- Hoa Trên Mây
- Tôi Nhất Định Phải Kết Hôn Với Tổng Tài
- Chương 1: Thế là chúng mình kết hôn rồi
Hồi Tư Tề còn chưa được sinh ra, mẹ nàng đi xem bói một quẻ. Chỗ đó viết: Đoán mệnh trước khi sinh, “KHÔNG CHUẨN KHÔNG LẤY TIỀN”, tuyên bố cực kỳ đanh thép. Họ bảo với mẹ nàng rằng thai thứ nhất này là con gái, mệnh dậu, nếu trước hai mươi bảy tuổi mà không kết hôn sẽ gặp chuyện không may.
Kết quả là hai vế đầu chuẩn đét. Mẹ Tư chắc mẩm rằng vế cuối cùng chính xác.
Thế là Tư Tề từ bé đã bị xách tai dặn dò: Không có chí lớn gì đó cũng không sao, việc quan trọng nhất đời này là phải gả mình cho một người xứng đáng với bản thân trước năm hai mươi bảy tuổi.
Nói về con người Tư Tề thì cô không hẳn là quá mê tín với mấy cái xem bói này, nhưng cũng không đến nỗi bài trừ gắt gao. Sự không bài trừ của nàng thể hiện qua việc bình thường không hay xem chòm sao, nhưng nếu xem rồi thì chắc chắn sẽ khiến bản thân hoàn toàn gặp phải ý nghĩa cảnh báo của chòm sao đó ngay trong ngày hôm ấy.
Ví dụ như hôm nay, Tư Tề nghe nói màu may mắn hôm nay của chòm Song Ngữ là màu tím, thế là….
Cô bạn thân Hoàng Vận Hòa của nàng của nàng câm nín nhìn bạn mình mấy giây, nhịn cái nắm đấm ngứa ngáy, nói một cách cực kỳ kiềm chế:
“Nói đi, hôm sinh nhật cậu tự bọc mình thành quả cà tím là vì lý do quỷ gì đấy?”
Nhưng Tư Tề nghe vậy không những không giận mà còn cười:
“Cảm ơn đã khen nha, giống nguyên quả cà tím chứng tỏ là hôm nay mình sẽ may mắn lắm nhỉ?”
Hoàng Vận Hòa ngửa mặt lên trời, không nói gì nữa. Tư Tề ném luôn một quả bom chấn động ra:
“Mình kết hôn rồi.”
Thế là mấy lời lải nhải về cà tím của Hoàng Vận Hòa đành nuốt lại. Cô ấy suýt cắn phải lưỡi, tỏ vẻ cực hãi hùng:
“Móa, chẳng phải cậu đã chia tay cái thằng cặn bã kia từ ba tháng trước rồi sao? Muốn diễn một vở tái hợp thế kỷ hay gì?”
“Không phải là Phạm Thanh Thần.”
Tư Tề nhún vai, không buồn để ý. Chính xác mà nói thì Phạm Thanh Thần cũng không được tính là bạn trai của của nàng. Hai người chỉ chơi trò mập mờ nửa năm, cuối cùng Phạm Thanh Thần nói định về quê để nói chuyện rõ ràng với thanh mai trúc mã được chỉ hôn cho mình, xong không có sau đó nữa.
Giờ nghĩ kỹ lại thì Tư Tê cảm thấy chắc mình là một con thỏ trắng dễ lừa lắm, nếu không thời này làm gì có ai tin nổi cái câu nói cặn bã như kiểu Tiểu Hoàng ở nhà bị ngã gãy chân nên phải về chăm.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Hoàng Vận Hòa, Tư Tề như ngớ ra gì đó, a một tiếng rồi lấy chứng minh thư ra, nở nụ cười xán lạn.
“Nếu không quá nghiêm khắc mà xét ra thì hẳn là lập gia đình đa nguyên (*) thôi, chứ không phải kết hôn.”
(*) gia đình đa nguyên: dự luật của Đài Loan hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới và các hôn nhân đặc biệt khác.
Hoàng Vận Hòa giật phắt chứng minh của Tư Tề, ngày công chứng là hôm qua, trên phần “phối ngẫu” điền ba chữ khá to…
Bùi Hi Chi.
Thế là Hoàng Vận Hòa hết hồn tập hai. Cô ấy chỉ vào chỗ phối ngẫu kia, suýt không thở nổi:
“Cậu đợi tí. Bùi Hi Chi có phải là đàn chị siêu giỏi hồi cấp ba của chúng ta, không?”
Chữ “không” cuối cùng của Hoàng Vận Hòa bị ngắt vì cô ấy kích động quá, cắn phải lưỡi. Tư Tề cười ha hả gật đầu, khoa tay múa chân, nói:
“Đúng đấy, là đàn chị đó. Trùng hợp ghê, hôm qua mình đến tiệm bán bánh mì thì vừa hay đụng phải đàn chị lúc đang làm nhân viên phục vụ ở đó. Chúng mình nói chuyện một lúc rồi đi đăng ký luôn.”
Khởi đầu bình thường, quá trình nhạt nhẽo, không có gì lạ cả, nhưng cái cú twist thần sầu lại khiến người ta cười không nhặt được mồm.
“Con mẹ nó! Cậu đừng có lược nhiều bước như vậy chứ!!!”
Hoàng Vận Hòa vội đến phát điên, còn định lên tiếng thì điện thoại của Tư Tề reo. Tư Tề nhìn màn hình, thấy hai chữ “Đàn chị” lóe lên thì bắt máy luôn. Hoàng Vận Hòa vội sáp đến, lại nghe một giọng nói lạnh lùng như đang nói chuyện công việc vang lên, chẳng có hơi ấm con người chút nào:
“Soạn đồ xong cả rồi chứ?”
“Vâng? Vẫn chưa ạ, hôm nay em có hẹn với bạn đi ăn sinh nhật mình.”
Bên kia ngừng một thoáng, lúc sau mới nói tiếp:
“Không sao, xong thì gửi địa chỉ cho chị, chị đi đón em.”
Tư Tề đồng ý rồi cúp máy, quay đầu lại suýt chút nữa đâm sầm vào Hoàng Vận Hòa. Tư Tề “á” lên một tiếng, liếc bạn. Hoàng Vận Hòa không buồn đề ý cái liếc đó, chỉ siết chặt tay, nói:
“Mình biết cậu muốn kết hôn trước năm hai mươi bảy tuổi. Nhưng đàn chị Bùi sao lại điên cùng cậu như thế chứ? Trong ấn tượng của mình, đàn chị là một học sinh giỏi lạnh lùng cao ngạo, cậu có hỏi lý do chị ấy muốn cưới cậu không?”
“Có chứ.”
Tư Tề nháy mắt mấy cái, nhớ lại ngày hôm qua. Nhà Tư Tề làm bánh mì thủ công. Nàng học ngành Ngôn ngữ Đức của một trường đại học hàng đầu, học để đi Đức học làm… bánh mì. Tư Tề có một đam mê khó hiểu với bánh mì, học hai năm, được khen thưởng lớn ở quốc tế rồi về nước mở một cửa hàng nhỏ, về sau mở thêm hai ba chi nhánh nữa. Hôm qua nàng được mời đến một khách sạn năm sao mới nổi lên mấy năm gần đây để làm xe bánh mì Khoái Thiểm trong khách sạn họ. Không ngờ lại gặp đàn chị cấp ba Bùi Hi Chi.
Lúc đó phía khách sạn xảy chút vấn đề, có khách Đức ghé đến nhưng nhân viên phiên dịch lại mất tăm. Thấy sắp xảy ra chuyện lớn nên Tư Tề đứng dậy giải vây cho Bùi Hi Chi.
Lúc đó, Bùi Hi Chi đứng một bên nhìn nàng hồi lâu. Xong việc, cô mời nàng đến phòng khách quý. Thấy chênh lệch đời người, cuộc đời bất công quá nên tâm trạng Tư Tề không vui mấy, gọi một cốc trà Thiết Quan Âm. Tâm trạng Tư Tề sa sút, mượn trà mà đòi “say”, ca thán kể lể với Bùi Hi Chi rằng đời người bất công.
Bùi Hi Chi chỉ lẳng lặng nghe nàng phát điên. Khi nghe Tư Tề bảo định bốc đại một người nào đó để đăng ký kết hôn, Bùi Hi Chi nhìn nàng, tỉnh táo nói một câu:
“Hay chúng ta đi đăng ký đi?”
“Mẹ nó chứ! Đàn chị bị cái gì kích thích vậy chứ? Rồi cậu đáp thế nào?”
Hoàng Vận Hòa như đang đọc tiểu thuyết dài kỳ trên mạng, căng thẳng khi bước vào cú ngoặt. Bấy giờ, Tư Tề nói tiếp:
“Mình bảo, đàn chị thương hại một thiếu nữ sắp bước vào vận mệnh bi thảm đấy à…”
“Thiếu nữ hai mươi bảy tuổi.”
Hoàng Vận Hòa tỏ vẻ ghét bỏ nhưng Tư Tề cứ như không nghe thấy, chỉ thần bí giơ nắm tay lên đặt trước miệng, khẽ giọng nói:
“Cậu đoán xem đàn chị trả lời thế nào?”
“Mình đoàn đàn chị không trả lời mà đè cậu xuống đất đánh luôn.”
Cô Hoàng tự nhận mình nhận định rất chính xác. Tư Tề nhìn vào mắt cô ấy, hắng giọng, như nhại theo cái giọng lạnh lùng của Bùi Hi Chi, nhạt nhẽo nói:
“Em cảm thấy chị giống kiểu người chuyên làm từ thiện sao?”
Sau khi Tư Tề nghe vậy thì “ừm” một tiếng, cũng khiến vẻ mặt lạnh lùng băng sương của Bùi Hi Chi thoáng buông lỏng một chút.
“Không giống, giống kiểu đi thu ve chai hơn.”
Chizzz
Cũng họ Bùi tên Chi mà người ta tổng tài, còn tôi thì lạ lắm🤧