Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Tôi Dựa Vào Rút Thẻ Để Tích Trữ Hàng Hóa Và Nuôi Con Trong Thế Giới Phế Thổ
  3. Chương 6
Trước đó
Tiếp theo

Chương 6

Sau đó, Lâm Nhiễm lại gõ cửa phòng 1104, người mở cửa là một phụ nữ.

Lâm Nhiễm liền nói rõ ý định của mình, người phụ nữ kia nhíu mày nói: “Chúng tôi ăn cơm xong con trai tôi còn phải học nữa, sao các người lại có thể sửa chữa ồn ào như vậy? Có biết là ảnh hưởng đến việc học của con tôi không?”

“Đúng, đúng, chuyện này thật sự xin lỗi chị. Đây là chút tấm lòng nhỏ, chị nhất định phải nhận lấy. Ngoài hôm nay ra, chúng tôi chỉ cần thêm hai ngày nữa là hoàn thành rồi. Chị xem có thể thông cảm cho tôi được không, tôi thật sự đang rất gấp, nếu không thì cũng chẳng dám làm phiền mọi người thế này.” Lâm Nhiễm vừa nói lời hay, vừa đưa hộp điểm tâm trong tay qua.

Vương Văn nhìn hộp điểm tâm trong tay Lâm Nhiễm thì biết không rẻ, trước đó cô từng thấy ở siêu thị, ít nhất cũng hơn trăm tệ. Thêm vào đó thái độ của Lâm Nhiễm rất chân thành. Dù sao cũng chỉ còn hai ngày nữa, chỉ nhiều hơn bình thường một tiếng rưỡi sửa chữa, đổi lại một hộp điểm tâm thì cũng không thiệt.

“Được rồi, vậy tôi nhận. Nhưng các người cũng phải làm nhanh lên, một hai ngày thì mọi người còn có thể thông cảm, nhưng kéo dài thì không được đâu.” Vương Văn nhận hộp điểm tâm rồi nhắc nhở.

“Chị yên tâm, tôi đã ký hợp đồng với công ty sửa chữa rồi, chiều ngày kia nhất định phải hoàn công, tuyệt đối sẽ không làm phiền chị lâu đâu.” Lâm Nhiễm mỉm cười giải thích.

“Thế thì được, được. Vậy cái này tôi nhận nhé.”

“Chị cầm lấy đi, vậy tôi về trước.” Lâm Nhiễm lại nói thêm mấy câu dễ nghe rồi mới xoay người đi xuống lầu.

Khi cô về thì Lâm Trung Sinh cũng vừa về đến. Thấy thợ sửa chữa còn chưa rời đi, ông lập tức nổi giận: “Lâm Nhiễm, giờ này rồi mà còn sửa, mau bảo họ dừng lại đi! Lỡ ảnh hưởng đến người khác, lát nữa mà có người qua đây thì sao?”

“Ông yên tâm, vừa nãy tôi đã nói chuyện với mấy hộ cạnh nhà mình rồi, để họ làm tới bảy rưỡi.” Lâm Nhiễm mệt mỏi ngồi xuống sofa đáp.

“Ngày mai làm tiếp chẳng phải cũng được sao? Thật hết nói nổi mày, cố chấp quá rồi.” Lâm Trung Sinh chưa ăn cơm, thấy Lâm Nhiễm ở nhà mà chẳng nấu nướng gì nên càng bực bội.

“Còn nữa, sao mày không nấu cơm?” Lâm Trung Sinh hỏi.

“Có hơi mệt, không muốn nấu. Lát nữa tôi sẽ ra ngoài ăn.” Lâm Nhiễm điềm tĩnh đáp, giờ cô càng ngày càng mất kiên nhẫn với ba mình rồi.

“Mày không ăn à, thế tao phải làm sao? Với lại, mày lại mua mấy thứ vớ vẩn gì nữa thế? Lâm Nhiễm, mấy ngày nay mày cứ loay hoay mấy cái này, đã đi làm chưa?” Lâm Trung Sinh gầm lên như nổ tung, hắn cảm thấy con gái ngày càng bướng bỉnh, chẳng chịu nghe lời.

“Đi rồi, nhưng tôi nói với ông rồi mà, mấy thứ tôi chuẩn bị này quan trọng hơn đi làm nhiều. Ông chờ thêm vài ngày nữa sẽ biết thôi.” Lâm Nhiễm vừa cúi đầu lướt điện thoại, vừa tìm xem ở đâu bán quần áo chống rét.

Bên cạnh, Lâm Trung Sinh vẫn lải nhải không ngừng, nhưng Lâm Nhiễm chẳng buồn để ý. Cô chỉ suy nghĩ xem có thể kiếm được quần áo giữ nhiệt ở đâu. Cuối cùng, cô mở WeChat, tìm đến người đã bán cho mình cây nỏ hồi chiều.

Lâm Nhiễm: Xin chào, tôi là người chiều nay mua nỏ của anh. Anh có bán quần áo chống rét không?

Người bán đồ ngoài trời A: Cái này thì thật sự không có. Nhưng cô gái à, chẳng phải cô định đi sinh tồn ngoài hoang dã sao? Nói thật nhé, cũng không cần chuẩn bị chu toàn đến vậy đâu, đồ cô mua bây giờ đã quá đầy đủ rồi.

Lâm Nhiễm: Vậy à, cảm ơn anh.

Thực ra cô còn muốn hỏi thêm xem ông chủ kia có cách nào mua được súng không, nhưng nghĩ đến phiền phức có thể kéo đến, Lâm Nhiễm vẫn kìm lại. Cho dù hỏi, chắc người ta cũng không dám bán cho mình.

Lâm Trung Sinh cằn nhằn thêm một lúc, thấy con gái chẳng buồn đáp lại, mà bụng hắn cũng đói cồn cào, cuối cùng đành vào bếp tự nấu cơm.

Lâm Nhiễm liếc nhìn về phía phòng ngủ của mình. Công nhân đang hàn cố định tấm thép bên ngoài ban công, chuẩn bị lắp kính chống nổ.

Cô ở lại thêm hơn một tiếng, may mắn là không có hàng xóm nào sang gây chuyện, chỉ có vài người lên tiếng trong nhóm chung.

Đúng bảy giờ rưỡi, công nhân tan ca đúng giờ. Lâm Nhiễm cũng chuẩn bị ra ngoài ngủ khách sạn, Lâm Trung Sinh tức tối hỏi: “Mày lại định đi đâu nữa hả? Thật tưởng trên trời rơi tiền xuống cho mày à? Có tiền cũng không được phung phí thế chứ…”

Lâm Nhiễm trực tiếp làm ngơ, cầm điện thoại đứng dậy ra ngoài. Cửa chống trộm vừa khép lại, vẫn còn nghe lờ mờ tiếng gào giận dữ của ba cô vọng ra.

Cô chẳng bận tâm, lập tức bắt xe về khách sạn. Cô muốn ăn một bữa thật ngon rồi nghỉ ngơi sớm. Bởi một khi tận thế ập đến, sẽ chẳng còn cơ hội được thảnh thơi thế này. Chiếc răng khôn của cô đã đỡ hơn một chút, nhưng vẫn còn đau, sáng mai nhất định phải đi truyền dịch. Nếu để triệu chứng này kéo dài sang thời kỳ tận thế thì sẽ là rắc rối lớn.

Trong hai ngày tiếp theo, Lâm Nhiễm gần như chỉ làm ba việc: truyền dịch, giám sát công trình, và chạy khắp Giang Bắc tìm quần áo chống rét. Nhưng những gì cô tìm được cũng chỉ là vài chiếc áo phao dày hơn bình thường. Không còn cách nào khác, cô đành mua mấy bộ áo phao siêu dày, có còn hơn không.

Thời gian nhanh chóng trôi đến ngày thứ năm. Buổi sáng, Lâm Nhiễm đi truyền dịch lần cuối. Bác sĩ ở bệnh viện tư nhân cũng kiểm tra kỹ cho cô, kê thêm ít thuốc kháng viêm, rồi cô mới trở về chỗ ở.

Lúc này phòng ngủ của Lâm Nhiễm đã hoàn toàn thay đổi diện mạo. Vì cô chịu bỏ thêm tiền nên công ty thi công cũng cử nhiều thợ hơn. Sáu bức tường trong phòng không những đều được hàn chặt vào kết cấu tòa nhà, mà ngay cả cửa kính ban công cũng đã được thay thành kính chống nổ. Trong phòng còn được lát lại sàn, trét bả, sơn mới, tủ quần áo và giường đặt làm trước đó cũng đã được khôi phục nguyên trạng.

Người quản công mỉm cười giải thích với Lâm Nhiễm: “Lâm tiểu thư, căn phòng này của cô đã được làm đúng theo yêu cầu rồi. Sáu mặt tường đều được hàn chặt vào kết cấu tòa nhà, mấy mặt ban công cũng thay bằng thép chống nổ, cửa sổ và kính đều đổi sang cấp chống nổ hết. Cô xem, tấm pin năng lượng mặt trời chúng tôi lắp chiếm vị trí hai bên cửa sổ, nhưng mặt chính diện vẫn giữ được tầm nhìn thoáng. Còn hệ thống tuần hoàn nước cũng đã lắp đặt lại theo ý cô, tôi sẽ hướng dẫn cách sử dụng.”

Quản công rất khách khí, tỉ mỉ giảng cho cô cách chuyển đổi giữa điện lưới và điện năng lượng mặt trời, cũng như cách khởi động hệ thống nước tuần hoàn trong phòng tắm.

Lâm Nhiễm liếc qua phòng tắm, thấy bên cạnh máy nước nóng được gắn thêm một bồn chứa lớn. Bồn này dung tích nhiều mà lại không chiếm quá nhiều diện tích.

Sau đó, quản công lại mời thợ chuyên về cửa đến hướng dẫn chi tiết cho Lâm Nhiễm cách sử dụng cửa chống nổ.

“Lâm tiểu thư, cửa chống nổ này cần ba bước mở. Bước đầu là quét võng mạc bằng tia hồng ngoại, bước thứ hai là dấu vân tay của cô, ngoài ra còn cần chìa khóa. Chỉ khi ba bước đều thông qua thì cửa mới mở. Hơn nữa đây là cửa cấp chống nổ, cho dù ở bên ngoài dùng bom cũng không thể phá được, cô hoàn toàn yên tâm.” – người thợ giải thích.

“Được, vậy tôi muốn cài lại quyền quản trị thì phải làm thế nào?” Hiện tại người giữ quyền quản trị là người thợ này, nhưng Lâm Nhiễm không hề muốn để lại chút nguy cơ nào. Chờ tất cả mọi người rời đi, cô sẽ lập tức đặt lại quyền quản trị cho hai cánh cửa chống nổ.

“Để tôi chỉ cho cô, chúng ta làm chậm rãi hai lần, đảm bảo cô nắm được ngay.”

Người thợ vô cùng kiên nhẫn, hướng dẫn từng bước, Lâm Nhiễm ghi nhớ tất cả, thậm chí còn dùng điện thoại quay video lại.

Lúc này bên ngoài đám công nhân vẫn đang làm phần việc cuối cùng. Chỉ còn cánh cửa lớn bên ngoài là chưa hoàn thiện, mấy người thợ vẫn đang gấp rút hoàn thành.

Lâm Nhiễm nhìn căn phòng mới của mình, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Tuy chưa thể biến cả căn nhà thành “tường đồng vách sắt”, nhưng chí ít phòng ngủ của cô đã có thể đảm bảo an toàn.

Cô lại quay sang nhìn cánh cửa chính đang lắp đặt, ước chừng chẳng bao lâu nữa sẽ xong. Lúc này, Lâm Nhiễm lại nghĩ đến vấn đề giám sát. Cô nhớ trong nguyên tác, giai đoạn đầu tận thế vẫn còn có điện và mạng, nhất là điện phải sau một tháng bùng nổ mới bắt đầu sụp đổ. Điều đó có nghĩa là nếu bây giờ lắp hệ thống camera giám sát trong tòa nhà, thì nó vẫn có thể hoạt động được ít nhất một tháng.

Nghĩ vậy, Lâm Nhiễm lập tức hỏi quản công bên ngoài: “Bên công ty anh có lắp đặt hệ thống giám sát không?”

Quản công cười đáp: “Đương nhiên là có rồi, cô cũng thấy rồi đó, trong mảng trang trí nội thất chúng tôi là chuyên nghiệp nhất.”

“Ý tôi là giám sát toàn bộ tòa nhà, lại phải là loại liên hoàn, một camera hỏng thì những cái khác vẫn hoạt động.” – Lâm Nhiễm nhìn chằm chằm vào quản công, bình tĩnh hỏi.

Quản công há hốc mồm, thật không ngờ Lâm Nhiễm lại chịu chơi đến mức này, nhưng đúng là một “cây tiền biết đi”, ra tay rất sảng khoái: “Lâm tiểu thư, cô muốn lắp camera cả tòa nhà, e rằng bên ban quản lý khu chung cư cũng sẽ không đồng ý đâu.”

“Chỉ cần lắp hai cái ở mỗi tầng, ngay cửa thang máy là được, cũng chẳng ảnh hưởng gì. À đúng rồi, lối thoát hiểm cũng phải lắp một cái. Chuyện bên ban quản lý để tôi lo, các anh chỉ cần lắp đặt thôi. Trước chiều nay phải xong hết, bao gồm cả hai bên cửa đơn nguyên tầng một cũng phải lắp vài cái. Ngoài ra, tất cả camera đều phải có chức năng hồng ngoại nhìn đêm.” – Lâm Nhiễm điềm tĩnh nói.

Nếu không phải vì có tiền kiếm, quản công thật sự muốn mắng Lâm Nhiễm bị hoang tưởng. Nhà cô vốn đã làm kín như thành đồng vách sắt, giờ lại còn muốn giám sát cả tòa nhà.

Nhưng quản công vẫn mỉm cười với cô: “Lâm tiểu thư, thế này nhé, tôi gọi về công ty hỏi giá trước.”

Sau một lúc trao đổi với công ty, quản công quay lại: “Tôi vừa xin ý kiến công ty. Chi phí lắp đặt một camera, gồm cả công và thiết bị, là 300 tệ. Theo yêu cầu của cô: tòa nhà có 21 tầng, mỗi tầng ba cái (hai ở thang máy, một ở lối thoát hiểm), tổng cộng 63 cái. Ngoài ra, cô muốn tầng một lắp thêm bốn cái ở bên ngoài. Cộng thêm toàn bộ đường dây, và kết nối hệ thống giám sát trực tiếp với máy tính của cô, tổng chi phí là 50.000 tệ. Nhưng vì cô muốn gấp, chúng tôi phải cử thêm thợ, nên phải cộng thêm 50.000 nữa. Tổng cộng 100.000. Cô thấy chấp nhận được không?”

“Được.” – Lâm Nhiễm gật đầu dứt khoát.

“Cái này cần thanh toán trước rồi chúng tôi mới đặt hàng được. Nếu cô cảm thấy không hợp lý, tôi có thể liên hệ công ty bàn lại.” – quản công lễ phép nói.

“Không cần, quá mất thời gian. Vẫn là tài khoản lần trước phải không? Tôi chuyển tiền ngay.” – Lâm Nhiễm vừa nói vừa rút điện thoại ra thao tác.

“Đúng rồi, sau khi cô thanh toán, bên tôi sẽ cho người mang vật liệu đến vào buổi trưa, buổi chiều bắt đầu lắp đặt.”

Lâm Nhiễm gật đầu: “Đã chuyển tiền rồi. Các anh làm nhanh lên, nhất định phải xong trước chiều nay.”

“Cô yên tâm, Lâm tiểu thư, đảm bảo khiến cô hài lòng.” – quản công cười nói, trong lòng mừng rỡ vì lại chốt thêm một đơn lớn, mà còn được ăn hoa hồng.

 

 

Trước đó
Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Thẻ:
Dị năng, mạt thế, ngọt, Nhẹ nhàng, Phế thổ, Sảng

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây