Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Nhất Vạn Người Độc Duy Chân Ái
  3. Chương 24 - Không kịp chuẩn bị
Trước đó
Tiếp theo
Nữ nhân phong tình như Mộ Huyền Noãn không bao giờ thừa nhận tình yêu tồn tại trên đời. Đối với cô, đó chỉ là ham muốn ngắn hạn, nhất thời cần được giải quyết. Còn Triệu Bách Nhã, tình yêu đối với cô gói gọn trong hai chữ phiền phức. Nhất là khi nó xuất hiện dưới hình dạng của Mộ Huyền Noãn.

Không khí trong xe lặng yên, như được bao bọc bởi lớp kính cách âm tuyệt đối. Sau câu chuyện về bùa may mắn, không ai nói thêm lời nào. Chỉ có tiếng gió rít rất khẽ qua viền kính, và tiếng động cơ êm ái như nhịp tim giữ ở một ngưỡng ổn định.

Chiếc xe chầm chậm tiến vào tầng hầm của trung tâm truyền thông Eclipse Media, nơi từng là bệ phóng cho hàng loạt chiến dịch quảng bá đình đám, rồi lặng lẽ dừng lại ở một điểm đỗ riêng biệt. Cửa xe mở ra, Mộ Huyền Noãn và Triệu Bách Nhã bước xuống, tiếng gót giày của họ gõ nhẹ lên nền bê tông, vang vọng trong không gian vắng lặng.

Từ tầng hầm, họ đi thẳng lên tầng cao nhất của tòa nhà.

Trong phòng họp, ekip quảng bá đã có mặt đông đủ. Những gương mặt trẻ trung đến từ đơn vị chuyên nghiệp danh tiếng, toát lên vẻ tự tin, sáng tạo, mang theo khí chất phóng khoáng của giới nghệ thuật. Thế nhưng, tiêu điểm thật sự của căn phòng không phải giám đốc điều hành Eclipse Media, cũng chẳng phải vị giám đốc sáng tạo, mà là một người phụ nữ khác.

Giai Lệ Tư, tam kim ảnh hậu, ngồi ở vị trí trung tâm bàn họp dài, nổi bật như một điểm sáng được tính toán kỹ lưỡng. Mái tóc cô được tạo kiểu tỉ mỉ, từng lọn sóng ôm lấy gương mặt trang điểm tinh tế, toát lên sự duyên dáng đã thành thương hiệu. Trang phục được chọn khéo léo, không phô trương nhưng đủ để tôn lên thần thái của một ngôi sao lâu năm, nơi từng cái nhướng mày hay nụ cười đều đã qua hàng trăm lần diễn luyện, vừa tự nhiên vừa thu hút đến mức khó lòng rời mắt.

Không như những người kinh doanh bằng con số hay chiến lược, cô làm kinh doanh bằng hình ảnh, bằng cảm xúc được dệt nên rồi điều khiển như một bản hòa tấu quen tay. Ánh mắt Lệ Tư lướt qua ekip của mình, rồi tiếp tục di chuyển, dừng lại thoáng chốc khi Mộ Huyền Noãn bước vào, nhưng chỉ thật sự chậm lại khi chạm đến Triệu Bách Nhã.

Một thoáng bất ngờ lướt qua đáy mắt vốn giàu kinh nghiệm quan sát sân khấu và ống kính. Nhanh đến mức, nếu không phải người tinh ý, sẽ khó nhận ra.

Lệ Tư đã chuẩn bị tinh thần gặp gỡ Mộ Tổng và Giám đốc Kế Hoạch của Lâm Thị, trong tưởng tượng của cô, đó sẽ là hai người phụ nữ mang dáng vẻ quyền lực, có thể lớn tuổi hoặc chí ít cũng không phải kiểu nhân vật gây chấn động bằng nhan sắc.

Nhưng thực tế lại vượt xa dự đoán.

Không chỉ trẻ trung, cả hai đều sở hữu vẻ đẹp… không đơn thuần là nét đẹp sân khấu, mà là vẻ đẹp khiến người khác im lặng. Thậm chí, ở một mức độ nào đó, còn áp đảo vẻ rạng rỡ được cô xây dựng cẩn thận.

Lệ Tư hơi nghiêng đầu. Trong thoáng chốc, cô ý thức rõ ràng rằng, dù đã quá quen với những ánh nhìn ngưỡng mộ, thì lúc này, chính cô lại là người phải ngước nhìn một chút. Nhưng ngay lập tức, cô thu lại biểu cảm ấy. Nụ cười chuyên nghiệp vẫn nở trên môi, ánh mắt không hề dao động, chỉ lặng lẽ ghi nhận, giữ nguyên đánh giá tinh tường của người đã quen sống dưới ánh đèn.

Ekip Eclipse Media, đứng đầu là Giám đốc phụ trách, vội tiến tới chào đón hai vị khách quan trọng. Những cái bắt tay chuẩn mực, những lời chào mừng ngắn gọn được trao đi, tất cả diễn ra trong khuôn khổ của sự chuyên nghiệp đã được định hình rõ nét.

Sau phần giới thiệu đơn giản từ hai bên, Mộ Huyền Noãn, với tư cách là người đại diện chính cho dự án, chủ động bước thẳng vào trọng tâm. Giọng cô rõ ràng, sắc bén, không một chút ngập ngừng dù người đối diện là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng, như một cách vô thức khẳng định cán cân cuộc họp đang nghiêng hẳn về phía cô.

“Cảm ơn Eclipse Media và cô Giai đã có mặt tại đây hôm nay.” Cô mở lời, ánh mắt chậm rãi lướt qua dàn đối tác phía đối diện. “Như đã giới thiệu, tôi đại diện Lâm Thị phụ trách chiến lược quảng bá cho dự án Dulan. Buổi họp hôm nay nhằm đi sâu vào kế hoạch triển khai, đặc biệt nhấn mạnh tính biểu tượng và giá trị trải nghiệm mà dự án hướng tới.”

Lệ Tư ngồi đối diện, mỉm cười. Nụ cười rạng rỡ như ánh đèn flash, toát lên sự duyên dáng đã thành bản năng. Ánh mắt cô đặt trên người Mộ Huyền Noãn, nhưng ngay sau phần mở đầu ngắn gọn và dứt khoát đó, một tia sáng khác lướt nhanh qua đáy mắt, không còn là ánh nhìn của một người đẹp, mà là ánh mắt sắc bén của người làm chủ cuộc chơi hình ảnh, đang phân tích mọi khía cạnh kinh doanh.

“Dự án Dulan vốn dĩ đã sở hữu một tiềm năng rất lớn.” Lệ Tư lên tiếng, chất giọng mềm mại nhưng mang theo sức nặng khó phớt lờ. “Tuy nhiên, quảng bá cho bất động sản là một câu chuyện khác. Để đạt hiệu ứng truyền thông sâu rộng, đôi khi cần nhiều thời gian hơn ta tưởng.”

Cô dừng lại một thoáng, đủ để tạo khoảng đệm giữa lời nói và sự chú ý đang hướng về mình, rồi tiếp lời, ánh mắt dừng ở Mộ Huyền Noãn.

“Dù vậy, tôi sẵn sàng tận dụng những mối quan hệ trong ngành để khởi động sức lan tỏa ngay từ bây giờ mà không cần đợi đến lễ khánh thành. Nếu chúng ta đi đúng hướng, hoàn toàn có thể tạo ra sức hút đủ mạnh để dẫn dắt thị trường.”

Lời vừa dứt, bầu không khí lịch sự ban đầu thoáng rung lên bởi làn sóng bất ngờ, ngay cả đội ngũ Eclipse cũng không thể tránh khỏi. Không ai ngờ một ảnh hậu danh tiếng lại có thể tỏ ra nhiệt tình đến vậy, với mức độ chủ động hiếm gặp, vượt xa thông lệ của giới giải trí.

Mộ Huyền Noãn cũng không lường trước tình huống này, cô khẽ điều chỉnh tư thế, bàn tay lướt nhẹ trên mặt bàn như để giữ nhịp, ánh mắt chậm rãi quan sát Lệ Tư.

“Hơn cả mong đợi, cô Giai hình như rất quan tâm tới dự án của chúng tôi.” Giọng cô không nhanh, không chậm, không để lộ một kẽ hở cảm xúc nào. Một nhát dò xét trực diện, không cần hoa mỹ cũng đủ khiến người nghe cảm thấy bị định vị. Cô mỉm cười nói tiếp, “Nếu cô đã sẵn sàng hỗ trợ vượt ra ngoài phạm vi truyền thông ban đầu, tôi sẽ điều chỉnh lại một số điều khoản, đặc biệt là phần chiết khấu dành cho nhóm đối tác giới thiệu sớm.”

Trong mắt người khác, đây chỉ là một phản ứng chuyên môn. Nhưng người tinh ý sẽ nhận ra Mộ Huyền Noãn đang định giá động lực thực sự của Lệ Tư.

Nhưng Lệ Tư nghe vậy, chỉ khẽ mỉm cười, tiếng cười nhẹ như một nốt nhạc đệm giữa bản giao hưởng, nhẹ nhàng gạt đi lời đề nghị tài chính.

“Không, không cần thiết đến thế đâu.” Lệ Tư lắc đầu. Nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ, ánh mắt cô rời khỏi Mộ Huyền Noãn. Không phải vô thức, mà là một động tác có chủ đích rất rõ ràng.

Lần này, ánh nhìn ấy hướng thẳng về phía Triệu Bách Nhã.

“Tôi đâu vì điều khoản mà hào hứng đến vậy.”

Đôi mắt Lệ Tư khóa chặt lấy người ngồi cạnh Mộ Huyền Noãn, nét mặt cô vẫn bình thản, nhưng không khí trong phòng như chao nhẹ. Câu nói tiếp theo buông ra, không chút ngập ngừng.

“Tôi chỉ là… rất có hảo cảm với mỹ nữ. Đặc biệt là người tôi thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Trong một thoáng ngắn ngủi, cả căn phòng như bị đóng băng trong sự im lặng.

Mộ Huyền Noãn hơi nhướng mày, nhưng ngay sau đó, nụ cười trên môi cô trở nên khó đoán. Ngón tay siết chặt bìa tập hồ sơ, cảm giác gờ giấy hằn sâu vào da thịt. Không phản bác, cũng không cắt lời. Nhưng nếu tinh ý, sẽ thấy ánh mắt cô bùng lên một tia lửa, rực cháy trong chớp mắt, rồi nhanh chóng bị dập tắt bởi sự tự chủ quen thuộc.

Còn Triệu Bách Nhã?

Cô vẫn ngồi nguyên, điềm tĩnh đến khó tin. Ngay cả nhịp thở cũng không hề xao động. Ánh mắt cô không lạnh, nhưng cũng không mang theo bất kỳ phản hồi nào dành cho Lệ Tư.

Lệ Tư khẽ cười, giọng nói mang theo một chút ngưỡng mộ.

“Phong thái của Giám đốc Triệu, quả thực… rất đặc biệt.”

Đáp lại lời khen thẳng thắn ấy, Triệu Bách Nhã chỉ khẽ gật đầu, giọng trầm và rõ ràng, tách bạch giữa phép xã giao và công việc.

“Cảm ơn cô Giai.” Ngay sau đó, cô nhanh chóng đưa mạch câu chuyện trở lại đúng trọng tâm, “Bây giờ, chúng ta hãy tập trung vào phần chính của buổi họp.”

Không có dấu hiệu hụt hẫng hay bối rối vì bị phớt lờ, Lệ Tư vẫn giữ nụ cười. Nhưng lần này, nét cười ấy chân thật hơn, bớt đi sự trau chuốt thường thấy.

“Nghe theo ý cô Triệu.”

Sau một quãng ngừng nhẹ, cuộc thảo luận dần đi sâu vào những vấn đề cụ thể, concept chiến dịch, đối tượng khách hàng mục tiêu, lịch trình quay quảng cáo, chụp ảnh, và các hoạt động truyền thông khác. Phía Eclipse Media lần lượt trình bày ý tưởng, còn Lệ Tư thỉnh thoảng góp thêm quan điểm từ góc nhìn của một ngôi sao hiểu rõ thị hiếu công chúng.

Giữa lúc mọi chuyện đang diễn ra thuận lợi, Lệ Tư khẽ nâng ly nước lọc, ánh mắt bỗng lóe lên một ý nghĩ bất chợt. Cô mỉm cười, nhẹ mở lời.

“Tôi có một đề xuất hơi vượt khuôn một chút, nhưng nếu làm tốt, tôi tin rằng hiệu ứng sẽ rất mạnh. Dù sao thì đây cũng là một dự án cao cấp, có tính nhận diện thương hiệu.”

Cô dừng lại, chậm rãi chuyển ánh nhìn sang Triệu Bách Nhã, như chờ đợi phản ứng.

“Nếu có thể, tôi nghĩ… chúng ta nên mời luôn Giám đốc Triệu xuất hiện trong một phân cảnh đặc biệt của thước phim giới thiệu. Không cần thoại, chỉ một khoảnh khắc, một biểu tượng của quyền lực thầm lặng. Rất hợp với khí chất của cô ấy.”

Cả căn phòng bỗng chao nhẹ. Những ánh mắt bắt đầu dồn về phía Triệu Bách Nhã, không chỉ từ ekip Eclipse, mà cả các trợ lý trẻ, nhân viên hậu cần, những người đứng ở rìa ánh sáng cũng bất giác bị hút vào cô.

Hai người phụ nữ, mỗi người một vẻ. Một là minh tinh nổi tiếng, sở hữu lượng người hâm mộ khổng lồ. Người còn lại, thân thế mơ hồ, tên tuổi không xuất hiện trên truyền thông, nhưng chỉ qua vài khoảnh khắc, đã đủ khiến người ta khó rời mắt.

Đề xuất bất ngờ của Lệ Tư không gây tranh cãi mà ngược lại, khiến không ít người âm thầm gật đầu. Bởi nếu chỉ xét riêng về khí chất, diện mạo và thần thái, Triệu Bách Nhã thực sự sở hữu tố chất đặc biệt để trở thành biểu tượng cho dự án Dulan. Và từ góc độ thương mại, việc một Giám đốc cấp cao xuất hiện công khai sẽ tạo ra được vụ nổ truyền thông, kéo theo sự quan tâm khổng lồ không chỉ cho dự án mà còn cho cả tập đoàn mẹ.

Lợi ích rõ ràng, cả cho doanh nghiệp lẫn cá nhân được quảng bá, bởi rất có thể họ sẽ trở nên nổi tiếng sau một đêm.

Thế nhưng Triệu Bách Nhã không hề hứng thú với viễn cảnh đó. Cô khẽ hé môi, dường như đã sẵn sàng đưa ra lời từ chối lịch sự.

Song, trước khi cô kịp cất lời, giọng Mộ Huyền Noãn đã vang lên trước.

“Giám đốc Triệu không thuộc diện hình ảnh công khai.”

Nụ cười của Mộ Huyền Noãn vẫn giữ nguyên, nhưng lời nói của cô đã vạch ra một ranh giới rõ ràng.

“Trong toàn bộ chiến dịch, quyền lên hình, bao gồm cả truyền thông nội bộ lẫn định hướng thương hiệu, không hướng đến việc sử dụng hình ảnh nhân sự cấp cao vào mục đích quảng bá. Mong cô Giai thông cảm.”

Không khí trong phòng họp thoáng chững lại. Vài thành viên trong ekip khẽ liếc nhìn nhau, ánh mắt trao đổi không lời, đầy ngầm hiểu.

Lệ Tư cũng thu lại nụ cười. Cô khẽ gật đầu, như thể đã thấm được tầng ý kín đáo trong lời Mộ Huyền Noãn. Động tác nâng ly rất chậm rãi, cô thong thả uống hết phần nước còn lại trước khi lên tiếng.

“Đương nhiên. Tôi chỉ tiện miệng đề xuất một chút màu sắc cho dự án, còn quyết định thế nào… vẫn tùy thuộc vào chiến lược của Lâm Thị.”

Không khí trong phòng họp ngưng đọng trong một nhịp, rồi nhanh chóng được điều tiết lại bởi sự chuyên nghiệp của đội ngũ điều phối. Slide trình chiếu chuyển sang các phân khúc truyền thông chi tiết hơn, lịch trình quảng bá đa nền tảng, định vị hình ảnh và tiến độ sản xuất.

Cuộc họp trở lại với nhịp độ đều đặn. Ba người phụ nữ ở trung tâm bàn vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng trong nội tâm mỗi người, lại là những dòng chảy hoàn toàn khác nhau.

Mộ Huyền Noãn ngồi thẳng lưng, mắt nhìn về phía trước, tưởng chừng đang hoàn toàn tập trung vào phần trình bày. Nhưng với cô lúc này, mọi thông tin trên màn hình chỉ là lớp nền mờ nhòe, âm thanh của người trình bày như bị chặn lại, không thể xuyên qua màng bọc cảm xúc. Trong lòng bàn tay, cô xoay nhẹ cây bút, nhưng lực siết ngày càng mạnh hơn. Vỏ bút mảnh bắt đầu in nhẹ vào da thịt, như dấu hiệu cho thấy cảm xúc trong cô đang dần cuộn trào, khó lòng được kiềm giữ bằng sự im lặng.

Đối diện Mộ Huyền Noãn, Lệ Tư cũng không để lộ điều gì ngoài dáng vẻ trầm ổn. Ngón tay mảnh mai gõ nhẹ lên mặt bàn theo nhịp riêng, ánh mắt hướng màn hình trình chiếu. Nhưng rõ ràng, sự quan sát của cô vẫn đang chia làm hai luồng, một phần quan sát cuộc họp, một phần lặng lẽ dõi theo động tĩnh bên kia bàn.

Và ở giữa hai người họ, Triệu Bách Nhã. Sau lời cắt ngang của Mộ Huyền Noãn, cô vẫn giữ thái độ lạnh nhạt. Gương mặt không đổi sắc, ánh mắt như dừng lại ở màn hình trình chiếu. Nhưng trong một thoáng ngắn ngủi, ánh nhìn ấy khẽ lướt qua chuyển động xoay bút trên bàn.

Cuối cùng, cuộc họp cũng đi đến hồi kết. Giám đốc điều hành phía Eclipse tổng hợp lại các hạng mục công việc, chốt lịch trình sơ bộ. Với vai trò đại diện chính, Mộ Huyền Noãn đưa ra một vài nhận xét, đồng thời bày tỏ kỳ vọng sẽ sớm nhận được bản kế hoạch chi tiết.

Không khí trong phòng họp dần giãn ra, nhường chỗ cho sự nhẹ nhõm và cởi mở hơn. Ghế được kéo lùi, mọi người bắt đầu đứng dậy. Tiếng trò chuyện xã giao vang lên đây đó, là những lời cảm ơn, những lời chúc hợp tác thành công, và cả vài ánh mắt vẫn còn đọng lại nơi tâm điểm bàn họp.

Phía đội ngũ Eclipse Media bắt đầu thu dọn tài liệu. Mộ Huyền Noãn và Triệu Bách Nhã cũng đứng dậy, bước về phía cửa, chuẩn bị rời khỏi phòng họp.

Nhưng đúng lúc họ vừa chuyển bước, Lệ Tư với nụ cười rạng rỡ thường trực lại không vội thu dọn hay buông lời chào xã giao như những người khác. Ánh mắt cô nhanh chóng khóa chặt mục tiêu, sải bước thẳng tới, dứt khoát lướt qua nhóm người đang tụ lại, tạo nên một điểm nhìn nổi bật giữa căn phòng đang dần tan cuộc.

“Cô Triệu,” Lệ Tư lên tiếng, giọng đầy thiện cảm khi đã đến đủ gần, “Tôi có thể xin cô vài phút nói chuyện riêng được không? Ngay đây thôi cũng được.” Cô nghiêng đầu, cử chỉ mềm mại đầy mời gọi, đồng thời khẽ lùi lại một bước, tạo khoảng cách nhỏ, đủ tách khỏi đám đông đang tản ra phía cửa.

Thực ra, dù vẻ điềm tĩnh gần như khắc kỷ của Triệu Bách Nhã khiến Lệ Tư nhớ đến một người quen cũ, gợi chút tò mò đủ khiến cô lưu tâm, nhưng động cơ chính cho hành động này nằm ở một điều khác thú vị hơn nhiều.

Lời bộc bạch thích từ cái nhìn đầu tiên ban nãy không hoàn toàn là dối trá. Nhưng nó được cường điệu hoá, sử dụng để kiểm chứng suy đoán của cô. Vì ngay từ khoảnh khắc bước vào phòng họp, bắt gặp ánh mắt Mộ Huyền Noãn dành cho Triệu Bách Nhã. Với trực giác nhạy bén của người từng quen đọc cảm xúc cả trên màn ảnh lẫn ngoài đời sống thực, Lệ Tư đã nhìn ra Mộ Huyền Noãn có tình cảm với người phụ nữ này.

Nhưng kỳ lạ, chứng kiến toàn bộ cảnh này, Mộ Huyền Noãn đứng bên cạnh Triệu Bách Nhã lại không để lộ ra ngoài dù chỉ một rung động nhỏ nhất, thay vào đó, cô bất chợt nở nụ cười.

Một nụ cười nhẹ, điềm tĩnh đến mức khiến người ta khó phân định là nhường nhịn hay thách thức. Cô nghiêng đầu nhìn sang Triệu Bách Nhã, ánh mắt lướt qua như truyền đi một tín hiệu, rồi ngắn gọn nói.

“Tôi sẽ đợi cô ở xe.”

Không đợi hồi đáp, cô quay người, rời khỏi cuộc trò chuyện sắp sửa diễn ra, bước thẳng về phía cửa.

Mộ Huyền Noãn bỏ đi, không phải vì không quan tâm đến những gì sắp xảy ra. Trái lại, cô quan tâm đến mức, chỉ cần ở lại thêm vài giây nữa, chứng kiến Lệ Tư bày tỏ hảo cảm với Triệu Bách Nhã, cô sợ bản thân sẽ đánh mất kiểm soát.

Cảm giác ghen tị và khó chịu dâng lên quá nhanh, thiêu đốt lớp vỏ bình tĩnh mỏng manh cô đang khoác lên người. Cách duy nhất để ngăn nó vượt khỏi tầm kiểm soát là rút lui khỏi tâm điểm, trước khi bản thân để lộ điều không nên để lộ, nhất là trước mặt người mình muốn giấu.

Không giống như dự đoán, Lệ Tư thoáng ngạc nhiên khi thấy Mộ Huyền Noãn đột ngột rời đi. Phản ứng ấy nằm ngoài mọi kịch bản thông thường. Nhưng chỉ một giây sau, cô khẽ mỉm cười, chuyển toàn bộ sự chú ý về phía Triệu Bách Nhã.

Yêu thích là thật. Và không gì thuận lợi hơn việc đối thủ tự mình rút lui.

“Cô Triệu” Lệ Tư cất giọng, mang theo một tầng cảm xúc được điều chỉnh hoàn hảo. “Ngay khi vừa gặp cô, tôi đã có một cảm giác rất đặc biệt… như thể chúng ta đã quen biết từ lâu vậy.” Cô mỉm cười, một nụ cười mang đúng sắc thái của giới nghệ thuật, không quá nồng nhiệt nhưng cũng không hời hợt, đủ để tạo khoảng không mở lời. “Nếu tối nay cô rảnh, tôi rất muốn mời cô dùng bữa. Gọi là, một cuộc gặp mặt ngoài phạm vi công việc?”

Triệu Bách Nhã hiểu rõ ý tứ sau câu mời ấy, nhưng biểu cảm không hề thay đổi. Ánh mắt cô vẫn tĩnh lặng, không gợn sóng, chỉ khẽ dịch chuyển về phía đối phương như một phép lịch sự tối thiểu

“Cảm ơn lời mời của cô Giai.” Giọng cô vang lên, ngắt đúng nhịp khiến câu nói trở nên khó nắm bắt, “Nhưng hiện tại, công việc của tôi không cho phép lịch trình linh động. Mong cô thông cảm.”

Lệ Tư dường như đã lường trước kết quả này. Nét mặt không đổi, giọng nói vẫn giữ vẻ dịu dàng nhưng ẩn sau đó là một tầng thấu hiểu không mấy vô tư.

“Không sao cả.” Cô gật đầu, dáng vẻ thông cảm gần như không xê dịch, như thể đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này từ trước. Nhưng câu nói tiếp theo, tưởng chừng như chỉ là một lời hẹn nhẹ nhàng, nhưng trong đó chứa đựng nhiều tầng ý vị hơn một bữa ăn thông thường.

“Vậy… nếu sau này tôi có dịp ghé qua Lâm Thị, hy vọng sẽ được mời cô Triệu một bữa. Hoặc ít nhất, có cơ hội trò chuyện với cô lâu hơn.”

Nhưng Triệu Bách Nhã vẫn giữ cho cuộc đối thoại dừng lại ở đúng điểm giao ấy, không hứa hẹn, không mở lời, chỉ bình thản khép lại cuộc trò chuyện như chưa từng có gì vượt ra khỏi khuôn khổ ban đầu

“Nếu có công việc cần trao đổi, tôi sẽ sắp xếp.”

Câu trả lời nằm trọn trong khuôn khổ công việc, lập tức dựng lên một ranh giới rõ ràng. Không để lại khoảng trống cho những ngụ ý riêng tư, nhưng cũng không phũ phàng đến mức khiến người khác khó xử. Đó là một lời từ chối tinh tế và đúng mực, khiến người đối diện chỉ có thể chấp nhận quy tắc được thiết lập, không thể tiến thêm, cũng không thể lùi lại.

Lệ Tư sững lại một nhịp, rồi bật cười khẽ. Không rõ là bất ngờ, hay vì sự từ chối khéo léo kia. Nhưng sự khó chạm ấy chỉ càng khơi dậy trong cô sự tò mò sâu hơn.

“Cô Triệu quả nhiên không giống ai.” Cô nói, nửa đùa nửa thật. “Thế thì… cứ để tùy duyên vậy.”

Lệ Tư khẽ cười, ánh mắt còn nán lại trên gương mặt Triệu Bách Nhã một nhịp ngắn, rồi xoay người trở về với ekip của mình.

Triệu Bách Nhã cũng rời đi ngay sau đó, từng bước chân mang theo sự vững vàng cố hữu, hướng thẳng về phía thang máy.

—-

Tầng hầm.

Chiếc Lamborghini đỏ nổi bật giữa dãy xe tĩnh lặng, càng thêm thu hút ánh nhìn khi đứng cạnh nó là một người phụ nữ xinh đẹp.

Triệu Bách Nhã bước ra từ thang máy, ánh mắt lập tức dừng lại nơi chiếc xe quen thuộc.

Lúc này, khác với vẻ điềm tĩnh thường thấy, Mộ Huyền Noãn hơi nhấc chân rồi rút lại sau một cú đá mạnh vào phần hông xe, nơi đáng lý không ai dám để lại một vết trầy, dù là nhỏ nhất.

Tiếng “thịch” vang lên trong không gian vắng lặng, không quá lớn, nhưng đủ để khiến người nghe giật mình.

Cú đá ấy không phải sự bốc đồng của một cơn giận mất kiểm soát, mà là nỗ lực tuyệt vọng để dập tắt ngọn lửa cảm xúc, thứ Mộ Huyền Noãn không thể bộc lộ bằng lời nói hay ánh mắt.

Khi âm thanh va chạm tan hẳn, vai cô chùng xuống, hơi thở nặng nề như một chiếc van vừa được mở ra. Mọi kìm nén bung tràn trong thoáng chốc, dù vẫn chưa thật sự tan biến.

Rồi, như một phản xạ vô thức, cô quay người lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Triệu Bách Nhã.

Khuôn mặt Mộ Huyền Noãn thoáng tái đi. Sự kinh ngạc, bối rối, và cả một chút… xấu hổ, hiện rõ trên nét mặt, thay thế cho cơn giận vừa bùng lên.

Cô không ngờ Triệu Bách Nhã lại xuống nhanh như vậy.

Khoảng cách giữa họ là vài bước chân, nhưng lại như có một bức màn vô hình rũ xuống, khiến mỗi giây trôi qua trở nên chậm rãi.

Triệu Bách Nhã không hề nói gì, ánh mắt cô dừng lại thoáng chốc nơi phần hông xe, rồi nhẹ nhàng chuyển lên khuôn mặt Mộ Huyền Noãn, như thể điều cô đang xem xét không phải hành động, mà là tâm trạng ẩn sau đó.

Cuối cùng, trong một nỗ lực vụng về để cứu vãn bầu không khí, Mộ Huyền Noãn hít một hơi sâu, gom lại chút tàn dư của bình tĩnh, gượng nặn ra một nụ cười.

“À, tôi… chỉ đang kiểm xe thôi.”

Gần như ngay lập tức, một khoảng lặng bao trùm. Mộ Huyền Noãn đứng đó, nghe tiếng gió lướt qua khe trống giữa hai người, nghe cả tiếng xấu hổ trong lòng đang gào thét. Cô nhận ra câu nói của mình thật ngớ ngẩn. Nếu lúc này, có ai mở được cánh cửa thần kỳ dẫn xuống lòng đất, cô chắc chắn sẽ không do dự bước vào.

Và rồi, như để kết liễu thêm sự bối rối, Triệu Bách Nhã vẫn giữ im lặng, ánh mắt không rời khỏi cô, như đang quan sát một điều gì đó sâu xa hơn hành động bề mặt. Mãi đến khi không gian tưởng chừng đóng băng mãi, Triệu Bách Nhã mới bước tới, dừng lại cách cô vài bước chân, vừa đủ để nói chuyện.

“Không sao chứ?”

Mộ Huyền Noãn biết lời ngụy biện ban nãy chẳng thể nào thuyết phục được ai. Nhưng đã lỡ buột miệng thì phải theo tới cùng.

“Không sao.” Cô cố giữ bình tĩnh, khẳng định, dù tai đã bắt đầu đỏ lên, “Xe rất chắc chắn.”

Triệu Bách Nhã khẽ gật đầu, không truy hỏi thêm, cũng không bình luận về độ chắc chắn trong quá trình kiểm tra xe vừa rồi của Mộ Huyền Noãn. Cô yên lặng mở cửa xe, ngồi vào bên trong với động tác bình tĩnh và dứt khoát, như chưa từng có khoảnh khắc kỳ lạ nào vừa xảy ra.

Còn Mộ Huyền Noãn vẫn đứng đó, lòng ngổn ngang, không biết mình vừa để tuột mất điều gì. Là thể diện, là sự bình tĩnh, hay là lý trí cô đã cẩn trọng giữ chặt trước mặt Triệu Bách Nhã? Nhưng chỉ vài giây sau, cô đã kéo bản thân trở về thực tại.

Mộ Huyền Noãn nhẹ nhàng mở cửa xe bên mình, ngồi vào ghế lái, khởi động động cơ.

Chiếc xe lăn bánh rời khỏi tầng hầm. Suốt quãng đường trở về khách sạn Lâm Đài, không lời nào được thốt ra. Mộ Huyền Noãn không nói, cũng không tìm cách bắt đầu một câu bâng quơ như mọi khi. Không gian trong xe như bị phủ một lớp sương, mỏng và nặng. Trong thế giới nội tâm cô, mọi thứ đang đảo lộn dữ dội.

“Không được mất bình tĩnh. Không được..”

Đó là suy nghĩ duy nhất lặp đi lặp lại trong đầu Mộ Huyền Noãn.

Từ trước tới giờ, mọi thứ đều theo đúng quỹ đạo. Mộ Huyền Noãn đã tính toán từng bước, đã chọn đúng thời điểm, giữ đúng nhịp để chạm vào thế giới của Triệu Bách Nhã, không quá sớm để bị từ chối, cũng không quá muộn để bị lãng quên.

Cảm xúc, từ lâu đã được cô ép vào khuôn khổ. Dù là thích, là nhớ, hay là thứ cảm giác âm ỉ như vết thương chưa lành, cô đều có thể nhẫn nại mang theo từng chút một, dùng lý trí gói ghém lại, cất vào chỗ kín nhất. Vậy mà chỉ một điểm chạm không ngờ tới, một ánh mắt đầy ẩn ý, một lời mời không giấu giếm từ người phụ nữ khác hướng về phía Triệu Bách Nhã, đã khiến cả hệ thống cô dày công dựng nên suýt nữa đổ sập.

Thế nên, suốt quãng đường trở về, cô lái xe như kẻ không có hình thù. Mọi khung cảnh lướt qua trong mắt cô đều nhòe nhoẹt, như đang nhìn qua một lớp kính mờ. Cô không nhớ rõ mình đã rẽ khi nào, vào khách sạn lúc nào. Đầu óc cô như một khoảng trống rộng lớn, ngập tràn tiếng vọng lộn xộn.

Xe chầm chậm lăn bánh vào tầng hầm khách sạn, tiếng động cơ tắt đi kéo theo một khoảng yên ắng.

Triệu Bách Nhã không nói gì, mở cửa xuống xe trước.

Mộ Huyền Noãn vẫn ngồi yên trong khoang lái, một tay đặt trên đùi, tay kia nhẹ nhàng chống vào cửa xe như muốn giữ lại điều gì đó đang tuột dần. Cô biết phòng của hai người chỉ cách nhau một tầng, đi cùng thang máy là con đường tự nhiên nhất để phơi bày sự trùng hợp được cô sắp đặt.

Nhưng cô vẫn không nhúc nhích.

Chỉ khi bóng lưng Triệu Bách Nhã gần tới thang máy, cô mới chậm rãi mở cửa xe, đứng dậy.

Tiếng giày cao gót gõ nhịp đều trên nền xi măng, vang lên giữa không gian tầng hầm yên lặng. Đến một nhịp nhất định, âm thanh ấy bất chợt dừng lại.

Không nghe tiếng bước chân Mộ Huyền Noãn theo sau, Triệu Bách Nhã quay đầu, hỏi ngắn gọn.

“Mộ Tổng không lên sao?”

Ánh mắt Triệu Bách Nhã không dừng lại ở hành lang hay nhìn quanh vu vơ, mà xoáy thẳng về phía chiếc xe, nơi Mộ Huyền Noãn vừa bước xuống..

Mộ Huyền Noãn tựa lưng vào thân xe, mỉm cười nói, “Tôi có chút việc. Lên sau.”

Triệu Bách Nhã không đáp. Cô chỉ nhẹ gật đầu rồi quay người bước tiếp. Tiếng giày cao gót vang lên từng nhịp đều đặn, mỗi bước như đóng xuống một nhịp gõ của khoảng cách ngày càng xa.

Mộ Huyền Noãn dõi theo cho đến khi cánh cửa thang máy khép lại, ánh đèn số tầng lóe lên rồi vụt tắt. Cô chậm rãi đưa tay vào túi áo khoác, rút ra một bao thuốc trắng.

Điếu thuốc được kẹp giữa hai ngón tay, cô cúi đầu châm lửa.

Lửa bật lên, ánh sáng đầu lọc cháy rực một thoáng màu cam trong bóng tối tầng hầm. Khói thuốc len vào phổi, nặng, gắt, nhưng cũng đủ thật để cô cảm thấy mình còn tỉnh táo.

Mộ Huyền Noãn nhắm mắt. Một tiếng cười khẽ bật ra, trầm và khô, không rõ là giễu cợt chính mình hay để tống khứ phần cảm xúc dư thừa ra khỏi lồng ngực.

Một nhịp sau, cô mở mắt, dõi theo làn khói trắng cuộn lên, tan vào bóng tối trên trần tầng hầm rồi buông một tiếng mắng chửi.

“Chết tiệt thật.”

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
bh, bhtt, GL

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây