Âm phủ
Chốn huyễn hoặc, âm u lạnh lẽo không thấy mặt trời, bốn phía là sương trắng vô tận; xa xa thỉnh thoảng lại có tiếng gió mạnh rít gào, vừa nghe đã như quỷ khóc sói kêu làm người ta rợn cả tóc gáy. Ngoài những điểm này, xung quanh cũng chỉ còn tĩnh mịch như tờ.
Đột nhiên, không biết là từ đâu, một âm thanh kèn kẹt của xiềng xích kéo lê trên đất truyền tới. Trong sương trắng trùng trùng dần hiện ra một đội ngũ, đi hai bên là hai bóng dáng một cao, một thấp, ở giữa lại đưa theo chuỗi những cái bóng màu xám tro lướt qua. Trong chốc lát, không gian lại trở về tĩnh mịch.
Hai người lần lượt mặc trường bào đen và trắng nắm hai đầu sợi xích thật dài, kéo những linh hồn bị còng tay và cùm chân đi đến trước một cây cầu nhỏ. Họ vừa đến gần, hai trụ cầu lập tức sáng lên lửa quỷ màu xanh nhạt. Dưới cầu là một dòng sông vàng vọt, chật ních sâu bọ và rắn, mùi tanh xộc vào mũi.
Mấy linh hồn đều sợ hãi, xô đẩy nhau không muốn qua cầu. Một người dẫn đầu quay lại hung ác trừng mắt, kéo mạnh xiềng xích, những linh hồn lảo đảo, phải bước vội qua, bóng xám như nhạt hơn.
Qua cầu rồi, xung quanh không còn là bóng đêm nặng trĩu. Ánh sáng chớp tối chớp nhá, hệt như chạng vạng trên nhân giới. Thi thoảng còn thấy vài bóng đen lướt qua, nhưng không phân biệt được hình ảnh.
Cuối con đường dằng dặc là một tòa phủ nguy nga, bên trên viết 3 chữ to ‘Điện Diêm La’. Quỷ sai đứng canh trong bóng tối trước cửa thấy là hai thuộc cấp Hắc Bạch Vô Thường đến, lập tức cúi người hành lễ.
Hắc Bạch Vô Thường đến thì giao quyển sổ trên tay cho quỷ sai. Ngay sau đó, hai người rời đi theo một hướng khác. Quỷ sai mở cửa ra, bên trong vẫn đen như mực. Đoạn hắn mang ra một tấm bảng quấn tơ đen, đỏ, dựa theo thứ tự trong quyển sổ đẩy một linh hồn đi đầu vào. Linh hồn đang bị xiềng xích nặng nề khóa lại vừa bị chạm vào đã biến mất.
Trước mắt thoắt cái biến ra một đại điện trống trải, một hàng nến rọi xuống sáng sủa lạ thường. Ở phương xa, nơi trung vị chính là một án thư cao lớn. Một người đầu đội mũ đen, cặp mắt ánh sắc lục, mặt phủ đầy râu, trên người là quan bào đen thếp vàng. Diêm Vương oai phong và nghiêm nghị.
Linh hồn bò ra đất, quỳ sụp trên thảm đỏ của đại điện. Bên hông hắn xuất hiện một giọng nói nhàn nhạt: “Kẻ này tên là Lý Quế, sinh thời là tiều phu, hưởng thọ năm mươi. Hai mươi năm trước, hắn lỡ tay sát hại một tiều phu khác, bị quan phủ tuyên lưu đày. Hắn hối lộ sai dịch bỏ trốn, từ đó ẩn cư núi rừng, xử thế hiền lành, gia đình viên mãn.”
Diêm Vương ngồi ở án thư cất tiếng, giọng ồm ồm mà vang như chuông đồng: “Theo lệ phạt trước, thưởng sau.”
Cô gái đứng bên cạnh nghe vậy thì nâng bút lông trong tay lên vẽ mấy đường nét vào hư không, tạo thành ảnh bút màu vàng nhạt. Nàng có thân hình cao gầy, tóc đen xõa sau lưng như thác, đầu đội mũ quan tím, trên người cũng là quan phục tím tinh xảo; phần eo yểu điệu vắt một cái đai ngọc xanh, chân đi giày tím, trên vầng trán trắng nõn là một biểu tượng cánh hoa màu hồng nhạt, mi mắt diễm lệ, trong trẻo mà lạnh lùng. Vạch xong, nàng mới lạnh lùng nói: “Đưa linh hồn này đi chịu phạt ở Đao Sơn địa ngục (*) trước rồi đưa đến chỗ Mạnh Bà, xếp vào đầu thai đạo người.”
(*) Tầng thứ 7 trong 18 tầng của địa ngục, dành cho những kẻ khi còn sống hay sát sanh, bất kính với thần linh.
Trong đại điện bất ngờ hiện ra hai bóng người cao to – một có đầu trâu, một là mặt ngựa, toàn thân là giáp trụ màu vàng sậm. Họ chắp tay lĩnh mệnh rồi kéo linh hồn đang run cầm cập, nhỏ giọng cầu khẩn, đứng dậy và biến mất.
Linh hồn tiếp theo lập tức xuất hiện trên điện. Lận Trúc Nhạn chăm chú đọc quyển trục màu đen, gọi to công, tội của kẻ này khi còn sống, đợi Diêm Vương phán quyết rồi nàng mới tiến hành thưởng, phạt theo luật lệ của âm phủ.
Từng linh hồn một lần lượt được bình xét. Bỗng nhiên, một cái tên bên trên quyển trục biến mất. Lận Trúc Nhạn híp mắt, đọc thẳng cái tên tiếp theo, nhưng lại được mấy người, một cái tên bên trong lại dần biến mất. Tình huống này lại xuất hiện 3 lần trong quyền trục!
Đợi nhóm linh hồn này phân đi hết, Lận Trúc Nhạn lập tức bẩm báo với Diêm Vương. Diêm Vương gọi Hắc Bạch Vô Thường. Mặt mũi Hắc Bạch Vô Thường đau khổ. Ban nãy bọn họ đã muốn hồi báo chuyện lạ này.
Hôm nay, dựa vào thời gian trên sổ sinh tử, bọn họ có mặt đúng lúc cần câu hồn, nhưng giờ đã qua vẫn không thấy hồn phách nào xuất hiện. Bọn họ còn hồn phách khác phải thu, không thể đợi thêm, chỉ đành đi trước.
Diêm Vương trầm ngâm đôi chốc, mắt xanh lại hướng về phía Lận Trúc Nhạn, nói: “Phán quan Lận, chuyện này ta giao cho ngươi toàn quyền xử lý.” Nói xong lập tức biến mất.
Lận Trúc Nhạn không nhìn thấy người trên án thư nữa thì thầm than thở, trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng hiện ra một chút bất đắc dĩ. Nàng gọi hai thuộc hạ Đầu Trâu, Mặt Ngựa đến, dặn dò: “Lát nữa các ngươi theo ta lên nhân giới điều tra rõ chân tướng, không được dây dưa trễ việc!”
Năm Đan Triêu thứ Mười, tiết Thu Phân, thôn Lập.
Vào giờ Thân, trong một căn nhà lá đơn sơ bên chân núi, trên cái giường trúc đung đưa sắp ngã là một ông cụ tóc xám trắng, mặt mũi phải gọi là vàng như nghệ, người gầy bủng beo, đang nằm. Ông lão thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, mắt thấy không chống đỡ được bao lâu nữa. Ở bên giường, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, một đôi nam nữ trung niên áo quần lam lũ đang quỳ, giàn giụa nước mắt.
“Trần đại thúc, thúc đút ông cụ bát thuốc này đi, từ từ thôi, đừng vội.” Một giọng nói lanh lảnh vang lên sau lưng đôi nam nữ. Một cô gái nhỏ bưng một bát thuốc đen sềnh sệch đi vào.
Người đàn ông vội vã đứng lên nhận lấy, lại đỡ ông cụ gầy gò tựa vào bên giường dậy, nghẹn ngào nói: “Cha ơi, chúng ta uống thuốc, thuốc tiểu thần y cho hiệu nghiệm lắm!”
Cô gái nhỏ vừa bưng thuốc vào đứng bên cạnh, mặt mũi mềm mại, đáng yêu, tóc đen thật dài buộc thành đuôi sam, cuộn lên đầu. Vóc người nàng ấy thon nhỏ, mặc áo, giày vải có vài miếng vá. Đôi mắt đen sáng ngời của nàng ấy chăm chú nhìn điệu bộ ông cụ nuốt một hớp thuốc rồi ho sù sụ, mày khẽ vặn lại, rồi cái miệng nhỏ chúm chím hồng nhạt khẽ mở ra: “Đại thẩm Trần, thẩm bưng bát cháo kia tới đi.”
Người phụ nữ bưng cái bát duy nhất trong nhà qua. Cô gái đến gần, để người đàn ông đút hết thuốc nhích ra một chút, đưa tay lên múc cháo đưa vào đôi môi nứt nẻ của ông cụ. Thấy ông nuốt, nàng ấy mới chậm rãi đút hết phần còn lại. Một chén trà xong, ông lão ăn hết cháo, cũng không ho sù sụ nữa.
Đôi vợ chồng vô cùng kinh ngạc. Bọn họ không dám tin người cha đã không ăn được bất cứ thứ gì 10 ngày nay lại ăn hết cháo. Bọn họ kích động quỳ xuống dập đầu với cô gái nhỏ trước mặt. Nàng ấy vội vàng tránh ra, lại liên tục xua tay nói: “Ôi không được đâu, thúc và thẩm đừng như vậy, xin hai người mau đứng dậy!”
Người đàn ông bắt lấy ống quần cô gái, khóc đến bù lu bù loa, trong miệng liên tục lẩm bẩm những lời như ‘tiểu thần y là bồ tát sống cứu khổ cứu nạn’, người phụ nữ cũng cong eo quỳ xuống, cảm kích đến rơi nước mắt. Cô gái nhìn bọn họ đầy khó xử, khuyên răn hồi lâu cũng đỡ hai người dậy được.
Sắc mặt ông cụ trên giường trúc đã khá hơn. Cô gái nhỏ xem xong mạch thì dịu dàng dặn dò liên tục: “Trước mắt ông cụ đã ổn định hơn. Đại thúc, thúc đút thêm cho ông một bát thuốc khác. Có thể tối nay hơi phấp phỏng, sáng sớm mai con sẽ trở lại.”
Đôi nam nữ vội vã gật đầu đồng ý.
Cô gái nhỏ cõng hộp thuốc nặng nề trên bàn lên, xoay người đi ra cái cửa cũ nát, đi ngược lại con đường nhỏ bên triền núi.