Thời gian trôi qua như thể bị ai đó kéo tuột đi. Khi Mộ Huyền Noãn nhận ra, hộp thư chỉ còn lại một dòng tin nhắn ngắn gọn và một cuộc hẹn đang cận kề từng giờ.
Thứ Bảy đến nhanh hơn cô nghĩ.
Ánh nắng sớm rải vàng lên thảm cỏ xanh mướt của khu tổ hợp thể thao vừa khai trương giữa trung tâm thành phố. Khác với những phòng gym kín bưng hay sân golf kiểu cũ, nơi đây là tổ hợp thép kính hiện đại bậc nhất. Trần nhà cao vút bằng kính trong suốt đón trọn ánh sáng tự nhiên, phô bày những bức tường leo núi nhân tạo cao gần chạm mái, với các mảng đá đủ sắc độ uốn theo địa hình mô phỏng hiểm trở. Phía xa hơn, tách biệt nhưng không kém phần sôi động, tiếng đấm vào bao cát dồn dập từ khu vực boxing vọng lại, pha lẫn tiếng dây cung căng lên rồi bật ra khi mũi tên lao vút tới bia đích ở trường bắn cung. Liền kề đó, một không gian mở khác, được bảo vệ cẩn mật bằng kính cường lực, dành cho những ai muốn thử sức với kỹ năng bắn súng mô phỏng.
Mộ Huyền Noãn bước qua cổng kính, dừng lại một thoáng trước khi nhịp chân hòa vào dòng người. Cô khoác hờ một chiếc áo gió mỏng, bên trong là bộ bodysuit thể thao màu xám than, chất liệu co giãn ôm lấy thân hình cân đối và săn chắc đến từng đường nét. Vóc dáng ấy không đến từ di truyền, mà là thành quả của kỷ luật. Những giờ tập gym, leo núi, bơi lội đều nằm trong lịch sinh hoạt chưa từng xáo trộn của cô.
Mộ Huyền Noãn không cố để đẹp, nhưng mỗi bước chân đi qua, người ta lại vô thức quay đầu. Tóc cô buộc cao, màu tím khói ánh lên dưới nắng. Không trang điểm cầu kỳ, chỉ một chút son dưỡng và đôi mắt xanh sâu thẳm, nổi bật trên gương mặt thanh tú, đã đủ khiến cô trở nên khác biệt.
Cuộc hẹn này tưởng chừng là một buổi thư giãn cuối tuần, thực chất lại là ván cờ đầu tiên trên một bàn cờ khác. Ánh mắt Mộ Huyền Noãn lướt nhanh qua các khu vực, tìm kiếm hai bóng người mà cô biết, dù với những mục đích khác nhau, đều sẽ có mặt. Sau đó, cô tiến đến quầy lễ tân, đặt chiếc túi thể thao gọn gàng xuống mặt bàn và đọc tên mình. Ngay khi nhân viên lễ tân đang cúi đầu kiểm tra, một bóng dáng cao lớn chợt đi đến từ phía sau.
Văn Ninh Trung đứng đó, như thể vừa bước ra từ một bộ ảnh quảng cáo thể thao cao cấp. Hắn mặc áo thun đen ôm sát, để lộ cánh tay và bờ vai săn chắc, cùng với chiếc quần jogger đồng tông. Trên làn da rám nắng của hắn, vài vết sẹo cũ và mới hiện lên lờ mờ, không hề ghê rợn mà ngược lại còn tăng thêm vẻ phong trần, nam tính đầy trải nghiệm. Tay hắn cầm một chai nước lọc, mái tóc đen được vuốt gọn gàng. Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc túi của Mộ Huyền Noãn trước rồi mới chậm rãi lướt lên gương mặt cô. Nét cười quen thuộc hiện lên ở khóe môi, pha lẫn vẻ trêu đùa và thăm dò.
“Mộ Tổng đã đến sớm vậy sao?”
Mộ Huyền Noãn chậm rãi quay đầu, đôi mắt di chuyển từ bờ vai Ninh Trung xuống cổ tay còn vương chút đỏ ửng, thờ ơ nói.
“Văn Tổng cũng đến quá sớm rồi. Nhìn dáng vẻ này, chắc đã khởi động xong một vòng rồi nhỉ?”
Ninh Trung nhún vai, nụ cười giãn rộng hơn một chút, để lộ hàm răng trắng đều. Hắn đưa chai nước trong tay lên lắc nhẹ, ánh mắt thoáng vẻ bông đùa.
“Cũng phải chuẩn bị một chút. Lỡ đâu hôm nay tôi phải cạnh tranh để trở thành người đặc biệt trong mắt Mộ Tổng.” Ánh mắt tinh quái của hắn đảo một vòng quanh sảnh chính, rồi trở về, nhìn thẳng vào cô. “Nhưng nếu đây là một cuộc hẹn hai người, tôi nghĩ mình chẳng cần cố gắng quá nhiều.”
Khi nhân viên lễ tân xác nhận thông tin đặt lịch xong, Mộ Huyền Noãn cầm lấy chiếc túi, một lời đáp trả đầy tính khiêu khích đã hình thành trong đầu. Nhưng trước khi cô kịp buông lời, ánh nhìn vốn vẫn điềm tĩnh, bất giác lướt qua vai Ninh Trung rồi dừng hẳn lại ở phía cổng ra vào. Một cảm giác lạ lẫm, tựa như có luồng điện nhẹ vừa chạm vào giác quan, khiến đôi mắt cô thoáng gợn sóng.
Mộ Huyền Noãn đã tìm thấy bóng hình đó, dù không hề cố ý.
Tay Mộ Huyền Noãn khẽ siết quai túi. Một sự thật hiển nhiên ập đến, và dù lòng đầy bất phục, cô vẫn buộc phải chấp nhận rằng mình đã thua trong ván cược này.
Mộ Huyền Noãn đối mặt với Ninh Trung, lạnh nhạt nói.
“Thay vì phí công tìm cách gây ấn tượng. Thì hôm nay, anh có duy nhất một câu hỏi. Hãy chuẩn bị cho kỹ vào.”
Lúc này, Văn Ninh Trung không cần cố gắng quá nhiều để trở thành người đặc biệt trong mắt Mộ Huyền Noãn. Bởi vì tất cả sự chú ý của Mộ Huyền Noãn, từng tơ cảm xúc nhỏ nhất trong ánh mắt, giờ đây chỉ còn đổ dồn vào dáng bóng dáng duy nhất đang sải bước về phía mình.
Triệu Bách Nhã mặc một chiếc bra thể thao màu đen, chất liệu co giãn ôm trọn lấy đường cong tinh tế của vòng một và để lộ hoàn toàn phần eo thon gọn, săn chắc đến từng múi cơ mờ ảo. Những đường rãnh bụng phẳng lỳ, khỏe khoắn hiện rõ dưới ánh sáng, không hề thô kệch mà ngược lại, còn tăng thêm vẻ gợi cảm đến kinh ngạc. Phía dưới là chiếc quần legging thể thao cùng tông màu, ôm sát đôi chân dài, phô diễn trọn vẹn vóc dáng chuẩn mực của một người thường xuyên tập luyện ở cường độ cao.
Không còn là hình ảnh nghiêm nghị trong bộ vest kín đáo hay những chiếc sơ mi cài nút cao thường thấy, Triệu Bách Nhã bước qua cổng kính, mỗi bước chân sải đều toát lên vẻ đẹp mạnh mẽ, khỏe khoắn và cuốn hút đến bất ngờ. Nếu người khác nhìn cô mà cảm thấy không thể chạm tới, thì Mộ Huyền Noãn lại hoàn toàn bị bản thể này làm chủ ánh nhìn, không thể rời mắt.
Triệu Bách Nhã không nói gì, điềm nhiên tiến đến phía hai người họ, ánh mắt lướt qua Văn Ninh Trung, rồi dừng lại, giao nhau với ánh mắt của Mộ Huyền Noãn.
Trong khoảnh khắc đó, dường như cả không gian xung quanh chìm vào im lặng, chỉ còn lại sự đối mặt của ba người.
Dù vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh thường trực, Văn Ninh Trung lại chính là người bị đẩy lùi nhất trong cục diện này. Hắn đã tính đến khả năng Triệu Bách Nhã sẽ đến, chuẩn bị cả hai kịch bản. Nhưng khi điều đó xảy ra thật, hắn vẫn không kịp trở tay.
Một thoáng kinh ngạc lóe lên trong mắt hắn, nhưng nhanh chóng bị che giấu bằng nụ cười nhã nhặn. Hắn hiện tại, chỉ còn biết hoàn thành vai diễn của mình trước mặt Triệu Bách Nhã một cách hoàn hảo, hoặc ít ra phải trông như vậy.
“Giám đốc Triệu cũng đến sao?” Hắn cất lời, ánh mắt lướt qua bộ đồ thể thao của Triệu Bách Nhã rồi nhanh chóng chuyển lên gương mặt cô, giữ một vẻ tán thưởng đúng mực. “Xem ra cuối tuần này thú vị hơn tôi nghĩ.”
Không một lời đáp, Triệu Bách Nhã chỉ vô ý chạm mắt hắn, rồi neo lại trên gương mặt Mộ Huyền Noãn, chậm rãi đặt câu hỏi.
“Cô định bắt đầu với bộ môn nào?”
Mộ Huyền Noãn chưa trả lời ngay. Ánh mắt cô vừa chạm đến phần vai để trần và lớp vải co giãn ôm lấy từng đường cong trên người Triệu Bách Nhã, đã lập tức khựng lại. Bộ đồ đó, trên cơ thể người khác thì là chuyên nghiệp, nhưng trên người đối phương, lại là thứ vũ khí không cần mài giũa, đủ sức công phá dục vọng trong người Mộ Huyền Noãn.
Mộ Huyền Noãn khẽ nheo mắt. Một khoảng lặng rất ngắn trôi qua, rồi giọng cô vang lên, điềm tĩnh và dứt khoát.
“Leo núi đi. Nhưng trước khi bắt đầu, cô nên mặc thêm áo khoác vào.”
Triệu Bách Nhã nghiêng đầu, ánh mắt nhướng nhẹ.
“Việc đó là cần thiết?”
“Leo núi dễ trầy da khi va vào đá thô. Cô mặc vậy… không an toàn.” Mộ Huyền Noãn nói trong khi tay đã mở sẵn túi. Cô rút ra chiếc áo khoác mỏng, đưa về phía trước. Câu cuối cùng không hẳn là lời giải thích, mà là một tuyên bố, rõ ràng và không thể mặc cả.
Triệu Bách Nhã nhìn chiếc áo trong tay Mộ Huyền Noãn trong một nhịp dài. Rồi không nói thêm gì, cô vươn tay đón lấy, động tác không chậm cũng không vội, giống như đang tuân theo một trật tự vốn dĩ nên có.
Chiếc áo nhanh chóng được khoác lên người. Dáng vẻ Triệu Bách Nhã vẫn cao ráo, thanh thoát, nhưng đường nét giờ đã được che phủ bởi một lớp vải nhẹ, khiến nó thôi thu hút sự chú ý ngoài lề.
Việc Triệu Bách Nhã dễ dàng mặc áo khoác Mộ Huyền Noãn đưa, với Ninh Trung mà nói, là một điều thú vị ngoài dự tính. Hắn nhếch môi, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười mỏng. Rồi cũng nhanh chóng bước theo, ánh mắt dõi về phía hai bóng người đang rẽ vào khu vực tập luyện, hướng về bức tường đá cao vút, nơi chẳng ai biết hôm nay họ sẽ chinh phục vách đá hay chạm tới tận cùng lòng người.
Ở khu vực leo núi, tiếng móc carabiner lách cách va vào nhau vang lên, hòa cùng tiếng hô hướng dẫn của huấn luyện viên và nhịp thở gấp gáp của những người tham gia.
Mộ Huyền Noãn là người đầu tiên tiếp cận bức tường. Cô hít một hơi sâu, nhìn lên tuyến đường đã chọn. Những mấu đá nhỏ, không đều, dường như thách thức mọi lực bám. Mộ Huyền Noãn chà chút bột ma-giê vào lòng bàn tay, lớp bột trắng mịn bám chặt, tăng độ ma sát. Từng động tác của cô đều chuẩn xác và có tính toán. Cô di chuyển chậm rãi, cơ thể uyển chuyển nhưng chắc chắn, từng múi cơ trên cánh tay và chân căng lên theo mỗi bước leo. Cô không dùng sức quá nhiều, mà dựa vào kỹ thuật, sự cân bằng và khả năng đọc tuyến đường, đã hoàn thành chặng đầu tiên, thứ hai, rồi thứ ba.
Nhưng khi đến lượt Triệu Bách Nhã, một cảnh tượng hoàn toàn khác diễn ra. Cô di chuyển trên vách đá như một loài linh trưởng mạnh mẽ. Từng động tác đều là sự kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và sự mềm dẻo, không một chút gồng gượng. Dưới ánh sáng trần cao, các nhóm cơ sau lưng cô hiện rõ khi cô kéo mình lên bằng lực tay thuần túy. Những mấu đá khó nhất, dường như đều tan chảy dưới đầu ngón tay cô, cô bám, kéo, và bật người lên cao một cách nhẹ nhàng, gần như không tốn sức chinh phục từng tuyến đường. Mỗi lần đến lượt, cô đều leo tới đỉnh trước thời gian yêu cầu gần một nửa.
Văn Ninh Trung cũng tham gia vào cuộc chơi. Hắn là một vận động viên lão luyện. Cơ bắp săn chắc dưới lớp áo phô bày rõ ràng, hắn leo với sự bùng nổ của sức mạnh. Dù kỹ thuật không quá mượt như Triệu Bách Nhã, nhưng tốc độ và độ bền bỉ của hắn cũng không hề kém cạnh. Thậm chí khi nhận thấy độ khó tăng dần ở chặng thứ ba, hắn còn chủ động đổi tuyến đường lên một lộ trình khó hơn, chỉ để thỏa mãn bản thân.
Cứ thế, hắn và Triệu Bách Nhã thay phiên nhau chinh phục những tuyến đường khó nhất, ngầm thi đấu với nhau qua từng nhịp leo, tạo nên một màn trình diễn đặc sắc khiến người đứng xem bên dưới trầm trồ.
Mộ Huyền Noãn theo dõi hai người họ với ánh mắt phức tạp. Cô đã cố gắng hết sức, nhưng thể lực của cô không thể sánh bằng. Khi cuộc chơi bước sang game thứ tư, mỗi lần bám tay là một lần mím chặt môi lại để không bật ra tiếng rên mệt, tầm nhìn cũng bắt đầu nhòe đi vì mồ hôi và kiệt sức. Sau khi chật vật chinh phục thêm một tuyến đường nữa, cô cảm thấy cơ bắp toàn thân rã rời, hai lá phổi gần như muốn nổ tung.
Giờ đây, Mộ Huyền Noãn đang ngồi ở một góc ghế dài sát tường, một tay nắm lấy chai nước, tay kia chống lên đùi, đầu cúi thấp. Vài lọn tóc ẩm mồ hôi vẫn dính lòa xòa vào thái dương và cổ, ngực phập phồng nhè nhẹ, từng hơi thở vẫn chưa đều lại hoàn toàn. Nhưng dù mệt đến vậy, ánh mắt cô vẫn không rời khỏi khu vực leo núi.
Thân hình Triệu Bách Nhã như đang hòa vào vách đá, từng chuyển động sạch sẽ và dứt khoát đến mức khiến người xem khó lòng dời mắt. Khi cô chạm đến đỉnh và thả người xuống theo sợi dây bảo hộ, đôi chân dài chạm sàn bằng một nhịp gọn gàng. Sau đó cô đưa cánh tay lau nhẹ vài giọt mồ hôi, rồi đón lấy chai nước Ninh Trung đưa qua, động tác liền mạch không dư thừa.
Phụ nữ xinh đẹp lúc vận động thật sự rất quyết rũ. Mộ Huyền Noãn bất giác bị cuốn hút, quên luôn cả mệt mỏi mà ngẩn người nhìn theo. Có lẽ chưa lần nào bản thân nhìn Triệu Bách Nhã kỹ đến vậy. Cô say mê đến mức không hay biết thời gian trôi qua, cho đến khi bắt gặp ánh mắt Triệu Bách Nhã hướng về phía này, liền vội nghiêng người, đưa tay lau nhanh mồ hôi bên cổ, điều chỉnh lại tư thế ngồi sao cho đỡ bạc nhược hơn.
Bóng hai người kia đã bắt đầu di chuyển. Những bước chân trầm đều vang lên trên mặt sàn, dần tiến lại chỗ Mộ Huyền Noãn đang ngồi.
Văn Ninh Trung vừa bước tới vừa rút chiếc khăn nhỏ vắt trên vai. Hắn lau nhẹ mồ hôi ở thái dương, dừng lại trước mặt Mộ Huyền Noãn, ánh mắt lướt qua dáng vẻ mệt mỏi của cô, chép miệng nói.
“Mộ Tổng nên tăng cường thêm thể lực. Thể thao không thiên vị ai đâu.”
Mộ Huyền Noãn nhìn hắn tự mãn, giọng hơi khàn sau chuỗi vận động căng sức, nhưng không vì thế mà mất đi vẻ lạnh nhạt.
“Không phải ai cũng là quái vật như hai người đâu. Tôi thế này, đã hơn người bình thường rồi.”
Câu nói khép lại bằng một ánh nhìn nghiêng về phía Triệu Bách Nhã, người vẫn đang điềm nhiên lau mồ hôi bằng mép khăn trắng vắt trên vai, động tác thong thả, hoàn toàn không để tâm đến màn so sánh.
Ninh Trung bật cười, không phản bác. Hắn cho tay vào túi, rút ra một vỉ nhỏ đựng vài viên kẹo glucose màu vàng, loại thường dùng để hồi sức nhanh. Hắn tách một viên, đưa về phía Mộ Huyền Noãn. Động tác không khoa trương, nhưng thời điểm thì rất đúng lúc.
Mộ Huyền Noãn cũng không tỏ ra khách sáo. Cô nhận lấy viên kẹo, ngón tay khẽ bóc lớp bọc mỏng rồi đưa lên miệng. Vị ngọt tan dần nơi đầu lưỡi, lập tức xoa dịu những sợi cơ đang căng lên.
Văn Ninh Trung dõi theo Mộ Huyền Noãn, nụ cười trên môi giãn rộng hơn một chút, hắn đề nghị.
“Hay là chúng ta chuyển địa điểm? Tôi nghe nói khu bắn súng mô phỏng ở đây rất đáng thử.”
Mộ Huyền Noãn không trả lời ngay. Cô chậm rãi nuốt phần ngọt cuối cùng của viên kẹo, cảm nhận chút năng lượng đang len lỏi trở lại cơ thể. Một hơi thở sâu giúp giọng cô trở nên vững hơn.
“Được.” Mộ Huyền Noãn đứng dậy nói. “Dù sao cũng đã đến đây rồi. Mà bắn súng thì dễ hơn nhiều.”
Phòng bắn súng mô phỏng ở trung tâm này được thiết kế như một trường bắn thu nhỏ, tách biệt bằng lớp kính cường lực dày. Tại mỗi làn, thay vì bia tròn thông thường, là một màn hình lớn hiển thị mô hình người toàn thân, với da, cơ, khớp, chuyển động như thể đang đối mặt với sinh vật thật. Dưới lớp ảnh ảo là hệ thống chấm điểm và phân tích vết thương, được hỗ trợ bởi công nghệ AI tiên tiến.
Với người mới, hệ thống mô phỏng cung cấp rất nhiều lựa chọn, từ bia bắn truyền thống, mô hình động vật, cho đến hình ảnh “kẻ xấu” đã được xử lý tâm lý học để người bóp cò không quá ghê tay. Mỗi người tham gia được phát một khẩu súng mô phỏng với trọng lượng thật, tùy chọn giữa súng lục hoặc súng trường. Kèm theo đó là hệ thống cảm biến ghi nhận chuyển động và quỹ đạo đường đạn, đảm bảo độ chính xác và chân thực tuyệt đối.
Triệu Bách Nhã chọn súng ngắn. Cô cầm súng bằng một tay, tư thế chuẩn xác, hơi thở giữ đều. Một phát bắn vang lên, khô khốc và dứt khoát. Lực giật nhẹ truyền ngược qua lòng bàn tay. Trên màn hình, viên đạn ảo găm chính xác vào khớp gối hình nộm.
Mô phỏng người xấu lập tức chúi xuống theo phản ứng lập trình, rồi tiếp tục đứng dậy.
Ghi nhận cảm biến cho thấy đường đạn của Triệu Bách Nhã không hướng tới những điểm chí mạng. Phát thì trúng cánh tay, phát vào đùi, rồi lại găm vào mạn sườn hoặc bắp chân. Dù màn hình chỉ hiển thị những con số không mấy ấn tượng, chỉ ra các cú bắn đều chệch, nhưng với những ai có con mắt tinh tường hơn, từng phát bắn của cô đều là một lựa chọn có chủ đích rõ ràng, một sự kiểm soát chết người, chỉ gây mất máu, làm giảm khả năng vận động, chứ không mong muốn kết liễu con mồi.
Văn Ninh Trung bước vào làn bắn thứ hai. Không cần suy nghĩ, hắn chọn súng trường.
Phát đầu tiên, chuẩn xác đến lạnh người, bắn thẳng vào đầu mô hình, khiến màn hình phải mất một nhịp xử lý để hiện kết quả.
Có người đứng gần buột miệng “Ghê thật…”
Nhưng rồi những phát tiếp theo lại không giống như vậy. Có viên lệch hẳn sang phải, viên trượt xuống bụng, viên găm vào tay của hình nộm. Màn hình chấm điểm biến đổi liên tục.
Nhìn từ ngoài vào, hắn giống như một tay bắn tài năng nhưng thiếu ổn định, một người thỉnh thoảng lóe sáng, rồi lại vấp váp.
Ngạc nhiên nhất, chính là Mộ Huyền Noãn.
Cô bước vào làn bắn sau cùng, hơi thở ổn định, ánh mắt sắc lạnh đến lạ thường. Không cần căn chỉnh lâu, không cần giữ nhịp thở. Cô cầm lấy súng, đưa về trước.
Đầu hình nộm giật lùi theo hiệu ứng mô phỏng, máu ảo chảy ra rồi tái tạo tức thì.
Phát bắn thứ hai, tiếp tục là một hình ảnh như vậy.
Rồi phát thứ ba, thứ tư, năm, sáu… đạn cứ thế găm chính xác vào đầu mô hình người xấu, hết lần này đến lần khác. Mỗi lần tiếng súng vang lên, màn hình lại chớp sáng với điểm số tuyệt đối. Mộ Huyền Noãn bắn liên tục, nhanh đến mức khó tin, như thể khẩu súng đã trở thành một phần mở rộng của cánh tay cô. Không một chút do dự, không một chút chệch choạng, mỗi phát đều là một cú kết liễu hoàn hảo, không chệch tâm dù chỉ một milimet.
Những người đang xem đều tròn mắt. Ai đó không kìm được lẩm bẩm.
“Gian lận à…?”
Nhưng Mộ Huyền Noãn không đáp lại bất kỳ ánh mắt hay lời xì xào nào. Cô chỉ đơn giản hạ súng xuống ngay khi điểm số của một mục tiêu đạt tối đa, rồi thành thục lên đạn ảo, chuyển sang mục tiêu mới.
Chỉ có ánh mắt của Văn Ninh Trung khẽ co lại khi vừa nhìn thấy một khía cạnh khác của Mộ Huyền Noãn. Hắn khẽ nghiêng đầu, liếc nhanh sang Triệu Bách Nhã. Đối phương đã hoàn thành trò chơi từ lâu, hai tay khoanh lại, lặng lẽ quan sát Mộ Huyền Noãn đang tiếp tục ghi điểm.
Mộ Huyền Noãn hoàn toàn đắm chìm, cô bắn liên tiếp, mỗi phát một viên, không hề bỏ sót hay chệch mục tiêu dù chỉ một ly nhỏ. Sự tập trung của cô đạt đến mức gần như tách biệt khỏi thế giới xung quanh, mọi âm thanh ồn ào đều bị đẩy lùi, chỉ còn lại mục tiêu và tiếng súng nổ đanh gọn. Mãi đến khi màn hình tự động tắt đèn mục tiêu, cắt ngang chuỗi bắn hoàn hảo đến kinh ngạc, người điều phối mới nhẹ giọng đề nghị nhường lượt cho nhóm tiếp theo.
Đúng lúc đó, cổ tay trái Mộ Huyền Noãn khẽ rung lên. Cô cúi xuống, nhìn màn hình đồng hồ thông minh. Đó là một cuộc gọi từ hệ thống nội bộ, đuôi số quen thuộc từ phòng điều phối cao tầng. Ngay bên dưới, hàng loạt tin nhắn chưa đọc cũng liên tục xuất hiện, tất cả đều đến từ Hoắc Ngôn.
Mộ Huyền Noãn khẽ nhíu mày, một nét khó chịu thoáng hiện trên gương mặt khi cuộc gọi đến không đúng lúc. Cô ngẩng đầu, nhìn Văn Ninh Trung và Triệu Bách Nhã, giọng trầm xuống.
“Hai người cứ tiếp tục đi, tôi ra ngoài nghe điện thoại một chút.”
Không giải thích thêm, cô quay người rời khỏi, bóng dáng nhanh chóng khuất dần sau cánh cửa kính, tìm một góc yên tĩnh hơn để nghe điện thoại.
Văn Ninh Trung nhìn theo bóng lưng đó, giọng điệu ẩn chứa sự tính toán và đánh giá một cách nghiêm túc.
“Xem ra đối phương còn nhiều bí mật hơn tôi nghĩ.”
Triệu Bách Nhã không nói gì, ánh nhìn lạnh như nước phủ một lớp băng mỏng, khiến người khác không thể đoán được điều gì đang diễn ra trong đầu cô. Chỉ một khắc sau, cô quay lưng, sải bước dứt khoát về phía khu vực boxing, bỏ lại Ninh Trung một mình giữa những tiếng bước chân tản mác của những người còn lại.
Văn Ninh Trung đứng lại vài giây, nụ cười nửa miệng trên môi dần tắt. Hăn khẽ rướn vai, các khớp xương vai và cổ phát ra tiếng “rắc” trầm đục.
Hắn hiểu ý.
Thử thách, rốt cuộc giờ mới đã bắt đầu.
Giữa phòng là sàn đài boxing, bao quanh bởi dây viền và cảm biến an toàn. Găng tay, băng quấn, mũ và quần áo bảo hộ đều đã được chuẩn bị sẵn, sắp đặt gọn gàng trên kệ bên cạnh.
Triệu Bách Nhã bước lên sàn trước. Cô cột gọn lại mái tóc, ánh mắt lướt qua dãy đồ bảo hộ được xếp đặt cẩn thận, rồi chỉ dừng lại ở đôi găng tay. Không mũ bảo hộ, không băng quấn, không giáp đỡ, cơ vai cô nhô nhẹ khi khởi động, mang theo một sự điềm tĩnh của loài thú săn đang siết cơ chuẩn bị vồ mồi.
Ninh Trung bước lên ngay sau đó. Hắn không cần khởi động nhiều, chỉ xoay cổ tay mấy vòng rồi kéo mạnh dây găng, khiến sợi dây siết chặt, găng tay ôm khít lấy từng khớp ngón tay. Ánh mắt hắn lúc này không còn vẻ cợt nhả thường thấy nữa mà trở nên tập trung đến lạnh lẽo.
Cũng như Triệu Bách Nhã, hắn chỉ đeo găng, hoàn toàn bỏ qua những món đồ bảo hộ còn lại.
Một cú jab nhẹ của Triệu Bách Nhã, một cú móc ngang từ Ninh Trung, vừa đủ lực để gây đau, nhưng chưa đến mức hạ gục. Mỗi đòn ra đều có ý thăm dò biên độ thực lực, thói quen phản xạ, nhịp chân, và quan trọng nhất là độ giữ lại của đối phương.
Chẳng ai đánh hết sức, nhưng cũng không ai thật sự nhường.
Mồ hôi bắt đầu lấm tấm sau gáy, dính bết vào những sợi tóc. Âm thanh va chạm giữa găng và cánh tay, găng và bả vai vang lên đều đặn, rền vang trong không khí. Có lúc cả hai cùng lùi lại, cùng thở ra gần như đồng thời.
Cuộc đấu không lời ấy kéo dài hơn tưởng tượng. Không có người thắng, không có cú knockout. Nhưng lúc cả hai cùng hạ tay, không gian xung quanh như bị bẻ gãy nhịp bởi điều rõ ràng là họ đã nhìn thấy một phần bản chất của nhau qua từng đòn đánh kín đáo, đầy khống chế và ẩn chứa nguy hiểm.
Và mọi thứ chỉ thực thay đổi khi Triệu Bách Nhã lên tiếng.
“Nghiêm túc đi.”
Ngay sau câu nói ấy, Triệu Bách Nhã bất ngờ tung ra một cú đá thấp cực nhanh vào ống quyển Ninh Trung, khiến hắn khựng lại vì đau, chân hơi khuỵu xuống theo phản xạ. Chưa kịp đứng vững, một cú đá vòng cầu đã vụt tới, xé gió ngay tầm mắt, chính xác, hiểm hóc, và đủ lực để hạ gục nếu trúng đích. Văn Ninh Trung vội nghiêng người tránh né, sống lưng thấm mồ hôi lạnh. Hắn lập tức lùi về trung tâm sàn đấu, ánh mắt lúc này đã không còn mang vẻ đùa cợt thường thấy.
Hắn đã đánh giá thấp tốc độ và sự linh hoạt của Triệu Bách Nhã. Dù sức mạnh có thể vượt trội, nhưng sự nhanh nhẹn và kỹ thuật của cô lại là một mối nguy hiểm không nhỏ, buộc hắn phải đề cao cảnh giác.
Nhưng cái cảm giác lo lắng mà người khác có thể mong đợi lại hoàn toàn không tồn tại trong hắn. Thay vào đó, một luồng phấn khích mãnh liệt đang trào dâng trong huyết quản, khiến toàn thân hắn rung lên. Đôi mắt hắn sáng rực, dò xét từng cử động nhỏ nhất của người trước mặt, tìm kiếm một sơ hở. Hắn khẽ vuốt ngược mái tóc đã lấm tấm mồ hôi về sau, rồi cất giọng
“Vậy tôi xin phép.”
Tiếng “Bốp!” mạnh mẽ vang lên khi hắn tung một cú đấm thẳng về phía Triệu Bách Nhã. Cô lách người né tránh trong gang tấc, nhưng lại vô tình để lộ khoảng trống. Hắn cũng không chậm một giây, chớp lấy cơ hội, tung tiếp một cú quét chân nhanh như chớp.
Triệu Bách Nhã mất trục trọng tâm trong thoáng chốc, nhưng cô ngay lập tức xoay người, bàn chân trượt một đường gọn ghẽ sang bên để lấy lại thăng bằng. Cô hạ thấp người, phản đòn bằng một cú đá chân chớp nhoáng, nhắm thẳng vào mạn sườn hắn với toàn bộ lực.
Ninh Trung gằn nhẹ một tiếng “Tch!” trong cổ họng, vừa tiếc nuối vì cú đá không đạt hiệu quả mong muốn, vừa nhíu mày khi một cơn đau nhói ở sườn ập đến. Nhưng hắn không có lấy một giây để bận tâm đến cơn đau đó khi Triệu Bách Nhã tiếp tục dồn ép. Hắn lập tức phòng thủ, xoay vai né một cú jab tốc độ của cô rồi bất ngờ phản đòn bằng một cú móc ngược cực nhanh, đánh úp vào quai hàm. Nhưng Triệu Bách Nhã đã đoán trước đường đi của đòn đánh, cô nghiêng người, lách mình trượt nhẹ dưới đường tay hắn, rồi bật lên tung một cú lên gối vào vùng hông.
Cú lên gối của cô tưởng chừng đã có thể xoay chuyển thế trận, tạo ra lợi thế quyết định, nhưng hắn phản ứng cực nhanh, siết chặt cơ bụng, hạ thấp người rồi dùng khuỷu tay chắn đòn. Lực va chạm bật ngược lại, đẩy cả hai lùi ra, tạo một khoảng trống ngắn ngủi trên sàn đài.
Ngay khi khoảng trống vừa xuất hiện, hắn không bỏ lỡ một giây. Hắn xoay hông, tung cú móc vòng chéo với lực đạo mãnh liệt, đủ để khiến một người bình thường ngã gục ngay lập tức. Triệu Bách Nhã né được một phần, nhưng khi chưa kịp lấy lại thăng bằng, cú đấm tiếp theo từ tay còn lại của Văn Ninh Trung đã ập đến, không cho cô một cơ hội phản ứng.
Triệu Bách Nhã đưa tay chống đỡ theo bản năng, hấp thụ một phần lực đang chạm vào người. Cô khựng lại, thân người mất đà. Trong một động tác không đẹp mắt nhưng cực kỳ kỹ thuật, cô chủ động chạm đầu gối xuống sàn, dùng trọng lượng cơ thể để hãm lực thay vì chịu toàn bộ va chạm.
Với những cuộc đấu đã đạt tới cao điểm, bản năng hiếu chiến trong Văn Ninh Trung trỗi dậy mạnh mẽ, mang theo sát ý rõ ràng, thúc đẩy hắn dấn thêm một bước về phía Triệu Bách Nhã, sẵn sàng cho đòn kết thúc. Nhưng rồi, như có một sợi dây vô hình níu lại, khi nhận ra người trước mặt là ai, bước chân hắn đột ngột dừng lại. Cái nhấc nhẹ nơi lông mày hắn không mang vẻ thắng trận mà giống như một lời thăm dò, “Cô còn muốn tiếp tục không?”
Ánh mắt Triệu Bách Nhã vẫn vô cảm, không hề gợn một chút thất vọng, bất chấp việc Ninh Trung vừa ép cô vào tình thế gần như thua cuộc. Thay vào đó, cô lại đón nhận nó một cách bình thản. Cô đứng dậy, thong thả cởi găng ra khỏi tay, đặt gọn gàng lên thành sàn đấu.
“Dừng ở đây thôi.” Giọng cô rõ ràng, đặt một dấu chấm cho một trận đấu không cần công bố tỉ số.
Ninh Trung không nói một lời, sâu trong đáy mắt ẩn chứa một sự lo lắng khó hiểu, rồi khẽ gật đầu tháo găng.
Khán giả xung quanh, nãy giờ vẫn nín thở theo dõi trong căng thẳng, giờ đây vỡ òa trong những tràng vỗ tay tán thưởng. Không phải vì có kẻ thắng người thua, mà bởi họ vừa chứng kiến một trận đấu vượt xa khuôn khổ của boxing thông thường.
Mộ Huyền Noãn tình cờ quay lại đúng lúc không khí sàn đấu vừa lắng xuống. Cô hướng về phía đám đông đang tụ tập, ánh mắt nhanh chóng quét qua sàn đấu, thu trọn khung cảnh vào tầm nhìn. Cô thấy Triệu Bách Nhã đang đứng bên mép sàn, găng tay đã được tháo, nhịp thở nặng nề, còn Ninh Trung thì im lặng, vài giọt mồ hôi lấm tấm trên cổ, cả hai đều toát lên vẻ vừa trải qua một trận chiến dữ dội.
Dựa vào những gì được thấy, Mộ Huyền Noãn khẽ nhướng mày, giọng cô vang lên, không giấu được chút tiếc nuối.
“Có vẻ tôi vừa bỏ lỡ phần hay nhất.”
Ninh Trung nghe tiếng, khẽ quay đầu, một nụ cười nở trên môi hắn. Không chần chừ, hắn nhảy xuống khỏi sàn đấu, từng bước chân tiến thẳng về phía cô.
“Không đâu. Với tôi, phần hay nhất…” Hắn nghiêng người sát hơn, giọng hạ xuống một nấc, đủ để giọng nói của mình có thể lọt vào tai cô mà không bị ai khác nghe thấy. “…vẫn còn đang nằm ở chỗ Mộ Tổng.”
Mộ Huyền Noãn nhíu mày, lùi lại một bước nhỏ, đủ để rút mình khỏi vòng áp sát mơ hồ từ hắn. Cô không phản bác lời hắn nói, cũng không vạch trần lời đùa cợt kia, mà nhìn về phía Triệu Bách Nhã, người vẫn đứng im lặng bên mép sàn, nhịp thở đã dần ổn định, nhưng ánh mắt chưa một giây rời khỏi mình.
Không hiểu sao Mộ Huyền Noãn có chút chột dạ. Cô nghiêng người ra sau, cau mày ghét bỏ nói.
“Tránh xa tôi một chút, người anh toàn mồ hôi.”
Ninh Trung khẽ cười, chẳng buồn chối. Hắn túm vạt áo, thản nhiên kéo lên lau mồ hôi trên mặt, để lộ rõ từng múi cơ bụng rắn chắc cuồn cuộn dưới lớp da rám nắng. Đáng nói hơn, hắn thậm chí còn cố ý cúi xuống, hít hà mùi mồ hôi của chính mình với vẻ mặt hài lòng đến khó chịu, như thể đó là mùi vị của chiến thắng.
Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn Mộ Huyền Noãn, nở một nụ cười rạng rỡ đến mức khiến người ta phải nghi ngờ liệu khái niệm xấu hổ có tồn tại trong từ điển của hắn hay không.
“Cô cũng chẳng kém cạnh gì.” Hắn thong thả đáp, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.
Mộ Huyền Noãn nhất thời nghẹn lời. Cô chỉ muốn quay lưng bỏ đi ngay lập tức, hoặc ít nhất là giả vờ như chưa từng quen biết hắn, một kẻ vừa phiền phức, vừa khó đối phó.
Cuộc gọi trước đó vừa được xử lý, nhưng chiếc đồng hồ đeo tay của Mộ Huyền Noãn vẫn không ngừng rung lên, như muốn kéo cô ra khỏi đây. Cô xoay cổ tay, thoáng vẻ sốt ruột nhìn tin nhắn vừa đến. Vì một số lý do riêng, cô biết mình không thể nán lại đây lâu hơn được nữa.
Mộ Huyền Noãn hạ tay đeo đồng hồ xuống, cất giọng nói.
“Tôi có việc đột xuất, sẽ về trước.”
“Oh… sớm vậy sao?” Ninh Trung bày ra một chút tiếc nuối ra mặt, giọng điệu có vẻ chân thành nhưng ánh mắt lại ẩn chứa sự tinh quái quen thuộc. Tuy nhiên, hắn cũng không hề có ý định giữ cô lại. Hắn dõi theo cô cho đến khi cô vừa xoay người định bước đi.
Đúng khoảnh khắc đó, hắn bỗng nhiên tiến lên một bước, chặn nhẹ lối đi của Mộ Huyền Noãn. Ánh sáng đèn trong khu tập luyện phản chiếu lên đôi mắt hắn, tạo thành những vệt sáng tối đan xen, khiến ánh mắt đó càng thêm sâu thẳm.
“Mộ Tổng,” Hắn đột nhiên nở một nụ cười, “Trước khi đi, cô có thể giải đáp thắc mắc của tôi không? Tôi đã nghĩ ra câu hỏi của mình rồi.”
Một thoáng suy nghĩ sắc bén chợt lướt qua đáy mắt Mộ Huyền Noãn nhưng nhanh chóng bị giấu kín dưới vẻ mặt bình thản. Cô đã nắm rõ ý đồ của hắn, biết rằng hắn sẽ tìm cách khai thác mối quan hệ giữa cô và Triệu Bách Nhã, hoặc bất cứ điều gì liên quan đến sự tò mò cá nhân. Mọi kịch bản đối đáp, mọi câu trả lời cần thiết, đều đã được cô chuẩn bị sẵn sàng trong tâm trí, có thể rút ra bất cứ lúc nào. Vì vậy, nụ cười trên môi cô ẩn chứa sự tự tin sẽ đáp ứng mọi câu hỏi liên quan đến bề nổi, khiến cô thản nhiên dò hỏi.
“Anh muốn biết gì?”
Nhưng không, câu hỏi của hắn không chỉ vượt ra ngoài phạm vi dự đoán của cô, mà còn trực tiếp chạm vào nơi sâu kín nhất, khiến cô không thể tiếp tục cười được nữa.
Ninh Trung ghé sát vào tai Mộ Huyền Noãn, giọng hạ thấp, mang theo một sự tò mò đến lạnh người, như kẻ đang đào bới một bí mật cấm kỵ. Từng âm tiết hắn thốt ra như một viên đạn găm thẳng vào ý thức, sự đột nhập đó khiến nụ cười trên môi Mộ Huyền Noãn chợt tan biến, để lộ ra vẻ cứng nhắc lạ thường.
“Muốn biết lúc bóp cò súng… cô đã nghĩ đến ai vậy?”