Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Tình Thiếu Nữ Luôn Là Thơ
  3. Chương 4
Trước đó
Tiếp theo

Chương 4

Nghĩ tới nghĩ lui, Trì Thanh vẫn quyết định tự tay bôi thuốc cho Bạch Mạt Trừng. Dù sao thì, những vết thương này đều là do chính tay nàng gây ra, lại còn nằm ở những chỗ kín đáo như thế. Tuy trước đây, mỗi lần làm Bạch Mạt Trừng bị thương xong, nàng đều tùy tiện ném cho đám người hầu nữ xử lý, nhưng Trì Thanh biết rõ, Bạch Mạt Trừng không thích bị người lạ nhìn thấy cơ thể.

Ban đầu, nàng là im lặng từ chối để người hầu bôi thuốc cho mình, về sau thì giả vờ mạnh mẽ như thể không có chuyện gì. Trì Thanh lúc đầu không hiểu vì sao Bạch Mạt Trừng lại làm vậy, mãi cho đến một đêm nọ, lúc đi ngang qua phòng nàng, nàng vô tình thấy Bạch Mạt Trừng mím chặt môi, cố gắng bôi thuốc cho vết thương trên lưng của mình. Khi đó nàng mới hiểu, thì ra đứa trẻ này không phải không muốn chữa trị vết thương, mà là không muốn mượn tay người khác để làm việc đó mà thôi.

Từ dạo đó, cứ mỗi tháng, Trì Thanh lại sai người đặt sẵn một ít thuốc ở ngăn kéo dưới giường của Bạch Mạt Trừng, để nàng tiện dùng. Thói quen ấy, ngay cả sau khi Bạch Mạt Trừng rời đi, cũng chưa từng thay đổi. Đúng như nàng đoán, thuốc trong ngăn kéo ấy vẫn luôn được thay mới.

Nàng lấy ra vài lọ thuốc mà Bạch Mạt Trừng cần dùng, lặng lẽ quan sát thân thể của nàng. Trên người người này bây giờ toàn là những vết thương do chính tay nàng vừa gây ra. Có vết bỏng do đầu thuốc lá, có vết quất do dây lưng, lại có cả bầm tím do khoá dây gây nên. Nghiêm trọng nhất là cái lỗ còn rỉ máu kia. Để tránh nhiễm trùng, Trì Thanh quyết định xử lý chỗ đó trước, rồi mới đến những nơi khác.

Nghĩ vậy, nàng vặn nắp lọ thuốc sát trùng, nghiêng từ từ, đổ vào cái lỗ máu vẫn còn vương tro thuốc lá ấy. Vết thương chạm vào thuốc, lập tức vang lên tiếng xèo xèo, như thứ âm thanh chói tai cứa vào tim gan, khiến người ta khó chịu. Nhìn thấy người đang hôn mê khẽ run lên vì đau, theo phản xạ muốn giơ tay sờ lên vai, Trì Thanh vội vàng giữ lấy tay Bạch Mạt Trừng, ngăn nàng chạm vào vết thương.

Nàng cũng không rõ vì sao bản thân lại làm như vậy, chỉ là khi thấy Bạch Mạt Trừng khổ sở như thế, bản năng liền hành động. Trì Thanh biết, nhất định nàng đang rất đau, nếu không thì sao ngay cả trong mơ cũng còn nhăn nhó đến thế.

Một lúc sau, thấy Bạch Mạt Trừng đã yên tĩnh trở lại, Trì Thanh vẫn không dám buông tay ngay, mà tiếp tục giữ lấy tay nàng, không chịu buông ra. Tay còn lại nhanh chóng lấy tăm bông, ba hai nhát đã moi hết tro thuốc trong lỗ máu ra. Nhìn vết thương lại bắt đầu rỉ máu, mắt Trì Thanh có phần nhức nhối. Nàng chớp mắt, lấy ra một tuýp thuốc trông như kem đánh răng, bóp một lượng thuốc mỡ, nhét đầy vào cái lỗ kia. Rất nhanh sau đó, máu cũng không còn chảy nữa.

Giải quyết xong vết thương phiền toái nhất, Trì Thanh mới thở phào một hơi, ánh mắt chuyển đến bộ ngực đang sưng tấy của Bạch Mạt Trừng. Nơi đó là một trong những chỗ mềm yếu nhất của nữ nhân, bình thường chỉ cần va chạm nhẹ thôi cũng đủ đau, huống gì là bị nàng quất bằng dây lưng mạnh đến thế. Nhìn hai khối thịt sưng vù lên cao vút kia, Trì Thanh nhíu mày, đổ rượu thuốc ra tay, ngập ngừng một lúc rồi cũng nhẹ nhàng đặt tay lên đó.

Trước kia, Trì Thanh chưa từng nghĩ tới chuyện có một ngày mình sẽ tự tay sờ vào nơi ấy của Bạch Mạt Trừng. Dù nàng không hề xa lạ với cơ thể nữ nhân, nhưng giây phút này lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ không sao nói rõ được. Bạch Mạt Trừng rất gầy, thế nhưng ngực nàng lại không hề nhỏ. Lúc cởi đồ giúp nàng ban nãy, Trì Thanh đã hơi sững sờ — không ngờ chỉ trong năm năm, người này lại có thể phát triển đến mức ấy.

So với ngày trước phẳng như tờ giấy, bộ ngực hiện tại của Bạch Mạt Trừng ít nhất đã là cúp C. Chạm lên hai khối thịt mềm mại căng tròn ấy, trong khoảnh khắc, Trì Thanh quên mất bản thân đang bôi thuốc, càng quên mất rằng người nằm trước mặt là con gái ruột của mình. Gương mặt nàng không còn trắng nhợt như thường, mà vương một tầng hồng nhạt, đến cả vành tai cũng hơi hơi nóng lên. Trì Thanh không hiểu vì sao cơ thể mình lại có phản ứng như vậy, và thứ nhiều nhất nàng cảm nhận được lúc này, là sự lúng túng.

Không chịu nổi cái cảm giác kỳ quặc ấy nữa, Trì Thanh rút tay lại, nheo mắt nhìn bộ ngực giờ đã bớt sưng của Bạch Mạt Trừng. Có lẽ là do tác dụng của thuốc, cũng có thể vì tay nàng xoa rất đúng cách. Lúc này, phần da thịt vốn bầm tím kia đã tiêu tan không ít, sắc màu cũng không còn đáng sợ như trước.

Trì Thanh muốn dừng lại tại đây, không chạm vào nơi đó của Bạch Mạt Trừng nữa. Thế nhưng, một ý nghĩ kỳ lạ, hoặc có lẽ là một thứ dục vọng, lại thúc đẩy nàng lần nữa đổ rượu thuốc ra tay, áp lên bộ ngực của Bạch Mạt Trừng. Thôi vậy, coi như đưa Phật thì đưa tới Tây. Trì Thanh tự nói với chính mình như thế. Nhưng nàng lại không nhận ra, trước kia, nàng chưa từng có sự giác ngộ như vậy.

Có lẽ là lần đầu bị người khác vuốt ve như thế, Bạch Mạt Trừng tỏ ra vô cùng bất an, cho dù đang hôn mê cũng sinh ra ý chống cự. Nhìn nàng không ngừng giơ tay định đẩy tay mình ra, nhưng sức lực quá yếu, đẩy thế nào cũng không có tác dụng, cuối cùng đành nắm chặt tay mình không chịu buông.

Thấy dáng vẻ không có cảm giác an toàn ấy của Bạch Mạt Trừng, trong lòng Trì Thanh cảm thấy không dễ chịu gì. Nàng biết, đứa trẻ này trở nên như bây giờ, tất cả đều là vì mình. Cho dù nàng có giả vờ mạnh mẽ đến đâu, rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi hai tuổi. Con cái nhà bình thường ở tuổi này có lẽ vừa mới tốt nghiệp đại học, đang đứng trước lựa chọn bước vào xã hội hay tiếp tục học lên. Thế nhưng đối với Bạch Mạt Trừng mà nói, ngay cả quyền được lựa chọn, nàng cũng không có.

Thời thơ ấu, nàng được bảo mẫu trông nom nuôi lớn, hoàn toàn không biết mẫu giáo là gì. Sau đó bị Trì Thanh đưa về, mỗi ngày chỉ có học với gia sư, bắt đầu những ngày tháng luyện tập khắc nghiệt và trừng phạt thể xác vô tình như ác mộng. Cuộc sống như vậy kéo dài mãi cho đến khi nàng rời khỏi Trì Thanh mới kết thúc. Còn sau đó, Bạch Mạt Trừng đã làm gì, có đi học hay không, Trì Thanh hoàn toàn không hay biết.

Nàng chỉ biết, tuổi thơ của Bạch Mạt Trừng là do chính tay mình hủy hoại, mà cả cuộc đời nàng, cũng vậy.

“Ưm…” Đúng lúc Trì Thanh đang thất thần, một tiếng rên rỉ yếu ớt truyền vào tai. Động tác trên tay nàng khựng lại, cúi đầu nhìn thì thấy Bạch Mạt Trừng đang dùng tay đẩy tay nàng đang đặt trên ngực nàng, môi khẽ hé, thở dốc từng hơi. Mà người gây ra tất cả những điều này, không nghi ngờ gì, chính là mình.

Đáng lẽ chỉ là xoa bóp nhẹ nhàng, chẳng biết từ lúc nào lại trở thành bóp nắn mạnh bạo, đến cả năm ngón tay cũng siết chặt lại mà ấn sâu vào. Nhìn bộ ngực của Bạch Mạt Trừng bị mình bóp đến biến dạng, ngay cả hai điểm hồng ở đỉnh ngực cũng vì kích thích vừa rồi mà căng cứng lên. Một cảm giác xấu hổ mãnh liệt hơn cả trước đó dâng lên trong lòng, khiến Trì Thanh giật bắn, lập tức rút hai tay về, đờ đẫn nhìn Bạch Mạt Trừng đang nằm trên giường.

Là một người phụ nữ trưởng thành, Trì Thanh biết rõ âm thanh mà Bạch Mạt Trừng vừa phát ra, cùng với phản ứng cơ thể nàng, có ý nghĩa gì. Giờ nhớ lại, từng chi tiết vẫn còn rõ ràng trong trí óc, không hề bị thời gian ngắn ngủi làm phai mờ. Âm thanh Bạch Mạt Trừng vừa phát ra, yếu ớt mà dịu dàng, kéo dài mà thăm thẳm vô cùng.

Tựa như một bản độc tấu violin tĩnh lặng, không có cao trào sôi trào cuồng nhiệt, cũng không có bi ai trầm thống đến đáy vực. Nó như một mặt hồ phẳng lặng nông cạn, dẫu bị gió thổi qua cũng không nổi sóng lớn, nhưng sẽ vĩnh viễn lưu lại trong ký ức người nghe, khó mà quên được.

Đây là lần đầu tiên Trì Thanh nghe thấy Bạch Mạt Trừng phát ra âm thanh yếu mềm đến vậy, lại thoáng thấy gò má nàng tái nhợt mà hơi hơi ửng hồng. Trì Thanh xoay người, không nhìn nàng nữa, đồng thời hít sâu vài hơi để điều chỉnh tâm trạng đang bất ổn trong lòng.

Sự lúng túng không lời lan khắp cả căn phòng. Dù rõ ràng biết sau khi tỉnh lại Bạch Mạt Trừng cũng sẽ không biết chuyện vừa rồi, Trì Thanh vẫn cảm thấy kỳ lạ vô cùng. Nàng không hiểu vì sao bản thân lại thấy hoảng loạn hay xấu hổ. Là mẫu thân của Bạch Mạt Trừng, cho dù chưa từng làm tròn một ngày trách nhiệm của người mẹ, thì quan hệ giữa hai người vẫn là sự thật không thể chối bỏ.

Là một người mẹ, bôi thuốc cho con gái, há chẳng phải chuyện thường tình sao? Suy nghĩ mãi, Trì Thanh vẫn không tìm ra nguồn cơn của cảm giác kỳ lạ kia, cuối cùng chỉ đành tự nhủ trong lòng như vậy. Nhớ đến những vết thương trên lưng Bạch Mạt Trừng, Trì Thanh lại bôi thêm chút dược tửu lên bụng nàng và những chỗ thương khác, rồi lật người nàng lại.

Nhưng điều khiến Trì Thanh không ngờ tới là lưng Bạch Mạt Trừng lại mang dáng vẻ kinh khủng đến vậy. Nhìn tấm lưng chỉ rộng hơn nửa cánh tay, ngoài những dấu vết nàng vừa đánh, còn có vô số sẹo mờ nhạt, nhiều đến mức đếm không xuể.

Trong đó, có vết đao, vết kiếm, vết thương, và cả những dấu tích kỳ quái, chẳng thể nói rõ do vũ khí nào gây ra. Sờ lên một vết đao dài chừng ba phân gần sát ngực, với nhãn lực và kinh nghiệm của Trì Thanh, nàng lập tức nhận ra, đây là nhát đâm xuyên từ sau lưng, không chút do dự.

Những vết thương trên lưng này, rõ ràng đều hình thành sau khi rời xa nàng. Thân thể này và gương mặt của Bạch Mạt Trừng tựa như hai thế giới cực đoan, một tốt một xấu, chẳng hề tương xứng. Nếu không tận mắt thấy Bạch Mạt Trừng ở đây, mà chỉ riêng lấy gương mặt và lưng nàng ra, chẳng ai tin rằng chúng thuộc về cùng một người.

Trì Thanh không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc là kẻ nào lại ra tay tàn nhẫn với Bạch Mạt Trừng như vậy, muốn lấy mạng đứa trẻ này. Dù người này là vết nhơ của nàng, là kẻ khiến nàng muốn hận, muốn đánh, muốn xóa sổ khỏi đời. Nhưng mạng của nàng là do ta ban, cũng chính là của ta. Ngoài ta ra, không ai được phép làm tổn thương Bạch Mạt Trừng.

Nghi hoặc trong lòng vì những vết thương đầy lưng Bạch Mạt Trừng lại tăng thêm một phần. Trì Thanh bôi dược tửu lên từng vết đỏ trên lưng nàng, cuối cùng đến chỗ thắt lưng đầy máu bầm. Nơi đó bị nàng dùng khóa thắt lưng đánh liên hồi, da thịt đã sưng phồng lên một mảng, ấn vào còn phát ra tiếng “cạch” giòn tan. Sau khi xác nhận xương bên trong không sao, Trì Thanh mới yên tâm xoa nắn chỗ máu bầm, đến khi nó tan ra mới dừng tay.

Thấy vết thương trên người Bạch Mạt Trừng đã được xử lý xong, Trì Thanh định thu dọn đồ đạc rời đi. Bấy giờ, nàng đột nhiên nhớ ra, hình như còn một chỗ thương chưa xử lý. Nhìn thân thể trần trụi của Bạch Mạt Trừng, cùng đôi chân khép chặt của nàng. Vết thương ở đó chắc không nhẹ, nếu bỏ mặc, e là sẽ để lại di chứng.

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng Trì Thanh vẫn quyết định xử lý hậu quả do mình gây ra. Nàng cất dược tửu vào ngăn kéo, đổi lấy một lọ thuốc chuyên trị vết thương ở những chỗ kín. Nhìn chằm chằm đôi chân thon dài mảnh mai của Bạch Mạt Trừng, Trì Thanh định tách ra để bôi thuốc cho nàng. Nào ngờ, tay nàng vừa chạm vào hai đầu gối tròn trịa, người bên dưới đã căng thẳng co rúm lại thành một khối.

Phản ứng bất ngờ của Bạch Mạt Trừng khiến Trì Thanh khó hiểu. Nhìn người kia cuộn tròn thân thể, không ngừng run rẩy, Trì Thanh nhíu mày, định dùng sức mạnh tách chân nàng ra. Nhưng nàng càng dùng lực, đối phương càng khép chặt. Tựa như ta là kẻ phạm tội, còn nàng là thiếu nữ đang dùng sức giãy giụa.

“Đừng… đừng…” Lúc này, giọng nói yếu ớt của Bạch Mạt Trừng lại vang lên bên tai, động tác trên tay Trì Thanh khựng lại, rồi nhìn về phía gương mặt nàng. Giờ đây, sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy. Hàm răng trắng muốt cắn chặt môi dưới, dù đã hằn sâu vào da thịt, nàng vẫn không chịu buông lỏng.

Nhìn cảnh ấy, Trì Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, định dùng cách cũ để khiến nàng thả lỏng. Nghĩ tới nghĩ lui, nàng thốt ra bốn chữ.

“Ta là Trì Thanh.”

Tuy chỉ là lời giới thiệu đơn giản, nhưng sau khi nghe câu ấy, cơ thể căng cứng của Bạch Mạt Trừng lại một lần nữa thả lỏng. Nhìn đôi lông mày nàng dần giãn ra, Trì Thanh đưa tay tách đôi chân nàng, lần này không gặp chút cản trở nào. Thậm chí, nàng còn có ảo giác rằng Bạch Mạt Trừng chủ động tách chân trước mặt mình.

Chướng ngại đã biến mất, nơi kín đáo nhất của nữ nhân cứ thế phơi bày trước mắt. Trì Thanh nhớ lại, lần đầu nàng nhìn nơi này của Bạch Mạt Trừng là khi nàng mười bốn tuổi, lần đầu có kinh nguyệt. Khi ấy, nơi đây nhỏ nhắn, non nớt, trơn nhẵn như đầu tiểu hòa thượng.

Giờ đây, cơ thể đã trưởng thành này chẳng còn dáng vẻ năm xưa. Nơi từng trơn nhẵn giờ được bao phủ bởi đám lông đen, bên dưới là đặc trưng nữ tính hồng phấn trong trẻo. Nhát đánh bằng thắt lưng vừa rồi rõ ràng rất nặng, nơi mỏng manh ấy đã có dấu hiệu sưng đỏ, ngay cả điểm trung tâm cũng bị nhuộm màu đỏ tươi.

Trì Thanh chỉ liếc qua một cái, rồi lập tức dời ánh mắt với tốc độ cực nhanh. Nàng cúi mắt, bôi thuốc mỡ lên tay, dựa vào trí nhớ mà thoa đều lên vùng sưng đỏ giữa hai chân Bạch Mạt Trừng. Thấy lông mày vừa giãn ra của nàng lại nhíu chặt, đôi chân đang tách ra như muốn khép lại, Trì Thanh vội rút tay về, tránh được một lần “kẹp chặt”.

Thấy mình rốt cuộc đã xử lý xong mọi vết thương trên người Bạch Mạt Trừng, Trì Thanh xoa đôi mắt mỏi nhừ, cảm giác như có những chấm sáng lấp loáng rối loạn trước mặt. Nàng chớp mắt, liếc nhìn bàn tay ướt đẫm mồ hôi, thầm than xử lý vết thương cho Bạch Mạt Trừng còn mệt hơn cả giết người. Vốn yêu thích sự sạch sẽ, Trì Thanh không muốn cả người đẫm mồ hôi mà đi lại, liền định vào phòng tắm tắm rửa.

Nhưng vừa lấy quần áo sạch, nàng chợt phát hiện bên giường Bạch Mạt Trừng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một nữ nhân. Người ấy đang nhìn cơ thể trần trụi của Bạch Mạt Trừng với vẻ mặt khinh miệt, trong mắt lóe lên tia giễu cợt và thích thú.

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
ân oán hắc bang, cưỡng đoạt chiếm hữu, incest, tình yêu ngược tâm

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây