Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Nhất Vạn Người Độc Duy Chân Ái
  3. Chương 30 - Phần sâu
Trước đó
Thông tin tiểu thuyết
Nữ nhân phong tình như Mộ Huyền Noãn không bao giờ thừa nhận tình yêu tồn tại trên đời. Đối với cô, đó chỉ là ham muốn ngắn hạn, nhất thời cần được giải quyết. Còn Triệu Bách Nhã, tình yêu đối với cô gói gọn trong hai chữ phiền phức. Nhất là khi nó xuất hiện dưới hình dạng của Mộ Huyền Noãn.

Có một căn phòng không có cửa sổ. Bốn bức tường phủ lớp sơn xám như da xác chết, lạnh lẽo và bức bối. Trần nhà thấp đến mức tưởng như chỉ cần đứng lên là có thể chạm tay vào, mùi thuốc sát trùng quyện với mùi máu, tanh tưởi, ngấm vào từng hơi thở. Trong bóng tối, lúc nào cũng có những âm thanh nhỏ, tiếng nước rơi tí tách, tiếng vải cọ vào da thịt, đôi khi là tiếng thở dốc, đứt quãng và nặng nề. Tất cả vang vọng từ sau các bức tường, dai dẳng như muốn gặm nhấm từng mảnh sự sống còn sót lại.

Người phụ nữ đó nằm im như cái xác, hoặc ngồi co gối trong góc phòng, lưng tựa tường, mặt quay đi. Mái tóc dài rối bết như rong rêu bám đá, rũ xuống che gần hết khuôn mặt. Bàn tay lúc nào cũng run rẩy, nhất là mỗi khi tiếng khóa cửa lạch cạch vang lên từ bên ngoài.

Mỗi lần người đàn ông đó đến, người phụ nữ ấy đều vô cảm gượng dậy, lạnh lùng dặn Mộ Huyền Noãn. “Nhắm mắt lại. Đừng ra ngoài.”

Mộ Huyền Noãn khi đó không có tên. Cô chỉ là một cái bóng nhỏ bé, nương theo người lớn duy nhất sống cùng mình trong căn phòng tối tăm, thường rúc dưới chiếc bàn gỗ, nơi chân bàn loang lổ những vết cào xước như bị thú hoang quẫy đạp. Đó là nơi duy nhất khiến cô cảm thấy an toàn, đủ hẹp để trốn, đủ tối để vô hình, và đủ gần để nghe thấy tiếng thở yếu ớt của người phụ nữ nằm bất động trên giường.

Định kỳ, mỗi lần xong chuyện, một bảo mẫu già sẽ lẳng lặng xuất hiện. Bà không nói một lời, chỉ chăm sóc người phụ nữ kia một cách tỉ mỉ, tắm rửa sạch sẽ, chải tóc mượt mà, thay quần áo tươm tất. Đó không giống như chăm sóc một con người, mà như mặc đồ cho một con búp bê sứ, một món đồ chơi yêu thích được bảo dưỡng kỹ lưỡng dành riêng cho chủ nhân.

Con búp bê sống ấy đẹp một cách ám ảnh. Dù thần sắc vô hồn, đôi mắt xanh như hồ thu giữa mùa đông vẫn đẹp đến nao lòng. Mái tóc vàng như ánh nắng, ngay cả khi rối bết, vẫn ánh lên thứ ánh sáng kỳ lạ, dù đã bị nhấn chìm trong nước lạnh.

Mộ Huyền Noãn biết ngoại hình mình rất giống đối phương. Cô cũng có một xúc cảm mãnh mẽ đối với người. Thế nhưng, cô không bao giờ dám gọi người là mẹ. Một lần, tiếng gọi trong vô thức của cô khi bò ra khỏi gầm bàn đã khiến người nọ bật khóc, rồi điên dại tìm đến cái chết. May mắn thay, chiếc camera trong phòng đã kịp thời báo động để người canh giữ can thiệp. Nhưng từ đó, nỗi sợ hãi ám ảnh Mộ Huyền Noãn. Cô bắt đầu học cách nuốt ngược tiếng gọi vào lòng, học cách tách rời khỏi những điều gọi là cảm xúc. Cô sợ, không phải vì người có thể chết, mà vì chính cô sẽ giết người thêm một lần nữa, bằng chính tình cảm bản năng nhất của mình.

Và Mộ Huyền Noãn cứ thế lớn lên trong căn phòng ấy, nơi tiếng động xác thịt không bao giờ ngừng lại, nơi mùi máu và hơi ẩm trở thành một phần không thể thiếu của không khí, nơi tiếng thở dốc, tiếng rên nghẹn, tiếng gào bị nuốt vào vách tường. Cô học cách im lặng, học cách tồn tại mà không gây ra tiếng động, học cách ngừng tồn tại trong mắt người khác.

Cho đến một ngày, người đó biến mất khỏi thế gian này.

Không còn ai chải tóc cho người. Không còn ai thay đồ sạch sẽ, giữ cho da thịt không bị mục nát. Chỉ còn lại cái xác lạnh ngắt, mắt mở trừng trừng, trên cổ là dấu tay bầm tím còn in rõ năm ngón, như thể cái chết của bà cũng chỉ là một hành động thanh lý cuối cùng sau nhiều năm bị sử dụng.

Người đàn ông ngồi bên mép giường, vuốt lại mái tóc rối của xác chết, rồi quay đầu nhìn Mộ Huyền Noãn, lúc này đã lớn hơn một chút. Ông ta thong thả đi đến chiếc bàn, chậm rãi khom lưng ngồi xuống rồi đưa bàn tay chạm lên má cô. Bàn tay đó lạnh và ẩm như da rắn, chất giọng ông ta không chút cảm xúc, nhoẻn môi cười nói.

“Thật may mắn khi có ngươi. Nếu không, cô ta đã rời bỏ ta từ lâu rồi.”

Lúc đó Mộ Huyền Noãn không hiểu những lời ông ta nói, cô chỉ thấy sợ, sợ gương mặt, sợ nụ cười trên môi ông ta. Mãi đến khi có đủ nhận thức, nhớ lại những chuyện cũ, Mộ Huyền Noãn mới nhận ra bản thân chính là thứ xiềng xích vô hình, khiến người đó không được giải thoát. Giờ đây, cô hận chính bản thân mình. Bàn tay cô, dù chưa một lần chạm vào lưỡi dao, cũng đã gián tiếp nhuốm máu của người cô yêu thương nhất.

Mộ Huyền Noãn bật dậy, hơi thở hổn hển, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo. Căn phòng quen thuộc trong hiện tại, với ánh đèn dịu nhẹ và sự tĩnh lặng, như đang cố xua đi những hình ảnh kinh hoàng. Cô đưa tay lên trán, cảm nhận nhịp tim đập dồn dập. Ánh mắt cô vẩn đục, vô hồn, như bị xé toạc khỏi thực tại, mắc kẹt đâu đó giữa quá khứ và ảo giác.

Một lúc lâu, cô vẫn ngồi bất động trên mép giường. Tấm lưng trần dính chặt vào ga trải lạnh buốt, thứ cảm giác ghê tởm vẫn còn lưu lại trên da thịt, không phải từ cơn mơ, mà từ ký ức sống động hơn bất cứ hiện thực nào. Sau cùng, cô lê bước xuống giường, đôi chân trần chạm sàn nhà lạnh lẽo, tìm đến tủ đầu giường. Một lọ thuốc an thần được kê riêng nằm trong góc, màu trắng đục như lời hứa hẹn về sự bình yên giả tạo.

Thế nhưng, ngón tay Mộ Huyền Noãn chạm vào nắp lọ rồi lại khẽ rụt về. Cô không muốn chìm vào thứ giấc ngủ không mộng mị, không muốn chạy trốn khỏi nỗi đau. Cô muốn cảm nhận nó, muốn đối diện với nó như một lời nhắc nhở. Thay vào đó, cô lảo đảo đi về phía tủ rượu, với lấy chai whisky đắt tiền đã vơi nửa. Tiếng chất lỏng sánh vàng đổ vào ly thủy tinh loảng xoảng, lạnh lẽo không kém gì ký ức vừa rồi.

Từng ngụm rượu mạnh cháy bỏng chảy xuống cổ họng, xua đi phần nào cái lạnh run rẩy bên trong. Mộ Huyền Noãn uống cạn, rồi lại rót đầy, cứ thế cho đến khi đầu óc trở nên quay cuồng, mọi hình ảnh dần trở nên mờ nhạt. Một vòng xoáy ấm nóng dần len lỏi vào từng khớp xương. Cơn lạnh trong máu thịt dịu đi, nhường chỗ cho thứ gì đó mềm oặt, lơ lửng. Cô dựa vào kệ, mắt nhắm hờ, cảm giác như bản thân đang rơi tự do.

Khi rượu bắt đầu làm mờ ranh giới giữa tỉnh và say, cô mới rướn tay lấy điện thoại.

Màn hình sáng lên, chiếu vào đôi mắt ửng đỏ vì mệt mỏi.

Cái tên đầu tiên hiện ra, Triệu Bách Nhã.

Cô không suy nghĩ thêm. Ngón tay như bị thôi thúc, bấm gọi, thẳng thừng và liều lĩnh như một cú nhảy vào biển sâu.

Lúc đó là 5:03 sáng.

Trong phòng tập cá nhân, Triệu Bách Nhã đang dồn sức cho buổi luyện tập thường lệ. Cánh tay cô rắn chắc, từng sợi cơ nổi bật dưới lớp áo mỏng ướt đẫm mồ hôi, co duỗi theo nhịp nâng người đều đặn trên xà đơn. Mồ hôi lấm tấm trên trán, chảy dọc theo đường xương quai xanh, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi điểm nhìn trước mặt, đối lập hoàn toàn với sự uể oải mà những người khác thường có vào giờ này. Không có sự mệt mỏi nào trong biểu cảm, chỉ có sự kiểm soát lạnh lùng. Sự tập trung cao độ ấy chỉ chững lại khi chiếc điện thoại đặt trên bàn bỗng rung lên, thu hút ánh mắt cô.

Triệu Bách Nhã buông tay, rơi người xuống nền một cách nhẹ nhàng. Cô lau mồ hôi bằng khăn vắt trên cổ, bước tới bàn, liếc nhìn màn hình.

Cái tên hiện lên khiến mí mắt cô khẽ động. Không chút do dự, cô trượt ngón tay nghe máy.

Chưa kịp lên tiếng, đầu dây bên kia đã vang lên một giọng nói khàn đặc, kèm theo tiếng nấc rất khẽ.

“Nhã… tôi nhớ cô quá.”

Triệu Bách Nhã không trả lời ngay.

Sự bất ngờ thoáng lướt qua trong đáy mắt cô như một gợn sóng, nhanh đến mức chính cô cũng không chắc mình vừa cảm nhận gì. Rồi rất nhanh, nó nuốt chửng bởi vẻ điềm tĩnh đã trở thành lớp giáp mặc định. Giọng cô vang lên, trầm ổn, không chút vội vàng, nhưng ẩn dưới lớp băng mỏng đó là sự bận tâm kín đáo.

“Đang làm gì vậy?”

Giọng đáp lại từ đầu dây bên kia kéo dài vì men rượu, nhưng từng câu từng chữ rất chân thật.

“Trong phòng, uống rượu. Và… nhớ đến cô.”

Triệu Bách Nhã nghe rõ từng chữ, nhưng chỉ giữ lại hai chữ uống rượu trong đầu. Hôm nay là thứ hai, 8 giờ sáng Mộ Huyền Noãn và cô sẽ tham dự một cuộc họp quan trọng. Triệu Bách Nhã khẽ nhướng mày, cô nhấp nhẹ môi dưới, cân nhắc một điều gì đó, rồi lại im lặng. Cô biết rõ, có những lúc hỏi thêm một câu sẽ khiến đối phương vội dựng lên hàng rào cảm xúc, nên chỉ đứng đó, tay cầm điện thoại áp vào tai, chờ xem Mộ Huyền Noãn muốn nói gì.

Phía bên kia, im lặng lại rơi xuống. Sau đó là tiếng thở dài rất khẽ, mỏi mệt và kéo dài như đang rơi.

Mộ Huyền Noãn nhìn đăm đăm vào ly rượu cạn đáy, ngón tay vẫn mân mê miệng ly.

“Phòng của tôi… ở ngay dưới phòng cô. Tầng 16, số 1603. Tôi đã mở sẵn cửa rồi.”

Không nói thêm một lời nào. Đầu dây bên kia đã ngắt kết nối. Chỉ để lại tiếng “tít” dài lạnh ngắt.

Triệu Bách Nhã mang điện thoại rời khỏi tai. Cô mở bàn phím, gõ một dòng tin nhắn.

“8 giờ có cuộc họp. Mộ Tổng đừng quên”

Gửi xong, cô đặt điện thoại lên bàn, bước vào phòng tắm.

Trong gương, khuôn mặt Triệu Bách Nhã vẫn phản chiếu sự bình thản đến mức vô cảm, không có bất kỳ dấu hiệu cảm xúc nào. Dưới làn nước, cả mồ hôi lẫn những âm thanh thừa thãi đều được tẩy trôi triệt để.

Mười lăm phút sau, cô bước ra, tóc đã sấy khô, áo sơ mi trắng được cài cúc chỉnh tề, phẳng phiu không một nếp nhăn. Cô cầm lấy điện thoại, kiểm tra tin nhắn. Mí mắt khẽ nhếch lên một chút, một động tác nhỏ đến mức khó nhận ra, trước khi cô nhanh chóng cất điện thoại đi.

Triệu Bách Nhã khóa cửa phòng, sải bước đến thang máy với dáng vẻ điềm nhiên, không chút vội vã. Khi cánh cửa mở ra, cô bước vào, ánh mắt lướt qua bảng điều khiển, ngón tay như đang tìm kiếm một tầng nào đó cho công việc. Nhưng không hiểu sao, gương mặt Mộ Huyền Noãn lại chèn vào từng nhịp suy nghĩ, phá vỡ sự sắp xếp hoàn hảo của lý trí.

Một thoáng suy nghĩ, rồi ngón tay cô chuyển hướng, nhẹ nhàng chạm vào con số 16.

Thang máy mở cửa ở tầng 16. Một hành lang dài, lót gỗ tối màu, trải ra trước mắt Triệu Bách Nhã. Cô bước đi, không hề vội vã, từng nhịp chân đều đặn.

Cuối hành lang, căn phòng 1603 hiện ra, với cánh cửa màu trắng ngà đang khép hờ, đúng như lời Mộ Huyền Noãn đã nói qua điện thoại “Tôi đã mở sẵn cửa rồi.”

Triệu Bách Nhã đứng im một lúc ở ngưỡng cửa. Cuối cùng, cánh cửa khép lại sau lưng cô, nhẹ đến mức không phát ra tiếng động.

Căn phòng chìm trong bóng tối lờ mờ, nơi rèm cửa vẫn khép chặt, chỉ vỏn vẹn một vệt nắng yếu ớt len lỏi vào, vừa vặn vẽ nên một mảng sáng nhỏ trên nền không gian tĩnh lặng. Mùi rượu vang và whisky quyện vào nhau, nặng nề trôi nổi trong không khí. Mộ Huyền Noãn đang ngồi trên chiếc ghế đặt gần cửa sổ, mái tóc xõa rối bời trên chiếc váy ngủ lụa. Chiếc ly rỗng nằm nghiêng dưới sàn, rượu vương vài vệt loang lổ trên thảm. Đôi mắt cô khép hờ, đỏ hoe và ươn ướt, nhưng không có nước mắt. Cô vẫn còn tỉnh, hay chính xác hơn, vẫn đang vật lộn ở lằn ranh mỏng manh giữa thực tại và quá khứ.

Mộ Huyền Noãn cảm nhận được sự hiện diện sau lưng mình. Cô mở mắt, ngẩng đầu lên, ánh nhìn mờ mịt chạm vào gương mặt người sau lưng qua tấm kính trước mặt. Lúc đó, đôi môi khô khốc của cô hé ra, giọng khàn như giấy ráp.

“Cô đến thật rồi à…”

Triệu Bách Nhã không trả lời, chỉ im lặng đứng đó nhìn người phụ nữ đang ngồi giữa căn phòng. Khoảnh khắc ấy, ánh sáng đầu ngày nghiêng xuống, cắt ngang gương mặt của Mộ Huyền Noãn, như thể chia cô ra làm hai nửa, một nửa lộ ra, một nửa ẩn giấu, không bao giờ hoàn toàn để người khác chạm tới.

Cô đi thẳng đến cửa sổ, kéo rèm. Ánh nắng bất chợt ùa vào, dữ dội đến chói mắt, xua tan đi phần nào bóng tối và mùi rượu. Căn phòng lập tức bừng sáng, phơi bày rõ ràng sự bừa bộn và tàn tích xung quanh. Tiếp đó, cô quay người, ánh mắt không chút xao động nhìn thẳng vào người đang rụt vai, che nắng theo bản năng rồi chậm rãi bước đến chỗ hai chai rượu đắt tiền nằm lăn lóc bên một chiếc ly rỗng, mặt thảm thẫm một vệt ướt mờ nhòe.

Triệu Bách Nhã cúi xuống, bàn tay cẩn trọng nhặt từng món một. Động tác không quá chậm rãi, nhưng đủ để thấy sự kiềm chế. Không có tiếng động nào phát ra khi cô đặt chiếc ly và hai chai rượu lên mặt bàn gần đó.

Sau khi dọn dẹp xong, cô đi thẳng vào bếp. Tiếng nước chảy róc rách, chạm nhẹ vào thành ly thủy tinh khẽ khàng vọng lại. Chỉ vài giây sau, cô trở ra, trên tay là một cốc nước lọc. Triệu Bách Nhã đặt cốc nước xuống bàn ngay trước mặt Mộ Huyền Noãn, ánh mắt vẫn điềm tĩnh. Cô ngồi xuống ghế đối diện, tư thế thẳng lưng, đầy kiểm soát.

“Uống đi.”

Câu nói không mang theo sự ra lệnh, nhưng cũng chẳng hề cho phép từ chối. Nó giống như một cử chỉ của người vừa đủ quen thuộc để không cần hỏi lý do, vừa đủ tỉnh táo để không bị kéo vào vũng bùn cảm xúc của người đối diện, ít nhất là bề ngoài.

Mộ Huyền Noãn nhìn ly nước, rồi ngẩng đầu lặng lẽ đối diện với ánh mắt kia. Khóe môi cô khẽ cong lên, như thể muốn buông một câu bông đùa để xoa đi tình thế gượng gạo, nhưng rồi lại thôi.

Một ngụm nước nhỏ trượt xuống cổ họng khô khốc, lạnh mát, như kéo tâm trí Mộ Huyền Noãn trở về thực tại, nơi có người đang ngồi đối diện, nhìn cô bằng một ánh mắt mà cô chưa bao giờ thật sự hiểu rõ.

“Đừng nhìn nữa. Nếu tôi là cô, tôi cũng sẽ không muốn lưu lại cảnh này trong đầu.” Mộ Huyền Noãn đặt ly xuống, ngón tay vẫn giữ nơi thành ly như một điểm tựa cuối cùng. Giọng cô vang lên như thể đang nói với chính mình.

Triệu Bách Nhã không đáp. Cô vẫn ngồi thẳng lưng, ánh mắt không rời khỏi người trước mặt. Không thương hại, không dò xét, chỉ là một sự hiện diện điềm tĩnh đến lạnh lùng, nhưng chính vì thế, lại càng khiến người ta thấy trần trụi hơn cả bị phơi bày.

Khoảng cách vật lý giữa họ chỉ là vài bước chân, nhưng khoảng cách cảm xúc lại là vực sâu thăm thẳm.

Trong bầu không khí đặc quánh đó, Triệu Bách Nhã cuối cùng cũng cất lời, giọng điệu bình thản.

“Không phải Mộ Tổng gọi tôi đến, chính là để tôi nhìn thấy cảnh này sao?” Câu hỏi không phải là nghi vấn, mà là một sự thật được gỡ trần bằng âm điệu vô cảm, khiến bất kỳ nỗ lực che đậy nào cũng trở nên vô nghĩa.

Mộ Huyền Noãn cười khẽ, một âm thanh không thật sự là cười, chỉ là chút không khí trượt qua vòm họng khô rát.

“Cô nghĩ vậy cũng được.” Cô ngả người ra sau ghế, ánh mắt hờ hững như thể không còn để tâm đến bất cứ điều gì quanh mình, nhưng sâu thẳm lại ẩn chứa một nỗi thất vọng khó gọi tên. “Dù sao cũng chỉ là một ván cược thôi… cược cô sẽ không đến. Nhưng tôi lại thua nữa rồi.”

Triệu Bách Nhã im lặng.

Mộ Huyền Noãn nghiêng đầu, ánh mắt mờ đi một chút vì hơi rượu.

“Thật ra tôi cũng hy vọng… cô sẽ thích tôi một chút.” Một câu nói đơn giản, nhưng không phải thú nhận, mà là một lời thừa nhận trần trụi về điều cả hai đã ngầm biết, bị men rượu đẩy ra ánh sáng.

Cô dừng lại, hơi thở chững lại một nhịp, rồi nói tiếp, giọng thấp hơn, dằn rõ từng chữ, như thể mỗi từ đều phải vượt qua một rào cản vô hình trong lòng.

“Nhưng đừng thương hại tôi. Tôi không muốn nó.”

Mộ Huyền Noãn rướn người đứng dậy, từng chuyển động như thể cô đang đấu tranh với một thứ vô hình, chống lại chính trọng lực và cơn đau đang cào xé bên trong. Bờ vai trần hiện rõ dưới lớp lụa mỏng, và bàn tay chống lên tay ghế để giữ thăng bằng không hề vững, run rẩy.

Cô, gần như không còn sức để giả vờ được nữa.

Cơn đau dạ dày quặn thắt dữ dội, cào xé ruột gan cô từng đợt, như hàng ngàn mũi kim đâm vào cùng lúc. Mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra trên trán, và tầm nhìn của cô chao đảo như một con quay mất kiểm soát. Dẫu vậy, cô vẫn cố gắng giữ lại chút sức lực cuối cùng, từng thớ thịt căng lên, để diễn trọn vai một người say đang mệt mỏi, không hề để bất cứ dấu hiệu nào của sự quằn quại lộ ra ngoài.

Từ khoảnh khắc Triệu Bách Nhã bước vào, cô đã làm rất tốt vở kịch của mình, và giờ đây chỉ cần hoàn thành nốt đoạn kết.

Mộ Huyền Noãn hơi nghiêng đầu, để mái tóc rối bời khéo léo che khuất phần nào sắc mặt tái nhợt và những giọt mồ hôi lạnh đang lấm tấm.

“8 giờ có cuộc họp. Tôi cần chuẩn bị. Cô đi đi”

Một lời xua đuổi, phát ra không đủ mạnh để đẩy ai ra khỏi phòng, nhưng đủ để dựng lại khoảng cách

Triệu Bách Nhã không nói gì. Cô chậm rãi quan sát Mộ Huyền Noãn, người đang cố gắng gồng mình, dựng lại dáng vẻ vốn có. Trong mắt Triệu Bách Nhã, Mộ Huyền Noãn chất chứa sự mệt mỏi và chút ương ngạnh của một kẻ say hiện hữu, cô hoàn toàn không chút nghi ngờ hay cố gắng thấu hiểu sâu hơn điều gì ẩn chứa phía sau ánh mắt ấy.

Triệu Bách Nhã đứng dậy. Một chữ “Được.” vang lên nhẹ tênh, không mang cảm xúc, chỉ là một phản ứng đúng mực của người biết mình nên dừng lại ở đâu. Cô quay người, từng bước chân chậm rãi rời hướng về phía cửa. Nhưng rồi, một tiếng động nghe như tiếng đổ ngã vang sau lưng khiến bước chân cô chợt dừng lại.

Khoảnh khắc ấy, cơn đau quặn thắt ập đến như một con thú hoang bị kìm nén quá lâu, vồ lấy Mộ Huyền Noãn không chút báo trước. Nó không chỉ là đau, mà là một sự cào xé, nghiền nát nội tạng. Mộ Huyền Noãn ôm chặt bụng, hơi thở nghẹn lại nơi cuống họng. Cô gập người xuống, như thể muốn ép mọi đau đớn xuống đáy dạ dày nhưng thất bại hoàn toàn. Toàn thân run lên nhẹ nhẹ, như một sợi dây đàn bị kéo căng quá mức.

Cơ thể Mộ Huyền Noãn nặng nề đổ rạp, gục xuống cạnh ghế. Một tay vẫn cố ôm ghì lấy bụng, tay còn lại chới với trong không trung, khao khát một điểm tựa. Khuôn mặt cô vặn lại vì đau đớn, môi trắng bệch, tóc rối phủ nửa gương mặt. Cả thân thể như bị ép xuống bởi cơn đau, từng nhịp thở dồn dập mà không lấy được oxy.

Trong lúc khó lòng mà nhận thức, khi thế giới chỉ còn là những mảng màu nhòe nhoẹt và cơn đau xé nát, Mộ Huyền Noãn thấy một cái bóng quen thuộc đổ xuống. Cô ngước đôi mắt đỏ hoe, và nhìn thấy Triệu Bách Nhã.

Triệu Bách Nhã quỳ một gối xuống sàn, ngay sát Mộ Huyền Noãn, tư thế vững chãi nhưng ánh mắt lại chứa đựng một sự xáo động rõ rệt.

Mộ Huyền Noãn không thể nói ra được lời nào. Chỉ là tiếng thở dốc gấp gáp, từng giọt mồ hôi lạnh túa ra hai bên thái dương, thấm ướt tóc mai. Bờ môi cô trắng bệch, run nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn cố bấu víu vào một mẩu tự trọng mong manh.

Hơi thở của Mộ Huyền Noãn yếu đi rõ rệt. Cô vẫn còn tỉnh, nhưng ánh mắt bắt đầu đục lại.

“Không phải tôi bảo… cô đi rồi sao?” Mộ Huyền Noãn gắng gượng thều thào, giọng cô nghèn nghẹn không vì nước mắt, mà vì cơn đau siết lấy từng thớ ruột. Cô đưa tay đẩy Triệu Bách Nhã ra, nghiêm mặt nói “Tôi ổn, chỉ …” Nhưng chưa hết câu, cô đã bị chặn ngang bởi một cơn nôn khan dữ dội. Không có gì để nôn ra. Dạ dày rỗng, chỉ còn lại thứ men rượu đang gặm nhấm thành ruột từng lớp một.

Triệu Bách Nhã không hề tránh né cái đẩy yếu ớt của Mộ Huyền Noãn. Cô vẫn ở đó, ánh mắt dán chặt vào từng biểu hiện trên khuôn mặt đang vặn vẹo vì đau của đối phương. Khi cơn nôn khan ập đến, và Mộ Huyền Noãn hoàn toàn sụp đổ, vẻ điềm tĩnh trên gương mặt Triệu Bách Nhã hoàn toàn biến mất.

Triệu Bách Nhã nhanh chóng vươn tay đỡ lấy Mộ Huyền Noãn. Lần đầu tiên, cô cảm thấy một sự khó chịu rõ rệt dâng lên trong lòng khi nhìn bộ dạng thảm hại này của Mộ Huyền Noãn, một cảm xúc lạ lẫm mà cô chưa từng cho phép bản thân trải nghiệm. Bàn tay cô chạm lên tấm lưng đầy mồ hôi lạnh của Mộ Huyền Noãn. Xung quanh, mùi rượu nồng nặc hòa lẫn với axit từ dạ dày trộn lẫn vào không khí, tạo nên một khung cảnh bừa bộn.

Mộ Huyền Noãn, dù đang chìm trong cơn đau, vẫn nhận ra tình cảnh bản thân. Cô biết rõ Triệu Bách Nhã là người cực kỳ sạch sẽ, vậy mà lúc này, cô đang chìm trong mồ hôi, mùi rượu, và sự ghê tởm chính mình dâng đến tận cổ. Với chút sức lực cuối cùng như ngọn nến sắp tàn, Mộ Huyền Noãn cố gắng đưa tay, đẩy mạnh Triệu Bách Nhã ra.

“… Bẩn.”

Một chữ bật ra yếu ớt, gần như không nghe rõ, như thể gom góp từ chút tự tôn cuối cùng còn sót lại. Mộ Huyền Noãn đưa tay quơ quạng, lòng bàn tay dơ bẩn lau vội mép miệng. Mùi axit còn sót lại khiến mắt cô nhòe đi, cổ họng bỏng rát. Cô né tránh ánh nhìn của Triệu Bách Nhã, như thể nếu không nhìn thì sẽ không thấy được sự khốn khổ của chính mình.

Nhưng hành động vùng vẫy đó, thay vì khiến Triệu Bách Nhã lùi bước, nó lại khiến đối phương đến rất gần với cảm xúc phẫn nộ.

Triệu Bách Nhã trong tình huống này, lại không hề để tâm đến mùi men rượu quyện lẫn với mồ hôi và thứ chất nhầy dưới đất. Điều khiến cô bận tâm vốn không phải là những thứ đó, mà chính là cái cách Mộ Huyền Noãn vẫn còn sức lực để để ý đến những chuyện này.

Một nụ cười lạnh lẽo, gần như vô hình, thoáng qua trên khóe môi Triệu Bách Nhã, không ai thấy, và cũng không ai có thể hiểu được sự tàn nhẫn ẩn sâu bên trong đó. Quả thực, nếu là người khác, cô sẽ chẳng chần chừ mà quay lưng đi ngay, tốt bụng lắm thì cũng là gọi điện cho người khác xử lý. Nhưng Mộ Huyền Noãn thì khác. Không hiểu vì sao, nhưng ngay cả khi lý trí muốn rút lui, đôi chân cô vẫn không di chuyển được, và cánh tay trong khoảnh khắc ấy lại tự động vươn ra.

Không một lời báo trước, Triệu Bách Nhã vòng tay qua lưng và dưới đầu gối Mộ Huyền Noãn, nhấc bổng đối phương lên khỏi mặt đất.

Tư thế ấy khiến Mộ Huyền Noãn bất lực rơi vào khoảng cách gần đến nghẹt thở, đến mức hơi thở yếu ớt của cô phả lên xương quai xanh của Triệu Bách Nhã. Sự kháng cự mong manh vừa rồi cũng lập tức bị triệt tiêu, trở nên vô nghĩa.

Giọng Triệu Bách Nhã cất lên, không lớn, nhưng nặng như đá đặt xuống.

“Đừng nhiều lời. Lúc này, nó không có ích.”

Mộ Huyền Noãn không đáp. Tay cô ôm lấy bụng, ngón tay siết chặt vào làn vải mỏng của váy ngủ, đau đến run rẩy. Nhưng rồi, mọi cảm giác dần mờ đi, như thể bị kéo ra xa. Mùi rượu nồng nặc còn trong miệng, âm thanh nhịp tim đập rối loạn trong lồng ngực, tất cả bị kéo lùi lại về sau, chìm vào một khoảng không vô định. Mộ Huyền Noãn cảm thấy mọi thứ quay cuồng, những mảng tối nuốt chửng dần ánh sáng. Chỉ một giây sau, cơ thể cô mềm hẳn trong vòng tay Triệu Bách Nhã, hoàn toàn mất đi ý thức.

Ngược lại, Triệu Bách Nhã vẫn giữ được sự bình tĩnh gần như phi lý. Cô ôm lấy Mộ Huyền Noãn, bước chân không hề vội vã, mang Mộ Huyền Noãn đến phòng ngủ. Cô cẩn thận đặt Mộ Huyền Noãn nằm xuống giường, điều chỉnh gối, rồi kéo nhẹ tấm chăn mỏng phủ lên thân thể đang run rẩy vì mất nhiệt.

Rồi cô đứng thẳng dậy, lấy điện thoại từ túi áo khoác, bấm số.

Giọng cô vang lên, lạnh như thép ra lệnh.

“Tầng 16, phòng 1603. 10 phút. Đưa một bác sĩ tới đây.”

————-

Mặt khác, bên ngoài sảnh khách sạn Lâm Đài, Gia Mẫn đang ngồi chờ trong chiếc xe BMW mà cô được phép lái hôm nay. Đôi tay cô mân mê vô-lăng như thể chạm vào món bảo vật quý giá, gương mặt rạng rỡ hẳn lên. Cô mới chỉ vừa lấy bằng lái ba hôm trước, sau một tuần cấp tốc học lái xe đến mòn bánh, và hôm nay chính là ngày đầu tiên được chính thức ngồi vào ghế tài xế riêng của Triệu Bách Nhã.

Gia Mẫn phồng ngực tự hào, cảm thấy mình cuối cùng cũng là một trợ lý thực thụ.

Cô kiểm tra gương chiếu hậu ba lần, hít một hơi thật sâu, rồi mở điện thoại, nhìn đồng hồ.

6:50 sáng. Triệu Bách Nhã vẫn chưa xuống. Không có tin nhắn, cũng không có cuộc gọi nhỡ. Có thể cô đang bận chuẩn bị tài liệu, Gia Mẫn thầm nghĩ, rồi tự an ủi bằng việc sắp xếp lại túi tài liệu trên ghế sau một lần nữa.

7:20. Không ai xuất hiện. Không có động tĩnh từ cửa xoay của sảnh lớn. Gia Mẫn bắt đầu bồn chồn. Dù đã làm việc với Triệu Bách Nhã một thời gian, cô vẫn chưa quen với những khoảnh khắc im lặng khó hiểu này.

7:50. Một tiếng chuông tin nhắn khẽ rung lên. Gia Mẫn vội vàng mở điện thoại.

“Tôi có việc, không tham gia cuộc họp. Xử lý đi.”

Gia Mẫn nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn trên màn hình, hai giây đầu là sững sờ, giây thứ ba là hoảng loạn.

Cô lắp bắp trong xe như thể Triệu Bách Nhã đang ngồi ngay bên cạnh.

“Chị ơi, chị nhầm người rồi… Em chỉ mới lấy bằng lái, chưa thể lấy được bằng lãnh đạo đâu…”

Gia Mẫn miệng thì lẩm bẩm, tay lại cuống quýt mở túi, lục tìm tài liệu họp mà cô vừa sắp xếp lại cách đây đúng mười phút với tâm thế cho vui. Trái tim cô đập thình thịch, cứ như thể chỉ cần quay đầu xe là sẽ đâm thẳng vào phòng họp Lâm Thị.

Cả khuôn mặt cô xụ xuống, đầu gục vào vô-lăng, thở dài một hơi nặng nề như thể sắp phải lao ra chiến trường thực sự. Cô lẩm bẩm cố trấn an bản thân, giọng nói run rẩy nhưng đầy quyết tâm.

“Không sao, Gia Mẫn, mày có bằng lái rồi. Họp cũng chỉ là… lái cuộc trò chuyện đi đúng hướng thôi. Đúng không?”

Không ai trả lời. Chỉ có tiếng còi xe inh ỏi vọng lại từ đường lớn phía trước.

Gia Mẫn không có thời gian than khóc, vội khởi động xe, phóng đi.

Đúng 8 giờ 15 phút, khi phòng họp đã ổn định và những ánh mắt bắt đầu hướng về hai chiếc ghế trống, cánh cửa bật mở. Gia Mẫn xông vào, nhanh như một mũi tên vừa thoát cung, nhưng không phải trong dáng vẻ tự tin của người mang tin quan trọng. Toàn thân cô toát mồ hôi, mái tóc mái lòa xòa bết vào trán, và khuôn mặt thì tái nhợt đến không còn chút máu. Gia Mẫn lập tức chống hai tay lên đùi, cúi gập người xuống, thở hổn hển như vừa chạy hết tốc lực từ đầu thành phố đến đây. Từng nhịp thở nặng nhọc như kéo theo cả lồng ngực đang phập phồng kịch liệt.

Ánh mắt kinh ngạc của mọi người đổ dồn về phía cô. Gia Mẫn cố gắng nén lại hơi thở gấp gáp, ngẩng đầu lên, lắp bắp nói. “Giám đốc Triệu… có việc… không… không tham gia cuộc họp được… ạ.”

Giọng cô đứt quãng, lạc hẳn đi vì hổn hển. Tay cô run run, lúng túng đưa tập tài liệu cuộc họp về phía trước, mà không hề nhận ra tập tài liệu trên tay cô cũng rung bần bật theo từng nhịp thở dồn dập của chính mình. Nhưng còn chưa kịp ổn định cảm xúc, một giọng nói trầm khàn bất ngờ vang lên từ phía bên trái chiếc bàn, mang theo sự thắc mắc.

“Vậy… còn Mộ Tổng thì sao? Cô ấy cũng không tham gia à?”

Câu hỏi vang lên như một mũi kim xuyên vào khoảng im lặng đang phủ khắp căn phòng.

Gia Mẫn trố mắt, hoàn toàn ngơ ngác. Trong danh sách việc cần làm sáng nay, không có dòng nào nói về việc xử lý cả hai ghế trống, đặc biệt là chiếc ghế của Mộ Tổng. Nhưng ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng họp, từ những trưởng phòng lão làng đến các giám đốc, đều đổ dồn về phía Gia Mẫn, nặng trĩu những sự chờ đợi và hoài nghi.

Gia Mẫn biết họ đang nghĩ gì.

Một vài ánh mắt bắt đầu liếc nhau, không khí có phần căng ra. Đúng lúc đó, Ninh Trung ung dung bước đến, mỉm cười đỡ lấy tập tài liệu từ tay Gia Mẫn rồi quay sang nhìn những người khác, giọng điệu vừa như đang bào chữa, vừa như đang đùa giỡn.

“À, quên mất. Sáng nay Mộ Tổng có nhắn cho tôi, hình như tối qua ăn phải cái gì đó không ổn… Giờ chắc đang thân mật với toilet rồi.”

Lý do bất ngờ và có phần kém sang này khiến cả phòng họp thoáng im lặng. Nó quá cụ thể và hơi thô thiển để có thể hỏi sâu thêm. Ai cũng hiểu rằng Ninh Trung đang cố ý bịa đặt một lý do. Nó dễ dàng nhận ra là một lời nói dối, nhưng không một ai trong phòng dám hỏi sâu thêm. Bởi vì đâu có mấy ai đủ gan để công khai bịa đặt chuyện riêng tư, mang tính xấu mặt của Mộ Tổng ngay trước mặt tất cả mọi người như vậy? Hành động của Ninh Trung không chỉ thể hiện sự tinh quái, mà còn ngầm khẳng định vị thế và quyền lực của hắn, rằng hắn có thể làm điều đó mà không sợ hãi.

Không ai lên tiếng bình luận, nhưng không khí cũng dịu đi vài phần. Ninh Trung tiếp tục, nét mặt không đổi.

“Tóm lại là hôm nay cô ấy không tham gia được. Còn công việc, chúng ta xử lý như thường.”

Hắn xoay người, thong thả đi về chỗ ngồi, vẻ mặt thản nhiên đến mức khiến người ta không biết nên xem hắn là kẻ vô ưu hay quá quen với việc che đậy những thiếu vắng quan trọng. Bằng phong thái tự tin tuyệt đối, hắn là kẻ có khả năng biến mọi điều bất hợp lý trở thành trơn tru, hợp lý. Mọi người biết rõ, hắn đủ bản lĩnh để xoay xở bất kỳ cuộc họp nào dù thiếu vắng nhân sự cấp cao.

Và quả đúng như vậy.

Chỉ vài phút sau, hắn bắt nhịp cuộc họp như thể đã chuẩn bị từ trước. Giọng hắn vững vàng khi điều phối giữa các phòng ban, thảo luận các đầu việc cùng các trưởng phòng và chuyên viên phụ trách, khiến nhịp cuộc họp không hề bị ngắt quãng, mà còn trở nên nhịp nhàng, hiệu quả một cách đáng kinh ngạc.

Sau khi cuộc họp kết thúc, hắn là người rời phòng cuối cùng.

Cà vạt được nới lỏng, tay áo sơ mi xắn lên quá cổ tay, hắn vươn vai một cái khoan khoái như vừa hoàn thành một tiết mục trình diễn nhàn tênh.

Ra đến hành lang, hắn mới rút điện thoại. Ngón tay lướt qua vài tin nhắn chưa đọc. Một trong số đó là báo cáo từ cấp dưới, về việc Triệu Bách Nhã yêu cầu bác sĩ đến chữa trị cho người khác. Thời gian, địa điểm, tên bác sĩ và cả tên bệnh nhân, đều được ghi rõ, chính xác đến mức có thể đưa vào hồ sơ.

Khóe miệng hắn cong lên khi thấy cái tên quen thuộc, một nụ cười gần như không thể nhận ra. Sau đó, hắn nhàn nhã mở lại tin nhắn cũ hơn.

Một dòng duy nhất, ngắn gọn chỉ ra việc hắn cần làm.

“Xử lý những người biết chuyện hôm nay.”

Ninh Trung đứng yên vài giây, mắt dừng lại trên màn hình, không đọc lại từng chữ, mà chỉ nhìn như thể đang đọc thứ gì đó sâu hơn, mơ hồ hơn. Hắn biết Triệu Bách Nhã là người cực kỳ lý trí. Với cô, mọi người đều là công cụ, mọi quan hệ đều có giới hạn, bản thân cô sẽ không để bất kỳ ai ngoài hệ thống chạm tay vào những lát cắt riêng tư nhất của mình.

Vậy mà lần này, cô lại để lộ một lỗ hổng.

Điều đó cho thấy, hôm nay cô đã không hề lý trí một chút nào. Hoặc ít nhất, sự lý trí của cô đã bị một điều gì đó vượt ngoài tầm kiểm soát chi phối.

Ninh Trung ngân nga một giai điệu vô nghĩa, âm thanh đó vang vọng trong hành lang cùng tiếng bước chân hắn. Hắn cảm thấy một sự vui vẻ, một niềm khoái cảm pha lẫn sự mưu tính khó tả diễn ra trong lòng. Bởi vì, Triệu Bách Nhã đã để hắn sống, để hắn biết những chuyện này, còn tin tưởng giao phó cho hắn xử lý những kẻ đã vô tình biết quá nhiều. Và đó là một đặc ân không phải ai cũng có được.

Hắn hưng phấn gõ tin nhắn phản hồi.

“Tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ.”

Gửi đi xong, hắn mở tệp thư mực đã được mã hóa trong điện thoại. Lướt qua hàng loạt cái tên được đánh số và phân loại theo vai trò. Đến một dòng nhất định, ngón tay hắn dừng lại.

Như đang đánh giá thị trường gia súc, hắn lẩm bẩm nói.

 “Lại phải tìm một chú cún khác rồi.”

Trước đó
Thông tin tiểu thuyết

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
bh, bhtt, GL

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây