Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Nữ Cấp Trên Thích Tìm Tôi "Gây Rối"
  3. Chương 1: Đi muộn
Thông tin tiểu thuyết

Ngay ngày đầu tiên đi làm, Diệp Nam Băng đã ngủ quên.

Tối hôm trước do quá phấn khích nên cô đi hát karaoke cùng mấy người bạn đến tận tối khuya, khi lên được giường cũng đã hơn 1-2 giờ sáng. Ngày hôm sau, phải đến khi chuông báo thức reo đến lần thứ ba, cô mới miễn cưỡng mở mắt tỉnh dậy.

Trong nhà yên tĩnh đến lạ, sau khi rửa mặt xong rồi từ tầng hai đi xuống, cô phát hiện ba mẹ và cả dì giúp việc đều không có ở nhà.

Vận may hôm nay dường như không tốt, cô mở ứng dụng đặt xe trên điện thoại mãi mà chẳng nhận được phản hồi, cuối cùng đành phải gọi điện cho bạn trai.

Hứa Ngạn lúc này đang ở trên tàu điện ngầm. Chỗ ở của anh ta khác hướng đi với nhà Diệp Nam Băng. Tuy vậy nhưng cả hai lại vào chung một công ty, chỉ khác là anh ta đã đi làm trước cô được một tuần.

Trong toa tàu ồn ào, chuông điện thoại reo một hồi lâu Hứa Ngạn mới bắt máy, Diệp Nam Băng ở đầu dây bên kia liền ném ra một câu: “Anh Ngạn, anh gọi xe tới đón em đi.”

“Hả?” Hứa Ngạn nhìn chằm chằm vào đèn báo đến trạm nhấp nháy trong toa, nhăn nhó đáp: “Anh đang trên tàu điện ngầm đây, sắp đến rồi.”

“Vậy phải làm sao bây giờ, bây giờ ở nhà em khó bắt xe quá, cứ phải xếp hàng mãi.”

“Bác trai bác gái đâu?”

“Họ không có ở nhà.”

“Anh cũng đâu còn cách nào khác đâu.” giọng điệu của Hứa Ngạn bỗng trở nên mất kiên nhẫn, cao hẳn lên: “Nam Băng, em thì có quan hệ sẵn rồi nên đi muộn chút cũng chẳng sao. Còn anh thì khác, công việc này phải vất vả lắm anh mới tìm được, mới đi làm được mấy hôm thôi. Em cũng nghĩ cho anh một chút đi được không?”

“Sao anh lại nói chuyện kiểu đó chứ?”

Diệp Nam Băng không giận vì bị từ chối, mà là vì cái giọng điệu kia của anh ta, nghe cứ như cô chỉ biết ỷ lại vào gia thế vậy.

“Cái gì gọi là em có quan hệ trước rồi chứ?”

“Anh xin lỗi.” Hứa Ngạn ngay lập tức nhận ra mình đã lỡ lời.

“Anh thật sự không thể đi muộn được, mà giờ cũng đã sắp tới nơi rồi. Tối nay anh mời em ăn cơm, ngoan đi, đừng giận mà.”

Diệp Nam Băng vẫn còn muốn nói thêm nhưng bên kia vang lên tiếng thông báo điện tử, đúng là anh ta đang ở trên tàu điện ngầm thật. Cô hơi do dự.

“Thôi, anh phải xuống rồi.” Hứa Ngạn nhân cơ hội nói.

“Tối gặp nhé.”

“Này…” Điện thoại đã bị cúp máy.

Diệp Nam Băng tức tối giậm chân một cái, bất đắc dĩ xách túi đi về phía bãi đỗ xe. Trong nhà có bốn chiếc xe, trong đó một chiếc là ba mẹ chuẩn bị cho cô từ hai tháng trước. Cô vốn dĩ đã có bằng lái nhưng mà vì nhát gan và gần như chẳng bao giờ cần phải tự mình cầm lái nên chưa từng thật sự ra đường lần nào. Bây giờ không có cha mẹ, không có tài xế, chỉ còn cách dựa vào chính mình thôi.

Không sao, chẳng phải chỉ là lái xe thôi sao? Dù sao cô cũng có bằng lái… Diệp Nam Băng liên tục tự an ủi chính mình, mở cửa ngồi vào ghế lái.

Dù chưa từng lái xe mới nhưng trông cô có vẻ cũng không ngốc, chỉ cần mò mẫm một chút cuối cùng cũng lái xe ra được khỏi cổng biệt thự.

Từ khu nhà lái xe đến thành phố, cô dần thoát khỏi sự căng thẳng ban đầu. Thế nhưng chẳng được bao lâu thì dòng xe cộ đông đúng ở trung tâm thành phố lập tức khiến cho cô gần như không nhúc nhích nổi. Lại còn phải đề phòng xe từ các làn khác chen ngang, đối với một người mới lần đầu lái xe như cô, độ khó là có thể tưởng tượng được.

Lại nữa rồi… Trước mắt lại có một chiếc định chen lên, Diệp Nam Băng vốn đang cẩn thận dè dặt, bây giờ dần chuyển sang bực bội khó chịu. Cô nghiến răng, dứt khoát đạp mạnh chân ga.

Hai xe va chạm.

“Ừm, như vậy đi, Tiểu Lý, cậu giúp tôi xử lý.”

Dù không muốn dựa dẫm vào na mình sau khi đi làm, nhưng ngay cả bảo hiểm xe của chiếc xe này thuộc hãng nào cô cũng không biết, cuối cùng vẫn phải để Diệp Minh gọi cho thư ký của ông tới lo liệu.

Cách công ty chỉ còn vài trăm mét, cô để lại đống rắc rối cho Tiểu Lý. Diệp Nam Băng vội vã túm lấy thun cột tóc, buộc gọn mái tóc đang xõa dài thành một cái đuôi ngựa nhỏ, rồi hối hả chạy về phía công ty.

May mà hôm nay đi giày thể thao… Cô vừa thầm thở phào thì chợt nhớ ra tối qua mẹ đã chuẩn bị cho mình một bộ đồ công sở, nhưng mà sáng nay do vội quá cho nên cô lại quên béng mất. Từ quần áo đến giày đều là kiểu đi chơi bình thường, chỉ có mỗi chiếc túi là không lấy nhầm.

Thôi kệ đi, chẳng thèm nghĩ nhiều nữa.

Đi thang máy lên tầng chín, cô chỉ nhớ ba đã dặn mình phải tìm một vị giám đốc họ Đinh.

“Xin chào.” vì vừa chạy được một lúc nên mặt cô đỏ bừng lên, thở gấp không ngừng. Cô cố lấy lại hơi thở rồi nói với lễ tân: “Tôi tìm giám đốc Đinh Nguyệt Nghiêu.”

“Xin hỏi có hẹn trước không ạ?”

“Không, tôi đến đi làm.”

“À, vậy cô là tiểu thư nhà họ Diệp…”

“Đúng, chính là tôi.”

“Giám đốc Đinh đang họp trên tầng, tôi cũng không rõ khi nào mới xong.”

“Họp?” Nhìn đồng hồ, cô đã đến muộn tới hơn nửa tiếng, người ta không chờ mình cũng là điều bình thường.

“Vậy tôi nên đợi ở đây sao?”

“Cái này thì tôi không rõ, phải xem giám đốc dặn dò thế nào.”

Lễ tân vừa dứt lời thì có điện thoại gọi tới nên cũng không để ý tới Diệp Nam Băng đang luống cuống bên cạnh nữa.

Trớ trêu thay, giám đốc Đinh chưa từng liên lạc hay gặp mặt cô, tuổi tác và diện mạo thế nào cô cũng hoàn toàn không biết gì.

Không thể làm gì khác, vừa đứng chờ vừa thấy sốt ruột, cô bèn gọi một nhân viên trạc tuổi mình lại.

“Này, có việc gì tôi có thể làm trước không?”

“Cô?” Anh ta ngơ ngác: “Cô là…”

“Tôi là nhân viên mới.”

“Nhân viên mới?” Anh ta lại hỏi.

“Thế cô ngồi chỗ nào?”

“Tôi cũng không biết.”

“Cô không biết thì tôi làm sao biết cô phải làm gì? Tôi chỉ là một nhân viên quèn thôi.”

Anh ta nhìn cô từ đầu đến chân.

“Chưa từng nghe nói công ty có tuyển thêm người, cô dựa quan hệ mà vào đây à?”

Tuy câu nói kia đúng với sự thật, nhưng cách nói nghe cũng thật khó chịu đi. Diệp Nam Băng vốn dĩ không muốn nấp dưới bóng ba mình nên mới từ chối làm ở công ty của gia đình mà chọn vào “Lan Thịnh”. Một phần là vì Hứa Ngạn đã xin được việc ở đây, phần khác vì ba cô quen biết tổng giám đốc công ty này. Cho dù ngành nghề chẳng mấy liên quan nhưng người ta cũng nể mặt mà nhận, phỏng vấn, ký hợp đồng đều chỉ là làm cho qua loa.

Đúng lúc cô sắp phát cáu thì có một nữ nhân viên đi tới, cốc mạnh vào sau gáy anh chàng kia: “Cậu ba hoa cái gì thế?”

“Ái da, đau chết tôi rồi! Chị Lâm, chị nhẹ tay chút được không?”

Xem ra hai người khá thân với nhau, trêu chọc nhau vài câu thì anh chàng kia liền bỏ đi. Người được gọi là “chị Lâm” nhìn khá gọn gàng, giọng nói sang sảng: “Giám đốc của chúng tôi chắc sắp quay về rồi.”

“Cảm ơn chị.” Tâm trạng Diệp Nam Băng chẳng khá hơn là mấy, cô cảm thấy hôm nay thật xui xẻo, chuyện gì cũng gặp trắc trở.

“Em vẫn là sinh viên à?”

“Em vừa tốt nghiệp hồi tháng sáu.”

Kỳ học cuối năm tư không còn lớp trống nên cô gần như không đến trường nữa.

“Tôi biết ngay mà, nhìn em vẫn còn nhỏ thế này.”

Chị Lâm nghiêng đầu, vừa hay thấy một bóng người đi ra từ thang máy, liền vỗ nhẹ lên vai cô, hạ giọng: “Giám đốc Đinh tới rồi, tôi đi làm việc trước đây.”

Diệp Nam Băng quay đầu lại nhìn, khẽ sững sờ. Từ phía đó chỉ có một người bước ra, chắc chắn không thể nhận nhầm. Chỉ là cô không ngờ vị cấp trên tương lai lại trông trẻ trung đến như vậy.

Trẻ trung, cao ráo, dung mạo xuất chúng. Trên người mặc sơ mi, quần tây và giày da, thoạt nhìn qua đã biết không hề rẻ, dễ dàng khiến chi người khác ghi nhớ sâu sắc.

Tiếng gót giày nện xuống sàn ‘cộc, cộc, cộc’, từng bước từng bước tiến tới gần cô, khiến cho Diệp Nam Băng cảm thấy một áp lực vô hình đang bao trùm lấy mình, trái tim cũng theo đó mà run rẩy.

“Giám đốc Đinh.” Cô tiến lên một bước, trong thoáng chốc quên mất mình phải nói gì. Chỉ đến khi ánh mắt đối phương hoàn toàn dừng lại trên người mình, cô mới lắp bắp mở miệng: “Tôi là Diệp Nam Băng.”

Đối phương cao hơn cô nửa cái đầu. Sau khi nói xong thì cô cụp mắt xuống, vừa khéo nhìn thấy cái cần cổ trắng ngần kia của chị ấy, ngay sát cổ áo còn có một nốt ruồi nho nhỏ, rất khó để ý.

“Là cô à.” Giọng Đinh Nguyệt Nghiêu hơi trầm xuống.

“Tôi đợi cô mười lăm phút rồi.”

“Xin lỗi.”

Ánh mắt Diệp Nam Băng ngước lên, nốt ruồi nhỏ kia biến mất khỏi tầm nhìn.

“Trên đường đi tôi gặp chút tai nạn.”

Đôi mày thanh tú của Đinh Nguyệt Nghiêu khẽ nhíu lại: “Có bị thương không?”

“Không ạ, chỉ trầy xước xe một chút thôi.”

Nói ra thì có chút mất mặt nhưng còn hơn để người ta nghĩ mình cố ý đi muộn.

“Đã tới phòng nhân sự chưa?”

“Chưa, ba tôi nói…” Diệp Nam Băng ngập ngừng.

“Ông ấy bảo tôi đi tìm chị.”

“Thế nên cô cứ đứng đợi ở đây sao?”

Nói mấy câu liền, giọng điệu của Đinh Nguyệt Nghiêu không hề thay đổi, cứ giống như âm thanh được phát ra từ một cỗ máy hoàn hảo.

“Thôi được rồi, có mang hồ sơ theo không?”

Diệp Nam Băng vẫn còn đang lo lắng làm sao để gây thiện cảm với cấp trên, nghe vậy liền vội vàng gật đầu: “Có mang, em đã chuẩn bị từ hôm qua rồi.” May mà khoản này không xảy ra sai sót gì.

“Lâm Nguyệt.”

Đinh Nguyệt Nghiêu gọi vào khu làm việc: “Cô dẫn cô ấy tới phòng nhân sự một chuyến đi.”

Người đứng lên chính là nữ nhân viên vừa trò chuyện với Diệp Nam Băng khi nãy.

“Còn nữa…”

Đinh Nguyệt Nghiêu cúi đầu, dường như chẳng buồn nhìn cô thêm nữa.

“Sau này ăn mặc cho chỉnh tề một chút.” Nói xong liền quay người bỏ đi, không thèm ngoảnh đầu lại.

Tâm trạng Diệp Nam Băng giống như quả bóng bị bơm căng đến cực điểm, sau đó bị ai đó chích nhẹ một cái, “bụp” một tiếng. Dù là căng thẳng, hứng khởi hay mong chờ… tất cả đều tan biến hết sạch.

Thông tin tiểu thuyết

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây