Vào hạ, bụng Vệ Kỷ bắt đầu nhô lên, ban đêm thường xuyên vì chân bị chuột rút mà bừng tỉnh. A Trịnh ngủ bên giường nàng ấy, nghe thấy tiếng động liền đứng lên thay Vệ Kỷ xoa bóp bắp chân. Càng ngày Vệ Kỷ càng quen với sự tồn tại của nàng ấy, trong tẩm điện chỉ có hai người bọn họ, nàng ấy có thể kể ra những sự thống khổ bất lực kia, mà luôn luôn có người có thể hiểu được sự mệt mỏi và lo âu của nàng ấy. Vào ban ngày, nàng ấy là đế vương chí cao vô thượng, nàng ấy sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà dao động, nhưng vào ban đêm nàng ấy cũng chỉ là một nữ lang bình thường, sẽ tưởng tượng đến dáng vẻ của một đứa bé, sẽ oán giận cơn đau nhức và sự khó chịu, cũng sẽ kể về sự khủng hoảng mà những biến hóa do thân thể mang đến, mà A Trịnh giống như một tỷ tỷ dịu dàng, sẽ dỗ dành nàng ấy, sẽ an ủi nàng ấy, sẽ nói cho nàng ấy biết rằng không phải cần sợ.
Vệ Kỷ híp mắt cảm nhận bàn tay ấm áp của A Trịnh đang xoa xoa bắp chân nàng ấy, cơn buồn ngủ từ từ tiêu tan, nàng ấy lên tiếng hỏi: “A Trịnh, tên của ngươi là gì?”
“Bẩm bệ hạ, nô tỳ tên là Trịnh Trạc Anh.” A Trịnh quỳ gối bên giường, mái tóc do ngủ nên có chút rối bù, một vài sợi tóc rủ xuống.
“Thương lang chi thủy thanh hề, khả dĩ trạc ngô anh*. Tên hay.”
*沧浪之水清兮,可以濯吾缨: Thương lang chi thủy thanh hề, khả dĩ trạc ngô anh: Nằm trong bài đồng dao Nhụ tử ca. Đây là một bài đồng dao lưu truyền ở nước Sở đời Xuân Thu, còn có tên là Thương Lang ca 滄浪歌.
“Gia phụ cũng từng hy vọng nô tỳ có tiền đồ đi học, đáng tiếc cha mẹ sớm mất, ta lại đi ăn nhờ ở đậu, cũng không có hy vọng đó.” A Trịnh cười cười.
“Sau đó thì sao?”
“Về sau à, về sau thì sớm lập gia đình nha, cũng may phu lang là một người hiền lành, cuộc sống cũng coi như hòa thuận. Chỉ tiếc là…” Dường như A Trịnh nhớ tới cái gì đó, “Lại nói phu lang cũng tốt mà trưởng bối cũng tốt, đều gọi nô tỳ là A Trịnh, người bên ngoài thì lấy họ của phu gia nô tỳ gọi nô tỳ, ngược lại rất nhiều năm không có ai nhắc tới tên của nô tỳ. Nếu không phải là vì bệ hạ hỏi, nô tỳ suýt nữa cũng quên mất.”
“Sao có thể quên được, đó là kiểu người mà ngươi và cha mẹ ngươi đều mong đợi.” Vệ Kỷ nhíu mày.
Tay A Trịnh khựng lại, trái tim dường như đập thình thịch, dừng lại một lát, lại tiếp tục động tác: “Bệ hạ thật là một người dịu dàng.”
Hai người im lặng một lát.
Một lát sau, Vệ Kỷ nói: “A Trịnh có đọc sách gì không? Đọc cho trẫm nghe đi, trẫm có chút không ngủ được.”
A Trịnh suy nghĩ một chút, nói: “Sơn Hải Kinh được không?”
“Ngươi biết đọc Sơn Hải Kinh?”
“Khi còn bé rất thích, hiện tại còn có thể nhớ rõ một ít.”
“Trẫm cũng thích, ngươi đọc đi.”
“Nam Sơn Kinh ở đầu là Thước Sơn. Đầu nơi đó là núi Chiêu Diêu…”
Vệ Kỷ đọc Sơn Hải Kinh là lúc hơn mười tuổi. Từ nhỏ nàng ấy đã là thái tử, đi lại đều có quy phạm, rất ít khi rảnh rỗi. Quyển Sơn Hải Kinh kia là A Chỉ tìm được từ trong tàng thư các, sợ bị tiên sinh nhìn thấy trách phạt, liền nhét vào dưới sách của nàng ấy. Nàng ấy mở ra nhìn, vừa nhìn đã thấy mê, đó là một thế giới vô cùng rộng lớn sáng lạn.
Nàng ấy cực kỳ thích quyển sách kia, đặt ở nơi tiện tay có thể với tới, khi mệt mỏi sẽ nhìn mấy trang. Có một lần bị mẫu thân nàng ấy nhìn thấy, nàng ấy cảm thấy có chút ngượng ngùng, làm thái tử là không nên sa vào hưởng lạc. Nhưng mẫu thân nàng ấy không trách phạt nàng ấy, ngày hôm đó dường như mẫu thân nàng ấy vô cùng dịu dàng, Bà ấy ôm Vệ Kỷ vào lòng, cùng nàng ấy lật xem, kể cho nàng ấy nghe những câu chuyện kỳ quái. Đó là sự dịu dàng hiếm có giữa mẫu nữ các nàng như mẫu nữ nhà bình thường, ấm áp đến mức khiến Vệ Kỷ vẫn còn nhớ mãi đến nay.
Mẫu thân…
A Trịnh nghe thấy Vệ Kỷ nói mớ, nàng ấy có chút đại nghịch bất đạo mà khẽ chạm vào đầu vai bệ hạ đang nằm nghiêng, vỗ nhẹ vai lưng bệ hạ, giống như nhiều năm trước khi đang dỗ con gái ngủ.
Thời gian càng lâu, Vệ Kỷ lại càng cảm thấy lo âu, cũng càng thường tức giận. Nàng ấy ném tấu chương lên trên người Vệ Chỉ, răn dạy nàng ấy một trận. Nữ lang trẻ tuổi thuở nhỏ được mẫu thân cùng trưởng tỷ yêu thương nuông chiều, lúc này bị lửa giận bất thình lình này dọa đến mức sững sờ tại chỗ. Dừng một chút, Vệ Kỷ bình tĩnh lại, phất tay bảo Vệ Chỉ trở về, đại giám cho Vệ Chỉ một ánh mắt trấn an, khiến Vệ Chỉ cảm thấy hơi an tâm một chút.
Đợi Vệ Chỉ lui ra ngoài, Vệ Kỷ che mặt, có chút yếu ớt. Đại giám có chút đau lòng mà nhìn nàng ấy. Từ khi bệ hạ còn bé bà ấy đã hầu hạ sinh hoạt thường ngày của nàng ấy, cũng là cả một chặng đường nhìn người chí cao vô thượng này từng bước từng bước mà từ trẻ con đi tới hôm nay như thế nào.
“Đại giám.” Vệ Kỷ vùi mặt vào lòng bàn tay nhẹ giọng gọi.
“Ai, bệ hạ, nô tài ở đây.”
“Ngươi nói cái thai này của trẫm sẽ là nữ hài sao?” Vệ Kỷ vĩnh viễn nhớ kỹ những chuyện mà lúc mẫu thân bệnh nặng đã nắm chặt tay nàng ấy và nói với nàng ấy, một trong số đó chính là ba đời nữ đế vẫn là không đủ, đời tiếp theo cũng cần phải là nữ quân.
“Nhất định sẽ như vậy.” Trong mắt đại giám có chút ánh sáng chớp động, chỉ chốc lát sau lại tiêu tán.
Ban đêm, A Trịnh thay Vệ Kỷ xoa bóp bắp chân, đế vương trẻ tuổi không thể ngủ được, nhìn màn vải trên đỉnh đầu mà xuất thần.
A Trịnh nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, nô tỳ có thể hỏi một vấn đề không?”
Vệ Kỷ lấy lại tinh thần, nhìn nàng ấy một chút, ôn hòa nói: “Hỏi đi.”
“Tại sao bệ hạ lại muốn có một nữ hài như vậy?”
“Bởi vì thời điểm nữ tử xoay người làm chủ còn quá ngắn.” Vệ Kỷ thở dài, “Nếu thai đầu tiên là nữ lang, thì đứa bé chính là hoàng trưởng nữ danh chính ngôn thuận, cũng sẽ là thái tử tương lai, như vậy có thể bớt đi rất nhiều phiền toái.”
Trong lòng A Trịnh chấn động: “Đúng là như vậy, nhưng như vậy cũng quá thiệt thòi đối với bệ hạ ngài rồi.”
“Trẫm là người thừa kế giang sơn này, đây cũng là trách nhiệm của trẫm.”
“Bệ hạ…” Nước mắt A Trịnh tràn mi, lại cố nén không rơi xuống.
“A Trịnh.” Vệ Kỷ nhìn về phía nàng ấy, trong mắt lóe lên ánh sáng nhỏ, “Ngươi có thể lên đây không? Ôm trẫm một cái.”
“Ừm.” A Trịnh gật đầu, cẩn thận từng li từng tí mà nằm trên giường của Đế vương, từ sau lưng ôm lấy đế vương trẻ tuổi, hai cơ thể gần sát cùng một chỗ, nhiệt độ của hai người truyền đến cho nhau, đủ để chống lại cả cung điện tịch mịch này.
Ngày lâm bồn tới rất nhanh, Vệ Kỷ sớm tuyên bố sẽ do trưởng công chúa Vệ Chỉ giám quốc, rồi bắt đầu chờ đợi đứa bé này đến.
Chuyện bắt đầu vào ban đêm, Vệ Kỷ cắn chặt răng, không cho thanh âm thống khổ tràn ra, nàng ấy nhìn thoáng qua đại giám, đại giám gật đầu với nàng ấy ý bảo tất cả đều đã được an bài. Nàng ấy thả lỏng một chút, chuyên tâm ứng phó sự thống khổ của thân thể, việc cần giao phó thì đã sớm giao cho đại giám, lúc này việc nàng ấy phải làm chỉ có sống sót vượt qua sự tra tấn này, để cho đứa bé được sinh ra. A Trịnh ở bên cạnh nàng ấy, nàng ấy nắm chặt lấy tay A Trịnh.
Ngoài cửa chính là Vệ Chỉ đang lo lắng bồn chồn, nàng ấy ngoại trừ là tỷ muội của Vệ Kỷ, còn là giám quốc do đế vương bổ nhiệm, nàng ấy cũng hiểu được lời Vệ Kỷ chưa nói hết, nếu có chuyện ngoài ý muốn, nàng ấy chính là tân quân của đế quốc to lớn này. Nàng ấy trịnh trọng mà khoác lên mình công phục màu tím, áo bào tím quý giá làm cho nàng nhìn có vẻ trầm ổn, cởi bỏ một chút sự tùy hứng cùng bừa bãi của người trẻ tuổi. Nhưng điều này cũng không thể làm cho nàng ấy có bất kỳ cảm giác an toàn nào, nàng ấy cảm thấy lo lắng cùng sợ hãi, dưới tay áo rộng, ngón tay của nàng ấy xoắn chặt lớp vải lót bên trong. Nàng ấy cảm thấy có chút nhớ nhung vòng tay của Thôi Miêu, khi nàng ấy lui về phía sau muốn chạy trốn, Thôi Miêu sẽ ở phía sau chống đỡ nàng ấy, ôm nàng ấy vào trong lòng, nhưng giờ phút này không có Thôi Miêu, nàng ấy không thể đi tới thâm cung này làm bạn với nàng ấy.
Các chấp tể Chính Sự Đường cũng đang chờ đợi, toàn bộ cao tầng quốc gia đều không thể ngủ trong đêm nay.
Vệ Chỉ nghe thấy tỷ tỷ của nàng ấy rên rỉ liên tục, nàng ấy gấp đến mức trong mắt chứa đầy nước mắt, đi qua đi lại ở bên ngoài cung điện, đại giám đi ra truyền tin tức cho nàng ấy, nhỏ giọng an ủi nàng ấy. Nàng ấy không nghe lọt chữ nào, muốn đi vào lại bị đại giám ngăn cản.
Vệ Kỷ trong lúc đau đớn nghe thấy tiếng Vệ Chỉ ở bên ngoài khóc lóc thút thít, cố hết sức nở nụ cười: “Thật là một đứa bé ngốc…”
“Bệ hạ, cũng sắp rồi.” A Trịnh giúp nàng ấy lau mồ hôi trên trán, lời nói dịu dàng cổ vũ.
“Ừ…”
Gần tới lúc mặt trời mọc, tiếng khóc nỉ non của trẻ con vang vọng khắp cung điện.
Vệ Kỷ gần như là đã thoát lực, nhưng vẫn giãy dụa muốn đứng dậy: “A Trịnh, A Trịnh, là nữ hài sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” A Trịnh ôm đứa bé mà rơi lệ, “Bệ hạ, là một công chúa.”
Cuối cùng Vệ Kỷ cũng buông lỏng dây cung trong lòng, nằm xuống.
A Trịnh ôm đứa bé đến bên gối, hỏi: “Bệ hạ đặt tên cho tiểu công chúa chưa?”
Vệ Kỷ mở to mắt, ánh sáng nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào, xé mở đêm tối tịch mịch này, trong lòng nàng ấy khẽ rung động, lại nhìn về phía sinh mệnh yếu ớt còn nhỏ.
“Hi.” Nàng ấy đặt tên cho đứa bé này.
Vệ Chỉ nghe thấy tin vui từ đại giám, lúc này mới mềm nhũn mà ngã ngồi xuống hành lang, nàng ấy cuộn mình ở bên tường, vùi mặt vào đầu gối, nước mắt nhẫn nại hồi lâu cuối cùng cũng đã rơi xuống, rồi biến thành gào khóc.
Đại giám dở khóc dở cười mà vỗ vỗ vai nàng ấy: “Điện hạ, điện hạ, đừng khóc, là đại hỷ sự mà.”
“Đại giám! Đại giám! Ô… Ta… Ta có thể vào thăm tỷ tỷ không?” Vệ Chỉ mang theo nước mắt ngẩng đầu nhìn về phía đại giám.
Đại giám gật đầu đồng ý, dẫn nàng ấy đi vào.
Vệ Kỷ mở mắt nhìn thấy muội muội ngốc của nàng ấy ngã nhào vào bên giường, hai mắt đẫm lệ mà nhìn nàng ấy, không khỏi nở nụ cười: “Có ngốc hay không, trẫm không sao…”
“Oa… Tỷ tỷ…” Vệ Chỉ lại khóc lên.
Vẻ mặt Vệ Kỷ bất đắc dĩ mà vỗ vỗ mặt của nàng ấy, nói: “Được rồi, về nhà đi, trẫm mệt mỏi… Muốn ngủ một lát… Nhớ lau nước mắt…”
Vệ Chỉ nghe lời lui ra ngoài, lau sạch nước mắt, sửa sang lại công phục rồi đi ra ngoài cung. Lúc đi tới ngoài cung thì đi ngang qua Chính Sự Đường, nhóm chấp tể đã nhận được tin tức đang chúc mừng, Vệ Chỉ còn cùng bọn họ chúc mừng lẫn nhau.
Bình tĩnh đi ra cửa cung, nàng ấy đã nhìn thấy Thôi Miêu đang đợi nàng ấy từ xa. Nàng ấy dắt tay Thôi Miêu, lên xe ngựa. Xe ngựa bắt đầu chạy, nàng ấy vùi gò má vào vạt áo Thôi Miêu.
Rất nhanh vạt áo Thôi Miêu đã ươn ướt, Thôi Miêu vươn tay, vòng quanh ôm lấy nàng ấy, nhẹ nhàng vỗ vai lưng nàng ấy, không tiếng động mà an ủi.
Các nàng trở về phủ trưởng công chúa, Vệ Chỉ im lặng kéo Thôi Miêu vào phòng ngủ. Cửa phòng đóng lại, Thôi Miêu cũng bị ấn ở trên cửa, Vệ Chỉ nhào tới, hôn lên môi nàng ấy, kịch liệt nóng bỏng vội vàng xao động, dường như đang khẩn cấp muốn nuốt đối phương vào bụng. Thôi Miêu tha thiết mà đáp lại nàng ấy, một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh dưới công phục, một tay thì hướng lên trên dọc theo cột sống mà khẽ vỗ về sống lưng của nàng ấy.
Các nàng ôm hôn một đường, lảo đảo tiến vào gian trong, đai da bên hông bị vứt trên mặt đất, sau đó là công phục và áo choàng tím với hoa văn tối màu quý giá, rồi lại là áo bào cổ tròn của Thôi Miêu, cuối cùng là áo trong rải rác lộn xộn. Vệ Chỉ nằm trên giường, mang theo Thôi Miêu đè mình lên, dùng tay chân quấn lấy nàng ấy. Thôi Miêu sờ tóc mai của nàng ấy, cười nói: “Thả lỏng một chút, điện hạ, ta không thể cử động.”
Vì thế Vệ Chỉ liền thả lỏng một chút, Thôi Miêu thừa dịp cơ hội rơi một nụ hôn xuống cổ nàng ấy, hôn một đường đi xuống phía dưới. Nàng ấy ôm lấy chân Vệ Chỉ, chóp mũi cọ nhẹ vào nơi bí ẩn giữa hai chân. Vệ Chỉ đã có chút ướt át, đôi môi mềm mại ấm áp của Thôi Miêu phủ lên chỗ mẫn cảm, Vệ Chỉ co rúm lại một chút, Thôi Miêu giống như nhận được cổ vũ gì đó, ra sức mà liếm. Vệ Chỉ khó nhịn mà kẹp lấy đầu nàng ấy, lại bị tay nàng ấy bóp lấy đùi, không cho phép phản kháng mà mở ra.
Vệ Chỉ phát ra chút tiếng rên rỉ, lấy tay lần mò vuốt mái tóc của nàng ấy, bắt được trâm cài tóc, thuận tay rút ra rồi ném ra ngoài, tóc Thôi Miêu liền rơi lả tả, ngón tay của nàng ấy cắm vào tóc Thôi Miêu, khó nhịn mà ưỡn thẳng lưng, đụng vào răng môi Thôi Miêu.
Nàng ấy cảm giác trong thân thể mình dường như có một góc sụp đổ, thổi quét nuốt chửng hết mọi thứ, nàng ấy như đang mất tốc độ mà rơi xuống, nàng ấy cảm thấy vô cùng kinh hoàng. Nàng ấy túm lấy tóc Thôi Miêu, khóc nói: “A Miêu, ta muốn…”
Thôi Miêu nghe vậy nâng người lên, lần nữa ôm chặt lấy nàng ấy, dùng thân thể nóng bỏng xua đi cảm giác mát lạnh trên người nàng ấy. Nàng ấy đã đủ ướt át, Thôi Miêu liền giơ hai ngón tay, chậm rãi tiến vào bên trong nàng ấy. Vệ Chỉ cảm thấy thân thể đang được lấp đầy, nàng ấy ôm lấy vai lưng Thôi Miêu, mở rộng bản thân, đưa đến trên tay nàng ấy.
“Cử động một chút, xin đó…”
Thôi Miêu hôn lên khóe mắt nơi rơi nước mắt nàng ấy, ngón tay co rút, cử động không nhanh, nhưng mỗi một cái đều vừa sâu vừa nặng, đâm thẳng tắp vào chỗ sâu nhất trên đỉnh.
“Đừng sợ, A Chỉ, ta ở đây.”
“A Miêu, A Miêu…”
“Ta ở đây.”
Vệ Chỉ gọi nàng ấy từng tiếng một, nàng ấy cũng đáp lại từng tiếng, giọng nói vô cùng kiên định.
“Nhanh một chút, A Miêu…” Vệ Chỉ bị sóng tình triều cuốn lấy, không hề khủng hoảng không hề thống khổ, nàng ấy theo bản năng mà đuổi theo tình dục, yêu cầu người mình yêu giúp nàng ấy thỏa mãn.
Thôi Miêu vô cùng thuận theo, dựa theo yêu cầu của nàng ấy mà lúc nhanh lúc chậm, sau đó thừa dịp nàng ấy không chuẩn bị, đột nhiên tăng tốc, như gió táp mưa sa, thao túng Vệ Chỉ đến mức nói không nên lời. Khoái cảm đến từng đợt từng đợt, Vệ Chỉ vui sướng kêu lên, ôm chặt lấy đầu Thôi Miêu.
Thôi Miêu dịu dàng mà nhìn chăm chú vào đôi mắt mờ mịt mất tiêu cự của nàng ấy, cúi đầu hôn môi nàng ấy.
“Đừng sợ, A Chỉ. Ta vẫn luôn ở đây.”