Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Nhất Vạn Người Độc Duy Chân Ái
  3. Chương 26 - Bắt đầu lại
Trước đó
Tiếp theo
Nữ nhân phong tình như Mộ Huyền Noãn không bao giờ thừa nhận tình yêu tồn tại trên đời. Đối với cô, đó chỉ là ham muốn ngắn hạn, nhất thời cần được giải quyết. Còn Triệu Bách Nhã, tình yêu đối với cô gói gọn trong hai chữ phiền phức. Nhất là khi nó xuất hiện dưới hình dạng của Mộ Huyền Noãn.

Triệu Bách Nhã đẩy cửa bước vào phòng. Những tia nắng cuối buổi sáng xuyên qua lớp kính, phủ lên vai áo trắng của cô một quầng sáng mờ nhạt. Cô không bật đèn, chỉ để ánh sáng tự nhiên len lỏi, phác họa một trật tự im lặng, nơi mọi vật đều nằm đúng vị trí của nó. Và nếu có điều gì làm xô lệch bố cục ấy, thì đó là túi cà phê cô vừa đặt xuống bàn, tựa như vệt mực nhòe giữa bức tranh đã hoàn chỉnh.

Bỗng, từ bên ngoài vang lên ba tiếng gõ cửa. Nhịp ba tiếng, đều và chắc. Không mang ý hỏi, mà để báo trước sự hiện diện.

Văn Ninh Trung bước vào, trên tay là một túi cà phê Arabica Blend – Dark Roast được bọc trong lớp giấy đen nhám, hình thức bắt mắt, là chuẩn mực của một món quà không thể trao đi một cách tùy tiện.

Không vội vã, hắn khép cửa lại, bước những bước đều đặn, giữ một khoảng cách vừa đủ trước bàn làm việc của Triệu Bách Nhã. Khi hắn nhìn thấy túi cà phê lạ nằm sẵn trên mặt bàn, nét cười nhàn nhạt thường trực nơi khóe môi chợt sâu thêm một li.

“Có vẻ tôi đã chậm một bước.”

Hắn hạ tầm mắt, lặng lẽ đặt túi cà phê của mình xuống, ngay bên cạnh túi cà phê kia. Sau đó, hắn rút tay khỏi túi áo, mang theo một thiết bị nhỏ màu than chì.

Đó là một thứ chỉ những kẻ ở tầng sâu mới biết gọi tên.

Hắn đặt nó xuống bàn, chạm nhẹ vào công tắc.

Một tiếng click vang lên, nhưng đủ đóng sập cả căn phòng khỏi mọi tai mắt bên ngoài. Chỉ khi ấy, Triệu Bách Nhã mới ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua thiết bị nhỏ rồi khóa chặt vào hắn.

“Nói đi.”

Không còn vai diễn. Ninh Trung khẽ cúi đầu, thanh âm trầm xuống một nấc.

“Vừa có tin từ London. Nhiều người đã nghi ngờ việc ông ấy vắng mặt quá lâu.”

Những ngón tay rời khỏi bàn phím, Triệu Bách Nhã tựa lưng vào ghế, tay trái thong thả đặt lên mặt bàn. Giọng cô vang lên, tuy không mang thái độ rõ rệt nào, nhưng âm cuối được hạ thấp, từng chữ như gió cắt qua lưỡi dao.

“Nhổ rễ thôi chưa đủ. Có lẽ, nên thử cách khác.”

Ninh Trung vẫn cúi đầu, cổ họng chuyển động nhẹ.

“Xin cô căn dặn.”

Ánh sáng từ ô kính len vào căn phòng, vẽ lên sống mũi Triệu Bách Nhã một đường sắc lạnh. Tầm mắt cô dừng ở một điểm vô hình nào đó trên mặt bàn, nơi không có người, nhưng có những cái tên đã được viết sẵn trong suy nghĩ. Đôi đồng tử tĩnh như nước trong ly thủy tinh không chứa lấy một mảnh cảm xúc, thản nhiên nói.

“Hãy bắt đầu từ Ezio”

Không cần thêm chỉ dẫn. Một cái tên là đủ.

Khóe môi Ninh Trung động nhẹ, hắn khẽ gật đầu, kìm nén sự phấn khích trào lên từ tầng sâu bản năng. Với những việc kiểu này, hắn luôn làm nhiều hơn cần thiết.

“Tôi sẽ không làm cô thất vọng.”

Không gian lặng đi trong một nhịp ngắn, như thể cuộc trò chuyện đã kết thúc.

Nhưng rồi, ánh mắt hắn khẽ dịch chuyển. Không nhìn vào Triệu Bách Nhã, cũng không nhìn vào khoảng trống phía sau lưng cô, mà dừng lại ở túi cà phê trên bàn.

Hắn cẩn trọng hỏi, muốn thử thăm dò vùng cấm.

“Người phụ nữ kia. Tôi có nên để mắt tới cô ta không?”

Một câu hỏi không vượt ranh. Nhưng cũng không còn nằm trong khuôn mẫu thường lệ.

Triệu Bách Nhã không đáp ngay. Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt bất động, nhưng không khí quanh cô đột ngột chùng xuống, như thể áp suất trong căn phòng vừa bị rút sạch một nhịp.

Kẻ hiểu luật đều biết rõ. Vừa rồi, hắn đã chạm vào điều không nên động tới.

Không cần nhìn cũng biết, lưng áo Ninh Trung hẳn vừa siết lại một nhịp.

“Thấy thú vị sao?” Giọng cô vang lên, không ngạc nhiên, không ẩn giận dữ. Chỉ là một câu hỏi trần trụi, không mang vỏ bọc.

Văn Ninh Trung không trả lời ngay. Đôi mắt hắn thoáng lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt cô, nhưng không dừng lại để tìm kiếm sự đồng thuận hay dấu hiệu.

“Tình cảm khá nhiều.” Hắn thành thực đáp, không xen bất kỳ ý kiến chủ quan nào, chỉ thuần túy là quan sát rồi nhận định. “Mấy người như vậy thường mang đến phiền phức.”

Một nụ cười rất nhạt hiện lên nơi khóe môi Triệu Bách Nhã, kéo dài vừa đủ để hắn nhận ra phía sau đó là một dòng suy nghĩ đang chuyển động, nhưng tuyệt nhiên tách biệt khỏi những gì gọi là cảm xúc.

“Anh quan sát người quanh tôi rất kỹ.”

Quả thật Đây không phải là lời khen, mà là lời nhắc nhở về giới hạn.

Hắn không biện hộ, cũng không che giấu sự quan tâm đã vô tình để lộ. Giọng hắn phẳng như mặt hồ đứng gió, đối diện với hành động quá phận của mình. “Đối phương có chút đặc biệt.”

Triệu Bách Nhã nghiêng nhẹ đầu. Ánh nhìn thoát khỏi hắn, dừng lại ở hai túi cà phê trên bàn. Giọng cô khô lạnh, thấm một tầng nghĩa hắn không thể giải mã được.

“Đúng vậy. Đặc biệt.”

Một lời thừa nhận không phòng bị. Nhưng chính sự thản nhiên ấy lại để lộ độ sâu khó dò, như thể như thể mọi kịch bản đều đã được cô cân nhắc từ trước, và từng đường lui đã bị khóa chặt ngay từ điểm xuất phát.

Cô nhấc mắt, nhìn thẳng hắn. “Nhưng ưu tiên của anh, vẫn là phần việc James giao.”

Một nhịp dừng ngắn, sắc như lưỡi dao lướt qua mép ngón tay, cắt đứt dòng suy nghĩ đang manh nha thành hình. Nhưng thứ khiến người ta lạnh đến tận xương, không phải âm lượng, mà là cách mỗi từ được thốt ra, rõ ràng đến mức không thể giả vờ chưa nghe.

“Đừng tốn thời gian vào những thứ vô ích.”

Khoảnh khắc đó, dưới lớp da điềm tĩnh của Ninh Trung là một nỗi sợ dội ngược.

Hắn cúi đầu thấp hơn, tay buông dọc thân người hơi siết lại, như một cơ chế phòng vệ vô thức.

Không ai bắt hắn phải phản ứng. Nhưng không phản ứng, lại có nghĩa là không hiểu.

Mà không hiểu lời cô nói, là điều duy nhất hắn chưa từng thử, và không bao giờ dám thử.

Giọng hắn trầm lại, từng chữ khắc sâu vào trật tự.

“Tôi hiểu rồi.”

“Đi đi.” Cô phẩy tay, động tác nhẹ nhàng như phủi bụi trên vạt áo.

Không một giây chậm trễ, hắn xoay người, bóng lưng tan dần trong hành lang.

Tiếng cửa khép lại phía sau, để lại một khoảng tĩnh mịch đặc quánh.

Triệu Bách Nhã vươn tay ra. Không một chút ngần ngại, cũng chẳng cần thêm một cái liếc nhìn, cô đẩy túi cà phê của Ninh Trung lệch hẳn sang một bên, như gạt bỏ một chi tiết thừa ra khỏi tầm mắt.

Sau đó, đầu ngón tay cô lướt nhẹ lên lớp giấy bạc lạnh mịn của túi cà phê còn lại.

Một ý niệm thoáng qua. Cô rời khỏi ghế, bước chân chậm rãi hướng về chiếc máy pha cà phê ở góc phòng.

Túi cà phê được bóc ra bằng một đường rạch hoàn hảo. Hương thơm mộc mạc lan nhanh trong không khí. Cô mở ngăn chứa nước, rót vào lượng vừa đủ, rồi đong hạt, cho vào bộ lọc, nhấn nút khởi động.

Máy rung nhẹ. Âm thanh đầu tiên vang lên là tiếng hơi nước, báo hiệu sự chuyển hóa, sau đó là tiếng nhỏ giọt đều đặn.

Ánh mắt Triệu Bách Nhã dõi theo dòng cà phê đen sánh chảy xuống, từng giọt, từng giọt, kéo theo những suy nghĩ đang dần hình thành. Khi tách đã đầy, cô cầm lên, không vội thưởng thức. Chỉ nghiêng nhẹ tách, nhìn kỹ vào màu sắc, độ dày của lớp cà phê phía trên.

Mùi vị rất khác.

Cô không biểu lộ gì, chỉ đặt tách xuống, và ghi nhớ.

——-

Ánh sáng trắng dịu từ hệ thống đèn âm trần kết hợp với ánh nắng tràn qua những ô cửa kính lớn sát trần, làm nổi bật từng đường nét sắc sảo của nội thất tối giản. Không gian làm việc trải dài một màu xám bạc chủ đạo, nơi các vách ngăn thấp bằng kính mờ tạo nên sự riêng tư vừa đủ cho từng vị trí, mà vẫn giữ được cảm giác liền mạch và thoáng đãng của một văn phòng hiện đại.

Bàn làm việc được bố trí thành từng cụm bốn người. Trên mỗi bàn, những màn hình máy tính viền siêu mỏng cùng các thiết bị điện tử được sắp xếp gọn gàng, phản ánh một quy trình vận hành chính xác và hiệu suất cao.

Trong bầu không khí điều hòa mát lạnh, mỗi người đều làm việc với một nhịp độ riêng, nhưng không ai chậm. Người vừa bước vào phòng lập tức cởi áo khoác, gấp gọn và treo vào ngăn tủ cá nhân, rồi ngồi xuống với lưng thẳng, mắt hướng vào màn hình. Những chiếc tai nghe không dây gần như là một phần trang phục bắt buộc, vừa để tập trung, vừa là ranh giới ngầm cho phép không bị làm phiền.

Cuối dãy phòng, bên cạnh ô cửa kính lớn, là bảng biểu công việc theo tháng, tỉ mỉ, dày đặc và không bao giờ có ô trống. Ở đây, thời gian không phải để cảm nhận, mà là để hoàn thành chỉ tiêu đúng hạn.

Trong cụm bàn gần cửa sổ, nơi ánh sáng khắc rõ từng hạt bụi li ti trong không khí, Phó Trưởng phòng Kế hoạch Phùng Ánh Ninh đang ngồi trước chồng hồ sơ thầu cao ngất. Vầng sáng từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt cô, làm lộ rõ quầng thâm dưới mắt và làn da nhợt nhạt, thiếu đi sức sống thường ngày. Cô khẽ day thái dương, đôi môi khô khốc mấp máy, như thể vừa thốt ra một tiếng thở dài vô hình.

“Tiểu Mẫn…” Giọng cô khàn nhẹ, lẫn vào tiếng gõ phím lách cách của những đồng nghiệp xung quanh, chỉ đủ để người ngồi đối diện nghe thấy. “Mớ này… lại phải làm lại từ đầu à?”

Gia Mẫn ngẩng đầu lên khỏi màn hình, ánh mắt lướt qua chồng tài liệu dày cộp. Cô bắt gặp sự mệt mỏi rõ rệt trong ánh mắt người chị tốt của mình, áy náy nói. “Dạ. Phòng Kinh Doanh vừa gửi phản hồi, có vài điều khoản cần sửa đổi căn bản ạ.

Ánh Ninh rũ vai, một cử chỉ hiếm hoi ở một người luôn giữ sự cứng cỏi trong công việc.

“Giám đốc mới bên đó là người hay là quỷ dữ vậy?” Cô lầm bầm, giọng nói gần như bị nuốt chửng bởi sự mệt mỏi. “Đây là lần sửa thứ năm rồi.”

Gia Mẫn im lặng một nhịp, rồi nhẹ giọng

“Là… lần thứ tám ạ”

Ánh Ninh đông cứng, bàn tay đang day thái dương khựng lại giữa không trung. Cô nhìn chằm chằm vào Gia Mẫn, đôi mắt mệt mỏi mở to hơn một chút. “Tám lần?”

Gia Mẫn gật đầu, có phần ngại ngùng. “Vâng ạ. Em… đang làm bảng tổng hợp lý do chỉnh sửa theo từng phiên bản, nhưng tạm thời mới ghi được tới bản thứ sáu…”

Ánh Ninh im lặng trong một giây dài. Sau đó, cô rút tập hồ sơ ra khỏi xấp tài liệu, cẩn thận đặt sang bên, nhìn Gia Mẫn bằng ánh mắt vô hồn.

“Hãy cố gắng để đây là bản cuối. Nếu không chị sẽ chết mất. ”

Gia Mẫn biết Ánh Ninh không phải là người dễ dàng than phiền, và sự mệt mỏi này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của cô ấy. “Em sẽ cố gắng. Nhưng có vẻ… không chỉ mình chúng ta.” Cô liếc nhìn về phía cụm bàn của đội đối tác, nơi vài người cũng đang cau mày, vẻ mặt bất lực không kém. “Nghe nói các bên khác cũng đang gặp vấn đề tương tự.”

Mấy tuần gần đây, nội bộ như bị kéo căng quá mức. Dulan, cụm dự án từng bị đánh giá là rủi ro vì quy hoạch treo, đột ngột được truyền thông quan tâm trở lại sau bài phân tích thị trường từ phía đối tác đầu tư nước ngoài. Ban lãnh đạo lập tức ra quyết định mở rộng quy mô. Không chỉ triển khai giai đoạn II, mà còn đang chuẩn bị lập hồ sơ thầu cho khu đất sát bên, được đồn là sẽ trở thành trung tâm tích hợp tài chính, thương mại đầu tiên trong vùng.

Cường độ xử lý tăng gấp đôi, yêu cầu bảo mật gắt gao hơn, mà con người thì vẫn vậy, không thêm được nhân lực, cũng không kịp sắp lại quy trình. Ai cũng thấy rõ rằng, chỉ cần một mắt xích trượt khỏi rãnh, là cả hệ thống có thể vỡ dây chuyền.

Lời Gia Mẫn vừa dứt. Một tiếng “Ting!” vang lên sắc lạnh từ màn hình điện thoại nội bộ.

Sắc mặt Gia Mẫn lập tức thay đổi, từ lo lắng chuyển sang hoảng hốt. Cô quay sang Ánh Ninh, tay run nhẹ, ánh mắt dán chặt vào màn hình di động.

“Chị Ninh… Có mail khẩn từ phòng Pháp lý. Bên truyền thông nội bộ vừa phát hiện… một bản scan của đề án bị phát tán lên forum kín.”

Ánh Ninh bật dậy, gương mặt cô trắng bệch, mọi dấu vết mệt mỏi dường như tan biến, chỉ còn lại sự căng thẳng tột độ.

“Là đề án nào? Có phải là…”

“Là đề án Khu Đô Thị Xanh. File có đóng watermark tên phòng mình.”

Cả căn phòng chợt chùng xuống, sự im lặng nặng nề bao trùm, chỉ còn nghe rõ tiếng điều hòa chạy ù ù và nhịp thở dồn dập của chính họ. Tất cả đều hiểu, việc một hồ sơ thầu quan trọng bị rò rỉ, đặc biệt là với watermark nhận diện, không chỉ là một sai sót nghiệp vụ, mà là một thảm họa có thể hủy hoại cả dự án, thậm chí là uy tín của công ty và tương lai của nhiều người.

Ngay lúc ấy, lại một thông báo nội bộ hiện lên, tiêu đề nổi bật.

[YÊU CẦU XÁC MINH – ĐỀ ÁN KĐTX]

Người nhận: Triệu Bách Nhã – Giám đốc Kế hoạch Đầu tư.

Gia Mẫn nuốt khan. Tim đập mạnh. Vội vã đứng dậy khỏi ghế chạy tới phòng Triệu Bách Nhã. Các đồng nghiệp nhìn theo, không ai nói gì, nhưng ánh mắt thì đã đầy lo lắng, thấp thỏm nhìn cô đẩy cửa bước vào căn phòng lãnh đạo.

Không khí trong đây khác hẳn bên ngoài.

Triệu Bách Nhã đang đứng cạnh chiếc máy pha cà phê đặt sát kệ sách. Mùi Arabica nhẹ lan tỏa trong không gian yên tĩnh. Cô vừa rót xong một ly, đưa lên nhấp một ngụm, tay còn lại lướt nhẹ trên màn hình điện thoại. Ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt cô, phản chiếu rõ nét đôi đồng tử sâu và lạnh.

Không một dấu hiệu căng thẳng. Không vội vã. Cô thậm chí không ngẩng lên khi Gia Mẫn bước vào, chỉ có tiếng hơi nước bốc lên từ chiếc máy và tiếng ngón tay cô lướt trên màn hình.

“Ngồi xuống đi.”

Yết hầu Gia Mẫn khô khốc, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, lưng không dám dựa hẳn. Không khí trong phòng vốn đã lạnh ngay từ khoảnh khắc cô bước vào, nay lại càng buốt giá khi người kia lên tiếng.

“Một tiếng nữa, nói mọi người tới phòng họp gặp tôi.”

Triệu Bách Nhã thong thả mang ly cà phê đến bàn, đặt ly xuống cạnh chiếc máy tính bảng. Cô mở tập hồ sơ giấy cũ, những trang tài liệu dày cộp mà bao người đã đổ mồ hôi công sức. Không chút biểu cảm, cô rút ra trang đầu tiên, nhét vào khe của chiếc máy hủy tài liệu. Tiếng máy chạy đều đều vang lên xẹt xẹt giữa khoảng lặng của căn phòng, cuốn theo những trang chữ từng là xương sống của một dự án chiến lược.

Gia Mẫn như nín thở, đôi mắt mở to nhìn Triệu Bách Nhã.

Triệu Bách Nhã dường như đọc được suy nghĩ của Gia Mẫn, nhưng gương mặt vẫn điềm nhiên không đổi. Ánh mắt cô dán chặt vào những mảnh vụn giấy đang rơi xuống đáy máy hủy giấy, đưa tay nhét tờ cuối cùng của đề án cũ vào máy hủy tài liệu.

“Đề án D4 là sạch nhất. Ít dấu tay. Có thể sửa nhanh.” Cô ngẩng đầu nhìn Gia Mẫn, ánh mắt sắc bén, “Thời gian tới, em cũng không cần phải làm trợ lý của tôi. Hãy tập trung cùng mọi người viết lại đề án. Không có việc gì thực sự cấp bách cũng đừng tới phòng, chỉ cần gửi mail báo tiến độ trước khi tan làm.”

Lời nói của Triệu Bách Nhã không mang theo chút nhiệt độ nào, nhưng lại có sức nặng của một mệnh lệnh tuyệt đối, khiến Gia Mẫn cảm thấy như bị đóng đinh tại chỗ. Cô gật đầu lia lịa, hiểu rằng đây không phải là lúc để thắc mắc hay nghi ngờ.

Gia Mẫn bước ra khỏi phòng, không khí bên ngoài hành lang đặc quánh sự lo lắng. Vài đồng nghiệp đã đứng dọc hành lang từ bao giờ, thấp thỏm như những bệnh nhân ngồi đợi kết quả chẩn đoán. Gương mặt ai nấy đều trắng bệch dưới ánh đèn âm trần, đôi mắt mệt mỏi như không còn phân biệt nổi sáng, tối.

Gia Mẫn chưa kịp mở miệng, một đồng nghiệp đã cất tiếng khàn khàn, chất chứa vẻ tuyệt vọng.

“Không phải… viết lại thật đấy chứ?”

Câu hỏi như một tiếng sấm giáng xuống. Họ đã quá kiệt sức sau chuỗi deadline dồn dập kéo dài nhiều tuần, những bản chỉnh sửa vượt quá cả phiên bản đếm. Đề án này, vừa mới hoàn thành, đã vắt kiệt sức lực của cả đội, giờ lại phải bắt đầu lại từ con số không? Điều đó dường như là bất khả thi.

Một đồng nghiệp trẻ hơn ngồi sụp xuống ghế, mặt tái mét, hai tay ôm đầu, lẩm bẩm như không tin nổi vào tai mình.

“Giám đốc Triệu định giết chúng ta à?”

Một người khác rút điện thoại, mở sẵn khung soạn đơn xin rút khỏi dự án.

Không khí trong nhóm như rạn vỡ theo đường chỉ vốn đã xuất hiện từ nhiều ngày trước.

Giữa sự hỗn loạn ấy, Gia Mẫn hít một hơi thật sâu. Dù chính cô cũng chưa biết mình nên tin vào điều gì, nhưng vẫn phải đứng thẳng lưng, phát ra âm thanh rõ ràng.

“Mọi người chuẩn bị tới phòng họp đi. Giám đốc Triệu đang đợi.”

Không ai phản ứng ngay. Vài ánh mắt thoáng chao đảo. Có người định mở miệng, rồi lại im lặng. Không ai muốn là người bước đầu tiên, cũng không ai dám là người cuối cùng ở lại.

Cuối cùng, có người lặng lẽ đứng lên, rồi người thứ hai. Tiếng ghế xê dịch nhỏ xíu nhưng kéo theo cả đám người.

——-

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

Trong căn phòng làm việc riêng biệt, Mộ Huyền Noãn ngồi trước màn hình máy tính, ngón tay vẫn gõ đều trên bàn phím nhưng ánh mắt lại dán chặt vào bản tin nội bộ vừa hiện lên.

Một cuộc gọi đến. Trên màn hình hiển thị cái tên Lạc Uất.

Mộ Huyền Noãn nhận cuộc gọi, bật loa ngoài. Giọng Lạc Uất vang lên, trầm, rõ, ẩn sau là một tầng nghiêm trọng.

“Tình hình không khả quan lắm. Dường như toàn bộ bản thảo đã bị phát tán rộng rãi.” Có tiếng giấy sột soạt bên kia. Lạc Uất đang lật dở tài liệu, điềm tĩnh xem xét đề án. “Một đề án tốt như vậy, xứng đáng giành được suất đầu tư. Nhưng bây giờ ai cũng đều có trong tay một bản. Bên em định xử lý thế nào?”

Mộ Huyền Noãn hơi ngả người ra sau, ánh mắt chạm thẳng vào màn hình, nơi dòng chữ “XÁC MINH ĐỀ ÁN KĐTX” vẫn nhấp nháy.

“Ưu tiện hiện tại vẫn phải chọn ra một đề án mới trong các phương án đang có.”

Lạc Uất bật cười khẽ, tiếng cười đó mang chút vẻ ngạc nhiên và ngưỡng mộ. “Chỉ còn vỏn vẹn sáu ngày. Em có thể làm được sao? Nếu cần, tôi có quen với bên hội đồng thầu, có thể thương lượng để dự án rơi vào tay em.” Giọng cô ấy trở nên thấp hơn một chút, đủ để thể hiện sự quan tâm đặc biệt, và cả một lời đề nghị có trọng lượng, đầy cám dỗ.

Mộ Huyền Noãn im lặng một nhịp. Đủ lâu để lời đề nghị kia trôi qua, nhưng cũng đủ nhanh để không khiến nó bị hiểu nhầm là do dự.

“Để đảm bảo tính công bằng, chúng ta không thể gian lận.” Giọng Mộ Huyền Noãn vang lên trầm ổn, không trực tiếp từ chối nhưng hàm ý đã quá rõ ràng. Cô ngừng một chút, như đang nghĩ về ai đó, rồi nói tiếp, nhẹ hơn nhưng kiên định, “Em sẽ xây dựng lại đề án mới.”

Lạc Uất tặc lưỡi, giọng mang chút châm biếm nửa đùa nửa thật. “Trước giờ em làm việc không phải đều linh hoạt, đi đường sau nếu cần, tùy theo kết quả mà chọn cách làm à? Giờ tự nhiên muốn đi đường chính ngạch, từ chối luôn cả giao dịch với tôi?” Giọng cô nhẹ, nhưng từng chữ như mũi dao mỏng lướt qua da. Rồi cô nói tiếp, lần này không vòng vo. “Nếu mọi thứ diễn biến tệ, nếu Lâm Thị không thể xoay sở kịp, có thể đối phương sẽ bị mất chức. Và em, cũng không còn cơ hội được ở cạnh cô ấy như bây giờ đâu.”

Nhưng Mộ Huyền Noãn không dao động.

Ánh mắt cô dừng lại nơi khoảng sáng nhạt ngoài cửa kính, trong trẻo và bất động như mặt hồ chưa từng gợn sóng.

“Em sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu.”

Bên kia đầu dây, một tiếng thở dài vang lên. Lạc Uất lặng vài giây, rồi buông một câu.

“Tôi để em tự sinh tự diệt đó.”

Tút!

Cuộc gọi kết thúc. Không có thêm lời nào nữa. Màn hình điện thoại trở về giao diện chính, ánh sáng trắng nhạt phản chiếu trên gương mặt Mộ Huyền Noãn.

Ngay sau đó, Mộ Huyền Noãn mở ứng dụng lịch trình trên máy tính bảng. Những khung thời gian dày đặc các cuộc họp, lịch trình gặp gỡ đối tác, các chuyến công tác được hiện lên rõ ràng. Không một chút do dự, cô chạm vào biểu tượng gọi, kết nối với thư ký riêng.

“Huỷ toàn bộ lịch trình của tôi trong tuần này.” Giọng cô trầm ổn, dứt khoát, không cho phép bất kỳ câu hỏi nào. “Thông báo lại các bên liên quan, tôi có việc đột xuất. Mọi thứ sẽ được hoãn lại vô thời hạn, cho đến khi có thông báo mới.”

——-

—-

Phòng Kế hoạch Đầu tư –15:32

Không khí bên trong căng đặc như lớp khói mỏng không mùi.

Tiếng gõ phím lách cách, tiếng trao đổi cộc lốc, tiếng đóng tài liệu rầm rầm như búa nện vào nền bê tông. Quạt tản nhiệt từ dãy máy chủ nhỏ chạy liên tục, hòa vào tiếng điều hòa khô khốc, tạo thành thứ âm thanh nền chỉ tồn tại khi toàn bộ một hệ thống đang gồng mình gắng sức.

Vài người đang tranh cãi về tiến độ của đề án D4. Một nhóm khác im lặng xếp tài liệu bỏ vào túi, rút khỏi dự án, không phải vì thiếu năng lực, mà vì không còn sức để ở lại

Ai cũng thấy rõ, cái gọi là viết lại đề án từ đầu trong sáu ngày là chuyện không tưởng. Bản gốc, với hàng trăm trang số liệu và phân tích, đã ngốn của họ hơn năm trời làm việc cật lực.

“Không thể làm được đâu! Sáu ngày ư? Từ lúc đề án được triển khai, đã mất hơn năm trời chuẩn bị! Rồi thêm hai tháng được các phòng ban thông qua.” Một nhân viên cao giọng.

“Tôi xin lỗi, tôi rút lui! Tôi không thể làm việc dưới áp lực này!” Một người khác, gương mặt nhợt nhạt, vội vã đứng dậy, tay đã cầm sẵn lá đơn. Không chỉ một, mà vài người khác cũng có vẻ mặt tương tự, chỉ chờ một cái cớ để rời đi.

Đúng lúc này, cánh cửa lớn của Phòng Kế hoạch mở ra. Mộ Huyền Noãn xuất hiện ở ngưỡng cửa, phía sau cô là một nhóm khoảng năm người, đi đầu là Dị Tịch, người có khả năng làm việc hiệu suất gấp đôi người thường. Theo sau là hai người đeo thẻ chuyên môn kỹ thuật và hai chuyên gia định giá tài sản.

Sự xuất hiện của họ, đặc biệt là Mộ Huyền Noãn, khiến mọi âm thanh trong phòng chững lại. Những cuộc trò chuyện ngắt quãng, tiếng gõ phím, cả tiếng máy in đang chạy cũng như bị kéo về chế độ yên lặng. Các ánh mắt đầy tuyệt vọng, căng thẳng, hoang mang, bỗng như có điểm để bấu víu, đồng loạt đổ dồn về phía cửa, nơi Mộ Huyền Noãn đứng đó.

Gia Mẫn là người đầu tiên phản ứng. Cô đứng bật dậy đến nỗi ghế dịch ra sau phát ra tiếng động khẽ.

“Mộ Tổng.”

Mộ Huyền Noãn không nói lời nào. Cô bước thẳng vào, đôi giày gót thấp va nhẹ vào nền gạch trải thảm. Bước chân cô không nhanh nhưng đều và có lực, kiểu bước của một người biết rõ mình đang đến để làm gì. Cô tiến thẳng đến cụm bàn trung tâm, nơi Gia Mẫn đang đứng, ánh mắt quét qua những đoạn ghi chú lộn xộn, những chỉnh sửa chồng lớp và các tệp dữ liệu còn bỏ trống.

 “Hiện tại tiến độ đến đâu rồi?” Giọng cô trầm, vừa đủ nghe trong một không gian đã trở nên quá im lặng.

Gia Mẫn thoáng lúng túng, tay vô thức kéo nhẹ gấu áo sơ mi.

“Dạ… mới xong phần đề cương kỹ thuật sơ bộ, nhưng vẫn chưa thống nhất được hướng đi.” Gia Mẫn liếc qua góc phòng, nơi vài ghế trống không, tài liệu vẫn còn nguyên.

Mộ Huyền Noãn gật đầu khẽ, không bất ngờ. Cô đưa Gia Mẫn tập tài liệu đang cầm trên tay, gáy màu xám sẫm, dán nhãn đỏ, nổi bật dòng chữ “Đề xuất phục hồi tiến độ – KĐTX”.

“Tôi mang theo bản mô hình đề xuất điều phối mới, cùng với nhóm cố vấn kỹ thuật và định giá tới hỗ trợ.” Mộ Huyền Noãn nói, ánh mắt lướt qua một lượt khắp căn phòng, “Chúng ta sẽ viết lại, nhưng không phải từ tay trắng.”

Cô đặt bản tài liệu xuống bàn Gia Mẫn, rồi quay sang ra hiệu cho Dị Tịch và các chuyên gia khác bắt đầu làm quen với môi trường làm việc. Sau đó, cô mới nghiêng đầu hỏi tiếp Gia Mẫn, “Giám đốc Triệu ở trong phòng?”

Gia Mẫn hơi khựng lại, như chưa biết nên trả lời thế nào, đôi mắt thoáng liếc về phía cuối hành lang dẫn đến phòng Triệu Bách Nhã.

“Vâng, chị Triệu đang ở trong phòng cùng với… Giám đốc Văn.”

Một cái tên được nhắc lên rất nhẹ, nhưng không nhẹ trong tai Mộ Huyền Noãn.

Đôi lông mày thanh tú của Mộ Huyền Noãn khẽ chau lại trong giây lát, một tia suy nghĩ không rõ ràng thoáng qua đáy mắt cô, nhưng rất nhanh đã giãn ra. Cô không nói gì thêm về điều đó, chỉ gật đầu với Gia Mẫn, rồi xoay người, bước đi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát về phía căn phòng của Triệu Bách Nhã.

Khi đến gần, Mộ Huyền Noãn khẽ gõ nhẹ ba tiếng vào cánh cửa.

Tiếng gõ phím bên trong dừng lại. Chỉ vài giây sau, cánh cửa khẽ mở từ bên trong, để lộ dáng người cao lớn của Văn Ninh Trung.

Hắn vẫn mặc sơ mi tối màu, cổ tay áo xắn lên gọn gàng, gương mặt không có nhiều cảm xúc, nhưng khóe môi vẫn chuyên nghiệp nở một nụ cười để che lấp sự vô cảm. Khi nhìn Mộ Huyền Noãn, nụ cười trên môi hắn chợt sâu thêm một li. “Mộ Tổng đến thật đúng lúc.” Giọng hắn trầm, vang lên đầy vẻ lịch sự nhưng cũng không thiếu phần ẩn ý.

Mộ Huyền Noãn khẽ liếc qua hắn, ánh mắt không dừng lại quá một giây. Cô không nói lời nào, bước thẳng vào phòng.

Triệu Bách Nhã ngồi ở ghế sofa, tay giữ tập tài liệu được bấm góc, ánh mắt không rời khỏi những con số. Nghe thấy tiếng động, cô khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Mộ Huyền Noãn đang tiến về phía mình.

Mộ Huyền Noãn đi thẳng đến, tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh Triệu Bách Nhã, đặt chiếc laptop cá nhân xuống bàn trà thấp giữa hai người. Động tác nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Không có sự ngập ngừng nào của một người tình cờ ghé qua.

Phía sau lưng, Ninh Trung vẫn đứng tại ngưỡng cửa. Hắn quan sát cảnh tượng trước mặt, môi khẽ nhếch, một tiếng cười rất nhỏ lướt qua kẽ răng.

“Trong tình thế này, có thêm Mộ Tổng là vững lòng rồi.”

Mộ Huyền Noãn không ngoái lại. Tầm mắt cô vẫn dừng trên màn hình laptop đang khởi động, tay điều chỉnh cổng kết nối, hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Ninh Trung. Giọng cô thấp, phẳng và dứt. Không mang theo cảm xúc. Không mở cánh cửa nào cho đối thoại thêm.

“Tôi không đến để trấn an ai. Tôi đến để làm phần việc của mình.”

Văn Ninh Trung cười nhạt, một nụ cười khó đoán, ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa. Ánh mắt hắn lướt Mộ Huyền Noãn, rồi chậm rãi chuyển sang Triệu Bách Nhã, người từ đầu tới giờ vẫn ngồi yên, ánh mắt tập trung vào màn hình máy tính trước mặt, hoàn toàn không tham gia vào cuộc đối thoại vừa rồi.

Hắn bước về phía góc tủ nhỏ, tay chỉ về bình trà và máy pha cà phê.

“Trong phòng có cà phê và trà. Mộ Tổng dùng gì?”

Mộ Huyền Noãn không rời mắt khỏi màn hình.

“Cà phê. Cảm ơn.”

Không nói thêm lời, hắn thong thả mở nắp máy pha tự động, lướt qua các lựa chọn với vẻ thành thạo. Hương cà phê mới xay nồng nàn bắt đầu lan tỏa khắp căn phòng, quyện vào mùi giấy và mực in. Khi dòng cà phê đen sánh bắt đầu chảy xuống cốc sứ, Ninh Trung như sực nhớ ra điều gì, hắn nghiêng đầu hỏi Mộ Huyền Noãn.

“Mộ Tổng có muốn thêm sữa hay đường không?”

Mộ Huyền Noãn không chớp mắt, dường như câu hỏi ấy chẳng đủ sức kéo cô ra khỏi sự tập trung tuyệt đối vào màn hình.

“Không. Chỉ cà phê thôi.”

Câu trả lời vang lên. Lúc này, ngón tay Triệu Bách Nhã đang đặt trên con chuột máy tính, chuẩn bị nhấp vào một thư mục dữ liệu quan trọng, chợt dừng lại một nhịp.

Không ai chú ý.

Chỉ có ánh nhìn của cô khẽ lướt qua bên cạnh rồi lại quay trở về màn hình.

Lặng lẽ như không có gì xảy ra.

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
bh, bhtt, GL

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây