“Nếu như có thể mãi mãi ở trước mặt tôi là một đứa trẻ được không?” Tôi vươn tay, nhìn lòng bàn tay từng được em viết “P.S.147”, dĩ nhiên chứ đã sớm bị xóa sạch nhưng vẫn in mãi trong lòng tôi.
Lần đầu tiên viết chính là sau kỳ thi ở Singapore.
Không còn nhớ đã nghĩ ra từ bao giờ nhưng cũng từ lúc đó đã trở thành ám mật của chúng tôi.
“Em không biết là cô lãng mạn như vậy.” Có một lần cả hai đang nhắc lại chuyện này thì em ấy đột nhiên nói một câu như vậy.
Quả thực, tôi luôn là một người lý trí nên những thứ liên quan đến lãng mạn hoàn toàn không dính tới tôi, lúc em ấy nói câu đó tôi cũng sửng sốt, không nghĩ tới có một ngày bản thân được khen lãng mạn.
“Chỉ cần em vui vẻ thì thỉnh thoảng một chút hành động không lý trí thì có làm sao? Năm năm nay em được không? Sẽ tha thứ cho tôi sao? Vẫn còn giống như trước muốn yên ổn bên cạnh tôi sao?” Ánh mắt của tôi dần dần mờ đi.
Tôi rất nhớ em.
“Đến giờ tôi vẫn nghĩ mãi không ra tại sao khi ấy lại ích kỷ bỏ em lại như thế, là sự ưu tú của em làm tôi sợ hãi sao? Năm năm này đã làm tôi rõ một điều, tôi luôn yêu em, chưa bao giờ thay đổi.” Tôi nhìn hình em trong ví da của mình.
Năm năm qua tôi chưa từng mềm yếu thế này, luôn cố gắng mạnh mẽ tự mình tiến lên, khi đã quyết định sẽ không hối hận, tin em cũng như tin tôi, nên tôi luôn tiến lên mà không suy nghĩ lung tung về em, về chúng tôi. Mãi cho tới nửa năm trước nhận được email của em.
Những mail em gửi tôi đều nhận được, nhưng tôi không cho phép mình trả lời em, ép mình phải quyết tâm đoạn tuyệt mọi quan hệ với em. Mà em thì vẫn liên tục gửi, cứ cách mấy tháng em sẽ gửi một bức kể lại tình hình gần đây của mình. Tôi nghĩ em ấy biết tôi sẽ nhận được và cũng áp chế bản thân hỏi tại sao tôi không hồi âm. Em luôn như vậy, chuyện liên quan đến tình yêu đều luôn kiên cường bướng bỉnh.”
Tiếng chuông nhắc nhở trên di động vang lên, có tuổi rồi nên trí nhớ không còn như trước kia, có nhiều chuyện tự nhiên quên mất.
“Dọn dẹp nhà.” Trên màn hình hiện lên mấy chữ để nhắc nhở.
Con trai tới nên tôi quyết định để nó ở nhà bây giờ của mình, còn bản thân thì trở về “nhà chúng tôi” trước kia.
Đây là không gian luôn đầy áp hình ảnh của em, mỗi lần tâm tình sa sút tôi đều tới đây, ở đây tôi mới có thể cảm nhận được hơi thở của em tuy em đã sớm không còn nơi đây. Tôi nghĩ tôi thật tham lam, nhưng cũng chỉ mỗi mình em.
Đối với tôi bây giờ thì chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng đã đủ rồi.
Đậu xe xong trực tiếp từ gara đi thang máy lên tầng 20, nhà chúng tôi.
“Không có gì thay đổi cả.” Lúc mở cửa ra tôi tự thì thầm với bản thân.
Đúng vậy, không có gì thay đổi cả, cái thay đổi duy nhất chính là từ “chúng tôi” trở thành “tôi”.
Tôi giữ lại tất cả đồ của em, giống như đang tự thôi miên là “em vẫn còn ở đây”.
Tôi thở dài sau đó bắt đầu lau dọn căn phòng mà đã lâu rồi không có người ở. Mặc dù không bụi nhưng tôi vẫn đổi ga giường mới.
“Mỗi lần đổi ga giường là cảm thấy như đổi giường mới vậy!” Em luôn chờ tới khi tôi trải xong ra giường mới là bất lịch sự nhảy lên lăn lộn vài vòng.
Tôi nhớ lại từng việc từng việc một cứ thế một mình trải tốt ga giường, tuy có chơi vất vả chút.
“Sao cô có thể trải ra giường ngay ngắn y như khách sạn vậy?” Cứ mỗi lần tôi trải ga giường xong em đều hỏi tôi như vậy.
“Em không thấy làm vậy rất có cảm giác thành tựu sao?” Tôi luôn trả lời như thế.
Còn em thì chỉ nhún vai miễn ý kiến. Hơn nữa em chưa bao giờ học được cách trải ga giường như tôi.
Sau khi hầu như làm xong hết mọi việc thì trời cũng đã gần rạng sáng, tôi về nhà tắm rửa rồi ngủ một chút để chút nữa đi ra sân bay đón con trai, nhưng trở qua trở lại cũng không thể nào ngủ được. Trong đầu tôi lúc này là những hình ảnh đã từng rất lâu chưa xuất hiện, ánh mắt nóng hổi của em đang chăm chú nhìn tôi.
Sáng sớm 5 giờ tôi tới sảnh sân bay đợi.
Một đêm mất ngủ làm tôi cảm thấy mệt mỏi.
Không phải chờ quá lâu thì thấy con trai cười đang đẩy hành lý đi ra.
“Mẹ!” Nó vẫy vẫy tay rồi nhanh chóng chạy đến bên tôi.
“Con nhớ mẹ muốn chết!” Nó vươn tay ôm cả người tôi vào lòng.
“Con trai tôi lớn thật rồi!” Tôi cười vuốt đầu nó.
Cả hai cười đùa đi ra xe.
“Mẹ sao vẫn chạy xe này.” Nó vẫn luôn ý kiến với chuyện tôi chạy 911.
“Đang chạy tốt đổi xe làm gì?” Còn tôi thì một chút cũng không quan tâm.
Nó hết cách chỉ còn biết thở dài ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cài seat belt.
“Đã rất lâu không trở về a.” Nó nhìn ngoài cửa sổ.
“Đài Loan thay đổi rất nhiều.” Tôi nói.
Nó gật đầu.
Đối với một người đã gần 7 năm mới trở lại Đài loan thì chuyện cảm thấy lạ lẫm ai cũng thể hiểu. Vậy người cũng bảy năm chưa về kia thì sao? Em ấy về Đài loan rồi sẽ có tâm tình gì, sẽ làm cái gì?
“Chúng ta giờ đi đâu?” Con trai hỏi.
“Trước tiên dẫn con về nhà nghỉ ngơi rồi coi con muốn đi đâu thì đi cái đó.” Tôi cười nói.
Tâm tình vốn đang xám xịt nhưng nhờ con trai về đã vui vẻ lên được chút.
Chúng tôi vừa chạy xe vừa trò chuyện, rất nhanh về tới nhà.
“Vậy mẹ ở đâu?” Nó nhìn căn nhà một phòng ngủ hỏi.
“Mẹ ở nhà khác, ở Đài loan mẹ có tận hai nhà!” Tôi đắc ý nói.
“Wow! Không nghĩ tới mẹ rất ra dáng bà chủ nhà nha?” Nó chọc.
“Mẹ không thiếu tiền, với lại đi thuê khách sạn rất phiền phức!” Tôi nói.
Chúng tôi cứ vậy vui vẻ trò chuyện.
“Mẹ hôm nay không cần đi dạy sao?” Nó đột nhiên hỏi.
“Mười giờ có một khóa, con muốn cùng mẹ đi tới trường không?” Tôi hỏi.
“Thôi, con ở nhà ngủ một chút, sau khi hết khóa mẹ về nhà thả con ra là được!” Nó nói xong rồi dùng cái tướng chứ “Đại 大” ngã lên giường.
“Bây giờ mới có 7h hơn thôi a! Đi, chúng ta đi ăn điểm tâm rồi về ngủ tiếp!” Tôi kéo nó dậy.
“Vậy để con đi tắm trước, ngồi trên máy bay cả ngày cảm giác cả người đều bốc mùi.” Nó ngồi dậy.
Tôi gật đầu, nó từ nhỏ đã là một đứa ưa sạch sẽ.
“Sao tự nhiên mẹ nhìn con cười?” Nó cầm lấy quần áo xong liền thấy tôi đang cười.
“Không có gì, chỉ là nhớ tới lúc nhỏ con cũng rất thích đi tắm, cứ mỗi ngày đi học về là chạy vào tắm, rồi trước khi đi ngủ cũng phải tắm, sáng sớm dậy việc đầu tiên cũng là chạy đi tắm, thật không hiểu nổi sao con lại thích tắm đến vậy. Này rốt cuộc là giống mẹ hay là ba của con đây?” Tôi cười nói.
“Không biết, dù sao con cũng phải đi tắm.” Đứa nhóc này giận một cái liền xoay người đòi đi tắm.
Tôi theo thói quen pha một ly café, vừa định uống thì con trai tắm xong đi ra.
“Không được sáng sớm bụng rỗng uống café.” Nó nói xong không đợi tôi phản ứng đã chạy tới cướp ly café đi.
Tôi sững sờ đứng nguyên tại chỗ, trong nháy mắt cảm giác quen thuộc chạy tới.
“Đi thôi, ăn sáng xong rồi về nhà uống café sau.” Nó đẩy tôi ra cửa.
Tôi hoàn hồn đem cảm xúc thiếu chút nảy toát ra thu lại, nắm tay nó cùng nhau đi ăn điểm tâm.
Sau khi ăn xong về nhà nó đem café trả lại cho tôi.
“Café nguội rất khó uống.” Tôi nói xong đem ly café đổ xuống cống nước rồi đi pha ly mới.
“Sao thói quen xấu của mẹ không bao giờ thay đổi vậy, mẹ ở một mình nên chắc ngày nào cũng như vậy đúng không, sẽ đau bao tử mất thôi.” Nó bắt đầu cằn nhằn sức khỏe của tôi.
“Con trai tôi bây giờ biến thành ba tôi luôn rồi.” Tôi cười chọc nó.
“Con quan tâm mẹ a!” Nó ý kiến.
“Được rồi, mẹ biết.” Tôi qua loa trả lời.
“Mấy giờ mẹ mới hết khóa?” Nó hỏi.
“Chắc khoảng hai, ba giờ gì đó. Sao?” Tôi hỏi.
“Để tính coi con nên ngủ bao lâu ah! Haha! Hơn nữa phải biết rõ lịch của mẹ, con mới trở về nên rất nhàn ah!” Nó làm nũng.
“Tiểu quỷ còn biết làm nũng nữa. Mẹ phải tới trường sớm để soạn giáo trình nữa, giữa trưa con tự tìm cách giải quyết đi, điện thoại con đây, có gì gọi cho mẹ. Trước khi về mẹ sẽ gọi cho con.” Tôi dặn dò vài câu rồi cầm túi đi ra ngoài.
“Con biết rồi. Mẹ lái xe cẩn thận.” Nó đi tới ôm tôi một cái, sau đó hôn lên má nhau.
Thật sự tôi hy vọng nó mãi mãi là trẻ con trước mặt tôi. Em cũng vậy.
“Hình tôi chỉ uống café nguội mà em đưa thôi thì phải, tôi như vậy rất không tốt phải không?” Tôi tự nói rồi khởi động xe chạy tới trường.
Con trai về giống như đã chia bớt đi một sự nhớ nhung về em. Cả ngày trôi qua, thời gian tôi nhớ em rõ ràng ít hơn hôm qua rất nhiều, đại đa số tâm tình đều là vui vẻ.
“Lão sư hôm nay tâm tình rất tốt nha!” Lúc tôi đi về ban thì Tiểu Như nhìn tôi nói.
“Có sao?” Tôi nói rồi nhận lấy công văn trên tay cô ấy.
“Có ah, lão sư hôm nay luôn vừa đi vừa cười a.” Tiểu Như chọc tôi.
“A, thật sao?” Tôi mở công văn, ký mấy chữ.
“Thật a, người yêu lão sư về à?” Cô ấy đột nhiên hỏi một câu.
Tôi sửng sốt.
“Cái gì người yêu trở về? Tôi làm gì có người yêu gì? Là con trai tôi về.” Tôi nhanh chóng hoàn hồn trả lời.
“À, làm tôi tưởng người yêu ở nước ngoài của lão sư về chứ.” Tiểu Như giống như rất thất vọng.
“Tiểu bằng hữu, đừng có nhiều chuyện nha! Tâm tình tôi hôm nay tốt là vì con trai tôi trở về.” Tôi xem xong hết công văn sau đó đặt lại lên bàn, rồi vẫy tay chào tạm biệt.
Tôi về phòng nghiên cứu, nhớ lại câu hỏi về “người yêu” của Tiểu Như.
“Người yêu ah. . . em thật ra đang ở đâu?” Tôi ngồi trên ghế nghĩ đến em.
Quan hệ của chúng tôi luôn là bí mật, cả hai đều không muốn bị quấy rầy nên luôn luôn cẩn trọng.
Về sau thân phận “đơn thận” này chiêu tới một số “người theo đuổi”, mặc dù có thể nhìn ra được em không vui nhưng em chưa từng vì chuyện đó mà ghen tuông hay phàn nàn gì.
Những mail em gửi tôi đều nhận được, nhưng tôi không cho phép mình trả lời em, ép mình phải quyết tâm đoạn tuyệt mọi quan hệ với em. Mà em thì vẫn liên tục gửi, cứ cách mấy tháng em sẽ gửi một bức kể lại tình hình gần đây của mình. Tôi nghĩ em ấy biết tôi sẽ nhận được và cũng áp chế bản thân hỏi tại sao tôi không hồi âm. Em luôn như vậy, chuyện liên quan đến tình yêu đều luôn kiên cường bướng bỉnh.”
Tiếng chuông nhắc nhở trên di động vang lên, có tuổi rồi nên trí nhớ không còn như trước kia, có nhiều chuyện tự nhiên quên mất.
“Dọn dẹp nhà.” Trên màn hình hiện lên mấy chữ để nhắc nhở.
Con trai tới nên tôi quyết định để nó ở nhà bây giờ của mình, còn bản thân thì trở về “nhà chúng tôi” trước kia.
Đây là không gian luôn đầy áp hình ảnh của em, mỗi lần tâm tình sa sút tôi đều tới đây, ở đây tôi mới có thể cảm nhận được hơi thở của em tuy em đã sớm không còn nơi đây. Tôi nghĩ tôi thật tham lam, nhưng cũng chỉ mỗi mình em.
Đối với tôi bây giờ thì chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng đã đủ rồi.
Đậu xe xong trực tiếp từ gara đi thang máy lên tầng 20, nhà chúng tôi.
“Không có gì thay đổi cả.” Lúc mở cửa ra tôi tự thì thầm với bản thân.
Đúng vậy, không có gì thay đổi cả, cái thay đổi duy nhất chính là từ “chúng tôi” trở thành “tôi”.
Tôi giữ lại tất cả đồ của em, giống như đang tự thôi miên là “em vẫn còn ở đây”.
Tôi thở dài sau đó bắt đầu lau dọn căn phòng mà đã lâu rồi không có người ở. Mặc dù không bụi nhưng tôi vẫn đổi ga giường mới.
“Mỗi lần đổi ga giường là cảm thấy như đổi giường mới vậy!” Em luôn chờ tới khi tôi trải xong ra giường mới là bất lịch sự nhảy lên lăn lộn vài vòng.
Tôi nhớ lại từng việc từng việc một cứ thế một mình trải tốt ga giường, tuy có chơi vất vả chút.
“Sao cô có thể trải ra giường ngay ngắn y như khách sạn vậy?” Cứ mỗi lần tôi trải ga giường xong em đều hỏi tôi như vậy.
“Em không thấy làm vậy rất có cảm giác thành tựu sao?” Tôi luôn trả lời như thế.
Còn em thì chỉ nhún vai miễn ý kiến. Hơn nữa em chưa bao giờ học được cách trải ga giường như tôi.