Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Tôi Dựa Vào Rút Thẻ Để Tích Trữ Hàng Hóa Và Nuôi Con Trong Thế Giới Phế Thổ
  3. Chương 12
Trước đó
Tiếp theo

Chương 12

“Các ngươi tự dâng tới cửa thì đừng trách ta.” Lâm Nhiễm khẽ dùng chuôi đao gõ lên vách tường, mấy con zombie đang lảng vảng ở cửa cầu thang lập tức chú ý đến âm thanh. Thế nhưng vì trên người cô ám mùi máu tanh của zombie quá nồng, chúng nhất thời do dự, không biết có nên tấn công hay không.

Thấy sáu con zombie vẫn chưa xông về phía mình, Lâm Nhiễm lại gõ thêm vài cái lên vách. Lần này, chúng mới chắc chắn quả thật có động tĩnh, lập tức chen chúc nhau, tranh nhau lao thẳng tới chỗ cô.

Hành lang thoát hiểm vốn chật hẹp, chúng càng chen lấn thì lại càng bất lợi cho bản thân, ngược lại lại càng có lợi cho Lâm Nhiễm. Cô tung một cước đá vào con zombie lao tới đầu tiên, khiến con phía sau loạng choạng, còn hai con ở cuối cùng suýt nữa thì ngã nhào.

Đương nhiên Lâm Nhiễm hiểu rõ, cú đá ấy chẳng thể gây sát thương gì cho zombie, nhưng ít nhất có thể làm chậm tốc độ tấn công của chúng. Ngay khoảnh khắc ấy, cô vung đường đao chém phăng đầu con zombie nam đi đầu, máu tanh văng tung tóe. Năm con phía sau, hai con vấp phải xác gã nam zombie mà ngã dúi dụi, ba con còn lại tiếp tục lao tới chỗ cô.

Nhưng Lâm Nhiễm đã sớm chuẩn bị. Lúc này cô đã lui về tầng hai, đứng chờ sẵn ở cầu thang. Nhân lúc bọn chúng nhào tới, cô vác luôn một cái chum dưa muối không biết của nhà ai đặt đó, ném mạnh xuống.

“Bốp!” – chum gốm nện trúng ngay đầu con đi trước, khiến nó ngã lăn ra sau, kéo cả hai con phía sau đổ nhào theo.

Đây chính là khoảnh khắc mà Lâm Nhiễm chờ đợi. Cô giơ chân đạp mạnh lên người một con bên trái, rồi vung đường đao chém thẳng xuống đầu nó. Ngay khi con ở giữa đang gượng đứng dậy, cô rút đao xoay cổ tay, lưỡi đao lại phạt thêm một nhát vào nó, động tác nhanh gọn dứt khoát.

Đồng thời, một cú đá mạnh trúng ngay ngực khiến con ở giữa loạng choạng ngã ngửa, đường đao lại lia ngang chém xuống con bên trái, kết liễu nó ngay lập tức.

Vừa giải quyết xong, con zombie bên phải đã vùng dậy, nhào về phía Lâm Nhiễm. Cô lập tức đưa đầu gối thúc mạnh vào bụng con zombie nữ đó, đồng thời giơ trường đao ngang cổ nó, ra sức chém mạnh.

Máu tanh hôi phun tung tóe văng đầy lên mặt cô. Lâm Nhiễm nghiến răng, tung thêm một cú đá, đá văng con zombie lăn lông lốc xuống bậc thang, kéo theo cả con zombie ở giữa đang gượng dậy cũng ngã theo.

Con zombie ở giữa kia nhìn tuổi tác đã ngoài sáu bảy mươi, đầu tóc bạc trắng. Khi Lâm Nhiễm vung nhát chém đầu tiên, cô đã cảm giác rõ rệt xương cốt của nó giòn yếu. Còn con zombie bên phải vừa rồi thì hẳn từng là một người phụ nữ trẻ, vóc dáng thấp nhỏ, chiều cao chắc chưa tới một mét sáu.

Nhân lúc bọn chúng còn đang loạng choạng bò dậy, Lâm Nhiễm đã nhanh chóng lao tới. Một nhát đao kết liễu con zombie già nua, sau đó lưỡi đao khẽ xoay, gần như không cần dừng lại, cô liền xử lý luôn con zombie nữ trẻ tuổi kia.

Hai gã zombie nam ngã xuống lúc đầu lúc này cũng đã lần mò bò dậy. Thế nhưng vì mùi máu tanh trên người Lâm Nhiễm quá nặng, dựa vào cảm quan của chúng thì đã có tới sáu phần chắc chắn cô là “đồng loại”, nên chúng không dám hung hăng lao thẳng về phía cô.

Lúc này, cả người Lâm Nhiễm đã bị máu nhuộm đỏ. Quần áo, gương mặt, đôi tay, thậm chí cả lưỡi đường đao trong tay cũng thấm đẫm thứ dịch nhầy tanh hôi kia. Nếu không phải có ý chí thép để khống chế bản thân, chắc hẳn cô đã nôn thốc nôn tháo từ lâu rồi. Không hề nói quá, với bộ dạng hiện tại, nếu bước ra ngoài, cô đủ sức khiến người thường bị dọa chết khiếp.

Nhưng việc zombie không chủ động tấn công, không có nghĩa là Lâm Nhiễm sẽ bỏ qua cho chúng. Giờ đây, trong mắt cô, những con quái vật này toàn bộ đều chỉ là tinh hạch biết đi. Nghĩ vậy, Lâm Nhiễm thu đường đao lại, rút chiếc nỏ liên hợp đeo sau lưng ra. Cô muốn thử nghiệm xem có nhất định phải chém đầu mới giết được zombie, hay chỉ cần tổn thương nặng phần đầu là đủ.

Cô lập tức lắp một mũi tên, nhắm thẳng con zombie đang nhào tới phía mình mà bắn. Nỏ liên hợp có lực xuyên cực mạnh, khoảng cách chỉ ba bốn mét, nên phát bắn vô cùng chuẩn xác. Một mũi tên ghim thẳng vào giữa trán, zombie lập tức gục xuống, không dậy nổi nữa.

Không dám chần chừ, Lâm Nhiễm nhanh chóng nạp tên lần nữa, kéo cò. Mũi tên thứ hai lao vút đi, xuyên thủng thái dương của con zombie khác. Đến lúc này, sáu con zombie đang chặn ở cửa chính tầng một đã hoàn toàn bị cô xử lý sạch sẽ.

Lâm Nhiễm cúi nhìn cây nỏ trong tay. Công dụng thì quả thật tốt, nhưng nhược điểm chí mạng là thời gian nạp tên quá lâu. Với vài con zombie thì không sao, nhưng nếu gặp bầy đông, cô chắc chắn sẽ không kịp trở tay. Cách tốt nhất vẫn là phải kiếm được súng.

“Chúc mừng ký chủ, ngươi vừa tiêu diệt thêm 6 zombie. Hiện tại đã thu thập được 13 viên tinh hạch zombie cấp 1. Xin hãy tiếp tục cố gắng nhé ~” Trong đầu cô, âm thanh máy móc của hệ thống lại vang lên.

Bây giờ vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới tới 4 giờ chiều. Lâm Nhiễm không định liều lĩnh chạy ra chỗ đông người. Theo tình hình hiện tại, chỉ cần quanh quẩn trong khu chung cư này, việc thu thập đủ số lượng tinh hạch cũng đã gần như nắm chắc.

Quả thật sức lực tiêu hao không ít, Lâm Nhiễm vừa điều chỉnh hơi thở vừa bước ra khỏi toà nhà. Nhờ gương mặt và toàn thân đều đã bị máu zombie che lấp, mùi của người sống trên người cô hoàn toàn bị át đi.

Ngay khi vừa bước ra, cô liền chạm mặt hai con zombie mặc đồng phục của ban quản lý khu, trước đây hẳn là những nhân viên phụ trách tưới cây, chăm sóc thảm cỏ trong khuôn viên.

Hai con zombie đưa ánh mắt đục ngầu quét một vòng trên người Lâm Nhiễm, rồi dường như cho rằng cô chẳng giống con người, liền quay người định bỏ đi.

Khóe môi Lâm Nhiễm cong lên: Zombie không động tới ta? Nhưng ta nào đã nói sẽ để các ngươi rời đi…

Nghĩ vậy, Lâm Nhiễm lập tức lao thẳng về phía chúng. Cô vung đường đao trong tay, bổ mạnh xuống con zombie tóc húi cua bên trái. Sau đó, chân phải cô đạp mạnh lên lưng nó, hất nó chúi rạp xuống đất. Nhân thế, cô rút mạnh đường đao đang ghim trong xương sống của nó ra.

Con zombie còn lại thì vẫn ngây ngây đứng đó nhìn Lâm Nhiễm. Gương mặt vốn đã thối rữa, trên sống mũi còn treo một cặp kính gọng đen vỡ nát, dáng vẻ ngây dại, cơ thể cứng đờ, chẳng hề nhúc nhích. Nó dường như không hiểu: Đều là đồng loại cả, sao lại phải lao vào cắn xé nhau?

Thấy nó không chủ động tấn công, Lâm Nhiễm cũng chẳng vội. Cô nhanh chóng bước tới, giẫm chặt lên lưng gã húi cua đang giãy giụa, rồi lạnh lùng vung một nhát đao dứt khoát, chặt phăng xương sống. Máu đen tanh nồng phun ra, văng đầy lên người cô, thậm chí vài giọt còn lăn xuống cả gương mặt.

Ngay khoảnh khắc Lâm Nhiễm ra tay, trên tầng lầu vang lên những tiếng xôn xao. Không ít người nghe động đã rón rén nép bên khung cửa kính, dán mắt nhìn xuống dưới.

Trong số đó có Trương Minh ở căn hộ 2001. Vốn là con nhà giàu, khu dân cư Quang Hoa này chỉ là một trong vài bất động sản của hắn. Những ngày vừa qua, hắn vẫn sống cùng cô bạn gái nhỏ trong căn hộ này. Nào ngờ cả thành phố Giang Bắc lại biến thành thảm cảnh như hiện tại.

Giờ phút này, hắn đứng run rẩy bên cửa sổ, đưa ngón tay chỉ thẳng xuống dưới: “Không phải… không phải bọn họ đều là zombie sao? Sao lại có cảnh đồng loại giết lẫn nhau thế kia?”

Bên cạnh, Hứa Tiếu Doanh đã sợ hãi đến phát khóc. Vừa rồi, cô ta tận mắt nhìn thấy cái “zombie cầm đao” kia tàn nhẫn chém giết hai zombie khác, máu me bắn tung toé khắp nơi, cảnh tượng kinh hoàng đến cực điểm.

“Trương Minh, chúng ta phải làm sao bây giờ? Điện thoại của ba anh gọi được chưa? Có thể bảo ông ấy cho vệ sĩ tới bảo vệ chúng ta không? Em thật sự sợ lắm rồi, em sợ đến phát điên, cả thế giới này loạn hết rồi, loạn hết rồi!” – Hứa Tiếu Doanh vừa khóc vừa túm chặt cánh tay Trương Minh, giọng run rẩy.

“Anh biết chứ! Vừa rồi anh đã gọi cả chục cuộc mà chẳng ai nghe. Em tưởng anh không muốn sao? Mấy con quái vật chết tiệt này rốt cuộc là thế nào? Cảnh sát đâu hết rồi? Sao không ra tay diệt sạch đám quỷ dữ này đi?” – Trương Minh cũng bực tức, gầm gừ đáp lại.

Hắn ôm chặt Hứa Tiếu Doanh, run rẩy an ủi: “Yên tâm, toà nhà này chắc vẫn còn an toàn. Chỉ cần chúng ta không ra ngoài, lũ zombie kia sẽ không tìm tới. Chúng ta ở tầng 20, cho dù có chết thì cũng là đám người dưới lầu chết trước. Đừng sợ, đừng sợ…”

Mà lúc này, kẻ đang bị bọn họ nhầm tưởng là zombie – Lâm Nhiễm – gương mặt bê bết máu, trông hệt như một tu la vừa bước ra từ địa ngục. Cô mỉm cười với con zombie đeo kính ngây ngốc, rồi hai tay siết chặt trường đao, lao thẳng tới.

Một nhát đao sắc gọn chém xuống, sau đó cô tung chân đạp mạnh vào ngực zombie đeo kính, thuận thế rút đường đao ra, lại lạnh lùng bổ thêm một nhát vào xương sống nó. Máu tanh hôi phun tung tóe, tràn đầy không khí, hai con zombie cuối cùng cũng lặng lẽ gục hẳn xuống nền đất, vĩnh viễn bất động.

Lâm Nhiễm thoáng muốn giơ tay lau sạch vệt máu trên má, nhưng khi vừa nhấc tay lên, cô lại thấy không cần thiết nữa – bởi chính bàn tay mình cũng đã nhuộm đỏ máu từ lâu.

Cô nghĩ, có lẽ nên đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới tầng một xem sao. Trong cửa hàng chắc chắn sẽ có nhà vệ sinh, đến lúc đó giết xong zombie, cô có thể vào đó rửa sạch, tạm thời gột bớt mùi máu tanh trên người.

Nghĩ vậy, Lâm Nhiễm tiếp tục lê bước trong khu dân cư với toàn thân ám đầy máu tanh. Ngoại trừ việc mùi hôi thối khiến chính cô buồn nôn đến cực điểm, thì bọn zombie hầu như chẳng còn mấy hứng thú với cô nữa. Chúng đều coi Lâm Nhiễm là đồng loại, không còn chủ động tấn công.

Cứ thế, dựa vào lợi thế toàn thân dính máu zombie, cô vừa đi dọc trong khu vừa tiện tay chém giết từng con một. Đến khi tiến đến cửa siêu thị mini dưới tầng trệt, Lâm Nhiễm đã tiêu diệt được 45 con zombie. Cái giá phải trả chính là mùi máu tanh trên người đã dày đặc đến mức cô cảm thấy nếu không rửa sạch ngay, mình thật sự sẽ nôn ra.

Cô miễn cưỡng rút gói khăn giấy ra, lau sơ qua mặt, rồi đẩy cửa bước vào siêu thị mini.

Nhưng rõ ràng, vận may không mỉm cười với cô. Vừa đảo mắt một vòng, Lâm Nhiễm liền trông thấy năm con zombie đang lảng vảng bên trong. Cũng may, vì lý do quen thuộc, chúng dường như không tỏ ra hứng thú gì với “đồng loại toàn thân ám máu” này.

Năm con zombie có hình dáng khác nhau, chỉ có một điểm chung – trên cơ thể đều toát ra thứ mùi hôi thối, mục rữa nồng nặc.

Lâm Nhiễm khẽ thở dài. Cô siết chặt đường đao trong tay, lao nhanh đến gần một dãy kệ hàng. Ở đó, một con zombie nam vóc dáng thấp lùn đang loạng choạng đi lại. Vừa nghe tiếng động phía sau, nó lập tức hưng phấn gầm lên, lảo đảo quay về phía cô. Nhưng ngay khi lại gần, nó ngửi được mùi máu tanh trên người Lâm Nhiễm – mùi này còn nồng hơn chính mùi hôi thối của nó.

Vậy nên, con zombie thấp lùn kia ngay tức khắc mất hết hứng thú, chậm chạp dừng lại, ánh mắt đục ngầu vô thần.

 

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
Dị năng, mạt thế, ngọt, Nhẹ nhàng, Phế thổ, Sảng

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây