Chương 20
“Vận may?” Mạc Thư Ngữ còn tưởng mình nghe nhầm.
Lâm Nhiễm thở dài, nằm trên mặt đất khẽ gật đầu với cô: “Đúng, vận may.”
Mạc Thư Ngữ nghĩ một lát rồi dứt khoát ngồi xuống cạnh Lâm Nhiễm: “Tôi thấy vận may của mình cũng tạm ổn. Có lần thang máy bệnh viện bị hỏng, tôi vốn đã bước vào rồi, chợt nhớ ra còn quên lấy kiện hàng ở siêu thị nhỏ, thế là quay lại. Kết quả, mấy đồng nghiệp vào thang máy lúc đó đều bị kẹt bên trong. Còn nữa, mỗi dịp cuối năm, bệnh viện thường tổ chức liên hoan, có rút thăm trúng thưởng, hình như từ khi đi làm đến giờ, năm nào tôi cũng trúng giải nhất của khoa.”
Cô ngẫm nghĩ thêm, tiếp tục nói: “Lần tôi đưa Nhuyễn Nhuyễn (con gái) đi công viên, rút hộp quà bí ẩn cũng thường bốc trúng phiên bản hiếm. Nhưng mà tôi cũng không rõ có tính là may mắn không, vì thật ra tôi chưa từng mua vé số bao giờ.”
Trong lòng Lâm Nhiễm dấy lên một ý nghĩ: đã biết vận xui của mình đen tới mức tận cùng, thì kết quả chắc chắn không thể tệ hơn lốc Wahaha ban nãy. Thay vì để bản thân rút, chẳng bằng để Mạc Thư Ngữ thử một lần. Nếu cô ấy rút ra một lá vô dụng nữa, thì hôm nay hai người cũng gần như phải chôn xác ở đây thôi.
Lâm Nhiễm chống tay gượng người dậy, nhìn sang Mạc Thư Ngữ: “Tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện, được không?”
“Là tôi nợ cô quá nhiều mới đúng. Cô nói đi, việc gì tôi có thể làm, tôi nhất định sẽ giúp.” Mạc Thư Ngữ vội vàng đáp.
Lâm Nhiễm hít sâu một hơi, khẽ gật đầu: “Được. Vậy đi theo tôi.”
Cô chống một tay đứng lên, cơ thể kiệt sức đến mức ngay cả việc đứng cũng trở nên khó nhọc, nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng được.
Hai người cùng bước về phía máy rút thẻ. Lâm Nhiễm nghiêng đầu nhìn sang Mạc Thư Ngữ, giọng nghiêm túc: “Lũ zombie bị máy này áp chế, nên không dám tới gần. Nhưng đến 7 giờ, máy sẽ biến mất. Khi ấy, chúng sẽ liều chết xông lên, không gì ngăn nổi. Có nghĩa là chúng ta chỉ còn chưa đầy hai tiếng để thoát khỏi đây. Tình huống tốt nhất bây giờ là rút ra được một thứ thật sự hữu dụng, biết đâu mới có thể cứu được chúng ta.”
Thực ra, trong lòng Lâm Nhiễm vẫn còn một phương án dự phòng khác. Ấy là quy luật mà cô tình cờ phát hiện ở khu dân cư: nếu mùi của người sống bị máu zombie bao phủ, có khả năng sẽ làm nhiễu sự phán đoán của chúng. Khi ấy, chúng có thể nhầm lẫn mà coi con người là đồng loại.
Nhưng Lâm Nhiễm không dám liều lĩnh. Giữa một biển zombie chen chúc như thế, nếu bị cuốn vào dòng thây ma, cho dù chúng không chủ động cắn xé, thì chỉ cần một vết xước hay trầy nhỏ cũng đủ để lây nhiễm.
Lâm Nhiễm từ trước đến nay vẫn tin rằng quyền chủ động phải nằm trong tay mình. Nếu thực sự buộc phải dùng tới phương án đó, thì mạng sống của cô và Mạc Thư Ngữ sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào vận may mà thôi.
Mạc Thư Ngữ đảo mắt nhìn hai hàng vật phẩm trên màn hình, rồi quay sang hỏi: “Trong số này, cô muốn lấy cái nào? Thuốc cường hóa gien, đạo cụ chắn đỡ, hay là đạo cụ tăng tốc?”
Lâm Nhiễm xem xét kỹ, nhưng khi chạm tay vào các biểu tượng, chúng cũng không hiện ra lời giới thiệu chi tiết nào. Chỉ nhìn vào tên gọi, có lẽ thuốc cường hóa gien là thứ đáng giá nhất. Cô nghiến răng, chỉ vào màn hình: “Tốt nhất là cái này. Nếu không thì hai món cô vừa nói cũng coi như có ích một chút.”
“Được, vậy để tôi thử.” Mạc Thư Ngữ mím môi gật đầu, trong lòng không khỏi thấp thỏm. Cô lo, nếu không rút trúng món Lâm Nhiễm mong muốn, liệu Lâm Nhiễm có giận dữ rồi bỏ mặc mình hay không?
Bên này, Lâm Nhiễm đã chia 100 viên tinh hạch làm mấy lần bỏ vào ngăn kéo của máy. Sau đó, cô đóng lại, số tinh hạch trong tay chỉ còn 79 viên. Nếu muốn giết thêm zombie để gom lại, với thể lực hiện tại, cô e là không còn sức nữa.
Cô nghiêng đầu nhìn Mạc Thư Ngữ: “Được rồi, chỉ cần ấn nút rút thẻ trên màn hình là được.”
Mạc Thư Ngữ chắp hai tay lại, còn cố ý xoa xoa vào nhau, như để cầu thêm may mắn. Nhắm mắt hai giây, rồi mở ra, cô đưa tay phải lên, chạm nhẹ vào nút rút thẻ.
Lập tức, một khung đỏ hiện ra, xoay vòng quanh chín món còn lại theo chiều kim đồng hồ. Vài giây sau, nó dừng lại ngay ở mục thuốc cường hóa gien.
Ngay khoảnh khắc đó, máy rút thẻ phát ra ánh sáng vàng rực. Một tấm thẻ vẽ hình lọ thuốc lơ lửng giữa không trung, xuất hiện ngay trước mặt Mạc Thư Ngữ.
Mạc Thư Ngữ nhìn Lâm Nhiễm, rồi đưa tay nhận lấy tấm thẻ: “Rút được rồi! Là thuốc cường hóa gien!”
Nói xong, cô lập tức đưa thẻ cho Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm hơi thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại thoáng chua xót — vận may của Mạc bác sĩ này đúng là tốt đến khó tin, còn mình thì… cố gắng thế nào cũng uổng công.
“Cảm ơn.” Lâm Nhiễm nhận thẻ, giọng dứt khoát. Cô chẳng thấy có gì phải ngại ngùng hay muốn nhường lại cho Mạc Thư Ngữ. Dù sao, những tinh hạch này đều là do chính cô liều mạng giành lấy, Mạc Thư Ngữ chỉ là người thay cô ấn nút rút thẻ mà thôi. Việc cô có thể làm, chính là cố gắng đưa cả hai thoát khỏi nơi này.
Cô lật mặt sau tấm thẻ: Thuộc tính thẻ thuốc cường hóa gien: A cấp thẻ, thuộc cấp cao nhất trong hệ thống thẻ. Loại thuốc này có thể cải tạo bốn gien cơ bản của cơ thể người (sức mạnh, tốc độ, sự linh hoạt, sức bền). Đây là một loại thẻ vô cùng hiếm và quý giá, chỉ những ai vận may bùng nổ mới có thể rút trúng!
Chú thích: sau khi sử dụng thuốc cường hóa gien thường đi kèm với các triệu chứng như sốt, đau đầu, đồng thời có một tỷ lệ nhất định sẽ tử vong, vì vậy thân ái cần cân nhắc thận trọng khi sử dụng nhé ~
Lâm Nhiễm chỉ thấy ngứa răng. Người ta rút thì một phát trúng thẻ cấp A; còn mình thì ráng cỡ nào cũng chỉ ra… Wahaha.
Dù vậy, bây giờ Mạc Thư Ngữ đã cùng cô ngồi chung một con thuyền. Lâm Nhiễm nhìn lại mô tả thẻ thêm lần nữa: dùng thuốc này còn có thể mất mạng, nhưng cô hiểu rõ — không dùng thì tình hình sẽ càng tệ hơn.
Ý niệm khẽ động, tấm thẻ trong tay lóe sáng, ngay lập tức biến thành một ống nghiệm thủy tinh niêm phong kín, bên trong chứa nửa ống chất lỏng màu xanh lục phát sáng.
Lâm Nhiễm nâng ống nghiệm lên, nhìn kỹ chất lỏng xanh lục tỏa ra ánh sáng huỳnh quang kỳ quái, khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng thấy bất an.
Cô hít sâu một hơi. Dù sao bản thân cũng đã bị cái hệ thống quái quỷ này dồn đến bước đường cùng. Giờ ngoài việc uống nó, cô hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác.
Cô rút nắp ống nghiệm ra, đưa lên mũi ngửi thử, phát hiện thứ chất lỏng xanh lục ấy không hề có mùi.
Cổ họng Lâm Nhiễm khẽ giật giật, cô hít sâu một hơi, rồi đưa ống nghiệm sát lên miệng.
Thấy Lâm Nhiễm chuẩn bị uống thứ dung dịch phát sáng kỳ quái kia, Mạc Thư Ngữ hoảng hốt, vội vàng lên tiếng ngăn lại: “Cô định uống thật sao? Thứ này… có chắc là không có vấn đề gì chứ?”
Lâm Nhiễm khẽ lắc đầu: “Tôi cũng không biết có vấn đề hay không. Nhưng đây là con đường sống duy nhất của chúng ta.”
Nói rồi, cô giơ ống nghiệm trong tay lên, lắc nhẹ một cái, sau đó nghiến răng, ngửa đầu, uống cạn sạch chất lỏng màu xanh lục sáng rực ấy.