Lúc điện thoại của Đàm Miểu đổ chuông lần thứ hai, nàng cúi đầu nhìn Tô Tiểu đang nằm trên đùi mình. Tô Tiểu đang tỉ mẩn ngắm bàn tay phải của nàng như thể trên người cô không có thứ này vậy.
“Tôi có thể nghe điện thoại được không?” Ẩn ý của Đàm Miểu là muốn Tô Tiểu buông tay nàng ra.
“Tất nhiên rồi.” Thế nhưng rõ ràng là Tô Tiểu không hiểu mà cũng chẳng buồn hiểu ẩn ý của Đàm Miểu.
Đàm Miểu đành phải lóng ngóng dùng tay trái rút điện thoại nhét trong túi quần mông phải ra. Thế nhưng việc nghe điện thoại lại chẳng dễ như vậy. Chiếc điện thoại không ngừng rung lên hại nàng không quẹt trúng được nút nghe máy. Tô Tiểu bèn quẹt màn hình giúp nàng. Cuối cùng thì nàng cũng nhận được cuộc gọi này.
“Cảm ơn cô.” Đàm Miểu khẽ nói cảm ơn Tô Tiểu, sau đó mới áp điện thoại lên tai.
“… Alo… Ừ, vừa rồi tôi không tiện nghe máy… Tối nay tôi không về… Không cần để cửa cho tôi đâu… Được thôi… Chắc chắn tôi sẽ tới, cậu cứ yên tâm đi… Ừ… Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé, bye bye.”
“Bạn trai à?” Tô Tiểu từ từ luồn ngón tay mình vào giữa những kẽ tay của Đàm Miểu để hai bàn tay họ đan vào nhau.
Đàm Miểu có đôi tay rất đẹp. Ban nãy tại bữa tiệc, dù ánh đèn lờ mờ nhưng Tô Tiểu vẫn chú ý tới nó. Ngón tay của Đàm Miểu thon như búp măng, khi cầm nắm vật gì đó, những đường gân trên mu bàn tay nhô lên, trông quyến rũ vô cùng.
Tô Tiểu cảm thấy Đàm Miểu hoàn toàn đủ điều kiện để trở thành người mẫu tay.
Thế nhưng sau khi thực sự nắm lấy bàn tay của nàng, Tô Tiểu mới phát hiện ra khớp ngón tay của Đàm Miểu hơi lộ, bàn tay cũng có nhiều vết chai. Với mức độ thô ráp của lòng bàn tay và khớp bàn tay, Tô Tiểu có lý do để nghi ngờ rằng khi không có việc để làm, Đàm Miểu đã đi làm công nhân bốc vác ở công trường để kiếm sống qua ngày.
“Đó là bạn cùng thuê chung phòng trọ với tôi.” Đàm Miểu nghĩ ngợi gì đó rồi lại bổ sung thêm: “Tôi không có bạn trai.”
“… Vậy còn bạn gái thì sao?” Tô Tiểu vẫn hỏi cho dù đã biết đáp án – bởi vì chỉ cần nhìn qua là biết ngay Đàm Miểu là gái thẳng, thẳng tưng luôn.
*Từ đoạn này xưng hô giữa 2nv sẽ được thay đổi.
“… Chị có được tính không?” Câu trả lời của Đàm Miểu hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tô Tiểu, nàng cúi đầu nhìn cô hết sức chân thành, còn vương đôi chút ngượng ngùng, chưa quen.
Cho dù đây có là lời nói dối cố ý lấy lòng đi chăng nữa, Tô Tiểu cũng vẫn rất thích.
“Đương nhiên rồi.” Tô Tiểu không ngại diễn cùng với nàng, đây cũng xem như là một chiêu tán tỉnh, có điều cô vẫn phải đòi một chút “thù lao”.
Cô là thương nhân hàng thật giá thật cơ mà.
“Em có biết làm bạn gái tôi thì phải “làm” như thế nào không?”
Quả nhiên Đàm Miểu lại lập tức ngơ ngác lắc đầu như chú thú cưng ngốc không có chút tinh thần cảnh giác nào kia.
Tô Tiểu vẫy tay gọi Đàm Miểu. Đàm Miểu thoáng chần chừ nhưng rồi vẫn cúi người xuống.
“Mở miệng.” Ngón tay cái của Tô Tiểu chạm vào khóe môi của Đàm Miểu, cánh môi trên của nàng đầy đặn, hơi cong lên, mâu thuẫn với khí chất tổng thể của nàng.
Đàm Miểu chậm rãi hé môi.
“Ngoan.” Tô Tiểu hài lòng khen nàng, khép ngón trỏ và ngón giữa lại, cắm vào trong miệng nàng, chậm rãi đưa đẩy bên trong khoang miệng ấm áp và ẩm ướt, bụng ngón tay mơn trớn từng chiếc răng, từng chút lợi đầy gợi tình.
Đàm Miểu lập tức thấy rùng mình ở sống lưng, cảm giác hàm răng bị người khác sờ lạ lùng khôn tả, đồng thời nàng còn cảm thấy vui thích như thể có sinh vật phù du trôi nổi trong miệng mình.
Khi nhìn nàng, ánh mắt của tổng giám đốc Tô đã mời nàng làm thú cưng trông đầy hờ hững nhưng dường như lại giống một chiếc lưới lớn có gai nhọn phủ lên người nàng.
Đàm Miểu bất giác cảm thấy nguy hiểm, lông tơ ở tay và gáy đồng loạt dựng đứng lên. Dần dần, Đàm Miểu phát hiện ra không thể kiểm soát nổi nước miếng của mình.
Nàng căng thẳng nuốt nước bọt, má trong mềm mại ướt nóng ép lên ngón tay của tổng giám đốc Tô. Tô Tiểu tiếp tục đâm ngón tay vào sâu trong cổ họng của nàng. Cuối cùng, nước bọt sền sệt cũng nương theo hai ngón tay của tổng giám đốc Tô chảy xuống cổ tay áo.
“Ôi, em làm bẩn áo của tôi rồi.” Tô Tiểu không hề che giấu sự chờ mong trong giọng nói của cô. Đàm Miểu hiểu ý, vô thức chun mũi, hơi hé miệng ra một chút, răng cũng không chạm vào ngón tay của Tô Tiểu.
Đúng là một bé thú cưng ngoan, chỉ cần dạy dỗ một chút là sẽ trở nên hoàn hảo.
“Mắc lỗi thì phải chịu phạt, vậy… Em tự cởi hay là để tôi cởi cho em?”
Tô Tiểu rút ngón tay ra. Đầu ngón tay ấm áp ướt đẫm nước mập mờ mơn trớn cổ của Đàm Miểu, lướt xuống xương quai xanh, lôi dây áo của Đàm Miểu lên rồi thả ra, để dây áo bật nhẹ trở về người nàng, hằn lên da nàng một vết đỏ.