Chương 3
Trì Thanh không ngờ Bạch Mạt Trừng lại ngất đi như vậy. Nhìn gương mặt tái nhợt phủ một lớp mồ hôi mỏng, cùng đôi mày nhíu chặt kia, nàng liền dập tàn thuốc đang ấn trên vai đối phương. Đập vào mắt nàng là một lỗ thủng máu thịt be bét do bị bỏng. Làn da trắng trẻo xung quanh đã bị đầu thuốc thiêu cháy thành màu đen, máu tươi từ vết thương không ngừng trào ra, chảy xuống thân thể đầy những vết bầm tím tím tái của Bạch Mạt Trừng, trông thực sự có phần rợn người.
Thấy vết thương nghiêm trọng đến thế, Trì Thanh cúi người xuống, nhẹ nhàng thổi sạch tàn thuốc còn sót trong miệng vết bỏng. Thấy người dưới thân vì đau đớn mà cau mày dữ dội hơn, trong lòng nàng chợt dấy lên một tia đau âm ỉ, tựa như có một mũi kim nhỏ xuyên qua trái tim nàng trong thoáng chốc.
Phản ứng kỳ lạ này khiến Trì Thanh không hiểu nổi chính mình. Nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ trên đời này thực sự tồn tại thứ gọi là cảm ứng tâm linh? Nếu không, tại sao khi thấy Bạch Mạt Trừng khổ sở đến vậy, nàng cũng cảm thấy không dễ chịu chút nào? Xem ra, nàng vẫn không thể thật sự tàn nhẫn được. Dù cho người này năm năm trước đã phản bội nàng không chút do dự, nàng vẫn không thể xem Bạch Mạt Trừng như người nhà họ Bạch. Dù sao, đây là đứa con gái nàng mang thai mười tháng rồi sinh ra, là cốt nhục ruột rà của nàng.
“Haiz…” Trì Thanh thở dài một hơi, rồi đứng dậy, bế người đang nằm bất tỉnh trên mặt đất lên đặt lên giường. Trước đây, nàng chưa từng có tiếp xúc thân mật gì với Bạch Mạt Trừng, chứ đừng nói đến việc ôm lấy nàng. Nhưng khi bế người dậy, Trì Thanh mới nhận ra thân thể của Bạch Mạt Trừng nhẹ đến mức đáng sợ.
Nàng cao tới một mét bảy lăm, cân nặng hơn một trăm cân một chút. Vậy mà Bạch Mạt Trừng chỉ thấp hơn nàng một phân, nhưng khi ôm vào lòng, lại nhẹ như thể đang bế một đứa trẻ. Xem ra thân thể này thật sự quá tệ, nếu không thì cũng chẳng đến mức gầy yếu đến như thế. Nhìn khuôn mặt hốc hác trong vòng tay, Trì Thanh khẽ đặt Bạch Mạt Trừng lên giường, rồi xoay người vào phòng tắm.
Khi trở ra, trong tay nàng đã có thêm một chậu nước và khăn mặt. Hơi nước nóng bốc lên mờ ảo, khiến không khí lạnh lẽo trong phòng cũng dịu lại ít nhiều. Nàng thấm khăn vào nước ấm, vắt khô rồi trở lại bên giường. Đứng bên mép giường, Trì Thanh từ trên cao nhìn xuống Bạch Mạt Trừng đang hôn mê, chậm rãi đặt khăn lên trán nàng.
“Ưm…” Có lẽ khăn quá nóng, Bạch Mạt Trừng vô thức khẽ rên một tiếng, rồi vòng hai tay ôm chặt lấy thân mình. Là người từng trải qua cảm giác không an toàn, Trì Thanh hiểu rõ tư thế bắt chéo hai tay trước ngực đó có ý nghĩa gì.
Chỉ khi chìm vào giấc ngủ sâu, con người mới thật sự hoàn toàn thư giãn. Việc Bạch Mạt Trừng làm động tác ấy ngay cả trong lúc hôn mê đã cho thấy nàng không thể nào ngủ say, chỉ cần có chút động tĩnh là lập tức tỉnh lại. Cho dù là ngất đi, nàng vẫn theo bản năng mà bảo vệ chính mình.
Nhìn dáng vẻ ấy của nàng, Trì Thanh bất giác nghĩ đến bản thân mình. Bạch Mạt như vậy, còn nàng, há chẳng phải cũng thế sao? Dù đã trốn khỏi nơi đó, suốt hơn hai mươi năm qua, mỗi đêm nàng đều giữ thói quen đặt một khẩu súng dưới gối. Trì Thanh cũng biết làm thế không tốt, từng thử để súng trên tủ đầu giường. Thế nhưng, chỉ cần rời khỏi khẩu súng, nàng liền mất hết cảm giác an toàn. Những cơn mất ngủ triền miên khiến nàng tiều tụy không chịu nổi.
Sau khi nhận ra bản thân chẳng thể làm được điều trái tim mong muốn, Trì Thanh dứt khoát từ bỏ việc cố gắng. Nàng cứ tiếp tục đặt súng dưới gối, cho dù phải sống cả đời như thế, nàng cũng chẳng thấy có gì không ổn. Dù sao, trên đời này, những người có thể khiến nàng cảm thấy an toàn… đã không còn nữa. Nàng cũng chẳng cần phải để tâm đến suy nghĩ của người nằm cạnh bên, bởi vì, nàng vĩnh viễn chỉ có thể là một kẻ cô độc.
Đúng lúc Trì Thanh còn đang thất thần, chiếc khăn trong tay nàng đã nguội ngắt từ lúc nào. Nàng bừng tỉnh lại, nhúng khăn vào nước ấm một lần nữa, định lau người cho Bạch Mạt Trừng. Thế nhưng, mặc cho nàng dùng sức thế nào để kéo hai cánh tay đang bắt chéo trước ngực đối phương ra, người kia vẫn kiên quyết ôm chặt lấy bản thân, không chịu buông.
Tình cảnh như vậy khiến Trì Thanh bắt đầu cảm thấy bực bội. Nàng dồn hết sức lực, toan cưỡng ép gỡ hai tay kia ra, nhưng trong lúc giằng co lại vô ý kéo động đến vết bỏng trên vai đối phương. Để tránh gây tổn thương lần hai, cuối cùng, Trì Thanh đành phải chọn cách nhẹ nhàng hơn, chậm rãi gỡ tay Bạch Mạt Trừng ra.
“Ta muốn lau người cho ngươi, buông tay ra.” Trì Thanh khẽ giọng nói với Bạch Mạt Trừng. Nhưng sau khi lời nàng rơi xuống, cả căn phòng vẫn yên lặng đến kỳ lạ, không ai đáp lại nàng, cũng chẳng ai làm theo lời nàng.
Thấy Bạch Mạt Trừng vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy thân mình, chẳng có chút biến chuyển nào, Trì Thanh lại lặp lại lời vừa rồi.
Thế nhưng, cho dù nàng lặp lại bao nhiêu lần, Bạch Mạt Trừng vẫn hoàn toàn bất động. Mà chính nàng lại giống như kẻ thần kinh, cứ một mực lẩm bẩm “buông tay ra”. Trì Thanh thầm nghĩ, đến khi tỉnh táo Bạch Mạt Trừng còn chẳng biết nghe lời, huống hồ giờ đây nàng đang chìm trong giấc ngủ, làm sao có thể chế ngự được phản xạ bản năng này?
Bất đắc dĩ, Trì Thanh đành đưa tay đặt lên hai cánh tay gầy guộc nhưng lại đầy sức lực ấy, nhẹ nhàng vuốt ve. Nàng phát hiện, da thịt của Bạch Mạt Trừng rất mềm, rất mịn, thậm chí còn tốt hơn cả người cùng trang lứa. Bảo sao, chỉ cần bị roi da quật nhẹ một cái, liền để lại vết rõ ràng đến thế.
“Bạch Mạt Trừng, buông tay ra, để ta lau người cho ngươi.” Trì Thanh chưa từng nghĩ, có một ngày mình lại phải dùng giọng dịu dàng như vậy để nói chuyện với Bạch Mạt Trừng. Mãi đến khi câu nói kết thúc, sắc mặt nàng đã đen lại như Bao Công. Phải biết, với tính cách của Trì Thanh, bắt nàng lặp lại một câu đến hai lần đã khó, huống hồ là nói với ngữ điệu ôn hòa như thế?
Nào ngờ, người trên giường sau khi nghe nàng nói, lại bắt đầu lắc đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm vài thứ lung tung. Trì Thanh ghé sát tai lại, muốn nghe xem nàng ta đang nói gì. Nhưng vừa cúi người xuống, thân thể nàng liền bị đối phương ôm chặt lấy, khiến nàng không kịp phòng bị, suýt nữa thì ngã vào lòng Bạch Mạt Trừng.
Biến cố bất ngờ này khiến Trì Thanh giật mình. Phản ứng đầu tiên của nàng là cho rằng Bạch Mạt Trừng đang diễn trò, mục đích là để một lần nữa trốn khỏi nàng. Nghĩ đến đó, Trì Thanh liền bắt đầu vùng vẫy hết sức. Nhưng điều nàng không ngờ là sức lực của Bạch Mạt Trừng lại mạnh đến vậy, dù nàng đã cố hết sức để chống đẩy, thân thể vẫn bị đối phương quấn chặt lấy, không thể nhúc nhích chút nào.
Trong lúc hoảng loạn, tay Trì Thanh vô tình chạm vào miệng vết bỏng trên vai Bạch Mạt Trừng. Vết thương vốn đã cầm máu, vì cú chạm ấy mà máu lại tuôn ra. Trì Thanh rõ ràng cảm nhận được người dưới thân đang run lên vì đau, nhưng Bạch Mạt Trừng vẫn cứng đầu không chịu buông tay.
“Thanh… đừng rời khỏi ta…” Lúc này, bên tai nàng chợt vang lên một tiếng nói mang theo hơi thở nặng nề. Vì giọng Bạch Mạt Trừng quá nhỏ, lại thêm Trì Thanh đang giãy giụa không ngừng nên không nghe rõ. Nàng chỉ lờ mờ nghe thấy hai chữ “đừng rời”, còn phía trước là ai gọi thì hoàn toàn bỏ sót.
Nỗi nghi hoặc trong lòng khiến Trì Thanh càng thêm khó chịu. Nàng không biết, rốt cuộc là ai mà lại khiến Bạch Mạt Trừng đến cả trong giấc mộng cũng vẫn mãi không quên. Trong lòng đã không vừa ý, động tác trên tay nàng cũng theo đó mà mạnh bạo hơn nhiều.
Vết thương đang yên lành lại bị chính tay mình móc rách, Trì Thanh lại tựa như cố ý, tiếp tục đưa ngón tay ấn sâu vào trong. Cảm giác móng tay cắm vào da thịt mang theo sự dính nhớp và nóng rát của máu. Nhận thấy Bạch Mạt Trừng vì đau mà lơi đi chút sức lực, Trì Thanh liền lập tức siết chặt cổ tay nàng, mạnh mẽ bẻ sang một bên. Nàng tin rằng nếu đối phương đến giờ phút này vẫn không chịu buông mình ra, thì nàng tuyệt đối sẽ nhẫn tâm bẻ gãy cánh tay ấy, bất kể Bạch Mạt Trừng có là con gái ruột của mình hay không.
Lúc vừa thoát khỏi sự khống chế, việc đầu tiên Trì Thanh làm không phải là chỉnh lại quần áo hay lau sạch máu trên tay, mà là cúi đầu nhìn về phía người đang bị máu nhuộm đỏ một bên vai. Lúc này, Bạch Mạt Trừng đã không còn chút sức lực nào để nâng tay lên, hai cánh tay gầy gò như cành trúc mềm rũ buông xuống hai bên thân thể. Đến giờ, Trì Thanh mới có thể nhìn rõ những vết thương trên người nàng. Thế nhưng, chỉ một cái liếc mắt, nàng đã có chút hối hận.
Lúc mới sinh ra, Bạch Mạt Trừng đã là đứa trẻ khác biệt. Nàng là đứa trẻ xinh đẹp nhất bệnh viện, nhưng thân thể lại yếu ớt hơn những đứa trẻ khác rất nhiều. Ăn uống ít, thậm chí nhịp tim cũng chậm hơn người bình thường. Mặc cho là như thế, đứa bé ấy vẫn chưa từng nhận được lấy một chút yêu thương từ Trì Thanh.
Khi Bạch Mạt Trừng được mấy tháng tuổi, Trì Thanh đã tùy tiện tìm một người giữ trẻ, ném nàng cho đối phương trông nom. Tuy trả tiền rất hậu hĩnh, nhưng dù sao cũng chẳng phải con ruột của người ta, đương nhiên sẽ chẳng được chăm sóc tử tế, thành ra để sót lại không ít chuyện. Có khi người giữ trẻ quên cho nàng ăn, có khi để nàng va vào đâu đó bị thương, những việc như vậy xảy ra như cơm bữa.
Tình trạng này kéo dài đến năm Bạch Mạt Trừng tròn ba tuổi. Khi ấy, Trì Thanh cuối cùng cũng nhớ ra mình từng có một đứa con gái, thế là bất chợt nổi lên chút lương tâm, đem đứa trẻ ấy đón về nhà. Khi đó, Bạch Mạt Trừng còn chưa gầy như bây giờ, gương mặt tròn trịa vẫn còn chút thịt, làn da trắng trẻo, khoác trên người chiếc áo bông dày cộp, từ xa trông chẳng khác gì một búp bê sứ nhỏ xinh.
Thấy nàng rụt rè nhìn mình, sau cùng gọi một tiếng “mẹ”. Khi ấy, hai tiếng ấy đối với Trì Thanh mà nói chẳng khác gì sự chế nhạo, sự sỉ nhục. Chúng không phải là danh xưng vĩ đại như thiên hạ vẫn hay ca ngợi, mà chỉ là lời nhắc nhở tàn nhẫn về việc thân thể này từng dơ bẩn đến mức nào.
Những cái bạt tai vang dội liên tiếp giáng xuống. Bạch Mạt Trừng lúc ấy còn nhỏ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ vì cơn đau mà bật khóc nức nở. Nàng gào khóc đòi quay lại chỗ người giữ trẻ, nhưng chỉ cần Trì Thanh trừng mắt liếc một cái, nàng liền sợ đến nỗi không dám hé răng nữa. Nhìn đứa nhỏ xoa mặt với vẻ ấm ức, Trì Thanh liền thô bạo túm lấy cổ áo nàng, nhấc bổng cả người lên, giơ đến trước mặt mình.
“Từ bây giờ trở đi, ta muốn ngươi nhớ kỹ từng lời ta nói. Tên ngươi là Bạch Mạt Trừng, ngươi là người của nhà họ Bạch, là nỗi sỉ nhục của ta, càng là kẻ thù của ta.” Nếu nhớ không lầm, thì đây chính là câu đầu tiên mà Trì Thanh từng nói với Bạch Mạt Trừng.
Với một đứa trẻ mới ba tuổi, nàng không thể nào hiểu nổi hàm ý ẩn sau những lời kia. Thế nhưng, Bạch Mạt Trừng lại có thể nhìn thấy trong mắt Trì Thanh là sự chán ghét sâu sắc. Vì sợ hãi, nàng chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu. Và mối quan hệ giữa hai người, kể từ đó cũng dần thay đổi theo thời gian.
Ban đầu, Trì Thanh bắt Bạch Mạt Trừng học võ luyện thân. Mỗi lần như vậy, đứa nhỏ đều khóc lóc đòi không học. Trì Thanh không mắng chửi, không đánh đập, cũng chẳng dỗ dành, nàng chỉ đơn giản nhốt Bạch Mạt Trừng trong phòng, không cho ăn. Lâu dần, đứa nhỏ học được cách ngoan ngoãn, cũng bắt đầu biết nghe lời. Nàng hiểu, chỉ cần phản kháng Trì Thanh, thì nhất định sẽ bị trừng phạt.
Về sau, khi Bạch Mạt Trừng ngày một lớn lên, ngũ quan cũng dần nở rộ, thần sắc nơi chân mày lại càng giống Trì Thanh như đúc. Nhìn thấy vết nhơ khiến mình căm ghét lại ngày càng mang dáng dấp của chính mình, mỗi lần nhìn một cái, sự chán ghét trong lòng Trì Thanh như hóa thành quái vật, gào thét muốn phá tan thân thể nàng, chỉ để lao ra ngoài, xé nát gương mặt kia đến tan tác.
Thế là Trì Thanh bắt đầu hành hạ Bạch Mạt Trừng, dùng đủ mọi thủ đoạn để tra tấn nàng. Ban đầu là phạt đứng. Mỗi lần Bạch Mạt Trừng luyện tập không đạt yêu cầu, Trì Thanh liền bắt nàng đứng phạt ở góc tường suốt một đêm. Sáng hôm sau tiếp tục luyện, thất bại thì lại tiếp tục đứng đó.
Lần khiến nàng ấn tượng sâu sắc nhất là khi đứa trẻ vì quá buồn ngủ mà ngã từ vách leo núi không hề có biện pháp bảo hộ xuống đất, gãy luôn một chân. Kể từ đó, Trì Thanh không còn dùng hình phạt đứng nữa, mà đổi sang bắt quỳ hoặc dùng dây da đánh đập. Cái chân từng gãy vì không được dưỡng thương tử tế nên để lại di chứng nhẹ, mỗi khi trời mưa là lại đau nhức không thôi, thế mà vẫn bị bắt phải quỳ trên mặt đất lạnh như băng.
Trì Thanh nhận ra, từ dạo ấy, đứa trẻ từng có đôi mắt sáng long lanh nhìn mình, từng lén gọi mình là mẹ, đã không còn nữa.
Ngay sau đó là những đợt huấn luyện cường độ cao, đi kèm với hình phạt ngày càng tàn nhẫn và không kiêng dè của Trì Thanh. Tính cách của Bạch Mạt Trừng cũng theo đó mà dần khép kín, càng lúc càng ít nói. Cho đến khi, trong một lần trừng phạt, thuộc hạ của Trì Thanh lỡ tay làm hỏng con mắt bên trái của nàng. Từ lúc đó trở đi, Bạch Mạt Trừng hoàn toàn trở thành một người không còn muốn giao tiếp với bất kỳ ai nữa.
Trì Thanh còn nhớ rất rõ, suốt quãng thời gian đó, Bạch Mạt Trừng đã gần nửa năm không nói với nàng lấy một lời. Dù nàng có đánh, có bỏ đói thế nào, đối phương cũng chẳng thèm để ý đến nàng nữa. Trì Thanh ghét cái cảm giác ấy, càng ghét sự im lặng và thờ ơ của Bạch Mạt Trừng dành cho mình.
Cứ như thể… trong mắt nàng, mình chẳng còn là mẹ, chẳng còn là người thân, thậm chí chẳng còn là kẻ thù. Chỉ là người qua đường, kẻ xa lạ, nhìn một cái rồi quên mất.
Nhận ra bản thân lại đang nhớ về quá khứ, Trì Thanh khẽ lắc đầu, thầm than trong bụng: đúng là già rồi, càng ngày càng hay hoài niệm. Nàng ngồi xuống mép giường, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Bạch Mạt Trừng, nhẹ nhàng lau người cho nàng, cả đám máu loang trên vai cũng được nàng cẩn thận chùi sạch.
Chiếc khăn trắng bị nhuộm đỏ, thay cái mới, lại tiếp tục như cũ. Trì Thanh phát hiện, vết thương của Bạch Mạt Trừng hình như rất khó cầm máu, dù đã trôi qua một thời gian khá lâu, miệng vết bỏng kia vẫn không ngừng rỉ máu, lau thế nào cũng không sạch. Hơn nữa, da dẻ của Bạch Mạt Trừng lại rất trắng, khiến mỗi vết thương hiện rõ đến mức kinh hoàng.
Vất vả lắm mới cầm máu được, Trì Thanh mới có thời gian xử lý những vết thương khác trên người nàng. Nàng không rõ vừa nãy mình đã đánh bao nhiêu roi, chỉ biết toàn thân Bạch Mạt Trừng giờ đây đều là dấu tích tàn khốc do chính tay mình để lại. Xương quai xanh gầy guộc bị khoá thắt lưng quất đến sưng vù, bầm tím dày đặc dưới lớp da. Bụng dưới cũng đầy rẫy những vết roi đỏ lằn. Thế nhưng, nơi kinh khủng nhất lại không phải hai chỗ đó, mà là phần ngực – nơi sau cùng đã trở thành mục tiêu chính bị nàng tập trung đánh mạnh vào.
Ánh mắt Trì Thanh dừng lại ở bộ ngực đã thâm tím của Bạch Mạt Trừng. Năm năm không gặp, đứa bé gái ngày nào từng phẳng lì như trang giấy giờ đã hoàn toàn lột xác thành một người phụ nữ. Dù bị đánh đến biến dạng, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng đầy đặn, căng tròn rõ ràng, thậm chí còn lớn hơn nàng một bậc.
Nhìn vào bộ ngực ấy, trong lòng Trì Thanh dâng lên một cảm giác không sao diễn tả được.
Đó không phải là cảm khái “con gái nhà ta đã lớn”, không phải là đố kỵ giữa đàn bà với nhau, cũng chẳng phải thứ cảm xúc mẫu tử mà một người mẹ dành cho con gái. Còn đó rốt cuộc là cảm xúc gì… chính Trì Thanh cũng không nói rõ được. Nàng chỉ biết, nếu muốn chữa lành vết thương cho Bạch Mạt Trừng, thì nhất định phải xoa tan những chỗ bầm tím kia. Nhưng… nơi đó…
Chẳng lẽ, nàng thật sự phải tự tay mình làm chuyện đó?
Chỉ sợ, nếu đi nhờ người khác giúp, lại càng kỳ quặc hơn.