Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Nhất Vạn Người Độc Duy Chân Ái
  3. Chương 23 - Sắp đặt
Trước đó
Tiếp theo
Nữ nhân phong tình như Mộ Huyền Noãn không bao giờ thừa nhận tình yêu tồn tại trên đời. Đối với cô, đó chỉ là ham muốn ngắn hạn, nhất thời cần được giải quyết. Còn Triệu Bách Nhã, tình yêu đối với cô gói gọn trong hai chữ phiền phức. Nhất là khi nó xuất hiện dưới hình dạng của Mộ Huyền Noãn.

Suốt một tuần qua, Lâm Thị như chìm trong cơn nhiễu động ngầm. Từ các phòng ban đến hành lang cấp quản lý, đâu đâu cũng phảng phất sự khác lạ và căng thẳng khó gọi tên. Không ai nói gì công khai, nhưng không khí đã không còn như trước.

Những cuộc họp kín xuất hiện với tần suất dày đặc. Lối vào tầng điều hành trở nên tấp nập, dòng người ra vào nhiều hơn, nét mặt ai nấy đều lộ vẻ trầm mặc, khó đoán. Mọi chuyện bắt đầu từ việc bản báo cáo trọng điểm bị trả về không rõ lý do. Ngay sau đó, một dự án được kỳ vọng cao bất ngờ bị đình chỉ giữa chừng. Nhưng chưa kịp ổn định tinh thần, toàn công ty lại chao đảo thêm một lần nữa khi Giám đốc Lâm, người được xem là cánh tay phải của Chủ tịch bị điều đi công tác ở Phúc Kiến, không hẹn ngày trở về.

Trong bối cảnh ấy, ngay cả giờ nghỉ trưa, vốn là khoảng lặng hiếm hoi trong ngày cũng trở nên dè dặt và yên ắng hơn thường lệ.

Những nhân viên vừa trải qua nửa ngày làm việc lần lượt rời khỏi chỗ ngồi, chậm rãi kéo nhau về quầy cà phê ở cuối hành lang, nơi tiếng máy xay và mùi hương quen thuộc lan tỏa, tạm hoãn đi áp lực thường nhật. Ánh mắt họ lướt nhanh, chạm nhau rồi né tránh, có người giả vờ chú tâm vào màn hình điện thoại, có người tỉ mỉ đo lường từng muỗng cà phê, nhưng tất cả đều lắng tai nghe ngóng, chờ đợi một tín hiệu.

Rồi, từ phía máy pha cà phê, một giọng nữ bất chợt cất lên, kéo theo sự chú ý của những người xung quanh.

“Nhanh thật đấy. Mới hôm nào còn thấy Giám đốc Lâm đứng đây trao đổi công việc. Giờ thì đã được thăng chức đi Phúc Kiến rồi.” Giọng cô gái bật lên sự phấn khích khó giấu, en lẫn chút thỏa mãn khi chứng kiến một người quyền lực rơi khỏi vạch an toàn.

Ngay sau đó, một tiếng cười khẽ vang lên. Tiếng cười vừa dứt, ánh mắt mọi người chầm chậm dịch sang bên kia quầy, nơi một người phụ nữ đang đứng đó. Tóc cô ta búi cao gọn gàng, bộ váy phẳng phiu, ánh nhìn sắc lạnh thoáng hiện ý nhắc nhở.

“Chuyện công ty, ai cũng biết không nên nói ra nói vào. Chị Đào nên cẩn thận với chữ thăng chức đó. Biết đâu, ngày mai lại có thêm chuyến bay một chiều khác.”

Cô gái vừa bị nhắc nhở khẽ nhướng mày, ánh mắt lập tức sẫm lại, bờ môi mím chặt như sắp tuôn ra lời đáp trả sắc lạnh, nhưng cuối cùng cô đắn đo, nhận ra lời nhắc nhở có phần đúng, nên im lặng.

Thế nhưng, im lặng ấy chưa kịp kéo dài, một anh chàng đứng gần đó bất ngờ chen vào, giọng khinh khỉnh, thản nhiên phô bày sự thiếu tế nhị và không chút dè dặt nói.

“Đúng vậy. Nghe nói chuyến công tác chỉ là tạm thời thôi.” Anh ta tặc lưỡi, giọng vừa đùa cợt vừa khoe khoang sự hiểu biết nửa vời. “Phòng Kinh doanh dạo này đúng là đen đủi thật. Lần trước thì báo cáo bị trả về, lần này… mất luôn cả sếp.”

“Cũng không hẳn là đen đủi.”

Câu nói như viên đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo nên những vòng sóng lan rộng. Không khí quanh quầy cà phê bỗng ngột ngạt hơn, ánh mắt những người xung quanh khẽ đảo sang nhau, trong đó có sự dè chừng pha chút e ngại.

Một người đàn ông đứng bên máy pha nước, ánh mắt trầm tĩnh, gương mặt không biểu cảm, nhưng khí chất lại khiến người ta vô thức kiêng dè. Ông không lớn tiếng, chỉ nghiêng đầu, đặt chiếc cốc thủy tinh xuống kệ, rồi bất ngờ lên tiếng.

Giọng ông không lớn, nhưng vừa cất lên đã khiến cả nhóm như sực tỉnh. Không phải vì âm lượng, mà vì chức danh Trưởng phòng Kinh doanh gắn sau cái tên ấy.

“Cũng không hẳn là đen đủi.” Ông ta dừng lại, ánh mắt đảo một vòng qua những gương mặt đang đơ ra vì bất ngờ, rồi chậm rãi nói tiếp, từng chữ như lăn qua kẽ răng đầy ẩn ý, “Chỉ là… đụng sai người, nên phải đi một đoạn đường dài hơn thôi.”

Câu nói vừa dứt, không khí trong khu vực lập tức chùng xuống. Tiếng thìa khuấy trong cốc ngưng bặt. Những ánh mắt đang né tránh bắt đầu lén liếc nhau, mang theo sự thăm dò và cả một chút toan tính, nhìn nhau như muốn tìm câu trả lời cho những đồn đoán không lời.

Ở phía xa, Gia Mẫn ôm chặt tập tài liệu vào ngực, từng bước nhẹ nhàng lướt qua hành lang rộng thoáng, con đường quen thuộc mỗi buổi trưa, nơi cô thường gửi giấy tờ lên phòng tổng hợp. Thế nhưng hôm nay, từng bước chân lại như bị bao vây bởi vô số ánh mắt dò xét. Không gian tưởng chừng rộng rãi ấy bỗng trở nên hẹp lại, khiến từng cử động cũng mang theo áp lực vô hình.

Cô cố giữ vẻ bình thản, mím môi, nhẹ cúi đầu chào nhóm nhân viên đang tụ tập quanh máy pha cà phê, định sẽ lướt qua như bao lần khác. Nhưng ngay khi cô sắp đi khuất, một giọng nói vang lên phía sau, không lớn, nhưng đủ để kéo cô ra khỏi quỹ đạo quen thuộc.

“Tiểu Mẫn! Hôm nay trông em bận rộn nhỉ?”

Gia Mẫn khựng lại một nhịp. Cô xoay người chậm rãi, nụ cười chuyên nghiệp khẽ nở trên môi, vừa đủ thân thiện nhưng giữ vững một ranh giới không dễ vượt qua.

“Dạ, cũng không đến nỗi đâu ạ. Chỉ là mấy hồ sơ cần gấp nên em tranh thủ đem lên luôn.” Giọng cô nhẹ nhàng, đúng mực. Cách lựa lời của người từng biết rõ, thân thiện quá thì bị để ý, lạnh nhạt quá thì bị dòm ngó.

Người kia nhấp ngụm cà phê, nụ cười nửa miệng thoáng hiện, không rõ là thân thiện hay châm biếm.

“Vậy cái này chắc mang lên cho Giám đốc Triệu hả? Sáng giờ thấy em chạy lên đó mấy bận rồi.”

Gia Mẫn gật đầu, không nhanh không chậm, giọng giữ mức hòa nhã nhưng không để lộ quá nhiều sơ hở.

“Dạ, có mấy tài liệu cần duyệt gấp. Chị Triệu làm việc nhanh lắm, em mà không chuẩn bị kỹ là không theo kịp đâu.”

Vài tiếng xuýt xoa khe khẽ bật lên, bị tiếng máy pha cà phê nuốt bớt một nửa. Có người thật tâm tán thưởng, có người ánh mắt đã khẽ nhoài sang bên, gợn chút ghen tị.

“Đúng là người bên cạnh lãnh đạo, làm gì cũng đâu ra đó.”

Chưa kịp để lời khen lắng xuống, một câu hỏi mang theo mũi dao nhọn đã được buông ra, thẳng thừng, không che giấu.

“À, Giám đốc Lâm đi rồi. Phòng Kinh doanh chắc sắp có sóng gió lớn, nhất là cái ghế lãnh đạo giờ đang bỏ trống.” Người đối diện vẫn giữ nụ cười công sở thường trực, giọng nhẹ như không, nhưng ánh mắt thì cắm sâu vào từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt Gia Mẫn, “Chắc em cũng nghe được vài chuyện rồi đúng chứ?”

Gia Mẫn không cần tới một nhịp để suy nghĩ. Cô nghiêng đầu, ánh mắt thoáng nhíu như đang lục lọi trí nhớ, rồi cô bật cười rất tự nhiên.

“Ôi, mấy chuyện lớn như vậy, làm gì tới lượt tụi em hóng đâu ạ. Em chỉ dám hóng deadline hôm nay có trễ không thôi.”

Giọng cô mềm và khéo, đủ lơ đãng để không bị nghi là né tránh, lại đủ thông minh để che trọn đi suy nghĩ sự của riêng mình.

Vừa dứt lời, Gia Mẫn liếc nhẹ về phía hành lang, như vô tình sực nhớ điều gì. Một tia sáng lóe lên trong mắt cô, nhanh và tự nhiên như nụ cười vừa rồi.

“Ấy chết, em quên mất, còn phải gửi bản cập nhật cho chị Trần trước giờ họp.” Cô ra chiêu lơ đễnh, đưa tay gõ nhẹ vào thái dương một cái, “Em mà trễ là bị dí liền đó.”

Không chờ ai níu kéo, Gia Mẫn nghiêng đầu nở một nụ cười tươi tắn, kèm theo cái nháy mắt, duyên dáng nói, “Thôi, em chạy trước nhé. Chào mọi người nha!”

Không xác nhận, cũng chẳng phủ nhận. Như một nhà ngoại giao lướt qua bãi mìn ngôn từ bằng gót giày điềm tĩnh, Gia Mẫn cúi đầu chào thêm lần nữa rồi rời khỏi khu vực nghỉ, để lại sau lưng những ánh mắt lấp lánh tò mò, chưa được thỏa mãn.

Tiếng gót giày khẽ vọng trên nền gạch mát lạnh, từng nhịp dội vào hành lang như gõ thẳng vào tâm trí đang rối nhẹ. Khi khoảng cách với khu nghỉ phía sau đã đủ an toàn, Gia Mẫn dừng lại. Một tiếng thở dài thoảng qua môi, nhỏ như lời độc thoại buông rơi xuống khoảng trống giữa hành lang.

“Phù… Mấy người này, hỏi kiểu gì cũng tìm cách móc ra chuyện chẳng lành…”

Bước chân Gia Mẫn tiếp tục, vẫn nhịp vội vã thường ngày, nhưng bàn tay cô đã vô thức miết dọc mép tập tài liệu. Động tác ấy lặp đi lặp lại ấy, không rõ để giữ giấy ngay ngắn hay đơn thuần là một cách tự trấn an, nhất là khi khoảng cách đến phòng Giám đốc ngày càng thu hẹp.

Đứng trước cánh cửa gỗ sẫm màu, Gia Mẫn hít một hơi thật khẽ, rồi gõ hai tiếng đều tay. Âm thanh khô khốc vang lên, rồi tan mất vào lớp cách âm dày đặc.

Như một thói quen đã thành quy tắc, cô hạ giọng

 “Chị Triệu, em vào đây ạ.”

Không đợi phản hồi, Gia Mẫn nhẹ nhàng đẩy cánh cửa nặng nề.

Cánh cửa hé mở gần như không một tiếng động, để lộ một vệt sáng lạnh lẽo hắt ra, cắt ngang nền gạch. Bên trong, Triệu Bách Nhã đang lật xem hồ sơ. Cô ngước lên, ánh mắt dừng lại ở Gia Mẫn chưa đến một giây, nhưng cũng đủ khiến đối phương lập tức đứng nghiêm chỉnh.

Gia Mẫn khẽ khép cửa, bước về phía bàn làm việc. Tập tài liệu được cô đặt ngay ngắn trước mặt Triệu Bách Nhã, giọng cô nhẹ nhưng rõ, mang theo sự điềm tĩnh của người nắm chắc thông tin.

“Báo cáo phản hồi quý này em đã tổng hợp lại, dựa trên các ý kiến được chia theo phân khúc khách hàng và chu kỳ phản hồi. Em có đính kèm bảng so sánh với quý trước để dễ theo dõi xu hướng thay đổi cũng như đánh giá hiệu quả chiến dịch. Những ý kiến trùng lặp đã được phân nhóm, còn các phản hồi đơn lẻ mang tính đặc thù thì em để riêng trong phần phụ lục, có đánh số tham chiếu.”

Cô dừng một nhịp, nâng mắt nhìn Triệu Bách Nhã.

“Em cũng đã kiểm tra chéo với dữ liệu từ đội Giám sát, đặc biệt là các điểm chạm và hành vi chuyển đổi của nhóm khách hàng mới sau các chiến dịch khuyến mãi lớn. Những phần này em có đánh dấu xanh để chị tiện theo dõi.”

Triệu Bách Nhã không đáp. Ánh mắt cô quét nhanh qua những trang đầu, ngón tay lướt nhẹ trên giấy, rồi dừng lại chính xác ở một biểu đồ.

“Phân đoạn theo thời điểm và cả hành vi lặp lại sau khuyến mãi?” Giọng cô trầm xuống, đi thẳng vào trọng tâm Gia Mẫn vừa trình bày.

“Dạ.” Gia Mẫn đáp không chút ngập ngừng, giọng nói rõ ràng, chắc chắn, như một lời xác nhận dành cho chính nỗ lực đã bỏ ra. “Em thử tách riêng phần thu hút khách hàng mới khỏi dữ liệu duy trì, để theo dõi rõ hơn tác động thực tế. Có một nhóm khách khá đặc biệt, hành vi phản hồi rất rõ ràng, có vẻ chỉ tương tác vào tuần cuối mỗi đợt giảm giá.” Cô ngừng lại, rồi chậm rãi đưa ra một gợi ý chiến lược. “Em nghĩ có thể phân loại sâu nhóm này để đánh giá hiệu quả đầu tư một cách chính xác hơn. Từ đó, mình có thể điều chỉnh ngân sách và cách tiếp cận cho các chiến dịch tiếp theo.”

Triệu Bách Nhã lật thêm vài trang. Một lúc sau, cô dừng lại, buông một câu.

“Báo cáo tốt. Không cần sửa gì thêm.”

Chỉ vài từ đơn giản, nhưng khi phát ra từ miệng cô lại như dấu mộc đỏ dứt khoát đóng xuống văn bản, vừa là xác nhận, vừa là một kiểu khích lệ không lời. Không cần hoa mỹ, cũng chẳng mang sắc thái thân mật, nhưng với Gia Mẫn, thế là đủ. Câu nói ấy khiến mọi giờ phút tỉ mẩn với con số và dữ liệu trở nên hoàn toàn xứng đáng.

Bên ngoài, Gia Mẫn chỉ khẽ gật đầu, miệng “Dạ” một tiếng. Nhưng nếu ai tinh mắt, hẳn sẽ thấy khóe mắt cô hơi cong lên, còn trong lòng, tiếng reo mừng bật lên rõ ràng, “YES!!! Chị Triệu công nhận mình rồi kìaaaaa!!!”

Gia Mẫn tận hưởng niềm vui nhỏ nhoi ấy một thoáng, rồi nhanh chóng kéo bản thân trở lại nhịp công việc khi chợt nhớ tới lịch trình của Triệu Bách Nhã. Giọng cô trở nên chỉn chu, đều đặn như thường ngày.

“À, chị Triệu ơi, chiều nay mình còn lịch làm việc với bên ekip quảng bá dự án Dulan, còn khoảng nửa tiếng nữa là tới giờ đi rồi… Em điện bác tài chuẩn bị xe nhé?”

Triệu Bách Nhã không đáp ngay. Ngón tay cô vẫn đặt hờ trên trang tài liệu, nhẹ nhàng dịch chuyển, như đang cân nhắc điều gì đó vượt lên trên từng con chữ. Sự im lặng kéo dài thêm một nhịp, đủ để Gia Mẫn nhận ra sự khác thường, một cảm giác không giống như thường lệ.

Rồi, lần đầu tiên kể từ khi phần báo cáo kết thúc, ánh mắt Triệu Bách Nhã rời khỏi trang giấy, nhìn thẳng về phía Gia Mẫn.

“Không cần. Tôi sẽ đi cùng Mộ Tổng.”

Gia Mẫn gật đầu, vẻ ngoài như đã hiểu rõ mọi chuyện, nhưng trong tâm trí lại là một chuỗi dấu hỏi không ngừng cuộn xoáy.

Sếp Triệu và Mộ Tổng dường như từng quen biết, nhưng tuyệt nhiên không phải mối quan hệ thân thiết. Ngược lại, giữa họ tồn tại một khúc mắc cũ, hoặc một ranh giới vô hình chưa ai từng bước qua.

Họ như hai người đứng chung trong một căn phòng, nhận thức rõ sự hiện diện của nhau nhưng giữ khoảng cách rõ ràng. Không va chạm, không xung đột, cũng không một sợi dây liên kết thân tình. Ngay cả sự im lặng giữa họ cũng mang sắc thái khó lý giải, như thể từng có quá khứ, nhưng hiện tại lại hoàn toàn xa lạ.

Chính sự phức tạp đó khiến người ngoài như cô càng thêm bối rối, khó mà hiểu thấu bản chất thật sự của mối quan hệ này.

Với quá nhiều câu hỏi chưa có lời giải, Gia Mẫn đành giữ kín tất cả cho riêng mình. Cô khẽ gật đầu, lời đáp “Dạ” vang lên nhỏ nhẹ, như gói ghém những điều chưa kịp hiểu, rồi lặng lẽ lui ra, khép cửa nhẹ tay.

Cánh cửa vừa khép lại, gian phòng lập tức chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối. Ánh sáng trắng từ đèn trần đổ xuống mặt bàn trơn nhẵn, phản chiếu lên mép tập tài liệu vẫn còn mở dở.

Triệu Bách Nhã vẫn ngồi yên tại chỗ, ánh mắt không còn dừng lại ở những biểu đồ hay con số. Cô đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh, ngón tay vuốt nhẹ mở khóa.

Màn hình sáng lên. Trên cùng là một tin nhắn chưa đọc, gửi từ một dãy số lạ.

Triệu Bách Nhã không mở tin, cũng không xóa. Cô chỉ lặng lẽ lưu số, đổi tên liên hệ thành Mộ Tổng.

Sau đó, cô tắt máy, gấp lại tập tài liệu, rồi khẽ liếc đồng hồ một lần cuối.

Khi kim phút vừa chạm mốc 45, cô khoác lấy áo vest từ lưng ghế, đứng dậy, sải bước rời khỏi phòng làm việc.

Chỉ vài phút sau, Triệu Bách Nhã đã xuất hiện ở sảnh tầng trệt. Không sớm, không muộn, chính xác đến từng nhịp kim giây.

Ngoài lối vào chính, một chiếc Lamborghini đỏ chói đậu ngay ngắn nơi rìa sân. Lớp sơn bóng loáng nuốt trọn ánh sáng, như mặt hồ rực lửa phản chiếu từng tia sáng, nổi bật đến mức khiến người qua đường phải ngoái đầu.

Mộ Huyền Noãn đứng tựa hờ vào đầu xe, một tay đút túi áo, tay còn lại cầm kính râm. Áo khoác dài màu xám tro nhẹ phủ xuống gót chân, ôm vừa vặn lấy dáng người cao mảnh. Tóc cô xõa nhẹ, những lọn sóng lơ đãng vờn theo cơn gió, không hề vội vã, chỉ để lại một nụ cười nhàn nhạt cùng ánh mắt nheo lại, như xác nhận người vừa bước ra chính là người cô đã chờ đợi.

Nếu Mộ Huyền Noãn mang trong mình vẻ đẹp cuốn hút, sức sống mãnh liệt khiến ánh mắt người khác vội vã bị thu hút, thì Triệu Bách Nhã không đi theo cách khiến người khác rung động ngay lập tức, mà là kiểu càng nhìn càng thấy bí ẩn, càng quan sát càng không thể rời mắt, bởi vẻ đẹp ấy không dễ chạm tới.

Triệu Bách Nhã tiến tới, không khoác lên mình sắc màu rực rỡ hay phụ kiện hào nhoáng nào. Chỉ đơn giản trong bộ vest đen thanh lịch, váy suông cùng tông, mái tóc búi thấp gọn gàng, vậy mà toàn thân lại toát ra khí chất điềm tĩnh, kín đáo đến mức khó cưỡng.

Hai người phụ nữ, đứng cùng một khung hình. Một người như ngọn lửa âm ỉ cháy trong lòng bàn tay, vừa đủ ấm để cuốn hút, nhưng cũng đủ nóng khiến kẻ chạm vào phải e dè. Người còn lại như dòng băng lạnh ngầm trôi sâu dưới lớp đá cẩm thạch, lặng lẽ, thâm sâu, và nguy hiểm ở chỗ không ai đoán được nhiệt độ thật sự bên dưới là gì.

Hai vẻ đẹp đối lập, nhưng chẳng ai lép vế. Mỗi người đều tỏa sáng theo một cách riêng của mình, một bên rực rỡ như hoàng hôn thiêu đốt, bên kia trầm tĩnh như đêm đông không tiếng động.

Mộ Huyền Noãn nghiêng đầu, nụ cười trên môi thoáng hiện, khó mà phân định là hữu ý hay vô tình, thong thả cất tiếng.

“Đúng giờ thật đấy, Giám đốc Triệu.”

Giọng cô nhẹ tênh, không mang theo ý trêu ghẹo, cũng chẳng quá khách sáo. Chỉ là một lời nhận xét đơn giản, vừa đủ nhã nhặn để mở đầu, vừa đủ mờ nhạt để không thể nối dài.

Sau đó, cô không nói gì thêm. Không cố gắng kéo dài câu chuyện, không gợi mở bất kỳ nhịp điệu thân thiết nào. Chỉ thản nhiên mở cửa xe, nghiêng người nhường chỗ cho Triệu Bách Nhã bước vào trước, rồi vòng sang phía bên kia, ngồi xuống ghế và tự thắt dây an toàn.

Mọi động tác diễn ra trơn tru như một quy trình quen thuộc, không quá nhanh, không quá chậm, và tuyệt nhiên không để lộ bất kỳ kẽ hở nào khiến người khác nghĩ rằng cô đang cố tỏ ra thân mật.

Triệu Bách Nhã quá tỉnh táo, quá lý trí, và quá thờ ơ với những mối quan hệ mơ hồ. Cô không cho ai cơ hội bước gần, nhưng cũng không chủ động đẩy ai ra, một cách im lặng và thản nhiên đến mức khiến người đối diện không biết nên tiến một bước hay lùi một bước.

Mộ Huyền Noãn hiểu rất rõ điều đó. Cô biết giữa mình và Triệu Bách Nhã không tồn tại bất kỳ mối liên kết cá nhân nào để có thể bấu víu. Vị trí hiện tại, danh nghĩa hiện tại, tất cả chỉ vừa đủ để cô đứng cạnh người ấy với tư cách một cộng sự. Không hơn.

Thích một người như Triệu Bách Nhã, giống như đứng trước một mặt hồ băng. Một bước chân vụng về thôi, cũng đủ khiến mọi thứ rạn vỡ không cách nào cứu vãn.

Mộ Huyền Noãn không dám yêu. Cô nghĩ bản thân không xứng. Nhưng lại không thể không muốn gần thêm một chút, hiểu thêm một phần, nhìn lâu hơn một khoảnh khắc.

Đó là một thứ tình cảm mâu thuẫn, dù biết trước sẽ chẳng có kết quả gì, nhưng vẫn không thể ngăn mình tìm đủ mọi lý do để được ở cạnh. Dù chỉ là vài phút lặng im trong cùng một khoang xe, dưới cùng một nhịp đèn vàng buổi chiều.

Mộ Huyền Noãn ngồi im lặng. Ánh sáng mỏng như khói lùa qua kính chắn gió, rọi lên chiếc bùa màu xanh đang đung đưa nhẹ nhàng, theo từng chuyển động vô thanh của chiếc xe.

Khi Triệu Bách Nhã tình cờ nghiêng mắt nhìn về phía đó, cô khẽ cất lời.

“Đó là bùa may mắn của tôi.”

Giọng cô rất nhẹ, không mang theo ngụ ý thân mật, cũng không cố tình gợi mở điều gì. Chỉ là một câu nói buông ra giữa khoảng lặng, đủ để phá vỡ tĩnh mịch, và cũng đủ để người nghe lưu tâm nếu muốn.

Rồi, cô ngừng lại một nhịp.

Ánh mắt chậm rãi lướt qua gương mặt không biểu cảm của Triệu Bách Nhã, nơi mọi cảm xúc như đã bị chôn dưới tầng băng của mùa đông.

Câu hỏi bật ra, nhẹ nhàng bọc trong vẻ ngoài bâng quơ, nhưng lại là lời thăm dò tinh tế, chạm thẳng đến tận cùng ý niệm về sự kiểm soát nghiêm ngặt trong thế giới khép kín của người phụ nữ ấy.

“Giám đốc Triệu có tin vào may mắn không? Hay với cô, mọi kết quả đều là sự sắp đặt?”

Triệu Bách Nhã đáp, giọng điềm tĩnh, không chút dao động.

“Tôi tin vào quy luật. Người chỉ biết trông chờ may mắn, có lẽ chưa bao giờ đạt được điều gì.”

Mộ Huyền Noãn nghe vậy, khẽ bật cười, âm thanh nhỏ nhẹ như tiếng chuông gió ngân vang qua khe cửa. Ánh mắt cô vẫn dừng lại nơi chiếc bùa treo trước kính, nhưng lời nói lại hướng thẳng về đối phương, ẩn chứa muôn vàn ý tứ.

“Vậy có lẽ, may mắn thật sự là khi đã sắp đặt điều gì đó, và người kia… tình nguyện bước vào đúng lúc.”

Triệu Bách Nhã không đáp lời. Cô chỉ khẽ nghiêng đầu, ánh mắt thoáng chạm vào chiếc bùa một lần nữa rồi quay đi.

Đối với người vốn sống trong vùng kiểm soát tuyệt đối như cô, việc tự nguyện bước vào một sự sắp đặt của người khác là điều gần như không tưởng. Nhưng lần này, cô đã làm vậy.

Từ góc nhìn của Mộ Huyền Noãn, đó có thể chỉ là một chút may mắn. Nhưng với những ai thấu hiểu con người thật sự của Triệu Bách Nhã, họ biết, cô chưa bao giờ bước qua cánh cửa nào mà không nhìn thấu thứ ẩn giấu bên trong. Và đôi khi, còn cầm sẵn chìa khóa để phá vỡ nó, nếu cần.

Cuộc gọi với giáo sư Hướng không chỉ xác nhận những điều Triệu Bách Nhã từng ngờ vực, mà còn khơi dậy vài lát cắt quá khứ tưởng đã yên vị trong bóng tối. Như một lưỡi dao mỏng nhưng bén, cô không dừng lại ở những hiểu lầm rời rạc, mà lần theo từng vết gấp cũ, rạch qua lớp ký ức đã được đối phương cất giấu cẩn thận.

Sau một vòng điều tra kỹ lưỡng, cô đã có trong tay bức tranh tương đối rõ nét về Mộ Huyền Noãn, không chỉ là những mối quan hệ hiện tại, mà còn cả một đoạn đời bị che giấu có chủ đích.

Và dường như, giữa người tin rằng mình đang giữ thế chủ động và người tự nguyện bước vào bàn cờ, lại tồn tại một mục tiêu chung.

Sự trùng khớp ấy khiến Triệu Bách Nhã thấy thú vị theo cách rất riêng. Bởi không có gì hấp dẫn hơn việc theo dõi một kế hoạch không do mình khởi xướng, nhưng vẫn biết rõ từng nước đi, thậm chí… cả điểm kết.

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
bh, bhtt, GL

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây