Chương 5: Tên tự*
*tên dùng cho nam tử thành niên hoặc nữ tử cập kê ở cổ đại, tên được đặt từ khi sinh ra là tên hiệu.
Bước vào tháng 8, chiếu chỉ từ trong Kinh được đưa đến, Bệ hạ triệu Cao Vân Cừu về Kinh yết kiến, nhưng không nói rõ sẽ được phục chức vụ gì. Cao Vân Cừu biết chắc trong Kinh đã xảy ra chuyện.
Mùa xuân, Đới Diệu hồi Kinh, được điều đến nhậm chức Lang trung Lại bộ. Trước đó vài ngày, có tin tức truyền đến nói trong triều rất loạn, việc chia bè phái đã xuất hiện, Bệ hạ cực kỳ lo lắng.
Cao gia ba đời đều là thần tử trong sạch, bản thân Cao Vân Cừu cũng được xem như một nửa vi sư của Đương kim Thánh thượng, Bệ hạ từ lâu đã chờ đợi thời cơ triệu nàng ấy hồi kinh nắm giữ chức vụ quan trọng.
Cao Vân Cừu không gấp gáp, nàng ấy cũng không vội lao đầu vào vòng xoáy trong Kinh. Nàng ấy sai người hầu hộ tống đoàn xe đi trước, còn bản thân lại đưa Phương Giám thong thả đến thành Hạc Châu. Nàng ấy đã hứa với Phương Giám rằng sẽ đợi nàng hoàn thành kỳ thi Hương*, nàng ấy sẽ không thất hứa. Nàng ấy đã trải qua nên không hề cảm thấy khó khăn, Phương Giám cũng tràn đầy tự tin, dám nghĩ dám làm, người lo lắng nhất chính là Cao Viên và Tú Trúc, những người đang bận rộn chuẩn bị việc này việc kia, còn sốt sắng hơn cả người đi thi nữa.
*tương tự như tuyển tú tài, trạng nguyên
Ngày chín tháng tám, kỳ thi Hương bắt đầu.
Ngày mười lăm tháng tám, ba bài thi đã được hoàn thành.
Mười ngày sau đó, kết quả thi Hương được công bố.
Phương Giám vừa quay lại liền lặng lẽ đưa bài thi cho Cao Vân Cừu, Cao Vân Cừu xem qua, ừm một tiếng rồi lại giao bài tập mới cho nàng, đến một ngày nghỉ cũng không cho. Nhưng cũng chính vì điều này mà Phương Giám mới có thể kiên nhẫn chờ đợi kết quả.
Khi tin vui được truyền đến, Phương Giám vẫn đang nghĩ về đề bài mà Cao Vân Cừu đưa ra, lúc Cao Viên nói lời chúc mừng, nàng vẫn vô cùng hoang mang.
“Đợi đã… để ta viết xong đã… hả, cái gì? Giải Nguyên*?”
*thủ khoa trong kỳ thi Hương
“Vâng, chúc mừng tiểu nương tử đã giành được vị trí đầu bảng.” Cao Viên cười tít mắt.
Phương Giám sửng sốt một hồi, hỏi: “Đại nhân… đại nhân đã biết chưa?”
“Ta đã cho người đi bẩm báo với ngài ấy, hiện tại chắc ngài ấy cũng đã biết rồi.”
Phương Giám vui vẻ đi nhận tin báo hỷ, Cao Viên thay nàng phát tiền hỷ cho mọi người, nói với nàng những việc cần làm tiếp theo – chuẩn bị cho yến tiệc Lộc Minh ngày mai như thế nào, những điều cần chú ý khi đến thăm hỏi các khảo quan học chính*, và phải sắp xếp mở tiệc chiêu đãi ra sao…
*người học về chính trị, quản lý nhà nước
Phương Giám lẩm bẩm: “Vừa rồi ta vẫn chưa làm xong bài văn đó…”
Cao Viên bật cười trước vẻ mặt ngờ nghệch của nàng, nói: “Đại nhân đã nói rồi, tạm gác chuyện đó sang một bên, cứ lo việc cần phải làm trước.”
Nếu việc đứng nhất trong kỳ viện thí* chỉ khiến nàng cảm nhận được sự nhiệt tình của những phú thương giàu có, thì đạt được giải Nguyên mới thực sự khiến nàng cảm nhận được sự thay đổi.
*kỳ thi cuối cùng trong 3 kỳ thi đầu vào
Mấy ngày trước, nàng chỉ là một học tử vô danh nhỏ bé, sau khi yết bảng*, nàng đã trở thành một nhân vật mà không ai là không biết ở thành Hạc Châu, các gia đình giàu có trong thành tranh nhau gửi quà đến. Cao Vân Cừu sai Cao Viên thay nàng nhận quà, lập một danh sách cho nàng xem. Nàng nhìn qua một lượt, chỉ tính bạc thôi cũng lên đến trăm lượng, ngoài ra có nhiều thứ khác nữa, có một số món đồ nàng thậm chí còn chưa từng nghe nói đến.
*danh sách công bố người thi đỗ
Trong yến tiệc Lộc Minh, Thái thú cũng rất tử tế với nàng, điều này khiến nàng thụ sủng nhược kinh*.
*tự dưng được ưu ái đâm ra sợ hãi
Đây có được xem như bước một bước vào cửa rồi không? Nàng nghĩ.
Khi nàng từ yến tiệc Lộc Minh trở về thì đã hơi muộn, Cao Viên bước đến đón nàng, nhắc nhở: “Tiểu nương tử, đại nhân cho gọi người đến gặp.”
“Ừm, giờ ta sẽ đi ngay.” Chỗ tá túc của bọn họ ở Hạc Châu là một viện khác của Cao gia. Cao Vân Cừu sắp xếp cho Phương Giám ở trong phòng dành cho khách, có lẽ để nàng nghỉ ngơi dưỡng sức.
Phương Giám cảm thấy có chút e ngại, kể từ khi yết bảng, nàng bị những chuyện vặt vãnh làm vướng chân, còn chưa được gặp Cao Vân Cừu nữa.
Nàng bước nhanh về phía phòng ngủ của Cao Vân Cừu.
Cao Viên đưa nàng đến cửa, ra hiệu cho nàng đi vào rồi lui ra.
Phương Giám mặt đỏ bừng, hít một hơi rồi đẩy cửa: “Đại nhân…”
Trong phòng như không có ai, thiếu nữ đóng cửa lại, sững ra.
“Lại đây…” Giọng nói lười biếng của Cao Vân Cừu vang lên từ sâu trong phòng ngủ.
Phương Giám theo âm thanh bước đến, Cao Vân Cừu ở phía sau bình phong, càng đến gần, nàng càng cảm nhận được hơi nước, lúc này nàng mới biết Cao Vân Cừu đang tắm. Đi vòng qua bình phong, nàng liền nhìn thấy Cao Vân Cừu đang ngồi trong bồn, thản nhiên dựa vào thành, một tay cầm ly rượu đưa lên miệng.
Đôi vai và cánh tay trắng nõn của Cao Vân Cừu lộ ra khỏi nước, những giọt nước trượt xuống dọc theo đường cong của cơ thể nàng ấy. Phương Giám đã ở bên Cao Vân Cừu lâu như vậy, đây không phải là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cơ thể của Cao Vân Cừu, nhưng lúc này đây, nàng lại cảm thấy hơi nước nóng khiến nàng thấy khát. Nàng nuốt khan, đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, bước lại gần.
“Về rồi?” Cao Vân Cừu nghe thấy âm thanh, liếc nhìn nàng.
“Vâng…” Phương Giám lắp bắp đáp lại, cụp mắt xuống, không dám nhìn nàng ấy.
Cao Vân Cừu uống ly rượu xong, đặt lên bàn bên cạnh, vươn một ngón tay ra, đột nhiên móc cổ áo Phương Giám, kéo nàng lại gần.
Phương Giám theo động tác của nàng ấy, nghiêng người về phía trước, hai má rất gần nhau. Cao Vân Cừu kéo nàng lại gần, áp môi vào môi nàng. Nàng ấy cọ sát, nghiến môi nàng, sau đó dùng lưỡi cạy răng nàng ra, cướp đoạt chúng một cách không thương tiếc.
Phương Giám không kịp phòng bị, nàng ấy liền xâm nhập vào trong, mùi rượu thoang thoảng truyền từ miệng này sang miệng kia khiến nàng có chút say. Miệng nàng bị đầu lưỡi khuấy động, hơi thở không đều, từ trong cổ họng phát ra những tiếng nức nở không thể chịu nổi, Phương Giám gần như đứng không vững, trong lúc nàng mềm nhũn, Cao Vân Cừu đã túm lấy váy nàng, kéo nàng vào nước.
Nước bắn tung tóe khắp nơi, Phương Giám mất cảnh giác ngã xuống nước, bị sặc mấy ngụm nước, vùng vẫy muốn thoát ra. Nàng ho dữ dội, cả khuôn mặt đỏ bừng, nước mắt rưng rưng.
Với tư cách là kẻ chủ mưu, Cao Vân Cừu không hề cảm thấy áy náy, nàng ấy lại rót đầy ly rượu, uống một ngụm, tóm lấy Phương Giám và ấn nàng vào thành bồn. Đôi môi họ chạm nhau, rượu mát được rót vào trong miệng của Phương Giám, phần rượu chưa kịp nuốt xuống từ khóe miệng chảy xuống, chúng đều bị môi và lưỡi của Cao Vân Cừu liếm từng chút một.
Quần áo của Phương Giám vẫn còn trên người nhưng đã bị nước thấm ướt hoàn toàn, y phục mùa hè mỏng manh ôm sát vào thân hình mảnh khảnh của nàng, làm nổi bật nụ hoa thanh tú trên ngực nàng. Cao Vân Cừu cách lớp quần áo nắm lấy ngực nàng, hạt nhỏ trước ngực nhanh chóng dựng đứng lên khiến Cao Vân Cừu quyến luyến không rời.
“Ưm…” Phương Giám ngơ ngác bị nàng ấy trêu chọc, cổ họng phát ra âm thanh như con thú nhỏ.
Cao Vân Cừu cởi y phục nàng, lột sạch những mảnh vải gò bó, rồi ôm nàng từ phía sau, bắt nàng ngồi vào lòng mình. Cả người Phương Giám mềm nhũn, mặc cho nàng ấy chi phối.
Cao Vân Cừu một tay nắm lấy bầu ngực lộ ra ngoài của nàng, tay kia hướng xuống dưới chạm vào âm đạo của nàng. Hai điểm yếu của Phương Giám đều bị nàng ấy nắm lấy, linh hồn của nàng cũng bị Cao Vân Cừu chiếm giữ, Cao Vân Cừu muốn nàng làm gì nàng liền làm theo đó.
Nước bắn vào thành bồn, cơn thủy triều trong lòng cũng vỗ từng đợt vào linh hồn Phương Giám, khoái cảm gặm nhấm xương cốt dâng lên từng chút một theo động tác ra vào của Cao Vân Cừu, nước ấm cũng theo đó mà đi vào, chất lỏng nhớp nháp tràn ra. Phương Giám nức nở trong vòng tay Cao Vân Cừu mà lên cao trào.
Khi suy nghĩ của nàng đang hỗn loạn, Cao Vân Cừu hôn lên dái tai nàng, khàn giọng nói: “Giải Nguyên cơ đấy. Trưởng thành rồi.”
Ngón tay nàng ấy còn đang động đậy, Phương Giám phát ra tiếng rên rỉ không chịu nổi.
“Trúng cử thì được xem như người lớn rồi. A Giám, ta tặng cho ngươi một cái tên tự, được chứ?”
“Ưm… được…”
“Chữ Giám có ý nói cảnh giác, thận trọng, gọi là Lâm Thâm*, thế nào?”
*Lâm Thâm lý bạc: nơm nớp lo sợ như thể đang đối mặt với vực thẳm, như bước trên băng mỏng. Xác định ký tự, chữ phồn thể thượng lâm hạ kim, cũng có thể xem như bói chữ xem tên là điều lành hay dữ.
“A…”
Ngón tay chôn vào sâu hơn, bắt đầu co rút nhanh chóng, mỗi lần đều chạm vào điểm nhạy cảm, lời nói của Cao Vân Cừu luẩn quẩn trong đầu Phương Giám nhưng lại bị động tác của nàng ấy xua tan. Lúc này, nàng hoàn toàn bị Cao Vân Cừu khống chế, trở thành nô lệ của dục vọng.
Khi tỉnh dậy vào hôm sau, Cao Vân Cừu đã đứng dậy đang mặc quần áo. Phương Giám ngồi dậy, lấy trung y ở đầu giường mặc vào.
Cao Vân Cừu chỉnh lại quần áo, bước tới vỗ nhẹ đỉnh đầu nàng, nói: “Có nhớ tối qua ta đã nói gì không?”
Phương Giám ngơ ngác nhìn nàng ấy.
Trong mắt Cao Vân Cừu mang theo ý cười đùa, từ trong túi tay áo lấy ra một thứ gì đó, cầm trong tay rồi giơ lên trước mặt nàng. Phương Giám theo bản năng đưa tay ra đón nhận.
Một con dấu nhỏ nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay nàng.
“Lâm Thâm, Phương Lâm Thâm. Nhớ lấy.”
Ký ức tối qua đột nhiên mở ra, giọng nói trầm thấp mơ hồ của Cao Vân Cừu lại vang lên bên tai nàng.
“… Ta tặng cho ngươi một cái tên tự, được chứ?”
“… Gọi là Lâm Thâm, thế nào?”
Và sau đó là tiếng rên lúc cao lúc thấp của nàng và tiếng thở gấp của Cao Vân Cừu.
Đôi má của Phương Giám đỏ lên vì xấu hổ, nàng nắm chặt con dấu nhỏ có khắc chữ “Lâm Thâm” trên đó.
*
Cuối tháng, Cao Vân Cừu nhận được một lá thư từ Đới Diệu, trong thư kể chi tiết về những lục đục trong triều.
Khi mùa xuân đến, Bệ hạ vì để phù trợ cho các thần tử mới mà mình ưu ái, đã đả động rất lớn đến các lão thần có tư tưởng bảo thủ, mặc dù cuối cùng Bệ hạ cũng đã đạt được mục đích nhưng cũng mở ra một làn sóng phản công.
Kể từ tháng tư đến nay, Đài Gián như điên cuồng luận tội người dân khắp nơi. Nghe kể lại sự việc thì có vẻ miễn cưỡng chấp vá, hoặc nhiều lần dâng tấu sớ, hoặc bị dân chúng nổi lên tấn công. Cung thất của Bệ hạ tràn ngập tấu chương, Bệ hạ không thể nói xằng bậy với Ngôn quan*, điều này khiến nàng ta rất đau đầu.
*người kiểm duyệt, có nhiệm vụ giúp vua sửa điều lỗi, chữa điều lầm, từ bỏ điều ác, biểu dương điều thiện.
“Đường đường là mệnh quan triều đình mà lại trông như một con chó điên.”
Cao Vân Cừu nhìn miêu tả của Đới Diệu, cảm thấy có chút buồn cười. Nàng ấy cũng từng là Ngự sử của Đài Gián, cấp bậc không cao nhưng có quyền dâng tấu chương, lại giỏi viết những bài văn hay, từng mắng mỏ trọng thần khiến họ mất mặt bỏ đi. Giờ nghĩ lại, tinh thần nàng ấy hăng hái lạ thường.
Nàng ấy dừng lại rồi nhìn xuống.
Đới Diệu còn nói, vào tháng bảy, Cao Vân Cừu phục khuyết*, Bệ hạ muốn bổ nhiệm nàng ấy làm Ngự sử đại phu, nắm gọn Đài Gián Ngôn quan trong lòng bàn tay, Tả tướng Tác Thuyên bác bỏ. Nguyên nhân là vì trước khi Cao Vân Cừu để tang thì cũng chỉ thuộc hàng tứ phẩm, trong khi Ngự sử đại phu lại là chính tam phẩm. Bệ hạ lùi lại một bước, lệnh cho Cao Vân Cừu vẫn ở hàng tứ phẩm tạm thời thay thế Ngự sử đại phu. Tác Thuyên lại bác bỏ, thẳng thừng nói rằng Cao Vân Cừu chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, không nên chỉ vì may mắn mà được thăng tiến.
*hết thời gian để tang
“Bệ hạ rất tức giận, tạm thời gác chuyện này sang một bên, chờ ngài về kinh, sau này chúng ta sẽ bàn tiếp.” Đới Diệu mắng Tác Thuyên hết nửa trang giấy, cuối cùng đành kết thúc bằng sự bất lực.
Bản thân Cao Vân Cừu cũng không tức giận về điều này, mặc dù lời nói có ý xúc phạm, nhưng thật như Tác Thuyên nói, nàng ấy vẫn còn quá trẻ, Bệ hạ cũng vậy.
Nàng ấy đứng dậy, gọi Cao Viên vào: “A Viên, chuẩn bị đi. Đã đến lúc chúng ta hồi Kinh rồi.”