Lúc Đàm Miểu mời Tô Tiểu tới cốc thứ tư, cuối cùng Tô Tiểu không nhịn được nữa phải giữ tay cầm cốc của Đàm Miểu lại: “Cô tính chuốc say tôi hay là tự chuốc say chính cô vậy?”
“Hả? Ha ha… Tôi đâu có ý đó đâu, tổng giám đốc Tô.”
Đàm Miểu lập tức nhoẻn cười. Đối với một nghệ sĩ, nụ cười này của nàng có thể coi là hành vi mất khống chế biểu cảm nghiêm trọng nhưng nó thực sự vô cùng cuốn hút, Tô Tiểu cũng không kìm được, bất giác cười theo nàng.
Thế nhưng khóe mắt Tô Tiểu chỉ vừa mới nhuốm ý cười thì Đàm Miểu đã xoay nhẹ cổ tay, những ngón tay thon dài vốn ngoan ngoãn nằm trong tay cô lặng lẽ thoát ra ngoài.
Tô Tiểu cảm thấy buồn bực lạ lùng.
Nàng làm vậy là có ý gì? Chẳng lẽ nàng cảm thấy cô sàm sỡ nàng?
Mặc dù Tô Tiểu chưa bao giờ nghĩ bản thân là người đàng hoàng, đạo mạo nhưng tối thiểu thì xưa nay cô chưa từng ép buộc ai bao giờ, luôn coi trọng sự tình nguyện tới từ cả hai phía, đôi bên cùng thỏa mãn nhu cầu của nhau. Đàm Miểu coi cô là ai chứ?
Nghĩ vậy nên cảm xúc hứng thú với Đàm Miểu vừa bất chợt xuất hiện trong lòng Tô Tiểu cũng phai nhạt đi ít nhiều.
Cô nhẹ nhàng để cốc bia xuống, đang định đuổi Đảm Miểu đi chỗ khác, không ngờ nàng lại nở nụ cười “niềm nở”, cầm điện thoại áp lại gần.
“Chủ yếu là do tôi không biết phải tán gẫu gì với cô. Cô nghĩ cái này… thế nào?” Đàm Miểu mỉm cười nhìn Tô Tiểu.
Đôi mắt Hạ Tam Bạch dù là lúc nhìn mọi người bình thường cũng đã quyến rũ rồi nhưng lúc này đây khi nàng mỉm cười lộ vẻ chờ mong, chúng lại càng thêm hấp dẫn.
Tô Tiểu không khỏi cười khẩy trong lòng, thì ra nàng lại là một kẻ già đời, sài chiêu “lạt mềm buộc chặt” này rất khéo léo.
Nghĩ vậy, Tô Tiểu biếng nhác cúi đầu xem thử. Thế nhưng khoảnh khắc nhìn thấy rõ có gì trong màn hình, Tô Tiểu lại ngẩn người.
Cô cứ nghĩ trên màn hình nếu không phải là mã WeChat thì cũng là số điện thoại của Đàm Miểu, thậm chí nếu khác người hơn một chút thì có thể là video hoặc ảnh gợi cảm của nàng, thật không ngờ thứ thực sự hiển thị trên màn hình lại là ảnh một con mèo tam thể lông dài hai màu mắt đang vui vẻ vờn bắt chiếc gậy trêu mèo.
“Đáng yêu lắm đúng không?”
Tô Tiểu nghiêng đầu nhìn đôi má ửng hồng vì vui vẻ của Đàm Miểu, mãi một lúc lâu sau mới nhận xét: “… Rất đáng yêu.”
“Đúng vậy đó, tổng giám đốc Tô à, con mèo này thông minh lắm đó, nó còn biết bắt cả chuột cơ đấy!”
Đàm Miểu nói xong lại lục tìm trong album ảnh của điện thoại. Tô Tiểu phát hiện ra trong album ảnh của cô hầu như toàn là ảnh và video của con mèo tam thể này.
“Đúng là một người kỳ lạ, chẳng trách ngoại hình như vậy mà lại không nổi tiếng.”
Trong đầu Tô Tiểu chợt lóe lên suy nghĩ này.
Tô Tiểu ngồi nghe Đàm Miểu kể chuyện dông dài về con mèo hoang từ chối cho nàng “bao nuôi” kia, suy nghĩ trong đầu Tô Tiểu dần dần đi chệch hướng. Cô nhìn chăm chú vào sống mũi cao, đôi môi khép mở liên tục, thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy thú cưngp lưỡi đỏ hồng của nàng. Bất chợt, Tô Tiểu đưa tay lên cởi chiếc kẹp tóc của Đàm Miểu ra.
Tóc của Đàm Miểu không dài lắm, chỉ dài quá vai một chút. Khoảnh khắc mái tóc xõa ra, hương chanh xanh thoang thoảng ùa vào mũi Tô Tiểu. Cô vươn tay xoa đầu Đàm Miểu. Chất tóc của Đàm Miểu cứng hơn nhiều so với vẻ ngoài của nó, gần như không hề có dấu vết tẩy nhuộm, tóc chảy qua đầu ngón tay tựa như dòng suối mát lạnh trên núi.
Tô Tiểu chợt nhớ tới chú thú cưng mực chỉ biết ăn mà nhà cô từng nuôi khi cô còn nhỏ, bộ lông của nó cũng bóng mượt như vậy. Tô Tiểu còn nhớ rõ cảm giác vừa mềm vừa cứng lạ lùng khi cô áp mặt lên bộ lông của nó.
“Các cụ nhà tôi bảo là tóc cứng sợi to, lo toan cả đời.”
Đàm Miểu tự giễu mình xong lại vô cùng tự nhiên sờ thử lọn tóc rơi xuống bên tai của Tô Tiểu như thể hai người thân với nhau lắm.
Chất tóc của Tô Tiểu mềm tới độ khiến Đàm Miểu ngạc nhiên tròn mắt, không nhịn được lại sờ thêm mấy lần nữa: “Mềm thật đó, cứ như thể lông vũ của chim non vậy.”
Tô Tiểu thấy vậy lại nghĩ tới chuyện mình đã “phòng không chiếc bóng” được gần nửa năm, đột nhiên rất muốn hỏi thử xem cô gái xinh đẹp nhưng tính tình kỳ lạ trước mặt có hứng thú với cô không.
“Hóa ra tổng giám đốc Tô đang ở đây trốn mọi người à, người ta đi tìm chị mãi đó!”
Tô Tiểu chưa kịp hỏi Đàm Miểu thì đã có người lên tiếng giả bộ giận dỗi với cô.
Tô Tiểu vừa ngẩng đầu lên, đối phương đã huých mông đẩy Đàm Miểu ra chỗ khác, thành thạo rúc vào người cô, ngọt ngào gọi cô là “chị”.
Người này tên là Lương Điềm, người cũng như tên*, là một cô em ngọt ngào đúng chuẩn, chỉ vừa mới qua tuổi 20, hai má đầy đặn, mắt cười cong cong, lại có hai lúm đồng tiền ngọt ngào như mật.
*Điềm nghĩa là ngọt.
Đây là một trong những kiểu ngoại hình mà Tô Tiểu yêu thích nhất.
Lương Điềm từng cặp với Tô Tiểu nửa năm, khi ở trên giường thì cực kỳ ngoan ngoãn, lấy lòng, cũng rất biết “chơi”, rên rỉ nghe cũng êm tai, khi xuống giường lại cũng biết điều, không gây cho cô phiền phức nào quá lớn.
Tô Tiểu đối xử với Lương Điềm khá hào phóng, cho cô ta vai nữ chính trong phim tình cảm cổ trang cấp S+. Lương Điềm cũng rất nỗ lực, khả năng diễn xuất không tồi, được xếp vào “nhóm diễn viên chờ hot”.
Đương nhiên Đàm Miểu nhận ra Lương Điềm, thậm chí nàng còn chủ động dịch ra xa hơn, chừa cho Lương Điềm một chỗ ngồi rộng rãi, còn thân thiện chìa tay phải ra với cô ta: “Chào cô Lương, tôi rất thích vai diễn Uyển Thanh của cô.”
Tô Tiểu càng nhìn Đàm Miểu lại càng thấy nàng giống chú thú cưng ngốc nhà mình nuôi hồi nhỏ, gặp ai cũng vẫy đuôi nịnh nọt, dù cho đối phương có định làm thịt nó đi chăng nữa.
Tất nhiên Lương Điềm chẳng hề quý mến gì Đàm Miểu, không chỉ phớt lờ bàn tay Đàm Miểu đưa ra bắt mà còn nhìn nàng bằng ánh mắt cực kỳ khiêu khích.
“Chị bị sao vậy nè? Lẽ nào đói quá nên ngay cả tôm ươn, cá ươn cũng ăn ư?”