Cả ngày hôm qua, Mộ Huyền Noãn không ăn. Chỉ uống. Hết ly này đến ly khác, như thể đang cố hòa tan bản thân vào men rượu. Không phải để say, vì cô biết rõ mình sẽ chẳng bao giờ say nổi. Mỗi ngụm rượu như mảnh vỡ lạnh buốt, nhưng lại là thứ duy nhất khiến cô còn cảm thấy mình tồn tại.
Cả đêm, cô nằm gục trên chiếc sofa dài, người co quắp. Tấm chăn mỏng vắt ngang nửa thân đã tuột xuống sàn từ lúc nào. Đến khi chuông điện thoại vang lên, cô mới hé mắt. Cánh tay rã rời quờ quạng tìm lấy chiếc điện thoại, chỉ để tắt đi âm thanh chói tai.
Căn phòng vẫn chìm trong bóng tối. Rèm kéo kín, đèn tắt từ đêm qua. Ánh sáng duy nhất là vệt mờ nhạt rò rỉ qua khe cửa, không đủ xua đi cái lạnh buốt từ điều hòa.
Mộ Huyền Noãn gượng người ngồi dậy. Cô lê bước vào phòng tắm, hai tay run rẩy chống lên thành bồn rửa, cúi đầu, vốc nước lạnh lên mặt, cưỡng ép bản thân tỉnh táo.
Điều khiến trái tim cô nát vụn không phải là sự ghét bỏ từ người mình yêu, mà là khoảnh khắc nhận ra tất cả sự ấm áp, dịu dàng từng khiến cô tin rằng mình được đặt trong trái tim người ấy… chỉ là ảo ảnh.
Tựa như tự tay dựng một tòa lâu đài bằng giấy giữa cơn mưa rả rích. Cô kiên nhẫn gấp từng mái vòm, dốc trọn niềm tin rằng chỉ cần đủ chân thành, nó sẽ đứng vững trước gió. Nhưng mưa không ngừng. Giấy mềm nhũn, mực nhòe loang theo từng giọt nước. Đến lúc ấy, cô mới nhận ra, sai lầm đã tồn tại ngay từ lúc bắt đầu.
Nỗi đau lớn nhất không phải bị bỏ lại, mà là từng tin rằng mình chưa bao giờ cô độc.
Nhưng cuộc sống chẳng vì ai mà dừng lại. Nếu muốn tồn tại, cô phải tiếp tục bước đi.
Mộ Huyền Noãn tắm rửa sạch sẽ, mặc vào người bộ trang phục trang trọng. Mùi nước hoa thoảng qua bờ vai như lớp ngụy trang cuối cùng, che đi khoảng trống đang lớn dần trong lòng. Trước gương, khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện ra, hoàn hảo như mọi ngày, không một dấu vết cho thấy cô vừa trải qua một đêm dài với rượu, bóng tối và nỗi cô đơn.
Cô không còn đủ sức để tự hỏi. Cũng chẳng thiết tha tìm kiếm điều gì nữa.
Chỉ một ý nghĩ lặp đi lặp lại, thôi thúc cô phải có mặt tại bữa tiệc đúng giờ.
—-
Marco Polo Lounge – Ngọn đèn trên đỉnh Đài Bắc. Nằm trên tầng 38 của khách sạn Shangri-La Far Eastern, vẫn lộng lẫy như một vương quốc pha lê. Ánh đèn chùm lơ lửng phản chiếu trên mặt đá cẩm thạch bóng loáng, tạo nên những vệt sáng long lanh như sao sa trong đêm.
Không gian được thiết kế để mê hoặc. Từng chiếc ghế da được sắp xếp chỉnh tề. Các bàn nhỏ giữ khoảng cách đủ xa để những cuộc đối thoại riêng tư không bị làm phiền. Dọc theo sảnh lounge sang trọng, quầy bar uốn lượn mềm mại. Trên kệ là vô số chai rượu quý, từ whisky ủ lâu năm đến vang đỏ cổ điển. Ở nơi này, mỗi ly rượu không chỉ là một thức uống, mà là một trải nghiệm, kết hợp giữa vị giác, cảm xúc và tầm nhìn bao quát thành phố về đêm.
Trong sảnh lounge, những phú nhị đại, thiên kim tiểu thư, những gương mặt quen thuộc của giới thương trường trẻ đều đã có mặt. Trang phục lộng lẫy. Nước hoa đắt tiền. Những cái tên được truyền tai từ bàn tiệc này sang bàn tiệc khác.
Nam tài tử có. Nữ minh tinh có. Người đẹp, người giàu không thiếu.
Nhưng đúng khoảnh khắc cửa thang máy hé mở. Tất cả âm thanh như chùng xuống một nhịp. Mọi ánh mắt đều đồng loạt nghiêng về cùng một phía.
Mộ Huyền Noãn bước vào, mỗi bước chân như kéo theo một làn sóng khí chất mê hoặc. Trang sức cô chọn đều là những món hàng hiệu tinh xảo. Trên vành tai trắng ngần là đôi bông tai ngọc trai, điểm xuyết bằng hai chuỗi dây vàng óng mảnh như tơ, rũ nhẹ theo đường cong gò má. Vòng cổ Coco Crush vàng hồng ánh champagne nằm gọn trong hõm cổ, mặt dây nhỏ nhắn khắc họa tiết quả trám đặc trưng, tinh tế nhưng không mờ nhạt. Lắc tay và nhẫn bản lớn cùng bộ sưu tập, được đeo ở ngón cái và ngón giữa, tạo nên sự cân bằng giữa nét mềm mại và quyền lực.
Mái tóc dài màu tím tro buông xõa mềm mại, tương phản đầy mê hoặc với làn da trắng sứ.
Chiếc váy ống trắng ôm trọn đường cong cơ thể, phần cúp ngực khoe khéo xương quai xanh và bờ vai thanh mảnh. Cạp váy cao, đi kèm thắt lưng đan chéo, giúp tôn lên vòng eo mà không cần thêm bất kỳ chi tiết rườm rà nào. Khoác ngoài là chiếc jacket vải tweed cao cấp, chất liệu được dệt cầu kỳ như tranh mosaic, ánh chỉ kim tuyến ẩn hiện dưới ánh đèn tạo nên chiều sâu cho từng chuyển động.
Hoa văn đa sắc ấy không dành cho tất cả. Nó đòi hỏi khí chất đủ vững để thuần phục, nếu không, chỉ một chút thiếu tự tin cũng khiến món đồ lập tức phản chủ. Nhưng trên người Mộ Huyền Noãn, nó không còn là trang phục. Nó hóa thành một dạng hào quang. Một thứ khí chất xa xỉ không đến từ thương hiệu, mà từ chính sự hiện diện của cô.
Có người đẹp đúng chuẩn thẩm mỹ, nhưng trán, môi, mũi đều gượng gạo bởi dấu vết filler, như được nặn ra từ cùng một khuôn. Có người dễ thương kiểu tiểu thư được nuông chiều, nhưng ánh mắt lại quá non nớt để cạnh tranh với khí chất của một người phụ nữ đã trưởng thành. Lại có người khoác lên mình hàng hiệu, nhưng gu thẩm mỹ lệch tông khiến cả tổng thể trở nên cứng nhắc, thậm chí lạc lõng giữa ánh đèn.
Mộ Huyền Noãn đứng giữa đám người như hạc giữa bầy gà. Dù nhan sắc của những người xung quanh không hề kém cạnh, nhưng sự hiện diện của cô khiến mọi so sánh trở nên vô nghĩa.
Bởì nếu có thước đo, thì thước đo ấy cũng chỉ mang tên cô.
Không khí bỗng trở nên lúng túng theo cách không ai dám nói ra.
Ngay cả những người đàn ông đang ôm bạn gái trong tay, ánh mắt vẫn lén lút liếc nhìn về phía Mộ Huyền Noãn.
Và rồi, một vài gã không kiềm lòng nổi, đánh mất liêm sỉ để tiến lại gần.
Họ bập bẹ tự giới thiệu tên tuổi, vụng về tâng bốc, cố gắng thể hiện sự yêu cái đẹp bằng một giọng điệu đầy ngượng ngùng. Tuy rằng chẳng thu được gì, họ vẫn nán lại, như thể chỉ cần đứng gần mỹ nhân đã là một phần vinh dự không thể chối từ.
Ở một căn phòng riêng trên tầng cao, tấm kính trong suốt mở ra tầm nhìn bao trọn bữa tiệc. Phiến Văn Nghiêu ngả người vào ghế, một tay nhàn nhã xoay ly rượu sóng sánh ánh hổ phách. Hắn khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng đang được vây quanh bên dưới.
Vòng vây đàn ông mỗi lúc một dày, tiếng cười nói vang lên như ong vỡ tổ, thế nhưng Mộ Huyền Noãn vẫn điềm tĩnh. Nụ cười đúng mực, ánh mắt vừa đủ xa gần, không vồn vã cũng không lạnh lùng, hoàn hảo đến mức khiến người ta chẳng biết đó là tự nhiên hay đã được tính toán.
Phiến Văn Nghiêu khẽ cười. Không phải vì bất ngờ, mà vì thích thú. Trong mắt hắn, sự duyên dáng ấy chẳng khác gì một vai diễn được luyện tập nhuần nhuyễn. Nhưng điều làm hắn thật sự say mê lại chính là những mảnh cảm xúc rạn vỡ trong ánh mắt người bên cạnh.
“Nhìn xem.” Hắn lên tiếng, “Chỉ một nụ cười thôi cũng đủ khiến đám đàn ông dưới kia mất phương hướng. Giống hệt lũ thiêu thân, lao vào ánh lửa mà chẳng hay mình sẽ bị đốt thành tro tàn.” Hắn nghiêng đầu, ánh nhìn lướt qua gương mặt đang căng cứng của cô, khiêu khích hỏi, “Và em cũng từng bay vào ngọn lửa đó… đúng không, bảo bối?”
Lưu Di mím chặt môi, bàn tay vô thức siết lấy miếng đệm trên ghế. Cô nhìn xuống sảnh, nơi Mộ Huyền Noãn đang mỉm cười đối đáp, vẻ duyên dáng ấy khiến tim cô như bị kim nhọn chọc thẳng vào. Hận ý dâng trào, nhưng trên nền hận lại có một cơn ghen, một nỗi cay đắng không sao dập tắt.
Phiến Văn Nghiêu nhận ra tất cả. Hắn hiểu cơn hận thù của Lưu Di lớn đến mức cô chấp nhận gọt đẽo chính mình, trở thành một bức tượng được tạc theo hình mẫu của người khác.
Còn hắn? Chỉ là khán giả hưởng thụ vở diễn ấy, từ hàng ghế tốt nhất.
Khẽ cười, hắn vòng tay siết eo, kéo cô ép sát vào lồng ngực mình. Bàn tay còn lại trượt xuống, phủ lên những ngón tay đang co quắp của cô, thong thả gỡ ra từng chút, ép chúng nằm gọn trong lòng bàn tay hắn.
“Đừng quên, em đã là của anh.” Hắn cúi sát, hơi thở nóng rực lan trên vành tai cô, giọng cưng chiều dỗ dành nhưng ẩn dưới lại là mệnh lệnh không thể kháng cự “Nếu em thật sự muốn thiêu rụi ai đó…” Khóe môi hắn khẽ nhếch, nhấn từng chữ, “Anh sẽ là ngọn lửa duy nhất em cần.”
Những ngón tay mảnh mai vừa bị hắn ép gọn trong lòng bàn tay, nay lại ngoan ngoãn đan vào, giống như ngầm chấp nhận xiềng xích này chính là sự che chở duy nhất. Nhưng giây tiếp theo, Lưu Di bất ngờ xoay người, ép hắn ngã xuống lưng ghế. Cô ngồi trên đùi hắn, chiếm trọn thế thượng phong, đôi môi phủ xuống, nụ hôn ngấu nghiến đến mức son môi lem nhoè nơi khóe miệng hắn.
Tiếng thở gấp gáp hòa quyện, đầu lưỡi cuồng nhiệt truy đuổi, vị rượu sót lại trong miệng hắn quyện cùng vị son ngọt nơi đầu lưỡi cô, ẩm ướt như muốn nhấn chìm cả hai trong dục vọng. Bàn tay cô vươn lên, luồn sâu vào mái tóc hắn, siết chặt, như muốn giam giữ hắn trong nụ hôn ấy. Hắn không hề phản kháng, trái lại, hắn kềm chặt lấy eo, dồn cô ép sát hơn, để mặc cô phơi bày hết cơn cuồng loạn và tuyệt vọng của mình. Đến khi đôi môi bỏng rát vì ma sát, lồng ngực phập phồng vì thiếu dưỡng khí, cả hai mới chậm rãi tách ra.
Ngón tay thon dài của Lưu Di lướt nhẹ trên bờ môi hắn, cố tình miết chậm, kéo theo vệt son đỏ. Ánh mắt cô, từ mê loạn si cuồng, chậm rãi nguội lạnh, chỉ còn lại một tia sắc buốt. Nụ cười nhàn nhạt cong lên, giọng khàn khàn vì dư âm nụ hôn, nhưng chất chứa quyết tâm không thể lay chuyển.
“Em muốn có cô ta trước.”
Câu nói đó như giọt rượu cuối cùng, nhỏ xuống, loang ra trong im lặng.
Cùng lúc đó, tiếng đàn violin bất ngờ vang lên, cuốn lấy tất cả âm thanh trong căn phòng. Đèn chùm rực sáng hắt xuống, vẩy ánh kim xuống từng góc sảnh, nhưng không chạm tới được bóng tối trong mắt người đang ngồi ở tầng cao nhất.
Giữa vòng vây huyên náo của những lời tâng bốc và tiếng cười nói, Mộ Huyền Noãn khẽ nghiêng người, nụ cười lịch thiệp vẫn vẽ nơi khóe môi, hoàn hảo đến mức không ai có thể nhận ra sự mệt mỏi ẩn sâu. Nhưng đôi mắt cô đã sớm lạc đi hướng khác, lướt qua những gương mặt xa lạ, cố gắng tìm kiếm một điểm tựa vô hình.
Cô không biết vì sao lồng ngực bỗng trở nên chật hẹp, một cảm giác khó thở len lỏi, không phải vì đám đông, mà là một linh cảm chẳng lành.
Khi tràng pháo tay vừa dứt trước màn trình diễn ngoạn mục của nghệ sĩ violin nổi tiếng, cô thuận thế nâng ly, cạn thêm một lượt. Tận dụng lúc mọi sự chú ý đều hướng về phía sân khấu, cô lặng lẽ tách ra khỏi đám đông, tìm một góc yên tĩnh hơn cho riêng mình.
Từng nhịp gót giày cao gõ trầm đều trên sàn, Mộ Huyền Noãn bước đi, không ngoảnh lại, để lại sau lưng những ánh mắt nuối tiếc. Nhưng chỉ vừa đi được vài bước, bước chân cô bỗng khựng lại. Đôi mắt cô, vốn nặng trĩu mệt mỏi, bất chợt run lên một nhịp khi hướng về cánh cửa sảnh vừa hé mở.
Giữa vô vàn gương mặt được trang điểm tỉ mỉ, giữa những bộ cánh hàng hiệu hào nhoáng, một dáng hình thanh thoát chậm rãi bước vào. Tựa như sao băng xé toạc màn đêm, rơi thẳng xuống biển phù hoa rực rỡ. Dù chỉ là thoáng qua, nhưng trong mắt Mộ Huyền Noãn, thế giới hiện tại chỉ còn lại một hình bóng, thu trọn toàn bộ tầm nhìn và cả tâm trí cô.
Triệu Bách Nhã khoác lên mình chiếc váy sequin ôm sát, lấp lánh ánh sáng theo từng chuyển động, tôn trọn đường cong gợi cảm. Thiết kế cúp ngực tinh tế phô bày bờ vai trần cùng xương quai xanh thanh mảnh, trong khi những nếp ruched mềm mại nơi thân váy khéo léo nhấn vào vòng eo thon gọn. Bên ngoài, chiếc blazer xám khoác hờ như một lớp áo giáp lạnh lùng, càng làm nổi bật sự đối lập giữa kiêu sa và sắc sảo. Mái tóc dài được búi hờ sau gáy, vài lọn mảnh cố ý buông lơi nơi gò má. Trên nền da trắng ngần, bộ trang sức ngọc lục bảo lấp lánh sắc xanh thẳm, như giữ trong mình mảnh vỡ của đại dương. Chỉ một vài điểm nhấn, toàn bộ diện mạo đã toát lên khí chất cao quý, một vẻ đẹp khó chạm tới nhưng vẫn khiến người ta không khỏi bị hút nhìn.
Triệu Bách Nhã xuất hiện, mang theo vẻ đẹp kinh diễm khiến tất cả đều mê đắm ngoái nhìn. Mộ Huyền Noãn cũng không tránh khỏi phút ngẩn ngơ ấy. Chỉ khác rằng, trong khi những ánh mắt khác rồi sẽ sớm rời đi, cô lại mắc kẹt trong hình bóng ấy, trái tim co thắt đến nghẹt thở.
Nhưng ngay sau đó, lý trí lạnh lùng lập tức siết chặt cô lại.
Mộ Huyền Noãn khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười nhạt như chẳng có chuyện gì xảy ra. Cô quay người, ra hiệu cho người phục vụ gần đó.
Chẳng mấy chốc, một ly rượu mạnh màu hổ phách được đặt xuống bàn. Không chần chừ, cô đưa ly lên, ngửa cổ uống cạn trong một hơi.
Chất lỏng cay nồng trượt xuống cổ họng, như vết lửa hung hãn quét qua, thiêu đốt sạch mọi xúc động vừa lóe lên. Người phục vụ thoáng sững người, chưa kịp hỏi cô có muốn uống thêm không thì ly rượu tiếp theo đã bị đoạt lấy.
Lại một hơi cạn sạch.
Mộ Huyền Noãn uống như thể đang trừng phạt chính mình. Như thể đang cố nuốt lại thứ cảm xúc vừa trỗi dậy. Ánh mắt cô lúc này chỉ dừng lại nơi những ly rượu được xếp ngay ngắn trên khay bạc, phớt lờ mọi ồn ào xung quanh.
Cho đến khi, giữa tầng tầng mùi hương hỗn tạp của nước hoa đắt tiền và những làn khói thuốc xa xỉ, một mùi hương quen thuộc bất chợt len vào, níu giữ mọi giác quan của cô.
Bàn tay khẽ siết quanh thân ly, ngón tay run lên. Mộ Huyền Noãn hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi xoay người. Đối mặt với sự hiện diện khiến trái tim vừa khao khát, vừa muốn né tránh, cô nhanh chóng đeo lên chiếc mặt nạ, nở một nụ cười lịch thiệp đến hoàn hảo.
“Giám đốc Triệu tới thật sớm.”
Triệu Bách Nhã đứng cách Mộ Huyền Noãn chỉ hai bước chân, từ xa đã xinh đẹp, đến gần lại càng khiến người ta khó rời mắt. Làn da trắng mịn, không một tì vết, lớp trang điểm nhẹ như không, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ quen thuộc trong blazer và sơ mi công sở thường ngày.
Tựa như mọi thứ giữa họ chưa từng vượt quá ranh giới công việc, nên trước mặt Mộ Huyền Noãn, Triệu Bách Nhã vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, lời nói chỉ mang hình thức xã giao.
“So với Mộ Tổng, tôi vẫn tính là đến muộn.” Triệu Bách Nhã đáp, ánh mắt lướt qua ly rượu rỗng trong tay Mộ Huyền Noãn, rồi dừng lại thoáng chốc trên những chiếc ly trống trên bàn. “Nhập tiệc từ đầu vậy, Mộ Tổng còn có thể uống tiếp không?”
“Có thể.” Mộ Huyền Noãn với lấy một ly rượu mới từ khay phục vụ. Thân ly vuông cứng cáp nằm vừa vặn giữa những ngón tay thon dài, rượu mạnh ánh lên màu mật ong, chao nghiêng theo nhịp xoay. Môi cô vẽ một đường cong hờ hững,”Tửu lượng của tôi, trước giờ rất tốt.”
Chỉ một nhịp dừng, cô nghiêng người, đưa ly rượu về phía Triệu Bách Nhã. Lời mời được thốt ra nhẹ như không, đúng chừng mực giữa những người quen biết nơi tiệc tùng
“Uống với tôi một ly chứ?”
Hình ảnh Mộ Huyền Noãn ngã quỵ dưới sàn, sắc mặt trắng bệch, môi tím tái, thân thể co quắp trong cơn đau, nôn đến kiệt sức rồi lịm đi… vẫn còn rõ ràng trong trí nhớ Triệu Bách Nhã. Thêm vào đó là lời dặn của bác sĩ, “Niêm mạc dạ dày cô ấy đã tổn thương nghiêm trọng. Thời gian này, tuyệt đối không được uống rượu, không ăn cay, không dùng đồ lạnh.”
Vậy mà lúc này, trước mắt cô là hàng loạt ly rượu đã vơi. Và thêm một ly nữa, đang được đưa tới.
Đáy mắt Triệu Bách Nhã thoáng gợn một tầng phức tạp. Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ gom lại thành một cái nhìn lặng khi cô vươn tay lấy một ly rượu từ khay phục vụ.
“Mời Mộ Tổng.”
Hai chiếc ly chạm nhau, phát ra âm thanh khẽ khàng, chìm khuất vào sự ồn ào của bữa tiệc.
Triệu Bách Nhã ngửa cổ, uống cạn ly rượu, không một chút do dự, động tác dứt khoát mà thanh thoát, không một chút do dự.
Ngay sau đó, vài vị khách đã bị hút về phía cô, ánh mắt dõi theo như bị một lực vô hình lôi kéo. Thân phận của người phụ nữ ấy không ai rõ, nhưng chỉ bằng dáng vẻ tự tại cùng khí chất khác biệt, cô đã trở thành tâm điểm giữa bữa tiệc, khiến hiếu kỳ lan nhanh khắp xung quanh.
“Xin mạn phép, không rõ nên xưng hô với quý cô thế nào?”
Câu hỏi đầu tiên luôn mang dáng dấp của một lời thăm dò khéo léo. Những câu sau, chỉ là tò mò được gói ghém trong lớp vỏ xã giao.
“Không ngờ Mộ Tổng cũng có bằng hữu kín tiếng như vậy. Hôm nay đúng là mở rộng tầm mắt.”
“Khí chất như thế, hẳn không phải nhân vật bình thường. Cô cũng thuộc giới doanh nhân sao?”
Ngôn từ mềm mại, nụ cười chuẩn mực, nhưng họ đang âm thầm phân loại giá trị, định vị vai vế, dò xét mức độ đáng để kết giao. Bởi trong một bữa tiệc mà mỗi mối quan hệ đều có thể quy đổi thành cơ hội hoặc lợi ích, người lạ chỉ có hai kiểu, hoặc không đáng để nhớ, hoặc đáng để khai thác.
Và dĩ nhiên, chẳng ai ngu ngốc đến mức phơi bày mục đích thật của mình. Từng câu hỏi được đặt ra cẩn trọng, khoác lớp ngôn từ nhẹ nhàng, như thể chỉ là chút chuyện trò vu vơ. Nhưng thực chất, tất cả đều là phép thử, một cách gián tiếp mượn Mộ Huyền Noãn và vẻ ngoài của Triệu Bách Nhã để đoán định thân phận.
Không khí quanh hai người chậm rãi đổi chiều. Sự chú ý từng gom tụ ở Mộ Huyền Noãn nay đã lặng lẽ rẽ hướng sang Triệu Bách Nhã. Những ly rượu bắt đầu được đưa ra, những lời hỏi han nửa thật, nửa thăm dò tiếp tục vang lên, với nhịp điệu quen thuộc của những cuộc tiệc.
Vài người bắt đầu muốn tiếp cận gần hơn. Một vị khách nam cất bước tiến tới, khẽ đưa ly rượu trong tay về phía Triệu Bách Nhã, giọng nói ôn hoà nhưng ẩn ý rõ ràng.
“Người như cô Triệu, chắc chắn bên cạnh không thiếu người nguyện nâng ly hộ. Không biết… có ai đã may mắn giữ được vị trí đó chưa?”
Lời vừa dứt, vài tiếng cười phụ họa khẽ vang lên, vừa đúng mực, vừa đúng lúc. Một người khác cũng nhanh nhảu chen lời, nửa như trêu đùa, nửa như tranh phần.
Triệu Bách Nhã không lập tức đáp lại. Cô chậm rãi nâng ly, chạm khẽ vào viền pha lê của người đàn ông trước mặt, để tiếng ngân trong trẻo lướt qua khoảng không như một lời dẫn nhịp.
“Quả thực, bên cạnh tôi chưa từng thiếu những ly rượu được đưa tới. Nhưng nếu nói đến một vị trí khác… E rằng công việc đã chiếm trọn phần lớn thời gian. Người tôi thường gặp, đa phần đều là đối tác thương trường. Còn những chỗ còn lại…” Cô nghiêng nhẹ cổ tay, để ánh rượu lay động phản chiếu nơi đáy ly, “Tôi chưa từng để ai điền vào cả.”
Câu trả lời vừa khéo léo phủ nhận, vừa dứt khoát đẩy cuộc trò chuyện về ranh giới công việc. Kẻ muốn tiến thêm thì thấy bức tường vô hình, kẻ muốn rút lui lại ngỡ như còn cơ hội chưa kịp chạm tới.
Mộ Huyền Noãn không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng cạnh, nhìn Triệu Bách Nhã ung dung đáp lời những người đàn ông đang vây quanh. Trong lồng ngực, một cảm giác chát đắng dâng lên như có bàn tay vô hình siết chặt, nhưng cô hiểu mình không có tư cách để ghen. Thay vào đó, cô vươn tay lấy một ly rượu mới, tự mình uống cạn.
Một nhịp sau, cô lại lấy một ly rượu mới, rồi chen vào giữa đám đông đang vây quanh Triệu Bách Nhã. Nụ cười cong nhẹ trên môi, ánh mắt sáng rực dưới ánh đèn, vừa lịch thiệp vừa khó đoán.
“Nếu tiếp tục để các vị độc chiếm cô Triệu quá lâu. Tôi sợ bữa tiệc này sẽ mất cân bằng mất.”
Giọng nói của cô vang lên thong dong, mang theo khí thế tự nhiên không thể xem thường. Nói rồi, cô chủ động nâng ly rượu, tư thế ung dung khiến sự chú ý lập tức xoay chuyển. Trong khoảnh khắc ấy, ánh nhìn của họ đồng loạt rời khỏi Triệu Bách Nhã, bị khí thế và sức hút của Mộ Huyền Noãn cuốn trọn, như thể vừa rồi chỉ là một phút lạc hướng thoáng qua.
Một người cười, vội nâng ly đáp lại.
“Được Mộ tổng đích thân mời rượu, sao dám từ chối.”
Rồi người thứ hai, thứ ba, cứ thế hòa vào, tạo nên một vòng tròn giao thiệp mới.
Trong khi Mộ Huyền Noãn rực rỡ như ngọn lửa, hút trọn ánh nhìn và sự chú ý, thì Triệu Bách Nhã lại như một khối băng lặng lẽ bên cạnh. Cô không hòa mình vào cuộc chơi, cũng chẳng quay lưng rời đi. Chỉ đứng đó, yên tĩnh quan sát Mộ Huyền Noãn.
Giữa lúc không khí còn náo nhiệt, một khoảng lặng bất ngờ chen vào. Nhạc nền dần hạ xuống, dàn đèn chuyển hướng, bao trùm hội trường một lớp tĩnh lặng nửa vời. Từ sân khấu, một giọng nam dày vang lên, từng chữ kéo theo sự chú ý của toàn bộ khách mời.
“Thưa quý vị, giờ khắc được mong chờ nhất cuối cùng cũng đã đến. Kính mời quý vị tạm gác ly rượu, hướng mắt lên sân khấu. Sau đây, trân trọng giới thiệu chủ nhân của đêm tiệc, Phiến tiên sinh.”
Không ai phủ nhận sức ảnh hưởng của Phiến Thị trên thị trường nội địa. Và Phiến Văn Nghiêu, người thừa kế được định sẵn của đế chế ấy, từ lâu đã đứng ở một độ cao không ai với tới. Kẻ ghét hắn có thể nhiều không đếm xuể, nhưng không ai dám phủ nhận, hắn là cột trụ của giới thương trường, là cánh cửa mà mọi tham vọng đều muốn bước qua.
Tiếng giày da chạm sàn, vang vọng đều đặn như nhịp trống thúc dồn sự chờ đợi.
Dưới ánh đèn đổ xuống, Phiến Văn Nghiêu chậm rãi bước ra. Bộ âu phục đen tuyền cắt may thủ công, ôm gọn lấy vóc dáng cao lớn. Cà vạt lụa xám tro, khăn túi gấp gọn trong áo vest, mọi chi tiết đều toát lên vẻ chỉn chu, không thừa một tấc.
Hắn không cúi chào. Không khách sáo. Chỉ đứng đó, ngẩng cao đầu, cất giọng.
“Trước tiên, tôi xin cảm ơn sự có mặt của tất cả quý vị hôm nay.” Giọng hắn vang dội, “Có thể hôm nay không phải sự kiện lớn nhất trong năm, nhưng đây là lúc chúng ta cùng nhau khởi đầu một hành trình mới, một bước tiến vững chắc. Dự án DuLan Resort tại bờ biển phía đông Lâm Thị sẽ là minh chứng cho tầm nhìn và quyết tâm của tôi.”
Một tràng pháo tay bùng lên, ồn ã như sóng vỗ. Nhưng hắn chỉ khẽ nhấc tay, lập tức ép nó lắng xuống, trả lại hội trường vào khoảng không tĩnh mịch đầy mong chờ.
Hắn hơi nghiêng người, bàn tay vươn ra, động tác chậm rãi như dẫn lối.
“Và hôm nay…” Hắn dừng lại, khóe môi nhếch cong, giọng nói hạ thấp nhưng sức nặng ép chặt không khí. “Tôi muốn giới thiệu đến quý vị, đại diện chính thức của mình trong dự án này.”
Thời khắc người phụ nữ ấy bước ra dưới quầng sáng, vài tiếng trầm trồ vang lên, nối tiếp bởi tràng pháo tay dồn dập, như thể cả khán phòng đều bị vẻ xuất hiện ấy chinh phục trong nháy mắt.
Nhưng giữa cơn huyên náo ấy, Mộ Huyền Noãn lại như bị sét đánh thẳng vào người. Ngón tay kẹp ly rượu run lên, suýt trượt khỏi tay.
Không chỉ cô, những vị khách vừa kết giao cũng đồng loạt sững sờ, ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Triệu Bách Nhã. Quả thực, ngoài mái tóc ngắn gọn gàng và nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt, người phụ nữ trên sân khấu kia… giống hệt Triệu Bách Nhã đến khó tin.
Thế nhưng, người lẽ ra phải dao động nhất vẫn không có chút phản ứng.
Triệu Bách Nhã vẫn đứng yên, gương mặt phẳng lặng như mặt hồ không gợn sóng. Tiếng xì xào quanh cô chỉ như những tạp âm rời rạc, chẳng đủ lọt vào nhận thức. Cô chỉ lướt ánh mắt qua người phụ nữ trên sân khấu, rồi ngay sau đó, tầm nhìn lại mặc nhiên dừng ở Mộ Huyền Noãn. Tựa như bản năng khó kìm, chẳng cần một cử chỉ trực diện, chỉ một phản ứng khẽ khàng của Mộ Huyền Noãn, cũng đủ ghim chặt tâm trí cô.
Cảm xúc hỗn loạn nơi vài cá nhân chưa kịp lắng xuống thì bầu không khí chung đã bị kéo trở lại nhịp chính. Ánh đèn sân khấu ép chặt sự chú ý, buộc toàn bộ khán phòng dõi theo người phụ nữ kia. Nụ cười của cô ta nở ra vừa đủ, giọng nói trong trẻo ngân vang.
“Chào buổi tối, quý vị. Tôi là Mộ Lưu Di, rất hân hạnh được đại diện cho Phiến tiên sinh tham gia dự án này. Về sau, mong có thể cùng quý vị hợp tác thuận lợi.”
Mộ Lưu Di.
Cái tên đó rơi xuống, Mộ Huyền Noãn như rơi khỏi trục cân bằng. Đôi mắt cô dán chặt vào người trên sân khấu, bàn tay cầm ly rượu run lên thấy rõ. Chỉ một thoáng nữa thôi, ly rượu đã trượt khỏi tay. Nhưng kịp thời, một bàn tay khác đã vươn đến, giữ lại cả chiếc ly lẫn chính cô.
Ngón tay thon dài của Triệu Bách Nhã đan vào tay cô, kiềm lại sự run rẩy bằng một động tác tự nhiên đến mức gần như vô thức.
Giữa tiếng vỗ tay vẫn còn dội vang, thân thể Mộ Huyền Noãn cứng đờ, mọi giác quan dường như đều dồn hết vào điểm tiếp xúc nhỏ hẹp giữa các ngón tay, nơi hơi ấm lan ra, chồng lên sự hỗn loạn đang dâng trào trong lồng ngực.
Mộ Huyền Noãn khẽ nghiêng mặt, ánh mắt chạm vào Triệu Bách Nhã.
Đối phương không nói gì, chỉ nhẹ nhàng rút ly rượu khỏi tay cô, động tác chậm rãi đến mức gần như không để lại dấu vết của sự tách rời.
Sau đó, giọng nói bình thản ấy vang lên.
“Cẩn thận.”
(P/s: Dành cho những độc giả đang theo dõi truyện. Chương tiếp theo, sẽ chậm phát hành hơn một chút. Vì tác giả đang bí thoại…)