nhanh đã chìm xuống, để lại một tầng bình thản khó dò.
Một nhịp sau, cô hỏi.
“Việc đó thực sự cần đến tôi tham gia?”
Ý tứ rõ ràng. Với một cuộc họp truyền thông như vậy, xét về cơ cấu lẫn chức năng, không cần đến hai người cùng đứng đầu bộ phận cùng xuất hiện.
Mộ Huyền Noãn khẽ cười, như đã đoán trước được câu hỏi ấy.
“Không cần,” Cô thẳng thắn thừa nhận, không né tránh. “Chỉ là, tôi nghĩ thay đổi môi trường làm việc đôi chút nghe cũng thú vị. Đi ra ngoài gặp người mới, đón gió mới, nghe cũng đâu tệ.” Cô ngừng một nhịp, ánh mắt mềm đi. “Dù sao thì, đây cũng là yêu cầu đầu tiên của tôi dành cho Giám đốc Triệu. Mong sẽ không bị từ chối thẳng thừng.”
Giọng cô nhẹ tênh, như một làn gió lướt qua, không cố chạm vào ai, nhưng vẫn đủ để lưu lại cảm giác. Bề ngoài là một câu nói thường, nhưng hàm ý lại không hề đơn giản.
Triệu Bách Nhã ánh mắt không dao động, nhưng độ tĩnh lặng trong đó lại giống như mặt hồ đang tự đo độ sâu của mình.
“Nếu tôi từ chối?”
Câu hỏi bật ra, không lạnh nhạt, cũng không thân thiện, chỉ đơn giản là một lời đáp mang sắc thái thăm dò, như muốn xác định ranh giới mà Mộ Huyền Noãn đang định bước qua.
Mộ Huyền Noãn không tỏ ra ngạc nhiên. Cô khẽ nghiêng người, đôi môi cong lên thành một nụ cười không rõ là ngây ngô hay cố tình.
“Vậy thì tôi sẽ chờ thêm một dịp khác.” Cô đáp, giọng vẫn nhẹ, nhưng sắc hơn khi kết thúc, “Và tiếp tục lặp lại lời đề nghị này, cho đến khi Giám đốc Triệu không còn muốn từ chối nữa.”
Mộ Huyền Noãn không tỏ ra kiêu ngạo. Nhưng cái cách cô kiên nhẫn, lại không rụt rè, khiến mọi thứ giống như một lời hứa đang chậm rãi bám rễ.
Triệu Bách Nhã hơi nhướng mày, ánh mắt cô lại rơi về tờ giấy trên bàn, nhưng lần này, dòng suy nghĩ không còn đứng yên như trước.
Như đang đánh giá một lời đề nghị không đơn thuần mang tính chất công việc. Rồi cô cầm lấy văn kiện trên bàn, xếp gọn lại vào chồng hồ sơ bên cạnh,
“Nếu đây là quyết định của Mộ Tổng, tôi sẽ đi cùng.”
Chỉ vậy, không có thêm biểu cảm nào dư thừa. Không có nụ cười. Không có ánh nhìn mềm lại. Nhưng sự im lặng sau đó lại không còn hoàn toàn lạnh lùng như lúc đầu.
Mộ Huyền Noãn hơi nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên một chút, không giấu được ý cười. Cô không nói gì thêm, biết rằng, với Triệu Bách Nhã, mọi lời lẽ thừa thãi đều là sai bước. Đôi khi, một cái gật đầu cũng là một vết nứt đầu tiên trong bức tường được dựng lên quá lâu.
Cô đứng dậy, điều chỉnh nhẹ mái tóc rơi bên mang tai.
“Vậy tôi chờ Giám đốc Triệu tuần sau.”
Cánh cửa khép lại sau lưng Mộ Huyền Noãn, nhẹ đến mức tưởng như chẳng mang theo tiếng động. Sự vắng lặng lập tức đổ xuống, để lại một khoảng trống không dễ lấp đầy. Nhưng khoảng trống ấy không hẳn vô hình, trong không khí vẫn vương lại một làn hương rất nhẹ, mang sắc khí kín đáo, như thể đối phương vẫn chưa thật sự rời đi.
Triệu Bách Nhã ngồi yên vài giây, ánh mắt chạm vào khoảng trống trước mặt, rồi cô đứng dậy, bước đến bên cửa sổ.
Một tiếng bật nhỏ vang lên khi khung kính được đẩy mở. Làn gió từ bên ngoài tràn vào, khiến không khí trong phòng trở nên lạnh hơn.
——
Mộ Huyền Noãn bước ra khỏi phòng, nét mặt vui vẻ, đầy vẻ hài lòng, hoàn toàn đối lập với không khí căng thẳng bên trong. Ánh mắt của tất cả mọi người đều dán chặt vào cô, tìm kiếm lời giải đáp trên gương mặt không hề giống với hai người kia. Ai cũng biết, trước khi cô và Gia Mẫn bước vào, những âm thanh căng thẳng đã lọt ra ngoài, đủ khiến những người ngoài hành lang phải thấp thỏm. Nhưng khi cánh cửa khép lại, một sự cách âm tuyệt đối bao trùm, nuốt chửng tất cả những âm thanh bên trong.
Rồi lần lượt, từng người bước ra từ căn phòng, theo một trình tự khiến người ta phải suy ngẫm. Kiến Vũ bực tức đi ra trước, rồi đến Gia Mẫn lo lắng bước ra sau, và cuối cùng là Mộ Huyền Noãn. Chính vì thế, khi cánh cửa mở ra lần cuối, làn sóng tò mò bị ghìm nén bỗng ùa ra, lấp đầy hành lang.
Vài nhân viên giả vờ cúi đầu, mải mê nhìn vào màn hình, trong khi những người khác tạm ngừng câu chuyện giữa hành lang, ánh mắt đánh trộm về phía Mộ Huyền Noãn. Sự tò mò phủ lên từng khuôn mặt, không thể giấu nổi. Họ chờ đợi. Chờ đợi một dấu hiệu nhỏ nhất. Chỉ cần một cái khẽ nhíu mày, một nhịp thở khác thường, cũng đủ để họ có thêm gia vị cho câu chuyện vừa nảy mầm trong đầu.
Nhưng Mộ Huyền Noãn không cho họ cơ hội đó.
Nụ cười vẫn vương trên môi cô, như chưa từng có điều gì khiến mình phiền lòng. Mái tóc tím khói khẽ đổ về một bên vai, nước da trắng mịn như phản chiếu ánh đèn lạnh của hành lang. Và trong một khoảnh khắc, ánh mắt Mộ Huyền Noãn chạm vào một cô nhân viên trẻ đang ngẩng đầu nhìn mình quá lâu, ánh nhìn gần như mất hồn, bị hút chặt vào sự hiện diện nổi bật kia mà quên mất bản thân đang đứng ở đâu.
Mộ Huyền Noãn khẽ híp đôi mắt lại, lướt qua bảng tên trước ngực cô gái. Một nụ cười rất nhẹ thoáng qua môi, giọng nói bình thản, không hề mang ý trách cứ.
“Cẩn Thư, cô nhìn tôi lâu như vậy, không định làm việc nữa sao?”
Giọng nói dịu dàng, ánh mắt vẫn mang nét cười. Không có lời trách, nhưng lại khiến những ánh mắt đang lén lút xung quanh như bị bóc trần. Cô nhân viên kia đỏ mặt, vội vàng cúi gằm mặt, lắp bắp xin lỗi, còn không khí trong hành lang dường như thắt lại một nấc.
Mộ Huyền Noãn không cần phải cao giọng. Chỉ một ánh nhìn, một nụ cười nhẹ, đủ để khiến toàn bộ hành lang tự động chấn chỉnh. Những ánh mắt tản ra như nước chảy về khe, không để lại chút dấu vết nào của tò mò hay hiếu kỳ.
Mộ Huyền Noãn bước tiếp vài bước. Luồng gió lạnh từ điều hòa trên cao lướt qua, mang theo hơi kim loại chạm vào gáy cô.
Cô khẽ nhếch môi, giọng nói bật ra rất khẽ, nhưng đủ để một vài người gần đó nghe thấy.
“À, đến lúc dọn dẹp cái đuôi cún rồi.”
Lời nói vừa dứt, cô đưa tay vào túi áo khoác, lấy điện thoại ra.
Cuộc gọi được kết nối sau chưa đầy hai hồi chuông.
Không một lời dạo đầu xã giao, cô không vòng vo nói.
“Lâm Tổng. Tôi có một đề xuất.”
Một nhịp im lặng ngắn, rồi giọng Đình Hạo vang lên, nghiêm cẩn.
“Cô cứ nói.”
“Hiện tôi đang triển khai một dự án ở Phúc Kiến. Cần một người có kinh nghiệm thị trường, đủ bản lĩnh làm việc trực tiếp với đối tác.”
Giọng cô đều đều, không nhanh không chậm, như thể đang nhắc lại một kế hoạch đã được phê duyệt từ trước.
“Giám đốc Kinh doanh nhà ngài, tôi muốn mượn tạm nửa năm.”
Đầu dây bên kia yên lặng trong thoáng chốc. Lâm Đình Hạo cẩn trọng hỏi lại.
“Nửa năm là khá dài. Vậy vị trí ở nội bộ thì sao?”
“Lâm Tổng có thể sắp xếp người thay tạm.” Cô ngừng lại một nhịp ngắn, rồi tiếp tục, giọng nói nhẹ nhàng nhưng từng chữ đều mang trọng lượng, “Cảnh Dương là đối tác tôi từng làm việc qua, họ đang trong giai đoạn tái cấu trúc chiến lược, cần người có kinh nghiệm thực chiến trực tiếp tại thị trường. Tôi đã nhắc đến Giám đốc Kinh doanh của Lâm Thị với một đánh giá rất cao.”
Một khoảng ngắt nhẹ, như để người nghe có thời gian suy ngẫm. “Đây cũng là dịp để anh ta chứng minh giá trị của mình, ở một thị trường khắt khe, nhiều áp lực… nhưng cũng xứng đáng hơn.” Giọng cô dần hạ xuống, mềm đi nửa cung, nhưng từng chữ vẫn rõ ràng, chuẩn xác như một lời cam kết đã được cân nhắc kỹ lưỡng, “Còn về quyền lợi, tôi sẽ đảm bảo Lâm Thị không chịu bất kỳ tổn thất nào. Cả về danh tiếng lẫn lợi nhuận.”
Bên kia đầu dây, có một khoảng lặng dài hơn trước. Nhưng lần này là sự lặng im của một người đang tính toán.
Cuối cùng, Đình Hạo lên tiếng.
“Nếu Mộ Tổng đã nhìn thấy cơ hội, và sẵn sàng bảo chứng… tôi không còn lý do để từ chối.”
Mục đích đã đạt.
Mộ Huyền Noãn chậm rãi tắt điện thoại, đầu ngón tay lướt qua màn hình như gảy vào mặt nước tĩnh. Khi chiếc điện thoại được đặt xuống, một tiếng cười trầm thấp vang lên, như tiếng gió lướt qua kẽ lá, thoát ra từ môi cô.
Một lúc sau, cô cầm lại điện thoại, mở khung tin nhắn.
Dòng chữ hiện lên ngắn gọn, không dấu chấm thừa, không cần diễn giải.
“Sắp tới tôi sẽ cử người đến chỗ anh. Chăm sóc hắn giúp tôi.”
Trò chơi này, quy tắc rất đơn giản.
Thứ gì đã rơi vào tay cô, là kế hoạch, là dự án, hay con người, thì không ai được phép tùy tiện chạm tới.
Còn nếu dám thử. Họ sẽ phải học cách trả giá.
Một cái giá… luôn cao hơn họ tưởng.