Hoa Trên Mây
  1. Hoa Trên Mây
  2. Trời sinh một cặp
  3. Chương 1: Lần đầu gặp gỡ của hoa khôi học viện
Tiếp theo
 

(Cập nhật của tác giả: Vạn Sĩ là họ của nữ chính, đọc gần giống như “Mạc Kỳ”)

“Bác sĩ Vạn Sĩ.”

Mười giờ sáng, một cô y tá nhỏ vội vàng chạy vào văn phòng: “Bên cấp cứu vừa có bệnh nhân nặng mới, trưởng khoa bảo bác sĩ qua hội chẩn gấp.”

“Bệnh nặng? Sớm vậy sao?”

Vạn Sĩ Nhã vừa mới pha xong sữa với ngũ cốc, lần này lại không ăn được rồi.

Cô đặt cốc trà to xuống, cúi người gõ gõ lên bàn phím nhưng chẳng thấy có phản ứng gì, đành phải ngẩng đầu gọi đồng nghiệp đối diện: “Anh Hà, lát nữa giúp em bấm lại cái hệ thống này nhé, không thì bệnh nhân đăng ký bên em lại bị kẹt mất… Ai da, lại đứng máy rồi.”

Anh Hà là một chú trung niên hơi mập, đeo kính gọng đen, trán cao lộ rõ, gương mặt tròn trịa.

“Em mau đi đi, lát nữa để anh trông máy cho.”

Lục trong ngăn kéo ra được cái bánh trứng, anh Hà tiện tay ném qua cho Vạn Sĩ, nháy mắt ra hiệu: “Ăn tạm cái này đi, nghe chừng sắp đánh trận lớn rồi.”

“Ừm, cảm ơn nhé.”

Vạn Sĩ Nhã nhét bánh trứng vào túi áo, tiện tay cầm lấy chiếc áo blouse trắng trên lưng ghế, rồi vội vã đi theo y tá.

Lúc này, bệnh viện đã bắt đầu có dấu hiệu quá tải. Vạn Sĩ Nhã tránh những bệnh nhân đang đi lại trong hành lang, sải bước thật nhanh, tiện tay vuốt gọn mái tóc dài màu rượu vang hơi rối, buộc thành một búi tóc đơn giản.

“Lần này là tai nạn hay va chạm giao thông vậy?”

“Tai nạn.”

Y tá nhấn nút xuống tầng một: “Lúc thi công thì xảy ra sự cố, tấm thép đè gãy xương sườn, có một người khá xui xẻo bị thanh sắt xuyên thẳng qua ngực, cũng may là mạng lớn, không đâm trúng tim.”

Nghe thôi cũng đủ thảm rồi, Vạn Sĩ Nhã nghĩ thầm.

Chẳng mấy chốc đã tới tầng một, hai người băng qua sảnh lớn, rẽ trái đi vào hành lang dài, rồi lại đi thang máy lên tầng năm khu cấp cứu.

Trong phòng hội chẩn đã có năm, sáu bác sĩ đến trước, các bác sĩ phẫu thuật lồng ngực cũng lần lượt có mặt. Cuối cùng, chủ nhiệm Trần bước vào, tay còn xách theo chiếc bình giữ nhiệt cỡ lớn, lên tiếng gọi mọi người nhanh chóng ngồi xuống.

“Ai chưa ăn sáng thì tranh thủ bánh mì, socola gì đó lót dạ đi, lát nữa đỡ nôn ra, tụt đường huyết đấy.”

Xong rồi, đến bác sĩ còn không chịu nổi thì chắc là nghiêm trọng thật rồi. Vạn Sĩ Nhã vội xé gói bánh trứng, vừa ăn vừa nuốt ừng ực.

Vài phút sau, máy chiếu đã bắt đầu trình chiếu hình ảnh. Một người bị thanh sắt dài cắm xuyên qua ngực, một người cánh tay thịt da be bét, chỉ còn mỗi da dính liền với gân.

Các loại phim chụp kiểm tra cũng đã có đầy đủ, chủ nhiệm Trần trình bày ngắn gọn qua tình trạng cơ bản của bệnh nhân, sau đó bắt đầu thảo luận phương án phẫu thuật.

Những ca chấn thương nghiêm trọng như thế này thường sẽ liên quan đến nhiều cơ quan và bộ phận, bắt buộc phải phẫu thuật giữa các chuyên khoa. Vạn Sĩ Nhã phụ trách chính bên xương khớp.

Quá trình thảo luận diễn ra vô cùng căng thẳng. Vạn Sĩ Nhã cùng một đồng nghiệp khác vừa nhìn chằm chằm vào máy tính, vừa nhỏ giọng bàn bạc, bên này là gãy vụn xương, bên kia lại dính tới nội tạng. Cuối cùng cũng chốt được hai phương án, các bác sĩ phụ trách phẫu thuật vội vã đi chuẩn bị.

Cuối cùng vừa mới được thở ra một hơi, bên khoa lại gọi điện sang, nói tình trạng của một ông lão bên khu nội trú có dấu hiệu bất thường, bị tràn dịch khớp gối.

Trước đó chính Vạn Sĩ Nhã là người chịu trách nhiệm chẩn đoán và viết giấy nhập viện cho bệnh nhân này, giờ đành phải qua xem tình hình. Cô chào qua với chủ nhiệm Trần một tiếng, rồi lại vội vã chạy về phía khu nội trú.

Lúc đứng trong thang máy đi xuống, cô nghe thấy hai cô gái phía trước đang nhỏ giọng bàn tán về tin nóng hôm nay: “Công trường của tập đoàn Bùi thị xảy ra tai nạn nghiêm trọng, có một người chết, hai người bị thương…”

Vạn Sĩ Nhã đứng phía sau, khi nghe đến bốn chữ tập đoàn Bùi thị liền theo phản xạ cúi đầu liếc nhìn ngón áp út của mình.

Tiếng “ting” vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô,  đã tới tầng một. Vạn Sĩ Nhã vội vã chen ra khỏi thang máy, đi xuyên qua sảnh lớn, men theo hành lang ngoài trời để tới khu nội trú.

Điện thoại lại vang lên, Vạn Sĩ Nhã vừa sắp xếp công việc vừa bước nhanh về phía trước, không chú ý lập tức đâm sầm vào một người đang đi ngược lại.

Chạm vào phần ngực có cảm giác mềm mại, là phụ nữ.

“À, xin lỗi.”

Vạn Sĩ Nhã đang bận, cũng chẳng kịp nhìn rõ mặt người phụ nữ kia, chỉ vội vàng nói một tiếng xin lỗi, lách người lướt qua rồi tiếp tục sải bước.

Vội trước vội sau, cuối cùng cũng vào được thang máy khu nội trú.

Trong thang máy tín hiệu chập chờn, Vạn Sĩ Nhã nhanh chóng kết thúc cuộc gọi chỉ bằng vài câu ngắn gọn. Đang định nhấn nút đóng cửa thì bất chợt nghe thấy một giọng nói vang lên: “Đợi đã.”

Ngẩng đầu lên, không ngờ lại chính là người vừa rồi cô đâm phải.

Giờ mới có chút thời gian rảnh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Vạn Sĩ Nhã nhanh chóng quan sát đối phương một lượt từ trên xuống dưới.

Bộ vest nữ màu đen tuyền, đường cắt may gọn gàng, tỉ mỉ. Phía cổ áo để lộ lớp áo sơ mi trắng bên trong, sạch sẽ tinh tươm, được chỉnh trang cực kỳ chỉn chu.

Đường cong ở phần ngực hơi nhô lên, mềm mại mà quyến rũ. Người phụ nữ ấy có dáng người cao ráo, đứng im thôi cũng đã toát lên khí chất nổi bật, đúng kiểu sinh ra để mặc đẹp. Có điều, dáng vẻ này đứng giữa bệnh viện lại chẳng ăn nhập chút nào.

Chắc là tới thăm bệnh?

Vạn Sĩ Nhã đang thầm đoán thân phận của người phụ nữ kia, đối phương bỗng đưa qua một vật.

“Thẻ tên của cô, vừa nãy đánh rơi trên đường rồi.”

Những ngón tay thon dài trắng muốt, hiếm khi có bàn tay nào đẹp như thế này. Đến mức Vạn Sĩ Nhã cũng bị thu hút mà quên luôn chuyện đó là thẻ tên của mình.

Mất mấy giây mới hoàn hồn lại, cô luống cuống đưa tay nhận lấy.

“Ờ… Cảm ơn.”

Không hiểu vì sao, nhịp tim lại đập nhanh hơn bình thường. Khoảnh khắc ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy tấm thẻ tên, Vạn Sĩ Nhã bất chợt va phải ánh mắt đối phương.

Ánh mắt chạm nhau, Vạn Sĩ Nhã vô thức phát hiện đôi mắt của người phụ nữ này thật sự rất đẹp.

Một đôi mắt đen đặc trưng, tĩnh lặng và sâu thẳm, nhìn vào lại khiến người ta có cảm giác vô cùng bình yên.

Ngay cả sự xa cách toát ra cũng vừa vặn.

Người phụ nữ khẽ mỉm cười.

“Xin lỗi nhé, vừa rồi không chú ý, đụng trúng cô rồi.”

Trong mắt như có ánh sáng nhàn nhạt, nụ cười ôn hòa, lễ độ.

Từng cử chỉ, từng động tác đều toát lên vẻ nhã nhặn, thanh tao. Lần đầu tiên, Vạn Sĩ Nhã cảm thấy thì ra câu “khí chất nhã nhặn, phong độ ngời ngời” cũng có thể dùng để miêu tả một người phụ nữ.

Đầu ngón tay bỗng nhẹ bẫng, đối phương đã buông tay ra, lùi về sau một bước, khẽ gật đầu với cô rồi xoay người rời đi.

Vạn Sĩ Nhã vẫn còn hơi ngây ngốc, mãi đến khi cửa thang máy từ từ khép lại mới sực tỉnh, vội vàng ấn nút chọn tầng.

Cảm giác mất trọng lực khẽ truyền đến, Vạn Sĩ Nhã dựa lưng vào vách thang máy, bỗng thấy trong lòng có hơi trống rỗng.

Người phụ nữ đó thật sự rất đẹp.

Gương mặt ấy chỉ lướt qua rất nhanh, thậm chí không rõ nét lắm, vậy mà cảm giác như từng đường nét vừa khéo đúng gu thẩm mỹ của cô, ngay cả khí chất cũng vậy.

Ôi trời…

Nhận ra bản thân mình vừa mới thất thần vì cái đẹp, Vạn Sĩ Nhã lập tức đưa tay khẽ vỗ vào má, nghiêm túc tự kiểm điểm: Đúng là mê sắc hại thân mà.

Huống hồ, bản thân cô chẳng phải cũng xinh đẹp sao? Rõ ràng chính là đại mỹ nhân mà.

Nói lùi một bước, hồi còn học ở Đại học Lê Thành, mỹ nữ như mây, đủ kiểu đủ dạng, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, vậy mà hôm nay lại chỉ vì một người mà thất thần thế này?

Mất mặt, thật sự quá mất mặt.

Thế mà trong lòng lại có chút muốn được gặp lại cô ấy.

Trời ơi! Vạn Sĩ Nhã phát hiện bản thân lại đang mê sắc đẹp nữa rồi, vội vàng nhéo mạnh vào tai mình, cho mày chưa cái tật nghĩ linh tinh!

Thang máy lên đến tầng sáu. Vạn Sĩ Nhã đứng thẳng người, chỉnh lại cổ áo, khẽ ho một tiếng, dẹp hết suy nghĩ linh tinh trong đầu bước ra ngoài.

Tình trạng của ông lão kia quả thật có dấu hiệu bất thường nhưng vẫn trong tầm kiểm soát. Vạn Sĩ Nhã xem lại các chỉ số liên quan, sắp xếp cho hút dịch khớp.

Cô dặn dò người nhà một vài điều cần lưu ý, rồi ở lại trò chuyện với ông cụ một lúc, nhẹ nhàng an ủi mấy câu.

Tóm lại là xử lý ổn thỏa đâu vào đấy, Vạn Sĩ Nhã mới rời khỏi phòng bệnh.

Vừa liếc nhìn đồng hồ, đã gần một giờ chiều rồi.

“Ục ục ~”

Từ sáng tới giờ chỉ mới ăn mỗi cái bánh trứng, bụng đói tới mức xẹp lép, Vạn Sĩ Nhã đưa tay xoa bụng, nghĩ thầm nếu không muốn tụt đường huyết thì tốt nhất nên kiếm gì đó ăn ngay.

Khi tôi đi thang máy xuống tầng một, chẳng hiểu sao trong đầu lại bất chợt hiện lên hình ảnh người phụ nữ xinh đẹp kia, người mà cô chỉ mới chạm mặt được đúng một lần.

Cô ấy tới khu nội trú sao? Liệu còn có cơ hội gặp lại không nhỉ?

Không hiểu kiểu gì, Vạn Sĩ Nhã quên luôn cả cơn đói, cố tình lượn một vòng quanh sảnh tầng một.

Biết đâu cô ấy tới quầy thu ngân nộp viện phí, hoặc xuống dưới mua đồ thì sao…

Không hiểu sao trong lòng lại có một chút mong đợi kỳ lạ. Tiếc là thực tế đâu phải lúc nào cũng chiều lòng người – Vạn Sĩ Nhã đi một vòng, kết quả ngoài việc cảm giác bụng càng ngày càng đói thì đến bóng dáng người ta cũng chẳng thấy đâu.

Trong lòng bỗng hụt hẫng đến lại. Nghĩ lại cũng phải, biển người mênh mông thế này, muốn tìm một người chỉ gặp chưa tới mấy giây đúng là còn khó hơn lên trời.

Nếu còn tiếp tục tìm nhữ, chắc cô ngất luôn ở sảnh mất, Vạn Sĩ Nhã lấy trong túi ra một viên socola, bỏ vào miệng, vừa ngậm vừa mang theo chút thất vọng mơ hồ nước về phía căng-tin.

 

Tiếp theo

Thảo luận

Trả lời Hủy

Bạn phải Đăng ký hoặc Đăng nhập để viết bình luận.

Website Hoa Trên Mây – Đọc truyện online, đọc truyện chữ, tiểu thuyết, truyện hay. Website luôn cập nhật những bộ BHTT một cách nhanh nhất. Hỗ trợ mọi thiết bị từ máy tính, thiết bị di động, máy tính bảng.

 

Điều khoản dịch vụ | Chính sách bảo mật | Thông tin bản quyền | Hướng dẫn sử dụng | Liên hệ

DMCA.com Protection Status

  • Trang chủ
  • Danh sách
  • Giới thiệu
  • Hướng dẫn Donate để đọc truyện
  • Mua điểm

© 2022 hoatrenmay.com Inc. All rights reserved
Design by mr.tiendatdinh

Đăng nhập

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Đăng ký

Đăng ký thành viên ngay hôm nay để đọc full các truyện BHTT HOT nhất tại Hoa Trên Mây.

Dùng tài khoản Facebook
Dùng tài khoản Google

Đăng nhập | Quên mật khẩu?

← Quay lại Hoa Trên Mây

Quên mật khẩu?

Vui lòng nhập tên đăng nhập hoặc địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo mật khẩu mới qua email.

← Quay lại Hoa Trên Mây