Giám đốc Trương vừa kết thúc cuộc họp khẩn, liếc nhìn điện thoại, là tin nhắn của một thiếu nữ trước kia cô từng huấn luyện, cẩn thận hỏi về lần gặp tiếp theo. Trương Ngọc Kỳ xoa trán, trả lời: “Để sau hẵng nói.”
Cô hiểu rõ rằng mình không phải là một S (sadist) xuất sắc, không có ham muốn kiểm soát mãnh liệt đối với M (masochist). Tuy nhiên, nhờ khí chất mạnh mẽ và vẻ đẹp nổi bật, cô chưa bao giờ thiếu M. Cũng vì tính cách hiếu thắng và tinh thần học hỏi nghiêm túc, kỹ năng dạy dỗ của cô phải nói là rất đáng nể.
Trương Ngọc Kỳ châm một điếu thuốc, mái tóc xoăn màu nâu, bộ ngực đầy đặn, ở tuổi 30, cô toát lên vẻ đẹp của một người phụ nữ trưởng thành.
Khói thuốc cuốn theo dòng suy nghĩ cô trở về thời niên thiếu. Thời trung học, cô luôn là một đứa trẻ không an phận. Dù thành tích học tập khá tốt cô lại sở hữu đủ mọi đặc điểm khiến giáo viên đau đầu: trốn học, yêu sớm, lăng nhăng, đánh nhau, hút thuốc, trang điểm… không thiếu thứ gì. Tuy nhiên, gia đình cô có tiền, có thế lực, lại rất nuông chiều đứa con gái xinh đẹp, “ngoan ngoãn” này. Mỗi lần giáo viên mời phụ huynh, họ chỉ nói: “Con tôi vui là được, không bị bắt nạt là tốt rồi”, sau đó vứt lại một vali tiền cùng một con dao rồi bỏ đi. Thế là Trương Ngọc Kỳ tiếp tục cuộc sống học sinh tự tung tự tác của mình.
Có lần, một đám côn đồ trêu ghẹo một nữ sinh xinh đẹp, thậm chí còn giơ tay sờ mặt và ngực cô bạn đó. Trương Ngọc Kỳ vì nghĩa khí, vung ghế lao vào đánh nhau một trận. Kết quả là đối phương bị gãy xương sườn phải vào viện, vài bạn học đứng ra can ngăn cũng bị thương.
Giáo viên chủ nhiệm mới trong học kỳ này là một cô gái trẻ tóc ngắn, gầy gò, rất kiên nhẫn và dịu dàng với học sinh. Cô giáo tốt tính cuối cùng cũng nổi giận, kéo cô đến văn phòng, đá vào bắp chân cô bắt cô quỳ xuống đất, một cái tát lập tức vung tới. Trương Ngọc Kỳ xây xẩm mặt mày, sau đó bị tát vài cái nữa cũng không hé răng, quỳ hết nửa tiết học để nghe cô chủ nhiệm giảng đạo. Trước khi về lớp, cô vào nhà vệ sinh, phát hiện bên dưới mình đã ướt sũng. Thật khó mà tưởng tượng, con người hôn hotboy của trường cũng không có cảm giác gì lại cảm nhận dòng xuân triều đầu tiên trong đời khi bị một phụ nữ dạy dỗ.
Sau này Trương Ngọc Kỳ vẫn thường nhớ lại cảnh tượng ngày đó, rồi vô tình rơi vào giới SM. Lúc điền vào phần tự giới thiệu, Trương Ngọc Kỳ vốn sĩ diện ngượng ngùng viết ra một lời nói dối, sau đó thì trong giới có thêm một chị đẹp S lắm tiền.
Cô đã không còn nhớ rõ hình dáng cụ thể của giáo viên chủ nhiệm năm đó, nhưng bao năm qua, dù là tình một đêm hay hẹn hò dài hạn, cô đều thích tìm những người phụ nữ mảnh mai có tóc ngắn. Tất nhiên, ngày đầu cô cũng từng hẹn hò với những người đàn ông cường tráng, mặc dù họ đều say mê thân thể cô, nhưng bản thân cô lại không tìm thấy chút khoái lạc nào, cả về tinh thần lẫn thể xác từ những người đàn ông đó, vì thế cô chỉ chơi đùa với phụ nữ.
Kể từ khi Ngọc Kỳ bắt đầu làm việc cho gia tộc, Ngọc Kỳ luôn được dán cái mác “Nữ CEO tuổi trẻ tài cao”, không chỉ vì gia đình, đó còn là cách cô tự ràng buộc bản thân. Tuy nhiên, những ràng buộc công việc chỉ dừng lại ở công việc mà thôi, và đó đều là do cô tự đặt ra.
Sau giờ làm việc, Ngọc Kỳ cảm thấy buồn bực vô cớ, bèn rủ bạn bè đến quán bar được bạn giới thiệu này. Trương Ngọc Kỳ không kén chọn địa điểm, vì dẫu sao cô cũng đã từng đến nhiều nơi, điều quan trọng là liệu cô có thể thoải mái uống với bạn bè hay không, hoặc có thể có một cuộc gặp gỡ đẹp đẽ nào đó. Nơi có Trương Ngọc Kỳ chưa bao giờ thiếu sự náo nhiệt, sau vài lượt rượu, khi đã hơi ngà ngà say, Ngọc Kỳ nhìn thấy Vạn Thiến đang ngồi ở góc quán chơi game trên máy Switch. Cô ấy có sống mũi cao, đeo kính gọng vàng, tóc ngắn, đội mũ lưỡi trai, mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc rộng thùng thình. Góc nghiêng xinh đẹp và khí chất nghệ sĩ ấy khiến Ngọc Kỳ ngây người, “… Cô giáo?”. Trên bàn là ly nước trái cây mới uống một nửa, cô ấy dường như không phù hợp với không khí của nơi này.
Vạn Thiến không phải là giáo viên của Ngọc Kỳ năm đó. Cô là một nhiếp ảnh gia tự do, từng đoạt một vài giải thưởng nhỏ. Khi thu nhập đã ổn định, cô không còn sắp xếp công việc quá dày đặc cho mình. Tất nhiên, cô không đến quán bar này để giải trí, mà vì em họ Linh Linh của cô không vừa lòng với sân khấu “quá tẻ nhạt” của đoàn ca múa thành phố nên lén đến quán bar này để múa cột và hát những ca khúc nóng bỏng. Do có lịch làm việc tự do, Vạn Thiến được dì nhờ đưa đón em họ sau khi tan làm. Linh Linh đã hai mươi tám tuổi đương nhiên không cảm thấy cần thiết, nhưng nếu không có người đưa đón, mẹ cô ấy sẽ không cho cô ấy ra ngoài với lý do không an toàn. Để hoàn thành giấc mơ sân khấu của em họ, Vạn Thiến đành đảm nhận nhiệm vụ đưa đón Linh Linh.
Ngọc Kỳ chăm chú nhìn một lúc rồi gọi thêm một ly rượu và tiến về phía Vạn Thiến, nở nụ cười tự tin và khẽ hắng giọng: “Xin chào, tôi là Trương Ngọc Kỳ.”
Vạn Thiến giật mình vì lời chào hỏi đột ngột này. Cô có vẻ ngoài thanh khiết và lạnh lùng, là kiểu “T nữ tính” rất được ưa chuộng trong cộng đồng LGBT. Tuy nhiên, với cách ăn mặc và việc đang cầm máy chơi game trong tay, cô như đang phát đi thông điệp rằng “không trò chuyện, không hẹn hò, không uống rượu”. Những người đến quán này nhìn thấy tín hiệu đó sẽ tránh làm phiền cô.
Sau khi qua cơn bất ngờ, Vạn Thiến lại ngẩn ra. Ngọc Kỳ mặc một chiếc váy đen cổ chữ V sâu, đứng đó, và ngực cô ấy ở ngay trước mặt Vạn Thiến đang ngồi. Dù cả hai đều là phụ nữ và Vạn Thiến đã lên giường với không ít phụ nữ, nhưng kích thước vòng một của Ngọc Kỳ rõ ràng lớn hơn cô không chỉ một, hai cỡ, và eo cô ấy thì thật thon gọn. Ngọc Kỳ trông như một con hồ ly đầy quyến rũ.
Khi Vạn Thiến nhận thức được rằng mình nhìn chằm chằm vào ngực của một phụ nữ là bất lịch sự, cô nhanh chóng thu lại vẻ sững sờ của mình, mặc dù Ngọc Kỳ không nhận ra điều đó. Vạn Thiến cũng đã để ý thấy người phụ nữ có chất giọng to khoẻ này ngồi ở bàn trung tâm, dường như có cô ấy ở đó, mọi người đều vui vẻ theo. Vạn Thiến cất máy chơi game, khi đứng dậy thì cao ngang Ngọc Kỳ, đưa tay ra với một nụ cười, “Xin chào, tôi là Vạn Thiến”.
Lần này đến lượt Trương Ngọc Kỳ sửng sốt, giọng nói của Vạn Thiến trầm ấm và quyến rũ, không ngờ cô ấy lại giới thiệu tên mình một cách tự nhiên như vậy. Ở một nơi hỗn tạp như thế này, việc tự nhiên giới thiệu tên thật với người lạ là dấu hiệu của sự tự tin có thể xử lý tốt mọi tình huống. Thường thì trong những cuộc đi săn như thế này, Trương Ngọc Kỳ luôn khiến đối phương cúi đầu xấu hổ và lúng túng, cô rất thích cảm giác vượt trội ấy, từ lâu cô đã không còn hi vọng gì ở việc gặp được một thợ săn ngang tầm hoặc mạnh hơn mình.
Trương Ngọc Kỳ bắt tay Vạn Thiến, nhận ra móng tay của cô ấy đã được chăm sóc cẩn thận, đúng là người trong giới. Ngọc Kỳ đưa rượu cho Vạn Thiến, nhưng cô ấy lắc lắc chìa khóa xe, “Lát nữa tôi còn lái xe, không uống rượu”.
Ngọc Kỳ nghiêng đầu: “Đưa ai về vậy?”
Vạn Thiến hất đầu về phía sân khấu: “Người đang biểu diễn.”
Ngọc Kỳ, với gương mặt trang điểm đầy quyến rũ, mỉm cười, khẽ lắc đầu và nháy mắt: “Thật sao ~?”
Sự mồi chài lộ liễu… Trong mắt Vạn Thiến, trông cô ấy giống như một con sư tử đang vụng về làm nũng. Vạn Thiến chợt cảm thấy cô gái này thật đáng yêu, bèn cười với Ngọc Kỳ.
“Đưa cả cô nữa.”
Vạn Thiến rút điện thoại ra và mở màn hình gọi điện, đưa cho Trương Ngọc Kỳ, “Để lại số của cô, lát nữa nếu cô uống xong thì gọi tôi.”
Ngọc Kỳ vui mừng vì Vạn Thiến đã thay đổi thái độ, cảm thấy cô ấy thật chu đáo khi để lại thời gian cho mình. Sau khi viết số điện thoại và gọi một hai hồi chuông, cô ném điện thoại trả lại Vạn Thiến rồi quay lại với bạn mình. Là trung tâm của bàn tiệc, cô nhanh chóng thu xếp mọi thứ và nói lời tạm biệt với họ.
Linh Linh nhận được tin nhắn WeChat: “Em gái à, chị đi chụp cảnh trăng, tối nay không đưa em về được, về tới nhà nhớ nhắn tin cho chị.”
Khi cả hai ra đến bãi đỗ xe, ngay lúc Vạn Thiến định mở cửa xe, Ngọc Kỳ bất ngờ lao tới, đè Vạn Thiến vào thân xe và bắt đầu hôn cô ấy. Những động tác mạnh mẽ và nhiệt tình, nhưng nụ hôn thì lại nhẹ nhàng và đầy sự thăm dò. Trong mắt Vạn Thiến, Ngọc Kỳ giống như một con hổ săn mồi, nhưng nụ hôn và sự tiếp xúc thì lại mềm mại như một chú mèo con. Ban đầu Vạn Thiến định chỉ có cuộc tình một đêm bình thường, nhưng đột nhiên cô nổi lên ý định thuần phục con thú trước mặt mình, đã bắt đầu nghĩ đến những trò chơi khác.
Ngọc Kỳ đã uống khá nhiều rượu, dù tửu lượng của cô tốt, nhưng sức lực và phản ứng của cơ thể không còn nhanh nhạy như thường ngày. Vạn Thiến ôm lấy Ngọc Kỳ, mạnh mẽ xoay người, nhanh chóng khóa chặt tay Ngọc Kỳ lại và đẩy cô ấy dựa vào cửa xe, toàn bộ cơ thể bị ép chặt vào xe, hai tay bị Vạn Thiến giữ chặt sau lưng bằng một tay. Với sức nặng của cơ thể, Vạn Thiến chèn đầu gối vào giữa hai chân của Ngọc Kỳ, đẩy lên, cúi người thì thầm vào tai cô ấy: “Vội thế sao?”
Ngọc Kỳ khẽ kêu lên, khi nhận thức được tình huống hiện tại, cô rít qua kẽ răng: “Cô muốn tạo phản à?!?
Vạn Thiến khẽ cười, tay còn lại kéo váy và quần lót của Ngọc Kỳ lên, khiến vùng kín của cô ấy bị siết chặt, để lộ nửa mông. Cô tát thật mạnh vào mông Ngọc Kỳ trong bãi đỗ xe không người.
“Chát!”
Âm thanh to rõ vang lên.
Vạn Thiến trầm giọng: “Bé yêu, cưng xác định muốn bắt đầu ở đây sao?” Cô vừa nói vừa luồn tay qua váy của Ngọc Kỳ, làm động tác như muốn kéo quần lót của cô ấy xuống.
Khí thế của Ngọc Kỳ lập tức xìu xuống: “Không, không, lên xe, lên xe đi.”