Chương 1
Vào năm thứ hai sau khi mẹ tôi qua đời, người đàn ông được tôi gọi là cha đã đưa người phụ nữ mà ông ta nuôi bên ngoài nhiều năm cùng với đứa con riêng bảy tuổi sắp vào tiểu học về nhà.
Và khi chữ “nhà” trở nên ngày càng xa lạ, tôi đã quyết định dọn ra khỏi căn hộ thông tầng nằm ngay trung tâm phồn hoa.
Khi còn sống, mẹ đã mua cho tôi một căn biệt thự sân vườn kiểu Trung Quốc nhẹ nhàng, tựa núi gần sông, nằm trong cánh đồng hoa rộng ngàn mẫu ở vùng ngoại ô thành phố Đông Bắc.
Đó được coi là món quà sinh nhật tuổi mười tám của tôi.
Người đàn ông ban cho tôi họ của mình, có lẽ vì mang chút áy náy trong lòng, nên chưa từng động đến tài sản và cổ phần mà mẹ tôi để lại.
Cũng có thể, ông ta thừa biết thân thể tôi sinh ra đã mắc bệnh tim bẩm sinh, giống như một cái vỏ rách rưới, sống chẳng được bao lâu. Nhanh thì hai ba năm, chậm thì cùng lắm cũng chỉ kéo dài bảy tám năm, vì vậy ông ta căn bản không cần bận tâm.
Dù sao thì ông ta cũng rất giỏi tự tìm đường lui.
Từ khi tôi còn học tiểu học, bên ngoài đã rộ lên tin đồn rằng đại tiểu thư nhà họ Tạ là một bệnh nhân không chịu làm phẫu thuật, còn mẹ tôi vì thương yêu tôi quá mức nên không sinh thêm con.
Thật nực cười. Nghe mà xem, một người đàn ông đáng thương suýt chút nữa thì tuyệt tự rồi.
Trong lòng tôi từng nảy sinh vô số ý nghĩ đen tối, nhưng cuối cùng, mỗi đêm trước khi ngủ, tôi đều tự mình dẹp bỏ tất cả.
“A Quỳnh, mày vẫn còn quá hiền lành.”
Người bạn từ nhỏ vỗ vai tôi, hậm hực vì tôi không chịu tranh đấu.
Hiền lành sao. Không không không, thật quá buồn cười. Tôi chỉ đơn giản là không còn muốn tranh giành nữa.
Mẹ đã mất, tôi cũng chẳng còn sống được bao lâu. Tiền tiêu hoài không hết, còn tranh cái gì nữa. Thế nên tôi thường xuyên rủ bạn bè tới biệt thự chơi bời, buông thả không kiêng dè, sống cho đến khi nào đôi chân duỗi thẳng, mắt nhắm lại, nghĩ thôi cũng thấy thỏa mãn.
Nhưng chỉ cần còn sống, con người sẽ không bao giờ thực sự bình thản.
Chiếc mặt nạ “hiền lành” tôi khoác lên mình rất nhanh đã bị chính tôi xé toạc.
Tôi gặp cô ấy vào một đêm mùa xuân lạnh lẽo.
Hôm đó, hiếm hoi lắm tôi mới lái xe quay về thành phố.
Bởi ở khu phố giải trí sầm uất nhất mới khai trương một quán bar, đúng hôm đó lại trùng với trận bóng Ngoại hạng Anh.
Vương Niệm nhất quyết kéo tôi đi xem bóng đá.
À thì, “xem bóng”, cụ thể là xem quả bóng nào, cứ nhìn nước miếng suýt trào ra khóe miệng Vương Niệm là hiểu.
Còn tôi thì…
“Xin lỗi, tôi bị dị ứng với ngực to.”
Một lần nữa giữ vẻ mặt thờ ơ từ chối cô gái mặc áo gần như không che nổi gì đang định tiến lại gần mình, tôi trừng mắt nhìn đứa bạn thân đã sớm lăn lộn trong đám phụ nữ trụy lạc.
Mẹ kiếp.
Mọe nó, cái thằng họ Vương dâm dê đê tiện.
Khi tôi rời khỏi quán bar thì trời đã quá nửa đêm.
Âm nhạc chát chúa bên trong đã khiến đầu tôi quay cuồng, vừa ra ngoài đón gió lạnh lại càng thêm đau đầu.
Tôi gọi tài xế hộ Vương Niệm, còn bản thân quyết định tự lái xe về ngoại ô.
Giữa đêm khuya, trên đoạn đường cao tốc dẫn về vùng ngoại ô phía đông, xe cộ thưa thớt.
Có lẽ vì đau đầu, tôi chỉ mong nhanh chóng trở về ngủ một giấc.
Vừa định quẳng hết quy tắc giao thông sang một bên, đạp ga phóng thẳng về nhà, thì bất ngờ phát hiện cách đó không xa có một bóng người lẻ loi đi giữa làn xe máy.
Tôi giật nảy mình, lập tức đạp phanh kịch liệt.
Nếu chiếc Cayenne mà mẹ đã dùng bảy năm để lại có chút trục trặc nào đó, e rằng giờ này tôi đã phải ngồi tù.
Tôi bực bội xuống xe, định trút toàn bộ cảm xúc tiêu cực đè nén suốt cả đêm nay lên người phụ nữ kia.
Nhưng khi cô ấy quay đầu lại, dưới ánh đèn pha và ánh sáng mờ nhòe của đèn đường, mái tóc dài mềm mại như rong biển xõa xuống, khuôn mặt mong manh yếu đuối, đôi mắt mờ sương lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi cố nén lại những ngôn từ ác ý của mình, hít sâu một hơi, mở miệng nói.
“Cô ơi, đi bộ trên cao tốc rất nguy hiểm.”
Cô ấy như sực tỉnh, vội vàng chỉ vào cổ họng ra hiệu mình không thể nói chuyện, rồi chắp tay tỏ ý xin lỗi. Sau đó, cô lấy từ túi áo khoác ra một chiếc điện thoại đời mới, nhanh chóng gõ chữ.
[Xin lỗi, tôi vừa mải suy nghĩ nên thất thần.]
Một người phụ nữ xinh đẹp thế này lại không thể nói chuyện, thật khiến người ta đau lòng. Nhưng chỉ vì thất thần mà dám bước thẳng lên cao tốc giữa đêm khuya sao.
Tôi không tin.
Nếu không phải gặp tôi mà là ai khác, cô ấy chắc chắn đã gặp bất hạnh. Có thể bị tông chết hoặc bị lôi lên xe, chịu đủ mọi loại tra tấn.
Phụ nữ biết nói dối thì phải chịu trừng phạt.
Ý nghĩ đó vừa nảy ra liền bùng cháy dữ dội trong lòng tôi. Toàn thân tôi run lên không phải vì sợ, mà là vì hưng phấn.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi đã ra quyết định liều lĩnh nhất trong hai mươi năm cuộc đời mình.
…Tôi sẽ lừa cô ấy lên xe, giam giữ cô ấy, bắt cô ấy phải nói thật.
May mắn của tôi thật sự quá tốt, hoặc có thể nói là cô ấy quá dễ bị lừa.
Có lẽ vì tôi cũng là phụ nữ, khiến cô ấy mất đi cảnh giác, hoặc cũng có thể vì tôi còn trẻ, nhìn giống sinh viên đại học.
Dù lý do là gì thì tôi cũng chẳng buồn quan tâm.
Sau khi cô ấy lên xe, tôi lấy ra một lon nước trong ngăn mát tủ lạnh, thứ mà đám bạn khốn kiếp đã lén pha thuốc mê và thuốc kích dục vào, rồi đưa cho cô ấy.
Khoảnh khắc cầm lấy lon nước, lông mi cô ấy khẽ run lên.
Ờm, hoặc đó có thể đó chỉ là ảo giác của tôi, bởi cô ấy rất nhanh đã vặn mở nắp lon uống hết.
Thậm chí còn gõ thêm một dòng chữ.
[Cảm ơn.]