Chương 1: Anh hùng cứu mỹ nhân
Cuối tháng sáu, tiết trời dần nóng nực. Tiếng nhạc điện tử ầm ĩ đinh tai nhức óc vọng ra từ trong hộp đêm. Bên trong không gian ngập tràn sương mù này, có rất đông nam nữ đang uốn éo trên sàn nhảy.
Quầy bar được thiết kế dạng chữ U. Ở mặt chính diện có năm ghế ngồi, bốn người đàn ông đang ngồi ở đó nói chuyện với bartender. Họ gọi toàn những loại rượu pha chế cần sử dụng lửa như Cocaine, B-52 Stratofortress, vừa thưởng thức kỹ thuật pha chế của bartender vừa đọ tửu lượng với nhau.
Bên trái quầy bar có hai chỗ ngồi, một cô gái lai xinh đẹp có làn da trắng ngần, mặc âu phục trên người đang ngồi ở đó. Mái tóc nàng có màu nâu nhạt tự nhiên được uốn xoăn lọn to, con ngươi xanh màu nước … Các đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt nàng thu hút rất đông cánh đàn ông tới mời rượu.
Khuôn mặt nàng lộ vẻ buồn phiền, bartender đưa cho nàng ly nào nàng cũng đều uống hết ly đó nhưng lại lạnh nhạt với tất cả những người đàn ông mời rượu mình, khiến bọn họ thấy tẻ nhạt, tự động rời đi.
Bên phải quầy bar vướng cửa ra vào nên chỉ bố trí một ghế ngồi. Lúc này, một người đẹp tóc ngắn mặc áo sơ mi đen rất ngầu đang ngồi ở đó. Cô lẳng lặng uống ly Hawaii màu xanh da trời đang để trước mặt, ánh mắt chưa từng rời khỏi người đẹp lai tây ngồi đối diện.
“Pink Lady, Singapore Sling, Sex On The Beach, Around The World,… Uống như thế không sợ say chết hay sao?” Cô gái tóc ngắn cầm ly rượu lên tự nhủ.
Cô gái lai tây liên tục uống rượu nãy giờ kia chính là gu của cô nhưng cho dù đang ở trong hộp đêm nhưng trông cô gái này lại rất ngây thơ, không hề có vẻ gì là người dám chơi dám chịu, cho nên cô không lại gần bắt chuyện. Cô không muốn động vào gái nhà lành.
Đôi mắt màu xanh lam của cô gái lai tây liếc nhìn người phụ nữ tóc ngắn ngồi đối diện, nàng không nhịn được cong môi cười khi ngắm nhìn đôi mắt đào hoa và hàng mày kiếm, sống mũi rất cao, cánh môi hơi mỏng, lại còn cắt tóc ngắn rất ngầu… Đúng là một mỹ nữ đẹp trai hiếm thấy!
Mặc dù chẳng mấy khi mới gặp được một đối tượng chất lượng cao khiến nàng cực kỳ rung rinh, thậm chí kể từ khoảnh khắc đầu tiên trông thấy người phụ nữ tóc ngắn này, trái tim nàng vẫn luôn đập dồn dập nhưng nàng vẫn còn là xử nữ, độc thân từ trong bụng mẹ, nàng không muốn tìm bạn tình ở chốn ăn chơi này. Nếu như gặp được cô ở một nơi khác thì tốt biết bao nhỉ?
Càng nghĩ, nàng lại càng thấy tiếc nuối. Nàng ngửa cổ lên rót cạn ly Around The World trong tay, đứng dậy định rời khỏi hộp đêm.
Trong quầy bar có tổng cộng ba bartender. Một trong ba người này chính là người nãy giờ liên tục pha rượu cho nàng uống. Thấy nàng lắc lư đứng dậy, người này bèn hỏi dò: “Cô vẫn ổn chứ? Đã có người nào mà cô tin tưởng tới đón cô chưa?”
Nàng xua tay: “Tôi không sao, đầu óc vẫn còn tình táo lắm.”
Nói xong, cô đi thẳng ra khỏi hộp đêm, không buồn ngoái đầu nhìn lại.
Người phụ nữ tóc ngắn nhoẻn cười như thể nhìn thấy trò vui. Cô uống cạn ly rượu của mình rồi đi theo người đẹp lai tây kia ra ngoài. Cô cảm thấy người phụ nữ này uống say tới mức ấy chắc chắn sẽ bị bọn tội phạm để mắt tới.
Quả nhiên, cô gái lai tây vừa mới rời khỏi hộp đêm, bước vào trong màn đêm, còn chưa kịp đi đến chỗ bãi đậu xe taxi thì đã có hai người đàn ông tiếp cận nàng từ sau lưng, phớt lờ sự phản kháng của nàng, cưỡng ép kéo nàng từ dưới ngọn đèn vàng mờ vào trong con ngõ nhỏ tối tăm bên cạnh hộp dêm. Nàng đã say tới mức toàn thân không còn chút sức lực nào, cánh tay đập vào người đối phương chẳng khác gì một động tác ve vãn.
“Không biết võ còn dám uống say một mình, rốt cuộc là quá ngây thơ hay là quá dâm đãng đây?” Người phụ nữ yên lặng đi theo đằng sau cô gái kia tự lẩm bẩm một mình. Chính cô cũng không hiểu nổi vì sao mình lại đi theo cô gái này, cứ thế vô thức bị cô gái lai tây đó hoàn toàn hấp dẫn.
Hành động của hai gã đàn ông kia cực kỳ thuần thục, có vẻ như bọn họ thường xuyên làm chuyện này. Sau khi kéo được con mồi vào trong con ngõ tối, bọn họ tiếp tục rẽ trái rồi rẽ phải, đi vào trong một ngõ cụt.
Đó là một mảnh đất xen kẹt nho nhỏ nằm giữa những tòa nhà, không có người qua đường đi ngang qua đây, ở đây cũng không có đèn đường, thậm chí, cho dù các gia đình ở trên tầng có mở cửa nhìn xuống dưới này đi chăng nữa cũng đều sẽ bị mái tôn che mưa cản tầm nhìn. Quả là một địa điểm cực kỳ lý tưởng để phạm tội.
“Thả tôi ra!” Trong quá trình bị bọn bắt cóc lôi vào trong ngõ cụt, người đẹp lai cố gắng kêu cứu: “Ai cứu tôi với…”
Gã đàn ông cạo tóc húi cua trong nhóm bắt cóc nghe thấy tiếng nàng kêu cứu, lập tức đưa tay bịt miệng nàng lại, không cho nàng phát ra tiếng, hơn nữa, hắn ta còn càng mạnh tay lôi nàng tới mảnh đất kia hơn.
Sau khi đến nơi, gã đeo kính bỗng ngoái đầu lại nhìn đằng sau, may mà người bám đuôi bọn chúng đã kịp thời trốn vào trong bóng tối nên không bị phát hiện.
Gã cắt tóc húi cua nôn nóng xô ngã con mồi xuống đất, tốc chiếc váy ôm sát của nàng lên, thẳng tay xé toạc chiếc quần lót. Trong khi đó, gã đeo kính hỗ trợ giữ chặt hai tay của nàng, nhặt chiếc quần lót bị xé rách lên, nhét vào trong miệng nàng để nàng không thể kêu cứu được nữa.
Cô gái bị bọn chúng khống chế hoảng loạn bật khóc, đầu óc cũng tỉnh hơi men quá nửa. Nàng cố gắng co chân hòng đá văng gã tóc húi cua ra.
Thế nhưng ở trong mắt đàn ông, cú đá của nàng chỉ là sự phản kháng tẻ nhạt. Hắn ta dễ dàng tách hai chân của nàng ra, ghì đầu gối chân trái lên bắp đùi chân phải của nàng, tay phải hắn ta bóp chặt, khống chế chân trái của nàng, tay trái đỡ “thằng nhỏ” của mình chĩa thẳng vào váy của nàng, định bụng thọc vào trong.
“Đù! Con này là bạch hổ kìa, cơ mà dù nó có chặt khít, “chơi” ngon thì tao cũng không đút vào được!”
“Mày mau đút vào đi, đưa đẩy mấy cái là sẽ ướt ngay thôi!” Gã đeo kính thúc giục, hắn ta cũng đã cương cứng phát đau rồi.
“Tao không vào được! Mẹ kiếp… Chẳng lẽ là tại tao to quá hay sao?”
Cô trốn trong bóng tối nhìn mỹ nữ lai bị chà đạp, da thịt trắng ngần bị bóp hằn lại vết đỏ, bị vùi dập mà vẫn đẹp, đôi chân dài trắng như tuyết cũng cực kỳ cuốn hút… Còn cả biểu cảm kiên cường dù bị chịu nhục của nàng nữa, thật sự rất kích thích người ta khao khát chinh phục được nàng.
Người phụ nữ tóc ngắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, quyết định phải nhúng tay vào chuyện này trước khi quá muộn. Cô siết chặt hai tay thành nắm đấm, chạy mấy bước dài xông tới, tay trái túm chặt cổ áo của gã để tóc húi cua, lôi giật hắn ta ra đằng sau, tay phải nện thật mạnh vào mũi của hắn ta!
Sức mạnh của cú đấm đó lớn tới mức làm mũi của hắn ta lập tức bị gãy, máu tuôn ra ồ ạt!
Gã đeo kính còn chưa kịp trở tay thì đã bị nện một đấm vào mặt, không riêng gì xương mũi bị gãy mà ngay cả kính mắt cũng bị đập nát!
Gã để tóc húi cua cắn răng đứng dậy, ráng nhịn đau, vung một cú đấm móc về phía người phụ nữ tóc ngắn đối diện. Thế nhưng cú đấm này lại bị đối phương cản được. Cô đưa tay phải lên giữ chặt nắm đấm của người đàn ông, tay trái thuận đà đập vào khuỷu tay phải của hắn ta, thẳng tay bẻ gãy cánh tay phải của đối phương!
“Á!” Khuỷu tay bị bẻ gãy, gã để tóc húi cua hét lên thảm thiết, tiếng kêu còn chưa dứt hẳn, đầu gối của hắn ta đã bị trúng một cước, gãy ngay lập tức!
Người phụ nữ tóc ngắn tiếp tục lách mình tới trước mặt gã đeo kính, hai tay túm cổ của hắn ta giật mạnh xuống, đồng thời thúc ngược đầu gối lên trên, đập mạnh vào cằm của hắn ta, sau đó tiện đà đạp mạnh vào bụng của đối phương khiến hắn ta ngã lăn ra đất, không nhỏm dậy nổi.
Cô gái lai được cứu nhìn cô nàng đẹp trai bằng ánh mắt bắn ra hình trái tim. Thấy cô gọn gàng giải quyết xong hai gã đàn ông, trong lòng nàng cảm thấy vui sướng khôn tả… Tối nay, lúc bước vào hộp đêm, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy cô, nàng đã nghĩ rằng nếu như có thể gặp lại cô ở một nơi khác, nhất định nàng sẽ phải xin phương thức liên lạc của đối phương. Không ngờ cô lại xuất hiện để cứu nàng, giúp nàng giữ gìn trong sạch!
Người phụ nữ tóc ngắn vừa giành được thắng lợi, cúi người nhặt chiếc túi của người đẹp lai lên, đi tới chỗ nàng, trông thấy nàng rút chiếc quần lót rách rưới ra khỏi miệng, vứt xuống đất. Để tránh để lại bất kỳ dấu vết gì, cô nhặt chiếc quần lót lên, cất vào trong túi áo khoác của mình, bế bổng cô nàng vẫn còn chưa hoàn hồn kia lên, không chút do dự xoay người rời khỏi hiện trường, đi về phía nhà nghỉ gần nhất.
Cô nàng được cô bế ngẩng mặt lên ngắm nhìn đường nét phần hàm sắc cạnh của cô, nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc. Nàng ngoan ngoãn vòng tay lên ôm cổ cô, vụng trộm hít hà mùi hương trên người cô, có mùi thuốc lá, mùi rượu, còn thấp thoáng có mùi thảo dược xoa bóp gân cốt khiến người ta cảm thấy yên tâm lạ lùng, rất muốn biết nhiều hơn về cô.
“Cảm ơn cô đã cứu tôi, tôi tên là Ôn Lăng Uyển, “ôn” là từ trong cụm “ôn nhu thể thiếp”, “lăng” là “lăng la trù đoạn”, “uyển” là trong tên Thượng Quan Uyển Nhi*, còn cô thì sao?”
*Ôn nhu thể thiếp: dịu dàng, chu đáo; lăng la trù đoạn: lụa là gấm vóc; Thượng Quan Uyển Nhi là một nhân vật lịch sử.
Người bị hỏi dừng bước, cúi đầu nhìn cô nàng nằm trong lòng mình, dằn cảm xúc rung động không nên có trong lòng xuống, dừng lại vài giây rồi tiếp tục đi tiếp, vừa đi vừa đáp: “Tên cô hay thật đấy. Tên tôi là Đường Yên, “đường” trong từ “triều Đường”, còn “yên” là trong câu “yên nhiên nhất tiếu”*.”
*Yên nhiên nhất tiếu: một nụ cười xinh đẹp
“Lần đầu tiên tôi gặp người mà tên chỉ có một chữ thôi đấy. Tên cô cũng rất hay! Tôi có thể làm gì để báo đáp cô đây?”
Đường Yên không nói gì, chỉ bế nàng tới cửa một nhà nghỉ, đặt nàng đứng xuống đất rồi đưa tay phải ra nắm lấy cổ tay trái của nàng, dắt nàng đi về phía quầy lễ tân, nói với nhân viên trực quầy: “Giờ có phòng không?”
“Xin hỏi là một phòng hay sao ạ?” Nhân viên trực quầy nhìn qua nhìn lại hai người họ, cảm thấy họ không giống một đôi, không giống bạn chịch, cũng không giống bạn bè, hơn nữa khắp người lại toàn là mùi rượu và thuốc lá, thật khó xác định quan hệ của họ là gì.
“Một phòng là được.” Đường Yên đáp quả quyết rồi nhét lại túi của Ôn Lăng Uyển vào ngực nàng: “Cô trả tiền đi!”
Ôn Lăng Uyển không hiểu tại sao Đường Yên lại làm như vậy, chẳng lẽ cô muốn đi thuê phòng với nàng ư?
Lại còn có thể yêu cầu người ta trả tiền như vậy nữa ư?
Nhưng… Lăng Uyển cũng không hiểu tại sao mình lại ngoan ngoãn nghe lời làm theo, móc thẻ của mình ra trả tiền.
Rõ ràng nàng hoàn toàn có thể về nhà đi ngủ! Tại sao lại hồ đồ lãng phí mấy ngàn tệ chứ?