Chương 3: Cút ra ngoài quỳ đi.
Hạ đi đông đến, sau khi trời trở lạnh thì Cao Vân Cừu bèn không để nàng đến đình viện quỳ học sách nữa, trong thư phòng trải tấm thảm Tây Dương* dày, việc học chưa hoàn thành, Cao Vân Cừu sẽ phạt nàng quỳ bên bàn tiếp tục học thuộc. Cao Vân Cừu vừa uống trà xem công báo**, vừa có thể chỉnh những chỗ Phương Giám học sai. Đối với Phương Giám mà nói, lạnh thì có không lạnh nữa, nhưng áp lực đột nhiên trở nên lớn hơn rất nhiều.
*phương Tây.
**thời xưa dùng ghi chép chiếu chỉ của hoàng đế, tấu nghị của quan thần hoặc tình hình chính trị.
Đối với tiến độ của nàng, Cao Vân Cừu nắm rõ trong lòng bàn tay, bài vở đưa nàng mỗi giai đoạn cũng cao hơn đợt trước, vốn dĩ yêu cầu cực kỳ nỗ lực mới theo kịp. Thế là trong ngày đông, chuyện bị phạt bị mắng lại càng nhiều hơn hẳn.
Cao Vân Cừu nhìn nàng vài lần đã biết mấu chốt nằm ở đâu, đặt công báo xuống, dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Qua đây.”
Phương Giám nghe gọi định đứng dậy, Cao Vân Cừu lại đập xuống một câu: “Bảo ngươi đứng dậy sao?”
Phương Giám liền quỳ trở xuống, dùng gối vừa quỳ vừa tiến sang bên chân nàng ấy. Biết rằng trạng thái mấy hôm nay của mình không tốt, nàng cúi đầu không nói chuyện.
Tay của Cao Vân Cừu đặt lên sau cổ nàng, vuốt ve nhẹ nhàng, kích thích khiến nàng run lên, nhưng nàng không tránh, ngoan ngoãn chịu đựng dưới bàn tay nàng ấy.
“Sợ ta?”
“Không…”
“Trước mặt ta sẽ căng thẳng sao? Nếu như khảo quan* thậm chí là bệ hạ đứng cạnh ngươi thì sao?”
*giám thị coi thi.
Phương Giám cúi đầu không đáp lại được.
Tay Cao Vân Cừu dọc theo cổ nàng vòng lên phía trước, nâng cằm nàng lên. Người thiếu niên vẫn chưa trút bỏ hết chút ngưỡng mộ non nớt* cùng quyến luyến làm chói mắt nàng ấy. Cao Vân Cừu tan đi ý cười, ngón tay nắm chặt, bấu vào cằm Phương Giám, đem nàng kéo lại gần sang một chút. Thiếu niên bị đau, ưm lên một tiếng.
*raw ghi m濡慕 có lẽ là sai chính tả, phải là 孺慕 nghĩa là sự ngưỡng mộ củ con trẻ đối với cha mẹ.
“Phương Giám, người biết quyền thế mà phụ mẫu ngươi đắc tội là ai không?” Giọng Cao Vân Cừu mang theo hơi lạnh, còn lạnh hơn cả gió đông rét mướt bên ngoài cửa sổ.
Cằm Phương Giám bị bấu lấy, không thể động đậy, Cao Vân Cừu cũng không đợi nàng trả lời, tự mình nói tiếp: “Đó là Thế tử của Khánh thành Hầu. là Khánh thành Hầu tương lai, tước vị chính Nhị phẩm.”
“Chính Nhị phẩm, ngươi nói xem ta cần bao nhiêu năm mới có thể ngồi lên vị trí đó?” Để ta đoán xem ngươi đang nghĩ thế nào. Thi đỗ tú tài cử nhân là đủ rồi, dù gì Cao đại nhân sẽ che giấu cho ta? Đúng không?
Phương Giám vùng vẫy lắc đầu, hốc mắt ửng đỏ, lời của Cao Vân Cừu nhắm chính xác đâm vào nơi mềm yếu nhất trong tim nàng. Nàng biết không nên như vậy, nhưng thi thoảng nàng sẽ lún sâu vào những điều tốt đẹp mà Cao Vân Cừu cho nàng, trong một vài khoảnh khắc lén lút ỷ lại vào nàng ấy. Mà ngay lúc này Cao Vân Cừu vạch trần tấm màn che cái xấu đấy ra, cứ như đang lăng trì.
“Phương Giám à Phương Giám, ngươi chưa từng đọc qua sao? Chỉ dựa vào tư sắc làm vui lòng người khác, vui vẻ được bao lâu chứ. Phụ mẫu người có biết ngươi tự nguyện sa ngã như thế không?”
Tay Cao Vân Cừu bóp lấy cổ họng Phương Giám, từ từ siết chặt, dưới sự vùng vẫy của Phương Giám, sáp lại gần bên tai nàng nói: “Người còn nghĩ ta là người tốt gì sao?”
Giây lát, nàng ấy buông tay ra, ném Phương Giám lên nền nhà. Không khí lần nữa tràn vào tim phổi, Phương Giám nằm sấp trên mặt đất, nước mắt chứa đầy hốc mắt, hít thở từng hơi lớn.
“Cút ra ngoài quỳ đi, nghĩ rõ ràng rồi mới được đứng lên.” Cao Vân Cừu ném lại một câu lạnh lẽo, sải chân bước ra khỏi thư phòng.
Lúc Cao Vân Cừu từ bên ngoài trở về trời đã tối, Cao Viên nghênh đón giúp nàng ấy cởi áo choàng bên ngoài. Lúc nhỏ Cao Viên là thư đồng cho nàng ấy, lớn lên thì làm hầu cận của nàng ấy, bây giờ cũng có thể tính là một nửa quản gia.
“Người đâu?” Cao Vân Cừu hỏi một câu không đầu không đuôi, nhưng Cao Viên nghe hiểu được, nàng ta cười đáp: “Vẫn còn đang quỳ.”
“Bao lâu rồi?” Cao Vân Cừu chau mày.
“Cũng được hai canh giờ rồi.”
“Đi xem xem.” Nàng ấy sải rộng bước chân, suýt nữa thì Cao Viên theo không kịp.
Nhưng Cao Vân Cừu không hề vào đình viện, chỉ từ đằng xa đứng nhìn thân ảnh mỏng manh của thiếu niên đang quỳ ở đấy, lung lay sắp đổ.
Cao Viên đi theo sau lưng nàng ấy, vội cất lời nói: “Tiểu nương tử giống người đấy.”
“Giống ta?” Cao Vân Cừu giương khoé miệng, “Ta đâu phải là kiểu sói nhỏ ấy.”
“Chim ưng bay lượn khắp bầu trời làm sao chỉ vì nhất thời mờ mịt mà từ bỏ việc bay cao? Người có chút khắt khe rồi.”
Cao Vân Cừu không tiếp lời. Nàng ấy nhớ lại thuở niên thiếu cũng có lúc quỳ ở đấy. Nàng ấy trời sinh thông minh, bất kể thứ gì, đọc qua hai lần đã có thể nhớ kỹ, tổ phụ* ưa thích nàng ấy, luôn mang theo nàng bên cạnh mình, sau này tổ phụ qua đời, mẫu thân quay về chịu tang, liền bắt đầu coi sóc nàng ấy học sách. Cũng là lúc sắp để tang xong, mẫu thân thay nàng ấy vạch ra kế hoạch tương lại, nàng ấy không đồng ý, nàng ấy muốn nghiên cứu về học thức, không muốn làm quan. Mẫu thân mắng nàng ấy một trận, nàng ấy vẫn cứng đầu mà làm cho mẫu thân phát nộ, đánh nàng ấy một trận, phạt quỳ ở đình viện tự suy ngẫm.
Lần đó nàng ấy quỳ bao lâu? Ba canh giờ hay là bốn canh giờ? Mẫu thân sợ nàng ấy quỳ đến hỏng chân, cho người ép buộc lôi nàng về, nhưng cũng không thành công lôi về đến tận cung. Cuối cùng là vì cái gì mà thoả hiệp nhỉ? À đúng rồi, là lão thất phu kia.
Cao Vân Cừu nhìn về bóng lưng bướng bỉnh kia, thở dài một hơi, nói: “Đi gọi nàng ấy đứng lên đi.”
Chậu nước lạnh của Cao Vân Cừu đã tưới cho Phương Giám tỉnh táo, gió lạnh cũng thổi cho đầu óc mù mờ của nàng thanh tỉnh hơn, nàng mượn hàn phong suy ngẫm, sau đó không thể không thừa nhận Cao Vân Cừu nói đúng, nàng thực sự đã trở nên nhu nhược, Cao gia cho ăn ngon mặc đẹp khiến nàng trở nên lơ là, nhưng nàng vẫn không quên những thứ đó không hề thuộc về nàng. Dưới tình hình không có thứ gì bị thay đổi, nàng dường như đã trở thành thứ dây leo phải phụ thuộc vào người khác. Nàng gần như tự hành hạ mà trừng phạt bản thân, phải nhớ kỹ giáo huấn này.
Nhưng nàng cảm thấy có một điểm Cao Vân Cừu nói không đúng. Nàng ấy nói bản thân không phải là người tốt, nhưng nếu không phải người tốt thì nàng ấy nên vặt đi đôi cánh của nàng, để nàng không thể bay lên được nữa, vĩnh viễn chỉ có thể làm chú chim sẻ trong tay nàng ấy, tội gì phải giáng đòn cảnh tỉnh nàng kia chứ.
Sau ngày hôm ấy, Phương Giám càng phấn đấu hơn nữa, liều mạng học tập, thời gian bị mắng cũng ít hơn, thỉnh thoảng còn có thể thấy sự hài lòng như đang tán thưởng trẻ nhỏ dễ dạy trên mặt Cao Vân Cừu. Mà tương đồng với chuyện này chính là sự giày vò ban đêm.
Cao Vân Cừu giảm đi số lần gọi nàng sang đấy, nhưng mỗi lần đều giày vò nàng rất lâu, lật tới lật lui làm đến độ nàng không chịu nổi nữa mà ngất đi. Cao Vân Cừu cứ như mở ra được giới hạn nào đó, mỗi lần càng thô bạo hơn.
Nàng ấy thích siết chặt cổ tay nàng, đem tay nàng trói ra phía sau, khi lật người lại thì cả nửa thân trên bị ấn vào chăn đệm, sau đó từ phía sau mà xâm nhập vào bên trong nàng, phải vừa nhanh vừa mạnh, ép nàng phải phát ra tiếng thở dốc. Hoặc có khi tiến vào bỗng nhanh bỗng chậm, cứ treo ở đấy, không cho nàng động đậy, đem dấu răng in lên vai lưng nàng, ham muốn cắn lấy để lưu lại dấu tích, đem toàn bộ vùng vẫy của nàng ép xuống dưới thân. Đợi đến khi nàng đạt đỉnh mà mất hết sức lực, lại buông cổ tay đang nắm giữ ra, lúc nàng đang muốn buông lỏng người trượt xuống thì dùng một tay nắm lấy eo nàng, tiếp tục chiếm giữ. Đợi lúc nàng khóc lóc muốn trốn, phốc cái lôi trở về, lại lần nữa thâm nhập vào sâu, kích thích khiến nàng phải kêu gào khóc lớn.
Trong cơn khoái lạc không gì sánh bằng, Cao Vân Cừu mặc nàng khóc lóc van xin, sung sướng mà lưu lại dấu tích, dấu răng, dấu hôn trên cơ thể nàng, hoặc những vết đỏ trên cổ tay và eo do dùng tay cấu véo tạo thành. Dường như cơ thể đang nói với nàng dùng tư sắc để chiều lòng người khác thì hãy chuẩn bị để người khác chà đạp.
Phương Giám lờ mờ lĩnh hội được điều gì đó. Suy nghĩ tư tưởng của Cao Vân Cừu lúc trên giường với Cao Vân Cừu lúc xuống giường là hoàn toàn không giống nhau. Cao Vân Cừu trên giường muốn nàng phải thần phục, muốn nàng phải khóc lóc, muốn nàng phải van xin, muốn nàng như dòng nước mà phải ôn thuận dịu dàng, muốn nàng phải dựa dẫm mình như dây tơ hồng vàng, bên trong bên ngoài đều bị Cao Vân Cừu khống chế. Mà Cao Vân Cừu lúc xuống giường thì nghiêm khắc gần như là khắc nghiệt, nàng ấy muốn nàng làm con chim ưng vẫy vùng giữa bầu trời cao, muốn nàng làm cây cao đội trời đạp đất, nàng có thể ngoan cố có thể bướng bỉnh, nhưng không thể nhu nhược không thể chùn bước, càng không thể có tư thái của tiểu nhân.
May là nàng ấy vẫn nhớ nếu đêm nào làm mạnh bạo quá, ngày hôm sau sẽ cho nàng thêm nửa ngày nghỉ để nàng nghỉ ngơi.
Mỗi tháng Cao Vân Cừu cho nàng một ngày nghỉ, để nàng về nhà thăm phụ mẫu. Đêm tối hôm trước nàng gần như là cắn răng cắn cỏ mà cầu xin Cao Vân Cừu đừng để lại dấu tích trên cổ nàng, Cao Vân Cừu lại càng thêm hứng thú mà đem đổi vị trí của hai người, để Phương Giám ngồi trên hông mình, nhìn đôi mắt mê man của thiếu nữ, bắt nàng tự di chuyển.
Nàng ấy ngắm nhìn cả người* thiếu nữ vì xấu hổ mà nét ửng hồng hiện lên, sợ hãi nắm lấy tay Cao Vân Cừu, nhắm mắt lại đưa xuống dưới thân. Được ở chỗ đã đủ ẩm ướt, ngón tay tiếng vào cực kỳ thông thuận. Phương Giám thử nâng người lên, lại từ từ ngồi xuống, tay Cao Vân Cừu thuận thế thâm nhập vào nơi sâu nhất, xấu xa mà di chuyển, Phương Giám rên lên một tiếng, mềm oặt ngã vào lòng nàng ấy. Cao Vân Cừu vẫn chê không đủ, áp sát vào tai dỗ nàng tiếp tục. Nàng đành cố gắng ngồi thẳng dậy, loay hoay vòng eo nhỏ nhắn. Cao Vân Cừu ngồi dậy, tay còn lại quấn nàng vào lòng, Phương Giám dùng tay đỡ lên vài nàng ấy, nâng cả người mình lên, lại buông tay hạ xuống, lặp lại như vậy nhiều lần. Tuy nhiên cơ thể vẫn có chút nặng nề, nàng đã chạm phải dục vọng, nhưng vẫn không được thoả mãn, thút thít mà nài nỉ Cao Vân Cừu.
*raw sau chữ “整个“ có lẽ thiếu chữ gì đó, “整个人”“整个脸”
Cao Vân Cừu cũng đã nhịn hồi lâu, cuối cùng một đường ấn nàng xuống sạp giường, như hổ đói vồ mồi mà áp xuống, vừa ngấu nghiến bộ ngực, vừa dùng ngón tay ra vào, khiến nàng la khóc cũng gào thét.
Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, trên cổ Phương Giám thực sự không có dấu tích gì, nhưng phần được vạt áo che đậy bên dưới lại là từng mảng loang lổ.
Ra khỏi Cao phủ, lúc về đến đầu ngõ thân quen, Phương Giám cảm thấy có chút xa lạ. Vẫn là dáng dấp hiền từ yêu thương của phụ mẫu, dày công chuẩn bị thức ăn cho nàng, mãi huyên thuyên nói nàng không cần lo lắng chuyện ở nhà, cố gắng làm việc cho ân nhân thật tốt. Cơm canh đạm bạc vào miệng, y phục cũ kỹ trên người phụ mẫu khác biệt với thân cẩm bào của nàng chọc thẳng vào mắt. Ở phạm vi tầm mắt của phụ mẫu không nhìn tới, nàng nắm chặt vạt áo, chỉ có bản thân nàng biết được bên trong là dạng thối nát như thế nào.
Nàng dường như hiểu ra, đây là những thứ mà Cao Vân Cừu muốn nàng ngày ngày nhìn thấy nhớ lấy, nhớ lấy bản thân mình là cái gì, lại phải đi làm cái gì.