Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Tôi Dựa Vào Rút Thẻ Để Tích Trữ Hàng Hóa Và Nuôi Con Trong Thế Giới Phế Thổ
  3. Chương 18
Trước đó
Tiếp theo

Chương 18

Toàn thân Lâm Nhiễm nổi gân xanh, phía dưới cô treo lủng lẳng một gã đàn ông trưởng thành còn nặng hơn cả trọng lượng cơ thể mình. Nếu không phải nhờ vào nghề nghiệp kiếp trước rèn luyện sức chịu đựng và phản xạ sinh tử, e rằng cô đã chết từ lâu.

Cô dốc hết sức dùng chân trái điên cuồng đá vào mu bàn tay đang bấu chặt lấy cổ chân phải. Mãi đến khi bàn tay gớm ghiếc kia bị đá méo mó, con zombie nam mới chịu buông ra.

Bàn tay Lâm Nhiễm bỏng rát, tê dại đến mức gần như mất hết tri giác. Lúc này, mọi động tác cô làm đều xuất phát từ bản năng sinh tồn, bản năng được hun đúc qua bao năm sống trên lưỡi dao, liếm máu mà tồn tại.

Cô cắn răng, dồn hết sức làm động tác kéo xà, hai tay run rẩy nắm chặt lan can, đồng thời chân trái cố gắng tìm cách móc vào thanh sắt. Lần đầu chỉ thiếu chút nữa, suýt khiến cô buông tay rơi xuống. Lâm Nhiễm nghiến răng, chịu đựng cơn đau xé ở hai bàn tay, dốc toàn lực kéo người lần thứ hai. Cuối cùng, chân phải của cô móc được vào lan can sắt, mượn đà lộn người, loạng choạng đứng vững trở lại trên bậc thang sắt.

Còn chưa kịp thở, cảnh tượng trước mắt đã khiến cô lạnh cả người. Một con zombie đã há to cái miệng tanh hôi cắn sát vào Mạc Thư Ngữ, thứ dịch nhầy nhớp từ miệng nó nhỏ thẳng xuống gương mặt cô ấy.

Ngay lập tức, trong tay phải Lâm Nhiễm lại hiện ra thanh đường đao. Cô tung một cú đá hất văng khuôn mặt ghê tởm kia sang một bên, đồng thời dốc hết sức chém mạnh xuống cổ con quái vật.

Một nhát, rồi thừa lúc nó còn chưa kịp phản ứng, Lâm Nhiễm ngồi thụp xuống bậc sắt, một chân gác mạnh lên mặt nó, hai tay dồn hết sức kéo Mạc Thư Ngữ thoát ra khỏi vòng kìm hãm. “Đi mau!”

Nói xong, cô lập tức hai tay siết chặt đường đao, phát tiết toàn bộ phẫn nộ vừa rồi lên cổ họng con zombie. Khoảnh khắc sinh tử vừa trải qua đã kích phát toàn bộ bản năng chiến đấu trong người Lâm Nhiễm. Adrenaline dâng trào, cô điên cuồng vung dao chém, vừa chém vừa tung cước, trong nháy mắt đá văng và hạ gục liên tiếp năm sáu con zombie.

Mạc Thư Ngữ cũng hiểu rõ đây không phải lúc để run sợ. Cô tuyệt đối không thể làm gánh nặng. Nhanh chóng bám chặt lan can, Mạc Thư Ngữ cắn răng chạy tiếp lên trên.

Sau khi chém ngã thêm năm sáu con, Lâm Nhiễm cũng tìm được cơ hội thoát thân, quay người lao thẳng lên trên cầu thang. Nghĩ lại khoảnh khắc vừa rồi mình suýt rơi từ tầng bảy xuống, lòng bàn tay cô vẫn toát mồ hôi lạnh. Nếu khi đó không có hàng xóm liều chết chắn giúp, chắc chắn cô đã bị đám zombie phía sau ngoạm lấy, hoặc ngã chết, hoặc biến thành một con trong số chúng. Dù thế nào, kết cục cũng thê thảm.

Nghĩ đến đây, Lâm Nhiễm liếc nhìn bóng lưng Mạc Thư Ngữ đang chạy phía trước, trong lòng thầm thừa nhận: có một đồng đội ở bên, ít nhiều vẫn hữu dụng.

Mạc Thư Ngữ thấy Lâm Nhiễm đã theo kịp, trong lòng thầm mừng rỡ, nhưng lúc này không phải thời điểm để nói gì thêm. Cả hai chỉ biết dốc toàn lực lao lên, trong khi Lâm Nhiễm vẫn luôn lắng tai nghe, xác định rốt cuộc tiếng nhạc kia phát ra từ đâu.

Chạy mãi lên đến tầng mười ba, tiếng nhạc vẫn còn văng vẳng phía trên, nghe như vang ra từ sân thượng.

Hai người không dám chậm trễ, sau lưng vẫn còn lũ zombie đang đuổi theo. May mà khoảng cách còn chừng năm sáu mét, giúp cả hai có thể tranh thủ lấy chút hơi thở.

Khi cầu thang sắt dẫn thẳng tới điểm cuối, Mạc Thư Ngữ hoảng hốt lắc mạnh cánh cửa sắt phía trước. Lối cầu thang thoát hiểm dẫn lên tầng mười bốn – sân thượng cũng bị chắn bằng một cánh cửa sắt kiên cố.

Lâm Nhiễm thấy vậy, lập tức đẩy cô ấy nép vào phía trong: “Để tôi.”

Nói rồi, cô vung thanh đường đao, dốc hết sức chém liên tiếp vào ổ khóa sắt. Sau bốn năm nhát chém, khóa sắt cuối cùng cũng lung lay, trong khi bầy zombie phía sau đã gần kề, sắp lao tới.

Lâm Nhiễm nghiến răng, hai tay dồn lực, cuối cùng cũng chặt đứt được chiếc khóa. Cô tung một cú đá mạnh, cánh cửa sắt bật tung, giọng quát khẩn trương: “Đi mau!”

Mạc Thư Ngữ phản ứng cực nhanh, hiểu rõ mình không thể trở thành gánh nặng. Ngay lập tức, cô lao thẳng qua cánh cửa, phóng lên sân thượng. Nhưng vừa đặt chân lên, nỗi lo sợ trong lòng càng thêm nặng nề.

Trên sân thượng, hai cánh cửa từ bên trong tòa nhà dẫn ra tầng thượng đã bị lũ zombie phá tung. Lúc này, không ít quái vật đã tràn ra ngoài, song kỳ lạ là chúng lại không lao thẳng về phía cô và Lâm Nhiễm.

Sân thượng rộng mênh mông, tầm nhìn lại thoáng đãng, gần như chẳng có chỗ nào để ẩn nấp. Lên được đây, chẳng phải đồng nghĩa với việc không còn đường lùi nữa sao?

Đúng lúc Mạc Thư Ngữ còn đang bấn loạn suy nghĩ, tiếng nhạc đinh tai nhức óc bỗng nhiên im bặt. Cô lập tức quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh ban nãy, đó là một khối hình chữ nhật, trông giống như chiếc bàn kim loại. Nhưng tại sao vật ấy lại có thể phát ra tiếng nhạc, thì cô hoàn toàn không hiểu nổi.

Phía bên này, bầy zombie sau lưng đã nhào tới. Lâm Nhiễm liền dốc sức tung một cú đá, hất văng con quái vật vừa lao đến, rồi tức tốc lao thẳng về phía sân thượng. Trong đầu cô hiện lên lời hệ thống từng nhắc: trong phạm vi mười mét quanh máy rút thẻ, zombie tuyệt đối không thể xông vào.

Cô đã nhìn thấy máy rút thẻ, nó đặt ngay ở cửa phòng máy. Lâm Nhiễm gắng sức lao thêm mấy bước, rồi rốt cuộc mệt đến mức ngồi phịch xuống đất.

Mạc Thư Ngữ nhìn thấy lũ zombie còn cách không xa phía sau, hoảng hốt chạy đến đỡ lấy Lâm Nhiễm, tưởng rằng cô đã kiệt sức, định buông xuôi.

Lâm Nhiễm nắm chặt cổ tay Mạc Thư Ngữ, khẽ lắc đầu: “Chúng không qua được đâu.”

Mạc Thư Ngữ nóng ruột muốn khóc, nghe vậy lại càng không tin. Nhưng khi quay đầu nhìn lại, cô lập tức sững sờ: cách họ chỉ năm sáu bước chân, rõ ràng chẳng có bức tường nào, vậy mà như thể bỗng dưng hiện ra một bức tường trong suốt vô hình. Bầy zombie chen chúc dồn tới, gào rít điên cuồng, thân thể dữ tợn đập mạnh vào “bức tường” ấy, song cho dù có liều mạng nhảy bổ lên, vẫn không thể tiến vào trong phạm vi bảo hộ.

Mạc Thư Ngữ ngây người, thất thần nhìn đám quái vật hung tợn kia: “Chuyện này… là sao vậy?”

Lâm Nhiễm đã kiệt sức, lúc này chỉ muốn nằm xuống nghỉ lấy hơi. Dù trên người vương vãi không ít máu zombie, nhưng ít ra vẫn còn đỡ hơn lần cô bị vây ở khu dân cư. Nằm dài trên mặt đất, cô thở gấp vài hơi, rồi mới cất giọng: “Giờ chưa thể giải thích rõ ràng… Tóm lại, tạm thời chúng ta an toàn rồi. Nghỉ ngơi một chút đi.”

Mạc Thư Ngữ thấy cô không muốn nói, cũng không dám hỏi thêm. Cô liếc về phía hai cánh cửa tòa nhà, nơi gần trăm con zombie vẫn lảng vảng, rồi lại nhìn sang đám quái vật kẹt ở ngoài “bức tường vô hình”. Sau cùng, cô ngồi xuống bên cạnh Lâm Nhiễm. Chỉ cần ở cạnh Lâm Nhiễm, lòng cô mới có thể yên ổn phần nào.

Lâm Nhiễm không buồn để ý Mạc Thư Ngữ nghĩ gì. Lúc này cô chỉ cảm thấy toàn thân như rã rời, đôi tay cùng cánh tay run nhè nhẹ, cả cơ thể giống như vừa bị vét sạch năng lượng. Nhất là ở cầu thang thoát hiểm ngoài trời, khi cô suýt rơi từ tầng bảy xuống, giờ nghĩ lại vẫn còn thót tim.

Nằm thở dốc chừng mười phút, Lâm Nhiễm mới cố gượng ngồi dậy. Âm nhạc đã tắt, sức hấp dẫn đối với lũ zombie cũng giảm đi. Tuy nhiên, bọn zombie cấp thấp vốn không có trí khôn, kẻ thì vẫn ngoan cố tìm đường lên, kẻ lại bị đồng loại phía sau dồn đẩy, thành ra sân thượng vẫn đặc kín zombie. May mắn thay, nhờ có máy rút thẻ bảo hộ, Lâm Nhiễm và Mạc Thư Ngữ vẫn tạm thời an toàn.

Nhưng vừa nghĩ đến điều gì đó, nét mặt Lâm Nhiễm chợt trở nên nghiêm trọng. Máy rút thẻ chỉ dừng ở một vị trí tối đa ba giờ đồng hồ. Điều này có nghĩa là, sau ba giờ, khi máy biến mất, vùng bảo hộ trong phạm vi mười mét cũng sẽ mất hiệu lực. Đến lúc đó, hàng đàn zombie sẽ lập tức ập vào, và khi ấy cô cùng Mạc Thư Ngữ sẽ lại rơi vào hiểm cảnh trí mạng.

Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng hai cánh cửa tòa nhà kia đã bị lũ zombie chen chúc đặc nghẹt, muốn trốn xuống theo lối đó căn bản là điều không tưởng. Còn bên ngoài, cầu thang thoát hiểm mà cô và Mạc Thư Ngữ vừa trèo lên cũng đã chật ních quái vật, nếu quay ngược lại thì chẳng khác nào tự dâng mạng làm mồi cho chúng.

Lâm Nhiễm khẽ nhíu mày, đứng bật dậy đảo mắt quan sát xung quanh thật nhanh. Nhưng suy đi tính lại, vẫn chỉ có ba con đường như lúc nãy cô nghĩ đến. Tầm mắt cô dừng lại ở mặt ngoài của tòa nhà — trừ phi không đi xuống bằng cầu thang, nếu không thì bản thân cô và Mạc Thư Ngữ chỉ còn con đường chết.

Thấy sắc mặt Lâm Nhiễm trầm trọng, Mạc Thư Ngữ lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Lâm Nhiễm mím môi, lắc đầu. Trong ba lô cô vẫn còn dây thừng. Nếu buộc dây từ tường ngoài sân thượng, tụt xuống chừng vài tầng rồi phá cửa kính chui vào một căn phòng ở tầng mười hay tầng chín, khả năng thoát hiểm vẫn còn. Dù lũ zombie dồn hết ở mấy tầng trên, xuống dưới chắc sẽ an toàn hơn. Nhưng với tình trạng hiện tại, thể lực của cô đã gần như cạn kiệt, chính bản thân có thể hạ xuống an toàn hay không còn là dấu hỏi, huống hồ bên cạnh còn có Mạc Thư Ngữ.

Nếu là trước kia, chỉ xem nhau như hàng xóm bình thường, Lâm Nhiễm chắc chắn sẽ chẳng bận tâm. Nhưng nhớ lại cảnh vừa rồi ở cầu thang thoát hiểm, khi cô suýt rơi từ tầng bảy xuống, chính Mạc Thư Ngữ đã liều mạng ngăn đám zombie, che chắn cho cô. Với một người từng cứu mạng mình, Lâm Nhiễm không thể vờ như không thấy.

Ánh mắt cô dừng lại trên máy rút thẻ. Lúc này, hy vọng duy nhất chỉ có thể gửi gắm vào nó. Nếu có thể rút ra được một “kim thủ chỉ” hay vật phẩm đặc biệt, có lẽ cô và Mạc Thư Ngữ vẫn còn một con đường sống.

Lâm Nhiễm bước thẳng về phía chiếc máy, Mạc Thư Ngữ cũng lặng lẽ theo sát phía sau.

Màn hình máy rút thẻ vẫn đang sáng, trên đó hiện lên vài lựa chọn. Lâm Nhiễm chạm vào mục “Nạp tinh hạch zombie”. Ngay lập tức, thân máy bật ra một ngăn kéo nhỏ, trên màn hình hiện dòng chữ: “Xin hãy đặt vào 100 viên tinh hạch zombie cấp 1.”

Để tránh khiến Mạc Thư Ngữ nghi ngờ tại sao mình có thể “từ không mà có”, Lâm Nhiễm liền thọc hai tay vào túi áo khoác bóng chày, giả bộ như đang lôi tinh hạch từ đó ra. Trên thực tế, cô dùng ý niệm, liên tục chuyển tinh hạch vào ngăn kéo nhỏ, còn màn hình điện tử cũng tự động đếm số lượng.

Chỉ đến khi con số 100 hiện rõ trên màn hình, Lâm Nhiễm mới dừng lại. Đồng thời, trước mắt cô xuất hiện danh sách 10 món vật phẩm, chia thành hai hàng thẳng tắp trên màn hình sáng rực.

Lâm Nhiễm liếc qua một lượt, trên màn hình hiện ra mười vật phẩm: 3 chai nước uống, 1 đạo cụ chắn đỡ (chỉ dùng được một lần), 1 cái búa sắt, 1 lọ thuốc cường hóa gien, 1 gói kẹo cầu vồng, 1 dãy sữa chua Wahaha, 1 cái kéo, 1 đạo cụ tăng tốc (chỉ dùng được một lần), 1 suất cơm hộp, và 1 quả dưa hấu.

Cô mím môi, ánh mắt dán chặt vào màn hình, trong lòng đập loạn — sao nhìn một vòng mà toàn thấy đồ ăn với thức uống thế này?

Nhìn những món đó, Lâm Nhiễm chỉ cảm thấy chẳng đáng tin chút nào. Nếu miễn cưỡng chọn ra thứ có ích, thì cũng chỉ có hai món thuộc loại đạo cụ và một lọ thuốc cường hóa gien. Nói cách khác, tỷ lệ hữu dụng chỉ là ba trên mười. Nhưng nghĩ đến vận khí “đen đủi” của mình trước nay, cô chỉ biết đưa tay ôm trán, đầu đau nhói.

Ngày trước còn làm vệ sĩ, chỉ có hai ngả đường để chọn, xác suất một nửa một nửa, vậy mà lần nào cô cũng chọn trúng đường đối mặt trực diện với bọn tội phạm. Với vận rủi như thế, Lâm Nhiễm thật sự chẳng dám tưởng tượng lần này mình sẽ rút trúng cái gì.

 

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
Dị năng, mạt thế, ngọt, Nhẹ nhàng, Phế thổ, Sảng

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây