Sau khi cuộc đấu thầu kết thúc.
Tầng 15 khách sạn Grand View Taipei, phòng tiệc riêng của Lâm Thị được đặt kín từ trước.
Đây không phải buổi tiệc xã giao, mà là buổi ăn mừng cho những người thực sự đã cùng nhau kéo một con tàu vượt bão, từ lúc đề án bị rò rỉ cho đến khoảnh khắc kết quả trúng thầu được công bố.
Mùi hương của các món ăn tinh tế từ khắp nơi trên thế giới hòa quyện cùng rượu vang hảo hạng, kích thích mọi giác quan sau những ngày chỉ sống bằng cà phê và mì gói. Những chiếc bàn cocktail cao phủ khăn trắng được đặt ngẫu nhiên thành từng cụm ba bốn chiếc một, đủ để tụm lại vài người, nâng ly và tán chuyện.
Không ai còn để tâm đến sơ đồ vị trí được in trên thiệp mời. Những người đến sớm đã tự chọn chỗ theo trực giác. Người đến sau đơn giản lấp đầy những khoảng trống còn lại, tạo nên một sự hỗn loạn có trật tự. Và những kẻ quen thuộc với việc đọc vị kẻ khác, tự khắc chọn những vị trí vừa đủ để tham gia cuộc nói chuyện, nhưng cũng đủ kín đáo để những lời đùa vui hay những cái nhìn ngầm không bị quá phô bày.
Triệu Bách Nhã đứng cạnh bàn gần lối ra, ly vang sóng sánh trong tay, ánh mắt nhìn lướt về không gian chung mà không bám vào một nhóm cụ thể nào. Là kiểu người chỉ đến để hoàn tất một nhịp giao tiếp cần thiết, cô vốn không nán lại lâu. Khi những ly vang còn đang chuyền tay dưới ánh đèn ấm, và không khí giữa các nhóm nhân viên còn đang rôm rả kể lại từng chi tiết gay cấn trong cuộc đấu thầu, thì cô đã khẽ cụng ly, gửi lời chúc mừng đúng mực, rồi quay người rời đi.
Mộ Huyền Noãn đang ở cụm bàn gần sân khấu phụ cùng Chủ tịch Lâm. Cô vừa nghiêng người nhận thêm một ly vang từ phục vụ, ánh mắt vô tình quét qua sảnh, vô tình bắt gặp bóng dáng Triệu Bách Nhã đang lặng lẽ bước về phía cửa.
Không một giây do dự. Cô đặt ly trở lại khay, khẽ nghiêng người với Chủ tịch Lâm, lời từ biệt không cần nói thành tiếng. Vạt váy xẻ nhẹ lướt qua mép bàn khi cô rẽ khỏi nhóm người, bước về phía cửa
Gót giày cao chạm nhịp nhẹ nhàng lên nền sàn, khi khoảng cách chỉ còn vài bước, giọng cô cất lên, vừa đủ để lọt qua tiếng nhạc jazz và tiếng chạm ly phía sau.
“Tiệc chưa tan, Giám đốc Triệu đã đi rồi sao?”
Triệu Bách Nhã dừng bước, quay đầu nhìn Mộ Huyền Noãn. Giọng đáp lại vẫn mang theo một lớp kính mờ không thể xuyên qua, như thể giữa cô và thế giới luôn tồn tại một bề mặt thủy tinh được lau sạch quá kỹ.
“Tôi không hợp với chỗ đông người.”
Khóe miệng Mộ Huyền Noãn nâng lên, vẽ ra một vòng cung, cô nghiêng người lấy một ly cocktail từ khay phục vụ, loại có gin, chanh, với lớp bọt mịn trắng ngà.
“Vậy thì uống với tôi một ly, trước khi về.”
Không khí quanh họ chùng xuống một nhịp. Một vùng nhỏ bị bóc tách ra khỏi tiếng nhạc và tiếng cười phía sau.
Triệu Bách Nhã hơi nghiêng đầu, ánh đèn thủy tinh phía trên rọi xuống gò má cô một vệt sáng lạnh. Cô không vội trả lời, chỉ nhìn thoáng qua ly cocktail trong tay Mộ Huyền Noãn, ánh mắt lướt nhẹ xuống khóe môi đang khẽ cong của đối phương.
Không lời nào. Chỉ một động tác chậm rãi, cô vươn tay lấy một ly khác từ khay.
Mộ Huyền Noãn cũng nhấc ly lên cao hơn một chút, thong thả uống một ngụm rượu, đủ để hương cồn thoảng qua môi, để vị chanh cay nhẹ vỡ ra trên đầu lưỡi
“Thành quả xứng đáng cho ngần ấy ngày sống trong con số. Tôi tự hỏi… Giám đốc Triệu có thấy mình đã làm tốt không?” Mộ Huyền Noãn hỏi, giọng điệu tự nhiên, nhưng vẫn mang theo một chút dò xét tinh tế.
Triệu Bách Nhã không mất thời gian suy nghĩ. Giọng cô đi thẳng vào bản chất.
“Đề án D4 đã được chọn. Đó là câu trả lời.”
“Phải.” Mộ Huyền Noãn gật đầu, ánh mắt không rời Triệu Bách Nhã, như thể đang cố đọc suy nghĩ đối phương. Cô cười khẽ, rồi câu nói tiếp theo lại trở nên đột ngột hơn, nhưng vẫn giữ được sự bình thản đáng ngạc nhiên. “Nhưng làm tốt như vậy, tôi nghĩ chúng ta xứng đáng có một phần thưởng đặc biệt.” Một nhịp dừng. Giọng nói của cô trượt từ xã giao sang riêng tư mà không cần đổi tông. “Không biết cuối tuần này, giám đốc Triệu có rảnh không?”
Mộ Huyền Noãn khẽ nghiêng ly về phía Triệu Bách Nhã. Âm thanh thuỷ tinh chạm nhau rất nhỏ, nhưng sắc.
“Có một tổ hợp thể thao mới mở ở trung tâm. Leo núi trong nhà, boxing, bắn cung, bắn bia.” Cô nói, mắt không rời người đối diện. “Nếu Giám đốc Triệu sắp xếp được thời gian. Tôi sẽ gửi địa chỉ và thời gian cụ thể.”
Triệu Bách Nhã nghiêng ly rượu, ánh rượu lăn một vòng trên thành thủy tinh, như phản chiếu thứ gì đó không dễ chạm vào.
“Tôi sẽ cân nhắc.”
Mộ Huyền Noãn gần như đã đoán trước câu trả lời đó. Không thất vọng. Cũng không mong đợi. Cô chỉ gật đầu nhẹ, rồi nâng ly, uống cạn phần còn lại trong một ngụm.
Rượu trượt qua cổ họng, để lại một dư vị chua nhẹ sau môi. Cô xoay người, từng bước đều đặn như không mang theo điều gì. Nhưng trước khi hòa vào những tiếng cười nói rôm rả, cô dừng lại, quay đầu nói.
“Đi đường cẩn thận.”
Triệu Bách Nhã nhìn theo bóng lưng ấy một thoáng. Cô nâng ly, uống nốt phần rượu còn lại.
Dưới mái hiên đậu xe, ánh đèn vàng từ cột trụ hắt xuống nền gạch ướt sương tạo thành những vòng sáng nhòe mờ. Một chiếc xe SUV màu đen đỗ sát lề, đèn động cơ chưa tắt hẳn. Văn Ninh Trung đang dựa vào cửa xe, tay bỏ vào túi áo khoác, dáng đứng thoải mái nhưng không tùy tiện.
Triệu Bách Nhã bước ra khỏi cánh cửa kính xoay, tiếng giày cao gót của cô chạm lên nền gạch ẩm tạo nên âm thanh khô lạnh, lẫn vào tiếng gió lướt ngang mái hiên. Khi còn cách chừng hai bước, Ninh Trung đã chủ động rời khỏi chỗ dựa, chỉnh lại tư thế, tay từ túi áo rút ra, bước về phía bên kia xe.
Hắn không cúi đầu chào, nhưng động tác mở cửa xe cho cô vô cùng tự nhiên.
Triệu Bách Nhã cúi người, gọn gàng ngồi vào trong xe, đuôi váy kéo gọn sang bên không chạm ghế. Ngay sau đó, cánh cửa đóng lại với tiếng “cạch” nhẹ.
Trong khoang xe lập tức yên tĩnh, chỉ còn tiếng động cơ rì nhẹ và tiếng gió quẩn ngoài thân xe. Không khí lúc này hoàn toàn tách biệt khỏi âm thanh và những cái nhìn trong bữa tiệc phía sau.
Xe rẽ khỏi con phố chính, chạy vào đường nội đô ít xe hơn. Bên trong khoang, ánh đèn ngoài hắt vào qua cửa kính, loang thành từng vệt dài trên mặt bảng điều khiển.
Ninh Trung điều chỉnh tay lái, mắt không rời khỏi đường. Giọng hắn vang lên sau một nhịp im lặng kéo dài, như đã chờ đợi khoảnh khắc thích hợp để nói.
“Người trực tiếp gửi tệp là Lưu Chung, nhóm kiểm toán phụ trách dự phòng chi phí. Nhưng địa chỉ IP không phải từ máy cá nhân.” Hắn nhoẻn môi cười, thích thú nói, “Bên đó nhử con tốt hơi sớm. Tôi có nên nói với James không. Hay tự mình dọn dẹp?”
Triệu Bách Nhã không thay đổi biểu cảm, ánh mắt vẫn đặt ở phía trước, nhìn xuyên qua màn đêm dệt bởi ánh đèn xe và những tòa nhà lướt vội.
“Còn sớm để ồn ào.” Giọng cô trầm tĩnh, không một chút dao động, như thể mọi nước cờ đều đã được dự liệu.
“Vậy quân cờ kia, liệu có nên giữ lại không?” Văn Ninh Trung hỏi, ánh mắt hắn lướt qua gương chiếu hậu, cố gắng đọc vị phản ứng của cô.
“Nếu là hắn, sẽ làm rất gọn. Nhưng con tốt vẫn còn đó, không bị dọn dẹp ngay. Điều đó có nghĩa là kế hoạch này đã giao cho một người khác. Một kẻ chưa đủ tàn nhẫn, hoặc đang được thử thách.”
Ninh Trung cười khẽ, ánh mắt không giấu được sự nể phục lẫn phấn khích. Hắn chưa kịp báo cáo hết, cô đã nói trúng phần quan trọng nhất.
“Dạo gần đây ông ta bắt đầu chuyển giao công việc dần cho con trai, Văn Chính.” Hắn chậm rãi báo cáo, “Việc thâu tóm Lâm Thị, có vẻ là một bài kiểm tra.”
Ánh đèn giao thông phía trước chuyển vàng, xe chậm lại. Trong khoang, sự im lặng lại chiếm lấy vài giây như một nhịp thở có chủ đích khi Ninh Trung buông một câu, thứ hắn tin rằng Triệu Bách Nhã không lường trước được.
“Mộ Tổng.” Ninh Trung đã để lại phần thú vị và bất ngờ nhất sau cùng, hắn nói, “Hình như cũng quen biết Văn Chính. Có thông tin rằng hắn ta từng theo đuổi cô ấy. Khá công khai.”
Triệu Bách Nhã khẽ nhắm mắt. Bộ não cô đang lặng lẽ sắp xếp lại các mảnh ghép vừa được cung cấp. Nét mặt không biểu lộ gì, nhưng khi câu nói cuối cùng vang lên, mí mắt cô khẽ động.
Ninh Trung tiếp lời, lần này với vẻ thản nhiên hơn, hắn đơn giản là cung cấp nốt phần thông tin còn thiếu để hoàn thiện bức tranh.
“À, đối phương cũng mời tôi thứ bảy này tham gia một hoạt động thể thao.” Một nhịp dừng, hắn khẽ cười, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa kính. “Không biết chuyện đó… có nằm trong phạm vi cho phép của cô không?”
“Anh được phép làm việc theo ý mình. Nhưng nếu anh cần chỉ thị rõ ràng…” Triệu Bách Nhã khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong nhẹ như đang cười. “Thì hãy đảm bảo đó là bước đi phục vụ mục tiêu của tôi. Không phải tò mò cá nhân.”
“Tôi hiểu rồi.”
Ninh Trung đáp, dáng vẻ thong thả vẫn duy trì như thường lệ. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, các đốt ngón tay đang đặt trên vô lăng khẽ siết lại. Không ai để ý, nhưng hắn biết rõ cảm giác vừa trỗi dậy trong mình.
Có những bài học không cần trải qua, chỉ cần nhìn đủ kỹ hậu quả của kẻ khác.
Hắn từng thấy những người kỳ cựu hơn, lão luyện hơn hắn, biến mất không để lại dấu vết chỉ vì lỡ bước nửa nhịp trước người phụ nữ đang ngồi ở ghế sau. Hắn không muốn trở thành câu chuyện dang dở tiếp theo sau những cái tên đã bị gạch khỏi bàn cờ. Một quân cờ có ích, còn nằm trong tầm nhìn của người nắm quyền định đoạt, đó là điều hắn đang làm.
Chuyến xe tiếp tục lao đi trong bóng đêm Đài Bắc, nơi mọi đường dây đang bắt đầu xiết chặt. Một vài mối quan hệ, có lẽ, từ đây sẽ không còn giữ nguyên hình dạng ban đầu.
Tối đó, sau khi đưa Triệu Bách Nhã về và báo cáo nhanh tình hình qua một kênh mã hóa, Ninh Trung quay lại văn phòng làm thêm vài giờ. Gần nửa đêm, hắn rời tòa nhà, lái xe về căn hộ riêng cách khách sạn Lâm Đài không xa, đủ gần để có mặt khi cần, đủ kín đáo để không ai chú ý.
Căn hộ nằm ở tầng trung, nội thất tối giản như một mô hình giả lập. Mọi thứ được đặt đúng chỗ, sạch đến lạnh người, không có dấu vết của thói quen sinh hoạt. Hắn bước vào, thay áo khoác, cởi đồng hồ đặt lên bàn.
Trên giá sách sát vách, hắn rút ra một hộp đen. Mở nắp, bên trong là một loạt băng ghi hình, mỗi cuộn được đánh số bằng tay, nét chữ đều và cứng. Không phải hồ sơ mật, cũng không phải tài liệu công việc.
Là những đoạn ghi lại các buổi họp, các cuộc trò chuyện mà Triệu Bách Nhã từng tham dự, thậm chí cả những lần cô đứng im bên cửa sổ, không nói gì, ánh sáng phản chiếu lên sống mũi và mắt kính. Hắn đã chắt lọc từng khoảnh khắc từ hệ thống giám sát nội bộ, không vì mục tiêu cụ thể nào ngoài việc lưu giữ. Một cách tỉ mỉ đến kỳ quái.
Mỗi khi cảm thấy bất an, hoặc chỉ đơn giản là cần nhớ lại lý do vì sao mình còn tồn tại, hắn sẽ bật một đoạn lên, xem trong im lặng, mắt không rời từng chuyển động nhỏ nhất của cô.
Không phải vì say mê. Mà vì tự trấn áp mình bằng hiện diện của một quyền lực tuyệt đối, như con thú hoang tự đưa cổ vào vòng dây thít, để nhớ rằng mình vẫn đang được phép thở.
Nhưng đêm nay, khi mắt hắn dừng lại ở một đoạn ghi hình gần nhất, hắn biết rõ, cái dây thít đó vừa khẽ dịch chuyển.
Hình ảnh trên màn hình là khán phòng Trung tâm Hội nghị Quốc tế Taiwan, không gian rộng hơn nghìn mét vuông, mái vòm cao gần sáu mét, ánh sáng trắng dịu rải đều như lớp sương, hàng ghế hội đồng bọc da màu xám tro xếp vòng cung, phía trước là sân khấu lùi sâu với hệ thống âm thanh cách âm tiêu chuẩn. Trên phông nền, logo Lâm Thị cùng biểu đồ dự án đang chạy chậm.
Ở chính giữa sân khấu, Mộ Huyền Noãn đang thuyết trình.
Gương mặt cô nghiêng nhẹ về một phía, tay trái đặt trên máy tính bảng, tay phải giữ remote điều khiển. Mỗi cử chỉ đều vừa đủ, chắc gọn, đơn giản, nhưng khiến người ta không muốn rời mắt.
Ninh Trung không xem đoạn ấy qua một khung hình duy nhất.
Trên màn hình lớn trước mặt, hắn đang chạy đồng thời hai video song song, một là bản ghi hình chính thức của ban tổ chức, một là đoạn ghi hình từ thiết bị của nhóm hậu cần hắn bí mật gài cố định ở hàng ghế phía sau bên phải, góc nghiêng chuyên quan sát Triệu Bách Nhã.
Trong khung hình đó, Bách Nhã ngồi nghiêng người. Không ghi chép, cũng không biểu lộ cảm xúc. Gương mặt cô là sự điềm tĩnh gần như tuyệt đối, hai tay đan nhẹ đặt trên gối, mắt hướng về phía sân khấu, một điểm nhìn không rút lại, không mảy may dao động.
Hắn tua lại đoạn đó. Rồi bấm dừng.
Trong căn phòng thoáng, ánh đèn rơi lặng trên mặt bàn gỗ dài. Ninh Trung đang ngồi giữa căn hộ trống, chiếc áo sơ mi cởi hai nút, cổ tay áo vén lên, một tay cầm ly rượu nhỏ, tay còn lại gảy hạt hạnh nhân nướng vào miệng. Mùi bơ và muối trộn trong khoang miệng không át được vị whisky trong cổ họng.
Hắn nhìn lại khung hình cố định.
Một lần nữa. Không phải vì Mộ Huyền Noãn. Mà vì biểu cảm của Triệu Bách Nhã trong ánh mắt tưởng như thờ ơ đó.
Trong suốt bao nhiêu năm âm thầm ghi nhớ mọi phản ứng của người hắn phục vụ, hắn không nghĩ có ai có thể khiến cô dừng mắt lại lâu hơn thế này.
Vị hạnh nhân vụn trong răng hắn vỡ ra, lạo xạo. Hắn nhai chậm hơn. Hơi thở cũng chậm hơn.
Một đoạn mới phát tiếp. Là phần cuối phiên thầu, khi Mộ Huyền Noãn vừa kết thúc xong phần biện luận.
Khung hình chệch về bên phải, bắt trọn Mộ Huyền Noãn lúc bước về phía Ban Tổ chức, dáng người thanh thoát nổi bật giữa những bộ vest xám tro xung quanh. Không cần đến sân khấu, cô vẫn như đang ở chính giữa tâm điểm ánh sáng.
Cái bắt tay với đại diện phía chủ thầu được ghi lại trọn vẹn, một động tác chuyên nghiệp, nhưng không hề vô cảm.
Rồi, cô quay đầu lại, như có thói quen. Ánh mắt lướt qua qua các dãy ghế, không dừng lại ở ai quá lâu, cho đến khi chạm vào ánh nhìn từ một vị trí nhất định.
Giây phút ấy, Mộ Huyền Noãn nở một nụ cười.
Không phải kiểu cười dành cho số đông, cũng không phải nụ cười cầu thị sau chiến thắng.
Mà là một nụ cười rất thật và đẹp.
Triệu Bách Nhã không phản ứng. Không gật đầu, không ra dấu. Ngay cả tầm mắt cũng không thay đổi. Cô ngồi thẳng, đôi chân bắt chéo, tay đan hờ trên gối. Từng cử chỉ đều gọn gàng, vô cảm, như được lập trình.
Nhưng khi Mộ Huyền Noãn quay đi, hình ảnh chớp nhẹ.
Triệu Bách Nhã khẽ nghiêng đầu, tay phải chống nhẹ lên má, và trong một khoảnh khắc kéo dài chưa tới nửa giây, khóe môi cô khẽ cong, một độ cong mờ nhòe, gần như không thể đo đếm, chỉ thoáng qua như ảo giác.
Không ai trong hội trường thấy điều đó. Có thể ngay cả bản thân Triệu Bách Nhã cũng không nhận ra.
Nhưng Ninh Trung thì thấy.
Hắn phóng lớn khung ảnh.
Người hắn tôn sùng, lần đầu tiên bị kéo khỏi sự bất động hoàn hảo.
Trong căn phòng lạnh lẽo, hắn bật cười, tiếng cười nhỏ như một vết rạn vỡ trong lớp băng cứng.
Hắn châm thêm ly rượu. Lần đầu tiên, hắn nghĩ đến Mộ Huyền Noãn như một biến số có thể giữ Triệu Bách Nhã lại với phần người.
Hắn không cảm thấy bị đe dọa, không thấy ganh tị. Ngược lại, có chút tò mò, có chút tán thưởng.
Và khi ý nghĩ đó bén rễ, hắn nhấc điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên tín hiệu, rồi một tiếng tách nối máy
“Mộ Tổng, cô rảnh không? Chúng ta tám chuyện chút đi.”
Ở đầu bên kia, ánh đèn ngủ màu hổ phách chớp nhẹ. Mộ Huyền Noãn vừa giật mình tỉnh giấc, cơn buồn ngủ chưa tan, nhưng dạ dày thì đang cuộn lên phản ứng với rượu và áp lực dồn nén cả tuần qua.
Sau nhiều đêm thức trắng bởi đề án, cô mới có được một giấc ngủ đúng giấc. Vậy mà chỉ chưa đầy một giờ, mọi thứ bị đánh thức bởi cái giọng chán ghét nhất nhì cô từng nghe.
“Giám đốc Văn. Anh có biết gọi cho tôi lúc 1 giờ sáng là một ý tưởng rất tệ không? Anh bị bệnh thần kinh à?”
Ninh Trung nhoẻn môi cười, chậm rãi đứng dậy, đi về phía cửa sổ kính lớn. Đêm ngoài kia tối đặc, thành phố vắng như thể cả thế giới đang ngủ, chỉ còn mỗi hắn thức để canh một thứ gì đó mà chính hắn cũng không gọi tên được.
Giọng hắn vang lên, bình thản đến mức khó chịu.
“Tôi nghĩ Mộ Tổng không muốn bỏ lỡ chuyện thú vị.”
Mộ Huyền Noãn nghiến răng, cố ngăn giọng mình khỏi rít lên.
“Thú vị của anh là phá giấc ngủ người khác giữa đêm?”
Không bị ảnh hưởng trước cảm xúc tức giận của Mộ Huyền Noãn. Ninh Trung hơi ngửa cổ, mắt dõi ra ngoài cửa kính, nhìn những đốm đèn cao tầng phía xa.
“Ồ, nếu cô không tò mò thì thôi.” Hắn ngừng một nhịp, rồi buông câu như tiện miệng, “Chỉ là chuyện này có liên quan một chút đến Giám đốc Triệu.”
Đầu dây kia đột nhiên im bặt. Ba giây.
Dường như Mộ Huyền Noãn vừa định tắt máy, nhưng ngón tay khựng lại giữa chừng. Cô không lên tiếng.
Và chính trong khoảng im lặng ấy, Ninh Trung hạ nhát dao cuối cùng.
“Thôi vậy. Nếu Mộ Tổng cần ngủ thì tôi không làm phiền nữa. Ngủ ngon.”
Tút…
Mộ Huyền Noãn sững người nhìn màn hình điện thoại. Một giây, hai giây sau, cô gọi lại ngay lập tức.
Tín hiệu báo chuông.
Không ai nghe máy.
Lần hai. Vẫn không.
Lần ba. Chuyển sang hộp thư thoại.
Cô ngồi trên giường, mắt mở to, không chớp. Rượu trong người chợt trở thành lửa, lan ra khắp lồng ngực. Gương mặt cô dần đỏ bừng vì tức. Cô nhìn đăm đăm vào màn hình, rít khẽ.
“Tên điên này!!!” Mộ Huyền Noãn chộp lấy chiếc gối ném mạnh xuống đất, tay siết chặt điện thoại như muốn bẻ gãy.
Đêm đó, giấc ngủ của cô tan thành vụn. Mà không ai chịu trách nhiệm cho cơn mất ngủ ấy, ngoài một gã điên biết chính xác dây nào để kéo.
———-
Sáng hôm sau.
Vẫn là tầng cao nhất của trụ sở Lâm Thị, ánh sáng sớm tràn qua lớp kính trong suốt, đổ bóng lên chiếc bàn Mộ Huyền Noãn đang ngồi. Tách cà phê bên cạnh đã nguội từ lâu, nhưng tâm trạng cô thì ngay từ giây phút mở cửa bước vào văn phòng đã bắt đầu âm ỉ sôi.
Mộ Huyền Noãn chống tay, mắt vẫn chăm chú vào màn hình, cà phê bên cạnh đã nguội, mà tâm trạng thì từ lúc mở cửa bước vào đã bắt đầu sôi sục.
Tiếng gõ cửa vang khẽ. Thư ký riêng bước vào, động tác cẩn trọng như đang bước vào một vùng khí áp thấp.
“Mộ Tổng, Giám đốc Văn chưa đến văn phòng sáng nay ạ.”
Ánh mắt Mộ Huyền Noãn dừng lại, lạnh đi nửa độ.
“Liên lạc chưa?”
“Dạ rồi. Giám đốc Văn không nghe máy. Cũng chưa quẹt thẻ vào toà nhà.”
Một giây im lặng, Mộ Huyền Noãn mỉm cười nâng tách cà phê uống một ngụm.
Thư ký vẫn đứng yên, chần chừ một nhịp, rồi như lấy hết dũng khí nói thêm.
“Vâng… thật ra thì… chính Mộ Tổng là người đề xuất cho toàn bộ nhóm dự án được nghỉ một tuần. Chủ tịch đã phê duyệt hôm qua rồi ạ.”
Căn phòng bỗng im bặt, như vừa có ai đóng sầm cánh cửa ký ức lại.
Ánh mắt Mộ Huyền Noãn trôi lơ lửng giữa không trung, cô nhìn về phía thư ký, giọng bình thản đến lạnh lùng.
“Tôi sao?”
“Vâng.” Thư ký gật đầu rụt rè, “Mộ Tổng là người ký văn bản. Còn nói mọi người đều mệt, không cần đến công ty, nên nghỉ ngơi tuyệt đối để hồi phục thể lực và tinh thần…”
Im lặng.
Ánh mắt Mộ Huyền Noãn dần khép lại như đang tự nguyền rủa chính mình. Một nhịp sau, cô khẽ thở dài, đưa tay xoa trán.
“Tôi của hôm đó đúng là đáng ngưỡng mộ. Biết nghĩ cho người khác. Biết chăm lo phúc lợi, biết nhìn xa trông rộng.” Cô cười nhạt, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn. “Tiếc là tầm nhìn xa đó lại không đủ gần để nhìn thấy mình là người duy nhất quét thẻ sáng nay.”
Không khí trong phòng như co lại. Thư ký khẽ nuốt nước bọt, đứng bất động như thể bất kỳ chuyển động nào cũng có thể khiến bầu không khí rạn vỡ. Một giây. Hai giây. Đến giây thứ ba, cô rụt rè bước lùi, cẩn trọng khẽ hỏi.
“Vậy… tôi xin phép ra ngoài ạ?”
Mộ Huyền Noãn không đáp, chỉ gật nhẹ. Nhưng cái gật đầu ấy, lạnh đến độ khiến người ta muốn đi ngay mà không cần nghe thêm nửa chữ.
Cánh cửa khép lại sau lưng thư ký. Mộ Huyền Noãn ngồi lại đó, một mình giữa căn phòng rộng rãi, im lặng như rơi vào khoảng trống của chính mình. Cô tháo mái tóc đang búi gọn, đứng dậy, bước đến chiếc sofa dài đặt gần cửa sổ. Đệm mềm lún xuống dưới dáng ngồi của cô.
Mộ Huyền Noãn mệt mỏi, định ngủ tạm ở đây một giấc. Đầu cô vừa mới tựa vào gối, chưa đầy một phút, điện thoại chợt rung lên.
Màn hình sáng nhấp nháy. Một cái tên hiện rõ, Văn Ninh Trung.
Mộ Huyền Noãn nhìn màn hình, không chớp. Cảm xúc vừa dịu xuống chừng hai nhịp thở, giờ lại như bị kéo ngược về. Ngón tay trượt qua phím nghe một cách dứt khoát
Ở đầu dây bên kia, âm thanh quen thuộc lập tức vang lên, mang theo nụ cười rề rà.
“Mộ Tổng gọi nhiều như vậy… nóng lòng muốn nghe giọng tôi sao?”
Mộ Huyền Noãn tựa người ra sau, ngón tay thả nhẹ xuống thành ghế sofa. Đôi mắt cô khẽ khép lại, điều tiết lửa giận thành tĩnh lặng.
“Giọng anh nghe rất sảng khoái. Xem ra tối qua ngủ rất ngon nhỉ?”
Một tràng cười ngắn vọng lại từ điện thoại.
Ngoài vùng phủ sóng, Văn Ninh Trung đang đứng giữa một khoảng rừng thưa, tay trái chống lên cán một chiếc xẻng vừa cắm xuống đất. Dưới chân hắn, vài chiếc túi nhỏ sẫm màu còn vương bùn đất đang được hai người đàn ông mặc đồ bảo hộ lần lượt chôn sâu xuống lớp đất trộn hóa chất ăn mòn. Một trong những chiếc túi ấy rỉ ra chất lỏng đục ngầu, mùi hóa chất nồng nặc len vào gió.
Ninh Trung liếc qua đám người đang làm việc, rồi đưa điện thoại lên gần tai hơn. Giọng hắn vang lên, uể oải một cách cố ý, từng từ nhẹ như tán gẫu mà không giấu được vẻ tinh quái.
“Cũng không hẳn. Tối qua con cún tôi nuôi đột nhiên phát bệnh mà chết. Sáng nay tôi phải đưa nó đi chôn.” Hắn dừng một nhịp, rồi nhẹ nhàng đá đầu mũi giày vào chiếc túi dưới chân. Nó lăn một vòng về phía người đàn ông đang xúc đất, dừng lại sát mép hố như cố tình không chịu nằm yên. Giọng hắn mang theo nét buồn, trong khi miệng thì vẫn cười, “Lúc đầu cũng tính để nguyên mà chôn, nhưng rồi lại nghĩ, thôi thì để nó tan vào thiên nhiên theo cách công bằng nhất.”
Không ai trong rừng cười theo hắn. Tiếng xẻng xúc đất vẫn đều đặn, chất lỏng từ những chiếc túi vẫn âm thầm ngấm xuống từng tầng đất, và sự im lặng bên kia đầu dây, dài đến bất thường
Hắn nói tiếp, vẫn giữ vẻ thành thật giải thích.
“Trong rừng sóng yếu. Nhưng tôi vừa bước ra khỏi rừng liền gọi ngay cho Mộ Tổng rồi. Thật lòng đấy.”
Lên tận rừng để chôn cất thú cưng?
Mộ Huyền Noãn nheo mắt. Nếu lời hắn là thật, thì e rằng đêm nay mặt trăng cũng có thể lăn ra chảo mà rán với hành.
Cô không tin nổi nửa chữ, nhưng vẫn giữ phép lịch thiệp tối thiểu.
“Chia buồn với mất mát của anh.”
Câu nói ngắn gọn, vừa vặn, không lạnh nhạt, cũng không quá ấm. Cô không hỏi tên chú cún, càng không truy tiếp. Vì thừa biết, càng đào sâu, chỉ càng dẫm thêm vào trò chơi hắn bày sẵn.
Bên kia im lặng một nhịp, rồi là tiếng cười khe khẽ của Ninh Trung.
“Cảm ơn Mộ Tổng. Cũng mới nuôi thôi, chưa kịp thân thiết, nên không buồn lắm.”
Từng chữ nhẹ bẫng. Giọng điệu ấy, thản nhiên đến mức khiến người ta chẳng rõ hắn đang nói về một con vật, hay một thứ gì khác từng tồn tại rồi biến mất.
Mộ Huyền Noãn không đáp. Cô buộc hắn quay lại với thực tại bằng một câu nói thẳng, không chút dư vị đệm kèm.
“Chuyện tối qua. Tôi cần anh trả lời rõ ràng.”
“Ồ…” Âm thanh lười nhác bật ra từ miệng hắn, kéo dài và dửng dưng, như thể đang thử độ kiên nhẫn của người khác. “Tôi biết Mộ Tổng rất gấp. Nhưng cũng gần đến thứ Bảy rồi.”
Mộ Huyền Noãn lặng đi một nhịp. Hôm nay mới là thứ Hai.
Một giây sau, điện thoại suýt bị bóp cong trong tay cô.
“Anh định kéo dài trò này thêm năm ngày chỉ để thử giới hạn chịu đựng của tôi?”
Ninh Trung bật cười, rõ ràng rất hài lòng khi nghe thấy vết nứt đầu tiên trong giọng cô.
“Mộ Tổng luôn nhìn xa, nhưng đôi khi cũng nên tập kiên nhẫn một chút. Ví dụ như… đợi đến cuối tuần, xem giám đốc Triệu liệu có xuất hiện không.” Hắn ngừng một nhịp, câu hỏi tiếp theo đâm trúng điểm cô đang muốn giấu. “Mộ Tổng đã gửi lời mời chưa?”
Mắt Mộ Huyền Noãn nheo lại. Những lời hắn từng nói đột nhiên hiện về từng chữ một.
“Giám đốc Triệu rất thích hoạt động thể thao. Mộ Tổng thử hỏi cô ấy xem. Nếu cô ấy đến, tôi sẽ trả lời ba câu hỏi của cô. Nếu không, cô chỉ cần trả lời tôi một câu hỏi.”
Một trò chơi do hắn khởi xướng, một ván cược tưởng như vô thưởng vô phạt. Nhưng khi cô bước vào, không phải vì tin, mà vì cô biết lần này có khả năng lấy được nhiều hơn là mất.
Cô dựa nhẹ ra sau ghế, đôi tay đan hờ trước bụng, mắt không gợn sóng.
“Như gợi ý của anh. Tôi đã làm vậy.”
Bên kia điện thoại chỉ còn lại tiếng gió thổi qua tán lá. Im lặng kéo dài thêm một nhịp, rồi tiếng cười của Ninh Trung vang lên, chậm rãi, khoan thai, như người vừa nâng ly rượu mừng cho một trận thắng đã được ấn định từ lâu.
“Một ván cược xứng đáng thì kết thúc phải đủ sâu để nhớ. Tôi sẽ không để Mộ Tổng ra về tay trắng.”
Sau câu nói ấy, không còn gì thêm. Không lời từ biệt, không dấu hiệu kết thúc, không một tiếng động nào để cô xác định hắn còn ở đầu dây bên kia. Chỉ có một khoảng lặng khô khốc.
Kết nối đã cắt. Màn hình điện thoại tối dần, nhưng tiếng cười của hắn vẫn như rơi vãi đâu đó trong đầu cô. Cái kiểu cười tự đắc, pha lẫn bí hiểm, như thể giữa hắn và Triệu Bách Nhã đang giữ chung một bí mật mà cô không bao giờ có đủ tư cách để chạm tay vào.
Vậy nên, chưa bao giờ cô muốn thắng hắn đến thế. Thắng đến mức khiến hắn không còn cơ hội ngẩng đầu.
Cô cũng tin, Triệu Bách Nhã sẽ không đến. Không phải vì lời mời chưa đủ thành ý, mà vì cô hiểu, người kia luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Thế nhưng…
Lúc kim đồng hồ chạm mốc 17 giờ chiều thứ sáu, khi cô đang ngồi trong một tiệm chăm sóc tóc, nước dưỡng vừa ngấm đến đuôi tóc, thì điện thoại bất ngờ sáng lên.
Một dòng tin nhắn hiện rõ trên màn hình khóa.
“Cuối tuần này tôi rảnh.”