Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Thỏa Mãn Bạn Cùng Phòng
  3. Chương 4: Đừng chạm vào tôi, cậu bẩn quá
Trước đó
Tiếp theo
 

Chương 4: Đừng chạm vào tôi, cậu bẩn quá

Nhìn thấy lời nói của đối phương càng ngày càng mang tính xúc phạm, vẻ mặt của Liễu Sinh Miên có chút lạnh lùng, cô không trả lời tin nhắn, trực tiếp xóa cuộc trò chuyện giữa hai người, sau đó tiện tay kéo Tân Húc Nhiên vào danh sách chặn.

Sáng hôm sau khi Liễu Sinh Miên đến trường, Tân Húc Nhiên đã nằm bò trên bàn, nhắm mắt tựa vào cánh tay mình, khi nhận ra có người ngồi bên cạnh,  nàng từ từ mở mắt với vẻ mặt lạnh lùng, “Không phải tôi kêu cậu đi khám sức khỏe sao?”

Liễu Sinh Miên lười để ý đến cô gái đang suy nghĩ đủ thứ này. Cô cụp mắt xuống, lấy ra một cuốn sách để xem lại, Tân Húc Nhiên lấy điện thoại di động ra, gọi điện, “Hẹn gặp khám sức khỏe.”

“Ừ, nửa tiếng nữa tôi sẽ tới đó.”

Tân Húc Nhiên dường như nhớ tới cái gì đó, bổ sung thêm: “Còn có bốn loại bệnh truyền nhiễm.”

Liễu Sinh Miên cau mày, quay đầu nhìn nàng, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, “Cô Tân, hôm nay là thứ năm, tôi không có lý do gì để xin nghỉ phép.”

Tân Húc Nhiên không muốn nói nhảm với cô, “Tôi chính là lý do.”

Liễu Sinh Miên là một người điển hình, coi trọng những thứ mềm mại hơn là cứng rắn. Sự cứng rắn của Tân Húc Nhiên khiến tâm trạng tốt đẹp của cô đột ngột kết thúc, nhưng nụ cười trên khuôn mặt cô lại trở nên sâu hơn. “Tân Húc Nhiên, trước khi làm việc này tôi đã hỏi qua ý của cậu, cậu cũng đã đồng ý, hiện giờ làm vậy là ý gì?”

Tân Húc Nhiên nhìn cô với ánh mắt hài hước, giọng điệu bình tĩnh: “Quần áo có thể nhìn ra bệnh lây truyền qua đường tình dục sao?”

Liễu Sinh Miên đâm lại: “Bệnh lây truyền qua đường tình dục có lây qua ngón tay sao?”

Sắc mặt Tân Húc Nhiên trở nên lạnh lùng, nàng không muốn tranh cãi với cô: “Thu dọn đồ đạc và đi kiểm tra sức khoẻ ngay bây giờ.”

“Nếu tôi không đi thì sao?” Liễu Sinh Miên khoanh tay, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt thản nhiên.

“Nhà của cậu là thuê để cậu tiện đi học, tiền nhà là bảy mươi ngàn tệ một năm, cậu sống trong gia đình đơn thân, mẹ cậu khó khăn lắm mới trả nổi tiền thuê nhà, tiền điện, nước và học phí của cậu và đồng thời chi phí sinh hoạt.” Tân Húc Nhiên chậm rãi nói, mỗi câu nói đều khiến mặt Liễu Sinh Miên u ám thêm một phần. “Nếh cậu không đi khám sức khỏe, chiều nay có thể phải chuyển đi.”

“Mẹ cậu ở bên ngoài làm việc rất vất vả phải không? Bây giờ đã đến lúc thi tuyển sinh đại học. Cậu muốn gây rắc rối cho cuộc đời mình à?” Trong mắt Tân Húc Nhiên tràn ngập ý cười.

“Hơn nữa,” Giọng điệu của Tân Húc Nhiên lạnh lùng, “Liễu Sinh Miên, không phải ai cũng có thể là sở thích nhất thời của cậu. Cậu đã chọn nhầm người.”

Liễu Sinh Miên hít một hơi thật sâu, thu lại sự lạnh lùng trong mắt và nở một nụ cười ngả ngớn, “Phải không, tôi thấy cô Tân không phải rất đắn đo chuyện này sao?”

Nói xong, cô đứng dậy, vẻ mặt lạnh nhạt bước ra ngoài: “Chúng ta đi thôi, để cho đại tiểu thư của chúng ta yên tâm.”

Nói xong, Liễu Sinh Miên hợp tác xuyên suốt toàn bộ quá trình, với vẻ mặt vô cảm, người do Tân Húc Nhiên sắp xếp dẫn cô đi kiểm tra cơ thể mình, đôi mắt lạnh lùng rơi vào ống máu được rút ra, không biết đang nghĩ gì.

Tân Húc Nhiên ngồi bên cạnh cô khi cô đang kiểm tra, nghịch điện thoại di động. Sau lần kiểm tra cuối cùng kết thúc, Liễu Sinh Miên lơ đãng nói: “Cậu nóng lòng bắt tôi kiểm tra sức khoẻ như vậy. Là có ai nói gì với cậu, hay cậu nhìn thấy cái gì?”

Tân Húc Nhiên liếc nhìn cô, “Xem ra cậu cũng không phải hoàn toàn không biết gì về danh tiếng của mình.”

Liễu Sinh Miên cong môi nhìn Tân Húc Nhiên, “Lần này lại nói cái gì?”

“Thay đối tượng như thay áo, ngoại tình, thao túng tâm lý.” Liễu Sinh Miên dường như đang nói chuyện của người khác, ánh mắt thờ ơ, “Nhưng chuyện có thể khiến cậu lo lắng như vậy chắc chắn phải có chuyện khác, đúng không?”

Thấy Liễu Sinh Miên có thể nói những điều mà nàng không muốn đọc lại lần hai trong bài viết, Tân Húc Nhiên chế nhạo và ngắt lời cô, “Cậu có thích bị nói như thế này không?”

Liễu Sinh Miên không trả lời mà nhìn chằm chằm vào nàng, nói: “Trước khi tôi làm chuyện đó ngày hôm đó, cậu nghĩ tôi thiếu kinh nghiệm và hỏi tôi có thể hay không.” Cô mỉm cười, ngón tay đè nặng miệng vết thương trên tăm bông, nói: “Cậu nghe được gì, tin cái gì mà vội vã đưa tôi tới bệnh viện như thế?”

Tân Húc Nhiên cất điện thoại, quay lại nhìn Liễu Sinh Miên, “Tôi không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của cậu, tôi cũng không quan tâm người khác nói gì về cậu, càng không để tâm cậu là kiểu người như thế nào.” Nàng đứng dậy, “Nhưng tôi tôi không muốn gây rắc rối cho bản thân chỉ vì sơ suất nhất thời.”

Bầu không khí giữa hai người ngày hôm đó không thể nói là tốt. Tân Húc Nhiên không biết đã dùng cách gì, rất nhanh đã lấy được báo cáo khám sức khỏe của Liễu Sinh Miên. Tất cả các chỉ số đều bình thường, cơ thể khoẻ mạnh, nàng nhìn lại mấy lần, xác định không thành vấn đề mới tiện tay ném cho Liễu Sinh Miên. Sau khi xác nhận rằng không có chuyện gì xảy ra, họ ngừng liên lạc, rõ ràng là ngồi cùng một bàn, nhưng họ không hề nói với nhau câu nào.

Bản báo cáo khám sức khỏe mỏng như tờ giấy này khiến tâm trạng vui vẻ của Liễu Sinh Miên biến mất trong vài ngày. Cảm giác bị đòi hỏi và áp bức khiến Liễu Sinh Miên rất cáu kỉnh, vào ngày cuối tuần một mình, cô đã đến PT, muốn uống vài ly rượu để thư giãn.

Người pha chế ở quán bar là một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài đến xương đòn. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi denim màu xanh nhạt trông sạch sẽ và tươi mới, tay áo vén lên đến khuỷu tay, để lộ đường cong cánh tay săn chắc xinh đẹp. Hai người đã gặp nhau vài lần, Liễu Sinh Miên biết đối phương tên Lâm Mộc Nghi, hai người sớm đã quen biết nhau. Thấy cô ngồi xuống, Lâm Mộc Nghi mỉm cười chào hỏi: “Xin chào, hôm nay cô định uống gì?”

“Cô có thể xem rồi điều chỉnh.” Liễu Sinh Miên xua tay, vẻ mặt không có hứng thú.

Lâm Mộc Nhi nghe xong cũng không hỏi thêm gì nữa, tay cô ấy bắt đầu cử động, trong giây lát cô đẩy ly Negroni ra, “Uống từ từ thôi.”

Buổi tối có rất nhiều khách nên sau khi nói xong liền đi pha đồ ​​uống. Liễu Sinh Miên đang cầm ly rượu uống chậm rãi. Đột nhiên, ánh mắt cô bị thu hút bởi một điểm tập trung trong đám đông. lặng lẽ nhìn Tân Húc Nhiên đang ngồi ở trên ghế dài cạnh quầy bar.

Bàn của nàng chỉ có một vài người, chắc hẳn họ đều là bạn bè. Hình như chủ quán bar cũng ở đó, vì lý do nào đó, Liễu Sinh Miên nhìn thấy khuôn mặt của Tân Húc Nhiên ngày càng đỏ hơn qua ánh sáng mờ ảo.

Sau khi uống thêm một ly rượu nữa, Tân Húc Nhiên đứng dậy, nói gì đó với bạn mình rồi nhanh chóng bước ra ngoài, ánh mắt của Liễu Sinh Miên dõi theo nàng, đột nhiên cô nhận thấy một bóng đen lén lút đi theo phía sau đại tiểu thư.

Cô nhìn quanh, thấy anh ta là một tay xã hội đen nổi tiếng trong khu phố. Anh ta vừa khiêu khích cảnh sát quấy rối một cô gái cách đây không lâu. Nghĩ đến tình trạng của Tân Húc Nhiên, Liễu Sinh Miên đặt ly rượu xuống, nhấc chân bước theo nàng ra khỏi quán bar.

Mắt thấy người đàn ông chuẩn bị đưa tay chạm vào Tân Húc Nhiên, Liễu Sinh Miên bước nhanh hai bước, nắm lấy cổ tay của Tân Húc Nhiên, ngay khi da thịt vừa tiếp xúc, cô hiểu được điều gì đó qua nhiệt độ nóng bỏng của lòng bàn tay. Tân Húc Nhiên né tránh hai cái, ngoái đầu lại nhìn, thấy cô thì bất động, giọng điệu vẫn lạnh lùng, “Buông ra.”

Người đàn ông vừa đi theo Tân Húc Nhiên cảm thấy có chút áy náy khi nhìn thấy có người đang đi tới, sau khi nhìn kỹ hơn và thấy đó là một cô bé xinh đẹp, anh ta lại mạnh dạn hơn và tiếp tục đi theo một khoảng cách ngắn, còn tăng tốc.

Liễu Sinh Miên phớt lờ sự phản kháng của Tân Húc Nhiên, nắm lấy cổ tay nàng và nhanh chóng bước về phía tiểu khu. Ưu điểm là nhà gần trường học đã được phát huy tác dụng vào lúc này, cô đưa Tân Húc Nhiên qua cổng kiểm soát và tiến vào tiểu khu. Cô liếc nhìn thấy tên kia ngượng ngùng rời đi dưới ánh mắt lạnh lùng của bảo vệ, lúc này mới buông tay Tân Húc Nhiên ra.

Tâm trạng của nàng rất tệ, giống như hôm ở trong cánh, có lẽ vì say nên mặt nàng càng đỏ hơn.

Liễu Sinh Miên khoanh tay đứng bên cạnh, “Tôi nên làm gì bây giờ? Kêu tài xế đưa cậu về?”

Tân Húc Nhiên có chút bối rối liếc nhìn cô, dùng tay chạm vào cơ thể hồi lâu, một lúc sau mới nói: “Tôi không mang theo điện thoại di động… Tôi để nó ở quán bar…”

“Còn nhớ số điện thoại di động của bạn không? Tôi cho cậu mượn.”

Ai nhớ số điện thoại di động của tài xế nhà mình? Hơn nữa, khi Tân Húc Nhiên ra ngoài chơi, tài xế sẽ trực tiếp đợi nàng để đưa về, hôm nay nàng muốn tự mình đi dạo nên không làm. Không gọi cho tài xế, ai biết sau khi đi chơi nàng được một người bạn mời đi PT.

Đúng như dự đoán, Liễu Sinh Miên nhận được câu trả lời phủ định, cô lại hỏi: “Có ai ở nhà không?”

Sắc mặt Tân Húc Nhiên càng ngày càng đỏ, trong mắt hiện lên vẻ bối rối quen thuộc, nàng ngơ ngác lắc đầu: “Không có.”

Liễu Sinh Miên thở dài, lại nắm lấy cổ tay Tân Húc Nhiên, chuẩn bị đưa nàng về nhà mình. Tân Húc Nhiên không biết lấy đâu ra sức lực để hất cô đi, “Đừng chạm vào tôi.” Liễu Sinh Miên đứng đó, lạnh lùng nhìn nàng. “Cậu muốn gì đây?”

“Tôi sẽ bắt taxi về.” Tân Húc Nhiên kìm nén ham muốn mãnh liệt, lạnh lùng nói, còn Liễu Sinh Miên thì cười khẩy, “Tân Húc Nhiên, nhìn vào gương xem bộ dạng của cậu bây giờ như thế nào. Cậu định bắt taxi về nhà một mình trong lúc như thế này à?” Giọng cô tràn đầy tức giận, nguyên nhân là do sự phản kháng của Tân Húc Nhiên gây ra. “Hơn nữa, cậu không có điện thoại di động bên mình.”

Tân Húc Nhiên cắn môi, cơ thể càng ngày càng nóng, khiến nàng có chút loạng choạng, Liễu Sinh Miên không cho nàng thêm thời gian để suy nghĩ, liền kéo Tân Húc Nhiên về nhà, nàng loạng choạng theo sau, miệng còn lẩm bẩm: “Đừng chạm vào tôi…”

Trong nhà không có đèn, trời rất tối. Mẹ của Liễu Sinh Miên bận rộn, thường xuyên vắng nhà, trong nhà chỉ có mình cô. Cô không có ý định bật đèn, loạng choạng dìu Tân Húc Nhiên vào phòng. Tân Húc Nhiên vừa tiếp xúc với giường ngủ đã lộn xộn, háo hức cởi quần áo.

Liễu Sinh Miên nhìn vào, cô cảm thấy không khí trở nên loãng hơn, khiến người ta có cảm giác ngột ngạt. Cô không biết tình hình cụ thể của Tân Húc Nhiên, nhưng cô cũng biết nàng phải giải quyết, nếu không sẽ như cái hôm ở trong WC trường học.

Việc kiểm tra sức khoẻ khiến Liễu Sinh Miên cảm thấy có ác cảm, chưa kể lần trước Tân Húc Nhiên vẫn còn tỉnh táo một phần, hung bạo như vậy sau khi uống rượu, nếu cô chạm vào thì càng không rõ ràng. Cô không muốn bị lôi kéo vào việc lấy thêm vài ống máu mà không có lý do rõ ràng.

Động tác của Tân Húc Nhiên thô bạo, nàng đã mất kiên nhẫn để cởi nút áo ra, đưa ngón tay ra khỏi quần lót, khẽ thở dài. Tay còn lại thò vào trong quần, bị Liễu Sinh Miên giữ lại. “Cậu đã rửa tay chưa?” Tân Húc Nhiên mở mắt, cau mày, “Đừng chạm vào tôi, cậu bẩn lắm.”

Liễu Sinh Miên dừng lại một lúc không nói lời nào, cô siết chặt tay nàng, lấy ra hai chiếc khăn lau ướt từ ngăn kéo đầu giường, từ từ lau ngón tay cho nàng.

Tân Húc Nhiên không thể đợi được lâu, nhưng Liễu Sinh Miên đã nắm lấy tay nàng và lau nó một cách tế nhị. Nàng có muốn rút ra cũng không thể rút ra. Nàng nghiến răng, gọi Liễu Sinh Miên, “Liễu Sinh Miên, buông ra. “ Liễu Sinh Miên ngước lên, như thể đang nhìn nàng cười, “Bây giờ cậu không sợ sinh bệnh à?”

Cô nắm chặt tay Tân Húc Nhiên hơn một chút, cảm thấy có chút đau đớn, “Tôi bẩn hơn vi khuẩn dính ở bên ngoài phải không?”

Hai chân Tân Húc Nhiên không ngừng cọ vào nhau, nàng chỉ nói một câu: “Buông ra.” Liễu Sinh Miên chán nản vứt chiếc khăn ướt đi, buông bàn tay đã được lau từng chút của nàng ra.

 

 

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây

Thận trọng với người xem dưới tuổi

Thỏa Mãn Bạn Cùng Phòng

chứa chủ đề hoặc cảnh có thể không phù hợp với độc giả rất nhỏ tuổi, do đó sẽ bị chặn để bảo vệ họ.

Bạn đã trên 18 tuổi chưa?