Lận Trúc Nhạn đứng dưới cây lớn, tay cầm một cây dù đen, người mặc y phục trắng. Mái tóc đen mềm bóng của nàng xõa dài đến mặt đất. Nàng vung tay lên, mặt kính lưu ly đang hiện lên giữa không trung biến mất. Đầu Trâu đứng sau lưng chắp tay nói: “Xem ra là cô bé kia đã cứu sống Trần Quân trước giờ Thân.” Ban nãy họ đều đã nhìn rõ tình cảnh trong nhà.
“Nhưng một đại phu trần giới cứu sống người hết dương thọ thế nào?”Mặt Ngựa ở bên cạnh hắn vừa hỏi vừa nhìn về đăng xa. Hắc Bạch Vô Thường đang lơ lửng trên căn nhà lá thu hồi xiềng xích, xem như toi công mà đến.
Lận Trúc Nhạn lạnh lùng nhìn theo hướng cô gái kia rời đi. Một chốc sau, môi mỏng mới hé mở: “Tướng quân Mã, lai lịch cô nương kia thế nào?”
Mặt Ngựa rút một quyển sách nhỏ dưới lớp giáp, mở ra kiểm tra, một lát sau mới báo: “Nàng tên là Quan Bái Tuần, năm nay mười lăm, vốn là người Lâm Châu. Năm tuổi đi tránh loạn với cha mẹ, trăn trở đến huyện Đồng muốn nương tựa họ hàng. Cha mẹ nàng mất giữa đường, Quan Bái Tuần được một hòa thượng già đi ngang qua nhận nuôi, truyền thụ y thuật. Bảy năm sau, hòa thượng viên tịch, Quan Bái Tuần quần mười hai treo danh lang trung giang hồ phiêu bạt chân trời.”
Đầu Trâu nhíu mày, mặt đầy khó hiểu: “Cô nhóc này quá kỳ lạ! Chỉ mới học y bảy năm đã cứu được người sắp chết?”
Lận Trúc Nhạn lặng yên không nói. Hồi lâu sau, những ngón tay trắng và thon nhanh chóng kết thành một chuỗi ấn, tiếp theo khẽ quát: “Hiện thân!”
Một luồng khói trắng bốc lên trước mặt họ. Một ông cụ mái tóc hoa râm, bộ râu bạc phếch, người thấp bé chống một cây gậy thật dài xuất hiện. Ông ta cúi người hành lễ với mấy người Lận Trúc Nhạn: “Phúc Đức tham kiến phán quan Lận và tướng quân Trâu, tướng quân Mã.”
Lận Trúc Nhạn gật đầu, giọng nhàn nhạt vang lên: “Thổ công, thân phận thật của Quan Bái Tuần là gì?”
Đầu Trâu, Mặt Ngựa nghe vậy cũng đâm sửng sốt.
Mặt Thổ Địa đầy khó xử, bộ râu quanh miệng cũng rối cả lại. Nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Lận Trúc Nhạn, ông ta vẫn nơm nớp trung thực đáp: “Xin phán quan đại nhân minh xét! Quan Bái Tuần quả thật không phải phàm nhân tầm thường. Nàng chính là một gốc sâm trong vườn dược thảo của Thương Nông Thần Quân! Thần Quân rất coi trọng sự chăm chỉ vun đắp của nàng, nghìn năm sau nàng tu thành tinh thì cho làm môn đệ, đã qua hơn trăm năm, nàng sắp thành tiên, vì thế mới hạ phàm độ kiếp.”
Đầu Trâu, Mặt Ngựa nghe mà giật nẩy người. Lận Trúc Nhạn vẫn giữ vẻ lạnh nhạt. Nàng mở miệng hỏi: “Vậy nên lão hòa thượng kia là Thần Quân?”
Thổ Địa gật đầu: “Thần Quân tự hao tổn trăm năm tu vi chỉ để hạ phàm giúp Quan Bái Tuần bảy năm.”
Thương Nông Thần Quân là vị thần coi quản cây thuốc trên trời, hắn hạ phàm dạy dỗ một cây sâm tinh đứng đầu trong các loại thuốc, chẳng trách Quan Bái Tuần còn nhỏ mà y thuật đã cao siêu đến mức có thể cải tử hồi sinh!
Mặt Ngựa xích lại gần Đầu Trâu thầm thì: “Nghiêm túc thế này có khác gì lo cho con gái đâu.” Đầu Trâu gật đầu đồng ý.
Lận Trúc Nhạn không hỏi nữa. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía sắc trời đã phá đêm bên ngoài tán ô. Chỉ trong thời gian họ nói chuyện, rõ ràng chưa được hai khắc, vậy mà nhân giới đã chuyển từ đêm sang ngày.
Lận Trúc Nhạn đưa tay lên gọi mặt gương trở lại. Trong gương hiện rõ một căn nhà gỗ nhỏ sau rừng cây giữa sườn núi. Lúc này, ngoài căn nhà đang mưa rất to. Chỉ thấy Quan Bái Tuần đội nón trúc, người mặc áo tơi vác hộp thuốc vội vã đi ra. Có lẽ vì trong nhà không có gì quá quý giá, nàng ấy không khóa cửa đã đi mất.
Mà âu cũng lạ. Quan Bái Tuần ra ngoài chưa lâu, trời vốn đang mưa như thác đột nhiên mưa nhỏ lại. Không bao lâu, mặt trời cũng lên. Nàng ấy đến gần một con sông vừa dâng nước vì mưa, nước cũng chảy chậm lại, dường như muốn tiện cho nàng ấy đi qua.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lận Trúc Nhạn hừ lạnh một tiếng. Thổ Công lúng túng cười, thú nhận: “Từ hai năm trước, Quan Bái Tuần đến ở thôn nghèo này, Thần Quân đã đến nhờ vả Sơn Thần, Hà Bá xung quanh đối xử nhẹ nhàng với nàng ấy.”
Lận Trúc Nhạn búng tay, bầu trời vốn đã chuyến quang bất chợt kéo đầy mây đen. Ngay sau đó, mưa lại như trút nước, nước sông thoắt cái tăng vọt lên. Quan Bái Tuần đang lội nước giữa dòng lập tức bị dòng nước như thác lũ ập đến cuốn trôi.
Thổ Công hoảng sợ trợn mắt. Đầu Trâu, Mặt Ngựa không hó hé. Giọng Lận Trúc Nhạn vẫn lạnh lùng: “Độ kiếp thì phải cho ra độ kiếp.” Nói xong thì nàng biến mất.
Đầu Trâu, Mặt Ngựa vẫy tay tạm biệt Thổ Công rồi cũng đi theo. Thổ Công vội vã bấm ngón tay tính toán, đoạn thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại thở dài rồi mới biến mất ngay tại chỗ.
Trong dòng nước chảy xiết, Quan Bái Tuần giỏi bơi nhưng vẫn uống mất mấy ngụm nước. Nàng ấy vùng vẫy bơi vào bờ, vì một tay đã ôm hộp thuốc nên chỉ có thể dùng một tay bám lấy đá lớn trơn trượt, thật sự không dễ dàng. Sau mấy lần trơn tuột, Quan Bái Tuần bị cuốn thẳng đến hạ lưu mới miễn cưỡng lên được bờ.
Nón trúc và áo tơi đều bị nước cuốn mất. Quan Bái Tuần quỳ bên bờ sông ho khan, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Sau khi nôn ra vài ngụm nước, nàng ấy run rẩy lau miệng, cố gắng nén cơn khó chịu đứng dậy. Nàng không dám nghỉ ngơi chút nào, chỉ sợ chậm trễ, vậy là vẫn run rẩy đội mưa men theo đường núi đến nhà lá.
Gần trưa, Quan Bái Tuần mới tới nơi, vừa bước vào đã nghe một loạt tiếng khóc. Quan Bái Tuần sợ hãi, bước nhanh vào thì đã thấy ông lão đã trắng bệch mặt, không còn hơi thở. Người đàn ông trung niên và vợ thì quỳ bên giường khóc khàn cả giọng.
Quan Bái Tuần chạy tới bên giường, đưa tay bắt mạch thì biết đã không xoay chuyển được nữa. Nàng ấy kinh ngạc nhìn ông lão nói không ra lời. Từ hơn 3 năm trước sau khi sư phụ viên tịch, một mình nàng ấy hành y chữa bệnh, đây là lần đầu tiên nàng ấy tận mắt thấy người bệnh qua đời trước mặt mình.
Người đàn ông lay lấy Quan Bái Tuần đang ngây ra, kêu khóc đầy ai oán: “Tiểu thần y! Không phải con nói sáng sớm sẽ đến sao? Vì sao… tới chậm như vậy! Cha, cha… cha vừa đi một khắc trước rồi. Con… sao con có thể không giữ lời… Hả?”
Người vợ thì tuy đau lòng, nhưng mắt thấy Quan Bái Tuần ướt đẫm cả người, từ quần đến vớ toàn là bùn, bà cũng biết chắc chắn Quan Bái Tuần đã bị mưa to cản trở. Bà dùng ống tay áo lau nước mắt, kéo lấy chồng, nghẹn ngào khuyên giải: “A Tuyền, không trách tiểu thần y được. Ngoài trời mưa to, tiểu thần y lại phải xuống núi. Con bé cố hết sức rồi!”
Nhìn từ một bên khác, một khắc trước, Hắc Bạch Vô Thường lơ lửng trên nhà lá tuy trễ mất nửa ngày nhưng cuối cùng cũng câu được hồn, đã sớm trở về phục mệnh.
Minh phủ, Điện Diêm La.
Sau khi trở về, Lận Trúc Nhạn lập tức trình chuyện của Quan Bái Tuần lên Diêm Vương. Diêm Vương vẫn giữ câu nói kia: “Bổn vương nói rồi, chuyện này giao cho phán quan xử lý.”
Lận Trúc Nhạn ngồi ở một đầu khác của án thư, nhìn tên của Trần Quân trở lại truyên quyển trục sinh tử trong tay mình, lại nhìn những linh hồn nên thu ở thôn Lập. Nàng trầm ngâm một lát rồi lại gọi Đầu Trâu, Mặt Ngựa tới nói: “Hai ngươi mau đến chỗ người kia, ngăn cản nàng ta chữa bệnh, chớ để sinh tử nhân gian đảo lộn.”
Đầu Trâu, Mặt Ngựa lập tức lĩnh mệnh rời đi.