Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Nhất Vạn Người Độc Duy Chân Ái
  3. Chương 35 - Không xứng
Trước đó
Thông tin tiểu thuyết
Nữ nhân phong tình như Mộ Huyền Noãn không bao giờ thừa nhận tình yêu tồn tại trên đời. Đối với cô, đó chỉ là ham muốn ngắn hạn, nhất thời cần được giải quyết. Còn Triệu Bách Nhã, tình yêu đối với cô gói gọn trong hai chữ phiền phức. Nhất là khi nó xuất hiện dưới hình dạng của Mộ Huyền Noãn.

Câu chuyện trôi đến đoạn cuối, không ai nói lời kết thúc mà vẫn ngầm hiểu đã đến lúc tạm dừng.

 

Chủ tịch Lâm đặt ly nước xuống bàn, ánh mắt đã định sẵn hướng về phía Triệu Bách Nhã.

 

“Giám đốc Triệu, có vài việc tôi cần trao đổi thêm với cô. Chúng ta sẽ tiếp tục ở phòng bên cạnh.”

 

Nói xong, Chủ tịch Lâm đứng lên, bước đi vững vàng không chút chần chừ. Triệu Bách Nhã cũng rời khỏi ghế, động tác gọn gàng, không để lại tiếng động. Khi xoay người, ánh mắt cô lướt qua Mộ Huyền Noãn và Phiến Văn Nghiêu, gật đầu nhẹ thay cho lời chào.

 

Cánh cửa khép lại. Trong phòng chỉ còn hai người, và bầu không khí đã thay đổi một cách rõ rệt.

 

Phiến Văn Nghiêu không vội mở lời. Hắn thoải mái ngồi dựa lưng vào ghế, ngón tay khẽ xoay chiếc bút bạc, ánh mắt có vẻ tùy ý nhưng thật ra dõi theo từng chuyển động của Mộ Huyền Noãn.

 

“Sắp đặt khéo thật. Đến cả ông trời cũng không nỡ để tôi rời mắt khỏi Mộ tổng quá lâu.” Hắn khẽ nhếch môi, ánh nhìn dán chặt lên người đối diện.

 

Từ trước đến nay, Mộ Huyền Noãn chưa từng chủ động bước một bước nào về phía Phiến Văn Nghiêu. Vẻ đẹp của cô giống như ảo ảnh giữa sa mạc, không cần tô vẽ, không cần cố gắng, nhưng một khi đã xuất hiện trong tầm mắt, người ta chỉ có thể liều mình tiến đến, hoặc khao khát đến khô kiệt. Và Phiến Văn Nghiêu, kẻ vốn chưa từng đặt ai ở bậc cao nhất, cũng phải thừa nhận, khi cô ở đó, phần còn lại của thế giới chỉ là phông nền mờ cho ánh sáng duy nhất ấy.

 

Những món quà hắn gửi đến chưa bao giờ tầm thường, vòng cổ kim cương chế tác riêng, bộ trang sức giới hạn, thậm chí cả một con gấu bông nạm ruby đỏ đặt từ châu Âu, mỗi viên đá đều có chứng nhận định giá. Mộ Huyền Noãn không bao giờ từ chối, cô sẽ nhận, mỉm cười cảm ơn một cách nhã nhặn, rồi ngay hôm sau, những món quà đó sẽ xuất hiện trong buổi đấu giá từ thiện của Hoắc Ngôn với dòng mô tả giản dị, “Quyên tặng bởi một người bạn”.

 

Với hầu hết đàn ông, đây thường là tín hiệu kết thúc. Nhưng Phiến Văn Nghiêu thì khác. Mỗi lần bị từ chối chỉ càng khiến bản năng theo đuổi trong hắn trỗi dậy. Hắn hiểu rõ, sự xa cách là mồi nhử. Im lặng chính là sợi dây thòng lọng. Trong mắt hắn, Mộ Huyền Noãn vẫn là một sa mạc không có bản đồ, ánh sáng le lói nơi xa có thể là ốc đảo… cũng có thể là ảo ảnh dẫn đến vực thẳm. Hắn luôn nuôi hy vọng tìm ra một khe hở trong lớp giáp cảm xúc của cô, nhưng tuyệt nhiên không có gì hé lộ.

 

Khoảng lặng kéo dài, chỉ bị phá vỡ khi giọng Mộ Huyền Noãn vang lên, đều đặn và lạnh lùng.

 

“Là ông trời đang thử thách lòng kiên nhẫn của tôi.” Mộ Huyền Noãn nâng mắt, giọng điệu thoảng như đùa nhưng từng chữ lại mang gai nhọn, đâm thẳng vào nụ cười lơ lửng trên môi Phiến Văn Nghiêu. “Bạn gái mới của Phiến tiên sinh không đủ sức giữ chân anh sao? Hay anh thấy việc quấy rầy người cũ thú vị hơn?”

 

“Mộ Tổng ghen đấy à. Cô cũng biết, người như chúng ta đôi khi muốn buông tay, nhưng bản tính thì khó đổi. Người bên cạnh có thể đến rồi đi, nhưng vị trí thật sự, không phải ai cũng xứng.” Phiến Văn Nghiêu bật cười, như đang lật lại một trang sách đã thuộc lòng, thong thả tiếp lời, “Và ngoài Mộ Tổng ra, tôi chưa từng nghĩ đến ai khác.”

 

Cơn buồn nôn vẫn bám chặt nơi cổ họng, nhưng Mộ Huyền Noãn cố nén lại, nhấn nhịp từng hơi thở để giữ vẻ điềm tĩnh bên ngoài. Công tác bốn tháng ở Đài Loan, cô biết Phiến Văn Nghiêu chưa bao giờ yên vị, hắn luôn có người dự phòng, và giờ cũng đã có bạn gái mới. Vậy mà giờ đây, hẳn ở trước mặt cô, không chút liêm sỉ buông ra những lời này.

 

Hắn xem cô là gì? Một món đồ chơi mà hắn có thể tùy ý lựa chọn khi đã chán những món đồ khác sao?

 

Bất giác, một hình ảnh phản chiếu hiện lên trong tâm trí cô. Không phải Phiến Văn Nghiêu, mà là chính bản thân cô trong quá khứ, một phiên bản từng không biết điểm dừng, sống tùy tiện và buông thả theo những dục vọng. Cảm giác ghê tởm trào lên, hướng thẳng vào một phần mà cô tưởng rằng đã hoàn toàn chết đi.

 

Mộ Huyền Noãn cười nhạt, nụ cười che đi sự khinh miệt đang cuộn lên trong đáy mắt.

 

“Nói rất có lý. Nhưng người đời đều biết Phiến tiên sinh bên ngoài phong lưu, phóng túng. Thử hỏi một người yêu tự do đến mức chẳng để điều gì níu chân, liệu có thật lòng muốn cùng ai đi hết trăm năm?”

 

Khóe môi Phiến Văn Nghiêu giãn ra, nụ cười hư ảo chẳng mang theo mục đích gì cụ thể, nhưng hành động lại đầy toan tính. Hắn đứng dậy, chậm rãi bước vòng ra phía sau lưng Mộ Huyền Noãn, ngón tay trượt dọc theo lưng ghế, để lại một đường ma sát nhè nhẹ.

 

Bất chấp phản ứng của cô, hắn ngồi xuống sát bên, chiếm lấy khoảng trống như thể nó vốn thuộc về mình. Từng lời hắn buông ra đều được cân nhắc kỹ, như một lời hứa giả tạo, chưa chắc đã giữ nổi đến ngày mai.

 

“Tôi không chỉ nói bằng miệng. Cuối năm nay, tôi sẽ đưa Mộ Tổng về nhà. Không chỉ để ra mắt, mà để chọn ngày đính hôn.”

 

Giọng hắn trầm đục như rượu đặc quánh, len lỏi khắp không gian như làn khói thuốc quấn lấy từng ngóc ngách trong phòng. Mùi đàn hương trên người hắn quẩn quanh, khiến Mộ Huyền Noãn bỗng cảm thấy ngột ngạt, khó thở. Tất cả những thứ đó đã kéo cô trở lại với những toan tính từng dày công chuẩn bị, tưởng chừng đã bị lãng quên, giờ đây lại bị hắn khơi dậy đúng lúc nhất.

 

Mộ Huyền Noãn chưa từng quên lý do mình bước chân vào cuộc chơi này.

 

Không vì quyền lực, cũng chẳng vì danh vị. Điều cô muốn là tận mắt nhìn những kẻ đó lần lượt bị chôn vùi.

 

Và ngay khoảnh khắc hắn mở lời, cô chỉ có thể siết chặt thêm một lớp vỏ bọc, che giấu mọi cảm xúc thật, để tiếp tục vai diễn mình đã chọn.

 

“Tôi cứ nghĩ với Phiến tiên sinh, hôn nhân chỉ là một thủ tục. Hóa ra anh cũng có lúc sốt ruột như người thường.” Mộ Huyền Noãn chống cằm, híp mắt cười, đôi môi vẽ một đường cong mờ ảo.

 

“Mộ Tổng không thích sao?”

 

“Thích chứ.” Nụ cười trên môi cô như ánh trăng khuyết, giọng nói ngọt ngào như rót mật, “Trở thành thiếu phu nhân của Phiến Thị… chỉ nghĩ đến thôi đã khiến lòng người xao động.”

 

Những lời ấy buông ra nhẹ nhàng, nhưng lại hoàn toàn phủ nhận cảm xúc thật bên trong. Chỉ khi đối diện ở khoảng cách gần thế này, mới có thể nhận ra lớp giả tạo kia dày đến mức nào. Nhưng Phiến Văn Nghiêu không bận tâm.

 

Hắn thích trò chơi này. Và nếu cô đã chọn đeo mặt nạ, hắn sẵn lòng mang chiếc còn lại, cùng cô diễn trọn vở kịch đến phút cuối cùng.

 

“Tối mai sẽ có một buổi tiệc nhỏ. Chỉ là ngắm thành phố, uống chút rượu, nhưng cũng đủ trang trọng để tôi giới thiệu người đại diện của mình ở Lâm Thị.” Không còn vòng vo nữa, hắn nói thẳng vào mục đích. “Truyền thông sẽ có mặt và các đối tác lớn cũng vậy. Và tất nhiên, tôi sẽ để họ quen dần với một danh xưng mới dành cho Mộ Tổng.”

 

Mộ Huyền Noãn hiểu rõ, việc cử người đại diện là quyền hợp pháp của cổ đông, cô không thể phản đối bằng pháp lý, càng không thể xem đó là nước đi đơn thuần trên bàn cờ thương trường. Bởi lẽ, thứ mà Phiến Thị luôn có thừa là lợi nhuận. Còn thứ hắn muốn lúc này, là tạo ra thế bất đối xứng trong nội bộ Lâm Thị.

 

Cô nhìn hắn, khóe môi vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng lạnh đi một nhịp.

 

Chuyện đính hôn… hắn thật sự nghiêm túc sao? Hay chỉ đang diễn cho đến khi hạ màn, còn cô, là một phần đạo cụ không hơn không kém?

 

Mộ Huyền Noãn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt vô tình chạm vào chiếc ly nước trước mặt Phiến Văn Nghiêu. Vệt son đỏ trên miệng ly không thuộc về cô, mà là dấu vết của người duy nhất khiến cô mất phương hướng.

 

Trong thoáng chốc, bức tường băng trong lòng rạn lên một khe nứt mảnh, đủ để cảm xúc len vào, đủ để kế hoạch vốn chắc chắn bắt đầu lung lay. Nhưng lý trí lạnh lùng kìm chặt, nhắc nhở cô rằng một khi để cảm xúc chen vào, thứ mất đi sẽ không chỉ là vị trí, mà còn là cơ hội duy nhất để khép lại tất cả những gì từng khởi đầu bằng máu.

 

Mộ Huyền Noãn siết chặt tay. Tự mình gạt bỏ những dao động sang một bên.

 

Con đường này, đã được lót bằng dối trá từ lúc bắt đầu, và cô buộc phải bước tiếp.

 

“Phiến tiên sinh thật biết cách bày tiệc. Trước thì lấy thân phận cổ đông, sau lại nói đến đính hôn…” Giọng cô vẫn đều đều, như đang trêu đùa, nhưng từng chữ rơi xuống lạnh lẽo lạ thường, “Tôi thật lòng hiếu kỳ, sau tất cả, cái giá để bước lên vị trí đó là gì?”

 

Tiếng cười của hắn vang lên, mang theo vẻ đùa cợt nhưng lại nặng tựa một lời thú nhận. “Một phần vì chiếc bánh Lâm Thị, một phần vì củi khô gặp lửa, khó kiềm được bản thân nóng lòng muốn sớm có được Mộ Tổng.” Đầu lưỡi hắn lướt qua môi, như đang nếm lại một bí mật chỉ riêng hắn biết, “Tôi vốn định chờ. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có kẻ khác ngồi vào chỗ này, đã thấy khó chịu rồi.”

 

Nói rồi, bàn tay hắn vươn ra, bỏ qua ba chiếc ly trên bàn, lại chọn đúng chiếc đối diện tầm mắt. Trên thành ly, một vệt son mỏng vẫn còn hằn rõ. Ngón tay hắn miết chậm qua đường cong đỏ nhạt ấy, rồi dừng lại thật lâu. Sau đó, hắn nâng ly lên, môi khớp chính xác vào dấu son. Một ngụm nước chảy qua cổ họng, chậm rãi đến mức giống như đang kéo dài một nụ hôn gián tiếp, ép người đối diện không thể làm ngơ.

 

Thỏa mãn cơn khát, hắn thong thả xoay chiếc ly rỗng trong tay, như thể vẫn muốn níu lại dư vị còn vương trên miệng ly. Ánh mắt không rời khỏi Mộ Huyền Noãn, “Xem ra ở Lâm Thị, dự án lớn chỉ là phần ngoài. Thứ khiến Mộ tổng hài lòng nhất, là tìm được một cộng sự rất hợp gu.”

 

Chỉ một thoáng, gương mặt Mộ Huyền Noãn khẽ biến đổi.

 

Đây rồi… nụ cười hắn khắc sâu, như thể đã chạm vào phần lõi cô luôn giấu kín. Không dừng lại ở đó, cằm hắn tì hờ vào mu bàn tay, ánh mắt bình thản soi qua lớp thủy tinh, lời nói bật ra thấm ngầm sự khiêu khích.

 

“Không biết Giám đốc Triệu đã có bạn trai chưa nhỉ? Nếu chưa, Mộ tổng thấy tôi có cơ hội không?”

 

Vì kế hoạch, Mộ Huyền Noãn vẫn luôn nhẫn nhịn. Cô từng cho rằng, chỉ cần hắn chưa chạm vào giới hạn, việc để hắn lấn tới thêm một chút cũng chẳng sao. Nhưng giây phút hắn ngang nhiên đặt môi vào vết son trên chiếc ly, rồi thản nhiên nhắc đến cái tên ấy để thăm dò, toàn bộ lý trí trong Mộ Huyền Noãn lập tức sụp đổ.

 

Mộ Huyền Noãn không còn cân nhắc lợi hay hại. Giọng nói vang lên ngay tức khắc.

 

“Phiến tiên sinh.” Khóe môi cô nhấc nhẹ, độ ấm trong đồng tử đã hoàn toàn biến mất, “Đừng làm những chuyện khiến tôi không vui nữa.”

 

“Ha… cuối cùng thì mặt nạ của Mộ Tổng cũng rạn một chút rồi.” Phiến Văn Nghiêu ngả người ra sau, tiếng cười trầm thấp ngân dài, khoan khoái thưởng thức một cảnh hiếm có. Hắn chậm rãi đặt chiếc ly xuống bàn, giọng điệu trở nên nguy hiểm nhưng vẫn giữ vẻ lịch thiệp. “Trước khi Mộ tổng đến đây, tôi đã chia sẻ một chút về mối quan hệ đặc biệt giữa chúng ta cho Giám đốc Triệu. Và để tăng thêm phần thú vị, tôi cũng đã mời cô ta và Chủ tịch Lâm đến dự một buổi tiệc tối mai.” Hắn nghiêng người tới gần, hơi thở ấm nóng phả vào tai Mộ Huyền Noãn, “Cho nên, dù bây giờ Mộ Tổng không vui, ngày mai nhất định đừng để mình trở thành người vắng mặt duy nhất.”

 

Mộ Huyền Noãn luôn tin mình có thể tách rời cảm xúc khỏi mọi tính toán. Có thể lấy Lâm Thị làm mồi nhử, có thể dâng cả danh tiếng làm vật trao đổi. Nhưng cô đã lầm.

 

Năm năm cô độc, cuối cùng cũng khiến cô hiểu. Tất cả kế hoạch, quyền lực hay lợi ích, cô đều có thể buông bỏ. Chỉ duy nhất người này, cô thà trở nên nhỏ nhen, ích kỷ đến tận cùng… cũng không thể buông tay thêm một lần nào nữa.

 

———-

 

Chỉ cách nhau một lớp tường cách âm.

 

Trong căn phòng bên cạnh, Triệu Bách Nhã ngồi đối diện Chủ tịch Lâm, một chiếc tai nghe nhỏ gọn gần như ẩn sau mái tóc. Âm thanh truyền tới không lẫn một tiếng động thừa, từng lời nói trong phòng kế bên vang lên rõ ràng bên tai cô.

 

(P/s: Chưa có danh phận đã kiểm tra sát nút thế này. Yêu vào chắc cổ lắp cả GPS quá)

 

Chủ tịch Lâm lặng lẽ quan sát Triệu Bách Nhã. So với bất kỳ cuộc gặp gỡ hay thương thảo nào ông từng trải qua, giây phút này mới là thứ khiến ông bối rối hơn cả.

 

Lần đầu tiên, ông không rõ nên đặt cô ở vị trí nào. Là khách quý, đối tác, hay một nhân vật mà chính ông cũng không đủ tư cách để đánh giá?

 

Chỉ đến khi Triệu Bách Nhã chậm rãi tháo tai nghe, ông mới lên tiếng. Giọng nói hạ xuống một tầng, mang theo sự dè chừng và kính nể hiếm khi xuất hiện.

 

“Triệu tiểu thư.”

 

Triệu Bách Nhã ngước mắt, ánh nhìn trầm tĩnh phủ xuống gương mặt Chủ tịch Lâm. Sự im lặng của cô khiến lưng áo ông ướt đẫm một tầng mồ hôi lạnh.

 

Khi Triệu Bách Nhã mới đến Lâm Thị nhậm chức, Lâm Đình Hạo chỉ xem đôi mắt hổ phách ấy như một nét đẹp hiếm thấy trên gương mặt, xinh đẹp nhưng vô tình, xa cách không đáng để ông bận tâm. Trong nhận thức của ông, cô chỉ là cấp dưới mà James nhắc nhở ông nên đối xử tử tế, vị thế rõ ràng thấp hơn ông rất nhiều. Thế nhưng giờ đây, khi ánh mắt đó trực tiếp chạm vào ông, mọi phán đoán trước kia bỗng chốc hóa thành trò cười.

 

Lâm Đình Hạo từng đối mặt với vô số kẻ quyền thế, nhưng chưa từng run sợ như lúc này. Thái độ bình thản của cô không phải vì vô cảm, mà là sự cách biệt địa vị quá lớn giữa hai người. Cuối cùng, ông cũng lên tiếng, giọng khàn đặc.

 

“Trước đây có những lần tôi vô ý thất lễ, mong cô thứ lỗi.”

 

Triệu Bách Nhã cẩn thận đặt tai nghe vào hộp sạc. Cuộc đối thoại ở phòng bên, cô chỉ kiên nhẫn nghe được một nửa, nhưng cũng đủ khiến ánh mắt lặng đi một thoáng. Dưới vẻ ngoài bình thản ấy, sâu thẳm trong đáy mắt cô là một luồng cảm xúc phức tạp, khiến đôi mắt vốn đã lạnh lùng chợt trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết.

 

Vẫn là đôi đồng tử hổ phách ấy, nhưng ánh nhìn đã khác. Sắc vàng trong mắt cô giờ không còn là một màu sắc lạ, mà như lưỡi dao mỏng giấu sau tầng sương lạnh, sắc đến mức người đối diện có cảm giác mình đang bị nhìn từ tận tầng trời khác.

 

Triệu Bách Nhã lên tiếng.

 

“Chuyện đó không quan trọng.”

 

Đình Hạo khẽ hít sâu, thận trọng dò hỏi.

 

“Tôi hiểu rồi. Vậy… còn việc khác?”

 

Bàn tay Triệu Bách Nhã nâng lên, ngón tay mảnh khảnh khẽ lướt qua chiếc tai nghe đặt trong hộp.

 

“Từ giờ, công việc ở Lâm Thị sẽ không còn là trách nhiệm của ông. Thời gian tới, ông có thể tận hưởng tuổi già được rồi.” Ánh mắt cô nhìn ông như nhìn một quân cờ, tồn tại để đi đúng ô và bị thí đúng lúc.

 

“Vâng…” Câu trả lời bật ra như một tiếng thở hụt. Đình Hạo cụp mắt xuống, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi nhưng vẫn cố giữ vững dáng ngồi.

 

Mặc dù Lâm Thị là máu thịt, là di sản truyền qua hai thế hệ, nhưng ông hiểu rõ hơn ai hết, cơ nghiệp hôm nay có được, chẳng qua chỉ nằm dưới cái bóng bao trùm mang tên ACE. Nếu phía trên muốn Lâm Thị biến mất, ông thậm chí không có quyền phản kháng, nói gì đến chuyện nghi ngờ hay kháng lệnh.

 

Mọi quyền lực trong tay ông đều là vay mượn. Thứ ông đang giữ chẳng qua chỉ là ánh nến lập lòe trong đêm tối, không soi được đường, không chỉ được hướng. Mỗi bước đi đều như người mù dò dẫm giữa vực sâu.

 

Đúng lúc ấy, giọng nói từ phía đối diện vang lên, mang theo một sức nặng vô hình, ép ông phải bước tiếp trên con đường định sẵn.

 

“Việc tiếp đón đại diện Phiến Thị sẽ do tôi đảm nhận. Bữa tiệc tối mai, ông không cần có mặt.”

 

Hai tay Đình Hạo siết chặt lấy vạt quần, cổ họng đắng nghẹn. Phải mất một lúc, ông mới có thể cất tiếng đáp lại.

 

“Vâng, thưa cô.”

 

Triệu Bách Nhã không nói thêm lời nào. Ánh mắt cô rơi xuống đôi tay run rẩy của Đình Hạo, lặng lẽ ghi nhận tất cả rồi đứng dậy.

 

Một tiếng “cạch” khẽ vang lên khi tay cô gạt chốt. Cánh cửa hé mở, và gần như cùng lúc, một mùi hương quen thuộc, chỉ thuộc về một người bất chợt len vào, khiến bước chân cô khựng lại một nhịp.

 

Bên ngoài, Mộ Huyền Noãn tựa lưng vào tường, dáng người cao gầy. Mái tóc tím khói buông lơi, vài sợi khẽ lay trong luồng khí mờ nhạt của hành lang kín gió. Đôi mắt xanh khẽ nghiêng, nhìn về phía cánh cửa vừa bật mở. Trong ánh mắt phẳng lặng như mặt hồ thu, phút chốc phản chiếu cả một bầu trời xám sắp đổ mưa.

 

Cánh cửa khép lại, Triệu Bách Nhã nhìn Mộ Huyền Noãn. Dù trong lòng đã có đáp án, cô vẫn hỏi.

 

“Mộ Tổng đang đợi tôi sao?”

 

Mộ Huyền Noãn khẽ nhích vai, lưng rời khỏi bức tường lạnh. Cô chậm rãi bước tới chỗ Triệu Bách Nhã. Trong đôi mắt ấy, sự tĩnh lặng dần tan đi, nhường chỗ cho những gợn sóng lăn tăn, như mặt hồ khẽ gơn khi có gió thổi qua, cuốn theo vài chiếc lá khô rơi chạm mặt nước. Mà cảm xúc trong cô, giống như cá nhỏ quẫy đuôi, phá vỡ sự yên tĩnh cuối cùng bên dưới đáy hồ.

 

“Bữa tiệc tối mai. Giám đốc Triệu không cần thiết phải đến.”

 

Triệu Bách Nhã khẽ nghiêng đầu, ánh nắng cuối chiều hắt nghiêng qua tấm kính cao tầng, phủ lên gương mặt cô một viền sáng nhạt. Dưới ánh sáng ấy, từng đường nét càng thêm xa cách.

 

“Mộ Tổng.” Triệu Bách Nhã nhìn Mộ Huyền Noãn, giọng mảnh lạnh, không rung lấy một nhịp, “Hiện tại, cô đang dùng thân phận gì để yêu cầu tôi vậy? Nếu là vì công việc, thì yêu cầu của Mộ Tổng… có phần không thích hợp.”

 

Ánh mắt Mộ Huyền Noãn chớp nhẹ, một thoáng xao động hiện lên nhưng rất nhanh đã được khống chế.

 

“Nếu tôi không dùng thân phận Mộ Tổng, thì lời tôi nói… cũng không đáng để cô nghe sao?”

 

Như nghe thấy một điều thật nực cười, trong lòng Triệu Bách Nhã thoáng trào lên một nụ cười đượm vị mỉa mai khó tả. Cô tự hỏi, tại sao mình lại có thể bị dao động bởi một người luôn đặt cô vào thế khó xử đến vậy? Một người không cần cố ý, chỉ đứng im đó thôi cũng đủ khiến cô bắt đầu nghi ngờ chính những quyết định mà bản thân từng tin chắc.

 

Con người thường quyến luyến với thứ chưa từng có, nhưng khi đã nắm trong tay, mới vỡ lẽ nó tầm thường và và trống rỗng. Mộ Huyền Noãn, xét đến cùng, cũng chỉ là một ham muốn nhất thời, sớm muộn rồi cũng tan biến. Cái khoảng thời gian từng tò mò với cảm xúc nhỏ bé và tầm thường đó, giờ nhìn lại, chỉ khiến thấy nực cười.

 

“Mộ Tổng, công tư phân minh. Đó là điều trước đây cô từng nói. Đối với cô, hay vị hôn phu tương lai của cô, tôi hoàn toàn không có hứng thú. Cho nên, đừng gán cho tôi thứ trách nhiệm khác ngoài công việc.”

 

Từng chữ như những mũi kim lạnh lẽo, găm thẳng vào tim Mộ Huyền Noãn. Cô chết lặng trong giây lát, đầu óc trống rỗng.

 

Hôn phu?

 

Hai chữ đó vang lên như một cú nện nặng nề khiến cô không kịp phản ứng.

 

Phiến Văn Nghiêu đã nói những gì với Triệu Bách Nhã?

 

Mộ Huyền Noãn sững sờ, cố gắng thốt ra vài tiếng yếu ớt.

 

“Không phải… cái đó…”

 

Triệu Bách Nhã nhíu mày, ánh mắt lạnh buốt như băng, từng lời cô thốt ra như mũi dao vô hình, vừa thử thách giới hạn chịu đựng của Mộ Huyền Noãn, vừa buộc đối phương phải đối mặt với điều cô cố chôn giấu..

 

“Tôi nói sai chỗ nào sao? Phiến tiên sinh nói với tôi hai người đang hẹn hò, cuối năm còn chuẩn bị đính ước. Hay đây là điều Mộ Tổng không muốn ai nhắc đến?”

 

Giọng nói càng lúc càng lạnh, càng sắc. Như muốn xé toạc lớp lý trí cuối cùng của Huyền Noãn. Còn Mộ Huyền Noãn thì nghẹn lại, từng thớ cơ siết chặt, tim đập rối loạn. Cô muốn nói, muốn giải thích tất cả chỉ là màn kịch để đưa những kẻ bẩn thỉu như Phiến Văn Nghiêu xuống địa ngục, nhưng lời đến bên môi lại nghẹn cứng, không cách nào thốt ra được.

 

Làm sao cô có thể nói cho Triệu Bách Nhã biết sự thật? Làm sao cô có thể nói với Triệu Bách Nhã rằng cô đã phải diễn trò với một người đàn ông mà cô ghê tởm, phải chấp nhận một danh phận nhơ nhuốc, đánh đổi danh dự, chỉ để trả thù? Làm sao có thể thừa nhận bản thân mình, cũng như mối quan hệ giả tạo ấy, đều bẩn thỉu đến thế?

 

Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy cô tay trong tay với Phiến Văn Nghiêu, chuẩn bị đính ước với hắn. Và cô biết rõ, trong mắt Bách Nhã, cô còn gì ngoài một kẻ tự chà đạp mình?

 

Đau đớn và cô đơn, nhưng chẳng thể nói ra.

 

Bởi cô không xứng để được giải thích.

 

Triệu Bách Nhã đứng im, ánh mắt vẫn dán chặt vào Mộ Huyền Noãn. Cô chờ đợi một phản ứng, một câu nói, hay chí ít là một ánh mắt biết dao động.

 

Nhưng không có gì cả. Sự im lặng buông xuống như lời xác nhận rõ ràng nhất.

 

Giọng nói của Triệu Bách Nhã vang lên sau đó, mỗi từ được gọt giũa kỹ lưỡng, thấm đẫm ý tứ.

 

“Mộ Tổng, cô có thể diễn vai chính trong mọi vở kịch, đổi bạn diễn mỗi hồi, thay người tình mỗi cảnh. Nhưng nếu cứ diễn như vậy, cô có chắc mình còn biết đâu là thật không?”

 

Mộ Huyền Noãn khép môi, ánh mắt không tránh đi, nhưng cũng không lên tiếng. Cô biết, bất kể mình nói gì lúc này, giải thích, thanh minh, hay thừa nhận, đều sẽ chỉ khiến mọi thứ trở nên méo mó hơn trong mắt Triệu Bách Nhã. Cô không muốn biến tình cảm của mình thành điều đáng thương hại, càng không muốn làm tổn thương người mà cô trân quý.

 

Một khoảng lặng đè nặng, mỗi giây trôi qua đều như căng thêm sợi dây chờ phút đứt đoạn.

 

Triệu Bách Nhã nhìn cô thêm một lúc, đôi mắt dường như đã thấy đủ điều cần thấy.

 

“Bữa tiệc tối mai, tôi sẽ đến.”

 

Cô quay lưng, bước đi vài bước, rồi dừng lại ở khoảng hành lang mờ sáng. Không quay đầu, cũng chẳng cần ánh mắt xác nhận, chỉ để lại một câu cuối.

 

“Nhân tiện, Mộ Tổng và Phiến tiên sinh. Hai người quả thật rất xứng đôi.”

 

Một làn gió từ cuối hành lang khẽ lướt qua.

 

Hương thơm quen thuộc thoáng chạm đầu mũi, mong manh chưa đến một giây nhưng cảm giác trống rỗng thì neo lại trong lồng ngực như một khoảng rỗng không thể lấp.

 

Mộ Huyền Noãn vẫn đứng nguyên tại chỗ.

 

Ánh mắt cô dõi theo bóng lưng kia cho đến khi khuất hẳn sau góc tường.

 

Cô hy vọng, chỉ một giây thôi, người ấy sẽ quay đầu lại.

 

Nhưng không có viễn cảnh đó.

 

Bởi cô đã không gọi.

 

Không giữ.

 

Cũng không nói thêm lời nào.

 

Dù trong lòng, có hàng nghìn câu đang gào thét muốn thốt ra.

 

“Nếu tôi nói tất cả chỉ là giả, cô sẽ tin không?”

 

“Nếu tôi vứt bỏ hết mọi thứ, cô sẽ ở lại không?”

 

“Nếu tôi nói… tôi chỉ đang cố sống sót trong vở kịch người khác viết, cô có thể… quay đầu nhìn tôi một lần không?”

 

Chúng lộn xộn như sóng ngầm vỡ trong lồng ngực, nhưng cuối cùng vẫn bị cô nén xuống, chôn cùng một tiếng thở dài không phát ra thành tiếng.

 

Bởi cô biết, người như Triệu Bách Nhã, nếu đã quay đi, thì bất kỳ lời nào cũng chỉ là dư âm lạc nhịp.

 

Đôi mắt xanh ấy vẫn tĩnh lặng. Nhưng nơi đáy mắt, lặng lẽ rạn vỡ.

 

Cuối cùng, Mộ Huyền Noãn mới mấp máy môi, giọng nói nhỏ đến nỗi chẳng ai nghe thấy, ngoài chính cô.

 

“Tôi không sợ bị tổn thương. Tôi chỉ sợ đến khi tôi gục xuống, vẫn chẳng có ai thấy tôi đã từng cố gắng đến thế nào để được yêu.”

Trước đó
Thông tin tiểu thuyết

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
bh, bhtt, GL

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây