Chương 20
Người ngoài xem náo nhiệt, người trong cuộc xem mánh lới.
Một loạt động tác từ đầu đến cuối của rắn tinh—trước vùi dập, sau lại xoa dịu, khéo léo chuyển hướng sự chú ý, tiện thể dựng luôn một hình tượng—đã khiến ngay cả Ôn Ngôn Chước, người am hiểu tường tận cách sinh tồn trong giới giải trí, cũng phải nể phục.
Từ một “hóa thạch sống vạn năm” đến “sinh vật đặc biệt duy nhất trong toàn tinh hệ”, từ “dược liệu quý hiếm diễm lệ vô song” đến “thú cưng hàng xóm có chút đặc biệt, biết nấu ăn, biết chăm lo gia đình, lại có chút kiêu ngạo và đáng yêu”—rắn tinh chỉ mất vỏn vẹn mấy ngày để xây dựng hoàn chỉnh hình tượng của mình.
Bao nhiêu người trong giới phải mất một hai năm để xây dựng hình tượng, sau đó củng cố rồi lại củng cố, tăng cường rồi lại tăng cường, cuối cùng còn cần một tác phẩm đại diện mới có thể ghi dấu trong lòng công chúng.
Giang Ly nghiêng đầu, ghé sát lại gần, “Tôi lợi hại không?”
“Lợi hại.” Ôn Ngôn Chước thật lòng tán thưởng, “Tôi bắt đầu nghi ngờ trước đây cô có từng hoạt động trong giới giải trí hay không rồi đấy.”
Rắn tinh ngạo nghễ nở nụ cười, lắc đầu, “Chẳng qua là hiểu lòng người mà thôi. Dù gì tôi cũng sống đủ lâu, số người tôi gặp còn nhiều hơn số đường cô đã đi.”
Ôn Ngôn Chước nghẹn một chút, “Câu sau không cần nói cũng được.”
Giang Ly nghe lời, đổi cách nói, “Aiya, cô cũng thông minh lắm đấy, chuyện này mà cũng nhìn thấu được.”
Ôn Ngôn Chước liếc cô ta một cái, “Câu này cũng không cần.”
Giang Ly ấm ức “ồ” một tiếng, rồi hỏi, “Vậy tiếp theo cô định làm gì?”
“Tìm ra kẻ đã khuấy đục vũng nước này.” Ôn Ngôn Chước chống khuỷu tay lên thành xe lăn, nghiêng đầu chống cằm, hàng mi dày rủ xuống che đi tia sáng âm trầm ẩn sâu trong đôi mắt màu mật ong, “Nhân tiện cũng nên cho bọn họ biết, tôi đã quay lại.”
Một luồng hơi thở nóng ẩm bị cái lưỡi mềm mại của rắn tinh khẽ quấn lấy, hòa lẫn vào không khí nặng nề, khơi gợi bản năng nhạy bén của loài rắn trước nguy hiểm. Giang Ly lướt ánh mắt xuống tiểu cống phẩm của mình, chậm rãi quan sát, vuốt ve nàng bằng ánh mắt. Cô ta vốn thích mềm mềm ngoan ngoan, nhưng có vẻ như mềm mà có sức bật, nhai cũng có độ dai, mới là ngon nhất.
Hôm sau, Viện Khoa học Tinh hệ Trung tâm đăng một bài viết mới trên Tinh Bác:
“Viện Khoa học đã nhận được khoản quyên góp từ tiểu thư Ôn Ngôn Chước và đã tiến hành thí nghiệm trích xuất bước đầu. Kết quả nghiên cứu sơ bộ cho thấy mẫu vật thuộc loài cổ đại từ thời đại Lam Tinh có khả năng phục hồi cực mạnh, hứa hẹn sẽ tạo ra bước đột phá trong điều trị chấn thương, phẫu thuật thẩm mỹ và xóa sẹo. Các thí nghiệm tiếp theo sẽ được tiến hành, đồng thời, tiểu thư Ôn Ngôn Chước đã tự nguyện tham gia chương trình nghiên cứu với tư cách đối tượng quan sát đầu tiên. Chúng tôi chân thành cảm ơn tiểu thư Ôn vì những đóng góp to lớn cho lĩnh vực khoa học toàn tinh hệ.”
Lần đầu tiên sau hơn một năm bị phanh phui bê bối, Ôn Ngôn Chước lại xuất hiện trên trang đầu Tinh Bác với hình tượng tích cực.
Vừa đăng tải, Viện Khoa học liền bị nổ tung bởi bình luận.
“Còn tự nguyện nữa chứ, nghe cứ như đang đóng vai thiên thần cứu thế vậy. Định dựng hình tượng mới à?”
“Chẳng lẽ phòng thí nghiệm không thể hoạt động nếu thiếu cô ta sao? Nhất định phải dùng cô ta à?”
“Hằng năm có bao nhiêu tình nguyện viên, sao chưa từng thấy Viện Khoa học đích thân nêu tên cảm ơn ai cả?”
“Viện Khoa học cũng muốn chen chân vào giới giải trí rồi?”
“Đi cửa sau hay nhận tiền hối lộ vậy? Khoa học đã chết rồi sao?”
“Đám cá ươn tôm thối nào mới từ dưới nước trồi lên vậy? Người ta làm tình nguyện viên thôi mà cũng đủ để các người la làng ‘khoa học chết rồi’? Ghê gớm thì mời bạn tự ngồi xe lăn rồi vào viện nghiên cứu làm vật thí nghiệm đi!”
“Các người mù à? Không thấy dự án này có tầm quan trọng đến mức nào sao?”
“Dù thế nào, có sai thì phải chịu phạt, nhưng làm việc tốt thì cũng không đáng bị mắng chửi.”
“Khoan đã, sao tôi cứ có cảm giác… Có ai đó đang cố ý dẫn hướng dư luận?”
“Ồ ồ ồ, mấy người trên kia là thủy quân của Ôn Ngôn Chước đúng không?”
“Tẩy trắng rồi, tẩy trắng rồi, cô ta bắt đầu tẩy trắng rồi!”
“Không lâu nữa thôi, sẽ tham gia một show giải trí rồi đường hoàng quay lại chứ gì, đúng bài cũ rồi.”
Ha, Ôn Ngôn Chước cũng muốn lắm chứ, vấn đề là, có show nào dám mời cô ấy không?”
Ngay sau đó, đáp án được công bố.
Hot search thứ hai lập tức bùng nổ:
Chương trình “Bạch Câu và Hoa Hồng” đăng bài xác nhận:
“Chúng tôi chính thức mời Ôn Ngôn Chước và Giang Ly làm khách mời bay show trong tập tiếp theo, kính mời quý khán giả đón xem.”
“OC, tôi vừa nói xong thì bị vả ngay vào mặt!”
“Nhà đầu tư với đạo diễn nghĩ gì vậy? Không cần rating nữa à?”
“Có Ôn Ngôn Chước thì tôi sẽ không xem!”
“Tẩy chay nghệ sĩ vướng bê bối!”
“Mấy chương trình không biết tốt xấu thế này thì nên dẹp luôn cho rồi.”
“Bên trên là cái móc câu gì thế? Anti mau tránh ra, chỗ này là món dưa điện tử của tôi.”
“Một đám anti lo chuyện của người còn sống làm gì?”
“Thật sự định quơ đũa cả nắm à? Idol nhà tôi là khách mời cố định đấy! Phát sóng, cứ phát sóng đi, phát cho đến tận cùng vũ trụ luôn!”
“Aaaaa! Rắn tinh tỷ sắp tham gia show truyền hình rồi! Chờ mong quá!”
Giang Ly chậc một tiếng, rõ ràng là cùng đăng hai bài Tinh Bác, thế mà kết quả tiểu cống phẩm này đạt được lại thực tế và phức tạp hơn hẳn so với mình, nhưng nàng ta vẫn làm được.
Trước đó, Ôn Ngôn Chước đã gọi hai cuộc điện thoại.
Một cuộc cho Viện Khoa học, dùng dược tửu và việc tham gia thí nghiệm để đổi lấy một bài đăng trên Tinh Bác.
Sau đó là cho đạo diễn của chương trình “Bạch Câu và Hoa Hồng”, dùng bài đăng mang tính chính thống từ Viện Khoa học làm bảo chứng, cộng thêm sự thu hút từ rắn tinh và các mối quan hệ cô đã tạo dựng trong giới giải trí để đổi lấy suất khách mời bay show.
Tiếp theo, chỉ cần ngồi quan sát và chờ xem kịch hay diễn ra.
“Mượn lực kiểm soát bình luận của ekip chương trình và fandom khách mời cố định để đánh bật thế lực phía sau, đúng là lấy gậy ông đập lưng ông.” Giang Ly lật xem phần bình luận, thủy quân và antifan đấu với một tiểu cống phẩm đơn độc thì còn được, chứ gặp phải nhiều fandom hợp lực lại, chỉ có thể câm nín offline mà thôi. Cô ta không nhịn được mà cảm thán, “Tôi có đi nhiều đường đến đâu cũng không bằng cô tinh thông chuyên môn như vậy.”
“Cô cũng giỏi lắm mà, vậy trước đây sao lại để người ta hại thảm đến thế?” Giang Ly cười híp mắt nhìn nàng.
Dù biết rõ bản thân và những fan mới này cũng đang bị lợi dụng, rắn tinh vẫn chẳng hề nhắc đến điều đó. Ôn Ngôn Chước trầm mặc giây lát, lần đầu tiên có chút băn khoăn, không biết câu nói này của rắn tinh rốt cuộc là khen hay không.
Nàng ngừng lại rất lâu, mới khẽ nói, “Những thủ đoạn này, tôi chưa từng dùng qua.”
Rồi không nói gì nữa.
Sao mà ngay cả cách giải thích cũng vụng về thế này, cứ như một con sò nhỏ khép chặt vỏ vậy.
Giang Ly không nhịn được, vươn tay chạm nhẹ lên đôi môi nhạt màu của nàng, “Cô đang nghĩ tôi có tức giận không sao?”
Ôn Ngôn Chước đột nhiên siết chặt ngón tay, có chút xấu hổ.
Aiya, đến từ chối cũng không biết làm nữa rồi sao?
Giang Ly thoáng bất ngờ, sau đó nở nụ cười gian xảo, tận dụng tốt lắm, có lợi dụng thì mới có ràng buộc, có ràng buộc thì mới có câu chuyện để tiếp tục.
Nàng ta từ từ nghiêng người xuống, những ngón tay lạnh lẽo mơn trớn một cách tham lam dọc theo gò má mềm mại của tiểu cống phẩm, cuối cùng khẽ cọ vào cằm nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên, giọng điệu chứa đầy sự chiếm hữu:
“Vậy cô phải bồi thường cho tôi rồi.”
Đầu thì ngẩng lên thật, nhưng đôi mắt màu mật ong lại bị hàng mi dài che phủ, chỉ thấp giọng hỏi:
“Cô muốn gì?”
Dễ cảm thấy tội lỗi như vậy sao?
Giang Ly vui vẻ cười khẽ, những kẻ quá tự kìm chế lúc nào cũng rất dễ bắt nạt.
Một giây sau, vô số ý nghĩ xấu xa nổi lên trong đầu—nên tận dụng cảm giác có lỗi này thế nào đây?
Bắt nàng ta phải trả giá nhiều hơn một chút?
Hay là làm chút gì đó quá đáng hơn?
Ánh sáng âm u trong mắt rắn tinh càng ngày càng dày đặc, đầy hưng phấn và khát vọng. Đến khi lời nói sắp thốt ra, đầu lưỡi lại quấn lại, biến thành một câu khác: “Tôi muốn cắn cô.”
Ôn Ngôn Chước bất giác căng chặt sống lưng, ánh mắt vừa rơi vào đôi môi đỏ thẫm của rắn tinh, lại nghe thành một câu khác— “Tôi muốn cô.”