Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Thỏa Mãn Bạn Cùng Phòng
  3. Chương 1: Tiếng thở dốc ở cầu thang
Tiếp theo
 

Chương 1: Tiếng thở dốc ở cầu thang

 

Liễu Sinh Miên chậm rãi nhét những quyển  sách  mà mình cần  vào cặp, kéo khóa lại, khoác lên vai rồi ung dung rời khỏi phòng học. Hôm nay cô không vội, cô muốn về nhà trễ một chút, nên lựa chọn cầu thang phía Tây, ở bên kia tòa nhà giảng dạy, nơi cô có thể thuận tiện ngắm bình minh.

 

Nơi này cách xa cổng chính của trường, đi lại lên xuống không quá thuận tiện, ngoại trừ những hoạt động có quy mô lớn ở trường, nếu không mọi người sẽ chẳng ai đi đường này. Hôm nay cô giúp giáo viên xếp lại bài thi, làm xong cũng đã muộn hơn giờ tan học rất nhiều, nên cô cũng không nghĩ mình sẽ gặp được người nào khác.

 

Đương nhiên sự thật có hơi khác những gì mà Liễu Sinh Miên tưởng tượng, một tiếng thở dốc dồn nén phát ra từ góc tầng ba. Cô hơi nhướng mày, nhìn xuống thông qua khe hở trên lan can cầu thang.

 

Đầu tiên cô nhìn thấy một bóng người lờ mờ đứng ngược sáng, đang cúi người dựa vào tường. Cô hơi nheo mắt, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của đối phương, cô hơi nhướng mày. Đây không phải là Tân Húc Nhiên, bạn học mới đã trốn học cả buổi chiều của cô hay sao, sao cô ấy lại ở đây?

 

Hơn nữa, nhìn cô ấy cũng không được ổn lắm, Liễu Sinh Miên nhìn sắc mặt ửng hồng nhưng không dám thở dốc của Tân Húc Nhiên, trong long thầm nghĩ.

 

Ánh hoàng hôn dịu dàng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của cô gái, khiến nó trở nên sáng rực, nhưng mặt đỏ tai hồng cùng những tiếng rên rỉ dâm đãng đã phá vỡ ánh hào quang này, mang them chút dục niệm.

 

Liễu Sinh Miên không muốn nhiều chuyện, vừa định bước chân rời đi, ánh mắt tràn ngập sương mờ mênh mông của đối phương lại ngước lên nhìn cô.

 

Sau khi nhìn cô một hồi lâu, giống như muốn nhớ lại xem cô là ai, cô ấy há miệng định nói gì đó, nhưng khoảng cách quá xa, Liễu Sinh Miên không nghe rõ, nhưng cô hiểu khẩu hình của cô ấy, cô ấy gọi tên cô.

 

Nếu đã bị phát hiện, Liễu Sinh Miên quyết định không đi, cô chậm rãi bước xuống, đợi đến khi cô tới gần Tân Húc Nhiên, tiếng thở dốc của đối phương đã trở nên sâu nặng hơn, từng chút phả vào tai cô, Tân Húc Nhiên yếu ớt nói: “Đỡ tôi vào WC.”

 

Liễu Sinh Miên cũng không hỏi nhiều, nắm lấy cánh tay cô ấy, đỡ cô ấy về phía trước, cơ thể Tân Húc Nhiên dựa vào người cô, giao nửa trọng lượng cơ thể cho cô, hơi thở nóng rực không ngừng phả vào mặt và cổ của cô.

 

Vừa tới WC, Tân Húc Nhiên nhanh chóng đẩy một gian phòng, lao vào, sau khi đóng cửa, tiếng vải cọ xát liền vang lên, sau đó là tiếng rên rỉ đầy mê người quanh quẩn bên tai Liễu Sinh Miên.

 

Cho dù không nhìn thấy, nhưng thông qua tiếng nước ái muội, tiếng  cơ thể va chạm và không khí dần trở nên ướt nóng là Liễu Sinh Miên có thể đoán ra Tân Húc Nhiên ở bên trong làm gì. Liễu Sinh Miên vô cảm lắng nghe, bàn tay theo thói quen mở khóa điện thoại di động, tiếng thở dốc mềm mại của Tân Húc Nhiên không ngừng vang lên bên tai cô.

 

Người bên trong im lặng hồi lâu, sau đó mở cửa đi ra, khuôn mặt vẫn ửng hồng như cũ. Thấy cô chưa rời đi, cô ấy nhướng mày: “Cậu còn chưa đi à?”

 

Tân Húc Nhiên chậm rãi đi đến bên bồn rửa mặt, rửa tay, giống như không hề thấy ngượng vì chuyện khi nãy, đây cũng nằm trong dự kiến của Liễu Sinh Miên. Cô lấy một tờ khăn ướt trong túi ra, đưa cho cô ấy: “Muốn lau không?”

 

Tân Húc Nhiên hạ mắt liếc nhìn, sau đó vẩy sạch nước trên tay, đối diện với ánh mắt của cô, cười như không cười, nói: “Lau chỗ nào?”

 

Liễu Sinh Miên không nói gì, ánh mắt theo bản năng liếc nhìn đũng quần sớm kéo kín mít của Tân Húc Nhiên, đáp án không cần nói cũng biết. Tân Húc Nhiên mỉm cười, không nhận. “Tôi vừa rửa rồi, lần sau đưa sớm một chút.”

 

Lần sau.

 

Liễu Sinh Miên cũng rất mong chờ đến lần sau.

 

Ngày hôm sau, khi đến phòng học, Liễu Sinh Miên đã thấy một người ngồi bên cạnh mình đang nằm bò ra bàn, cô không mấy để tâm, mà ngồi xuống lấy sách ra ôn tập. Tân Húc Nhiên vẫn luôn nằm bò lên bàn, không nhúc nhích.

 

Không lâu sau, người trong phòng học dần nhiều lên, có người đến bên cạnh bàn của Tân Húc Nhiên, gọi cô ấy. “Hàm Nhiên, Hàm Nhiên.”

 

Tân Húc Nhiên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người trước mặt với ánh mắt lạnh lùng, sau đó nhanh chóng híp mắt, trở lại dáng vẻ hiền lành như bình thường, sau đó mỉm cười. “Có chuyện gì vậy?”

 

Cô ấy thu lại thần thái cực nhanh, không bị đối phương phát hiện, sau đó quay sang nhìn Liễu Sinh Miên, hơi mím môi, chỉ thấy người kia nói: “Cho tớ chép bài tập toán được không?”

 

Tân Húc Nhiên lười biếng tựa vào khuỷu tay, “Hôm qua tớ hơi bận nên chưa làm, cậu hỏi người khác đi.”

 

Mí mắt của cô ấy hơi nheo lại, dáng vẻ buồn bã ỉu xìu, khiến Liễu Sinh Miên nhớ lại chuyện xảy ra trong WC vào chiều ngày hôm qua, hàng mi dài hơi rũ xuống.

 

Đối phương liếc nhìn lớp học, người đến lớp cũng chưa nhiều, đều đang chép bài tập Toán, đối phương quay ra nhìn Liễu Sinh Miên bằng ánh mắt khó xử, giống như do dự xem có nên hỏi cô hay không, một lát sau, cuối cùng vẫn quay về chỗ ngồi, lấy điện thoại ra tra đáp án.

 

Tân Húc Nhiên nhìn thấy, nhớ lại nếu hôm qua mình không gọi Liễu Sinh Miên lại, người này đã sớm chạy, vì thế cô ấy quay đầu nhìn cô. “Làm đến mức này, thân là lớp trưởng, có phải cậu nên giúp gì đó không, bạn học Liễu?”

 

Liễu Sinh Miên liếc nhìn cô ấy, không chút để ý nói: “Hay là cậu kêu giáo viên đừng chọn người không có nhân phẩm tốt là giúp đỡ người khác như tôi làm lớp trưởng.” Cô không phản ứng mà chỉ mỉm cười nhẹ, “Chắc là chọn cậu nhỉ, bạn học Tân, cậu nhiệt tình như vậy.”

 

Tân Húc Nhiên nghe ra ác ý trong lời nói của cô, cô ấy nhướng mày, thành tích của Liễu Sinh Miên khá ổn, ngoan ngoãn, là kiểu học sinh mà các giáo viên rất thích, nhưng tính cách quá bá đạo, nên quan hệ với các bạn học không tốt lắm.

 

Nhưng sau hai câu hỏi, cô ấy nhận ra tính cách của Liễu Sinh Miên không hề kiêu ngạo lạnh lùng như lời của bọn họ, rõ ràng rất ác liệt.

 

Cô ấy không mấy hứng thú với vấn đề này, lại tiếp tục vùi đầu ngủ.

 

Tối hôm qua, sau khi về nhà, tình triều mãnh liệt lại kéo tới, mạnh hơn cả lúc ở trường học. Mãi đến nửa đêm, Tân Húc Nhiên mới có cơ hội mồ hôi đầm đìa nằm trên giường thở dốc, cô ấy cầm khăn giấy mỏng nhẹ ở đầu giường lên, lau đầu ngón tay hai cái, sau đó lần xuống phía dưới, lau nốt hoa huyệt lầy lội.

 

Khăn ướt rất lạnh, kích thích hoa huyệt vừa lên cao trào, dâm dịch trong suốt lại chảy xuống, cũng may không khơi gợi dục vọng. Tân Húc Nhiên chà lau hồi lâu, ngay cả sức lực rời giường tắm rửa cũng không có, sau một lúc lâu, cô ấy mới ném đống bẩn thỉu lên đầu giường, dự định ngày hôm sau dọn với đống ga trải giường luôn.

 

Ngủ chưa tới ba tiếng, nên hiện giờ cô ấy rất buồn ngủ, mí mắt nặng trịch, nhưng cơ thể vậy mà lại trở nên nóng rực.

 

Tân Húc Nhiên đột nhiên mở mắt ra, đứng lên muốn đi WC, Liễu Sinh Miên nhìn bước chân dồn dập của cô ấy, đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn, không nhúc nhích, tiếp tục cúi đầu đọc sách.

 

Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây

Thận trọng với người xem dưới tuổi

Thỏa Mãn Bạn Cùng Phòng

chứa chủ đề hoặc cảnh có thể không phù hợp với độc giả rất nhỏ tuổi, do đó sẽ bị chặn để bảo vệ họ.

Bạn đã trên 18 tuổi chưa?