Một ngày. Bấy nhiêu đó cũng đủ để Mộ Huyền Noãn nhìn thẳng vào chính mình. Không né tránh, không trốn chạy, cô kiên nhẫn tháo gỡ từng nút thắt trong lòng, chậm rãi sắp xếp lại từng tầng cảm xúc. Khi tia sáng đầu tiên của ngày thứ hai xuyên qua rèm cửa, ánh mắt cô đã không còn vướng chút băn khoăn nào.
Việc đầu tiên cô làm là gọi cho thư ký, yêu cầu đặt vé bay đến Bắc Kinh ngay trong ngày. Toàn bộ công việc tại Lâm Thị, đặc biệt là mảng chiến lược, được ủy quyền lại cho Dị Tịch.
Sau đó, khi cô trở về Hoắc Ngôn, lịch trình của cô được lấp đầy bằng những cuộc họp và quyết sách. Hội đồng cổ đông, lãnh đạo cấp cao, các đối tác đầu tư lớn đều được cô lần lượt triệu tập. Không khí trong phòng họp luôn căng như dây đàn mỗi khi quyết định được ban ra bằng chất giọng trầm thấp, tuyệt nhiên không mang theo một gợn cảm xúc nào.
Mộ Huyền Noãn luôn cho rằng giá trị cốt lõi nằm ở năng lực và sự rạch ròi, không phải ở lòng trung thành hời hợt. Cô không cần những kẻ sẵn lòng hy sinh vô điều kiện, mà cần một người đủ tỉnh táo để nhận diện vấn đề, biết giữ ranh giới và hiểu rõ món nợ nào cần phải trả.
Chính vì thế, trong lúc nhiều người còn đang đoán già đoán non về cục diện mới, cô đã dứt khoát bổ nhiệm Thuận Hiên, người đang điều hành một hãng hàng không tư nhân vào vị trí Tổng Giám đốc tạm quyền của Hoắc Ngôn.
Cuộc họp vừa kết thúc, mọi người còn chưa rời đi hết thì Thuận Hiên đã vòng về văn phòng riêng của Mộ Huyền Noãn. Không gõ cửa, cũng chẳng báo trước, anh đẩy cửa bước vào bằng phong thái quen thuộc của một người biết rõ mình được phép.
Mộ Huyền Noãn đang đứng quay lưng về phía cửa, tay khẽ thu dọn những văn kiện còn sót lại trên bàn. Ánh sáng cuối chiều hắt nghiêng qua ô cửa kính phía sau lưng, trải dài trên lưng áo cô một vệt vàng sẫm. Cô không quay lại, giọng bình thản vang lên giữa căn phòng.
“Sớm.”
Tiếng cửa khép lại sau lưng. Thuận Hiên thả người xuống chiếc sofa. Anh tháo mắt kính, ngửa đầu lên lưng ghế rồi khẽ day nhẹ cổ, cười nhạt.
“Cô xem, liệu có ai thảm hơn tôi không?” Anh cười nửa miệng, “Chạy đôn chạy đáo với một đám nhà giàu suốt ngày kè kè phi cơ riêng đã đủ mệt, giờ còn thêm Hoắc Ngôn của cô nữa.”
Mộ Huyền Noãn xếp gọn tập văn kiện thành một chồng ngay ngắn, lúc xoay người lại thì thấy anh đã nằm dài trên sofa như đang ở nhà. Ánh mắt cô lướt qua, môi cong lên một đường rất khẽ, giọng pha chút trêu chọc.
“Người tài giỏi như anh cũng bắt đầu học cách than thở rồi?”
Thuận Hiên chép miệng, ánh mắt sắc lẹm nhìn Mộ Huyền Noãn, chán nản tặc lưỡi.
“Không than được sao? Hoắc Ngôn chẳng khác gì tụ điểm tình cũ của cô. Cô ưu ái tôi ra mặt như thế, không sợ phá vỡ hòa bình nội bộ à?”
“Vậy nếu tôi chọn một trong số họ, anh có chắc mình không phải người đầu tiên đập bàn phản đối không?” Mộ Huyền Noãn đặt một tập văn kiện xuống bàn, thong thả nói, “Dỗ dành một vài người vẫn dễ hơn ngồi gỡ từng quả bom cảm xúc trong phòng họp. Tôi chỉ đang chọn người đủ tỉnh táo để biết đâu là món nợ, đâu là món quà.”
Thuận Hiên nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn buông xuôi. Với cách sắp đặt gọn ghẽ như thế, anh hiểu rõ mình chẳng còn cớ nào để phản kháng.
“Thật vô ích khi diễn vai nạn nhân trước mặt cô.” Anh so vai, rồi bất ngờ hạ thấp giọng, một câu hỏi vang lên, không hẳn dò xét, cũng chẳng trách móc, chỉ là sự quan tâm không giấu được nơi đáy mắt. “Nhưng rốt cuộc chuyến đi đó là vì chuyện gì? Tôi hỏi Lạc Uất mãi mà cô ta không chịu hé răng nửa lời. Cô giữ bí mật như vậy là đang giày vò người khác đấy.”
Mộ Huyền Noãn trầm ngâm một thoáng trước ánh mắt truy hỏi kia, nghiêng đầu giải thích.
“Không phải tôi cố giấu. Chỉ là có những chuyện, nói ra ngay lúc này cũng chẳng thay đổi được gì.” Nói rồi, bàn tay cô đặt lên vai anh, vỗ nhẹ hai cái, “Khi mọi việc có kết quả rõ ràng, tôi sẽ kể. Còn bây giờ, Hoắc Ngôn trông cậy cả vào anh.”
Thuận Hiên trong lòng thôi tính toán, anh cầm lấy tập tài liệu trên bàn, lật giở vài trang, giọng vẫn lười nhác nhưng ánh mắt đã có chút gì đó thay đổi.
“Trong thời gian cô đi, nếu có người nào đó lấy tình công tư, tôi không chắc mình sẽ nương tay đâu.”
Tay đã đặt lên nắm cửa, Mộ Huyền Noãn không quay đầu lại, chỉ để lại một tiếng cười nhẹ.
“Tùy ý anh.”
Mộ Huyền Noãn đẩy cửa bước ra ngoài, tiếng gót giày chạm sàn vang lên nhịp trầm chắc. Ánh hoàng hôn đổ nghiêng theo bước chân, kéo dài bóng dáng cô lên nền hành lang trống trải. Một nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi, nhưng không phải vì công việc đã sắp xếp ổn thỏa, mà vì giờ đây, cô có thể yên tâm bước vào cuộc gặp đã được chờ từ trước.
————–
Tuần này không có quá nhiều biến động về công việc, nhưng lại là lần đầu tiên Dị Tịch có cơ hội tiếp xúc thường xuyên với Triệu Bách Nhã.
Bình thường, mọi việc lớn nhỏ ở Lâm Thị chỉ cần liên quan đến phòng Kế hoạch đều do Mộ Huyền Noãn đích thân xử lý. Dù lịch trình bận rộn đến đâu, cô cũng không bao giờ giao phó cho người khác. Mỗi lần cần trao đổi, luôn là cô tự mình đến gặp Giám đốc Triệu. Giờ đây, khi cô đột ngột vắng mặt, trọng trách ấy bất ngờ rơi vào tay Dị Tịch.
Dị Tịch từng không ít lần chứng kiến. Mỗi khi có ai đó vô tình khen ngợi Giám đốc Triệu, ánh mắt Mộ Huyền Noãn, dù trước đó còn đầy vẻ lãnh đạm, sẽ lóe lên một tia sáng rất khẽ, và khóe môi cô bất giác cong lên thành một nụ cười vui vẻ. Nhưng ngược lại, nếu Mộ Huyền Noãn vô tình nghe được những lời bàn tán không hay, những lời chỉ trích hay phàn nàn về đối phương từ đám đông, thái độ của cô sẽ thay đổi đột ngột đến đáng sợ. Ánh mắt cô trở nên sắc lạnh như băng, và một luồng khí áp vô hình sẽ tỏa ra, khiến những người xung quanh không hẹn mà run, lập tức im bặt.
Dị Tịch không phải không thắc mắc. Càng không phải không tò mò. Nhưng cô biết giới hạn nên không biểu lộ quá nhiều sự quan tâm, càng không dám dò hỏi. Chỉ lặng lẽ quan sát, cố gắng xâu chuỗi những mảnh ghép rời rạc đã nhặt được từ từng lần tiếp xúc.
Bạn bè cũ? Người thân? Hay chỉ đơn giản là không muốn để ai nhìn thấy nên ngoài mặt cố tình giữ khoảng cách? Dị Tịch từng thử đặt ra vài giả thuyết, nhưng vẫn không chạm được vào điểm mấu chốt. Thế nên, cô dừng lại. Có những điều, nghĩ thêm cũng chỉ rối trí.
Hiện tại, trong một cuộc họp trực tuyến, Dị Tịch ngồi trước laptop, tai đeo tai nghe, mắt dán vào màn hình hiển thị dày đặc khung hình của từng trưởng bộ phận.
Ở chính giữa khung hình, Triệu Bách Nhã vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh quen thuộc. Giọng nói cô trầm thấp, vang lên đều đặn, ngắn gọn, súc tích, không dư một từ. Cuộc họp cứ thế tiếp diễn, từng luồng trao đổi dồn dập đan xen, tranh luận rẽ nhánh từ cụm này sang cụm khác.
Cho đến khi, trong một khoảnh khắc rất ngắn, Dị Tịch bắt gặp một nụ cười thoáng hiện trên môi Triệu Bách Nhã.
Không rõ là vì điều gì. Cũng không rõ dành cho ai. Góc môi Triệu Bách Nhã chỉ khẽ cong, như gợn sóng thoáng qua mặt hồ tĩnh lặng, rồi tan biến nhanh đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu mình có thực sự nhìn thấy.
Dị Tịch hơi nghiêng đầu, lặng lẽ rà lại phần tổng hợp số liệu. Nhưng không có gì sai lệch. Các trưởng phòng vẫn đang tranh luận về phân bổ ngân sách đầu tư, giọng nói nối tiếp nhau không ngừng. Không ai để ý đến thay đổi thoáng qua kia ngoài cô.
“Giám đốc Triệu, về đề xuất điều chỉnh phân bổ cho cụm dự án phía Tây, cô đánh giá thế nào?” Một trưởng bộ phận lên tiếng, mang theo sự dò hỏi cẩn trọng.
Qua màn hình, Triệu Bách Nhã đáp, giọng trầm đều.
“Các đề xuất nhìn chung hợp lý. Tuy nhiên, khối Tài chính cần rà soát lại tỉ lệ phân bổ giữa các cụm, đặc biệt là phía Đông và Tây Bắc.” Cô ngừng lại một nhịp, nhìn đồng hồ. Giọng nói không thay đổi, nhưng tiết tấu mang theo dấu hiệu kết thúc. “Chuyên môn chi tiết, chúng ta sẽ trao đổi sau. Hôm nay, cuộc họp dừng tại đây.”
Không đợi phản hồi, màn hình của Triệu Bách Nhã lập tức chuyển sang màu đen. Biểu tượng tên cô biến mất khỏi danh sách người tham gia.
Như thể sự hiện diện của cô chính là mảnh ghim cuối cùng cố định trật tự, và khi mảnh ghim ấy rút đi, toàn bộ nhịp vận hành cũng tự động khép lại theo.
Vài trưởng bộ phận lịch sự chào nhau đôi câu lấy lệ, rồi lần lượt thoát ra. Không ai nán lại thêm.
Chỉ còn Dị Tịch vẫn ngồi yên, tay lướt trên chuột như thể đang rà lại một báo cáo cuối cùng. Nhưng ánh mắt cô không còn bám vào màn hình, mà vẫn còn vương lại ở một hình ảnh đã tắt.
—–
Mộ Huyền Noãn đã vắng mặt ở Lâm Thị đã được một tuần.
Ban đầu, Triệu Bách Nhã cho rằng đó chỉ là phản ứng bản năng, một sự né tránh có phần xấu hổ sau những chuyện đã xảy ra giữa hai người. Cô nghĩ đó là sự im lặng quen thuộc trong cách Mộ Huyền Noãn thường lùi lại khi chưa kịp sắp xếp cảm xúc cho ổn thỏa.
Vì vậy, cô không quá để tâm.
Ít nhất là trong những ngày đầu tiên.
Cho đến khi, cô nhận được cuộc gọi của James.
Nếu không từng tình cờ nghe Rum nhắc đến Mộ Huyền Noãn, rằng cô là CEO của Hoắc Ngôn, kiêm Giám đốc Chiến lược tại Lâm Thị, đồng thời cũng là cấp trên trực tiếp của Triệu Bách Nhã, thì với James, cái tên ấy hẳn chỉ như một cái bóng mờ thoáng lướt qua trí nhớ.
Thế nên khi đối phương chủ động liên hệ, đề nghị một cuộc gặp mặt, James đã hơi do dự, không rõ nên tiếp đón hay từ chối.
Cuối cùng, ông quyết định gọi cho Triệu Bách Nhã. Hỏi cô muốn xử lý thế nào.
Đáp lại, Triệu Bách Nhã liền ngắn gọn nói.
“Gặp đi.”
Vì vậy, khi dòng tin nhắn từ James xuất hiện ở góc màn hình phụ, ánh mắt Triệu Bách Nhã chỉ lướt qua một lần. Nhưng chính khoảnh khắc ấy, mạch tập trung đang liền lạc như sợi dây bị ai đó âm thầm cắt đứt.
Không một giây do dự, cô nghiêng đầu nhìn đồng hồ, rồi quyết định kết thúc cuộc họp sớm hơn dự kiến.
Ngay sau khi rút khỏi phòng họp, Triệu Bách Nhã không rời khỏi bàn làm việc. Cô di chuyển chuột, mở sang màn hình phụ, nơi dữ liệu được đẩy vào một kênh riêng, tầng mạng mã hóa nội bộ, tách biệt hoàn toàn khỏi hệ thống vận hành chung.
Trên màn hình hiện ra một giao diện đơn sắc, trống trải. Chỉ có một thanh tìm kiếm nằm ở chính giữa và biểu tượng ổ khóa nhỏ ở góc dưới.
Triệu Bách Nhã gõ vào một chuỗi mã dài, pha trộn giữa ký tự và số học. Sau vài giây, giao diện chuyển sang nền đen. Một tệp video duy nhất hiện ra, định dạng không phổ biến, thời lượng không hiển thị được thiết lập tự động xóa trong vòng ba giờ đồng hồ.
Nhưng Triệu Bách Nhã không vội.
Cô ngả người ra sau, ngón tay gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn, rồi chậm rãi đứng dậy, bước về phía máy pha cà phê ở góc phòng.
Tiếng xay hạt vang lên đều đặn, lẫn trong tĩnh lặng của căn phòng. Mùi cà phê mới rang lan chậm trong không khí, quyện vào hơi nước mỏng manh, chạm vào ánh sáng nhạt nhòa đang loang trên mặt sàn.
Khi cô cầm lấy chiếc ly sứ, hơi ấm từ cốc lan tỏa vào lòng bàn tay và hơi nước vẫn còn lơ lửng phía trên, khẽ tạo nên vệt mờ trên bóng cô đổ dài dưới chân bàn.
Triệu Bách Nhã quay lại, ngồi xuống ghế.
Tay trái cô đặt hờ lên mặt bàn, đầu nghiêng nhẹ, tựa vào khuỷu tay. Tay phải chậm rãi di chuột, dừng trước biểu tượng duy nhất trên màn hình. Ngón trỏ trượt xuống, chạm nhẹ.
Trong khung hình, Mộ Huyền Noãn đang ngồi đối diện James trong một căn phòng yên tĩnh, ánh sáng hắt nghiêng qua vai, chiếu lên gò má nghiêng nghiêng của cô.
Triệu Bách Nhã yên lặng ngồi đó, nhấp từng ngụm cà phê đã bắt đầu nguội, ánh mắt không rời khỏi màn hình lấy một giây.
Cuộc đối thoại kéo dài hơn nửa tiếng. Trong suốt thời gian đó, Mộ Huyền Noãn không một lần liếc về góc quay bí mật. Mọi cử chỉ đều tự nhiên, như thể từng cái nghiêng đầu, từng quãng ngắt giữa lời nói, thậm chí cả khoảnh khắc đặt bản hợp đồng xuống bàn, đều đã được tính toán từ trước.
Không khí chỉ dao động khi James bất ngờ cười gằn.
“Cô đang muốn mượn người, hay muốn cướp người của tôi vậy?”
Một tiếng cười khô khốc, trượt qua kẽ răng như lưỡi dao lạnh. Không cần cao giọng, nhưng sắc đến mức khiến không khí trong phòng như đông đặc lại.
Những kẻ thực sự đã dính máu, thường sẽ biết cách khoác lên mình một vẻ ngoài hòa nhã để trà trộn vào xã hội. Nhưng đến khi muốn giết người, ánh mắt họ sẽ không giấu được. Dù mặt vẫn cười, lời vẫn nhẹ, ánh nhìn ấy vẫn cứ lạnh như thép và rực như tro tàn chưa tắt, mùi sát khí lẩn khuất trong hốc mắt sâu, đủ để người tỉnh táo nhận ra.
Đó là dã tâm thuần túy, là bản năng của loài săn mồi khi bắt đầu khép hàm.
Nhưng Mộ Huyền Noãn không tránh né, cũng không gồng lên phản kháng. Cô chỉ ngồi yên, ánh mắt chậm rãi đối diện với James. Trong đáy mắt cô không có lấy một gợn sợ hãi, chỉ có một sự tĩnh lặng, được rèn ra từ việc đã từng nhìn thẳng vào đôi mắt còn tàn độc hơn thế này.
“Tôi biết điều mình sắp nói rất dễ gây hiểu lầm.” Giọng cô thấp, không đanh thép, nhưng có một trọng lực riêng, lạnh và rõ như giọt nước rơi xuống bề mặt kim loại. “Tôi cũng không kỳ vọng ngài sẽ cân nhắc hợp tác, nên tôi nghĩ, nếu thực sự muốn bàn chuyện, thì tốt nhất nên thành thật.” Cô dừng lại một nhịp, như để chính mình lắng nghe. “Tôi rất thích cô Triệu. Đó là lý do tôi muốn đảm bảo sự hợp tác này kéo dài thêm nữa.”
Một khoảng lặng lướt qua, như lớp bụi chạm vào lưỡi dao chưa kịp rơi. Rồi bất ngờ kết thúc bằng một tiếng cười không kịp kìm nén.
“Phụt” James cười thành tiếng, ông vội quay mặt đi, cố gắng áp chế cảm xúc bằng một tiếng hắng giọng gượng gạo. “E hèm… Hóa ra, cuộc gặp hôm nay còn có mục đích cá nhân?”
Dù bị hành động của James làm cho hơi ngẩn người, nhưng Mộ Huyền Noãn không né tránh câu hỏi. Cô gật đầu nghiêm túc, thẳng thắn đối diện.
“Vậy… ngài sẽ cân nhắc điều khoản đó chứ?”
Mấy năm ở cạnh Triệu Bách Nhã, đủ mọi cung bậc cảm xúc, từ âm dương quái khí đến lạnh lùng vô cảm, James cũng đã từng trải qua. Và thực lòng, chẳng ai thực sự thích tính cách của cô ngoại trừ Rum. Giờ đây, lại có thêm một người nói thích cô, thậm chí còn chấp nhận ký một hợp đồng bất lợi chỉ vì muốn Triệu Bách Nhã giám sát dự án. James thật sự phải mất một lúc mới có thể tiếp thu hết sự thật này.
James suýt nữa lại nghẹn cười. May mắn lấy lại được lý trí, ông liền bày ra một gương mặt vô cảm, tay khẽ gõ nhịp đều trên thành ghế. Nhưng ánh mắt ông đặt trên người Mộ Huyền Noãn, ngoài sự đánh giá ra, đã mang theo một tầng hàm ý sâu sắc.
“Có thể,” Ông chậm rãi nói. “Nhưng cấp dưới của tôi là người có tiêu chuẩn riêng. Nếu đã không thích ai, tôi cũng không ép buộc. Chắc cô cũng biết rằng để giữ được người giỏi bên mình lâu dài, thì không chỉ cần lời khen hay một món quà. Mà cần một lý do đủ thuyết phục.”
Mộ Huyền Noãn mỉm cười, không phủ nhận.
“Để có thể cùng hợp tác lâu dài với những người tài năng, tôi tin ngài hẳn có không ít kinh nghiệm đáng giá để chia sẻ. Tôi phải học hỏi thêm, đặc biệt là cách khiến một người như cô ấy sẵn lòng ở lại.”
James nheo mắt, môi cong lên đầy ẩn ý.
“Cô đang khen tôi khéo dùng người, hay đang tìm cách thăm dò sở thích cấp dưới của tôi thế?”
Cảm xúc của Mộ Huyền Noãn rất thật. Những lớp phòng vệ thường ngày dễ dàng dùng với người khác, nhưng riêng chuyện liên quan tới người kia, lại không thể. Dù vẻ ngoài vẫn điềm tĩnh, ánh mắt vẫn giữ nét bình thản, trong lòng cô vẫn thoáng gợn một chút bồn chồn khi bị nhận ra điều mình vốn không định để lộ. Thế nên, cô chỉ đành chuyển hướng, đưa tay sang tách trà trên bàn, mân mê thành ly để lấp đi sự lúng túng thoáng qua, rồi đáp.
“Thật khó qua mắt được ngài.”
Đến đây, cả hai đều đã thu được những gì cần thiết. James cầm bản hợp đồng lên, ngả người ra sau, giọng nói dãn ra, pha chút lười nhác.
“Được rồi. Tôi sẽ cân nhắc chuyện hợp tác sau khi dự án Dulan hoàn thành.”
“Cảm ơn ngài. Nhận tiện….” Mộ Huyền Noãn hơi ngập ngừng.
James nhướn mày, ánh mắt ra hiệu cô tiếp tục.
Mộ Huyền Noãn nói.
“Tôi hy vọng không ai khác biết về cuộc trò chuyện này.”
James khẽ cười, không rõ là vì lời đề nghị quá thừa thãi, hay vì sự cẩn trọng đến tận phút cuối cùng của Mộ Huyền Noãn. Nhưng phản ứng của ông, giống như mọi thứ khác từ đầu tới giờ, vẫn không hề có lấy một sự đảm bảo.
“Cô yên tâm.” Ông nói, lời đáp nghe như một cam kết, nhưng lại thiếu đi trọng lượng thực sự. “Những gì xảy ra trong căn phòng này, sẽ chỉ nằm trong căn phòng này.”
Câu nói khép lại cuộc gặp, nhưng không khép được ánh nhìn sau cùng của James.
Khi tiếng cửa đóng lại vang lên phía sau, ông nhấc tách trà lên, nhấp một ngụm. Nước trà đã nguội, vị gừng lặng lẽ tan nơi cổ họng, để lại chút cay nhẹ như dư vị cuộc đối thoại vừa rồi.
Ánh mắt ông vô thức liếc về phía góc trái căn phòng, nơi bức tranh sơn dầu vẫn treo yên như một phần của cảnh trí, tĩnh lặng đến mức không ai nghi ngờ.
Giữa khung viền gỗ, một chấm nhỏ bằng thủy tinh khẽ lóe sáng, rồi chuyển thành đèn đỏ.
Hệ thống ghi hình kích hoạt. Đoạn video bắt đầu được mã hóa và chuyển đi theo kênh riêng biệt.
Mọi thứ, quả thật, vẫn chỉ nằm trong căn phòng này.
Chỉ là… không theo cách đối phương nghĩ.
—–
Cùng lúc đó, ở cách Glasgow hơn một châu lục.
Trên màn hình máy tính của Triệu Bách Nhã, đoạn video vừa vặn kết thúc.
Triệu Bách Nhã không tắt ngay. Cô lặng lẽ di chuột, kéo ngược thanh thời lượng, tua lại một phân đoạn cụ thể.
Mộ Huyền Noãn hiện lên trong khung hình, khuỷu tay đặt hờ trên tay ghế, dáng vẻ điềm tĩnh. Ánh sáng hắt chéo qua vai, lướt qua phần tóc mai rủ xuống bên má, phản chiếu một tầng tím khói nhàn nhạt dưới ánh nắng, mong manh như sương sớm chưa tan.
Giọng cô vang lên, nhẹ như gió.
“Tôi rất thích cô Triệu. Đó là lý do tôi muốn đảm bảo sự hợp tác này kéo dài thêm nữa.”
Triệu Bách Nhã ngồi đó, ánh mắt không chớp.
Cô lại tua ngược đoạn video một lần nữa.
Lần này, cô không nghe, mà dõi theo từng biểu cảm trên gương mặt đối phương.
Một phút trôi qua.
Triệu Bách Nhã dựa lưng ra ghế. Ngón tay chạm vào thành ly cà phê đã nguội. Cô không còn nhìn vào màn hình nữa, mà hướng vào chính hình ảnh vừa khắc lại trong tâm trí.
Người khác đều được phân vai rõ ràng, có giới hạn, có biên độ. Nhưng Mộ Huyền Noãn, cô không biết phải đặt đối phương vào đâu trong những giới hạn mà bản thân vẫn quen dùng để phân loại người khác.
Chính trong lúc những suy nghĩ đó vẫn còn quẩn quanh, màn hình điện thoại của Triệu Bách Nhã khẽ sáng lên.
Một tin nhắn mới, đến từ Mộ Huyền Noãn.
Không một lời mở đầu. Chỉ là một bức ảnh chụp bầu trời sáng sớm, nền trời xanh nhạt trong veo, ánh nắng chạm nhẹ vào những vệt mây trắng kéo dài.
Dưới tấm ảnh là một dòng tin nhắn.
“Nếu bây giờ cô nhìn lên bầu trời, liệu có thấy cùng màu sắc với tôi không?”
Triệu Bách Nhã không trả lời ngay, chỉ lặng lẽ khóa màn hình, rồi nghiêng đầu, ánh mắt rời khỏi điện thoại, hướng ra ngoài ô cửa kính.
Thời điểm ở Đài Loan đã là chiều muộn, ánh hoàng hôn đang nghiêng mình đổ xuống dãy tòa nhà, nhuộm mặt kính một lớp màu ấm áp.
Trước mắt cô là một màu trời sắp kết thúc.
Còn ở phía bên kia bán cầu, ai đó đang đi qua những tia sáng đầu tiên..
Là người nhạy bén, làm gì cũng cẩn trọng, mọi kế hoạch đều được tính toán tỉ mỉ. Triệu Bách Nhã chưa từng thích cảm giác không rõ ràng. Những gì mơ hồ, với cô, là mầm họa, là thứ dễ khiến con người đánh mất khả năng tự chủ.
Và với bản tính của mình, lẽ ra cô nên dập tắt tín hiệu này trước khi chúng kịp bén rễ.
Nhưng sau cùng, cô lại không nỡ bóp chết sự mơ hồ ấy.
Đối phương giống một trò tiêu khiển khó kiểm soát, một con thú cưng xinh đẹp và bướng bỉnh, lúc ngoảnh mặt đi thì im lặng đáng ngờ, lúc lại quay về với đôi mắt biết gợi chuyện.
Triệu Bách Nhã không chắc Mộ Huyền Noãn đang muốn gì.
Và kỳ thực, cô cũng không cần biết.
Cô chỉ đơn giản nhận ra, bản thân đã bất đầu quen dần với sự xáo trộn ấy.
Thậm chí, cô còn muốn giữ lại nó, muốn biến Mộ Huyền Noãn thành một món đồ chỉ thuộc về riêng mình.