- Hoa Trên Mây
- Tôi Nhất Định Phải Kết Hôn Với Tổng Tài
- Chương 3: Tổng giám đốc lạnh lùng và cô vợ nhỏ của cô ấy
“Đàn chị à, chị đừng có nói vậy! Phải theo kịch bản tổng tài chứ!”
Tư Tề lắc đầu, nhìn ánh mắt ấm áp Bùi Hi Chi trao cho mình, chỉ biết thở dài, không kéo Bùi Hi Chi điên theo mình nữa. Nàng đảo mắt, tiện đổi đề tài:
“Nhưng đàn chị này, với thân phận của chị thì sao lại muốn kết hôn với em?”
Nếu là ngày hôm qua thì Tư Tề sẽ tin đàn chị của mình là người tâm hướng thiện, chỉ đi thu gom ve chai, chân đạp mây lành bảy màu đến cứu nàng. Nhưng đến hôm nay thì không còn nghĩ thế nữa.
Đây là khách sạn Thiên Mạc đó, là khách sạn mới nổi lên mấy năm gần đây ở Đài Loan, bao trọn từ hình thức khách sạn năm sao đến khách sạn dành cho tình nhân thịnh hành cho giới trẻ, Thiên Mạc bao sân, được mệnh danh là doanh nghiệp nổi bật ở Đài Loan. Kiểu như Bùi Hi Chi mà sao lại muốn kết hôn với nàng? Nếu không phải đầu đập vào đá thì cũng bị cửa kẹp rồi.
Nghe những gì Tư Tề nói, Bùi Hi Chi quay sang, vô cảm hỏi nàng một câu:
“Sao chị không thể?”
“Ai da, không phải thế. Chẳng lẽ đàn chị không có cái gọi là kết hôn thương nghiệp, cưới gả vì sự nghiệp sao? Kiểu yêu hận trong giới nhà giàu ấy.”
Bùi Hi Chi hạ khóe miệng đang hơi cong lên xuống, nhưng lời nói vẫn khiến người ta giận sôi như cũ:
“Thông gia thì không có. Bố mẹ chị mất sớm, không có yêu hận trong giới nhà giàu, chỉ có em thôi.”
Tư Tề “à” lên một tiếng, tự dưng sững ra. Tự dưng nhắc đến bố mẹ người ta, dù là kiểu vô tư như Tư Tề có khi cũng phải sượng trân ấy chứ. Bầu không khí lúc này cực kỳ đè nén. Bùi Hi Chi vốn cũng không phải là người biết bẻ lái chủ đề nên cả hai im lặng cả buổi. Bùi Hi Chi ấn mở nhạc, mấy bài nhạc tiếng Anh cũ kỹ vang lên, Tư Tề nghe mà buồn ngủ, thêm tối qua nàng hưng phấn đến mất ngủ nên giờ hơi mệt. Trước khi thất thủ trước mộng Chu Công, nàng bỗng vỗ đùi đánh đét, nhớ ra một chuyện…
Mấy bài nhạc cổ điển tiếng Anh à, quả nhiên, tổng tài đều thích nhạc cổ điển.
Khi Tư Tề thức giấc đã là nửa tiếng sau. Nàng ngủ tự tỉnh, không bị ai quấy rầy. Trong mơ, một cái đùi gà to bự lướt qua trước mắt, nàng há mồm cắn nhưng không cắn được nên tự cắn phải lưỡi mình, tự làm mình đau đến bừng dậy. Vừa mở mắt, nàng đã thấy nửa bên mặt xinh đẹp của Bùi Hi Chi dưới ánh đèn dịu dàng, cô đang cầm ipad, hình như để đọc tài liệu.
Ánh đèn vàng ấm khiến đường nét có vẻ thanh lãnh của Bùi Hi Chi cũng trở nên dịu dàng hơn. Tư Tề nhìn đến ngẩn ra, lại chợt nghe Bùi Hi Chi thình lình “ừm” một tiếng. Cơ thể Tư Tề cứng đờ, cảm giác hoảng hốt như bị người ta bắt gian tại trận vậy. Nhưng chưa được mấy giây thì nàng đã nghe Bùi Hi Chi nhẹ giọng nói tiếp:
“Được, nhưng giờ tôi không tiện bàn chuyện, tối nay tôi sẽ nói cho cô biết.”
Cô dặn dò thêm vài câu, một tay vén lọn tóc ở gò má, bắt được một đôi mắt đang si ngốc nhìn mình chằm chằm rồi nhìn thoáng qua. Tư Tề cảm thấy chắc do mình chưa ngủ đủ nên mới thấy ánh mắt đàn chị lạnh lùng của mình có vẻ hơi dịu dàng, cưng chiều nhỉ?
“Em dậy rồi sao?”
Giọng tổng giám đốc Bùi rất lạnh, nếu Tư Tề là nhân viên của cô chắc chắn nghe xong sẽ lạnh cả người, phải mang theo túi chườm ấm bên người. Nghe cái giọng nói lạnh lùng kia, Tư Tề bừng tỉnh, ngồi thẳng người lên.
“Em dậy lâu rồi. Đàn chị, chúng ta đến rồi sao?”
Nghe vậy, Bùi Hi Chi nhìn nàng, lẳng lặng rụt cái tay mới bị Tư Tề chặn lại, lạnh nhạt nói:
“Ừm, đến rồi, xuống xe đi.”
Xuống xe ư?
Tư Tề nghiêng đầu ngẫm lại, không cảm giác được lạ chỗ nào. Khi Bùi Hi Chi mở cửa ra, nàng bỗng ý thức được sai ở đâu. Sao bảo xuống xe là xuống được luôn? Nếu suốt đường đi họ không đổi xe thì khả năng duy nhất chính là, không biết họ đã phải đợi mình dậy mất bao lâu rồi.
Đầu óc nàng chợt ngây ra. Cửa xe bật mở, Bùi Hi Chi đã xuống xe trước ló đầu vào, kéo nàng ra ngoài. Tư Tề nhìn xung quanh, mong đợi mình sẽ bị lóa mắt bởi vườn hoa cực lớn trong biệt thự, nhưng thứ đập vào mắt lại là…
Một bãi đỗ xe chung cư.
Cách đó không xa có một chữ B1 thật to, hoàn toàn khác với những ánh nắng, bãi cát, sóng biển, quản gia thơm ngon ngọt nước,…
Tư Tề vô thức than thầm, miệng nàng căng ra, nhìn sang Bùi Hi Chi bên cạnh. Bùi Hi Chi quay sang nhìn nàng, cảm thấy khó hiểu với sự nghi hoặc trong mắt Tư Tề.
“Sao vậy?”
“Đàn chị ơi, trên TV có phải thế này đâu. Chẳng phải chị nên đưa em đến một ngôi nhà to như trong Vườn Sao Băng, có bể bơi và người hầu xếp hàng dài hay sao?”
Đàn em Tư vỗ ngực tỏ vẻ kháng nghị. Bùi Hi Chi nghe vậy thì nghiêng đầu, bình thản nói:
“Thích không? Chị mua cho em.”
“Thích không? Bố mua cho con? Ha ha ha, nằm mơ còn nhanh hơn đó đàn chị của em.”
Tư Tề to gan lớn mật bật lại Bùi Hi Chi. Tổng giám đốc Bùi bị những lời đó làm nghẹn lời, Tư Tề bấy giờ đã đảo khách thành chủ, nhún nhảy chạy lên phía trước. Bùi Hi Chi bật cười rồi bước nhanh theo sau, nắm tay Tư Tề ấn lên cửa khóa vân tay, thang máy “ting” một tiếng rồi mở ra.
“Chị ghi vân tay của em lại rồi, sau này em có thể tùy ý ra vào.” Bùi Hi Chi thoáng ngừng một chút rồi như nhớ đến gì đó, bổ sung thêm một câu:
“Nhà của chúng ta.”
Nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng đóng cửa thang máy. Tổng giám đốc Bùi quay đầu lại thì trông thấy cửa thang máy đã được khép chặt. Mặt cô tối đi, cũng may thoắt sau cửa thang máy lại mở, Tư Tề thò đầu ra, “aiz” một tiếng rồi nói:
“Đàn chị ơi, sao chị không vào thế? Mau lên nào, đừng để lạc đàn chứ.”
Dù đã kinh qua đủ loại tình cảnh thì Bùi Hi Chi lúc này cũng không biết nên phản ứng thế nào. Đây là lần đầu tiên cô thấy một người đến thăm nhà người khác mà dương dương tự đắc như thế đấy, chắc chỉ mỗi Tư Tề làm được vậy.
Yên lặng cả buổi, Bùi Hi Chi được Tư Tề kéo, hai người đi vào trong thang máy. Nơi ở của Bùi Hi Chi là một căn hộ cao cấp. Sau khi xác nhận dấu vân tay, thang máy đi đến thẳng tầng cao nhất. Cửa có hệ thống quét mặt, cảm nhận được chủ nhân đến nên khi thang máy vừa đến, cửa đã mở sẵn. Đập vào mắt Tư Tề là một phòng khách rất to với những cửa sổ sát đất, hợp lại tạo thành một chỗ ngắm cảnh tuyệt vời. Từ trên cao nhìn xuống, gần như cả thành phố phồn hoa đều được thu vào tầm mắt.
Lúc này, màn đêm buông xuống, đèn hoa thành thị được thắp sáng hiển hiện trong mắt. Thấy Tư Tề nhìn đăm đăm, hưng phấn chỉ về phía xa xa “wow” mấy tiếng rồi bảo “Đó là quán của em”, Bùi Hi Chi cũng đi qua theo. Cô nhìn đôi chân trần của Tư Tề, nhíu mày rồi đặt đôi dép cạnh chân nàng, giọng nói vẫn bình đạm như thường:
“Đừng đi chân trần.”
“Hả? Đàn chị ơi, chẳng lẽ nhà chị không có cái kiểu sạch đến một cọng tóc cũng không có sao?”
Nàng quay đầu, thấy Bùi Hi Chi chỉ lẳng lặng nhìn mình mà không nói gì. Tư Tề chợt sáng dạ ra hẳn, nàng hiểu ý mà đàn chị muốn hình hiểu, cười ha hả rồi nói:
“Không phải đấy chứ, chẳng phải các tổng tài bá đạo đều có cái bệnh sợ sạch sẽ đáng sợ sao? Cái kiểu mà sàn nhà có một sợi tóc cũng khó ở với cả thế giới ấy.”
Bùi Hi Chi chỉ nghe thôi, cả buổi không đáp, hồi lâu sau mới bình thản nói:
“Mấy cái suy nghĩ quái lạ của em rốt cuộc đến từ đâu vậy?”
Tư Tề nghe vậy thì suýt sơ sẩy làm lộ suy nghĩ trong đầu:
“Tổng giám đốc lạnh lùng và cô vợ nhỏ của cô ấy?”
Tổng giám đốc Bùi nọ chợt có một thoáng ngẩn ra. Mấy giây sau, Bùi Hi Chi mới khó khăn lên tiếng:
“Đó là gì?”
Đàn em Tư cũng nghẹn lời theo luôn. Tư Tề đối mặt với Bùi Hi Chi mấy giây, một người đó giờ sống không biết mất mặt là gì như nàng lại vội giải thích:
“Kiểu sách tham khảo để người bình thường hiểu biết về giới siêu giàu ấy.”
Dứt lời, nàng thoải mái xoay người, cong mắt cười với Bùi Hi Chi, nói:
“Đàn chị ơi, em đói rồi, có gì ăn được không?”
Đánh trống lảng cũng là một kỹ năng siêu xịn của Tư Tề. Bùi Hi Chi đã thật sự bị nàng dẫn dắt chuyển sự chú ý. Cô nâng cái túi bóng trong tay lên, nói:
“Trên đường về chị có bảo Tiểu Lục mua cơm hộp rồi đây.”
Cô vừa dứt lời, Tư Tề đã ôm lấy ngực, ca thán như khúc aria (*):
“Sao cơ! Thì ra trong thế giới của tổng giám đốc cũng có cơm hộp ư?”
(*) Aria: Aria (tiếng Ý nguyên gốc có nghĩa là “khúc ca” hay “điệu ca”, “điệu nhạc”) là thuật ngữ chỉ một bài ca hoặc độc lập (như “Ah Perfido” của Beethoven và một số aria hòa nhạc của Mozart) hoặc là một phần của một tác phẩm lớn (opera, cantata, oratorio). Aria được thể hiện bằng một giọng solo có hoặc không có phần nhạc đệm và thường thể hiện cảm xúc mãnh liệt. Từ tiếng Ý có thể được diễn dịch như “kiểu” hay “phong cách” và trong thế kỉ 16 từ “aria” được dùng đối với những bản phổ nhạc đơn giản cho thơ ca nhẹ nhàng (chẳng hạn như ‘aria napoletana’). Các aria với nghĩa các giai điệu hoặc các cách phối cho ca khúc được in nhiều vào thế kỉ 16 và cả sang thế kỉ 17 trong những ấn phẩm khí nhạc và cả thanh nhạc.
“Sao lại không được ăn cơm hộp chứ?”
Với những việc mình không hiểu, xưa nay đàn chị Bùi luôn mạnh dạn học hỏi người khác. Thế nhưng người nào đó lại thật sự quá vô sỉ, lời nàng nói cực kỳ vô bổ:
“Em tưởng tổng giám đốc chỉ ăn bò A9 với rượu vang đỏ thôi chứ.”
Tư Tề đã thành công khiến tổng giám đốc Bùi có tài hùng biện siêu phàm phải khựng lại một giây. Bùi Hi Chi chớp mắt mấy cái rồi đáp.
“Thế thì dễ đi nặng rồi ung thư đại tràng lắm.”
“… Đàn chị ơi, trong thế giới phim thần tượng không được nói tục hay đi nặng đi nhẹ thế đâu.”
Tư Tề rất nghiêm túc. Tổng giám đốc Bùi nhìn dáng vẻ của cô đàn em thì cũng nghiêm túc gật đầu theo, như thể đang đàm phán hợp đồng mấy trăm triệu vậy.
Nhưng mà, phim thần tượng là gì?