Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Nhất Vạn Người Độc Duy Chân Ái
  3. Chương 33 - Món khai vị
Trước đó
Thông tin tiểu thuyết
Nữ nhân phong tình như Mộ Huyền Noãn không bao giờ thừa nhận tình yêu tồn tại trên đời. Đối với cô, đó chỉ là ham muốn ngắn hạn, nhất thời cần được giải quyết. Còn Triệu Bách Nhã, tình yêu đối với cô gói gọn trong hai chữ phiền phức. Nhất là khi nó xuất hiện dưới hình dạng của Mộ Huyền Noãn.

Triệu Bách Nhã đang làm việc. Trên tay cô là máy tính bảng, bên cạnh là một tập hồ sơ vừa chuyển từ phòng Kinh doanh. Trước mặt, màn hình máy tính mở song song ba bảng biểu, số liệu chạy dài trên những biểu đồ. Ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua màn hình tablet, thỉnh thoảng dùng bút ghi chú, ánh mắt chuyên chú dõi theo báo cáo, tập trung đến mức gần như không để ý đến chuyển động xung quanh.

Tiếng gõ cửa vang lên, hai nhịp ngắn, vừa đủ để phá vỡ nhịp yên tĩnh trong phòng.

Triệu Bách Nhã ngẩng đầu.

Mộ Huyền Noãn bước vào, đôi giày cao gót phát ra âm thanh đều đặn. Mái tóc tím khói buông ngang lưng, dưới nắng chiều xuyên qua lớp kính, ánh lên sắc bạc nhẹ như sương khói. Chiếc sơ mi đen ôm lấy đường vai thẳng, vạt áo mềm mại phủ xuống phần thắt lưng quần âu, vừa đơn giản vừa tôn lên vóc dáng hoàn hảo nhiều người mơ ước.

Ngay khi máy bay hạ cánh, Mộ Huyền Noãn không dành lấy một phút nghỉ ngơi đã bắt xe thẳng tới Lâm Thị. Hành lý duy nhất của cô là chiếc túi nhỏ màu nâu đậm, quai đan vải ngà, từng đường chỉ khâu đều tăm tắp, mang theo sự cẩn trọng chỉ dành cho người đặc biệt.

Bao nhiêu lời muốn nói, bao nhiêu lần chùn bước muốn bỏ cuộc, cuối cùng cũng thu gọn lại trong một hành động.

Mộ Huyền Noãn tiến đến trước bàn làm việc của Triệu Bách Nhã, nhẹ nhàng đặt chiếc túi xuống, mỉm cười nói.

“Cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là tiện mua khi đi công tác. Cô mở ra xem thử đi.”

Như thể sự xuất hiện của Mộ Huyền Noãn chỉ là một chuyển động nằm ngoài rìa tầm mắt, Triệu Bách Nhã không lập tức phản ứng. Cô vẫn chăm chú vào những con số đang chạy dài trên màn hình máy tính. Nhưng rồi, khi túi quà được đặt xuống mặt bàn, ánh mắt cô không khỏi bị kéo lên, lại trùng hợp chạm phải ánh nhìn đầy chờ đợi của Mộ Huyền Noãn.

Triệu Bách Nhã vốn định lờ đi, sự thờ ơ luôn là cách dễ nhất để giữ khoảng cách. Nhưng Mộ Huyền Noãn chưa bao giờ giống những người dễ dàng bị gạt ra ngoài. Cái cách đối phương đứng đó, im lặng mà không lùi bước khiến Triệu Bách Nhã có cảm giác nếu như không đáp lại, Mộ Huyền Noãn sẽ mãi ở đó.

Một nhịp sau, Triệu Bách Nhã buông tay rời khỏi chiếc tablet. Ngón tay khẽ lướt qua quai vải đan, nhẹ nhàng chạm vào chiếc túi. Cử chỉ ấy, dù không đáng kể, nhưng không giấu được sự chấp nhận đang dần hình thành, dù nhỏ đến đâu, cũng là một bước tiến về phía đối phương.

Lòng túi được lót bằng giấy lụa, bọc lấy một hộp quà nhỏ được gói ghém tỉ mỉ. Khi lớp giấy được mở ra từng chút một, ở trung tâm là một thỏi son dưỡng, vỏ bạc bóng phủ sơn mài, ánh lên lớp phản quang mờ. Phần đáy vỏ được khắc laser một vòng chữ siêu nhỏ bằng tiếng Pháp, chỉ đọc được khi nghiêng dưới ánh sáng. Không logo nhãn hiệu, chỉ có sự tinh xảo tuyệt đối khiến người ta dám chắc món đồ này không phải hàng được bày bán rộng rãi trên thị trường.

“Ngồi điều hòa nhiều, môi dễ khô lắm.” Giọng Mộ Huyền Noãn vang lên, đầu ngón tay lướt nhẹ qua làn môi mềm của mình. Một động tác tưởng như vô tình, nhưng khi được thực hiện từ cô lại giống một lớp màn mỏng của sự cố ý, mời gọi ai đó nhìn theo.

Triệu Bách Nhã dừng mắt lại nơi cử động vừa diễn ra, nán lại đó lâu hơn mức cần thiết. Sau đó cô dời mắt, đặt thỏi son trở lại vào túi, ngữ khí vẫn bình thản.

“Cảm ơn Mộ Tổng.”

“Đừng khách sáo.”

Mộ Huyền Noãn câu môi cười. Cô nghiêng người, tựa hờ vào mép bàn, khoảng cách giữa hai người rút ngắn chỉ trong một chuyển động nhẹ. Một thoáng im lặng trôi qua. Cô khẽ hít một hơi, ánh mắt rũ xuống như đang cân nhắc điều sắp nói.

“Thực ra có những chuyện tôi đã định trì hoãn, nhưng cuối cùng nhận ra không thể không đối mặt. Tôi vắng mặt ở Lâm Thị một tuần qua là vì gấp gáp giải quyết những chuyện đó.” Mộ Huyền Noãn ngừng lại một chút, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào Triệu Bách Nhã, giọng nói chuyển hẳn sang một tông điệu khác, “Bây giờ, tôi có thể toàn tâm toàn ý theo đuổi điều mình thích rồi.”

Cảm xúc ẩn trong giọng nói Mộ Huyền Noãn không còn là sự lả lơi cố ý hay kiểu tán tỉnh thường thấy. Thay vào đó là một thứ có trọng lượng, có quyết tâm, và có cả một chút nguy hiểm của sự thành thực. Tuy nhiên, đối diện với lời nói đầy sức nặng đó, thứ duy nhất Triệu Bách Nhã hồi đáp chỉ là sự im lặng kéo dài và một đôi mắt không gợn sóng.

Không lâu sau, một âm thanh trầm thấp vang lên, phá vỡ tấm kính yên ắng giữa hai người.

“Chỉ mong điều Mộ Tổng dốc lòng theo đuổi. Sau này, không khiến cô phải hối hận.”

Câu nói của Triệu Bách Nhã khiến Mộ Huyền Noãn chững lại trong giây lát. Cô không dám chắc mình đã hiểu trọn vẹn mọi tầng nghĩa trong câu nói ấy, nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng.

“Không bàn đến tương lai. Hiện tại tôi đều thấy rất tốt, rất thích.” Mộ Huyền Noãn đổ nhẹ người về phía trước, tay vén gọn lọn tóc rơi xuống bên má về sau vành tai, cánh môi cong lên. “Vậy tại sao phải hối hận chứ? Nếu có, thì đó là việc tôi đã không bắt đầu sớm hơn.”

Từ vị trí ngồi thấp hơn, tầm mắt Triệu Bách Nhã vô thức bị hút vào đường xương quai xanh ẩn hiện sau lớp cổ áo khẽ mở của Mộ Huyền Noãn. Ánh đèn hắt xuống, dát lên làn da một lớp sáng mịn màng, làm nổi bật những đường nét quyến rũ một cách vô tình, giống như những chi tiết còn chưa hoàn thiện nhưng đã đủ sức gây ấn tượng mạnh trong một bức tranh thủy mặc.

Triệu Bách Nhã rũ mắt, kéo ánh nhìn trở về. Cô khẽ nhấc bút cảm ứng lên, đầu bút lướt nhẹ trên màn hình máy tính bảng, lạnh nhạt nói.

“Mộ Tổng, tôi còn công việc phải xử lý. Bây giờ không tiện nói chuyện.”

Mộ Huyền Noãn tất nhiên không nhìn ra được sự mất tự nhiên trong đáy mắt Triệu Bách Nhã. Bất chấp thái độ xa cách ấy, cô không hề có ý định rút lui.

“Vậy khi nào cô tiện?”

Triệu Bách Nhã không chút do dự nói.

“Sẽ không tiện.”

Một lời từ chối thẳng thừng đến mức không còn đường lùi, vậy mà Mộ Huyền Noãn lại chẳng buồn quan tâm. Cô chỉ khẽ nhướng mày, rồi đi thẳng đến chỗ sofa đặt ở góc phòng, tự nhiên ngồi xuống.

“Vậy tôi đợi cô tiện.”

Mộ Huyền Noãn ngồi tựa vào lưng ghế, tay rút điện thoại từ túi áo khoác. Dáng vẻ có phần lười nhác, không mảy may sốt ruột, cứ như thể cô sẵn lòng ngồi đây suốt cả buổi chiều, chỉ để chờ một người nguyện ý quay lại nhìn mình.

Chính vì hành động ngang ngược và đầy kiên nhẫn này, Triệu Bách Nhã cuối cùng phải ngẩng đầu, nghiêm túc đánh giá Mộ Huyền Noãn.

“Mộ Tổng không có việc gì làm à?”

“Có chứ.” Mộ Huyền Noãn đáp, nụ cười thoạt nhìn rất lễ độ nhưng lại chẳng hề có lấy một chút áy náy. “Nếu không có việc, tôi đâu dám quấy rầy Giám đốc Triệu.” Cô ngừng lại một nhịp, như để người đối diện có thời gian tiêu hóa câu nói, rồi cúi đầu mở điện thoại, ghi chú điều gì đó vào màn hình, “Lần trước cô giúp tôi, chỉ nói cảm ơn thì không đủ thể hiện thành ý. Mà tôi lại không quen nợ ai quá lâu. Nên tối nay, tôi muốn mời cô đi ăn. Vừa vặn trả lại ân tình.”

Triệu Bách Nhã khẽ nhíu mày, ý định từ chối vừa hé lộ trên gương mặt thì Mộ Huyền Noãn đã nhanh chóng cắt ngang, không cho cô cơ hội.

“Giám đốc Triệu đừng tàn nhẫn từ chối tôi nữa. Tôi cũng có tự trọng, chỉ là hôm nay không muốn dùng đến nó thôi.” Mộ Huyền Noãn nghiêng đầu nhìn Triệu Bách Nhã, đôi mắt ánh lên vẻ tinh quái, “Nhưng nếu cô cứ nhất quyết từ chối, thì tôi đành bán rẻ tự trọng, mỗi ngày tới tìm cô nài nỉ tiếp vậy.”

Lần này, Mộ Huyền Noãn không còn bước vào với tâm thế dò xét bản thân hay cảm xúc người đối diện. Sau chuyến đi, từng tia sáng trong đáy mắt cô đều ánh lên thứ tham vọng được gọt giũa tinh sạch, rực lên một quyết tâm rõ ràng, không thể lay chuyển.

Ban đầu, Triệu Bách Nhã chỉ định giữ Mộ Huyền Noãn trong phạm vi cho phép, như cách người ta đặt một món đồ tinh xảo sau lớp kính trưng bày, đẹp đẽ, xa tầm tay, và luôn nằm trong kiểm soát. Nhưng càng lúc cô càng nhận ra, món đồ ấy dường như có ý thức riêng, đang lặng lẽ dịch chuyển khỏi vị trí mà cô từng nghĩ là cố định. Và điều khiến cô phải bận tâm nhất không phải là sự tiếp cận đó, mà là chính bản thân cô, lại không có cách nào đẩy nó ra được.

Lúc nhận ra điều đó, Triệu Bách Nhã liền nảy sinh chút tò mò.

Cô bắt đầu muốn nhìn rõ xem, rốt cuộc điều gì đang khiến những nguyên tắc vốn tưởng không thể xô lệch lại dần dao động.

Triệu Bách Nhã quan sát Mộ Huyền Noãn. Ánh nhìn cô lặng như mặt nước, nhưng sâu thẳm bên trong, một làn sóng đang rẽ dần ranh giới giữa việc giữ khoảng cách và sự tò mò muốn khám phá sâu hơn

“Mộ Tổng muốn hẹn lúc mấy giờ?” Triệu Bách Nhã nhìn đồng hồ dưới góc máy tính, nhẹ giọng hỏi.

Mộ Huyền Noãn bật dậy khỏi ghế, niềm phấn khích hiện rõ trên gương mặt. Chính cô cũng không ngờ Triệu Bách Nhã lại đồng ý nhanh đến vậy. Không chút do dự, cô bước nhanh tới trước bàn, như sợ nếu chậm một nhịp, cơ hội này sẽ lập tức tan biến.

“5 giờ 30. Sau khi tan làm thì thế nào?”

Triệu Bách Nhã không suy nghĩ quá một giây, gật đầu.

“Được.”

Chỉ một chữ, nhưng đủ khiến khóe môi Mộ Huyền Noãn cong hẳn lên. Nụ cười rạng rỡ ấy như ánh nắng đột ngột tràn vào căn phòng, rực rỡ đến chói mắt.

“Thế tôi không quấy rầy Giám đốc Triệu nữa,” Mộ Huyền Noãn háo hức nói, “Lát nữa tôi chờ cô ở ngoài sảnh. Đừng quên đấy.” Rồi cô quay người rời khỏi phòng làm việc, bước chân vội vã đến lạ thường. Gấp gáp như thể chỉ cần chậm lại một nhịp, niềm vui sẽ vỡ tung thành những mảnh sáng, rơi vãi dọc hành lang dài phía trước.

Cánh cửa khẽ khép lại sau lưng, không gian lập tức trở về tĩnh lặng. Nhưng thứ không tan biến cùng bước chân kia là mùi hương thoảng nhẹ của Mộ Huyền Noãn. Nó vẫn còn vương vấn trong không khí, quanh quẩn ngay chóp mũi Triệu Bách Nhã, chiếm cứ từng khoảng không nhỏ quanh cô.

Triệu Bách Nhã phớt lờ những thay đổi trong căn phòng, mắt vẫn dán vào màn hình, ngón tay lướt qua bàn phím bằng một cách máy móc.

Nhưng chỉ vài phút sau, nhịp gõ bắt đầu chậm lại, rồi dừng hẳn.

Bởi thay vì tập trung vào công việc, tâm trí cô lại bận rộn với hình ảnh của Mộ Huyền Noãn.

Triệu Bách Nhã trau mày, một cảm giác không dễ chịu len lỏi dọc cơ thể.

Ngay lúc ấy, chiếc điện thoại trên bàn bất ngờ sáng lên, kéo cô thoát ra khỏi những xao lạc trong suy nghĩ.

Tin nhắn từ ảnh hậu Lệ Tư xuất hiện trên màn hình.

“Tối nay cô Triệu rảnh không? Chúng ta đi ăn nhé?”

Triệu Bách Nhã đọc tin nhắn, ngón tay lướt trên mặt phím, nhanh chóng gửi đi câu trả lời.

“Xin lỗi. Tôi có hẹn rồi.”

———

Chiều sớm buông màn, gió đầu đông lặng lẽ luồn qua tán lá, mang theo hơi lạnh buốt len sâu vào da thịt. Dưới nền trời sẫm màu cuối ngày, bên vệ đường, chiếc Lamborghini đỏ chậm rãi nổ máy. Hệ thống điều hòa tự động duy trì nhiệt độ ổn định, tạo nên một không gian ấm cúng, hoàn toàn trái ngược với tiết trời se lạnh bên ngoài.

Mộ Huyền Noãn dựa lưng vào thân xe, dáng người thanh thoát, bàn tay khẽ giấu trong túi áo dày. Một cơn gió thoảng qua làm mái tóc cô khẽ lay động, cuốn theo vài sợi rủ xuống trán. Đôi mắt xanh phản chiếu ráng chiều vàng mỏng đang loang dần xuống bậc thềm, ánh nhìn trôi theo những vệt nắng cuối ngày, cho đến khi dừng lại nơi bóng người đang tiến đế

Nụ cười khẽ nở trên môi Mộ Huyền Noãn. Tay cô đưa lên, nhẹ nhàng mở cánh cửa xe, giọng nói cũng theo gió mà buông ra, dịu nhẹ không chút ép buộc.

“Đi thôi.”

Chiếc xe lăn bánh rời khỏi trụ sở Lâm Thị, hòa vào dòng xe đông đúc. Trong khoang, chỉ còn tiếng động cơ đều đặn và nhịp thở mỏng manh của hai người, cách nhau một khoảng vừa đủ để sự im lặng trôi qua.

Triệu Bách Nhã nghiêng mặt về phía cửa kính. Ánh hoàng hôn rắc bụi vàng lên những dãy nhà cao tầng đang lùi dần về phía sau. Xe đã qua bao nhiêu ngã rẽ, bao nhiêu đèn đỏ, cô cũng không nhớ rõ, chỉ thả ánh mắt trôi theo nhịp tàn dần của buổi chiều. Đến khi xe dừng lại, trước mặt đã không còn là sự xô bồ thường thấy.

Một con hẻm nhỏ, ẩn mình giữa lòng thành phố. Ánh đèn vàng phủ lên những bậc đá mòn dấu chân, trải dài tới cánh cổng gỗ màu trầm đang khẽ khép. Hai bên đường, hoa tú cầu nở rộ, cánh hoa chuyển mình theo tiết trời. Xen kẽ giữa sắc hoa là vài khóm ngọc lan đang vào hương, mùi thơm thanh nhẹ, vương vấn không gian.

Mộ Huyền Noãn xuống xe trước, bàn tay đưa ra đẩy nhẹ cánh cổng gỗ. Triệu Bách Nhã lặng lẽ theo sau, bước chân đều đặn trên con đường lát gạch.

Qua rặng hoa, một nhà hàng nhỏ hiện ra, nép mình giữa khoảng sân yên tĩnh và thoáng đãng. Kiến trúc mộc mạc, ấm cúng, toàn bộ nội thất bằng gỗ thô, ánh đèn vàng dịu hắt lên từng góc tường màu trắng. Vài chậu bonsai nhỏ và cây xanh được đặt rải rác ở các góc, không cầu kỳ, chỉ vừa đủ để nhấn nhá hơi thở tự nhiên. Dưới khung rèm vải thô là một kệ sách thấp, bên trên xếp gọn những quyển sách ẩm thực và thư họa, mang theo sự thanh nhã của người bày biện.

Gian bếp mở nằm ở trung tâm, ngăn cách với không gian khách ngồi bằng một quầy phục vụ dài. Trên mặt bếp, nguyên liệu vẫn còn tươi mới, rau củ đã được rửa sạch, trái cây để ráo nước trong rổ tre, vài nhánh thảo mộc còn đọng nước, mùi hương thanh thoát lặng lẽ quyện vào không khí.

Không có nhân viên phục vụ.

Nhà hàng này, hoàn toàn vắng khách.

Nhịp chân Triệu Bách Nhã dừng lại khi ánh mắt chạm vào khu bếp trống phía trước. Một thoáng nghi hoặc lướt qua đáy mắt, khiến cô khẽ quay sang nhìn Mộ Huyền Noãn. Nhưng trước khi mọi câu hỏi kịp thành hình, người kia đã thong thả cởi áo khoác, treo lên giá gỗ gần cửa.

Động tác chậm rãi, điềm nhiên đến mức không thể đoán được tâm ý, cũng chẳng hề né tránh ánh nhìn vẫn dõi theo phía sau.

Cứ như vậy, Mộ Huyền Noãn bước thẳng vào căn bếp.

Tóc dài buộc gọn, tay áo xắn cao quá khuỷu, chiếc tạp dề đen thắt ngang eo, ôm sát dáng người mảnh dẻ.

Giọng Mộ Huyền Noãn khẽ khàng bật ra, nhẹ như một hơi thở, không rào đón.

“Tôi đã thuê lại nơi này. Bữa tối, là tôi muốn tự tay nấu cho cô.”

Không có thực đơn sang trọng, cũng chẳng có khung cảnh náo nhiệt, chỉ đơn giản là một bữa cơm do chính tay Mộ Huyền Noãn chuẩn bị. Điều này, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Triệu Bách Nhã.

Dòng nước mát lạnh chảy tràn qua tay Mộ Huyền Noãn, tiếng róc rách vang đều trong căn bếp vắng, chạm khẽ vào quãng ngưng đọng trong ánh nhìn của Triệu Bách Nhã. Cảm nhận được ánh mắt kia chưa từng rời khỏi mình, Mộ Huyền Noãn nghiêng đầu, nét cười điểm nhẹ trên khóe môi.

“Cô định đứng đó nhìn tôi hoài sao? Mau lại đây ngồi đi.”

Tâm trí Triệu Bách Nhã vẫn chưa kịp xâu chuỗi hết những gì đang diễn ra. Nhưng trước giọng nói ấy, và có lẽ là cả người vừa nói, cô thôi do dự, bước chậm về phía gian bếp, lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế trước quầy.

Căn bếp mở nối liền với bàn ăn, không có vách ngăn hay cửa kính, chỉ cách nhau bằng một quầy bếp đá vân sáng, đủ để Triệu Bách Nhã từ chỗ ngồi có thể quan sát trọn vẹn Mộ Huyền Noãn.

Không biểu cảm rõ ràng, không đoán được Triệu Bách Nhã đang nghĩ gì. Cô chống tay lên bàn, nghiêng đầu về phía trước, ánh mắt dõi theo từng chuyển động của Mộ Huyền Noãn, khó phân rõ là tò mò hay chỉ đơn thuần là quan sát.

Cho đến khi cô cất giọng hỏi.

“Cô còn có mặt này?”

Mộ Huyền Noãn rót một cốc nước, cẩn thận đặt ở trước mặt Triệu Bách Nhã, nụ cười đong đầy hàm ý, “Thật ra tôi có nhiều mặt lắm.” Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt cong cong như đang đùa cũng như đang nói thật “Nhưng với cô Triệu, tôi chỉ dùng mặt tốt nhất thôi.”

Lãnh đạm vẫn là sắc thái chủ đạo trong lòng Triệu Bách Nhã, nhưng giữa những đường ranh đó, một chút cao hứng đã khẽ len lỏi. Cô không bài xích sự hiện diện của Mộ Huyền Noãn, thậm chí còn ngầm cho phép đối phương tiến lại gần. Tuy vậy, lý trí trong cô vẫn giữ chặt những giới hạn, luôn sẵn sàng cắt đứt mọi liên kết nếu cảm xúc bắt đầu vượt khỏi tầm kiểm soát.

Thế nhưng, thứ gọi là lý trí đôi khi cũng rất vô lực, nhất là khi đối diện với một người như Mộ Huyền Noãn.

Chẳng ai nghĩ một người đang nấu ăn lại có thể náo động như thế. Mộ Huyền Noãn không thật sự vụng về, nhưng lại có khả năng khiến mọi vật trong bếp phát ra tiếng động, từ lúc rút khăn giấy lau tay, cúi người tìm đồ, đến đóng mở tủ liên tục. Tất cả đều mang theo một thứ năng lượng sống động.

Ban đầu, Triệu Bách Nhã chỉ định ngồi yên quan sát, như một thực khách bất đắc dĩ đang chờ món ăn được dọn đến bàn. Nhưng sau vài tiếng loảng xoảng, tiếng lọ gia vị bị lật ngược lần lượt, cô bắt đầu nghi ngờ cái gọi là “tự tay” chuẩn bị mà Mộ Huyền Noãn vừa tự tin tuyên bố không lâu trước đó.

Cuối cùng, cô lên tiếng. Giọng đều, lạnh, không rõ là để cứu lấy bữa ăn, hay để cứu lấy chính mình.

“Cô định bỏ đường vào súp?”

Mộ Huyền Noãn sững người, động tác rắc gia vị dừng giữa không trung. Cô liếc nhìn dòng chữ in trên nhãn lọ, rồi lập tức thu tay về. Một tiếng ho nhẹ vang lên, không phải vì nghẹn, mà để khỏa lấp sự bối rối, rồi bình tĩnh lấy đúng lọ gia vị cần dùng.

Thật ra, tất cả nguyên liệu trong bếp đều đã được chuẩn bị sẵn từ trước. Mỗi hộp đều có nhãn dán rõ ràng, nước dùng là loại đặc biệt do đầu bếp nhà hàng làm riêng, thậm chí còn gửi kèm vài clip hướng dẫn chi tiết. Trước khi xuống bếp, Mộ Huyền Noãn còn cẩn thận gọi điện xác nhận từng bước một với bếp trưởng, chỉ thiếu nước dán hẳn công thức lên tường. Vậy mà đến lúc thật sự vào bếp, mọi thứ vẫn lộn xộn, đến cả việc bật bếp cũng phải thử vài lần mới xong.

Triệu Bách Nhã chỉ cần nhìn một lần là đủ biết toàn bộ tình hình trong bếp đang được điều hành bởi lòng can đảm chứ không phải kỹ năng. Cô im lặng thêm vài giây, cố gắng kiềm chế thôi không can thiệp. Nhưng rồi cái cách Mộ Huyền Noãn chật vật với từng thao tác nhỏ khiến cô buộc phải cân nhắc lại quyết định.

Không một lời cảm thán, Triệu Bách Nhã đứng dậy. Một tay gom gọn mái tóc ra sau, tay kia khẽ đẩy chiếc ghế ra phía sau. Không nói không rằng, cô đi thẳng vào gian bếp, đứng sát bên cạnh người đang luống cuống xoay trở, nghiêng mắt kiểm tra phần súp trong nồi, sau đó cúi người, đưa tay lấy lại con dao đặt trên thớt.

“Tiếp tục với món khai vị đi. Tôi sẽ xử lý món chính.”

Giọng Triệu Bách Nhã vẫn vậy, không mang nhiệt, không rõ là thật tâm hay khách sáo, nhưng có một thứ khiến người ta không thể xem là tùy tiện.

Dao chạm thớt vang lên, nhịp điệu không nhanh nhưng chính xác. Những lát hành tây được cắt mỏng, rơi nhẹ xuống mặt gỗ. Hương thơm của hành, gừng và vài cọng rau thơm thoảng nhẹ trong không khí. Khi dầu ô-liu vừa chạm vào mặt chảo nóng, một làn hương mỏng manh lập tức bốc lên, kéo theo hơi ấm lan tỏa xung quanh.

Mộ Huyền Noãn hơi sửng sốt, tay vẫn cầm vá. Không hiểu sao, cô không thấy bối rối vì bị chen ngang, cũng không thấy mất thể diện. Có lẽ, từ đầu đến cuối, điều cô cần không phải là kỹ năng nấu nướng. Mà là một Triệu Bách Nhã không đứng từ xa nhìn cô vùng vẫy, không dùng lý trí để giữ mình ngoài cuộc, sẵn sàng tiến lại gần.

Không khí trong bếp dần ổn định lại. Tiếng loảng xoảng biến mất, các thao tác trở nên trơn tru hơn.

Trong lúc đảo đều nồi súp, Mộ Huyền Noãn chợt nhớ lại chuyện cũ, bật cười nói.

“Lúc vào bếp cùng cô, tôi lại nhớ đến lần trước. Lần đó ăn trực bữa cô nấu, cũng không giúp được gì, chỉ có thể làm một ly sữa hạt nhân, đơn giản đến ngượng ngùng.” Cô dừng lại một nhịp, rồi nghiêng đầu liếc sang người bên cạnh, “Bây giờ cũng là cảm giác đó.”

Triệu Bách Nhã không dừng tay. Cô không nhìn sang, không có lấy một dấu hiệu của sự hồi tưởng. Dao trong tay cắt miếng cá hồi thành từng phần đều nhau, động tác nhẹ và gọn, không cần tra công thức, không cần suy nghĩ. Cứ như thể trí nhớ của cô không dành cho những chuyện vụn vặt.

“Chỉ là một bữa ăn. Không cần nhớ kỹ đến vậy.”

Mộ Huyền Noãn vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, không phản bác, cũng không tìm cách kéo lại câu chuyện. Nhưng bên trong nụ cười ấy, có một mảnh cảm xúc chưa từng phai, âm thầm xác nhận cho một điều mà Triệu Bách Nhã chẳng hề biết.

Ban đầu, Mộ Huyền Noãn chủ động tiếp cận Triệu Bách Nhã không phải vì vẻ ngoài quá mức thu hút, cũng chẳng vì cảm tình xuất phát từ sự ngưỡng mộ hay thiện ý. Mà vì ánh mắt lạnh đến tê dại, như một nhát cắt mảnh và sâu, lướt qua làn da mà không để lại máu khi đối phương tình cờ bắt gặp cô và giáo sư Hướng đang thân mật trong giảng đường.

Đó là đôi mắt rất lạnh. Khó dò. Cùng một loại khí tràng mang theo cảm giác áp chế kỳ quái, vô hình quấn quanh cổ họng. Không cần nói một lời, không cần ra tay, vẫn đủ khiến người khác run rẩy mà phục tùng.

Nó thực sự quá giống ánh mắt của người từng đẩy cô sống trong nỗi sợ kéo dài suốt nhiều năm.

Có thể là tò mò thuần túy, cũng có thể là một cuộc chơi đùa nguy hiểm với chính nỗi sợ của mình. Hoặc là một phản ứng bản năng, khao khát kiểm soát thứ bản thân luôn ám ảnh. Mộ Huyền Noãn đã ép mình quay lại vùng nước từng khiến cô suýt chết chìm, để lần này, chính tay cô dìm ngược nó xuống.

Dù là vì lý do gì, thì sau lần đó, Mộ Huyền Noãn cũng chủ động tiếp cận Triệu Bách Nhã.

Chỉ là Mộ Huyền Noãn không ngờ tới, một bữa ăn Triệu Bách Nhã hoàn toàn không có lấy chút ấn tượng nào, lại là khoảnh khắc hiếm hoi khiến cô nhận ra, có những người, chỉ cần một lần mỉm cười, đã để lại dấu vết trong trí nhớ người khác, âm thầm tồn tại lâu hơn ta tưởng.

Mộ Huyền Noãn đang theo đuổi dòng suy nghĩ riêng. Một làn khói mỏng bốc lên từ nồi súp, hương thơm nhè nhẹ lan ra, kéo cô trở lại hiện tại.

Cô tắt bếp, khéo léo múc từng muỗng súp vào bát sứ trắng, căn chỉnh lượng súp vừa đủ, không quá đầy, để lại một khoảng không nhỏ cho phần trang trí. Một lát bánh mì nướng giòn được cắt tỉa tinh xảo được đặt nhẹ lên mép bát, bên cạnh vài lát nấm truffle mỏng như cánh hoa. Vài cọng húng quế tươi xanh điểm xuyết phía trên, sắc xanh nổi bật trên nền ngà sữa, khiến tổng thể vừa hài hòa vừa gợi mở vị giác.

Ở góc bên cạnh, Triệu Bách Nhã cũng vừa vặn hoàn thiện xong món chính.

Những miếng cá hồi phi lê được áp chảo hoàn hảo, lớp da vàng giòn, phần thịt hồng ẩm vẫn giữ được độ ngọt nguyên bản, được bày trí đẹp mắt bằng vài nhánh măng tây xanh, cà rốt baby, rưới nhẹ sốt kem bơ chanh lên bề mặt. Không dừng lại ở đó, cô tiện tay thu dọn toàn bộ dụng cụ vừa dùng, rửa sạch dao, lau khô bề mặt bếp, khôi phục lại một không gian sạch sẽ, ngăn nắp.

Đồ ăn được dọn ra bàn lớn đặt ở trung tâm. Cửa kính bốn bên mở ra khoảng sân vườn đêm, đèn vườn rọi lên từng chùm hoa nở rộ, tạo nên cảnh sắc lung linh huyền ảo.

Trong khung cảnh ấy, bàn ăn mang gam trắng xám tối giản trở nên nổi bật với hai phần ăn được bày trí tỉ mỉ. Hơi nóng từ món ăn còn phả ra nhè nhẹ, hòa quyện cùng giai điệu trầm bổng vang lên từ chiếc máy phát nhạc, khiến toàn bộ không gian như ngấm một tầng ấm cúng.

Món khai vị dĩ nhiên sẽ được thử đầu tiên để khơi mở vị giác.

Mộ Huyền Noãn cầm thìa, nhưng chưa vội ăn. Ánh mắt cô khẽ nghiêng về phía đối diện, lén quan sát Triệu Bách Nhã, mong chờ một phản ứng nào đó.

Nhưng người kia vẫn giữ vẻ điềm đạm thường thấy, múc một thìa súp, nhẹ nhàng đưa lên miệng, gương mặt chẳng có chút biểu cảm nào.

Trong lòng nhấp nhổm như có kim châm, rốt cuộc Mộ Huyền Noãn vẫn phải cất giọng hỏi.

“Thế nào?”

Triệu Bách Nhã ngắn gọn đáp.

“Ăn được.”

Sự công nhận của Triệu Bách Nhã khiến Mộ Huyền Noãn như được tiếp thêm sinh khí, ưỡn ngực tự hào.

“Xem ra tôi cũng có dáng dấp một người vợ đảm đang. Thiên phú trời sinh, giỏi việc bếp núc.”

Vừa dứt lời, Mộ Huyền Noãn vui vẻ múc một thìa súp, đầy hào hứng đưa lên miệng. Nhưng chỉ mới nếm nhẹ, lông mày đã khẽ nhíu. Cô không nuốt vội, giữ thìa trong miệng chừng hai giây, rồi chậm rãi khép môi, ánh mắt chệch sang phía Triệu Bách Nhã đang thanh nhã, chậm rãi uống nước.

Có vị khét.

Rất nhẹ.

Nhưng là khét thật.

Mộ Huyền Noãn cố giữ biểu cảm bình thản, đặt thìa xuống như không có chuyện gì xảy ra. Cô đưa tay cầm ly nước, uống một ngụm nhỏ tráng miệng, động tác thong thả, điềm tĩnh, y hệt như cách Triệu Bách Nhã vừa làm.

Nhưng rồi, cô lại không cam tâm.

Lần này, cô múc một thìa nữa, thử lại món súp với vẻ mặt dứt khoát hơn.

Song, vừa chạm đầu lưỡi, lông mày đã lập tức chau lại, phản ứng cũng dần mất kiểm soát.

Mộ Huyền Noãn im lặng đặt thìa xuống, trộm nhìn sang món cá bên cạnh. Lớp da vàng óng, nước sốt sóng sánh, rau củ được sắp xếp như ảnh minh họa trong sách dạy nấu ăn.

Không nói một lời, cô buông bỏ hoàn toàn món súp, dứt khoát chuyển sang món chính như chưa từng có món khai vị nào tồn tại.

Triệu Bách Nhã ngồi đối diện, im lặng theo dõi toàn bộ màn tự kịch của Mộ Huyền Noãn từ đầu đến cuối. Mãi đến khi thấy Mộ Huyền Noãn cắt một miếng cá đưa lên miệng, góc môi cô mới động nhẹ một chút, giống như… đang nhịn cười.

Minh họa món ăn: Ảnh trên Pinterest

 

Trước đó
Thông tin tiểu thuyết

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
bh, bhtt, GL

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây