- Hoa Trên Mây
- Thỏa Mãn Bạn Cùng Phòng
- Chương 6: Không lẽ Liễu Sinh Miên đã yêu Tân Húc Nhiên sao?
Chương 6: Không lẽ Liễu Sinh Miên đã yêu Tân Hàm Nhiên sao?
Khi Tân Hàm Nhiên bước ra, Liễu Sinh Miên đã thay ga trải giường, đang ngồi ở bàn chơi điện thoại di động. Quần áo của nàng ướt đẫm mồ hôi, bị ném vào máy giặt cùng với ga trải giường, nên phải mặc áo thun và quần ngủ của Liễu Sinh Miên, mặc dù dáng người cả hai cũng như nhau, nhưng nhìn vẫn có gì đó không phù hợp.
Trên người nàng đều là mùi của Liễu Sinh Miên, cùng loại dầu gội, cùng loại sữa tắm,quần áo của cô cũng có mùi thơm sảng khoái sạch sẽ mà nàng rất thích, không biết liệu đó có phải là nước giặt quần áo hay không, cảm giác này bao vây khiến nàng thấy mình như đang bị nhốt trong vòng tay của Liễu Sinh Miên, hoàn toàn làm dịu đi cảm giác trống rỗng sau cuộc tình vừa rồi.
Khi nhìn thấy nàng bước ra, Liễu Sinh Miên đặt điện thoại di động xuống, đứng dậy, trước khi bước vào phòng tắm, cô nói: “Máy sấy tóc ở trên bàn.”
Liễu Sinh Miên tắm rất nhanh, lau tóc rồi bước vào phòng ngủ. Tân Hàm Nhiên đã sấy khô mái tóc ướt, đang ngồi ở mép giường, Liễu Sinh Miên nhướng mày hỏi: “Sao cậu không nằm xuống?”
“Đây là giường của cậu.” Giọng nói của Tân Hàm Nhiên hơi khàn, Liễu Sinh Miên cười khẽ một tiếng, “Giờ lại khách sáo thế.”
Cô cầm lấy máy sấy tóc, tùy ý sấy khô chân tóc, sau đó rút ổ cắm ra, quấn dây thành vòng tròn rồi xoay người lại, “Công chúa mau nằm xuống đi, còn cần tôi phục vụ sao?”
“Hay là cậu không muốn ngủ chung giường với tôi?” Liễu Sinh Miên đứng dậy đi về phía giường, “Đây là nhà tôi, chắc cậu không định để tôi ngủ trên sàn nhà đâu nhỉ.”
Cô cố ý không đề cập đến sự tồn tại của phòng ngủ khác, cũng may dường như Tân Hàm Nhiên cũng không nghĩ như vậy, sau khi cô nói xong câu đó, nàng liền mở chăn ra, quấn mình trong đó.
Liễu Sinh Miên nằm xuống bên cạnh nàng, đưa tay tắt đèn bàn. Tầm nhìn của cô lập tức bị bóng tối bao phủ. Một lúc sau, cô lại ngồi dậy như nhớ ra điều gì đó. “Tân Hàm Nhiên, không bôi thuốc.” Cô bật đèn bàn, lấy thuốc mỡ từ tủ đầu giường ra, đưa cho nàng.
Tân Hàm Nhiên buồn ngủ đến mức không muốn cử động, nàng vùi đầu trong chăn, giả chết. Liễu Sinh Miên kéo chăn ra, nói: “Nếu cậu không làm, để tôi giúp cậu nhé?”
Tân Hàm Nhiên đưa tay cầm lấy tuýp thuốc, bóp một chút rồi bôi lên qua qua, giọng ngái ngủ nói: “Được rồi, đi ngủ đi.”
Liễu Sinh Miên thở dài tắt đèn.
Đồng hồ sinh học đánh thức Liễu Sinh Miên vào lúc mặt trời vừa lên. Khi cô mở mắt ra, cô nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách tí tách ngoài cửa sổ. Hơi ấm trong vòng tay đè lên tinh thần mệt mỏi của cô, Liễu Sinh Miên ở to mắt, cô nhìn thấy khuôn mặt của Tân Hàm Nhiên đang ở rất gần mình.
Cô chớp mắt, nhớ lại đêm qua trước khi ngủ, giữa họ đã có một khoảng cách rất rõ ràng. Không biết lúc nào Tân Hàm Nhiên vậy mà lại chui vào lòng cô, tối hôm qua lăn lộn hơi quá, Tân Hàm Nhiên ngủ thật sự rất ngon, vậy nên cô cũng không dè chừng gì mà nhìn nàng.
Tân Hàm Nhiên được lòng mọi người không chỉ nhờ tính cách hòa thuận ở trường mà còn nhờ khuôn mặt khác hẳn với tính cách bướng bỉnh và liều lĩnh của đại tiểu thư này, nàng có khuôn mặt trái xoan hiền lành và vô hại, làn da mịn màng, xúc cảm rất tốt, đôi mắt tròn xoe, chỉ từ đuôi mắt hơi nhếch lên mới có thể nhìn ra được đôi chút tàn nhẫn của nàng.
Liễu Sinh Miên nhìn một lúc lâu rồi thở dài, tự hỏi không biết khi tỉnh dậy Tân Hàm Nhiên có trở lại bộ dạng vô tâm vô tình trước đó hay không.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy rời gường, sau khi đánh răng rửa mặt xong mới nhớ ra quần áo của Tân Hàm Nhiên vẫn đang treo trên ban công, trời đột ngột đổ mưa, quần áo chưa kịp rút vào, Liễu Sinh Miên đi ra ban công, giơ tay sờ vào. Phía sau truyền đến tiếng bước chân, cô nhìn lại thì ra là Tân Hàm Nhiên.
“Dậy đi, đêm qua trời mưa, quần áo còn chưa khô.” Liễu Sinh Miên thu hồi tay, nhìn Tân Hàm Nhiên nói. Tân Hàm Nhiên còn ngái ngủ nên mắt hơi mờ, giọng điệu phập phồng. “Cứ gỡ xuống đã, tôi mặc quần áo cậu về trước, nào về tôi mua bộ mới gửi lại cho cậu.”
Liễu Sinh Miên im lặng, quả nhiên đúng như cô nghĩ, Tân đại tiểu thư trên và dưới giường là hai người hoàn toàn khác nhau.”Không cần phiền toái như vậy, cứ giặt sạch rồi đem trả tôi là được.”
“Cậu có tiền mặt không?” Tân Hàm Nhiên hỏi lại.
Liễu Sinh Miên bước ra khỏi ban công, lấy hai tờ tiền một trăm nhân dân tệ từ ngăn kéo dưới bàn cà phê trong phòng khách và đưa cho Tân Hàm Nhiên, “Trong phòng tắm có đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần.”
Tân Hàm Nhiên nhận lấy, gật đầu, “Cảm ơn.”
Tắm rửa xong, Tân Hàm Nhiên cũng không ở lại lâu, giống như lần trước, chỉ chào hỏi rồi lập tức rời đi.
Việc đầu tiên Tân Hàm Nhiên làm khi về đến nhà là đi tắm và thay quần áo. Nàng ném quần áo của Liễu Sinh Miên vào máy giặt, sau đó mới nhớ bật máy tính liên lạc với bạn bè trên WeChat. Nàng hẹn tài xế đến đón. Sau khi làm xong công việc, nàng nhớ ra điều gì đó, nàng bấm mở khung chat với Liễu Sinh Miên, chuyển 5.000 nhân dân tệ cho cô, nhưng hệ thống đã nhắc nhở nàng không liên hệ được với đối phương.
Tân Hàm Nhiên cau mày, thoát ra và chuyển tiền lần nữa, nhưng vẫn như cũ. Nàng mở trình duyệt, tìm kiếm, cuối cùng nhận được kết quả – Liễu Sinh Miên đã chặn nàng.
Xem ra số tiền lần trước đưa nàng đưa Liễu Sinh Miên đi khám sức khỏe cũng đã bị tịch thu. Lúc đó Tân Hàm Nhiên đã đích thân đưa Liễu Sinh Miên đến bệnh viện nên nàng cũng không để ý nhiều.
…….
Tân Hàm Nhiên mặt vô cảm đóng khung trò chuyện lại, tắt máy tính rồi đi ngủ.
Hôm thứ hai, chủ nhiệm lớp tự học buổi sáng Khấu Văn thông báo về việc chuẩn bị cho đại hội thể thao và sắp xếp thành phần tham gia cho từng nội dung thi đấu.
“Đây là đại hội thể thao cuối cùng trong quá trình học cấp ba của các bạn. Có yêu cầu nghiêm ngặt về số lượng người, mọi người nên tích cực tham gia.” Khấu Văn lấy danh sách đăng ký, phân công một số người thường xuyên tham gia đại hội thể thao những năm trước. Ông nhanh chóng quyết định số lượng người, đến lượt nữ sinh chạy 800m lại còn thiếu một người: “Có bạn nào tình nguyện muốn tham gia không?”
Bên dưới im lặng, Khấu Văn cầm danh sách, liếc nhìn những người trong lớp và gọi: “Hàm Nhiên, em có muốn tham gia không.” Ông nhìn Tân Hàm Nhiên, “Tôi nhớ giáo viên thể dục đã nói với tôi là điểm kiểm tra thể chất của em rất tốt, thế nào, em có muốn tham gia không?”
Tân Hàm Nhiên lười biếng ngước mắt lên, không từ chối nên giáo viên điền tên nàng vào. Liễu Sinh Miên là thành viên của hội học sinh trong trường, phải chịu trách nhiệm kiểm tra trong hội thể thao nên không tham gia hạng mục nào, nghe Tân Hàm Nhiên đảm nhận chạy 800m, bút trong tay cô khựng lại một chút.
Cô tình cờ chịu trách nhiệm kiểm tra nội dung 800 mét nữ.
Sau khi quyết định tham gia hạng mục, Tân Hàm Nhiên lại hạ mắt xuống và viết bài kiểm tra trong tay một cách thờ ơ. Hai người rõ ràng đang ngồi cùng một bàn, nhưng dường như họ bị ngăn cách bởi một bức tường trong suốt, Liễu Sinh Miên nhận ra vài điểm khá buồn cười… Có vẻ như mỗi lần làm xong họ sẽ rơi vào trạng thái này, đại tiểu thư thực sự là kiểu người kéo quần lên liền không nhận người quen.
Đại hội thể thao diễn ra vào thứ năm, hôm đó thời tiết tốt, do yêu cầu của trường học nên Liễu Sinh Miên hiếm khi nhìn thấy Tân Hàm Nhiên trong bộ đồng phục của trường, sắc mặt không được tốt lắm, quầng mắt hơi đỏ, mím môi ngủ gà ngủ gật.
Liễu Sinh Miên liếc nhìn nàng vài lần rồi đi theo những người từ hội sinh viên đến địa điểm thi đấu.
Cuộc đua 800 mét được ấn định vào gần giữa trưa, mặt trời đang chiếu gay gắt trên sân thể dục. Liễu Sinh Miên liếc nhìn các bạn cùng lớp đến kiểm tra, trong nháy mắt đã thấy Tân Hàm Nhiên, nàng đã cởi áo khoác đồng phục học sinh ra, chỉ mặc một chiếc áo trắng bình thường, tóc buộc cao, vài sợi tóc bồng bềnh trên trán, trông nàng vẫn phờ phạc không có tinh thần.
Liễu Sinh Miên cầm danh sách trên tay, yêu cầu từng người ký tên. Tân Hàm Nhiên cùng đám đông bước về phía trước, ánh mắt từ xa nhìn về phía cô.
Khi gọi tới Tân Hàm Nhiên, nàng tình cờ bước đến gần cô. Sau khi ánh mắt họ chạm nhau, Liễu Sinh Miên nhìn nàng, cúi đầu đăng ký, rồi nói với nàng như thường lệ: “Chuẩn bị ở vị trí số tám.”
Tân Hàm Nhiên không nói gì, nàng đi đến số 8, đứng ở đó. Liễu Sinh Miên nhìn theo bóng dáng nàng, xiêu vẹo như sắp ngã.
Cô thu ánh mắt lại, nói nhanh hơn.
Có rất nhiều người, vì vậy được chia thành hai lượt chạy. Lượt đầu tiên có mười sáu người, sau khi mọi người đến đông đủ thì bắt đầu thi đấu, Liễu Sinh Miên đứng bên cạnh đường đua, ánh mắt dõi theo mái tóc đuôi ngựa đung đưa của Tân Hàm Nhiên.
Tốc độ của Tân Hàm Nhiên quả thực rất nhanh, nàng dường như không hề chật vật, nhưng Liễu Sinh Miên nhận thấy những bước đi hơi cau mày và dần dần hỗn loạn của nàng. Khi nàng băng qua vạch đích, cô đi đến đường đua gần Tân Hàm Nhiên nhất và chờ đợi.
Đại tiểu thư bất ngờ giành được vị trí thứ nhất, nhưng tiếng hò reo của những người xung quanh đột nhiên dừng lại ở bước chân xiêu vẹo của nàng. Sắc mặt của Tân Hàm Nhiên trắng bệch, cơ thể lắc lư hai cái rồi đổ về phía trước, xúc cảm thô ráp của sân thể dục vẫn chưa truyền tới, mà thay vào đó là một cái ôm ấm áp.
Nàng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cơ bắp căng thẳng thả lỏng một chút, nàng thở nhẹ để xoa dịu nhịp tim. Những người xung quanh rõ ràng đang nghi ngờ về tổ hợp hai người này, nhưng thấy khuôn mặt vô cảm của Liễu Sinh Miên thì không một ai dám tiến tới hỏi, chỉ nhìn hai người từ xa với đôi mắt vừa đánh giá vừa quan tâm.
Liễu Sinh Miên đưa mệnh lệnh trong tay cho người bạn đồng hành, sau khi giải thích xong, giúp Tân Hàm Nhiên đi đến một nơi râm mát rồi ngồi xuống. Cô lấy một cục kẹo từ trong túi ra đưa cho nàng: “Cậu chưa ăn sáng sao?”
Tân Hàm Nhiên mở ra nhét vào trong miệng, mùi bạc hà mát lạnh xộc thẳng vào đầu nàng, khiến nàng dễ chịu hơn: “Tôi không có thói quen này.”
Liễu Sinh Miên lại mở chai nước của mình ra, suy nghĩ một lúc rồi lại đóng nắp lại rồi cảnh báo: “Ngồi đây đợi tôi.”
Cô mới đi được ba phút thì quay lại, trên tay cầm một chai nước khoáng, đưa cho Tân Hàm Nhiên thì nắp chai đã được mở ra. Thấy nàng đã uống mấy ngụm thì đưa thêm một miếng bánh mì, “Trước tiên ăn thứ gì đó để lót dạ. Lần sau, đừng cậy mạnh như vậy.”
Tân Hàm Nhiên liếc nhìn cô, cười nửa miệng nói: “Liễu Sinh Miên, không phải cậu không thích xen vào việc của người khác sao? Tại sao cậu lại quan tâm đến tôi nhiều như vậy làm gì?”
Nhìn thấy sắc mặt của nàng ngày càng tốt hơn, nỗi lo lắng của Liễu Sinh Miên tan biến, cô mỉm cười nói: “Có lẽ Liễu Sinh Miên lại cô đơn nên muốn tìm người đi cùng, và người này tình cờ lại là cậu?”
Sắc mặt Tân Hàm Nhiên hơi tái đi, nàng vặn nắp chai, “Tôi đã nói với cậu rồi, đừng dùng tôi làm vật giải trí, cậu đã tìm nhầm người rồi.”
Liễu Sinh Miên càng cười nhiều hơn, “Tôi không phải là người lợi dụng cậu để giải trí.” Cô giơ tay nhìn đồng hồ trên cổ tay, với vẻ mặt đùa cợt, “Còn hai mươi phút nữa là tan học. Nhưng trước đó, Tân Hàm Nhiên ngất trong vòng tay Liễu Sinh Miên, hai người có hành động ái muội khả năng cao sẽ được phát ra.”
“Có thể không chính xác, nhưng cũng tám chin phần mười, như vậy sẽ có người tự phát bắt đầu tìm kiếm manh mối liên lạc của chúng ta. Từ giờ trở đi, nếu cậu thân thiện với tôi, chứng tỏ cậu có quan hệ thân thiết với tôi. Nếu cậu xa lánh tôi, chứng tỏ cậu có tật giật mình.” Cô mỉm cười nói, “Thế nào, đại tiểu thư, cô có biện pháp phòng ngừa nào không?”
“Hay là cậu định đe dọa tôi?”
Khóe môi Tân Hàm Nhiên hơi nhếch lên, “Liễu Sinh Miên, cậu quá tự tin.”
“Cậu có bao giờ nghĩ rằng dựa trên danh tiếng của mình, bài đăng có nhiều khả năng là “Liễu Sinh Miên yêu Tân Hàm Nhiên không?”