Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Nhất Vạn Người Độc Duy Chân Ái
  3. Chương 34 - Ứng nghiệm
Trước đó
Thông tin tiểu thuyết
Nữ nhân phong tình như Mộ Huyền Noãn không bao giờ thừa nhận tình yêu tồn tại trên đời. Đối với cô, đó chỉ là ham muốn ngắn hạn, nhất thời cần được giải quyết. Còn Triệu Bách Nhã, tình yêu đối với cô gói gọn trong hai chữ phiền phức. Nhất là khi nó xuất hiện dưới hình dạng của Mộ Huyền Noãn.

Trong văn phòng kinh doanh, Mộ Huyền Noãn ngồi nghiêng về phía sau, lưng tựa hờ vào ghế da, ánh mắt nhàn tản lướt qua chiếc hộp mới mở. Văn Ninh Trung đang cúi đầu chỉnh lại dây khóa, động tác thong thả mà cẩn trọng. Trên cổ tay hắn là chiếc VC Traditionnelle, phiên bản giới hạn toàn cầu, chỉ vỏn vẹn 370 chiếc.

 

Vàng trắng 18K ôm lấy mặt số, bộ máy cơ lên dây thủ công được hoàn thiện đến từng chi tiết nhỏ. Từng đường cắt, từng khớp nối đều toát lên vẻ đắt giá như thể được chế tác riêng cho các quý ông. Mộ Huyền Noãn thầm nghĩ, nếu món quà này chưa đủ khiến đối phương động lòng, thì e rằng định nghĩa về thành ý quả thực nên được viết lại từ đầu.

 

Từ tình địch trở thành đồng minh. Mộ Huyền Noãn từng không giấu nổi sự khó chịu trước kiểu giả tạo đầy tính toán của Ninh Trung. Một người như thế, ban đầu cô chỉ muốn loại khỏi đường đi cho gọn. Nhưng đời luôn khéo sắp đặt, kẻ cô từng xem là chướng ngại cần loại bỏ, lại là người đầu tiên chủ động hiến kế giúp cô công lược Triệu Bách Nhã.

 

Quan hệ hợp tác này dĩ nhiên vừa méo mó vừa đầy ngờ vực, nhưng trong mắt Mộ Huyền Noãn, vẫn đáng để giữ lại. Bởi lẽ, trong số những người vây quanh Triệu Bách Nhã, chỉ duy nhất Ninh Trung đủ gần gũi để tạo nên một mối đe dọa thực sự. Còn lại, đều chẳng đáng để cô phải bận tâm.

 

“Chà, Mộ Tổng đúng là hào phóng thật.” Ninh Trung vừa nói vừa cài lại khóa đồng hồ, động tác chậm rãi như thể món đồ xa xỉ ấy sinh ra đã dành cho cổ tay hắn. Ánh mắt mang theo nụ cười thăm dò nhìn Mộ Huyền Noãn. “Nhưng chỉ đưa ra một lời gợi ý mà đổi lại được món quà quý giá này, có vẻ hơi vượt khung cảm ơn thông thường rồi.”

 

Mộ Huyền Noãn khẽ nhếch môi, không phủ nhận cũng không giải thích. Chỉ thản nhiên đáp.

 

“Thật ra tôi có mang theo vài câu hỏi.”

 

Trong đầu Mộ Huyền Noãn hiện lên hình ảnh Triệu Bách Nhã chủ động bước vào bếp. Về món súp khai vị, đáng lẽ là mở màn cho sự tinh tế, lại bị khét vì bản thân mải hồi tưởng lại chuyện quá khứ. Mộ Huyền Noãn kể lại tất cả cho Ninh Trung, không giấu một chi tiết nào, nhưng cũng không gán bất kỳ suy diễn cảm xúc nào vào đó.

 

Cô chỉ nhìn hắn, chậm rãi hỏi.

 

“Tôi muốn biết cô ấy có thường như thế không?”

 

Quãng thời gian Mộ Huyền Noãn tiếp xúc với Triệu Bách Nhã ở đại học H thật ngắn ngủi, sau đó là một khoảng trống dài đằng đẵng. Trong khi đó, Ninh Trung là cộng sự, là người đã sát cánh bên cạnh Bách Nhã suốt ba năm làm việc ở ACE. Dù trong lòng từng dấy lên sự ghen tị và cả nỗi tò mò không dứt, Mộ Huyền Noãn vẫn phải thừa nhận ở thời điểm hiện tại, có lẽ người hiểu Triệu Bách Nhã nhất chính là hắn.

 

Ninh Trung chống cằm, ánh mắt nửa như đang nhìn vào khoảng không, nửa như đang nghiền ngẫm điều gì rất đỗi riêng tư. Trong lòng hắn không khỏi bất ngờ khi nghe câu chuyện của Mộ Huyền Noãn.

 

Bởi lẽ hắn chưa từng thấy Triệu Bách Nhã biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào vượt ngoài khuôn khổ công việc hay xã giao thông thường, chứ đừng nói đến sự rộng lượng hay khoan dung với người khác.

 

Triệu Bách Nhã không giống người thường. Suy nghĩ, phản ứng, cách cô phân loại thế giới… đều không mang theo cảm xúc. Con người đối với cô, hoặc là công cụ, hoặc là kẻ đứng dưới quyền kiểm soát. Ngay cả bản thân hắn, một kẻ dốc toàn lực trung thành, tận tụy đến mức đánh mất chính mình cũng chưa từng bước qua nổi lớp băng mỏng đó.

 

Vậy mà bây giờ, lại có một kẽ hở.

 

Một sự thiên vị, yêu thích rõ rệt so với bất kỳ ai khác.

 

Chính điều đó đã khơi dậy trong hắn một nỗi tò mò mãnh liệt. Hắn muốn biết, liệu có phải Triệu Bách Nhã đang dần thể hiện một khía cạnh “con người” hơn, một phần cảm xúc thật sự, không bị kiểm soát bởi lý trí?

 

Hắn không chắc. Nhưng hắn muốn nhìn thấy điều đó xảy ra. Cũng chính vì thế, hắn sẽ không dại dột mà bơm thêm hy vọng cho Mộ Huyền Noãn.

 

Hắn muốn cô phải luôn giữ ngọn lửa tham vọng, không ngừng tiến tới. Không ngừng nghi hoặc. Chỉ khi ấy, cái kẽ hở nhỏ nhoi kia mới thực sự lộ diện.

 

Vì vậy, hắn chỉ cười cợt nhả, buông một câu đầy châm chọc.

 

“Không thường như vậy.” Hắn chậm rãi xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, ánh mắt lướt qua cô một thoáng rồi rời đi như chẳng buồn để tâm, “Nhưng Giám đốc Triệu vốn dĩ khá mềm lòng. Nếu tôi cũng biết nấu ăn tệ như Mộ tổng, chắc cũng được cô ấy giúp đỡ thôi. Ai mà chẳng sợ bị người khác hạ độc chứ?”

 

Lời hắn buông nhẹ, mang theo vẻ giễu cợt đặc trưng, như một cú hất tay hờ hững đẩy Mộ Huyền Noãn ra khỏi bất kỳ ảo tưởng nào.

 

Mộ Huyền Noãn không lập tức phản ứng. Đôi mắt cô khẽ động, nhưng nét mặt vẫn bình thản đến lạnh lùng. Cô hiểu, Ninh Trung nói không sai về việc Triệu Bách Nhã ngại phiền phức. Nhưng cái cách hắn dùng từ mềm lòng lại khiến cô không khỏi cười khẩy. Phải rồi, sự mềm lòng đó, suy cho cùng, cũng chỉ là một cách Triệu Bách Nhã dùng để xử lý vấn đề nhanh gọn hơn thôi.

 

“Cho nên, Giám đốc Văn đang gợi ý tôi tỏ ra bất tài hơn chút nữa, để được cô ấy chăm sóc đặc biệt sao?” Mộ Huyền Noãn cố ý nhấn vào mấy chữ cuối, pha chút mỉa mai khô lạnh, như đang đùa cợt lại lời hắn.

 

Ninh Trung bật cười khẽ, hắn khẽ gõ ngón tay lên bàn, “Tôi chỉ nghĩ, nếu cô ấy đã chịu chăm sóc một người vụng về, thì người tiếp theo… cũng không phải không có cơ hội.” Dừng một nhịp, hắn hạ thấp giọng, đầy suy tính nói, “Người theo đuổi Mộ tổng hình như chưa từng ít đi. Vì vậy, tôi nghĩ cô nên cân nhắc nâng giá trị bản thân lên một chút. Biết đâu, đổi một kiểu diễn mới… sẽ giữ được cả đối phương, lẫn một khán giả trung thành như tôi.”

 

Đối với Triệu Bách Nhã, khái niệm yêu thích không bao giờ xuất phát từ một ánh nhìn hay vài lần chạm mặt hời hợt. Mọi sự gần gũi, nếu có, đều đến từ lý do ẩn dưới lớp vỏ lý trí. Tất cả được cân nhắc kỹ lưỡng, chẳng khác nào một giao dịch sòng phẳng, nơi phần thưởng chỉ được trao cho kẻ đủ tỉnh táo để nhìn thẳng vào ranh giới, và vẫn chọn bước qua.

 

Ninh Trung đủ tỉnh táo để nhìn rõ hơn những người trong cuộc. Hắn thấy rõ khoảng cách mong manh giữa dò xét và giằng co, giữa những người tưởng rằng mình đang kiểm soát cảm xúc. Và nếu có một “kẻ thứ ba” chen vào, đúng thời điểm, thì đó sẽ là một chiêu bài hữu dụng để khơi dậy những phản ứng chân thật nhất.

 

Mộ Huyền Noãn im lặng, đôi mắt hơi nheo lại. Cô không trả lời ngay, nhưng trong lòng đã bắt đầu nghiền ngẫm từng chữ hắn nói. Một lát sau, khóe môi cô khẽ cong lên, nụ cười có phần bất định, nhìn thế nào cũng không phải là nụ cười khiến người khác yên tâm.

 

“Không phải với tư cách khán giả, tôi thấy Giám đốc Văn rất hợp làm bạn diễn của tôi đấy.”

 

Ninh Trung nghe vậy, nụ cười vô sỉ trên môi lập tức cứng lại. Dù chỉ là một câu đùa, nhưng trong mắt hắn, đó là kịch bản quá nguy hiểm.

 

Vì vậy, hắn nhanh chóng lắc đầu trước gợi ý của Mộ Huyền Noãn, nụ cười trở lại vẻ quen thuộc, nhưng lần này mang theo chút thức thời.

 

“Được Mộ Tổng đánh giá cao như vậy, tôi rất vinh hạnh.” Hắn dừng một nhịp, ánh mắt nghiêng về phía cô, không tránh né, cũng chẳng che giấu điều gì. “Chỉ tiếc là tôi không giỏi khống chế cảm xúc. Ngộ nhỡ khi màn kịch kết thúc rồi, tôi lại không muốn rời sân khấu. Lúc đó, Mộ Tổng có chịu trách nhiệm với tôi không?”

 

Câu nói nửa đùa nửa thật, ngữ điệu nhẹ như không. Nhưng ánh mắt hắn nhìn cô lại không hề nhẹ, trái lại có chút gì đó thân tình bất thường, một kiểu gần gũi không nên có giữa hai người vốn chẳng thân thiết.

 

Cảm giác ấy khiến Mộ Huyền Noãn khẽ rợn người. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô hình dung ra cảnh tượng thân mật giữa mình và hắn. Một viễn cảnh gượng gạo, lạc tông, và hoàn toàn phản cảm. Chỉ là tưởng tượng thôi, mà từng tế bào trong người đã rít lên cảnh báo, khiến cô muốn lập tức cắt ngắn cuộc trò chuyện này.

 

Mộ Huyền Noãn thu lại nụ cười, hơi nghiêng đầu, giọng không đổi nhưng sắc thái đã bớt đi mấy phần hứng thú.

 

“Trong tình huống đó, tôi chắc chắn sẽ chọn làm người xấu.”

 

Ninh Trung khựng lại một nhịp, rồi như thể vừa bị đâm một nhát thẳng vào ngực. Hắn chậm rãi áp tay lên chỗ đó, làm bộ nhăn mặt.

 

“Trái tim tôi đau quá. Mộ Tổng thật nhẫn tâm.”

 

Mộ Huyền Noãn nhìn hành động khoa trương của hắn, khóe miệng khẽ giật nhẹ một cái. Một sự chán ghét dâng lên, thúc giục cô phải kết thúc cuộc đối thoại đang dần trở nên vô nghĩa này.

 

Mộ Huyền Noãn đứng dậy, không buồn lịch sự thêm.

 

“Dù sao cũng cảm ơn anh vì đã dành thời gian.”

 

Chiếc áo khoác vắt sau ghế được cô khoác lên vai một cách gọn gàng và dứt khoát. Mộ Huyền Noãn tiến về phía cửa, từng bước chân đều toát lên mong muốn rời đi. Nhưng khi đầu ngón tay vừa chạm vào tay nắm, cô chợt dừng lại, cái nhìn khẽ lướt qua cổ tay Ninh Trung.

 

“Chiếc đồng hồ đó khá hợp với anh đấy,” Cô nói, nét mặt không thay đổi. “Lần sau tới, tôi sẽ tặng anh một cái tốt hơn.”

 

Âm cuối vừa dứt, cánh cửa cũng khẽ đóng lại sau lưng.

 

Ninh Trung vẫn ngồi yên, bàn tay đặt lên ngực, cảm nhận nhịp tim đập đều đặn của mình. Rồi hắn chậm rãi bật cười, lần này không phải để diễn, mà là vì thật sự thấy thú vị.

 

Thật ra, hắn biết Triệu Bách Nhã không hề vô cảm, chỉ là mọi cảm xúc đều bị cô vùi chặt dưới lớp băng lạnh như tạc, sâu và dày đến mức không thể dò đoán. Lần hiếm hoi lớp băng đó có vẻ rạn nứt là hôm cả nhóm thức đêm dựng lại đề án D4. Khi Mộ Huyền Noãn gục đầu ngủ thiếp đi, co người vì lạnh. Điều hòa vẫn chạy ở mức thấp, khiến cô khẽ run.

 

Không một lời, hắn cởi áo vest, nhẹ tay đắp lên người cô. Mọi thứ diễn ra trong im lặng, cho đến khi hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Triệu Bách Nhã đang lặng lẽ nhìn sang.

 

Một cái nhìn tĩnh đến lạnh người. Tựa như mặt hồ mùa đông, phẳng lặng tuyệt đối trên bề mặt, nhưng bên dưới lại là dòng nước sâu, lạnh buốt và tối tăm. Và hắn đủ thông minh để hiểu, đó là ánh nhìn hiếm hoi, chỉ dành cho những gì Triệu Bách Nhã ngầm xem là của mình.

 

Thế nên, hắn vẫn sẽ giúp Mộ Huyền Noãn. Dù không có được những món quà này.

 

Ninh Trung nhếch mép. Ánh mắt hắn lặng lẽ kéo dài về phía cánh cửa vừa đóng, đầy hàm ý méo mó, nhẫn nại mà nguy hiểm.

 

“Nếu đối phương không được cô chủ yêu thích nữa…” Hắn rướn người, nhặt chiếc bật lửa trên bàn, ngón tay khẽ lật bật nắp, “Không biết mình có thể chạm tay vào không nhỉ?”

 

Lửa bật lên một cái “tách”, ánh sáng chớp lên trong khoảnh khắc rồi vụt tắt, tựa như một ý niệm vốn âm ỉ từ lâu, cuối cùng cũng bén lửa trong đầu hắn.

 

————

 

Rời khỏi văn phòng của Ninh Trung, Mộ Huyền Noãn khẽ rùng mình. Cô không rõ là vì luồng khí lạnh còn sót lại từ điều hòa, hay vì ánh mắt kia vẫn như in trên sống lưng, dù cánh cửa đã khép lại từ lâu.

 

Gợi ý của Ninh Trung, tìm một bạn diễn, tỏ ra thân mật, diễn một màn tình cảm đủ khiến Triệu Bách Nhã dao động, vốn dĩ không phải là điều không thể. Trước đây, với Mộ Huyền Noãn, nó còn đơn giản hơn việc chọn màu son.

 

Cô từng không ngần ngại bước vào bất kỳ mối quan hệ xác thịt nào. Dùng vẻ ngoài xinh đẹp làm vũ khí, thân thể là công cụ để đạt được điều mình muốn. Những đêm phóng túng, những cuộc trốn chạy cảm xúc bằng cách vùi đầu vào thân thể người khác… từng là điều hiển nhiên như cách cô hít thở.

 

Nhưng giờ thì không.

 

Không rõ từ khi nào. Có lẽ là sau vở kịch hôm đó, khi Triệu Bách Nhã nhìn cô, ánh mắt không có giận dữ, cũng không có thương hại. Chỉ là sự bình thản đến lạnh lẽo, như đang đánh giá một thứ đã mục nát, không còn đáng để chạm tay vào.

 

Từ khoảnh khắc đó, sự buông thả từng là thói quen bỗng trở thành điều khiến cô thấy khó chịu khi nghĩ đến.

 

Thế nên, dù biết lời gợi ý của Ninh Trung đáng để cân nhắc, cô vẫn không thể gật đầu.

 

Không còn dục vọng. Chỉ còn là những toan tính.

 

Nhắc đến, Mộ Huyền Noãn chợt nhớ tới bản kế hoạch còn viết dở.

 

Từ khi chuyên tâm vào công việc tại Lâm Thị, những tin nhắn và cuộc gọi từ người kia bắt đầu nhiều lên.

 

Cô không có ý định gọi lại. Cũng không thấy cần thiết phải hồi đáp.

 

Có lẽ chính vì sự im lặng đột ngột ấy, hắn mới càng tỏ ra sốt ruột.

 

Mộ Huyền Noãn khẽ cười.

 

Nụ cười ấy không rõ là giễu cợt người khác, hay tự giễu chính mình.

 

Cô đã có ý nghĩ sẽ trả thù bằng chính thân xác này. Dùng mình làm mồi nhử, dụ những kẻ đó bước vào cạm bẫy.

 

Nhưng để làm được điều đó, cô phải xứng với hắn.

 

Phải ngang hàng. Môn đăng hộ đối. Phải là người phụ nữ có nhan sắc, có trí tuệ, có quyền lực, có nền tảng.

 

Là người phụ nữ hắn không thể kháng cự.

 

Vì vậy, cô dành nhiều năm để mài giũa bản thân. Từng lớp học, từng thương vụ, từng cuộc tình, tất cả đều được sắp đặt. Mỗi bước đi đều có mục đích.

 

Và rồi, từng bước, từng bước một, đến khi hắn tự sa chân vào mê lộ cô giăng sẵn, đến khi hắn si mê, mù quáng, đeo nhẫn lên tay cô, thì cô sẽ kéo theo những cái tên khác cùng rơi xuống địa ngục.

 

Khi cảm xúc đã mục ruỗng, khi nỗi đau không còn rớm máu mà trở thành một vết chai lạnh cứng, chấp niệm là thứ duy nhất còn giữ cô tồn tại.

 

Không cần tình yêu. Không có cảm xúc. Chỉ có kế hoạch.

 

Cho đến khi cô gặp Triệu Bách Nhã.

 

Trái tim không biết từ khi nào đã có nhịp đập riêng, như thể nó thực sự sống vì một điều gì khác. Và lần đầu tiên, Mộ Huyền Noãn bắt đầu hoài nghi thứ cô thực sự muốn… liệu có còn là trả thù nữa hay không.

 

Mộ Huyền Noãn lắng nghe từng nhịp đập trong lồng ngực, thứ âm thanh từng bị cô phớt lờ quá lâu.

 

Một tiếng thở ra rất khẽ. Sau đó là một nụ cười.

 

Chỉ là, sau quá nhiều năm sống bằng kế hoạch, hôm nay, cô muốn làm một việc không nằm trong bất kỳ kế hoạch nào cả.

 

Có được đáp án, Mộ Huyền Noãn mở điện thoại, bấm số gọi cho Gia Mẫn.

 

Tiếng chuông điện thoại vang lên bất ngờ, khiến Gia Mẫn giật nảy mình. Hộp pudding xoài suýt rơi khỏi tay.

 

Cô luống cuống đặt muỗng xuống, lau tay rồi bắt máy.

 

“Dạ, em nghe.”

 

Cảm giác như cuộc gọi này đã nằm sẵn trong một trình tự được định trước. Giọng nói bên kia đầu dây vang lên, trầm thấp và điềm tĩnh.

 

“Cô ấy vẫn còn ở văn phòng chứ?”

 

Không cần hỏi rõ “cô ấy” là ai. Mỗi lần như thế, luôn chỉ có một người trong câu hỏi của Mộ Huyền Noãn.

 

Gia Mẫn lúng túng, nhanh chóng đáp.

 

“Vừa nãy Chủ tịch Lâm có đến gặp chị Triệu ạ. Em không rõ cụ thể, chỉ nghe loáng thoáng là gặp mặt đối tác.”

 

“Đối tác sao? Lạ thật. Chị không nghe gì về việc đó?”

 

Giọng Mộ Huyền Noãn đều đều, không mang lấy một gợn sắc thái. Nhưng chỉ một câu ấy đã đủ khiến Gia Mẫn căng thẳng, vội vàng đáp lời.

 

“Em nghĩ chắc là lịch đột xuất, Chủ tịch chưa kịp thông báo. Hình như… ông ấy cũng hơi vội.”

 

Một nhịp im lặng trôi qua. Giữa lúc Mộ Huyền Noãn đang suy nghĩ, chiếc điện thoại trong tay cô khẽ rung.

 

Tin nhắn từ Chủ tịch Lâm đến thật đúng lúc. Ông lịch sự hỏi cô có đang ở công ty không, kèm theo một dòng thông báo ngắn gọn, “Phía đối tác muốn gặp cô.”

 

Mộ Huyền Noãn không rõ mình đang mong chờ điều gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến khả năng được gặp Triệu Bách Nhã, khóe môi đã bất giác vẽ nên một nét cười.

 

“Được rồi, cảm ơn em.”

 

Cô đáp lời Gia Mẫn, rồi kết thúc cuộc gọi.

 

Điện thoại vừa hạ xuống, ngón tay cô đã ấn thang máy lên tầng cao nhất.

 

Trong lúc thang máy di chuyển, cô khẽ chỉnh lại vài lọn tóc rối, dùng đầu ngón tay vuốt phẳng nếp gấp nơi tay áo. Ánh mắt dừng lại một thoáng trước vách kim loại mờ phản chiếu gương mặt mình. Dù bề ngoài không chút dao động, nhưng lòng bàn tay đã nóng lên đôi chút, như chính cô cũng không kịp nhận ra cảm xúc đang khẽ dịch chuyển.

 

Thang máy dừng lại, cửa trượt sang hai bên.

 

Mộ Huyền Noãn bước ra. Tiếng giày cao gót gõ nhịp đều trên lớp thảm dày, âm thanh tuy nhỏ nhưng đủ sức lấp đầy khoảng trống xung quanh.

 

Trước mặt là phòng làm việc của Chủ tịch Lâm.

 

Một bàn thư ký kê sát hành lang kính, vắng bóng người. Nhưng cánh cửa gỗ phía trong lại khẽ hé, như thể đã chờ sẵn cô từ trước.

 

Mộ Huyền Noãn không do dự, cô đưa tay đẩy cửa, bước vào.

 

“Chủ tịch Lâm, tôi tới…”

 

Câu nói dừng lại giữa chừng. Tuy sắc mặt Mộ Huyền Noãn không đổi, nhưng bàn tay cô đã đã vô thức siết chặt tay nắm cửa.

 

Không khí trong phòng không hoàn toàn yên tĩnh. Có tiếng cười vừa dứt, tiếng ly chạm vào đĩa lót vang ngân. Trên sofa, ba người đang ngồi. Hai gương mặt quen thuộc là Chủ tịch Lâm và Triệu Bách Nhã. Người còn lại quay lưng về phía cô, nhưng kiểu tóc, phong thái, cả dáng ngồi ngả người tùy tiện trên sofa. Mộ Huyền Noãn không cần hắn quay đầu cũng đã biết rõ là ai.

 

Phiến Văn Nghiêu từ tốn quay lại, ánh mắt khóa chặt lấy Mộ Huyền Noãn. Nụ cười chậm rãi nở ra, nhuốm vẻ thích thú. Hắn đứng dậy, từng động tác đều thong dong, ngạo mạn, mang theo khí thế của kẻ bước ra từ chính sân khấu được dàn dựng cho mình.

 

“Đây rồi,” Hắn cất tiếng, giọng trầm thấp, mang theo một lớp thân mật cố ý. “Người tôi muốn gặp nhất hôm nay.”

 

Chỉ vài bước là đã thu hẹp khoảng cách. Hắn dừng lại ngay trước mặt Mộ Huyền Noãn, không quá gần nhưng đủ để hơi thở chạm nhẹ vào biên giới giữa xã giao và xâm phạm. Bàn tay hắn đưa lên, lướt qua một lọn tóc vương trên vai cô, để lại vết tích mơ hồ, “Noãn Noãn. Lâu rồi không gặp.”

 

Mộ Huyền Noãn không né tránh, thậm chí còn nghiêng đầu nhẹ, như thuận theo động tác lướt tay qua tóc của hắn. Đôi mắt cô cong lên, môi nhếch một nụ cười vừa đủ tiêu chuẩn lễ nghi.

 

Cô đáp lại, giọng mềm như tơ lụa nhưng lại mang theo một vẻ lạnh lùng khó nắm bắt.

 

“Lúc nghe Chủ tịch Lâm nhắc đến đối tác mới, tôi không nghĩ người đó lại là Phiến tiên sinh.”

 

Dứt lời, cô nghiêng người thoát ra khỏi vùng không khí hắn tạo ra. Không quá vội, cũng chẳng cần tỏ ra khó chịu, chỉ đơn giản là rút lui, gọn gàng như chưa từng có sự gần gũi nào xảy ra.

 

Gót giày gõ nhẹ trên mặt sàn, Mộ Huyền Noãn bước thẳng đến bộ sofa. Giữa những ánh nhìn đang đổ dồn về phía mình, cô vẫn giữ dáng vẻ hoàn toàn tự nhiên và chuyên nghiệp. Không vội vàng cũng chẳng ngập ngừng, cô thong thả ngồi xuống chỗ cạnh Triệu Bách Nhã, như thể vị trí ấy vốn dĩ được dành sẵn cho mình.

 

Phiến Văn Nghiêu nhướng mày, nhưng hắn không giận, chỉ như vừa bắt gặp một con mèo nhỏ giơ vuốt, liếm qua tay hắn rồi rút lại. Thay vì đáp trả, hắn bật cười khe khẽ. Tiếng cười không lớn nhưng đủ để gợi cảm giác lười nhác và nguy hiểm, kéo cả căn phòng chậm lại một nhịp.

 

Hắn quay người, bước về phía ghế đối diện, thong dong ngồi xuống. Tay tùy ý gác lên thành ghế, nhàn nhã nói.

 

“Mộ Tổng đích thân tới Đài Loan đầu tư, giờ còn kiêm nhiệm giám đốc chiến lược… Một dự án thôi mà có thể giữ chân cô lâu như vậy. Xem ra, Lâm thị thật sự rất có sức hút.” Hắn cười nhạt, ánh mắt như vô tình đảo qua Triệu Bách Nhã một cái, rồi dừng lại ở chỗ Mộ Huyền Noãn. “Tôi chỉ thấy không khí vui vẻ, người tề tựu đông đủ cả rồi thì góp thêm một phần náo nhiệt.” Một nhịp ngừng ngắn, hắn nghiêng vai, giọng trầm xuống đầy ngụ ý, “Ngài Lâm thấy tôi nói có lý không?”

 

Chủ tịch Lâm nhấp một ngụm trà, ông không trả lời Phiến Văn Nghiêu ngay mà quay sang giải thích với Mộ Huyền Noãn.

 

“Lâm thị đã ký biên bản ghi nhớ với công ty con của tập đoàn Phiến Thị từ hai năm trước. Khi ấy, dự án còn nằm trên giấy, thậm chí chưa có cả cái tên chính thức như hiện tại.”
Ông ngừng một chút, ánh mắt thâm sâu. “Cũng phải nói thêm, những cổ đông nhỏ mà cô từng gặp trong giai đoạn đầu, thực chất đều là đại diện bên phía Phiến tiên sinh. Chỉ là họ không dùng danh nghĩa chính thức.”

 

Một khoảng lặng, như thể căn phòng vừa hụt một nhịp thở.

 

Không ai lên tiếng, kể cả những kẻ tưởng rằng đã nắm trọn thế cờ trong tay. Chỉ có Triệu Bách Nhã, từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ bình thản đến khó đoán.

 

Kế hoạch của Phiến Văn Nghiêu gần như hoàn hảo. Hắn âm thầm cài người, điều khiển dòng vốn, làm chậm tiến độ các dự án lớn. Hắn chia nhỏ cổ phần, dùng pháp nhân trá hình mua vào từ nhiều hướng, từng bước giành quyền kiểm soát. Tất cả chỉ để thâu tóm Lâm Thị, mảnh ghép cuối cùng trong bàn cờ chứng minh năng lực với cha hắn.

 

Nhưng điều hắn không ngờ, chính Lâm Thị, nơi tưởng là sân sau của ACE lại là mồi nhử.

 

James vẫn luôn nuôi ý định triệt tiêu ảnh hưởng của Phiến Thị khỏi thị trường Đông Á. Và để làm được điều đó, ông ta khéo léo rò rỉ thông tin nội bộ rằng Lâm Thị đang là điểm trung chuyển dòng tiền bất hợp pháp. Tin tức ấy lan ra, đủ để thổi bùng lòng tham của những kẻ thích chơi dao trong tối.

 

Sau đó, kế hoạch “Gót chân Achilles” được âm thầm triển khai.

 

Từng tài liệu kỹ thuật, bản quyền thiết kế, mô hình đấu thầu… đều đã được ACE cài mã nhận diện và truy vết quốc tế. Mọi thao tác của phía Phiến Thị từ lúc thâm nhập đến khi can thiệp hệ thống, đều đã bị theo dõi. Và dù doanh nghiệp của Văn Nghiêu chỉ ra mặt dưới danh nghĩa công ty con, nhưng phía ACE đã cố ý gài trước một bẫy thuế, hợp thức hóa toàn bộ giao dịch thành đầu tư trực tiếp từ Phiến Thị.

 

Một khi hệ thống được kích hoạt, toàn bộ chuỗi thao túng sẽ lộ sáng, hành vi xâm phạm bản quyền, gian lận đấu thầu, rửa tiền xuyên quốc gia. Và hậu quả không chỉ dừng ở một bản án. Nó lan ra như hiệu ứng domino, các công ty con bị kiện cả dân sự lẫn hình sự, tài khoản bị phong tỏa, quỹ đầu tư đồng loạt rút vốn.

 

Mọi nước đi đều đã được tính trước.

 

Ngoại trừ một biến số, Mộ Huyền Noãn.

 

Ban đầu, cô chỉ đơn thuần muốn tìm một nơi nghỉ dưỡng, mượn danh đầu tư để rút khỏi vòng xoáy thương trường. Tình cờ biết đến một dự án đang đắp chiếu của Lâm Thị qua lời giới thiệu riêng, rồi thuận tay mua lại cổ phần từ một cổ đông ngấm ngầm rút lui. Mộ Huyền Noãn không cân nhắc nhiều, cô luôn là kẻ làm việc theo cảm tính, nhưng kỳ lạ thay, những thương vụ cô đầu tư, chưa từng thua lỗ.

 

Nhưng chỉ một hành động tưởng như ngẫu nhiên ấy, lại khiến dòng chảy toàn cục bị đẩy lệch.

 

Danh nghĩa Hoắc Ngôn, một công ty mới nhưng đang trên đà mở rộng, trở thành nhà đầu tư lớn nhất, kéo theo sự chú ý từ nhiều bên. Sau đó, khi phát hiện Triệu Bách Nhã chính là Giám đốc Kế hoạch mới của Lâm Thị, cô càng không do dự mà rót thêm vốn phát triển dự án. Khoản đầu tư đột ngột ấy như luồng sinh khí bất ngờ, kéo Lâm Thị ra khỏi bờ vực phá sản. Truyền thông nhanh chóng bắt sóng, dư luận bẻ hướng, giá trị thương hiệu được thổi bùng trở lại.

 

Cũng chính cú chuyển dòng đó đã khiến Phiến Văn Nghiêu đánh mất quyền kiểm soát. Người của hắn lần lượt bị đẩy khỏi hệ thống, dòng vốn bị cắt đứt, mạng lưới thao túng từng vận hành trơn tru giờ bắt đầu rối loạn. Và ở một hướng khác, kế hoạch của ACE cũng theo đó buộc phải điều chỉnh, khi Triệu Bách Nhã, người đứng sau nó, đột ngột thay đổi quyết định.

 

Vốn dĩ, việc đề án D4 bị rò rỉ trước phiên đấu thầu là chủ đích của Triệu Bách Nhã. Theo đúng kịch bản, đây là một liều thuốc độc dành riêng cho Phiến Thị. Nhưng rồi, ở phút chót, sau khi tận mắt chứng kiến cách Mộ Huyền Noãn cặm cụi dựng lại đề án, từng bước, từng chi tiết, cô đã nói với Ninh Trung giữ lại Lâm Thị. Chính vì thế, số phiếu trong phiên đấu thầu mới đột ngột áp đảo đến vậy.

 

Người ngoài nhìn vào, chỉ có thể đoán già đoán non, nhưng lại không dám hỏi thẳng.

 

Còn Triệu Bách Nhã, cô chỉ đơn giản tự nói với mình, đây chẳng qua là một lần tiêu khiển. Cô không quen với việc thay đổi giữa chừng. Nhưng lần này, thay vì truy đến cùng lý do, cô chỉ chọn cách bỏ qua. Bởi nếu suy nghĩ quá sâu, có lẽ cô sẽ phải thừa nhận rằng mình đã dao động.

 

Thứ cảm xúc ấy, Triệu Bách Nhã không có thói quen giữ lại.

 

Thế nhưng, đến chính bản thân cô cũng không nhận ra, ánh mắt mình đã dừng quá lâu ở một khoảnh khắc khi Phiến Văn Nghiêu đứng dậy, bước về phía Mộ Huyền Noãn, bàn tay hắn tự nhiên đưa lên chạm nhẹ vào một lọn tóc vương trên vai đối phương, thân mật gọi “Noãn Noãn.”

Trước đó
Thông tin tiểu thuyết

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
bh, bhtt, GL

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây