- Hoa Trên Mây
- Tôi Nhất Định Phải Kết Hôn Với Tổng Tài
- Chương 2: Phong thái của một tổng giám đốc sống đó! Tổng giám đốc sống!
Nếu không thì làm gì có chuyện nhận một cô gái xui xẻo không ai thèm như nàng.
“Vậy thì sao? Giờ cậu muốn làm gì?”
Nghe thấy kịch bản không thể tưởng tượng nổi, Hoàng Vận Hòa quyết định cứ làm người bất thường cái đã, quan tâm đến hướng đi sau này của bạn thân. Tư Tề nhún vai:
“Đàn chị nói đã kết hôn thì phải sống chung, muốn lừa tiền người ta thì phải lừa đến cùng.”
Tư Tề nói như thể đương nhiên, Hoàng Vận Hòa cũng chẳng còn sức để mà nôn mửa nữa. Cô ấy đã quen biết Tư Tề bao lâu nay rồi, quen quá rồi. Bạn thân của mình là một nhỏ điên chính cống. Từ hồi cấp ba đến giờ, muốn làm gì thì nàng sẽ làm đó, muốn đánh người là đánh ngay, không chần chừ chút nào.
Uống nốt hớp trà cuối cùng, Tư Tề gửi tin nhắn cho Bùi Hi Chi về chỗ ở của mình. Chỉ mấy giây sau, bên kia đã trả lời, nhưng tin nhắn trả lời này có chút khó hiểu…
“Vừa hay chị đang họp ở khách sạn, cùng đi đi. Có ý gì chứ?”
Hoàng Vận Hòa dòm qua rồi đọc to tin nhắn lên, Tư Tề nghiêng đầu ngẫm lại, chắc vì là nhân viên phục vụ nên Bùi Hi Chi ở khách sạn tổ chức hội nghị tập thể ở khách sạn nhỉ.
Aiz, đàn chị của nàng vất vả quá.
Tư Tề ôm suy nghĩ như vậy chạy đến. Cổng chính khách sạn chợt mở, một đám người đi ra, tất cả đều mặc vest, đi giày da, phừng phừng cảm giác tinh anh cao cấp, khác hoàn toàn so với mình. Nàng cảm thán một tiếng. Người đi đầu đi thẳng đến, mặc một bộ vest màu xanh lam nhạt, quần tây cạp cao khéo khoe đôi chân dài, búi tóc xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo, cả người đầy vẻ phụ nữ thành đạt. Tư Tề “wow” một tiếng rồi định nhường đường cho chị gái thành đạt kia, nhưng khi thấy người đó đi thẳng đến chỗ nàng rồi dừng bước, ánh sáng mặt trời chiếu lên người cô ấy khiến cô như đang phát sáng vậy.
Đúng là ánh sáng chư Phật, với không nổi.
Tư Tề cúi đầu, định lùi lại thì người kia đã kéo cổ tay nàng, khuôn mặt lạnh lùng vô cảm khi nhìn nàng lại hơi chau:
“Em sao thế, không khỏe ở đâu à?”
Tư Tề sững sờ. Nàng không đeo kính, phải nheo đôi mắt cận nhìn kỹ lại, rồi “wow” thêm một tiếng nữa. Sao lại giống người trên căn cước của mình thế nhỉ?
Đầu óc Tư Tề còn đang trong trạng thái loading thì thấy một đoàn người xếp thành một con đường chỉnh tề, rồi một người chạy đến sau, tay đặt lên ngực, cúi thấp người:
“Tổng giám đốc, xin hỏi cô cần gì không?”
Tổng, giám, đốc? Đây là khách sạn cosplay à?
Tư Tề mấp máy môi, quét mắt nhìn dàn tinh anh mặc vest phía sau, đầu óc lại choáng váng. Nàng kéo tay Bùi Hi Chi, khi ánh mắt cô quét đến, nàng ôm ngực, khẽ giọng đề nghị với Bùi Hi Chi:
“Hay là bảo họ quỳ thỉnh an luôn đi?”
Giọng nói kia có vẻ hơi nghiêm túc và kiêu ngạo. Trợ lý đặc biệt đứng ngay cạnh thấy tổng giám đốc Bùi nhà mình, một người luôn nói chuyện vô cùng cân nhắc lại cong môi lên cười khi nghe vậy, rồi lại khôi phục bình thường. Cô phất tay, ra hiệu đám người ra ngoài hết rồi lại nhìn sang Tư Tề, ánh mắt bớt vẻ lạnh lùng với con người, thêm chút ấm áp.
“Đi thôi, chị đưa em về.”
Hết giờ giỡn, Tư Tề nghe vậy thì vội khoát tay, nói:
“Đợi chút đi đàn chị, em chưa dọn xong hành lí.”
Nghe vậy, Bùi Hi Chi nhìn nàng một cái, nói thẳng một câu khiến Tư Tề choáng phát ngất:
“Không cần đâu, đi mua đồ mới là được rồi.”
… Đây là kịch bản tổng tài bá đạo nuôi tôi đấy à? Đúng là đầy cảm giác.
Sau khi chào tạm biệt với Hoàng Vận Hòa từ đầu đến giờ luôn ngạc nhiên không khép được mồm, Tư Tề được Bùi Hi Chi dẫn đường đến con xe có tượng thiên sứ nhỏ đang đỗ ở ven đường. Tư Tề nhìn chiếc xe kia thì lại muốn “wow” lần ba. Nàng chợt nhớ mẹ mình từng bảo làm người đừng xốc nổi quá, thế là nàng cố xốc lại tinh thần, mỉm cười với Bùi Hi Chi:
“Đàn chị, đây là đạo cụ cosplay mà chị mượn sếp chị đúng không? Tổng giám đốc của công ty chị hào phóng quá đi!”
Ánh mắt Bùi Hi Chi thoáng ngưng lại. Cô nhìn Tư Tề, lại thấy đám trợ lý đặc biệt đứng cạnh đang không dám động đậy, Bùi Hi Chi nhấp môi dưới, nhạt giọng nói, chẳng hiểu sao lại thấy hơi ngầu:
“Đây là xe của chị.”
“Được rồi, được rồi, em hiểu mà đàn chị.”
Tư Tề vỗ bả vai Bùi Hi Chi. Vẻ mặt tổng giám đốc Bùi khó lường. Tư Tề mở cửa xe ra, ngồi vào chỗ, nàng vỗ vị trí bên cạnh mình, nhiệt tình nói:
“Đàn chị vào đây đi, xe của tổng giám đốc công ty các chị xịn đét đấy.”
Bùi Hi Chi lẳng lặng nhìn nàng. Khoảnh khắc đó khá dài, trợ lý đặc biệt đứng bên cạnh một lúc, túa mồ hôi lạnh rồi cô mới bước đi, “ừ” khẽ một tiếng:
“Đúng là xịn.”
Cửa khách sạn lại được mở ra. Một người đàn ông bụng to, xách cơm hộp, mặc đồng phục màu xanh lam của khách sạn, trông rất vui mắt. Người đó vội chạy đến. Tư Tề ngoái qua Bùi Hi Chi, nhìn theo rồi ngạc nhiên “aiz” một tiếng. Đàn chị Bùi nhạy bén quay lại:
“Em biết sao?”
“Quản lý đại sảnh đó mà! Trước kia em bàn bạc với ông ta về vụ hiệu bánh mì Khoái Thiểm đó.”
Trong lúc Tư Tề đang nói, quản lý đại sảnh kia đã chạy đến bằng tốc độ như bị chó dí đến chỗ các nàng. Tư Tề giờ tay “hi” một tiếng. Quản lý lau mồ hôi trên trán, miễn cưỡng cười đáp lại rồi đưa cơm hộp cho Bùi Hi Chi, nói:
“Tổng giám đốc, cô quên xách cơm hộp về, tôi đích thân đưa đến cho cô.”
Quản lý tỏ vẻ lấy lòng nhưng Bùi Hi Chi chỉ nhìn lướt qua ông ta một cái, không nói không rằng, chỉ giơ tay lên. Trợ lý đặc biệt của cô như đặc công được huấn luyện trên phim vậy, lạnh lùng ngăn trước mặt ông ta.
“Đưa cơm hộp cho tôi là được rồi. Cảm ơn quản lý, nhưng lần sau chuyện thế này cứ nói với tôi là được.”
Tình cảnh cực kỳ căng thẳng, quản lý bụng bự mơ tưởng tranh công thăng chức versus trợ lý đặc biệt trắng trẻo xấu bụng, thêm cả một tổng tài lạnh lùng vô tình nữa chứ, đúng chuẩn phim máu chó tổng giám đốc không biết yêu là gì.
Nhưng mà, tổng giám đốc ư?
Đầu óc Tư Tề tạm ngừng một giây. Aaaaa?
Đầu cô chạy một loạt dấu chấm than liên tiếp. Quản lý đại sảnh kia chắc chắn là hàng thật rồi, già cỡ đó làm gì có chuyện mê cosplay. Thế thì sự thật chỉ có một…
Đàn chị của cô thật sự là tổng giám đốc của khách sạn Thiên Mạc sao?
Đúng thật sự là! Quá sức ảo rồi đó!
Khi Tư Tề còn đang khiếp sợ, Bùi Hi Chi ngồi vào trong xe. Tư Tề mất hẳn một phút mới vất vả tiêu hóa được hết cảm xúc. Nàng nghiêng đầu sang, chỉ thấy Bùi Hi Chi tỏ vẻ bình tĩnh ngồi một bên. Nàng nhìn không chớp mắt, xem cô cho nàng cái cảm giác tổng tài bá đạo thế nào.
“Sao vậy?”
Bùi Hi Chi không chịu nổi ánh mắt quá mức nóng bỏng của nàng, cuối cùng vẫn phải lên tiếng. Xưa nay đàn em Tư Tề chưa bao giờ biết ngại là gì. Nàng dịch mông sang, ngồi sát Bùi Hi Chi, không để ý thấy đàn chị Bùi đờ người ra. Nàng giơ tay lên, nghiêm túc nói:
“Đàn chị, em có một yêu cầu quá đáng.”
Bùi Hi Chi lườm nàng một cái, lạnh lùng nói:
“Em nói đi.”
“Em có thể bóp mặt chị không?”
“… Sao?”
Bùi đại tổng tài ngẩn ra một giây nhưng Tư Tề lại tự hiểu là cô ngầm đồng ý. Nàng vươn tay nhéo khuôn mặt trắng nõn của Bùi Hi Chi. Khi Bùi Hi Chi đang đờ người ra, nàng cất tiếng nói réo rắt bên tai cô.
“Trời ơi! Đời này em còn được chạm đến một tổng giám đốc sống! Tổng giám đốc sống đấy!”
Tư Tề nhấn mạnh hai chữ cuối, nói như kiểu nàng đã từng gặp tổng giám đốc “chết” rồi vậy. Nàng buông tay ra, nhìn Bùi Hi Chi, trong mắt long lanh vẻ chờ mong, trên mặt viết mấy chữ to “mau đến đây”. Thấy Bùi Hi Chi khó hiểu, nhướn mày ra hiệu nàng giải thích, Tư Tề lập tức phấn khởi giơ tay lên nói:
“Chỗ này chẳng phải nên chèn một đoạn thoại vào hay sao? Nữ nhân, em thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi đấy!”
Bùi Hi Chi nhìn Tư Tề đang cười như một đoán hướng dương xán lạn hồi lâu, cái miệng nàng nhếch lên, cong cong. Cô lắc đầu, giọng nói vô thức dịu đi:
“Không phải, hồi cấp ba chúng ta đã quen nhau rồi.”