Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Tình Nguyện Mắc Câu
  3. Chương 4 - Căn phòng
Trước đó
Tiếp theo

Căn phòng to như vậy, bức bình phong tinh xảo, bàn trang điểm đẹp đẽ, tấm thảm Ba Tư đắt tiền được trải trên mặt đất, vậy mà có người quỳ trên đó.

Thân Đồ Vân nhìn nữ tử đang quỳ trên mặt đất và nhẹ nhàng gọi tên cô nương “Tuyết Dao?”

“Có nô tỳ.” Tuyết Dao nhìn Thân Đồ Vân trước mặt.

Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, chỉ cần thoa một lớp phấn trang điểm mỏng thôi cũng đủ mê hoặc biết bao nam nhân, đôi mắt thông minh ấy ngân ngấn nước, nhìn chằm chằm vào nàng như thể sẽ câu mất hồn nàng bất cứ lúc nào, nàng rất mệt mỏi, giống như một con mèo lười biếng dựa vào gối.

Nào có ai dám lên tiếng oán trách nào nằm hay ngồi, chỉ nói nàng là một mỹ nữ nằm nghiêng, khí chất thanh tao, lười biếng, nếu không phải vì chuyện được ở lại, thì bình thường nàng cũng không dám tới gần người như vậy.

Bởi vì loại khí chất này thường chỉ có người đắm chìm trong vinh hoa phú quý mới có, hoàn toàn không liên quan gì tới thế giới của nàng.

Nhưng hiện tại nàng không nghĩ được nhiều như vậy, nàng chỉ muốn đạt được mục đích.

“Ngươi muốn được ở bên cạnh hầu hạ ta?” Thân Đồ Vân nghịch mặt dây chuyền hổ phách, nhìn con dế bên trong.

“Vâng.” Tuyết Dao gật đầu, mẹ và tỷ tỷ của nàng đã bị sòng bạc Vĩnh Thịnh bắt đi, nàng phải đi tìm họ, Tuyết Dao tự nhủ.

“Tại sao?” Thân Đồ Vân nhìn nàng hỏi: “Ngươi thiếu tiền à?” Nàng nhìn Tuyết Dao, trông nàng không phải người thiếu tiền, cho nên không hề có cảm giác lo lắng như vậy, chẳng lẽ muốn tới đây tìm người thân?

“Ta…” Tuyết Dao không ngừng tự mắng bản thân, sao nàng có thể quên chuyện tìm một lý do được chứ, Triệu Như Ngu cứ thế mà bỏ mình lại đây.

Thân Đồ Vân không vội vạch trần nàng, hỏi Tuyết Dao, “Còn thiếu bao nhiêu?”

“…” Tuyết Dao không nói được gì.

“Căn bản là không có! Ai kêu ngươi tới đây? Đại ca? Tam tỷ? Hay là mẫu thân?” Thân Đồ Vân hỏi, buông miếng hổ phách trong tay ra, nhìn Tuyết Dao đang quỳ trên mặt đất.

“Nô tỳ… nguyện ý ở lại hầu hạ vì tiểu thư.” Tuyết Dao chỉ biết quỳ trên mặt đất quỳ lạy, hi vọng sẽ qua được chuyện này.

“Còn có thể nói những lời hoa mỹ như vậy?” Thân Đồ Vân dùng tay trái chống đỡ đầu, lười biếng nhìn nàng, nhưng ánh mắt lại có chút lóe lên, tựa hồ đang có dự định gì đó.

Trong mắt Tuyết Dao, dáng vẻ nửa ngả nửa nghiêng của Thân Đồ Vân là một cảnh đẹp nhân gian, nhưng câu hỏi của nàng khiến Tuyết Dao có chút sợ hãi, một câu hỏi sắc bén và thủ đoạn như vậy khiến nàng không thể đối phó được.

“Nô tỳ…” Nhưng nàng lại không có cách nào để mở miệng.

Thân Đồ Vân không đợi nàng nói xong, đã nhắm mắt lại nói: “Ta nói gì ngươi đều sẽ làm?” Nàng ngồi dậy, nhìn Tuyết Dao.

“Phải.” Tuyết Dao gật đầu, nàng muốn ở lại, thậm chí nàng sẵn sàng làm bất cứ điều gì để ở lại!

“Được rồi, vậy cởi y phục ra đi.” Thân Đồ Vân nói.

“Sao ạ?” Tuyết Dao sững sờ nhìn Thân Đồ Vân, nàng ta… vừa nói cái gì?

“Nếu không làm thì cút ra ngoài, đừng lãng phí thời gian của ta.” Thân Đồ Vân vẫn không mở mắt.

Mơ màng một lúc, nàng nghe thấy tiếng cởi y phục thì không khỏi cười khẩy nói: “Chờ đã.”

Tiếng cọ xát trên vải dừng lại, nàng nói: “Bất cứ lúc nào trong phòng này cũng có ba hộ vệ, nếu ngươi thực sự cởi ra, đồng nghĩa với việc sẽ bị ba người nhìn thấy.”

Căn phòng im lặng một hồi, Thân Đồ Vân mở mắt ra nhìn Tuyết Dao nói: “Ngươi không dám sao? Vậy thì cút đi, đừng lãng phí thời gian của ta, mau chóng đi ra ngoài, khó coi.” Nàng tựa vào gối êm ái.

“Không thể nào, trong phòng này ngoài người và ta ra thì không còn ai nữa.” Tuyết Dao nói một cách chắc chắn, nhìn nữ tử trước mặt, nàng không hiểu sao lại thấy sợ hãi chính mình.

“Vậy sao, nếu đã biết vậy sao ngươi không làm theo lời ta yêu cầu.” Thân Đồ Vân nói, cầm cây quạt bên hông lên, dùng tay cầm xoa xoa trán.

Có người từng nhận xét về Thân Đồ Vân, nàng vừa lười biếng lại quyến rũ, nàng ấy mặc dù không có dáng vẻ của một nữ tử giang hồ, nhưng lại cực kỳ khó đoán, giống như cái tên của nàng, Vân.

Sau một hồi quần áo cọ xát, Thân Đồ Vân phát hiện Tuyết Dao đã thực sự cởi sạch quần áo của mình, nàng nhướng mày.

Có đủ can đảm?

Ngay cả đối với một nữ tử, cởi quần áo trước mặt một nữ tử khác là vô cùng ngại ngùng, nhưng có lẽ chính sự bình tĩnh của Thân Đồ Vân đã khiến Tuyết Dao cũng bình tĩnh lại, nàng thực sự đã cởi ra.

Nhìn Thân Đồ Vân trước mặt, trong mắt lộ ra một tia hứng thú.

Cuối cùng nàng cũng nhìn thẳng vào Tuyết Dao, nhìn Tuyết Dao chỉ mặc mỗi lớp áo trong, liền đứng dậy, đi tới, hỏi: “Cảm thấy xấu hổ à?”

Nàng cố tình dùng tay cầm quạt cào lên vai trần của Tuyết Dao, nhìn cơ thể đối phương hơi run lên vì hành động của mình.

Tuyết Dao cảm nhận được giọng nói của Thân Đồ Vân thì thầm vào tai mình: “Ta bảo ngươi cởi, ngươi liền cởi, không hề có một chút ngượng ngùng của nữ nhân, không biết xấu hổ? Không biết cảm thấy ngượng?”

Nghe giọng nói của nàng, cảm giác khi tay quạt cứng rắn cào nhẹ vào lưng, Tuyết Dao run lên, vừa hành động Thân Đồ Vân vừa nói, nàng rất xấu hổ, tự hỏi bản thân tại sao trước mặt nữ tử này lại phải cởi quần áo, tôn nghiêm đi đâu hết cả rồi.

Nàng bối rối, không có bất kỳ câu trả lời nào.

“Ngươi quyết tâm như vậy, lại chỉ cởi một nửa quần áo thôi?” Thân Đồ Vân vòng qua Tuyết Dao, nhìn chiếc cằm đang siết chặt cứng đờ của nàng, khẽ nhếch mép, giơ tay cầm quạt nâng cằm nàng lên.

“…” Tuyết Dao biết nàng muốn nói gì, nếu phải cởi thì sẽ phải cởi toàn bộ, nàng biết Thân Đồ Vân đang muốn thăm dò quyết tâm của mình, nhưng…Tuyết Dao cụp mắt xuống, nàng đáng bị như vậy sao?

… Không cảm thấy xấu hổ? Không biết xấu hổ?

Giọng nói giễu cợt của Thân Đồ Vân khiến nàng sợ hãi co rúm người lại, nàng thật sự định làm chuyện này sao?

“Cởi y phục ra có thể ở bên cạnh ta, người như vậy, bên ngoài có rất nhiều, vì sao ta phải giữ ngươi lại?” Thân Đồ Vân cố ý nói, nhìn dáng vẻ Tuyết Dao chật vật, trên môi nở nụ cười.

Ngươi cảm thấy bản thân mình sạch sẽ sao?

Các người vẫn chưa bị nhiễm bẩn mà thôi, Thân Đồ Vân nghĩ, nhìn Tuyết Dao trước mặt, trên mặt chật vật cùng phẫn hận không khỏi nở nụ cười.

Khi Tuyết Dao nghe Thân Đồ Vân nói lời này, nàng nắm chặt tay lại, nhìn Tuyết Dao đang ngơ ngác dần trở nên cứng rắn, ánh mắt Thân Đồ Vân quét qua bờ vai trần của nàng, thì thầm, “Bây giờ ngươi vẫn còn cơ hội, mặc quần áo vào rồi cút ra khỏi phòng, đừng vì bất cứ mục đích nào mà biến bản thân mình thành như vậy.”

“Cởi ra rồi, ta có thể ở lại?” Tuyết Dao vẫn cố chấp hỏi.

“Nếu ngươi dám” Thân Đồ Vân nói.

Tuyết Dao nhìn nàng, nàng cởi nốt lớp y phục mỏng bên trong, hoàn toàn trần trụi trước mặt đối phương.

Khi nàng vừa cởi quần áo ra, không khí xung quanh vô cùng lạnh lẽo, cảm giác lạnh lẽo này giống như một mũi dao đang sỉ nhục Tuyết Dao, nó đang đục khoét, rạch nát lòng tự tôn của nàng, khiến nàng thực sự muốn lập tức rời khỏi đây!

Mà nữ nhân trước mặt nàng, không chút nào dao động, thậm chí quá mức bình tĩnh, giống như nhục nhã mà nàng mất đi, trước mặt người này đều không đáng một đồng.

“Đã từng nghe nói ta thích nữ sắc chưa?” Thân Đồ Vân nói, nhìn khuôn mặt Tuyết Dao lóe lên vẻ không tin, dáng vẻ ép buộc bản thân mình phải bình tĩnh lại, căn bản không thể che dấu được vẻ mặt hoảng sợ.

Giống như một con vật nhỏ, kêu gào tuyệt vọng, nhưng không có cách nào để ngăn chặn nó.

Thân Đồ Vân theo dõi động tác của nàng, đi tới gần cười nói: “Lại đây hôn ta.”

Tuyết Dao nhìn nàng chằm chằm, nữ tử này đang nói cái gì vậy!

Làm sao nàng có thể hôn một nữ tử!

Nàng nhìn Thân Đồ Vân, vào lúc này, trong mắt Tuyết Dao, Thân Đồ Vân đáng sợ như một ác quỷ.

“Không dám sao?” Thân Đồ Vân nhìn nàng, châm chọc nói: “Để ta thẳng thắn một chút, khi ngươi hôn ta, ta sẽ càng đòi hỏi nhiều hơn.” Nàng bước đến bên cạnh Tuyết Dao, sát lại gần bên khẽ nói vào tai nàng, “Ta sẽ xem ngươi như kỹ nữ mà chơi đùa.”

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tuyết Dao, Thân Đồ Vân mỉm cười, nàng thích điều này nhất, dùng lời nói mà hạ gục một người quá dễ dàng, nhất là đối với một nữ tử vẫn chưa trải sự đời, chỉ cần có một lỗ thủng trong lòng là sẽ bị xé nát, bọn họ sẽ khóc lóc rồi bỏ chạy, cuối cùng nàng mới được hoàn toàn thanh tĩnh.

Tuyết Dao nhìn Thân Đồ Vân, không hiểu tại sao nữ tử này lại hống hách như vậy!

“Ngươi! … Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?” Tuyết Dao hỏi, nàng có khả năng làm được chuyện này, cũng có lúc tức giận cùng bốc đồng.

Nhưng chính sự không sợ hãi của Thân Đồ Vân đã khiến nàng không thể động thủ.

“Nếu nhiệm vụ của ngươi là giết ta, ngươi sẽ không lãng phí nhiều cơ hội và thời gian như vậy.” Thân ĐồVân nhìn nàng, ý nói cuộc đối đầu này cũng nên đến hồi kết thúc rồi.

Nàng thay đổi tâm trạng, nhìn Tuyết Dao đầy thương hại, “Đủ chưa. Đủ rồi thì mặc quần áo vào rồi rời khỏi phòng của ta!”

Thay vào đó, Tuyết Dao phản đối, “Ngươi nói ta có thể ở lại!” Nàng đã đáp ứng yêu cầu của Thân Đồ Vân. Sau khi nữ tử này đưa ra một loạt yêu cầu đáng xấu hổ, bây giờ lại muốn đuổi nàng đi?

“Ở lại?” Thân Đồ Vân nhìn nàng, dùng tay cầm quạt vỗ vào má nàng, từng chữ từng câu hỏi: “Ngươi nghĩ mình đã làm đủ chưa? Như vậy ngươi có tư cách đứng trước mặt ta đều đưa ra điều kiện?”

“Tiểu cô nương, hình như ngươi quên mất, là người quỳ xuống cầu xin ta giữ mình lại.” Thân Đồ Vân nhìn nàng, “Ta mới là người quyết định.”

“Nhưng ta đã làm như ngươi nói,” Tuyết Dao nói.

“Làm như ta nói? Không phải ngươi bày ra dáng vẻ không cam lòng mà cởi y phục ra sao?” Thân Đồ Vân vừa hỏi vừa mở quạt từng chút một nhìn hoa văn trên đó.

“Nếu không thì sao?” Tuyết Dao không biết phải nói gì.

Thân Đồ Vân dường như nghe thấy một câu chuyện cười nào đó, nàng cầm quạt che mặt, ngẩng đầu nhìn Tuyết Dao, “Vậy bây giờ ngươi cảm thấy xấu hổ sao? Nhục nhã? Cảm thấy mình giống như kỹ nữ bị ô nhục?”

Đôi mắt dụ dỗ ấy, giống như một con hồ ly có thể đọc được lòng người, ánh lên ánh sáng quyến rũ.

Mỗi câu hỏi nàng hỏi đều đánh thẳng vào trái tim của Tuyết Dao, nàng nhìn chằm chằm vào Thân Đồ Vân, người đang mặc một bộ quần áo lộng lẫy, nhưng không thể nói một lời để bác bỏ.

Đúng như Thân Đồ Vân nói, nàng cảm thấy nhục nhã và xấu hổ, nữ tử này có thể là một ác quỷ có thể đọc được suy nghĩ của người khác?

Thân Đồ Vân không định buông tha cho nàng, lạnh lùng hỏi: “Tiểu cô nương, ngoài lạc hồng đêm đầu tiên, ngươi có cái gì so được với kỹ nữ đây?”

Câu nói này giống như một cái tát trời giáng vào mặt, Tuyết Dao hai mắt sáng rực sao vàng, nàng… nàng còn không bằng kỹ nữ?!

Thân Đồ Vân đi tới trước mặt Tuyết Dao, ngồi xổm xuống, hai người nhìn nhau, “Ngươi biết đối thơ? Có tài cán gì? Khiến nam nhân có thể vì ngươi mà bỏ tiền ra?”

Đôi mắt phượng tinh xảo miêu tả, so với đôi mắt hạnh thuần khiết, Tuyết Dao cảm thấy đáng sợ, đôi mắt của nữ tử này thật sâu, đang mê man nghe lời chủ nhân, đôi mắt đen đến mức không thể nhìn thấy gì cả, là đôi mắt đã từng nhìn thấy địa ngục. .

Thân Đồ Vân lạnh lùng nói: “Ở trong mắt ta, ngươi còn không bằng kỹ nữ, tốt nhất ngươi trở về đi! Kéo góc váy mẹ khóc, sau đó liền quên chuyện này đi, dù sao thì ngươi cũng không mất gì cả. ”

Nhưng từ “mẹ” đã nhắc ngở Tuyết Dao rằng mẹ và tỷ tỷ của nàng đã bị người của Vĩnh Thịnh bắt đi!

“Mẹ của ta bị các ngươi bắt đi rồi.” Tuyết Dao gầm lên, tức giận nhìn Thân Đồ Vân.

Căn phòng rơi vào im lặng.

Thân Đồ Vân ngồi xổm trước mặt Tuyết Dao, cúi đầu xuống, chiếc trâm ở trên đầu nàng nhẹ nhàng đung đưa trước mắt Tuyết Dao.

Tuyết Dao nhìn nàng thở hổn hển rồi bình tĩnh lại, nàng trừng mắt nhìn Thân Đồ Vân, rốt cuộc ngươi có biết Thân Đồ gia của mình quá đáng như thế nào không?

Cha và ca ca của ta bị các ngươi lừa vào mỏ vì cờ bạc, mẹ và tỷ tỷ đều bị các người bán đi, các người còn làm nhục ta như vậy!

Các ngươi không cảm thấy những việc mình làm, không có chút nhân tính nào sao?

Nàng nhìn chằm chằm vào bờ vai đang run rẩy của Thân Đồ Vân, muốn xem nữ tử trước mặt này có cảm thấy một chút áy náy nào không?

Thân Đồ Vân cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng điều đó khác xa với những gì Tuyết Dao tưởng tượng.

“Ha ha…” Thân Đồ Vân cười một tràng.

Điều này làm cho Tuyết Dao cảm thấy như rơi vào hố băng, nàng nhìn Thân Đồ Vân, nữ tử này thật giống như một ác ma, không có lương tâm sao?

Thân Đồ Vân cười một tiếng, sau đó nàng lấy khăn tay lau nước mắt trên khóe mắt, nhìn Tuyết Dao cô nương trước mặt.

Khuôn mặt ngây thơ, sững sờ, bối rối, không dám tin và non nớt của Tuyết Dao, kiểu ngây thơ vốn có của một cô gái, thật khiến người ta muốn… hủy hoại nàng!

Và nàng cũng đã làm thế.

Nàng nhìn Tuyết Dao, nói ra những lời tàn nhẫn nhất.

“Vậy thì sao?”

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây