Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Tôi Dựa Vào Rút Thẻ Để Tích Trữ Hàng Hóa Và Nuôi Con Trong Thế Giới Phế Thổ
  3. Chương 19
Trước đó
Tiếp theo

Chương 19

Như thể nghe thấy nỗi than phiền của Lâm Nhiễm, hệ thống giải thích: “Thân ái, các thẻ hiển thị mỗi lần đều ngẫu nhiên đó nha, lần sau biết đâu sẽ ngon hơn, hì hì.”

Nếu hệ thống mà có hình hài, chắc cô đã lôi ra đánh một trận. Người ta thì hệ thống toàn kim thủ chỉ ngầu lòi, còn của mình thì… đúng là hố hàng.

Không chỉ ai đủ điều kiện cũng có thể đến rút thẻ, mà quá nửa thẻ lại toàn đồ vô dụng. Lâm Nhiễm cạn lời.

Bây giờ cô chỉ còn nước “còn nước còn tát”. Đảo mắt qua 10 món trên màn hình, cô hít sâu, ấn Bắt đầu rút thẻ.

Trên màn hình hiện một khung đỏ chạy vòng quanh 10 món theo chiều kim đồng hồ. Vài giây sau, khung dừng ngay Wahaha. Tức thì máy phát sáng vàng, một thẻ vẽ hình sữa chua uống Wahaha lơ lửng trước mặt, như chờ cô lấy.

Ngực cô nghẹn lại, nhưng vẫn nghiến răng chộp lấy thẻ. Ánh sáng tắt phụt; màn hình còn 9 món, mục Wahaha biến mất.

Cô chết lặng nhìn tấm thẻ, không phản ứng nổi.

Hệ thống tưởng cô chưa biết dùng, nhiệt tình nhắc: “Thân ái, mặt sau có ghi thuộc tính. Ý niệm của cô nối với thẻ—chỉ cần khởi động ý nghĩ là có thể lấy ra hoặc sử dụng đồ trong thẻ.”

Mặt Lâm Nhiễm sầm lại, tay cầm thẻ run lên. Liều sống liều chết suýt mất mạng, kết quả rút được… một lốc Wahaha. Biết thế ở lại siêu thị nhỏ dưới lầu cho rồi—Wahaha ở đó còn nhiều hơn, khỏi cần khổ thế này.

Cô hít sâu mấy hơi. Phải thừa nhận, vừa trông thấy Wahaha là tâm lý cô sụp thật.

“Được lắm, hay lắm—Wahaha.” Lâm Nhiễm nghiến răng lẩm bẩm.

Cô lật mặt sau tấm thẻ, thấy ghi: Thuộc tính thẻ Wahaha — Thẻ cấp E, thuộc bậc thứ năm trong hệ thẻ (tổng cộng có sáu bậc, cái này đứng áp chót đó ~). Một trong những đồ uống được trẻ em yêu thích, kết hợp hương trái cây và vị sữa; trong tận thế, biết đâu có thể giúp bạn sống lại niềm vui tuổi thơ ~.

Lâm Nhiễm suýt bóp nát thứ này. Một trăm tinh hạch zombie cấp 1—đó là cô liều mạng đổi lấy, mà chỉ được thế này thôi sao? Sáu bậc thẻ, cô lại rút trúng bậc áp chót.

Lẽ ra cô phải đoán trước: vận xui của mình đúng là vô đối—đến uống nước lã cũng kẹt răng.

Cô nghiến răng kiểm tra xem mình còn bao nhiêu tinh hạch. May là khi chạy lên cầu thang thoát hiểm, cô đã giết không ít zombie, còn đá rơi thêm hơn chục con. Cộng lại, giờ cô vẫn còn 92 viên tinh hạch.

Lâm Nhiễm tự nhủ phải bình tĩnh; càng lúc này càng không được rối, bằng không thật sự chỉ có nước chờ chết trên sân thượng.

Cô rút nỏ hợp lực từ ba lô. Ống tên trên ba lô còn 10 mũi; tuy trong không gian của cô vẫn còn 50 mũi nữa, nhưng trong tình thế hiện tại, số tên ấy vô cùng quý giá—phải tiết kiệm.

Ngẩng đầu nhìn sang, cô thấy Mạc Thư Ngữ đứng yên cách mình chừng ba bốn bước, lặng lẽ quan sát. Từ lúc cô thao tác trên máy rút thẻ, đến khi tấm thẻ phát sáng vàng rơi lơ lửng trước mặt, có lẽ Mạc Thư Ngữ đều nhìn thấy—nhưng cô ấy không hỏi gì.

Lâm Nhiễm khá hài lòng về điều đó. Bản thân cô còn lo chưa xong, lấy đâu ra thời gian giải thích cho Mạc Thư Ngữ.

Về phía Mạc Thư Ngữ, thấy Lâm Nhiễm hơi tiu nghỉu, cô cũng không dám quấy rầy, chỉ lặng lẽ đứng bên. Cái máy kỳ lạ kia cô đã thấy, hình như Lâm Nhiễm rút được một tấm thẻ từ đó. Dù vậy, Mạc Thư Ngữ vẫn giữ bình tĩnh—bởi dường như cô còn phát hiện một bí mật khác của Lâm Nhiễm.

Lúc cùng Lâm Nhiễm chạy lên cầu thang thoát hiểm, hình như Mạc Thư Ngữ đã thoáng thấy thanh đường đao trong tay Lâm Nhiễm có thể biến mất vào hư không, rồi ngay sau đó lại hiện ra trong tay cô.

Tuy vậy, Mạc Thư Ngữ không có ý định hỏi. Chắc hẳn Lâm Nhiễm cũng không muốn cô biết quá nhiều. Tốt nhất là im lặng, ngoan ngoãn đứng bên, mới không khiến đối phương khó chịu.

Lâm Nhiễm hít mấy hơi, ánh mắt dừng lại trên tấm thẻ trong tay. Ý niệm khẽ động, tấm thẻ lóe sáng, rồi ngay sau đó biến thành một dãy sữa chua uống Wahaha.

Nhìn cảnh ấy, Lâm Nhiễm chỉ biết cười khổ.

Cô ngồi phịch xuống, lục ba lô tìm được một gói khăn giấy ướt, cẩn thận lau sạch vết máu trên tay.

Rồi, cô xé lốc Wahaha, rút ra hai chai, cắm ống hút, đưa một chai cho Mạc Thư Ngữ: “Uống đi. Nghỉ một lát rồi tính tiếp.”

“Ờ…” Mạc Thư Ngữ nhận lấy, nhưng không dám uống ngay. Thứ đồ uống này vừa rồi rõ ràng từ tấm thẻ biến ra, không biết liệu có an toàn không.

Lâm Nhiễm thấy cô chần chừ cũng không bận tâm. Cô ngửa cổ hút một ngụm từ chai của mình. Sau trận giằng co vừa rồi, sức lực tiêu hao không ít, uống chút đồ ngọt bù năng lượng cũng tốt. Cô đành tự an ủi bản thân như vậy.

Mạc Thư Ngữ lúc này cũng khát khô cả cổ. Thấy Lâm Nhiễm đã uống, cô mới dám ngồi xuống cạnh, khẽ hút từng ngụm sữa chua.

Lâm Nhiễm liếc nhìn hai chai còn lại, trầm ngâm giây lát rồi cũng cẩn thận cất chúng vào ba lô. Dù sao, bốn chai Wahaha này là cái giá của một trăm tinh hạch—cô thề rằng mình là kẻ xui xẻo nhất trần đời.

Lâm Nhiễm đặt ba lô xuống bên cạnh, nằm nghỉ khoảng mười phút rồi lại chống người dậy, mang theo nỏ hợp lực cùng túi tên tiến đến chỗ lũ zombie. Lúc này, sân thượng vẫn bị chúng vây kín đặc, những con ở hàng đầu bị đồng loại phía sau dồn ép đến mức biến dạng như bánh dẹt, dán chặt vào “bức tường trong suốt”.

Cô lắp tên, kéo căng nỏ, ngắm thẳng một con ở hàng đầu rồi bắn. Vút! — mũi tên lao vun vút, xuyên thẳng qua trán nó.

Ánh mắt Lâm Nhiễm sáng lên. Những con ở phía trước bị chen chúc đến mức chẳng thể nhúc nhích, chẳng khác nào bia tập cố định. Như vậy, việc hạ gục chúng dễ hơn nhiều, mà bản thân cô cũng có thể gom thêm không ít tinh hạch để tiếp tục rút thẻ.

Có điều, vừa nghĩ đến “vận đen” của mình, cô lại chẳng vui nổi. Nhưng giờ chẳng còn thời gian lo nghĩ, trước hết cứ gom tinh hạch đã rồi tính.

Nghĩ vậy, cô bắn liên tục chín mũi tên còn lại. Vì lũ zombie ở hàng đầu không nhúc nhích được, nên sau khi bắn xong, cô còn có thể đi tới, rút tên ra, rồi tiếp tục quay lại hạ tiếp những con ở trước mặt.

Đợi đến khi cô lần lượt bắn gục sạch đám phía trước, toàn thân Lâm Nhiễm lại rã rời, ngã phịch xuống đất. Ngay khi ấy, giọng máy móc quen thuộc của Hệ thống 33 vang lên bên tai: “Chúc mừng thân ái đã bắn hạ tổng cộng 87 con zombie, thu được 87 viên tinh hạch cấp 1. Cộng thêm 92 viên còn dư, hiện tại số tinh hạch cấp 1 trong tay thân ái là 179 viên.”

Lâm Nhiễm thở phào, ôm chặt lấy nỏ, mệt đến mức ngồi bệt xuống. 179 tinh hạch — cuối cùng cũng đủ để cô thử rút thêm một lần nữa. Nhưng lúc này, thể lực đã hoàn toàn cạn kiệt, cô chỉ có thể nằm dài, cố gắng hồi sức.

Mạc Thư Ngữ lo lắng, rón rén tiến lại gần, khẽ hỏi: “Cô… có sao không?”

Lâm Nhiễm mở mắt nhìn cô một cái, thở dài. Cô lấy điện thoại ra xem giờ — đã 5 giờ 10 phút. Còn chưa đầy hai tiếng nữa, máy rút thẻ sẽ biến mất, đồng nghĩa với việc bầy zombie kia cũng sẽ thoát khỏi sự kiềm chế.

Không trả lời thẳng câu hỏi của Mạc Thư Ngữ, Lâm Nhiễm lại bất ngờ hỏi ngược: “Bình thường, vận may của cô thế nào?”

 

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
Dị năng, mạt thế, ngọt, Nhẹ nhàng, Phế thổ, Sảng

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây