Chương 13
Lâm Nhiễm mặc kệ phản ứng của nó, hai tay giơ cao đường đao, bổ mạnh xuống cổ con zombie nam. Ngay sau đó, cô tung thêm một cú đá dứt khoát vào ngực nó, rút đao ra rồi vung tiếp nhát thứ hai. Chẳng bao lâu, con zombie ấy đã gục hẳn xuống đất, không còn động tĩnh.
Động tĩnh nơi cô vừa ra tay đã lập tức khiến bốn con zombie khác chú ý, chúng lảo đảo di chuyển về phía cô. Nhưng siêu thị mini chật hẹp, kệ hàng bày san sát như một mê cung. Khi bọn chúng đi vòng về phía sau, Lâm Nhiễm nhanh chân vòng qua phía trước, bất ngờ áp sát ngay sau lưng con zombie đi cuối cùng, lạnh lùng chém một nhát.
Zombie ấy hoàn toàn không kịp đề phòng. Lâm Nhiễm rút đao ra, liền vung tiếp nhát thứ hai, chấm dứt mạng sống nó.
Lúc này, ba con zombie còn lại cũng nghe động, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô, dường như vẫn đang phân vân dựa theo mùi máu tanh để phán đoán xem Lâm Nhiễm rốt cuộc có phải đồng loại hay không.
Nhưng Lâm Nhiễm chẳng bận tâm chúng nghĩ gì. Cô nâng đao, lao thẳng lên tấn công. Ba con zombie không ngờ bị tấn công bất ngờ, lại thêm trên người cô không mang mùi người sống khiến chúng không mấy cảnh giác. Vì vậy, Lâm Nhiễm rất nhanh chóng đã xử lý gọn cả ba.
“Chúc mừng ký chủ, đến hiện tại ngươi đã thu thập được 50 viên tinh hạch zombie cấp 1. Xin hãy tiếp tục cố gắng nhé ~” Trong đầu, giọng nói the thé của hệ thống lại vang lên.
Thực ra, cơ thể Lâm Nhiễm nào phải sắt thép. Cho dù cô có dẻo dai đến mấy, lúc này thể lực cũng đã tiêu hao quá nửa. Cộng thêm cái mùi máu tanh nồng nặc trên người, đến mức chính cô còn thấy buồn nôn. Có thể không ngất xỉu tại chỗ đã là nhờ ý chí kiên cường.
Cắn răng chịu đựng cơn buồn nôn, Lâm Nhiễm cẩn thận rà soát toàn bộ cửa hàng một lần nữa. Sau khi chắc chắn không còn zombie nào khác, cô khoá chặt cửa siêu thị, rồi kéo thêm hai chiếc ghế gỗ chắn ngay bên cửa kính. Như vậy, nếu có kẻ nào đâm thủng kính xông vào, cô sẽ lập tức nhận ra.
Lâm Nhiễm lập tức bước vào nhà vệ sinh trong siêu thị mini, vặn vòi nước rồi bắt đầu rửa mặt. Vừa rồi ở ngoài kia, khi đối diện với tình cảnh cận kề tử vong, cô vẫn còn có thể cắn răng chịu đựng mùi máu tanh trên người. Nhưng bây giờ, khi đã tạm thời an toàn, cơn buồn nôn mới dâng lên dữ dội, khiến cô chỉ muốn nôn ra ngay tại chỗ.
Rửa mặt qua loa một lần bằng nước lạnh, nhưng mùi tanh hôi vẫn nồng nặc. Lâm Nhiễm bèn cởi phăng chiếc áo khoác bò vẫn còn nhỏ máu tươi, ném sang một bên. Trên người cô giờ chỉ còn lại một chiếc áo ba lỗ màu đen, bờ vai và cánh tay săn chắc, đường nét rõ ràng. Tuy không lộ rõ cơ bắp cuồn cuộn, nhưng lại toát lên cảm giác rắn rỏi, mạnh mẽ.
Có điều, lúc này Lâm Nhiễm chẳng có tâm trạng nào để tự ngắm thân hình của mình. Cô tháo sợi dây buộc tóc xuống, lập tức ngửi thấy mùi tanh nồng nặc bốc ra từ mái tóc, hệt như cá ươn. Lần đầu tiên, Lâm Nhiễm cảm thấy thực sự bị đánh gục. Đời trước, dù có thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm cỡ nào, cô cũng chưa bao giờ thảm hại như vậy. Khó trách vừa rồi lũ zombie đều không thèm để ý đến cô – cả người cô lúc này chẳng khác nào một cái “xác muối” được tẩm ướp đầy đủ, ngay cả hơi thở cũng khiến bản thân muốn nôn mửa.
Nước lã căn bản không thể rửa trôi mùi hôi này. May mắn thay, cô đang ở trong siêu thị. Lâm Nhiễm ôm ngay mấy thứ đồ dùng vệ sinh – sữa rửa mặt, dầu gội, sữa tắm – mang vào nhà vệ sinh. Đầu tiên, cô gội đầu liên tiếp bốn lần, đến khi tóc mới tạm hết mùi máu, khôi phục lại được phần nào dáng vẻ vốn có.
Sau đó, Lâm Nhiễm lại dùng sữa rửa mặt chà kỹ hai lần, rồi xối lại bằng nước sạch. Đến lúc này, cô mới cảm thấy bản thân dường như sống lại.
Nghĩ ngợi một chút, cô mở cửa nhà vệ sinh, bước ra ngoài bắt đầu lục lọi trong siêu thị. Đây vốn là cửa hàng tiện lợi mở 24/24, nhân viên chắc chắn có chỗ cất quần áo. Toàn thân dính nhớp, mùi máu hôi thối khó chịu, hơn nữa Lâm Nhiễm cũng lo nếu cứ để máu zombie ngấm trên da mãi sẽ có hại cho cơ thể. Vì vậy, điều đầu tiên cần làm chính là tìm quần áo sạch để thay.
Cô lục tủ quầy lễ tân, tìm được một chiếc áo khoác bóng chày mỏng, vội vàng đặt lên mặt bàn. Tiếp tục tìm thêm, lần này cô chỉ moi ra được hai chiếc áo thun cộc tay, nhìn có vẻ là đồ nam. Lâm Nhiễm cũng tiện tay xếp hết lên quầy.
Sau đó, cô lại đi sâu vào phía sau, hy vọng tìm thấy phòng thay đồ của nhân viên. Quả nhiên, ở mép quầy có một cánh cửa nhỏ. Lâm Nhiễm đẩy ra, bên trong chỉ khoảng 3 mét vuông, một bên đặt sáu dãy tủ sắt hai cánh, bên còn lại miễn cưỡng đủ chỗ cho một người đứng.
Lâm Nhiễm kiểm tra một lượt, phát hiện trong sáu dãy tủ sắt chỉ có hai dãy không khóa, còn lại đều khóa chặt. Cô sợ nếu làm ồn quá lớn sẽ thu hút zombie khác đến, nên chỉ mở hai tủ không khóa kia.
Trong chiếc tủ thứ ba tính từ trên xuống rõ ràng là của một nhân viên nam. Bên trong có ba chiếc áo thun cộc tay màu sắc khác nhau, thậm chí còn một chiếc vẫn nguyên trong túi nilon, tag treo chưa cắt.
Lâm Nhiễm vội lấy ra. Giờ đây, so với áo, thứ cô thiếu nhất lại là quần. Chiếc quần bò đen trên người tuy nhìn ngoài không quá bẩn, nhưng thực chất đã bị thấm đầy máu tanh của zombie. Chỉ cần nghĩ thôi cô cũng chẳng muốn mặc thêm một phút nào nữa.
Tiếp tục lục lọi, cô tìm được một chiếc quần short nam đi biển, cùng một chiếc quần thể thao rút dây. Quần short thì không hữu dụng, còn quần thể thao thì tạm có thể mặc được. Lâm Nhiễm lập tức lấy nó ra.
Cô lại ngồi xổm kiểm tra chiếc tủ thứ hai từ dưới lên. Đây hiển nhiên là của một nhân viên nữ. Áo thun bên trong nhỏ hơn nhiều so với áo vừa rồi, màu sắc cũng rõ ràng là kiểu nữ giới thường mặc.
Lâm Nhiễm lấy ra ba chiếc áo thun, tiếp tục lục tìm thì thấy thêm một chiếc quần vải trắng, một chiếc quần bò ống loe mỏng màu đen, và một chiếc áo khoác trắng. Cô gom toàn bộ lại, cùng với chiếc áo khoác bóng chày tìm được trước đó, rồi đem tất cả đặt gọn gàng lên một chiếc ghế sạch trong nhà vệ sinh.
Suy nghĩ một lát, cô lại tiếp tục tìm kiếm trong siêu thị, quả nhiên kiếm được khá nhiều đồ lót và áo ba lỗ mới, còn có cả dép lê. Lâm Nhiễm lấy vài món, rồi mang tất cả vào nhà vệ sinh.
Sau khi khóa chặt cửa, cô cởi toàn bộ quần áo dính máu trên người, cả đôi giày Martin cũng tháo ra. May là chất lượng đôi giày tốt, máu không ngấm vào bên trong. Cô thay dép lê, mở vòi nước lạnh bắt đầu tắm rửa.
Bây giờ đang là mùa hè, tắm bằng nước lạnh vẫn chịu được. Lâm Nhiễm dùng sữa tắm kỳ cọ liên tục. Đến lần thứ tư, mùi tanh trên người mới tạm biến mất, thay vào đó là mùi hương quen thuộc của sản phẩm chăm sóc cơ thể. Cô thở phào một hơi, lấy khăn bông mới trên kệ lau khô người.
Cô thay đồ lót sạch, mặc chiếc quần bò ống loe màu đen, đi tất mới, rồi lại xỏ đôi Martin chắc chắn vào. Ngoài cùng, cô chọn mặc chiếc áo khoác bóng chày vừa tìm được.
Mãi đến lúc này, Lâm Nhiễm mới thực sự cảm thấy có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm. Trước đây khi chuẩn bị vật tư, cô không để tâm chuẩn bị nhiều quần áo. Nhưng nếu sau này còn phải thường xuyên giết zombie như thế này, thì rõ ràng quần áo sẽ hỏng rất nhanh. Cô thầm nghĩ, khi có thời gian, nhất định phải chuẩn bị thêm nhiều trang phục để thay đổi.
Nghĩ vậy, Lâm Nhiễm lại lấy khăn bông lau sạch vết máu dính trên balô, rồi kéo khóa ra kiểm tra. May mắn thay, bên trong không hề bị máu zombie thấm vào. Cũng may lúc trước cô đã chọn loại balô chống nước, nếu không thì đống thức ăn và nước uống mang theo giờ chắc đã thành một mớ bẩn thỉu, buồn nôn.
Thấy bên trong vẫn còn chút chỗ trống, Lâm Nhiễm liền quay lại quầy hàng, lấy thêm ba chiếc áo ba lỗ và ba chiếc quần lót, tất cả đều là loại mới còn nguyên trong túi nilon. Nghĩ bụng: Ai biết sau này sẽ gặp chuyện gì, mang theo để phòng thân vẫn hơn. Nghĩ xong, cô tiện tay nhét thêm một chai sữa tắm nữa. Đến lúc này, chiếc balô đã đầy chật ních. Lâm Nhiễm kéo khóa lại, coi như tạm ổn.
Cô nhìn điện thoại, đã là ba giờ chiều. Còn đúng một tiếng nữa là điểm rút thẻ đầu tiên sẽ xuất hiện. Nhưng lúc này, thể lực của cô đã gần như cạn kiệt. Lâm Nhiễm quyết định nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì đó rồi tính tiếp.
Đúng lúc đang ở trong siêu thị mini, đồ ăn sẵn có đầy đủ. Cô tìm thấy một chiếc nồi điện nhỏ ở quầy thu ngân, rửa sạch bằng nước trong chai, sau đó đổ thêm nước đóng chai vào. Cô tiện tay lấy một gói gia vị lẩu vị nấm, cắt ra rồi cho vào nồi. Dù sao răng khôn của cô vẫn chưa khỏi hẳn, nên không thể ăn cay quá.
Vì thời gian có hạn, Lâm Nhiễm cũng không định nấu nướng cầu kỳ. Trong siêu thị mini không có thịt bò hay thịt dê, nhưng lại có khá nhiều loại viên thả lẩu đóng gói. Cô lấy một túi cá mực viên, ba túi tôm viên, một hộp thịt hộp và một gói mì khô, rồi quay lại bên nồi.
Cô thả cá mực viên vào nồi, dùng dao nhỏ cắt thịt hộp bỏ vào, sau đó cho thêm gói mì khô, cuối cùng nặn hết ba túi tôm viên vào. Một nồi mì lẩu đơn giản coi như đã hoàn thành.
Lâm Nhiễm ra kệ, lấy một chai nước điện giải. Khi đồ trong nồi chín, cô ngồi xuống ăn ngay.
Thấy nước lẩu vị nấm chưa đủ đậm đà, cô còn lấy thêm một gói nước chấm, đổ thẳng ra nắp nồi để làm bát tạm.
Vừa rồi, thể lực cô đã tiêu hao quá mức, lúc này quả thực rất cần bổ sung năng lượng. Lâm Nhiễm gắp mấy viên tôm viên, cá mực, đặt lên nắp nồi, lại kẹp thêm một đũa mì, trộn với nước chấm rồi ăn ngấu nghiến. Sau đó, cô uống liền một ngụm to nước điện giải, cuối cùng mới cảm thấy cơ thể đã hồi phục lại đôi chút sức lực.
Lâm Nhiễm không dám trì hoãn, tiếp tục gắp hết thịt hộp và mì trong nồi ăn cho sạch. Đến khi ăn uống no nê, nhìn lại đồng hồ đã gần ba giờ rưỡi.
Cô tắt điện, dọn dẹp sơ qua, rồi cẩn thận sắp xếp lại balô, khoác lên vai. Từ kệ hàng, Lâm Nhiễm lấy một sợi dây buộc tóc mới, gom mái tóc dài rối bời buộc lại thành đuôi ngựa. Sau đó, cô rút đường đao ra, tay phải siết chặt chuôi, bước thẳng về phía cửa.
Có lẽ vì khu chung cư này không nằm ngay mặt phố, cộng thêm số zombie vừa bị cô tiêu diệt, nên lúc này trong sân khu cư xá chỉ còn lác đác vài con.
Lâm Nhiễm xoay xoay khớp xương, vừa nghĩ đến cảnh cơ thể bị máu tanh bám kín ban nãy là đã rùng mình sởn da gà. Nhưng thời gian không còn nhiều, cô vẫn phải tranh thủ giết thêm nhiều zombie để gom tinh hạch.
Nghĩ vậy, cô mở cửa siêu thị. Thể lực chưa hồi phục hoàn toàn, Lâm Nhiễm quyết định lấy nỏ liên hợp ra, lắp sẵn tên. Dù việc này đồng nghĩa với tổn thất số lượng tên, nhưng giờ đã không còn cách nào khác.
Tiếng “két” vang lên khi cửa vừa mở ra, lập tức khiến mấy con zombie quanh đó cảnh giác. Chúng gào lên từng tiếng khàn khàn, lảo đảo đi về phía cô.
Lâm Nhiễm giương nỏ, nhắm chuẩn. Một mũi tên lao vút ra, xuyên thẳng vào trán con zombie cách cô chừng hai mươi mét bên trái, khiến nó ngã vật xuống.
Khóe môi Lâm Nhiễm khẽ nhếch lên. Cô rất tự tin vào kỹ năng bắn của mình. Đời trước, trong công ty vệ sĩ quốc tế, cô chính là nữ vệ sĩ có sức chiến đấu tổng hợp mạnh nhất. Từ vũ khí nóng cho tới cận chiến, kỹ năng của cô đều đứng đầu. Vì thế, số đơn hàng tìm đến cô nhiều vô kể, tiền kiếm được cũng không ít, hoàn toàn xứng danh một phú bà thực thụ.