Sáu ngày qua trôi qua không theo đơn vị thời gian thông thường mà bằng tiếng gõ phím không ngừng nghỉ, những cơn đau đầu âm ỉ, và nhịp thở gấp gáp của những con người đang cố bám víu vào tiến độ như kẻ đu dây qua vực sâu.
Toàn bộ Phòng Kế hoạch Đầu tư như bị hút vào một vòng xoáy tốc độ cao, không còn sự phân biệt ngày đêm hay cuối tuần. Các ca làm việc bị kéo giãn, rồi chồng lên nhau như bản vẽ tái cấu trúc, không cho phép sai sót. Cà phê không còn là thói quen mà đã trở thành một phần của nhịp sinh học, nơi tồn tại duy nhất một mục tiêu, hoàn thiện đề án D4 trước thời hạn..
Không khí bên ngoài phòng họp dày đặc như khói, âm ỉ mùi khét của hệ thống máy chủ đã vận hành quá công suất và mùi cà phê hòa tan chưa kịp nguội. Dãy bàn làm việc la liệt hồ sơ giấy, tệp dữ liệu in chưa kịp ghim gáy nằm đan chéo lên nhau như các tầng đất lở dở. Gương mặt của những người còn trụ lại đều mang một sắc thái tương đồng, nhưng đôi mắt vẫn gồng lên để không bỏ sót bất kỳ lỗi sai nào trong bảng tính. Họ ngồi bất động chờ công thức chạy xong, lặng lẽ ăn mì ly nguội, hay uống thuốc giảm đau như nhai kẹo. Có người dán cao dọc sống lưng để cầm cự với những cơn co thắt do ngồi quá lâu. Vài cặp mắt đỏ quạch vì thức trắng, vài bàn tay run nhẹ vì kiệt sức, nhưng vẫn không dừng công việc.
Gia Mẫn tốt nghiệp loại giỏi, chuyên ngành Kinh tế học hành vi, một lĩnh vực đòi hỏi tư duy logic sắc bén và trực giác chính xác về tâm lý thị trường, về cách con người ra quyết định giữa những biến số bất định. Ở vai trò một chuyên viên phân tích, cô từng quen với việc vùi đầu giữa những mô hình hành vi và dự đoán xác suất, nơi mọi thứ vận hành theo quy luật có thể lý giải.
Nhưng đó là thế giới của dữ liệu, của những câu hỏi tĩnh.
Còn bây giờ, khi bị đẩy vào tâm bão của một dự án cấp chiến lược, nơi thời gian không được tính bằng ngày mà bằng từng phiên họp, từng đợt phản hồi từ phòng pháp lý hay yêu cầu từ ban điều hành, cô mới thực sự hiểu, trực giác và khả năng phân tích thôi là chưa đủ.
Cô phải học cách điều phối, xử lý tức thời, liên kết giữa các phòng ban, giữ cho tiến độ không trượt khỏi đường ray dù chỉ một nhịp. Phải tổ chức, khớp hồ sơ theo chuẩn đấu thầu, nơi sai một dòng là phải viết lại toàn bộ đề án. Và trong guồng quay đó, cô nhận ra một khoảng trống lớn trong kinh nghiệm thực chiến của mình, nó buộc cô trưởng thành theo một cách gấp gáp và kiệt sức đến nghẹn thở.
Gia Mẫn vẫn đang chạy, chạy sát mép năng lực của chính mình.
Chỉ còn vỏn vẹn một ngày cuối cùng.
23 giờ. Kim giây đồng hồ treo tường trượt qua một vạch số tròn trịa. Trong khoảnh khắc ấy, cả không gian như chững lại, rồi vỡ òa.
Tệp cuối cùng được tải lên hệ thống, các ô màu đỏ trong bảng tiến độ đồng loạt chuyển sang xanh lục. Một thông báo xác nhận hiện lên giữa màn hình lớn.
Nhưng Gia Mẫn vẫn chưa thể thở ra.
Còn thiếu một khâu cuối cùng.
Triệu Bách Nhã vẫn chưa phản hồi. Là người phê duyệt cuối, nếu cô ấy chưa xác nhận, thì tất cả vẫn là con số không.
Gương mặt Gia Mẫn phờ phạc, mái tóc rối xù, cô ngồi thừ ra trước máy tính, mắt nhìn vào tệp đã nộp nhưng đầu óc trống rỗng. Cô đảo mắt một vòng, mọi người vẫn còn ngồi đó, nhưng dường như chẳng ai thực sự còn ở lại. Những dáng người cúi gập, tựa vào bàn, hay đơn giản là ngồi yên như đã hóa đá, chỉ còn lại lớp vỏ mệt nhoài sau sáu ngày sống trong cường độ vượt quá giới hạn con người.
Tin nhắn đã gửi 9 phút trước vẫn nằm đó, không báo đã xem
Đến phút thứ mười, màn hình khẽ nhấp nháy. Một thông báo hiện lên.
“Mọi người vất vả rồi. Nghỉ ngơi đi.”
Đọc xong tin nhắn này, một vài người bật ra khỏi ghế như vừa được tháo dây trói. Một tràng pháo tay vang lên rời rạc, không có ai dẫn dắt, cũng chẳng đồng điệu, nhưng lại là biểu hiện chân thực nhất của sự nhẹ nhõm.
“Đi ăn mừng đi! Tôi mời!” Trưởng phòng Đoàn hô lên từ cuối phòng.
“Phải đấy, ít nhất cũng uống vài ly rồi mai xin nghỉ chứ?” Một người khác hưởng ứng.
Tuy nhiên, không ai đứng dậy.
Người chống trán thở dài, người dựa hẳn vào lưng ghế, nhắm mắt như chết lâm sàng. Mùi mồ hôi lẫn với mùi giấy, cà phê và không khí máy lạnh lâu ngày tạo thành một thứ hỗn hợp buốt sống mũi.
Sự phấn khởi kéo dài chưa đầy vài giây, rồi chìm xuống dưới cơn nhức gáy, mỏi khớp và cảm giác dồn huyết quá độ.
“Cho tôi ngủ tám tiếng không báo thức còn hơn ăn.” Một giọng nói vỡ ra sau tiếng ngáp dài.
“Chân tôi đang run như thể không còn xương.”
“Một giấc ngủ, một cái gối, và đừng ai gọi tôi trong vòng 48 tiếng.”
Phần lớn họ đều không còn sức.
Gia Mẫn tựa người ra sau ghế, đầu gối nhũn ra. Lần đầu tiên trong suốt sáu ngày, cô thở ra đúng nghĩa, một hơi thở đầy đủ, không bị chèn bởi áp lực vẫn chưa được trả lời.
Cô cầm điện thoại, ý định nhắn cho Mộ Huyền Noãn một dòng thông báo ngắn gọn. Nhưng khi mở giao diện trò chuyện, màn hình hiện ra đoạn tin nhắn của cô gửi từ một tiếng trước vẫn chưa được trả lời.
—–
Cùng thời điểm đó, ở phòng làm việc của Triệu Bách Nhã.
Ánh sáng trắng từ đèn trần phản chiếu lên mặt bàn, nơi vương vãi những tệp tài liệu đánh dấu đủ màu. Trên màn hình máy chiếu nhỏ, bản đề án D4 phiên bản cuối cùng đang được mở song song với hai bảng phân tích rủi ro và một sơ đồ chiến lược tài chính.
Triệu Bách Nhã ngồi thẳng lưng sau bàn làm việc, tay lật nhịp nhàng những trang tài liệu in lần cuối. Trước mặt cô là màn hình lớn đang hiển thị hệ thống cập nhật tiến độ, từng mục đã hoàn tất hiện rõ màu xanh lục. Quanh cô là một vòng vây tài liệu, bảng định giá, biểu đồ tài chính, ghi chú phân tích, cả những tờ nháp đỏ loang dấu bút nhớ và một tách cà phê đã nguội.
Phía đối diện, Văn Ninh Trung đang đứng trước bảng trắng, tay cầm bút dạ, điều chỉnh lại vài hạng mục phụ. Thi thoảng, hắn nhấc điện thoại, trả lời vài cuộc gọi nội bộ bằng chất giọng ngắn gọn.
Còn Mộ Huyền Noãn, cô không còn tham gia vào khâu kiểm tra cuối cùng.
Cô ngồi trên ghế sofa cạnh kệ sách, laptop vẫn mở trên đùi, màn hình sáng hắt vào gò má nghiêng nghiêng. Mái tóc rũ xuống vai, che đi nửa khuôn mặt, tay cô buông lỏng, đầu tựa nhẹ vào khuỷu tay trái. Không biết từ lúc nào, cô đã ngủ với dáng ngồi thẳng nửa chừng, hàng mi dài khẽ rung, vành mắt thâm mờ cùng vẻ mệt mỏi đọng lại chưa tan.
Một lúc sau, khi âm thanh bàn phím và tiếng điện thoại đã thưa dần, Ninh Trung khẽ liếc về phía sofa.
Ánh đèn từ màn hình laptop vẫn hắt lên gương mặt nghiêng nghiêng của Mộ Huyền Noãn. Ánh sáng ấy không quá gắt, nhưng vào thời khắc cạn kiệt thế này, lại có thể khiến một giấc ngủ sâu trở nên chập chờn.
Ninh Trung không nói gì, chỉ đặt bút xuống, rời khỏi bảng trắng, lặng lẽ tiến lại gần. Ngón tay quen thuộc với thao tác nhanh gọn dừng lại nơi bàn phím, ấn nút tắt màn hình. Rồi hắn cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng phủ lên người cô.
Mộ Huyền Noãn không thức giấc. Nhưng như thể có phản xạ bản năng, cô khẽ co người lại, vai rụt sâu hơn vào lớp áo ấm vừa được phủ xuống.
Ở phía xa, sau bàn làm việc và màn hình, Triệu Bách Nhã khẽ nhấc mắt khỏi tài liệu.
Ánh nhìn cô lướt qua khung cảnh kia, vẫn không mang theo biểu cảm nào.
Sau đó, cô quay lại màn hình, ngón tay chạm nhẹ lên trackpad, lướt tới dòng cuối cùng của bảng phân tích rủi ro. Nhưng động tác ấy, dẫu vẫn chuẩn xác, lại mang một nhịp chậm hơn thường lệ, như thể sự chú ý đã bị rẽ sang một hướng khác.
Thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua.
Từ 11 giờ đêm, đến 12 giờ, rồi 1 giờ sáng… Cả ba vẫn ở đó, mỗi người một vị trí, không ai rời đi.
Kim đồng hồ nhích qua con số hai.
Trong phòng làm việc, tất cả các biểu đồ, tài liệu, bảng phân tích đã được lưu trữ, đóng dấu xác nhận cuối cùng.
Dự án, sau sáu ngày chạy đua đã hoàn thành.
Ninh Trung cầm bản rút gọn của đề án, tiến đến trước bàn làm việc của Triệu Bách Nhã. Hắn không nói gì ngay, chỉ dừng lại một nhịp như xác nhận rằng mọi thứ đã được chốt chính xác đến con số cuối cùng.
Rồi hắn khẽ cúi đầu, giọng trầm thấp.
“Tôi sẽ hoàn tất những việc còn lại.”
Triệu Bách Nhã không ngẩng đầu. Cô chỉ gật nhẹ. Một cử động mờ nhạt, nhưng không hời hợt.
Ninh Trung xoay người, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Sau khi cánh cửa khép lại sau lưng hắn. Khoảng trống trong phòng như mở rộng ra thêm một khoảng dài và tách biệt.
Giờ đây, chỉ còn lại hai người.
Triệu Bách Nhã chưa rời khỏi bàn làm việc ngay. Cô vẫn ngồi đó, lưng thẳng, đầu ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím. Âm thanh gõ phím vang lên khẽ khàng, tan vào khoảng không tĩnh mịch.
Một lát sau, cô với tay lấy điều khiển, tắt bớt dãy đèn trần. Căn phòng chìm vào sắc tối, chỉ còn lại một nguồn sáng nhỏ nơi kệ sách, lan chậm qua thành ghế, phủ nhẹ lên nửa gương mặt người đang ngủ. Sau đó, cô chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, nâng lên vài độ. Không khí trong phòng ấm dần, không quá rõ rệt, nhưng đủ để lớp áo khoác trên vai Mộ Huyền Noãn không còn là thứ giữ nhiệt duy nhất.
Tiếng gót giày chạm nền thảm vang lên rất khẽ, như một nhịp gãy mờ của thời gian, không phá vỡ không gian tĩnh mà chỉ hòa vào nó. Triệu Bách Nhã rời khỏi bàn làm việc, bước chậm qua bộ sofa, rồi rẽ về phía cuối phòng, nơi cánh cửa nhỏ dẫn vào phòng tắm, thiết kế khuất sau vách gỗ, hoàn toàn tách biệt.
Tiếng nước bắt đầu chảy đều sau lớp kính mờ. Khi cô trở ra, tóc vẫn còn hơi ẩm, thả lơi phía sau gáy. Chiếc áo blouse màu xám tro được khoác hờ theo đường vai, mềm mại hơn thường lệ. Cô không bật thêm đèn, chỉ an tĩnh ngồi xuống ghế sofa đối diện, chân khẽ vắt chéo, tay đặt nhẹ lên đùi, đôi mắt hướng về phía người đang ngủ. Ánh nhìn không cố định ở một điểm cụ thể, mà trôi qua từng chi tiết, bờ vai phủ áo khoác, mái tóc rũ xuống, dáng người nghiêng đầu tựa vào lòng cánh tay, như thể chỉ cần buông lỏng thêm một nhịp nữa là sẽ đổ sụp.
——–
Sáu giờ sáng.
Ánh sáng đầu ngày xuyên qua lớp rèm mỏng, đổ xuống nền thảm một dải vàng nhạt. Mùi cà phê nóng vừa pha len vào không khí, hoà lẫn mùi giấy cũ, mực in, và vệt ấm còn sót lại từ đêm trước.
Mộ Huyền Noãn giật mình tỉnh giấc.
Cô ngồi bật dậy trên sofa, mắt quét vội quanh phòng. Tài liệu, laptop, đồng hồ… Cô lục tìm thứ gì đó, rồi dừng lại khi nhận ra chiếc máy tính đã tắt.
Rồi giọng nói quen thuộc chợt vang lên, nhẹ đến mức không phá vỡ không khí, nhưng đủ rõ để xuyên qua mọi tầng lo lắng.
“Đề án đã nộp. Mộ Tổng không cần lo lắng.”
Triệu Bách Nhã dựa nhẹ vào khung cửa sổ, tay cầm ly cà phê sứ trắng, hơi nước mảnh như sợi khói bốc lên từ miệng ly. Ánh sáng ngoài trời quét ngang qua khóe mắt cô, làm nổi bật sống mũi thẳng và nét nghiêng không gợn mệt mỏi.
Mộ Huyền Noãn vẫn ngồi bất động. Mắt chưa kịp thích nghi với ánh sáng sớm. Cô nhìn quanh căn phòng, không một tờ giấy rơi, không một biểu đồ xô lệch. Mọi thứ đều đã được thu xếp gọn gàng. Chỉ có ánh sáng là đang dần lấp đầy khoảng trống, thay cho những con chữ, sơ đồ, và âm thanh cường độ cao suốt sáu ngày qua.
Một nhịp lặng. Câu hỏi vang lên giữa không gian sáng dần, có phần ngập ngừng, như thể chính cô cũng không chắc mình nên hỏi điều gì lúc này.
“Giám đốc Triệu đã làm việc cả đêm sao?”
Bóng dáng Triệu Bách Nhã như vạch sáng ngược, nét mặt không rõ, nhưng giọng nói thì vẫn đậm một kiểu bình tĩnh không thể thay thế.
“Tôi cũng nghỉ ngơi khi công việc đã hoàn tất.”
Không ai xác minh. Không ai hỏi thêm. Lời nói có thể thật, cũng có thể chỉ là cách để mọi chuyện nhẹ nhàng khép lại.
Lúc này, Mộ Huyền Noãn mới để ý rõ hơn chiếc áo khoác đang phủ trên người mình.
Đó không phải áo khoác của cô.
Lớp vải dày, đường may chắc tay, mùi vải vẫn còn lưu lại hương gỗ tuyết tùng. Cô kéo nhẹ ra phía trước, mắt lướt qua lớp vải lót bên trong, nhìn kỹ hơn.
Là áo khoác của Ninh Trung.
Ánh mắt Mộ Huyền Noãn thoáng trầm xuống. Không phải bối rối, cũng không phải ngạc nhiên. Chỉ là cảm giác… không thoải mái.
Cô không thích sự can thiệp bất ngờ, dù là vô hại. Càng không thích món đồ không phải của mình hiện diện trên người, nhất là khi cô không hay biết.
Mộ Huyền Noãn đặt áo khoác sang một bên, vừa đủ thể hiện rằng cô không xem nhẹ sự tử tế của người khác, nhưng cũng không có ý giữ nó lại lâu hơn cần thiết. Màn hình điện thoại trên tay, hiển thị 6:14 AM. Cô lướt nhanh qua một vài thông báo, rồi cất máy vào túi áo.
“Những việc còn lại, tôi sẽ xử lý.” Mộ Huyền Noãn đứng dậy. Cô nhẹ nhàng cầm lấy laptop, sau đó là chiếc áo khoác của Ninh Trung, khoác hờ lên khuỷu tay như thể đang mang theo một món đồ lạ, cần được trả đúng chỗ. Ánh mắt cô khẽ lướt qua Triệu Bách Nhã, không giữ lại quá lâu, nhưng đủ để truyền đi một thông điệp về sự tự chủ. “Hẹn gặp cô tại buổi thầu tối nay.”
Triệu Bách Nhã vẫn đứng cạnh cửa sổ, tay nâng ly cà phê, ánh nhìn phóng xa qua tầng kính, nơi ánh nắng buổi sớm đang phủ vàng các nóc nhà phía xa.
“Được.”
Chỉ một từ. Nhưng đủ để đóng lại mọi băn khoăn.
Mộ Huyền Noãn gật khẽ, không nói thêm. Cô quay người rời đi, bóng dáng dần khuất sau cánh cửa, để lại sau lưng một căn phòng sáng dần lên bởi ánh mặt trời.
———
17:43 – Trung tâm Hội nghị Quốc tế Taiwan.
Đêm nay, vận mệnh của hàng loạt dự án khổng lồ sẽ được định đoạt. Tương lai của nhiều tập đoàn, thậm chí là cả cục diện thị trường bất động sản Đài Loan, đang nằm trong tay những cái gật đầu và cú gõ búa.
Sảnh chính đã được dọn dẹp và giăng hàng từ sớm. Đèn trần thả thấp từ các mảng trần giả, chiếu xuống sàn đá đen phản quang bóng lưỡng. Khu vực tiếp tân trải dài thành một vòng cung, nơi các nhân viên hậu cần mặc vest đen, đeo bảng tên kim loại, đang nghiêm cẩn kiểm tra thư mời và xác nhận danh tính từng đại diện.
Cuộc đấu thầu lần này là một trong những phiên hiếm hoi quy tụ đủ đại diện từ cả khu vực đầu tư tài chính tư nhân lẫn các tập đoàn bất động sản nhà nước. Hơn mười tập đoàn tham dự, với hơn bốn mươi đề án tranh suất đầu tư chiến lược cho cụm dự án tích hợp tài chính, thương mại.
Triệu Bách Nhã mặc bộ suit màu xám kiểu tối giản, không đính bất kỳ logo hay hoạ tiết nào, nhưng từng đường cắt may đều tinh xảo đến mức khiến người đối diện khó lòng lướt qua mà không nhìn lại lần hai. Mái tóc búi thấp, lược sạch ra sau, để lộ toàn bộ cấu trúc gương mặt sắc lạnh, không một kẽ hở cảm xúc.
Văn Ninh Trung sải bước chậm hơn nửa nhịp, giữ một khoảng cách chuẩn mực bên phải. Hắn mặc sơ mi xanh thẫm, áo khoác dài cài một nút, cổ tay trái đeo đồng hồ, đường gân tay lộ rõ sự khô cứng của người đàn ông.
Cả hai không trao đổi lời nào. Nhưng chỉ cần đứng đó, trước quầy xuất trình vé mời, giữa ánh đèn và hàng chục ánh nhìn, đã đủ để tạo ra một vùng áp lực mỏng, khiến những câu chào xã giao xung quanh tự động giảm dần.
Vé mời có mã định danh riêng, dập nổi logo của Ban tổ chức. Chỉ những người trực tiếp ký trên hồ sơ dự thầu hoặc đại diện được ủy quyền mới được phép vào sảnh chính.
Nhân viên tiếp đón cúi người kiểm tra mã QR, sau khi hoàn thành khâu kiểm tra liền đưa họ qua cổng từ, sau đó chỉ hướng về thang máy riêng dẫn lên tầng hội trường lớn.
Thang máy dừng lại ở tầng 5. Cánh cửa mở ra, phơi bày một hội trường rộng lớn với sức chứa gần 300 người. Màn hình LED khổng lồ đặt giữa sân khấu, đang phát slide giới thiệu về tiềm năng dự án và bản đồ phát triển khu đô thị thông minh.
Hai hàng ghế đầu dành riêng cho đại diện các bên thầu, mỗi người được phát một máy tính bảng, tích hợp hệ thống chấm điểm, cùng tai nghe và micro cá nhân gắn trong khe ghế. Máy chiếu phụ đặt dọc hai bên vách, hiển thị thông số kỹ thuật theo thời gian thực, không cho phép thao tác chỉnh sửa.
Mộ Huyền Noãn đã có mặt từ sớm. Cô mặc sơ mi trắng phối blazer xanh thẫm, gương mặt trang điểm nhẹ, giấu đi lớp da nhợt nhạt sau sáu ngày không ngủ đủ ba tiếng. Nhưng ánh mắt vẫn giữ trọn độ tỉnh táo lạnh lẽo của một người không cho phép mình lùi một bước nào dù chỉ trong tiềm thức. Nghiêm chỉnh ngồi ở vị trí đại diện nhóm đấu thầu Lâm Thị, khoang ghế thứ ba bên phải sân khấu, khu vực dành cho các tổ hợp tư nhân có tiềm lực và tư cách thuyết trình độc lập.
Lúc này, phía bên kia lối đi, Triệu Bách Nhã và Văn Ninh Trung bước vào. Nhân viên hậu trường chuyên nghiệp tiến đến, không cần hỏi thẻ. Họ đã được xác nhận từ trước, đưa cả hai đến dãy ghế trung tâm.
“Đi chung sao?”
Mộ Huyền Noãn tạm ngừng lướt bảng điểm, ngẩng đầu nhìn họ, giọng pha chút ý nhị, vừa đủ để không ai thấy đó là một câu hỏi thật sự.
Triệu Bách Nhã không đáp, còn Văn Ninh Trung khẽ nghiêng đầu, vai phải hơi lùi về sau, như thể đang nhường chỗ cho ánh nhìn của cô.
“Tình cờ.” Hắn đưa ra câu trả lời ngắn gọn, đôi mắt lại lấp lánh một lớp mờ không dễ đọc.
Mộ Huyền Noãn không hỏi thêm. Cô chỉ gật đầu nhẹ, rồi nói với một nụ cười mảnh như vạch kẻ chì.
“Trưa nay tôi đã nhờ thư ký gửi trả lại áo khoác cho Giám đốc Văn rồi. Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo.” Ninh Trung nói, giọng đều đều, ánh mắt dường như không thật sự nhìn cô. “Giữ ấm được cả đêm là tốt rồi.”
Khoảnh khắc ấy, một khoảng lặng mỏng len vào giữa ba người. Không ai nói gì thêm. Không khí như bị giữ lại một nhịp, rồi tự khép lại.
Ánh mắt Triệu Bách Nhã lướt qua cái gật đầu của Mộ Huyền Noãn, rồi dừng lại một phần giây ở biểu cảm khó đọc trên gương mặt Văn Ninh Trung, trước khi quay về chiếc tablet trên tay. Cô lướt nhẹ ngón cái qua màn hình cảm ứng, tầm mắt tập trung vào danh sách các đơn vị dự thầu, điểm qua những gương mặt quen thuộc.
Xung quanh hội trường, từng chỗ ngồi đều có tên, nhưng không có ai thực sự cần giới thiệu. Họ là đại diện các tập đoàn đa quốc gia, giới chức chính phủ, từng xuất hiện trên bìa tạp chí kinh doanh. Mỗi bước đi, mỗi ánh mắt, đều thận trọng và có tính toán.
Ghế bên kia là một người đàn ông tóc muối tiêu từ Jinri Holdings, không mang bảng tên, không cầm laptop. Chỉ có một cây bút Montblanc đen bóng đặt ngang đùi và một chiếc nhẫn vàng trơn nơi ngón giữa bàn tay trái. Ông không cần nhìn ai, nhưng từng cái nghiêng đầu nhỏ của ông cũng đủ để những đại diện nhỏ hơn khẽ chỉnh lại tư thế, tránh ánh nhìn.
Phía đối diện, đại diện từ Tập đoàn Oma vừa bước vào. Đó là nữ CEO mới nhậm chức, nổi tiếng trong giới tài chính vì những thương vụ quật xác thị trường bằng các quyết định tưởng như liều lĩnh nhưng luôn mang về lợi nhuận khổng lồ. Cô mặc váy suit màu đỏ rượu, sải bước với giày gót nhọn như gõ nhịp lệnh vào sàn. Đi kèm là hai cố vấn pháp lý, một người trẻ, một người già, cả hai đều đeo kính gọng titan và mang theo hồ sơ bản cứng.
Một nhóm từ tổ hợp đầu tư Trường Gia cũng vừa đến, ghế của họ nằm chếch phía sau Jinri. Người đại diện là một cựu chính khách, vẫn giữ thói quen vỗ nhẹ tay vào đùi trước mỗi quyết định. Họ mang theo laptop được mã hóa riêng, và một nữ trợ lý riêng có quyền nhập lệnh khi ông chỉ tay.
Bên trái sân khấu, một dãy ghế chuyên biệt được che bằng lớp kính mờ, nơi dành cho Hội đồng chuyên gia độc lập. Họ sẽ không phát biểu, không lộ danh tính, chỉ đưa ra điểm số cuối cùng sau khi ba vòng thuyết trình kết thúc.
Đây không chỉ là một buổi đấu thầu, đây là chiến trường không tiếng súng, nơi kẻ thắng làm vua, kẻ thua trắng tay.
Lúc đồng hồ chạm mốc 18:25, cửa chính hội trường đóng lại.
Ánh đèn khuếch tán phía trên trần lập tức hạ xuống. Màn hình LED chuyển sang nền đen, rồi hiện logo chính thức của Hội đồng Liên hợp Đầu tư thành phố Đài Bắc. Một giọng nói tự động vang lên từ hệ thống.
“Phiên thầu chính thức bắt đầu. Xin mời đại diện Ban Tổ chức trình bày nguyên tắc, tiêu chí và thời gian phân bổ.”
Dưới ánh đèn được thu hẹp, không gian hội trường trở nên nghiêm trang đến nghẹt thở. Mỗi người, mỗi tổ chức, không chỉ mang đến một đề án, mà còn mang theo cả chiến lược, nội lực và mưu tính riêng.
Từ lối trái sân khấu, một người đàn ông bước ra. Bộ vest đen cắt may hoàn hảo, cà vạt màu xám tro, không cần giới thiệu chức danh. Nhưng chỉ cần bước chân trầm ổn và ánh nhìn quét qua khán phòng cũng đủ để mọi người trong ngành biết, đó là Giám đốc điều hành Văn phòng Hội đồng Liên hợp Đầu tư thành phố Đài Bắc.
Một nhân vật gần như không bao giờ xuất hiện công khai, nhưng lại là người trực tiếp ký tên thông qua các gói đầu tư chiến lược có giá trị vượt 10 tỷ TWD.
Ông đứng giữa sân khấu, hai tay đan hờ trước bụng.
“Chúng tôi hoan nghênh sự hiện diện của quý vị tại phiên đấu thầu chiến lược. Phiên thuyết trình sẽ gồm ba vòng. Năng lực triển khai & phối hợp, Giá trị tài chính & dòng vốn, và Tác động xã hội & quy hoạch bền vững. Mỗi bên sẽ có 15 phút trình bày, 5 phút phản biện mở, và 3 phút phản hồi ngắn. Điểm số do Hội đồng Chuyên gia chiếm 60%, 40% còn lại chia cho các đại diện đối trọng trong hội trường.”
Ông dừng một nhịp. Giọng vẫn trầm, nhưng sắc độ đã chuyển.
“Mọi hành vi tác động vào hệ thống tính điểm, trao đổi thông tin ngoài phạm vi được quy định, hoặc mượn danh ủy quyền bất hợp pháp sẽ bị loại trực tiếp khỏi phiên thầu. Không ngoại lệ.”
Hàng ghế đại diện im phăng phắc. Một vài ánh nhìn liếc nhanh sang nhóm kỹ thuật viên bên cánh gà, nơi có hai người mặc đồ xám đang kiểm tra máy chủ phụ trợ, màn hình liên tục quét tín hiệu bảo mật theo thời gian thực.
Giám đốc rút ra một thẻ từ mảnh, gắn vào bàn điều khiển.
Màn hình LED lập tức chia ba khung, tên các đơn vị, lượt trình bày, và biểu đồ thời gian theo phút.
Lượt đầu tiên thuộc về Jinri Holdings.
Ông ta tuyên bố khái quát về năng lực triển khai, gồm hạ tầng tích hợp tự sinh, chuỗi cung ứng định vị hai chiều, giao diện tín dụng liên minh gốc. Các slide hiện lên theo chuyển động của mắt quét, tích hợp AI phản hồi tức thời cùng công cụ chỉ đạo trên nhẫn thông minh đeo tay, một dạng công nghệ nội bộ mà chỉ có Jinri mới đủ tư cách sử dụng.
Tổ hợp Trường Gia lên sau. Bài thuyết trình của họ không sặc mùi công nghệ như Jinri, mà thiên về chính trị – xã hội. Yếu tố bền vững, cam kết sử dụng lao động địa phương, liên kết với các quỹ bảo vệ môi trường và giáo dục phi lợi nhuận. Họ đem tới một mô hình quy hoạch hoà hợp cư dân, mở ra một sân chơi đạo đức khiến không ít đại diện phải gật gù, dù chẳng ai thật lòng tin vào khả năng triển khai đầy đủ.
Đại diện tập đoàn Oma là bên thứ ba. Cô mở đầu bằng một đồ thị tăng trưởng, rồi lật ngược nó bằng biểu đồ thua lỗ trong 3 năm đầu triển khai, nhưng đó chính là điểm nhấn. “Chúng tôi không hứa hẹn tăng trưởng ảo. Mà cam kết tăng trưởng thực, từ đáy vực.” Những con số lạnh lùng, lời lẽ sắc bén, các mô hình tài chính được tung ra với tốc độ như mũi tên, nhưng không hề hỗn loạn.
Từng đại diện, từng chiến lược, đều như nhát chém chính xác vào một mặt trận khác nhau của cùng một cuộc chiến. Không có ai yếu. Không có đề án nào thừa. Mỗi kế hoạch đều được hậu thuẫn bởi dữ liệu dày đặc và những nhóm cố vấn dày dạn kinh nghiệm.
Cuối cùng, tới lượt Lâm Thị.
Mộ Huyền Noãn bắt đầu bằng một con số 1,9 triệu mét vuông.
Cả hội trường khựng lại một nhịp. Cô nói về con số tổng diện tích đất được giải phóng nếu tích hợp được đề án D4 vào khu phát triển lõi, điều chưa từng được ai đề cập. Mỗi chi tiết tài chính đi cùng một giả định thị trường và các chỉ số biên ổn định được tích hợp theo chu kỳ thời gian
Năm phút phản biện đến.
Ánh sáng sân khấu chuyển nhẹ, đồng hồ đếm lùi bắt đầu chạy.
Mộ Huyền Noãn không nhìn màn hình. Cô cầm micro, giọng bình thản.
“Tôi xin phép không phản biện từng đơn vị, vì tôi cho rằng các đơn vị trước đều có điểm mạnh riêng. Nhưng tôi sẽ phản biện một logic nền đã chi phối hầu hết các đề án từ sáng đến giờ.”
Hội trường xôn xao nhẹ. Trên màn hình, slide của Lâm Thị biến mất, thay bằng một đồ thị Mặt Cắt Tăng Trưởng Giai Đoạn Đơn Tuyến, gồm ba đoạn. Đầu tư – Bù lỗ – Hồi vốn.
“Gần như mọi kế hoạch đều đi theo cấu trúc 3 nhịp, đầu tư lớn, thua lỗ giai đoạn đầu, hy vọng hồi vốn. Nhưng mô hình này đã cũ. Ở môi trường vĩ mô bất ổn, lạm phát cơ cấu kéo dài, và dòng vốn chuyển động nhanh theo tín hiệu AI, tư duy ba nhịp không còn an toàn.” Mộ Huyền Noãn chuyển slide, “Chúng tôi đề xuất chuỗi hồi vốn vòng ngắn, thay vì đợi 5-7 năm hồi vốn, mỗi cụm chức năng được thiết kế như một micro-ecosystem* có dòng tiền riêng, tự cân bằng sau 18 tháng.”
(*micro-ecosystem – một đơn vị chức năng quy mô nhỏ được thiết kế như một hệ sinh thái độc lập, có dòng tiền, chuỗi giá trị và khả năng tự vận hành, không phụ thuộc vào tiến độ tổng thể của toàn dự án.)
Slide mới hiện lên. Ba cụm module hoạt động độc lập, gồm:
– Khu dịch vụ công nghệ giáo dục
– Cụm y tế
– Vòng thương mại
Mỗi cụm kèm một sơ đồ tài chính hồi vốn theo chu kỳ ngắn, được minh họa bằng dòng tiền, chỉ số EBITDA*, và vòng quay vốn liên cụm.
(*EBITDA là viết tắt của cụm từ tiếng Anh: Earnings Before Interest, Taxes, Depreciation and Amortization: Lợi nhuận trước lãi vay, thuế, khấu hao và khấu trừ tài sản vô hình)
Mộ Huyền Noãn tiếp tục trình bày.
“Chúng tôi xây một chuỗi cấu trúc tự phục hồi. Và để kiểm nghiệm, chúng tôi đã thử nghiệm mô hình này tại ba phân khu cấp huyện trong 18 tháng vừa rồi, dưới sự hỗ trợ giám sát của Viện Quy hoạch Đô thị Trung Ương. Dữ liệu giám sát đã được công chứng và gửi kèm hồ sơ.”
Màn hình chuyển lần cuối, hiện bảng xác nhận độc lập từ Viện Quy hoạch. Ở góc dưới là biểu đồ ROI trung bình 16.8%/năm, vượt xa mức trung bình 9% của ngành.
Hội trường nín lặng.
Một cố vấn từ hội đồng bất giác ngồi thẳng dậy.
Từ hàng ghế của Jinri Holdings, người đàn ông tóc muối tiêu thoáng nhíu mày. Ông ta hỏi.
“Biên lợi nhuận trung bình 16.8% liệu có thể kiểm chứng không?”
Hội trường lập tức hơi xôn xao.
Câu hỏi này không chỉ là hoài nghi, mà gần như là một cú chọc thẳng vào cốt lõi mô hình mà Huyền Noãn vừa trình bày.
Mộ Huyền Noãn mỉm cười, nhìn thẳng về phía người đặt câu hỏi.
“Mời ngài mở mã định danh S4-D4-LT3. Mọi dữ liệu kiểm toán độc lập đều đã đăng ký sẵn trên hệ thống hội đồng.”
Một khoảng im lặng.
Người đàn ông gật đầu, lặng lẽ tra mã vào máy tính bảng. Không nói thêm.
Ở hàng ghế khác, một vài đại diện nhìn nhau.
Mọi thứ đều rất rõ ràng, đây chính là mô hình thử nghiệm cô nhắc đến.
Đã hết 5 phút, sau khi Lâm Thị trình bày xong.
Không khí trong hội trường còn chưa kịp tan khỏi dư âm của những con số chính xác đến khô khốc, thì một giọng nói trầm, nhưng vang xa đột ngột cất lên từ hàng ghế hội đồng.
“Tôi có một câu hỏi dành cho đại diện Lâm Thị.”
Toàn bộ ánh mắt đổ về phía người vừa lên tiếng.
Lữ Hành, Phó Chủ tịch Ủy ban Đầu tư Đô thị, hiện là cố vấn cao cấp trong Hội đồng đấu thầu. Một nhân vật có tiếng về khả năng lật mặt vấn đề chỉ bằng một dữ kiện. Ông từng loại 5/7 đề án ở vòng sơ thẩm chỉ vì thiếu cân đối logic dòng tiền trong năm thứ hai vận hành.
Lúc này, ông không nhìn tablet. Chỉ hơi nghiêng đầu, mắt không rời Mộ Huyền Noãn
“Đề án tích hợp D4. Có phần nào được tái sử dụng từ bản thảo cũ đã bị rò rỉ một tuần trước của Lâm Thị không?
Một nhịp lặng tràn xuống.
Ngay cả những người đang mở ghi chú cá nhân cũng ngẩng lên. Những ánh nhìn chớp nhoáng quét qua màn hình kiểm tra mã đề cũ.
Trong giới, ai cũng biết, một tuần trước, bản đề án đấu thầu của Lâm Thị bị rò rỉ, lộ toàn bộ hệ số dự toán, giả định thị trường, sơ đồ chuỗi cung ứng và cấu trúc dòng tiền giai đoạn 1. Đó là lý do người ta đồn Lâm Thị hôm nay sẽ câu giờ, hoặc chỉ trình bày lại khung cũ được vá vội.
Nhưng những gì vừa được Huyền Noãn trình bày, quá khác.
Chính xác đến từng số thập phân, nhưng lại dùng một logic hoàn toàn mới.
Và câu trả lời của Mộ Huyền Noãn càng khiến mọi người bất ngờ.
“Phiên bản bị rò rỉ tuần trước chỉ là một mô hình tuyến tính, chưa qua mô phỏng vận hành theo mô hình tích hợp D4. Hệ thống hiện tại là kiến trúc song song, độc lập hoàn toàn. Dữ liệu lõi về khả năng tự cân bằng dòng tiền trong từng cụm micro-ecosystem là mới, không tồn tại trong bất kỳ bản thảo nào trước đó.” Cô dừng lại. Gương mặt không cứng nhắc, nhưng từng chữ có lực. “Nếu cần đối chứng, tôi sẵn sàng cung cấp mã hash thời gian và nhật ký dựng mô hình từ máy chủ nội bộ.”
Ông Lữ nheo mắt nhìn cô thêm vài giây. Rồi gật nhẹ, một cái gật vừa đủ để hiểu. Câu hỏi đã được trả lời thoả đáng.
Sau cái gật đầu trầm mặc của ông Lữ, hội trường dường như thở chung một nhịp, nhưng không hẳn là nhẹ nhõm.
Một số thành viên hội đồng bắt đầu ghi chép nhanh vào bảng điện tử, một vài người khác thì thầm với trợ lý qua tai nghe, ánh mắt thi thoảng lại liếc về phía hàng ghế nơi Mộ Huyền Noãn ngồi.
Một tuần sau.
Không có sân khấu. Không có ánh đèn.
Kết quả đấu thầu được gửi đi dưới dạng email hành chính, như mọi văn bản khác trong hệ thống đấu thầu điện tử quốc gia.
Chỉ là những dòng chữ, lạnh và thẳng đứng.
ĐƠN VỊ TRÚNG THẦU GÓI TÍCH HỢP LÕI KHU ĐÔ THỊ XANH – LÂM THỊ