Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Nhất Vạn Người Độc Duy Chân Ái
  3. Chương 31 - Kìm nén
Trước đó
Thông tin tiểu thuyết
Nữ nhân phong tình như Mộ Huyền Noãn không bao giờ thừa nhận tình yêu tồn tại trên đời. Đối với cô, đó chỉ là ham muốn ngắn hạn, nhất thời cần được giải quyết. Còn Triệu Bách Nhã, tình yêu đối với cô gói gọn trong hai chữ phiền phức. Nhất là khi nó xuất hiện dưới hình dạng của Mộ Huyền Noãn.

Không khí trong phòng mang theo hơi lạnh của điều hoà, phảng phất mùi thuốc sát trùng, vải sạch và kim loại. Tiếng lạch cạch đều đặn của bàn phím là điều đầu tiên len vào ý thức mơ hồ của Mộ Huyền Noãn.

Mí mắt cô khẽ động, chậm rãi hé mở đón lấy mảng trần nhà trắng toát. Toàn thân nặng trĩu như bị nhấn chìm trong cát ướt. Cổ họng khô rát, mỗi nhịp thở nhẹ cũng khiến vùng bụng dưới âm ỉ co thắt. Ý chí lúc này chỉ còn đủ để cảm nhận đầu kim ghim vào tĩnh mạch và đường dây truyền dịch căng nhẹ, kéo theo một luồng tê buốt mỏng manh lan dọc cánh tay.

Mộ Huyền Noãn chớp mắt vài lần, hàng mi rung khẽ phủi đi lớp bụi mỏng đọng lại sau cơn mê. Rồi gom góp chút sức lực còn sót lại, cô chậm chậm quay đầu về hướng phát ra âm thanh đều đặn kia.

Chuyển động nhỏ đó như rút cạn toàn bộ sức lực, nhưng cũng đủ để ánh mắt cô chạm đến một góc phòng.

Triệu Bách Nhã ngồi ở ghế bành bọc da sát giường, laptop mở trên đùi, ngón tay vẫn nhịp nhàng gõ trên mặt phím. Cô mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, tay xắn lên quá khuỷu, tóc buộc gọn, không trang điểm, nhưng sắc môi vẫn hồng tự nhiên, làn da căng mịn, trong dáng vẻ lạnh lùng ấy, thần thái tỏa ra từ sự chuyên chú, lại có gì đó dịu dàng không nói thành lời.

Mộ Huyền Noãn mím chặt môi, hàng loạt câu hỏi chen chúc trong tâm trí, nhưng cổ họng chỉ bật ra được một tiếng thở mỏng, yếu ớt như sợi chỉ.

Ngay khi Mộ Huyền Noãn cựa mình, Triệu Bách Nhã đã cảm nhận được. Không nói gì, cô khẽ gập laptop lại, đặt sang bên, rồi đứng dậy. Giọng cô cất lên trước khi Mộ Huyền Noãn kịp hỏi bất cứ điều gì, bình tĩnh đọc kết quả xét nghiệm.

“Ngộ độc rượu cấp tính, viêm dạ dày tái phát, mất nước, tụt huyết áp.”

Triệu Bách Nhã rót một ly nước từ bình đặt sẵn, bước đến bên giường. Không một lời báo trước, cô cúi người, một tay luồn ra sau lưng, tay kia đỡ nhẹ dưới khuỷu tay Mộ Huyền Noãn, khéo léo nâng Mộ Huyền Noãn tựa vào gối.

Tất cả động tác đều gọn gàng, dứt khoát, không thừa một nhịp. Khi ly nước được đặt vào tay Mộ Huyền Noãn, Triệu Bách Nhã chỉ nói thêm một câu

“Nên tránh rượu bia trong vài tuần tới.”

Mộ Huyền Noãn cầm chặt chiếc ly, cảm giác lành lạnh từ mặt sứ truyền vào bàn tay tê dại. Cô nhìn chằm chằm vào những gợn sóng nhỏ trên mặt nước, không dám ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Triệu Bách Nhã. Một cảm giác xấu hổ nóng ran dâng lên, bao trùm lấy cô. Vừa nôn thốc nôn tháo, vừa ngất xỉu, và tệ hơn là tất cả diễn ra ngay trước mặt Triệu Bách Nhã.

Mộ Huyền Noãn cảm thấy thật mất mặt.

Không nói gì, cô chỉ chậm rãi nâng ly nước lên môi, uống từng ngụm nhỏ. Cơn đau dữ dội mà cô còn nhớ được đã dịu đi đáng kể, nhưng nỗi khó chịu trong lòng lại chẳng hề vơi bớt. Một lúc sau, bằng giọng khàn đặc, cô lên tiếng, ngập ngừng.

“Cảm ơn… Tôi giờ không sao nữa. Cô về được rồi.”

Triệu Bách Nhã im lặng vài giây. Đôi mắt hơi nheo lại, một vết nhíu mày mảnh lướt qua gương mặt. Đó là phản ứng đầu tiên cô dành cho yêu cầu rời đi của Mộ Huyền Noãn.

“Ha.”

Sau đó, một tiếng bật cười nhẹ nhưng lạnh buốt vang lên. Trong ánh mắt Triệu Bách Nhã thoáng hiện lên sát ý lạnh lẽo, khiến Mộ Huyền Noãn đang nằm trên giường khẽ run mình, hai tay đang cầm ly nước bất giác siết lại, trực giác đã nhận ra sự nguy hiểm lướt qua trong tích tắc.

Nhưng sự thay đổi ấy không kéo dài. Chỉ vài giây sau, mọi cảm xúc đã được Triệu Bách Nhã thu về, gấp gọn như chưa từng tồn tại.

Không một lời báo trước, Triệu Bách Nhã vươn tay lấy chiếc ly khỏi tay Mộ Huyền Noãn.

“Trước đó cô cũng nói vậy.” Triệu Bách Nhã đặt ly nước xuống bàn, giọng không cao không thấp, nhưng ẩn chứa một tầng lạnh lẽo rất khó lẫn. “Rồi sau đó thì sao?”

Mộ Huyền Noãn cắn nhẹ môi dưới, trong đầu rối tung. Cô không có câu trả lời. Hoặc đúng hơn, có quá nhiều, quá nhiều lời biện minh, quá nhiều cảm xúc chồng chéo, đến mức chẳng biết phải chọn cái nào để tự cứu lấy mình..

Cuối cùng, giữa mớ cảm xúc hỗn độn, từ xấu hổ, yếu đuối đến cả một chút khó chịu vô cớ, Mộ Huyền Noãn buộc phải thành thực.

Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt mệt mỏi nhưng không né tránh, nhìn thẳng vào Triệu Bách Nhã.

“Cô còn ở đây… Tôi sẽ không tự nhiên.”

Sự hiện diện của Triệu Bách Nhã lúc này, chẳng khác nào ánh đèn công suất lớn rọi thẳng vào một kẻ vừa trồi lên từ đáy bùn, tước sạch cô khỏi những mảnh tối cuối cùng có thể dùng để ẩn nấp.

Hiện tại, Mộ Huyền Noãn vẫn luôn lảng tránh Triệu Bách Nhã. Không phải vì ghét bỏ, càng không phải vì thiếu tin tưởng. Mà vì sự tử tế và hoàn hảo đến đáng sợ của người kia luôn khiến cô cảm thấy mình trở nên quá nhỏ bé, quá yếu đuối. Cô sợ bị nhìn thấu. Sợ giọng nói kia sẽ bóc tách từng lớp vỏ bọc cô dày công xây dựng. Và trên tất cả, cô sợ mình sẽ tham lam, sẽ khát khao giữ lấy thứ tình cảm mong manh ấy, ngay cả khi biết rõ đó chỉ là thương hại thoáng qua.

Cô biết điều này không công bằng. Không với Triệu Bách Nhã, người đã kiên nhẫn đến mức khiến sự lạnh nhạt của cô trông thật vụng về và vô nghĩa. Không công bằng với chính cô, vì ngay cả quyền được rung động, cô cũng tự tước bỏ. Lý trí của cô từ lâu đã được huấn luyện để nghi ngờ, để né tránh, để sống sót bằng sự rút lui. Chỉ là lần này, bức tường ấy dựng lên quá muộn, và người đứng đối diện lại chưa từng tỏ ý muốn rời đi.

Triệu Bách Nhã ngồi lại xuống ghế, tư thế nhàn nhã, chân vắt chéo. Cô không quan tâm đến những lời Mộ Huyền Noãn vừa nói. Với cô, sự kháng cự đó không phải điều gì mới mẻ, cũng không đủ trọng lượng để trở thành lý do khiến cô thay đổi quyết định.

“Mộ tổng sẽ có thời gian làm quen với nó.” Cô nói, ánh mắt lướt qua qua chai dịch đang treo lơ lửng bên giường, từng giọt chất lỏng trong suốt rơi đều đặn như một chiếc đồng hồ đếm ngược. “Truyền nước xong, tôi sẽ đi.”

Mộ Huyền Noãn từ đầu đến cuối, không có biện pháp ngăn cản Triệu Bách Nhã. Cô không đáp lại, chỉ buông xuôi đôi tay, mặc cho cơ thể rã rời theo từng cơn mỏi mệt. Đầu cô dựa hẳn vào gối, ánh mắt vô định hướng lên trần nhà. Giờ đây, cô không còn sức để chống đỡ, giằng co nữa. Chỉ im lặng nằm đó, chờ từng giọt dịch rơi xuống, cho đến khi đoạn im lặng này tự kết thúc.

Căn phòng im ắng. Chỉ còn tiếng truyền dịch nhỏ giọt xen lẫn nhịp thở nhẫn nại của hai người phụ nữ, một người gồng mình giữ lấy lớp vỏ, người còn lại ngồi yên chờ nó rạn.

Thời gian trôi qua, từng giọt dịch trong chai vơi dần. Khi giọt cuối cùng nhỏ xuống, Triệu Bách Nhã đứng dậy. Cô bước đến bên giường, không nói một lời, rút khăn sát khuẩn, lau sạch tay mình rồi cúi người xuống, thuần thục rút kim truyền ra khỏi tĩnh mạch Mộ Huyền Noãn.

Bàn tay của Triệu Bách Nhã thon dài, khớp xương mảnh, những đường gân xanh nhạt lẩn dưới làn da trắng ngần. Đó không phải kiểu bàn tay mềm mại của người được nuông chiều, cũng không phải bàn tay thô ráp từng trải, mà chỉ đơn thuần là vẻ đẹp thanh thoát, tĩnh tại giống như sứ lạnh, mong manh nhưng kiên cố. Một bàn tay khiến người ta vừa muốn nắm lấy, vừa không dám siết chặt.

Sau khi rút kim, Triệu Bách Nhã cẩn thận đặt bông y tế lên vết truyền dịch, giữ một lúc rồi mới dán lên đó một miếng băng nhỏ. Khi bàn tay ấy khẽ chạm vào làn da Mộ Huyền Noãn để cố định miếng băng, lớp da lạnh như băng áp vào da thịt ấm, khiến trái tim Mộ Huyền Noãn khẽ lệch nhịp, không hẳn vì xúc cảm, mà là bởi vì cảm nhận mình vừa được Triệu Bách Nhã đối xử dịu dàng.

Mộ Huyền Noãn nhớ lại, lần đầu ra mắt Triệu Bách Nhã với cương vị bạn cùng phòng, cô cũng từng bị thương và chính Triệu Bách Nhã đã giúp cô sơ cứu. Gương mặt, thái độ của Triệu Bách Nhã, dù chẳng có quá nhiều cảm xúc vẽ nên đó, vẫn khiến Mộ Huyền Noãn cảm thấy một sự ấm áp và hài lòng khó tả, mặc dù cô biết rõ ở hoàn cảnh đó, bất cứ ai cũng sẽ làm điều tương tự.

Nhìn vết băng dán nhỏ trên tay, Mộ Huyền Noãn cảm thấy lạ lẫm. Cô ngước mắt nhìn Triệu Bách Nhã, trong lòng dấy lên nghi hoặc, sau cùng vẫn không kìm được, nhẹ giọng hỏi.

“Cô đã làm hết mọi việc sao?”

Triệu Bách Nhã không trả lời ngay. Cô nhặt bông gạc đã dùng bỏ vào khay kim loại, lại rút khăn sát khuẩn lau tay, động tác liền mạch và dứt khoát, như thể đây chỉ là một thói quen thường nhật. Động tác đó không một chút ngập ngừng, thậm chí còn thành thạo, giống như cô đã từng làm điều đó rất nhiều lần, trong rất nhiều hoàn cảnh với rất nhiều người, ngoại trừ chính bản thân mình.

“Tôi đã gọi bác sĩ. Phần việc này, là làm theo chỉ dẫn.”

“Ra vậy.” Mộ Huyền Noãn khẽ gật đầu, những khúc mắc trong lòng dần được gỡ bỏ. Chỉ còn một câu hỏi, một sự riêng tư mà cô không chắc mình muốn biết câu trả lời, nhưng lại bật ra trước khi cô kịp kìm nén.

“Bác sĩ đó…” Cô ngập ngừng một giây, “…cũng đã thay đồ cho tôi à?”

Ở trước mặt Triệu Bách Nhã, Mộ Huyền Noãn luôn có cảm giác trí thông minh bị tụt giảm nghiêm trọng. Câu hỏi vừa buông ra, chính cô cũng không hiểu mình đang mong chờ điều gì. Nhưng khi Triệu Bách Nhã dừng tay một thoáng, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào cô mà không hề né tránh, trong lòng Mộ Huyền Noãn chỉ còn lại nỗi bất an.

“Là tôi.”

“…”

Nếu là bình thường, không phải trong tình cảnh này, Mộ Huyền Noãn hẳn đã buông ra một câu trêu chọc đầy kiêu ngạo, “Thế nào, cơ thể tôi đẹp chứ?” Hoặc thậm chí là một lời chất vấn “Cô đã thấy rồi thì phải chịu trách nhiệm đi.” Nhưng lúc này, tất cả những dòng suy nghĩ đó đều tan biến. Thay vào đó, là một cơn xấu hổ kéo đến, khiến cô chỉ muốn vùi mình xuống giường, trùm chăn kín đầu để biến mất khỏi tầm mắt người kia.

Triệu Bách Nhã vẫn đứng đó, điềm nhiên đối diện với sự xấu hổ đang bao trùm lấy Mộ Huyền Noãn. Gò má ửng hồng và đôi tai đỏ bừng ẩn sau mái tóc lòa xòa kia khiến cô nhíu mày, tự hỏi Mộ Huyền Noãn không phải phát sốt rồi chứ?

Bản năng khiến cô giơ tay lên, định chạm vào trán Mộ Huyền Noãn. Nhưng vừa nhấc tay được một nửa, cô đã lập tức xoay chuyển, hướng về phía hộp dụng cụ y tế.

Mọi thứ quá gọn gàng, khiến động tác tưởng chừng thừa thãi ấy trở nên vô cùng hợp lý, che giấu đi bất kỳ ý niệm nào thoáng qua.

Từ lúc Mộ Huyền Noãn tỉnh dậy, một lời hai lời đều muốn Triệu Bách Nhã rời đi. Triệu Bách Nhã ngoài mặt dù không biểu lộ gì, nhưng trong lòng không phải không có chút khó chịu. Thế nhưng, chút kích động này chỉ thoáng qua rồi tan biến.

Sau khi triệt bỏ được cảm xúc, Triệu Bách Nhã lần lượt thu dọn bông gạc, thuốc sát trùng trên mặt bàn. Nếu có điều gì từng hiện diện trong ánh mắt cô, thì nó giờ cũng đã bị lớp bình thản quen thuộc che khuất hoàn toàn.

Thu dọn xong, cô cầm lấy chiếc laptop đặt, kẹp gọn dưới cánh tay.

“Nghỉ ngơi đi.”

Mọi thứ được trả về đúng chỗ, gọn gàng, sạch sẽ, không để lại dù chỉ một dấu vết. Bóng lưng của Triệu Bách Nhã dần khuất sau khung cửa, rồi tan vào không gian như chưa từng hiện diện. Tiếng cửa khẽ khàng khép lại, trả lại cho căn phòng bầu không khí vốn dĩ thuộc về sự im lặng.

Mộ Huyền Noãn nằm thêm một lúc, cho đến khi chắc chắn Triệu Bách Nhã đã rời đi. Cô khẽ cựa mình, chậm rãi gắng gượng ngồi dậy. Cơ thể vẫn còn rã rời, từng khớp xương nặng như bị dồn thêm trọng lực. Nhưng ít nhất, không còn cảm giác buồn nôn hay chóng mặt như trước.

Giờ đây, chỉ còn một sự trống rỗng bám riết lấy Mộ Huyền Noãn, trong đầu, và đặc biệt là trong dạ dày, khi cơn đói cồn cào bắt đầu lên tiếng, át đi mọi cảm giác khác.

Mộ Huyền Noãn chậm rãi chống tay ngồi dậy. Cô đưa chân xuống giường. Thay vì chạm sàn lạnh ngắt như tưởng tượng, một đôi dép bông mềm mại đã nằm sẵn dưới chân, êm ái đón lấy bàn chân trần. Ánh mắt cô dừng lại thoáng chốc. Bản thân không nhớ đã từng đặt nó ở đây. Dù có chút ngạc nhiên, nhưng câu hỏi còn chưa kịp thành hình thì dạ dày đã quặn nhẹ, kéo sự chú ý trở về với cơ thể.

Mộ Huyền Noãn không thêm nghĩ nữa, cô bước ra ngoài, hướng về phía phòng khách.

Không còn dấu vết của ly rượu đổ nghiêng, hay tàn dư hỗn loạn vương vãi khắp nơi. Ngay khi vừa bước ra, ánh mắt cô lập tức chạm vào một thứ lạ lẫm, không thuộc về căn hộ quen thuộc này.

Một thố cháo đặt ngay ngắn giữa bàn, nắp sứ đậy cẩn thận. Bên cạnh là một đĩa nhỏ đựng vài món ăn kèm, một vỉ thuốc cùng tấm danh thiếp bác sĩ, và một ly nước ấm đã nguội.

Mộ Huyền Noãn đứng lặng một lúc lâu. Ánh mắt cô dừng lại trên ly nước.

Hơi nước đã nguội, nhưng vẫn còn đọng lại trên thành ly một vệt mờ nhạt. Một giọt nước tụ lại, chậm rãi trượt xuống, để lại một vệt ướt mong manh trên mặt kính. Trong khoảnh khắc ấy, một điều gì đó vừa len vào tim Mộ Huyền Noãn, nhỏ bé như giọt nước rơi nhưng đủ sức khiến lòng người xao động. Rồi nó tan đi, không để lại gì ngoài một dư âm mơ hồ, chậm chậm gieo mầm trong lồng ngực.

————

Xa khỏi sự tĩnh lặng ấy, ở Bắc Kinh hoa lệ, nhịp sống cuồng loạn lại vừa bừng tỉnh sau màn đêm.

Nhạc dance nện từng nhịp bass dồn dập, át cả tiếng nói chuyện, dẫn dụ những kẻ đang say men lạc thú. Ánh đèn neon nhấp nháy điên cuồng, quét ngang trần quán bar, rọi xuống những làn khói thuốc lượn lờ như ảo ảnh, nhuộm đỏ bầu không khí đặc sệt rượu mạnh, nước hoa nồng gắt và mùi thuốc lá cháy dở.

Giữa sàn bar là những thân thể uốn éo, kề sát nhau trong điệu nhảy không dành cho kẻ tỉnh táo. Ánh sáng lập lòe phủ lên những bộ váy ngắn đến táo tợn, những vạt áo sơ mi phanh cúc, những ánh mắt mờ đục và những bàn tay chưa từng biết giới hạn.

Đây là một trong những quán bar sang trọng nhưng đầy tai tiếng bậc nhất trong thành phố, nơi những kẻ có tiền và có quyền lui tới để trút bỏ vẻ ngoài đạo mạo, khoác lên mình lớp áo của sự trụy lạc.

Ở đây, không có khái niệm thời gian, chỉ có khoái lạc nối tiếp khoái lạc, không ngừng nghỉ.

Và khi đã thỏa mãn hoặc quá mệt mỏi với những trò chơi nơi đám đông, tầng lớp có tiền và có quyền ấy sẽ lặng lẽ rút lui, bước lên một nấc thang khác, kín đáo và xa xỉ hơn.

Sau cánh cửa được mã hóa bằng vân tay, giấu mình sau lớp rèm và những tấm kính phản quang một chiều, là một căn phòng VIP tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài. Ánh sáng trong phòng được hạ thấp đến mức vừa đủ để nhận ra đường nét nhưng không đủ để soi rõ bất kỳ điều gì.

Đây là nơi quyền lực không cần lên tiếng, nó được ngầm hiểu qua ánh nhìn, qua cách phục vụ mẫn cán đến từng chi tiết. Tất cả được phô bày trần trụi, tạo nên một vẻ xa hoa đến choáng ngợp nhưng cũng đầy rẫy sự mục ruỗng.

Một người đàn ông ngả người trên ghế, cổ áo sơ mi gỡ vài nút, tay phải lười nhác xoay ly whisky đắt tiền, khiến thứ chất lỏng màu hổ phách sóng sánh ánh lên như mật, tay trái vòng qua eo một cô gái trẻ đang cười ngả nghiêng, đầu gối lên vai hắn. Cạnh đó, một cô gái khác với thân hình bốc lửa ngồi lên tay vịn, thân người áp sát, ngón tay sơn đỏ thẫm lướt dọc cổ hắn như đánh dấu lãnh thổ.

Phiến Văn Nghiêu không phải một cái tên xa lạ. Hắn là người thừa kế hợp pháp của Phiến gia, tập đoàn tài chính ngầm lớn nhất khu vực phía Nam, đứng sau hàng loạt thương vụ ngầm, thao túng cổ phiếu và đấu thầu dự án chính phủ. Trong giới ngầm, Phiến gia đủ sức khiến nhiều phe phái phải dè chừng.

Trên mặt báo, Văn Nghiêu được xây dựng hình tượng là một nhà đầu tư trẻ tuổi, điển trai, được giới truyền thông săn đón. Hắn thường xuất hiện trong những buổi đấu giá nghệ thuật và tiệc từ thiện với nụ cười dễ mến và ánh mắt không vướng bụi trần. Đây là một vỏ bọc hoàn hảo che giấu bản chất thực sự của kẻ ăn chơi trác táng, thiếu mục đích.

Văn Nghiêu cụng ly nhẹ với cô gái bên cạnh, ánh mắt liếc nhìn màn hình điện thoại lần cuối trước khi màn hình tắt đi. Rồi hắn ngước lên nhìn ba người đàn ông khác đang ngồi đối diện, giọng nói trầm khàn vang lên giữa tiếng nhạc xập xình vọng vào.

“Lâu rồi không uống với tụi mày. Tối nay coi như tiễn tao một ly đi.”

Ba người đàn ông đối diện đều ngả người ra sau, cười ồ lên đầy sảng khoái. Đây đều là những thiếu gia trác táng có tiếng trong giới, không kém phần ăn chơi hưởng thụ so với Phiến Văn Nghiêu, nhưng lại luôn phải cúi mình một bậc trước hắn. Một gã tóc húi cua giơ ly lên cao, uống cạn không chút ngần ngại

“Tưởng ông chủ nhỏ bận bịu quá nên quên sạch anh em rồi chứ. Lần này, mày định mất tích bao lâu đây?”

Văn Nghiêu tặc lưỡi, một tiếng động nhỏ đầy vẻ bất mãn thoát ra. Bàn tay hắn, không chút ngần ngại hay e dè, khẽ trượt xuống, thản nhiên vuốt ve eo và hông cô gái bên cạnh, thậm chí còn luồn sâu vào bên trong vạt váy, thoải mái chạm vào làn da trần đang khẽ rùng mình.

“Tụi mày bận lo cái thân đi. Lần này lão già giao việc, không hoàn thành thì không có cửa quay lại chơi với tụi mày đâu.”

Ba người đàn ông thoáng chốc im bặt. Sau đó, một kẻ có bờ vai vạm vỡ, gương mặt dữ dằn đầy sẹo, giọng nửa đùa nửa thật nói.

“Lão đại à… Nếu đi công tác dài ngày không tiện mang theo bạn gái, hay là để bọn em chăm sóc giúp vài bữa. Đảm bảo giữ nguyên, không để hỏng mất đâu.”

Gã mặt sẹo nhếch miệng, liếm môi đầy ẩn ý. Ánh mắt hắn ta trượt một đường từ đôi chân trần trắng muốt đến bờ vai trễ nải của cô gái đang ngoan ngoãn tựa sát bên Phiến Văn Nghiêu, một cô gái xinh đẹp, ngoan ngoãn nhưng chỉ là món đồ chơi tạm thời. Dưới ánh đèn neon lập lòe, thân hình cô ta như tan lẫn trong vòng tay hắn, một vẻ đẹp vừa mơn mởn, vừa có chút bất cần, như thể đã quen với việc trở thành món đồ chơi đắt tiền trong thế giới xa xỉ này.

Tuy nhiên, cô gái này rõ ràng không phải người mà hắn nhắc đến.

Văn Nghiêu dạo gần đây kiếm ra được một cô bạn gái rất xinh đẹp, tuyệt sắc đến mức khư khư giữ bên mình hai tháng nay, không hề lộ diện ở những chốn ăn chơi thế này. Gã mặt sẹo đã nhìn thấy cô một lần, trong một buổi tiệc kín của Phiến gia, và gương mặt đó đã khắc sâu vào tâm trí hắn.

Lời hắn nói nghe có vẻ ngông cuồng, nhưng trong mắt hắn lại là sự tự tin tính toán kỹ càng. Bởi gã biết rõ, những người phụ nữ từng bên cạnh Văn Nghiêu, sớm muộn gì cũng bị vứt lại sau vài đêm rượu. Có người tự biến mất, có người được tặng cho đàn em dưới trướng như một món thưởng. Mà ai từng qua tay lão đại rồi, đều biết điều, không dám ho he một tiếng nào. Vậy nên hắn đoán, cô bạn gái của Văn Nghiêu chắc cũng chẳng ngoại lệ. Chỉ là một món đồ chơi mới mẻ, và thật đáng tiếc nếu để lãng phí trong lúc lão đại đi vắng.

Mấy tên còn lại cũng bật cười hùa theo, nửa như ủng hộ, nửa chờ xem phản ứng của lão đại.

Không một lời báo trước. Bàn tay Phiến Văn Nghiêu đang vuốt ve eo cô gái đột nhiên buông ra. Ngay sau đó, hắn vươn tay chộp lấy chai rượu trên bàn. Không chút do dự ném thẳng vào gã mặt sẹo.

Chai rượu không trúng thẳng mặt gã, nhưng với lực ném như đập búa, nó dội thẳng vào bức tường phía sau. Thủy tinh vỡ loảng xoảng, mảnh vỡ văng tung tóe như mưa kính. Rượu mạnh bắn ra thành từng vệt sóng sánh, văng cả lên trần và những người ngồi gần..

Một mảnh thủy tinh sắc nhọn găm thẳng vào mặt gã mặt sẹo, máu tươi lập tức ứa ra, chảy ròng ròng xuống cổ áo. Gã rú lên một tiếng kinh hoàng, hai tay cuống cuồng ôm lấy mặt, mười ngón run rẩy chạm vào mảnh vỡ vẫn còn cắm sâu, nhưng không dám rút ra.

Cơn đau khiến hắn nghiến chặt răng, ánh mắt lóe lên tia phản kháng, nhưng rồi chỉ vài giây sau, thứ bản năng ấy bị bóp nghẹt bởi ánh mắt lạnh hơn cả lưỡi dao của kẻ ngồi đối diện. Khuôn mặt hắn, vốn dữ tợn giờ đây cúi rạp xuống, môi co rúm lại thành một nụ cười méo mó. Hắn đưa tay quệt vội dòng máu loang trên mặt, đầu cúi thấp, không dám ngẩng lên.

“Lão đại… em lỡ lời.”

Phiến Văn Nghiêu không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái. Hắn chỉ thản nhiên rút một viên đá từ ly rượu, bỏ vào miệng.

Rắc.

Tiếng đá bị nghiến vỡ vang lên sắc lạnh, giòn khô như tiếng xương gãy dưới gót giày.

Giọng hắn vang lên ngay sau đó, không lớn, nhưng đủ khiến từng sợi thần kinh căng ra.

“Mồm mày bốc mùi đến mức tao phải dọn dẹp rồi đấy. Lần sau, đừng để tao phải dọn cả xác.”

Không khí trên bàn như bị ép xuống đáy ly rượu, đặc quánh và nặng mùi sợ hãi.

Mấy kẻ còn lại không hẹn mà cùng cúi thấp đầu, kẻ nín thở, kẻ cố gắng uống hết ly rượu để không phải lên tiếng. Ai cũng cố làm mình nhỏ lại, tàng hình đi, như thể càng ít tồn tại thì càng ít cơ hội bị nhìn thấy.

Ngay cả cô gái đang nép bên cạnh Phiến Văn Nghiêu cũng không ngoại lệ. Toàn thân cô run lên từng đợt khe khẽ. Từ vòng tay nũng nịu, giờ cô như muốn rút lui, bàn tay đang bám lấy cánh tay hắn co lại, không còn chút vẻ quyến rũ nịnh bợ nào. Nhưng cuối cùng cô vẫn không dám rời đi, chỉ dám rúc sâu hơn, như thể trốn trong bóng lưng hắn sẽ an toàn hơn là làm phiền hắn thêm một lần nữa.

Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng VIP khẽ mở. Một bóng dáng mảnh mai, thanh thoát xuất hiện, bước vào với vẻ ngoài xinh đẹp nổi bật, thu hút mọi ánh nhìn. Đó chính là cô bạn gái mà Văn Nghiêu đã cất giữ như báu vật suốt thời gian qua.

Cô mặc một chiếc váy đỏ ôm sát, lụa mỏng như tơ, phác họa từng đường cong gợi cảm. Nước da trắng muốt không tì vết, vòng eo thon gọn và đôi chân dài miên man bước từng bước thong dong. Mỗi bước chân cô đi, tỏa ra một thứ khí chất đối lập hoàn toàn với không khí u ám, bạo lực trong căn phòng, khiến tất cả những ánh mắt kinh ngạc đều phải dán chặt vào cô.

Gương mặt cô chỉ lớn bằng bàn tay, mũi cao thẳng, môi đỏ mọng. Đường nét hoàn mỹ đến từng chi tiết, tựa như được điêu khắc tinh xảo, vốn mang một vẻ lạnh lùng khó chạm tới. Thế nhưng, khí chất tổng thể của cô lại là một sự đối lập ngoạn mục, đôi mắt phượng khẽ hếch ánh lên nét lả lơi đầy mê hoặc, mỗi chuyển động đều phảng phất sự phóng khoáng, quyến rũ đến chết người.

Với kiểu phụ nữ này, muốn giữ được tỉnh táo đã khó, muốn rời mắt, còn khó hơn.

Chính vì thế, mới có thể khiến một Phiến Văn Nghiêu, cam tâm bị thu phục.

Văn Nghiêu vừa trông thấy cô, hắn lập tức hất tay đẩy phăng hai người phụ nữ đang bám lấy mình sang một bên. Một cô suýt ngã, một cô lùi lại trong lúng túng, nhưng hắn chẳng buồn để mắt. Hắn đứng dậy, cài lại khuy áo, sải bước về phía người vừa bước vào.

Khi đến gần, hắn không chút kiêng dè, đưa tay nâng cằm cô, ngón cái khẽ vuốt ve đôi môi đỏ mọng. Giọng nói trầm thấp cất lên, không trách móc, chỉ mang theo chút cưng chiều.

“Muộn thế này… là cố ý hay bắt anh chờ thật?”

Cô không né tránh cũng chẳng đáp lại, chỉ khẽ nghiêng đầu, để yên cho ngón tay hắn lướt qua môi mình. Đôi mắt phượng nheo lại, nụ cười nhàn nhạt hiện nơi khóe môi, thoáng có chút trêu đùa, lại như chẳng buồn giải thích.

“Kẹt xe.” Cô bắt lấy bàn tay hắn, những ngón tay thon dài khẽ mơn trớn, mân mê từng khớp xương. Ánh mắt lướt qua gương mặt hắn, nụ cười mỏng cong lên nơi khóe môi, mềm mại mà đầy khiêu khích. “Gương mặt anh lúc mất kiên nhẫn, thật khiến người ta muốn gây rối thêm.”

Đáy mắt Phiến Văn Nghiêu khẽ tối lại, nhưng không phải vì giận dữ. Đó là thứ ánh nhìn pha trộn giữa cưng chiều và chiếm hữu, một kiểu dịu dàng không dành cho kẻ yếu. Hắn không rút tay về, mặc cho ngón tay cô lượn lờ nghịch ngợm, rồi thuận thế kéo tay cô áp vào ngực mình.

“Vậy à?” Giọng hắn sát bên tai cô, trầm thấp và chắc chắn, mang theo hơi thở nặng mùi thuốc lá và rượu mạnh. “Hiện tại, có muốn nhìn thêm không?”

Nói dứt câu, Phiến Văn Nghiêu hơi nghiêng đầu, bàn tay khẽ luồn ra sau gáy cô, cúi xuống định đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.

Nhưng cô đã nhanh hơn một nhịp.

Bàn tay cô đưa lên, nhẹ nhàng che môi hắn lại. Động tác không cản, chỉ đủ để ngăn lại đúng thời điểm. Đôi mắt cô chớp nhẹ, hàng mi cụp xuống, nụ cười thoảng qua như một làn khói.

“Hôn được. Nhưng nhìn thì chỉ mình em được nhìn.” Cô nói rõ. “Không thích chia sẻ.”

Văn Nghiêu khựng lại một nhịp, rồi bật cười khẽ. Hắn kéo cô sát vào lòng hơn, để toàn bộ hơi thở và ánh mắt cô không thể rời khỏi hắn. Một giây sau, hắn nghiêng đầu, cắn nhẹ một cái lên vành tai cô, cố tình dùng răng lướt qua làn da mỏng như đang giễu cợt.

“Bảo bối… em càng ngày càng biết dạy người.”

Phiến Văn Nghiêu đưa tay lên, ra hiệu cho gã vệ sĩ đang đứng chốt cửa. Chỉ một cử chỉ, không cần thêm lời giải thích. Trong tích tắc, mấy gã mặc đồng phục đen tràn vào như thể đã quen thuộc với những cảnh tượng tương tự, người nhanh chóng xóa bỏ dấu vết rượu và máu trên tường, người kiểm tra camera giám sát, người lặng lẽ đưa gã mặt sẹo đã được băng bó tạm bợ đi nơi khác.

Và khi mọi thứ được thu xếp gọn ghẽ, Phiến Văn Nghiêu đã dìu cô rời khỏi căn phòng đầy khói thuốc, bước vào không gian riêng chỉ có hai người.

Chiếc xe đen sang trọng dừng sẵn trước cửa. Hắn kéo cửa xe, cúi người, đỡ cô vào ghế như một quý ông, nhưng ánh mắt hắn thì không còn mang chút nhã nhặn nào. Cửa xe đóng lại, cách âm toàn bộ thế giới bên ngoài. Ánh đèn trong xe lập tức chuyển sang tông dịu tối. Cô vừa ngồi xuống ghế da còn chưa kịp cài dây an toàn, hắn đã nghiêng người về phía cô.

Không cần báo trước. Cũng không cần hỏi.

Cánh tay hắn chống lên lưng ghế, tay còn lại ghì lấy gáy cô. Môi hắn đè xuống môi cô đầy thô bạo, mang theo vị rượu cay xộc và khói thuốc nồng gắt pha lẫn.

Tiếng thở dồn dập vang lên trong không gian hẹp. Cô đáp lại, không yếu ớt, cũng không phục tùng, ngược lại, như một kẻ đồng lõa. Hai tay cô quàng lên cổ hắn, đầu lưỡi khẽ lướt qua môi hắn, trêu chọc, mời gọi, khiến hắn muốn phát điên

Nụ hôn kéo dài không dứt, ngày càng sâu và mãnh liệt. Bàn tay thô ráp của hắn dọc theo sống lưng mảnh khảnh cô trượt xuống, tham lam vuốt ve đường cong cơ thể. Chiếc váy đỏ ôm sát bị kéo lên từng chút một, vải lụa nhăn nhúm, dồn lại nơi hông. Một bên vai áo tuột khỏi vai cô, để lộ làn da trắng muốt lấp loáng dưới ánh đèn dịu.

Không gian chật hẹp trong xe bỗng trở nên quá nóng. Mùi hương nước hoa đắt tiền trộn cùng mùi rượu và thuốc lá, len lỏi trong hơi thở, quyện giữa kẽ tóc và da thịt. Cô nghiêng đầu thở dốc, ánh mắt mơ màng, lấp lánh đầy ý cười.

Phiến Văn Nghiêu cúi người, cắn một dấu nhỏ nơi hõm cổ cô, hơi thở nóng bỏng phả vào làn da mẫn cảm.

“Ăn tối chưa?”

Cô bật cười khanh khách, tiếng cười như chuông bạc vang lên trong không gian ngột ngạt. Tay cô cũng chẳng ngoan ngoãn đưa xuống, đầu ngón tay như lửa lướt dọc theo cạp quần, rồi dừng lại ở nơi nhạy cảm nhất bên dưới.

“Không phải đang chuẩn bị ăn đó sao?”

Toàn thân Phiến Văn Nghiêu cứng lại trong giây lát, rồi một luồng điện xẹt qua người hắn. Hắn không thốt ra lời nào, nhưng ánh mắt hắn đã nói lên tất cả. Vui vẻ, sáng khoái, thích thú tột cùng, và một ham muốn không thể che giấu. Hắn giữ chặt lấy cô, lật người cô quay lại, ép sát vào cánh cửa xe, đôi môi lại tìm đến, không ngừng nghỉ, như một con thú đói khát đã tìm thấy con mồi. Mùi nước hoa của cô, mùi cơ thể hắn, và hơi thở nóng hổi của cả hai hòa quyện, lấp đầy mọi ngóc ngách, biến khoang xe thành một thế giới riêng chỉ có hai người và dục vọng nguyên thủy.

Chiếc xe vẫn đỗ yên, kính màu cách âm ngăn cách hoàn toàn thế giới bên ngoài. Còn tiếng thở của cả hai sau một thời gian, dường như vẫn chưa ổn định hẳn.

Chiếc váy đỏ của cô rối bời trên người, lưng hơi dán vào cửa xe, làn da còn vương dấu răng hằn mờ. Phiến Văn Nghiêu ôm cô trong lòng, một tay đặt sau gáy, tay còn lại kéo vạt áo vest đắp ngang lưng cô. Mái tóc ngắn của cô rũ xuống gò má, ánh mắt hơi mờ vì đêm tối, nhưng trong đó vẫn có tia sáng nghịch ngợm chưa tắt.

“Xong rồi?” Cô hỏi, giọng khàn khàn, hơi thở chưa hoàn toàn lấy lại bình thường. Ngón tay nhấc nhẹ cà vạt hắn, buộc lỏng rồi buông ra, cứ như chưa muốn kết thúc trò đùa.

Phiến Văn Nghiêu nhìn cô một lúc lâu, không trả lời ngay. Hắn nghiêng đầu, vùi mặt vào hõm cổ cô, hít một hơi thật sâu như thể đang trấn an dục vọng vẫn còn âm ỉ trong ngực. Giọng hắn trầm đục vang lên, lười biếng nói.

“Muốn nữa thì bảo. Anh không phiền.”

Cô bật cười, bàn tay luồn vào tóc hắn, khẽ day day da đầu như đang dỗ một con thú dữ vừa gầm xong.

“Sắp gặp lại người đó rồi. Anh vui không?”

Văn Nghiêu nghiêng đầu nhìn cô, nửa ánh mắt giễu cợt, nửa như dò xét. Một lúc sau, hắn nhếch môi, chậm rãi hỏi ngược.

“Không phải em mới là người nên vui sao?”

Cô cười nhạt. Mệt mỏi rúc vào lòng hắn như con mèo được vuốt ve đúng chỗ.

“Phiến tiên sinh ghen à?”

“Không.” Hắn nghiêng người, thì thầm bên tai cô. “Chỉ thấy thú vị. Một vở kịch hay sắp bắt đầu… Đạo diễn, diễn viên, khán giả, anh đều không muốn bỏ lỡ.” Giọng hắn trầm thấp, khàn khàn, nói rõ mục đích. “Phụ nữ đẹp, đặc biệt là những người vừa thông minh vừa rối rắm như em, lúc đau khổ là lúc đẹp nhất. Anh giúp em không phải vì yêu thương gì đâu. Mà vì anh thích chạm tay vào những điều người khác không chạm được. Càng khó có, càng muốn thử.”

Hắn luồn tay xuống dưới vạt váy lụa, lòng bàn tay nóng rực chạm vào nơi tư mật, nơi còn ẩm ướt, lẫn mùi hương của cô trộn cùng hắn, bàn tay mạnh mẽ xoa nắn, nhếch môi nói.

“Anh muốn xem… rốt cuộc mấy người các em, ai có thể nằm dưới thân anh lâu hơn.”

Cô không né tránh hắn, môi khẽ hé, rên một tiếng nhỏ. Cơ thể mềm mại uốn lượn theo từng chuyển động của ngón tay hắn, tựa như đang tận hưởng khoái cảm trọn vẹn. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài.

Sâu bên trong, từng dây thần kinh của cô như bị giật căng. Trái tim lạnh tanh, khoang bụng âm ỉ buồn nôn.

Cô nhắm hờ mắt, trong đầu hiện lên một gương mặt cô từng yêu đến điên cuồng.

Cô chưa từng thích Phiến Văn Nghiêu. Đối với cô, sự đụng chạm này chẳng khác gì một trò đổi chác bẩn thỉu. Nhưng cô đâu ngốc đến mức từ chối, khi mà hắn là lối tắt nhanh nhất để cô tiếp cận người mình cần gặp.

Trong lòng, cô đang đếm ngược.

Một ngày, hai ngày…

Mỗi con số trôi qua là một nhát dao khắc sâu thêm quyết tâm.

Mộ Lưu Di khẽ mỉm cười, môi cô vẫn còn vương hơi thở của kẻ khác. Giữa làn tóc rối, đáy mắt ngập tràn sự lạnh lẽo và căm thù đến tận xương tủy.

“Noãn, em lại nhớ chị rồi. Nhớ đến phát điên lên được.”

Trước đó
Thông tin tiểu thuyết

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
bh, bhtt, GL

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây